Ngược Dòng Thời Gian Để... Trả Nợ Cho Anh
Chương 80: HAI PHƯƠNG ÁN
Phạm Chánh
19/06/2024
Nếu có thể làm, tại sao không làm ngay? - Tuấn Mã có chút không phục, hắn hỏi mà đôi mắt dán chặt vào Lệ Thanh, một lúc sau mới quay qua nhìn Ngọc Phương, đôi mắt ánh lên sự van lơn tha thiết. Ngọc Phương tuy hiểu ý hắn, nhưng cô đành lắc đầu nói:Không thể thực hiện được ở thời điểm này đâu. Anh nên nhớ tất cả bọn họ đều đứng đầu sáu gia tộc lớn của hắc đạo. Tôi đoán chắc bây giờ bọn họ đã thực hiện những biện pháp đề phòng cao nhất, chỉ sợ muốn đụng vào cọng lông của họ còn khó.Lệ Thanh bật cười, nụ cười nghe có vẻ chua chát chứ không còn vô tư lự như ban đầu nữa, cô nói:
-Tất cả những lão đầu của bọn chúng đồng loạt "ôm bình hơi" lặn một lượt hết, nói chi đến đám chủ gia tộc. Trừ lão già họ Tô, còn lại bọn họ chỉ gửi hoa phúng và gọi điện đến chia buồn, đại loại đều nêu lý do sợ mình hiểu lầm nên không đến tận nơi để phúng ba được. Thằng cha họ Tô kia còn đến khóc lóc ỉ ôi trước quan tài ba, nghe mà buồn nôn. Mấy lão già coi bộ đánh giá thấp Trần Lệ Thanh này lắm rồi.
Ngọc Phương hỏi dò:
-Hiện giờ trong nhà họ Trần, cô có thể tin tưởng ai nhất?
Lệ Thanh cười khì đáp:
-Tin tưởng? Ở thời điểm này không thể tin ai được. Sự phản bội có thể đến từ bất cứ người nào, nếu tôi thể hiện không tốt, thậm chí họ còn có thể "làm thịt" tôi luôn cũng được, dù sao trưởng tộc không nhất định phải là cha truyền con nối. Chỉ có một cách duy nhất là ẩn nhẫn chờ, đợi thời cơ mà thôi.
Ngọc Phương trong lòng thở phào nhẹ nhõm, xem ra cô gái này không phải tầm thường, có thể hợp tác được. Cô hỏi tiếp:
-Cô có thể kể cho tôi nghe tại sao Tuấn Mã bị "đày" đi khỏi Trần Gia hay không?
Tuấn Mã ngạc nhiên khi thấy Ngọc Phương lại quay qua hỏi vấn đề này, hắn nói:
-Chị Hai, em đã kể rồi mà, sao chị còn hỏi lại làm chi.
Ngọc Phương lườm hắn:
-Anh có kể cũng như không kể, một chút giá trị thông tin cũng không có.
Lệ Thanh che miệng cười khúc khích làm Tuấn Mã sượng trân, gã đang hồi hộp vì sợ Lệ Thanh sẽ nói toạc móng heo chuyện của gã. Nhưng dù có muốn hay không thì đời không như ý mình bao giờ, có điều Lệ Thanh chưa vội trả lời mà lại hỏi ngược lại Ngọc Phương:
-Chuyện này có giúp ích gì không?
Ngọc Phương nhìn Lệ Thanh, khẽ gật đầu. Lệ Thanh liền cất tiếng:
-Nếu chuyện này có ý nghĩa gì đó với cô thì tôi sẽ nói. Năm đó thằng nhóc này mới mười ba tuổi ....
Lệ Thanh chỉ tay vào Tuẩn Mã rồi nói tiếp:
-...Hắn ta là đứa trẻ bụi đời. Anh trai tôi và hắn đánh nhau trên đường, mặc dù sức vóc và tuổi của anh Hai lớn hơn nhiều nhưng hắn vẫn lì lợm đánh trả. Anh Hai thích điều đó ở hắn nên kết bạn, rồi dẫn về Trần Gia ở. Ba của tôi mới đầu không quan tâm đến hắn cho lắm, nhưng càng lúc ông càng thương và xem thằng nhóc này như con cái trong nhà. Chỉ có điều, sau này vì hai sự cố xảy ra cùng một lúc mà ba tôi nổi giận sai ông Hồng đuổi hắn ra ngoài, không cho về Trần Gia nữa....
