Ngược Dòng Thời Gian Để... Trả Nợ Cho Anh
Chương 83: HOÃN CƯỚI
Phạm Chánh
19/06/2024
Lòng Ngọc Phương dù như lửa đốt, nhưng vẫn cố buông một câu nói thản nhiên nhất có thể:
-Anh nói đi.
Phục Thăng thở dài, nhát gừng hỏi cô:
-Anh nói ra thì em có giận không?
Ngọc Phương nhún vai đáp:
-Nói rồi mới biết để xem có giận hay không, đây không hứa chuyện chưa xảy ra bao giờ.
Phục Thăng ậm à ậm ự, ngồi thừ ra một chút, đoạn lấy hết can đảm mới cất lời:
-Anh biết là bà cũng đang mong đám cưới này lắm, nhưng mà chắc phải ....
Ngọc Phương hỏi khế:
Chắc phải làm sao?Thì... Chắc tạm thời không thể làm đám cưới được...Ngọc Phương thở hắt ra, gánh nặng trong lòng đột nhiên được giải toả, xem ra lần này đúng là bất chiến tự nhiên thành. Đang đau đầu tìm cách hoãn binh với bà nội thì Phục Thăng lại nói ra câu này. Ngọc Phương suýt nữa không dằn lòng được đã muốn bật cười. Mà suy đi nghĩ lại một chút, khoan đã...
-Anh đang có ... CON NÀO PHẢI KHÔNG? - Ngọc Phương gầm lên.
Phục Thăng thầm kêu khổ, vội kêu lớn:
-Í, anh còn chưa nói hết, anh chỉ biết mình em, làm gì có con này con nọ...
Ngọc Phương lườm anh:
-Vậy tại sao lại đòi hoãn cưới?
Phục Thăng líu ríu lấy ra một đống giấy tờ để lên bàn rồi nói:
-Đây nè, em nhìn đi, đây là giấy chứng nhận anh được thăng chức, đồng thời được thuyên chuyển lên Tổng Bộ Cảnh Sát Quốc Gia.
Cộp, một chiếc thẻ to bằng lòng bàn tay rơi ra từ tay Phục Thăng. Trên tấm thẻ thấp thoáng hình ảnh của một cô gái. Ngọc Phương lết đến gần, dứt khoát giắng lấy, giơ ra trước mặt Phục Thăng:
-Hình con nào đây?
Phục Thăng phì cười, Ngọc Phương tức mình quát:
Còn dám cười, trả lời nhanh.Em nhìn kĩ lại coi hình của ai. - Phục Thăng bật cười thành tiếng.Ngọc Phương lúc này mới định thần nhìn lại, hóá ra tấm ảnh đó lại là ảnh chụp chân dung của mình. Trên cùng của tấm thẻ ghi bốn chữ căn cước công dân, bên dưới ghi tên Trương Ngọc Phương, giới tính nữ cùng một đống số dài đăng đẳng.
-Đây là cái gì vậy anh? - Ngọc Phương đổi giọng ngọt như mía lùi hỏi.
Phục Thăng xoa đầu cô đáp:
-Căn cước của em, có thứ này thì em mới trở thành công dần hợp pháp ở thời đại này, cô gái xuyền không à.
Ngọc Phương cúi đầu săm soi từng hàng chữ trên tấm thẻ căn cước. Xem chán, cô ngước mắt lên nhìn Phục Thăng hỏi:
-Có nghĩa là giờ đây em có thể tự mua tài sản đứng tên riêng của mình.
Phục Thăng mỉm cười:
-Ừ, em có thể lấy bằng lái xe khi học xong, mua đất đai, nhà cửa, mọi thứ và ... đăng ký kết hôn với anh.
Ngọc Phương lại lườm anh:
-Sao nói hoãn rồi.
Phục Thăng gãi đầu gãi tai đáp:
-À do công tác hiện giờ ưu tiên những người chưa lập gia đình, nên anh mới muốn tạm thời hoãn lại, chỉ tạm thời thôi.
Ngọc Phương gật đầu nhề nhẹ, đoạn đưa thẻ căn cước lên hỏi:
-Sao anh làm được thứ này?
Phục Thăng nhún vai:
- Thứ này là chuyện nhỏ, anh nhờ người bạn làm trong bộ phận Bảo Vệ Nhân Chứng. Họ làm thứ này chẳng những nhanh chóng, mà lại còn hợp pháp hoàn toàn.
