Ngược Dòng Thời Gian Để... Trả Nợ Cho Anh
Chương 75: MẶT HỒ PHẲNG LẶNG
Phạm Chánh
19/06/2024
Lê Bá Tân bóp trán, suy nghĩ một lúc rồi nói:
-Xã hội hiện nay tựa như mặt hồ phẳng lặng, tuy bên dưới cũng có cá vờn nhau trẩy vi tróc vấy, nhưng tuyệt đối chưa loạn. Có điều Trương đại nhân lại là một kẻ vô cùng thủ đoạn, ông ta có thể phá vỡ thế cân bằng mong manh này bằng một hòn đá đủ lớn.
Hắn dùng ngón tay vẽ những giọt nước từ chiếc ly nước đá đọng xuống mặt bàn thành một bàn cờ nhỏ rồi nói tiếp:
-Về mặt đánh cờ "người", đệ tuyệt đối không phải đối thủ của Trương đại nhân, nhưng đệ tin rằng nếu tập hợp đủ những quân cờ mạnh trong tay, đệ có thể hạ được ông ta.
Ngọc Phương khoanh tay trước ngực, mở to đôi mắt hỏi hắn:
-Vì sao ngươi không về một phe với nghĩa phụ? Nếu về cùng một phe, không phải cuộc sống của tam đệ sẽ thoải mái hơn sao.
Bá Tân lặng thinh nhìn ra ngoài cửa sổ một lúc rồi đáp:
-Đại Tỷ cũng thấy đó, thời đại này thật là đẹp đẽ và hạnh phúc hơn thời đại chúng ta từng sống rất nhiều. Đệ vốn là kẻ ghét bất công nhất trần thế này, nhưng thế giới mà Trương đại nhân tạo ra đầy rấy những bất công và hỗn loạn. Hơn nữa ...
Ngọc Phương nhìn thẳng vào mắt hắn, lần này Lê Bá Tân lấy đủ dũng khí để nhìn vào đôi mắt như hồ dữ kia, lấy hết can đảm nói tiếp:
-.. Đệ ở kiếp này có được tình yêu thương của song thân, họ là người tốt, nếu Trương đại nhân biến nơi này thành một đống bùn lầy nhớp nhúa thì cha mẹ đệ chắc chắn sẽ bị vùi trong đống bùn của ông ta. Đệ muốn tập hợp mọi người lại để chống lại điều đó.
Nhìn vào đôi mắt của Đệ Tam Quỷ, Ngọc Phương chỉ thấy một sự quyết tâm và kiên định của gã khi thốt ra câu này. Cô mỉm cười đáp:
-Được, tỷ chấp nhận làm một quân cờ trên bàn cờ của đệ. Nhưng ngươi phải nhớ kĩ lời của tỷ, nếu muốn thí ta thì đệ phải đánh đổi sao cho được giá và tuyệt đối không được đụng đến người thân của ta.
Lê Bá Tân mừng rỡ gật đầu tới tấp:
-Đệ luôn ghi nhớ điều này, Đại Tỷ đừng lo.
Ngọc Phương xoã tóc ra rồi buộc lại kiểu tóc đuôi gà, cô cất tiếng hỏi Đệ Tam Quỷ:
-Tung tích của Thập Quỷ ngươi đã tra ra hết chưa?
Lê Bá Tân cười lớn, vỗ ngực tự hào khoe:
-Mười người chúng ta đều có mặt ở thời đại này....
Dứt câu, hẳn chợt im lặng một chút rồi ngập ngừng nói tiếp:
-... Nhưng mà bọn Ngũ Long Phụng Thánh và cả Phụng Thánh Quân cũng xuất hiện ở đây.
Ngọc Phương cười nhạt:
-Xem ra tất cả ân oán, nghiệt duyên của thời đại trước sẽ phải giải quyết hết một lần cho xong tại đây rồi.