Nói đến đây, Lệ Thanh liếc Tuấn Mã một cái, đôi gò má thấp thoáng ánh hồng. Gương mặt của Tuấn Mã trở nên đỏ bừng, hắn cắm đầu xuống bàn, không dám ngẩng mặt lên. Ngọc Phương cũng đã đoán được chút ít chuyện gì đã xảy ra, nhưng cô cứ đề cho Lệ Thanh kể tiếp.
-... Thằng nhóc này không chịu đi học nên một chữ bẻ đôi cũng không biết. Chẳng hiểu sao hắn ta lại chịu cho tôi dạy hắn viết chữ, làm toán....
Lệ Thanh nói đến đây bất giác thở dài:
-Tình cảm của tôi và hắn cứ thể lớn dần lúc nào không hay. Rồi một hôm lúc chúng tôi đang làm chuyện vợ chồng thì bị ba phát hiện.
Ngọc Phương lúc này mới tò mò hỏi:
-Khi đó hắn bao nhiều tuổi?
Lệ Thanh thẹn thùng đáp:
-Lúc đó tôi hai mươi tám, còn hẳn hai mươi.
Tuấn Mã mặt đỏ như gấc chín, nhưng bất ngờ Ngọc Phương lại nhìn thấy gương mặt đỏ bừng ấy phút chốc đã chuyển sang xám xịt. Cô vẫn nhớ lời Lệ Thanh đã nói về "hai sự cố xảy ra cùng lúc", Ngọc Phương liền hỏi tiếp:
-Vậy là ngay lúc đó ông Thành cũng nhận được tin anh hai của cô mất, nên nổi giận đuổi Tuấn Mã đi phải không?
Lệ Thanh gật đầu, không nói gì thêm nữa. Cô biết Tuấn Mã đã hơn ba mươi, như vậy đây là sự kiện diễn ra hơn mười năm trước. Ngọc Phương nói với Lệ Thanh:
-Xem như Tuấn Mã cũng đã không còn can hệ gì với Trần Gia, như vậy tôi và hắn có thể hợp tác với cô mà không ai có thể nói gì được, chắc cô cũng hiều ý tôi nói.
Lệ Thanh thay đổi hẳn sắc diện, nhìn xoáy vào mắt Ngọc Phương đáp lời:
-Thực lực cô đến thế nào?
Ngọc Phương mỉm cười nhìn cô ta, thay vì trả lời câu hỏi đó, cô thong thả nói:
-Chuyện đó lúc này có quan trọng bằng việc phải tìm ra kẻ nào là nội gián dẫn đến cái chết của ba cô hay không?
Tuấn Mã giật mình khi nghe Ngọc Phương đề cập đến nội gián trong vụ ám sát ông Trần Văn Thành. Đúng là hắn chưa nghĩ đến việc này thật, có lẽ do tâm trí của gã đã dồn hết vào cảm xúc đau buồn đối với cái chết của ông
Thành. Chắc chắn phải có tin tức của từ trong nhà thì lũ kia mới có thể biết trước mà phục kích ông. Tuấn Mã giận đến điên người, bóp tay răng rắc. Trái ngược với hắn, Lệ Thanh lại không thể hiện bất cứ biểu cảm nào đối với lời nói của Ngọc Phương, cô ta đáp:
-Cô nói đúng, việc này phải ưu tiên hàng đầu.
Tuấn Mã nghiến răng nghiến lợi nói lớn:
-Tìm được nó thì phải phanh thây xẻ thịt nó ra mới hả dạ được...
Lệ Thanh lấy tay đập vào đầu hắn nghe một tiếng bốp:
-Im đi, bớt khùng giùm.
Đoạn cô ta quay qua nói với Ngọc Phương:
-Nếu tìm được ai là nội gián, tôi có hai phương án xử lý. Một là giết chết, hai là giả vờ xem như không biết gì để tính kế dài lâu. Trong hai phương án này, cô thấy chọn cái nào thì hợp lý nhất.