Nhìn Ngọc Phương mãi miết ngắm chiếc thẻ căn cước, Phục Thăng thấy cô từa tựa con mèo con đang nghịch bó len, thật sự quá trái ngược với lúc nổi giận, chẳng khác nào mèo hóá hồ. Ngước mắt lên thấy anh bạn cùng phòng đang nhìn mình, Ngọc Phương hỏi:
Anh nhìn gì đó?À, anh nhận ra lúc em lên cơn giận dữ cũng đáng yêu không kém so với lúc này. - Phục Thăng nở một nụ cười vô cùng "chân thật" khiến cho Ngọc Phương trông thấy cũng phải phì cười. Cô véo má Phục Thăng khiến anh chàng la oai oái, tra hỏi:Có lúc nào anh thật sự sợ em không ?Phục Thăng xoa xoa chỗ bị véo, mỉm cười:
Đôi lúc năm mơ, thấy cũng hơi sợ.Nằm mơ? - Ngọc Phương ngạc nhiên hỏi lại.Phục Thăng đáp:
-Ừ, từ nhỏ đến lớn, thỉnh thoảng anh có mơ thấy một người mặc đồ đen toàn thân. Người đó đến gần đâm anh một nhát...
Ngọc Phương cảm thấy hơi căng thẳng, đây là lần đầu tiên cô nghe anh nói về chuyện này. Dùng một giọng điệu bình tĩnh nhất có thể, Ngọc Phương hỏi khẽ:
-Thế thì có liên quan gì đến việc sợ em?
Phục Thăng bật cười:
-Anh nghĩ người đó là em.
Tim Ngọc Phương như ngừng đập trong giây lát.
-Tại sao anh nghĩ người đó là em?
Phục Thăng đưa tay lên trán bóp bóp một lúc, đoạn trả lời:
-Tuy anh không thể nhớ được những lời người áo đen đó nói với anh trong giấc mơ khi tỉnh dậy, nhưng thanh âm của người đó giống y chang em.
Ngọc Phương im lặng nhìn Phục Thăng, có lẽ linh cảm của cô đã đúng, xem ra anh chàng này có thể đã tái sinh vào thời đại này hệt như các đệ muội của cô. Bất giác từng giọt nước mắt rơi lã tả xuống mu bàn tay của Ngọc Phương.
-Sao em lại khóc? Chỉ là chuyện nằm mơ xàm xí thôi mà, thôi thôi... - Phục Thăng hốt hoảng lết lại gần, lấy tay ôm choàng cả hai vai cô.
Ngọc Phương cũng ngạc nhiên không kém Phục Thăng, đây là lần thứ hai cô rơi nước mắt. Lần thứ nhất chính là lúc mũi chủy thủ của cô đâm vào trái tim của Đặng Phục Thăng cách đây hơn năm trăm năm trước.
-Anh nói đi.
Phục Thăng thở dài, nhát gừng hỏi cô:
-Anh nói ra thì em có giận không?
Ngọc Phương nhún vai đáp:
-Nói rồi mới biết để xem có giận hay không, đây không hứa chuyện chưa xảy ra bao giờ.
Phục Thăng ậm à ậm ự, ngồi thừ ra một chút, đoạn lấy hết can đảm mới cất lời:
-Anh biết là bà cũng đang mong đám cưới này lắm, nhưng mà chắc phải ....
Ngọc Phương hỏi khế:
Chắc phải làm sao?Thì... Chắc tạm thời không thể làm đám cưới được...Ngọc Phương thở hắt ra, gánh nặng trong lòng đột nhiên được giải toả, xem ra lần này đúng là bất chiến tự nhiên thành. Đang đau đầu tìm cách hoãn binh với bà nội thì Phục Thăng lại nói ra câu này. Ngọc Phương suýt nữa không dằn lòng được đã muốn bật cười. Mà suy đi nghĩ lại một chút, khoan đã...
-Anh đang có ... CON NÀO PHẢI KHÔNG? - Ngọc Phương gầm lên.
Phục Thăng thầm kêu khổ, vội kêu lớn:
-Í, anh còn chưa nói hết, anh chỉ biết mình em, làm gì có con này con nọ...
Ngọc Phương lườm anh:
-Vậy tại sao lại đòi hoãn cưới?
Phục Thăng líu ríu lấy ra một đống giấy tờ để lên bàn rồi nói:
-Đây nè, em nhìn đi, đây là giấy chứng nhận anh được thăng chức, đồng thời được thuyên chuyển lên Tổng Bộ Cảnh Sát Quốc Gia.
Cộp, một chiếc thẻ to bằng lòng bàn tay rơi ra từ tay Phục Thăng. Trên tấm thẻ thấp thoáng hình ảnh của một cô gái. Ngọc Phương lết đến gần, dứt khoát giắng lấy, giơ ra trước mặt Phục Thăng:
-Hình con nào đây?