****************
Trong phòng họp lớn của Đặng Gia, chiếc bàn lớn hình chữ nhật đã kín hết chỗ ngồi. Đặng Kim Chi ngồi ở ghế chủ toạ đầu bàn, phía sau lưng cô là bà nội đang thong thả ngồi uống trà ở chiếc bàn kê sát vách tường. Bảy chiếc ghế lớn kê quanh bàn đều có người ngồi, nam có nữ có, già trẻ đủ mặt. Phía sau bảy người bọn họ đều có một người ngồi ngay đằng sau. Bảy người ngồi ở ghế lớn này chính là chủ của bảy gia tộc lớn trong giới hắc đạo ở Sài Gòn - Gia Định Thất Gia. Cả phòng họp không ai nói với ai một tiếng nào, không khí đặc quánh khói thuốc lá nhưng chẳng ai quan tâm. Người nhấp trà, kẻ uống rượu, Kim Chi khoanh tay trước ngực, lạnh lùng lên tiếng:
-Bat dลิ่น di.
Lúc này, bảy người đó mới ngước mắt nhìn lên ghế chủ toạ. Một người đàn ông to lớn, mập mạp, nhấc điếu xì gà ra khỏi môi lên tiếng trước:
-Cũng giống như những lần trước, tôi không nói lòng vòng, tôi phản đối.
Một người phụ nữ vừa cao vừa ốm ngồi đối diện với ông ta, cười khẩy nói:
-Ông Thành, vì sao Trần Gia lại phản đối?
Người đàn ông tên Thành đó chính là ông chủ của Trần Gia, Trần Văn Thành, ông ta đáp:
-Lợi nhuận của thứ đó đúng là lớn thật, nhưng hậu quả của nó đâu phải những người có mặt trong phòng này chưa từng thấy qua.
Ông Thành đảo mắt nhìn quanh bàn, những người trong gian phòng này đều ngó lơ đi chỗ khác, chỉ duy nhất Kim Chi đang chăm chú nhìn ông ta phát biểu. Mặc kệ bọn kia, ông Thành nhìn vào gương mặt của Kim Chi, tiếp tục bày tỏ quan điểm:
-Từ thời Pháp xâm chiếm Nam Kỳ Lục Tỉnh, họ đưa á phiện vào đây, khi đó tổ tiên chúng ta thực sự đã mắc phải sai lầm lớn khi cho phép họ làm vậy. Tôi tin quý vị ngồi trong gian phòng này không hề quên chuyện đó....
Ông Thành dừng lại một chút, gạt bớt tàn thuốc xì gà xuống gạt tàn rồi nói tiếp:
-... Đến giai đoạn mở cửa, chính chúng ta chứ không phải ai khác lại phạm sai lầm đó lần thứ hai khi cho phép buôn bán ma túy tràn lan. Hậu quả lần đó khiến cả giới giang hồ phải khốn đốn, ngay cả bạch đạo cũng không che chở nổi. Các vị đừng quên lệnh cấm súng ra đời cũng từ giai đoạn tăm tối đó...
Lần này thì những gương mặt kia đã thôi không tiếp tục làm lơ, cả bọn nhìn thẳng vào người đang nói. Ông Thành dụi luôn điều xì gà vào gạt tàn gắn giọng:
-... Thế mà bây giờ các vị lại đề xuất chuyện cho phép ma túy vào đây sao? Tôi đã nói hết.
Ông Thành khoanh tay trước ngực, thả người ra ghế chờ đợi ý kiến của người khác. Một người đàn ông khác tuổi hơn sáu mươi, mặc âu phục chỉnh tề, đứng dậy, chống cả hai tay xuống mặt bàn rồi lên tiếng:
-Ông Thành nói đúng, nhưng ông cũng biết cái thứ đó biên độ lợi nhuận quá lớn, nếu chúng ta không làm thì mấy đứa nhỏ nó cũng lén lút mà làm.
Ông Thành nhíu mày:
-Anh Tâm, Trương Gia của anh chuyên mảng nhà hàng, quán bar và vũ trường. Dĩ nhiên khi đem kẹp chung cái thứ này vào thì anh là người có lợi nhất, nhưng tôi hỏi anh nè, bạch đạo có cho phép làm chuyện này hay không?
Ông Tâm tên đầy đủ là Trương Thành Tâm, tuy nhiên cái tên lại trái ngược hoàn toàn với con người, lão này thật sự là một con rắn độc gian xảo, không hề đáng tin một chút nào. Ông Tâm nhếch mép cười:
-Dĩ nhiên đã có người đánh tiếng với bạch đạo, họ cho phép chúng ta làm nhưng phải đưa vào nề nếp.
Một người đàn ông trung niên, trông mặt chưa đến năm mươi tuổi lên tiếng:
-Tôi đồng ý với ý kiến của anh Tâm, thứ này ngon quá, hơn nữa bạch đạo đã mở lời thì tại sao chúng ta lại không làm chứ.