Ngọc Phương mừng thẩm trong bụng, xem ra cô đã đánh giá đúng, Trần Lệ Thanh đúng là một đối tác vô cùng sáng giá. Tuấn Mã và bà cô này đúng là một cặp đôi kỳ lạ, trái ngược nhau hoàn toàn. Tuấn Mã tuy nóng tính, lỳ lợm nhưng lại không hề thâm sâu âm hiểm như "chị người yêu" của hắn chút nào. Trong thế giới sắp sửa trở nên đại loạn này, chỉ có hợp tác với những kẻ như Trần Lệ Thanh mới có thể tồn tại và phát triển được.
Ngọc Phương từ tốn trả lời:
-Tôi chọn cả hai.
-Tất cả những lão đầu của bọn chúng đồng loạt "ôm bình hơi" lặn một lượt hết, nói chi đến đám chủ gia tộc. Trừ lão già họ Tô, còn lại bọn họ chỉ gửi hoa phúng và gọi điện đến chia buồn, đại loại đều nêu lý do sợ mình hiểu lầm nên không đến tận nơi để phúng ba được. Thằng cha họ Tô kia còn đến khóc lóc ỉ ôi trước quan tài ba, nghe mà buồn nôn. Mấy lão già coi bộ đánh giá thấp Trần Lệ Thanh này lắm rồi.
Ngọc Phương hỏi dò:
-Hiện giờ trong nhà họ Trần, cô có thể tin tưởng ai nhất?
Lệ Thanh cười khì đáp:
-Tin tưởng? Ở thời điểm này không thể tin ai được. Sự phản bội có thể đến từ bất cứ người nào, nếu tôi thể hiện không tốt, thậm chí họ còn có thể "làm thịt" tôi luôn cũng được, dù sao trưởng tộc không nhất định phải là cha truyền con nối. Chỉ có một cách duy nhất là ẩn nhẫn chờ, đợi thời cơ mà thôi.
Ngọc Phương trong lòng thở phào nhẹ nhõm, xem ra cô gái này không phải tầm thường, có thể hợp tác được. Cô hỏi tiếp:
-Cô có thể kể cho tôi nghe tại sao Tuấn Mã bị "đày" đi khỏi Trần Gia hay không?
Tuấn Mã ngạc nhiên khi thấy Ngọc Phương lại quay qua hỏi vấn đề này, hắn nói:
-Chị Hai, em đã kể rồi mà, sao chị còn hỏi lại làm chi.
Ngọc Phương lườm hắn:
-Anh có kể cũng như không kể, một chút giá trị thông tin cũng không có.
Lệ Thanh che miệng cười khúc khích làm Tuấn Mã sượng trân, gã đang hồi hộp vì sợ Lệ Thanh sẽ nói toạc móng heo chuyện của gã. Nhưng dù có muốn hay không thì đời không như ý mình bao giờ, có điều Lệ Thanh chưa vội trả lời mà lại hỏi ngược lại Ngọc Phương:
-Chuyện này có giúp ích gì không?
Ngọc Phương nhìn Lệ Thanh, khẽ gật đầu. Lệ Thanh liền cất tiếng:
-Nếu chuyện này có ý nghĩa gì đó với cô thì tôi sẽ nói. Năm đó thằng nhóc này mới mười ba tuổi ....
Lệ Thanh chỉ tay vào Tuẩn Mã rồi nói tiếp:
-...Hắn ta là đứa trẻ bụi đời. Anh trai tôi và hắn đánh nhau trên đường, mặc dù sức vóc và tuổi của anh Hai lớn hơn nhiều nhưng hắn vẫn lì lợm đánh trả. Anh Hai thích điều đó ở hắn nên kết bạn, rồi dẫn về Trần Gia ở. Ba của tôi mới đầu không quan tâm đến hắn cho lắm, nhưng càng lúc ông càng thương và xem thằng nhóc này như con cái trong nhà. Chỉ có điều, sau này vì hai sự cố xảy ra cùng một lúc mà ba tôi nổi giận sai ông Hồng đuổi hắn ra ngoài, không cho về Trần Gia nữa....
Nói đến đây, Lệ Thanh liếc Tuấn Mã một cái, đôi gò má thấp thoáng ánh hồng. Gương mặt của Tuấn Mã trở nên đỏ bừng, hắn cắm đầu xuống bàn, không dám ngẩng mặt lên. Ngọc Phương cũng đã đoán được chút ít chuyện gì đã xảy ra, nhưng cô cứ đề cho Lệ Thanh kể tiếp.