Phục Thăng phì cười, Ngọc Phương tức mình quát:
Còn dám cười, trả lời nhanh.Em nhìn kĩ lại coi hình của ai. - Phục Thăng bật cười thành tiếng.Ngọc Phương lúc này mới định thần nhìn lại, hóá ra tấm ảnh đó lại là ảnh chụp chân dung của mình. Trên cùng của tấm thẻ ghi bốn chữ căn cước công dân, bên dưới ghi tên Trương Ngọc Phương, giới tính nữ cùng một đống số dài đăng đẳng.
-Đây là cái gì vậy anh? - Ngọc Phương đổi giọng ngọt như mía lùi hỏi.
Phục Thăng xoa đầu cô đáp:
-Căn cước của em, có thứ này thì em mới trở thành công dần hợp pháp ở thời đại này, cô gái xuyền không à.
Ngọc Phương cúi đầu săm soi từng hàng chữ trên tấm thẻ căn cước. Xem chán, cô ngước mắt lên nhìn Phục Thăng hỏi:
-Có nghĩa là giờ đây em có thể tự mua tài sản đứng tên riêng của mình.
Phục Thăng mỉm cười:
-Ừ, em có thể lấy bằng lái xe khi học xong, mua đất đai, nhà cửa, mọi thứ và ... đăng ký kết hôn với anh.
Ngọc Phương lại lườm anh:
-Sao nói hoãn rồi.
Phục Thăng gãi đầu gãi tai đáp:
-À do công tác hiện giờ ưu tiên những người chưa lập gia đình, nên anh mới muốn tạm thời hoãn lại, chỉ tạm thời thôi.
Ngọc Phương gật đầu nhề nhẹ, đoạn đưa thẻ căn cước lên hỏi:
-Sao anh làm được thứ này?
Phục Thăng nhún vai:
- Thứ này là chuyện nhỏ, anh nhờ người bạn làm trong bộ phận Bảo Vệ Nhân Chứng. Họ làm thứ này chẳng những nhanh chóng, mà lại còn hợp pháp hoàn toàn.
Nhìn Ngọc Phương mãi miết ngắm chiếc thẻ căn cước, Phục Thăng thấy cô từa tựa con mèo con đang nghịch bó len, thật sự quá trái ngược với lúc nổi giận, chẳng khác nào mèo hóá hồ. Ngước mắt lên thấy anh bạn cùng phòng đang nhìn mình, Ngọc Phương hỏi:
Anh nhìn gì đó?À, anh nhận ra lúc em lên cơn giận dữ cũng đáng yêu không kém so với lúc này. - Phục Thăng nở một nụ cười vô cùng "chân thật" khiến cho Ngọc Phương trông thấy cũng phải phì cười. Cô véo má Phục Thăng khiến anh chàng la oai oái, tra hỏi:Có lúc nào anh thật sự sợ em không ?Phục Thăng xoa xoa chỗ bị véo, mỉm cười:
Đôi lúc năm mơ, thấy cũng hơi sợ.Nằm mơ? - Ngọc Phương ngạc nhiên hỏi lại.Phục Thăng đáp:
-Ừ, từ nhỏ đến lớn, thỉnh thoảng anh có mơ thấy một người mặc đồ đen toàn thân. Người đó đến gần đâm anh một nhát...
Ngọc Phương cảm thấy hơi căng thẳng, đây là lần đầu tiên cô nghe anh nói về chuyện này. Dùng một giọng điệu bình tĩnh nhất có thể, Ngọc Phương hỏi khẽ:
-Thế thì có liên quan gì đến việc sợ em?
Phục Thăng bật cười:
-Anh nghĩ người đó là em.
Tim Ngọc Phương như ngừng đập trong giây lát.
-Tại sao anh nghĩ người đó là em?
Phục Thăng đưa tay lên trán bóp bóp một lúc, đoạn trả lời:
-Tuy anh không thể nhớ được những lời người áo đen đó nói với anh trong giấc mơ khi tỉnh dậy, nhưng thanh âm của người đó giống y chang em.
Ngọc Phương im lặng nhìn Phục Thăng, có lẽ linh cảm của cô đã đúng, xem ra anh chàng này có thể đã tái sinh vào thời đại này hệt như các đệ muội của cô. Bất giác từng giọt nước mắt rơi lã tả xuống mu bàn tay của Ngọc Phương.
-Sao em lại khóc? Chỉ là chuyện nằm mơ xàm xí thôi mà, thôi thôi... - Phục Thăng hốt hoảng lết lại gần, lấy tay ôm choàng cả hai vai cô.
Ngọc Phương cũng ngạc nhiên không kém Phục Thăng, đây là lần thứ hai cô rơi nước mắt. Lần thứ nhất chính là lúc mũi chủy thủ của cô đâm vào trái tim của Đặng Phục Thăng cách đây hơn năm trăm năm trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.