Ông Thành nhếch khoé môi, giọng điệu khinh bỉ ra mặt:
-Ông Nhứt lo mà quản lý cho tốt mấy ngàn con đào nhà ông, để chúng nó hít cho lắm vào thì khách chạy mất hết.
Ông hùa với ông Tâm chẳng qua ngành kinh doanh chủ lực của hai ông luôn hỗ trợ lẫn nhau đúng không?
Dương Duy Nhứt, kẻ đứng đầu Dương Gia, một gia tộc luôn bị xem là thấp kém nhất trong Thất Gia. Lý do chính là vì nhà của lão kinh doanh trên thần xác phụ nữ đã nhiều đời. Đối với những kẻ lợi dụng phụ nữ, dù có lớn mạnh đến đâu cũng đều bị khinh rẻ. Ông Nhứt đưa đôi mắt ti hí nhìn lão Thành, muốn nói gì đó để phản pháo nhưng bị một người khác lên tiếng chen ngang:
-Bạch đạo đã đánh tiếng có nghĩa là họ đã chấp nhận chuyện đó, về phía họ sẽ sắp xếp để về mặt chính quyền khi lính tráng của chúng ta rớt nài. Dù được như vậy, nhưng ông Tâm nghĩ thử đi, tôi đúng là cũng ham thật, nhưng đưa thứ này vào thì xã hội chắc chắn sẽ có rối loạn. Ông nên nhớ một khi đã nghiện thì ngay cả thằng thân tín nhất cũng nảy sinh tà tâm, phản trắc. Tôi mới đầu cũng đã muốn nhảy vào vụ này, nhưng suy đi nghĩ lại vẫn thấy không ổn chút nào. Tôi cũng giống anh Thành, tôi phản đối.
Người lên tiếng đó chính là Tô Trường Hải, chủ của Tô Gia, cùng một phe thân thiết với Trần Gia. Hai gia tộc này thậm chí còn gả cả con trai và con gái cho nhau, kết nên mối quan hệ thông gia bền chặt. Người phụ nữ vừa cao vừa ốm, ngồi đối diện với ông Thành của Trần Gia lúc này mới lên tiếng:
-Thưa quý vị, quý vị mở mắt ra mà xem khắp thế giới họ có cực đoan nghiêm cấm ma túy như chúng ta hay không? Tôi nói thẳng, ma túy lợi nhuận quá lớn, nó giúp cho chúng ta lớn mạnh hơn. Nhìn ra thế giới thì quá xa xôi, quý vị thử xem lại ở Hải Phòng, tuy có loạn thật đấy, nhưng vẫn nằm trong tầm kiểm soát, và dân "trà Bắc" ngoài đó càng ngày càng lớn mạnh nhờ có nguồn kinh tài dồi dào đến từ ma túy. Quý vị có nhắm đến một ngày nào đó khi họ đã lớn đến mức "chiếc áo" Hải Phòng quá chật chội, họ sẽ tiến vào miền nam này hay không?
Ông Thành nhíu mày:
-Bà Trúc, không phải là chúng tôi không thấy điều đó, nhưng mà cái thứ đó nó ghê tởm quá, dính vào là không còn cha mẹ, vợ chồng, con cái gì nữa hết.
Người đàn bà đó là Bùi Thanh Trúc, chủ gia tộc họ Bùi. Bà ta thở dài đáp:
-Ông Thành, nếu cả hắc đạo và bạch đạo kiểm soát tốt, chỉ bán cho cái bọn mà có cũng như không ấy, chính là cái đám công tử tiểu thư phá làng phá xóm, vô công rỗi nghề, đám đó có giúp ích gì cho xã hội đâu, chúng nghiện ngập mặt cũng đầu ai quan tầm.
Tô Trường Hải nhíu mày lên tiếng:
-Chuyện này đúng là có thể làm được, nhưng vấn đề kiểm soát cũng hơi khó khăn, chắc chắn sẽ có những thành phần lao động chính dính vào....
Ông Thành quay qua nhìn ông thông gia của mình, khoé môi giật giật. Lão già mắt rắn Trương Thành Tâm thì cười thẩm trong bụng, xem ra việc đi đêm với Tô Trường Hải đã có tác dụng, đúng là dưới ánh sáng ma thuật của đồng tiền, cha con còn có thể trở mặt được chứ đừng nói chi là thông gia.