-... Thằng nhóc này không chịu đi học nên một chữ bẻ đôi cũng không biết. Chẳng hiểu sao hắn ta lại chịu cho tôi dạy hắn viết chữ, làm toán....
Lệ Thanh nói đến đây bất giác thở dài:
-Tình cảm của tôi và hắn cứ thể lớn dần lúc nào không hay. Rồi một hôm lúc chúng tôi đang làm chuyện vợ chồng thì bị ba phát hiện.
Ngọc Phương lúc này mới tò mò hỏi:
-Khi đó hắn bao nhiều tuổi?
Lệ Thanh thẹn thùng đáp:
-Lúc đó tôi hai mươi tám, còn hẳn hai mươi.
Tuấn Mã mặt đỏ như gấc chín, nhưng bất ngờ Ngọc Phương lại nhìn thấy gương mặt đỏ bừng ấy phút chốc đã chuyển sang xám xịt. Cô vẫn nhớ lời Lệ Thanh đã nói về "hai sự cố xảy ra cùng lúc", Ngọc Phương liền hỏi tiếp:
-Vậy là ngay lúc đó ông Thành cũng nhận được tin anh hai của cô mất, nên nổi giận đuổi Tuấn Mã đi phải không?
Lệ Thanh gật đầu, không nói gì thêm nữa. Cô biết Tuấn Mã đã hơn ba mươi, như vậy đây là sự kiện diễn ra hơn mười năm trước. Ngọc Phương nói với Lệ Thanh:
-Xem như Tuấn Mã cũng đã không còn can hệ gì với Trần Gia, như vậy tôi và hắn có thể hợp tác với cô mà không ai có thể nói gì được, chắc cô cũng hiều ý tôi nói.
Lệ Thanh thay đổi hẳn sắc diện, nhìn xoáy vào mắt Ngọc Phương đáp lời:
-Thực lực cô đến thế nào?
Ngọc Phương mỉm cười nhìn cô ta, thay vì trả lời câu hỏi đó, cô thong thả nói:
-Chuyện đó lúc này có quan trọng bằng việc phải tìm ra kẻ nào là nội gián dẫn đến cái chết của ba cô hay không?
Tuấn Mã giật mình khi nghe Ngọc Phương đề cập đến nội gián trong vụ ám sát ông Trần Văn Thành. Đúng là hắn chưa nghĩ đến việc này thật, có lẽ do tâm trí của gã đã dồn hết vào cảm xúc đau buồn đối với cái chết của ông
Thành. Chắc chắn phải có tin tức của từ trong nhà thì lũ kia mới có thể biết trước mà phục kích ông. Tuấn Mã giận đến điên người, bóp tay răng rắc. Trái ngược với hắn, Lệ Thanh lại không thể hiện bất cứ biểu cảm nào đối với lời nói của Ngọc Phương, cô ta đáp:
-Cô nói đúng, việc này phải ưu tiên hàng đầu.
Tuấn Mã nghiến răng nghiến lợi nói lớn:
-Tìm được nó thì phải phanh thây xẻ thịt nó ra mới hả dạ được...
Lệ Thanh lấy tay đập vào đầu hắn nghe một tiếng bốp:
-Im đi, bớt khùng giùm.
Đoạn cô ta quay qua nói với Ngọc Phương:
-Nếu tìm được ai là nội gián, tôi có hai phương án xử lý. Một là giết chết, hai là giả vờ xem như không biết gì để tính kế dài lâu. Trong hai phương án này, cô thấy chọn cái nào thì hợp lý nhất.
Ngọc Phương mừng thẩm trong bụng, xem ra cô đã đánh giá đúng, Trần Lệ Thanh đúng là một đối tác vô cùng sáng giá. Tuấn Mã và bà cô này đúng là một cặp đôi kỳ lạ, trái ngược nhau hoàn toàn. Tuấn Mã tuy nóng tính, lỳ lợm nhưng lại không hề thâm sâu âm hiểm như "chị người yêu" của hắn chút nào. Trong thế giới sắp sửa trở nên đại loạn này, chỉ có hợp tác với những kẻ như Trần Lệ Thanh mới có thể tồn tại và phát triển được.
Ngọc Phương từ tốn trả lời:
-Tôi chọn cả hai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.