-Xã hội hiện nay tựa như mặt hồ phẳng lặng, tuy bên dưới cũng có cá vờn nhau trẩy vi tróc vấy, nhưng tuyệt đối chưa loạn. Có điều Trương đại nhân lại là một kẻ vô cùng thủ đoạn, ông ta có thể phá vỡ thế cân bằng mong manh này bằng một hòn đá đủ lớn.
Hắn dùng ngón tay vẽ những giọt nước từ chiếc ly nước đá đọng xuống mặt bàn thành một bàn cờ nhỏ rồi nói tiếp:
-Về mặt đánh cờ "người", đệ tuyệt đối không phải đối thủ của Trương đại nhân, nhưng đệ tin rằng nếu tập hợp đủ những quân cờ mạnh trong tay, đệ có thể hạ được ông ta.
Ngọc Phương khoanh tay trước ngực, mở to đôi mắt hỏi hắn:
-Vì sao ngươi không về một phe với nghĩa phụ? Nếu về cùng một phe, không phải cuộc sống của tam đệ sẽ thoải mái hơn sao.
Bá Tân lặng thinh nhìn ra ngoài cửa sổ một lúc rồi đáp:
-Đại Tỷ cũng thấy đó, thời đại này thật là đẹp đẽ và hạnh phúc hơn thời đại chúng ta từng sống rất nhiều. Đệ vốn là kẻ ghét bất công nhất trần thế này, nhưng thế giới mà Trương đại nhân tạo ra đầy rấy những bất công và hỗn loạn. Hơn nữa ...
Ngọc Phương nhìn thẳng vào mắt hắn, lần này Lê Bá Tân lấy đủ dũng khí để nhìn vào đôi mắt như hồ dữ kia, lấy hết can đảm nói tiếp:
-.. Đệ ở kiếp này có được tình yêu thương của song thân, họ là người tốt, nếu Trương đại nhân biến nơi này thành một đống bùn lầy nhớp nhúa thì cha mẹ đệ chắc chắn sẽ bị vùi trong đống bùn của ông ta. Đệ muốn tập hợp mọi người lại để chống lại điều đó.
Nhìn vào đôi mắt của Đệ Tam Quỷ, Ngọc Phương chỉ thấy một sự quyết tâm và kiên định của gã khi thốt ra câu này. Cô mỉm cười đáp:
-Được, tỷ chấp nhận làm một quân cờ trên bàn cờ của đệ. Nhưng ngươi phải nhớ kĩ lời của tỷ, nếu muốn thí ta thì đệ phải đánh đổi sao cho được giá và tuyệt đối không được đụng đến người thân của ta.
Lê Bá Tân mừng rỡ gật đầu tới tấp:
-Đệ luôn ghi nhớ điều này, Đại Tỷ đừng lo.
Ngọc Phương xoã tóc ra rồi buộc lại kiểu tóc đuôi gà, cô cất tiếng hỏi Đệ Tam Quỷ:
-Tung tích của Thập Quỷ ngươi đã tra ra hết chưa?
Lê Bá Tân cười lớn, vỗ ngực tự hào khoe:
-Mười người chúng ta đều có mặt ở thời đại này....
Dứt câu, hẳn chợt im lặng một chút rồi ngập ngừng nói tiếp:
-... Nhưng mà bọn Ngũ Long Phụng Thánh và cả Phụng Thánh Quân cũng xuất hiện ở đây.
Ngọc Phương cười nhạt:
-Xem ra tất cả ân oán, nghiệt duyên của thời đại trước sẽ phải giải quyết hết một lần cho xong tại đây rồi.
****************
Trong phòng họp lớn của Đặng Gia, chiếc bàn lớn hình chữ nhật đã kín hết chỗ ngồi. Đặng Kim Chi ngồi ở ghế chủ toạ đầu bàn, phía sau lưng cô là bà nội đang thong thả ngồi uống trà ở chiếc bàn kê sát vách tường. Bảy chiếc ghế lớn kê quanh bàn đều có người ngồi, nam có nữ có, già trẻ đủ mặt. Phía sau bảy người bọn họ đều có một người ngồi ngay đằng sau. Bảy người ngồi ở ghế lớn này chính là chủ của bảy gia tộc lớn trong giới hắc đạo ở Sài Gòn - Gia Định Thất Gia. Cả phòng họp không ai nói với ai một tiếng nào, không khí đặc quánh khói thuốc lá nhưng chẳng ai quan tâm. Người nhấp trà, kẻ uống rượu, Kim Chi khoanh tay trước ngực, lạnh lùng lên tiếng:
-Bat dลิ่น di.
Lúc này, bảy người đó mới ngước mắt nhìn lên ghế chủ toạ. Một người đàn ông to lớn, mập mạp, nhấc điếu xì gà ra khỏi môi lên tiếng trước:
-Cũng giống như những lần trước, tôi không nói lòng vòng, tôi phản đối.
Một người phụ nữ vừa cao vừa ốm ngồi đối diện với ông ta, cười khẩy nói:
-Ông Thành, vì sao Trần Gia lại phản đối?
Người đàn ông tên Thành đó chính là ông chủ của Trần Gia, Trần Văn Thành, ông ta đáp:
-Lợi nhuận của thứ đó đúng là lớn thật, nhưng hậu quả của nó đâu phải những người có mặt trong phòng này chưa từng thấy qua.
Ông Thành đảo mắt nhìn quanh bàn, những người trong gian phòng này đều ngó lơ đi chỗ khác, chỉ duy nhất Kim Chi đang chăm chú nhìn ông ta phát biểu. Mặc kệ bọn kia, ông Thành nhìn vào gương mặt của Kim Chi, tiếp tục bày tỏ quan điểm:
-Từ thời Pháp xâm chiếm Nam Kỳ Lục Tỉnh, họ đưa á phiện vào đây, khi đó tổ tiên chúng ta thực sự đã mắc phải sai lầm lớn khi cho phép họ làm vậy. Tôi tin quý vị ngồi trong gian phòng này không hề quên chuyện đó....
Ông Thành dừng lại một chút, gạt bớt tàn thuốc xì gà xuống gạt tàn rồi nói tiếp:
-... Đến giai đoạn mở cửa, chính chúng ta chứ không phải ai khác lại phạm sai lầm đó lần thứ hai khi cho phép buôn bán ma túy tràn lan. Hậu quả lần đó khiến cả giới giang hồ phải khốn đốn, ngay cả bạch đạo cũng không che chở nổi. Các vị đừng quên lệnh cấm súng ra đời cũng từ giai đoạn tăm tối đó...
Lần này thì những gương mặt kia đã thôi không tiếp tục làm lơ, cả bọn nhìn thẳng vào người đang nói. Ông Thành dụi luôn điều xì gà vào gạt tàn gắn giọng:
-... Thế mà bây giờ các vị lại đề xuất chuyện cho phép ma túy vào đây sao? Tôi đã nói hết.
Ông Thành khoanh tay trước ngực, thả người ra ghế chờ đợi ý kiến của người khác. Một người đàn ông khác tuổi hơn sáu mươi, mặc âu phục chỉnh tề, đứng dậy, chống cả hai tay xuống mặt bàn rồi lên tiếng:
-Ông Thành nói đúng, nhưng ông cũng biết cái thứ đó biên độ lợi nhuận quá lớn, nếu chúng ta không làm thì mấy đứa nhỏ nó cũng lén lút mà làm.
Ông Thành nhíu mày:
-Anh Tâm, Trương Gia của anh chuyên mảng nhà hàng, quán bar và vũ trường. Dĩ nhiên khi đem kẹp chung cái thứ này vào thì anh là người có lợi nhất, nhưng tôi hỏi anh nè, bạch đạo có cho phép làm chuyện này hay không?
Ông Tâm tên đầy đủ là Trương Thành Tâm, tuy nhiên cái tên lại trái ngược hoàn toàn với con người, lão này thật sự là một con rắn độc gian xảo, không hề đáng tin một chút nào. Ông Tâm nhếch mép cười:
-Dĩ nhiên đã có người đánh tiếng với bạch đạo, họ cho phép chúng ta làm nhưng phải đưa vào nề nếp.
Một người đàn ông trung niên, trông mặt chưa đến năm mươi tuổi lên tiếng:
-Tôi đồng ý với ý kiến của anh Tâm, thứ này ngon quá, hơn nữa bạch đạo đã mở lời thì tại sao chúng ta lại không làm chứ.
Ông Thành nhếch khoé môi, giọng điệu khinh bỉ ra mặt:
-Ông Nhứt lo mà quản lý cho tốt mấy ngàn con đào nhà ông, để chúng nó hít cho lắm vào thì khách chạy mất hết.
Ông hùa với ông Tâm chẳng qua ngành kinh doanh chủ lực của hai ông luôn hỗ trợ lẫn nhau đúng không?
Dương Duy Nhứt, kẻ đứng đầu Dương Gia, một gia tộc luôn bị xem là thấp kém nhất trong Thất Gia. Lý do chính là vì nhà của lão kinh doanh trên thần xác phụ nữ đã nhiều đời. Đối với những kẻ lợi dụng phụ nữ, dù có lớn mạnh đến đâu cũng đều bị khinh rẻ. Ông Nhứt đưa đôi mắt ti hí nhìn lão Thành, muốn nói gì đó để phản pháo nhưng bị một người khác lên tiếng chen ngang:
-Bạch đạo đã đánh tiếng có nghĩa là họ đã chấp nhận chuyện đó, về phía họ sẽ sắp xếp để về mặt chính quyền khi lính tráng của chúng ta rớt nài. Dù được như vậy, nhưng ông Tâm nghĩ thử đi, tôi đúng là cũng ham thật, nhưng đưa thứ này vào thì xã hội chắc chắn sẽ có rối loạn. Ông nên nhớ một khi đã nghiện thì ngay cả thằng thân tín nhất cũng nảy sinh tà tâm, phản trắc. Tôi mới đầu cũng đã muốn nhảy vào vụ này, nhưng suy đi nghĩ lại vẫn thấy không ổn chút nào. Tôi cũng giống anh Thành, tôi phản đối.
Người lên tiếng đó chính là Tô Trường Hải, chủ của Tô Gia, cùng một phe thân thiết với Trần Gia. Hai gia tộc này thậm chí còn gả cả con trai và con gái cho nhau, kết nên mối quan hệ thông gia bền chặt. Người phụ nữ vừa cao vừa ốm, ngồi đối diện với ông Thành của Trần Gia lúc này mới lên tiếng:
-Thưa quý vị, quý vị mở mắt ra mà xem khắp thế giới họ có cực đoan nghiêm cấm ma túy như chúng ta hay không? Tôi nói thẳng, ma túy lợi nhuận quá lớn, nó giúp cho chúng ta lớn mạnh hơn. Nhìn ra thế giới thì quá xa xôi, quý vị thử xem lại ở Hải Phòng, tuy có loạn thật đấy, nhưng vẫn nằm trong tầm kiểm soát, và dân "trà Bắc" ngoài đó càng ngày càng lớn mạnh nhờ có nguồn kinh tài dồi dào đến từ ma túy. Quý vị có nhắm đến một ngày nào đó khi họ đã lớn đến mức "chiếc áo" Hải Phòng quá chật chội, họ sẽ tiến vào miền nam này hay không?
Ông Thành nhíu mày:
-Bà Trúc, không phải là chúng tôi không thấy điều đó, nhưng mà cái thứ đó nó ghê tởm quá, dính vào là không còn cha mẹ, vợ chồng, con cái gì nữa hết.
Người đàn bà đó là Bùi Thanh Trúc, chủ gia tộc họ Bùi. Bà ta thở dài đáp:
-Ông Thành, nếu cả hắc đạo và bạch đạo kiểm soát tốt, chỉ bán cho cái bọn mà có cũng như không ấy, chính là cái đám công tử tiểu thư phá làng phá xóm, vô công rỗi nghề, đám đó có giúp ích gì cho xã hội đâu, chúng nghiện ngập mặt cũng đầu ai quan tầm.
Tô Trường Hải nhíu mày lên tiếng:
-Chuyện này đúng là có thể làm được, nhưng vấn đề kiểm soát cũng hơi khó khăn, chắc chắn sẽ có những thành phần lao động chính dính vào....
Ông Thành quay qua nhìn ông thông gia của mình, khoé môi giật giật. Lão già mắt rắn Trương Thành Tâm thì cười thẩm trong bụng, xem ra việc đi đêm với Tô Trường Hải đã có tác dụng, đúng là dưới ánh sáng ma thuật của đồng tiền, cha con còn có thể trở mặt được chứ đừng nói chi là thông gia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.