Ngược Dòng Thời Gian Để... Trả Nợ Cho Anh
Chương 71: MƯỜI KHÓ NHẬP BĂNG
Phạm Chánh
19/06/2024
Thằng bé bụi đời đang mót những con cá bị rơi ra trong quá trình vận chuyển của đội bốc vác thì bị đám trông có vẻ lớn hơn nó chặn lại, một thằng co bộ là đàn anh sút tung con cá trước mặt nó, lên giọng dạy dỗ:
-Ê, mày ở đâu tới đây, biết luật không?
Thằng bé bụi đời tuy thấp, nhỏ nhưng ánh mắt hung tợn, trừng mắt đáp:
-Luật mẹ gì, tao thấy rơi ra thì tao lượm, mắc mớ gì mày.
Thằng nhóc đàn anh cười hề hề:
-Ở cảng cá này chỉ có tụi tao được mót, mày biến chỗ khác.
Không tranh cãi nữa lời, thấy miếng ăn đến miệng mà bị chặn, thằng bé nhỏ con nhào đến về lấy thằng kia, vật nó xuống đất, tay đấm chân đá liên tọi mặc cho đám nhỏ còn lại gào thét xung quanh......
Mười Khó giật mình tỉnh dậy khỏi giấc mơ, cảm thấy đầu mình nặng trịch. Mười Khó sờ cằm mình thấy nhói đau, gã liếc qua cánh tay thấy đã được băng bó. Mười Khó cố ngồi dậy, quan sát xung quanh, hình như mình đang trong bệnh viện thì phải, bỗng nhiên có tiếng nói vang lên:
-Anh Mười đang trong bệnh viện, chỗ này là phòng riêng em lấy cho anh.
Mười Khó nhìn theo hướng phát ra tiếng nói thì thấy thằng Tuấn Mã cùng một cô gái đứng tuổi đang ngồi ở chiếc bàn trong góc phòng, gã tức mình định chửi bới thì phát hiện ra hàm của mình đau nhói, không thể nói lớn tiếng nổi. Tuấn Mã cười cười nói tiếp:
-Hàm của anh bị chấn động khá nặng, nên tạm thời không thể nói lớn được đâu.
Mười Khó quắc mắt nhìn hắn trừng trừng thể hiện thái độ tức giận, Tuấn Mã đứng dậy đi đến sát giường của Mười Khó rồi nói tiếp:
-Lính của anh không có đứa nào "lên đường" hết, mấy thằng bị thương nặng cũng đã được em cho nhập viện ở đây.
Mười Khó nghe thấy đối phương đối xử chu toàn với người của mình thì cơn giận cũng đã vơi đi bớt. Dù sao hôm nay gã cũng đã chứng kiến thực lực của băng Tuấn Mã vượt trội hơn so với mình như thế nào, trong lòng vốn cũng đã chịu thua tâm phục khẩu phục, nhưng cái ý chí sinh tồn mạnh mẽ của gã vẫn muốn phản kháng lại. Tâm trạng phức tạp khiến Mười Khó không nói nên lời, bất giác thở dài. Tuấn Mã nhìn thấy thái độ của đối phương, gã liền nhỏ giọng:
-Nếu là khoảng thời gian trước, em nói thật lòng là em không chơi được với anh Mười đâu, nhưng em may mắn gặp được cao nhân chỉ dạy...
Mười Khó nghe vậy thì liếc qua cô gái đứng tuổi đang đứng dậy đi đến gần giường của hắn.
-"Chẳng lẽ ý nó nói là do con nhỏ này giúp bọn nó sao?" - Mười Khó nghĩ thầm.
Có điều nhìn sao cũng không giống lắm, cô gái này nhìn tới nhìn lui cũng giống một trí thức hơn là con nhà võ. Cô gái đủng đỉnh đến gần rồi nắm lấy cánh tay bị thương của hắn. Mười Khó cảm nhận một cơn đau kéo đến cực kỳ khủng khiếp, gã muốn hét lên nhưng không thể, mồ hôi tuôn ra như suối. Cảm giác ấy nhanh chóng biến mất, thay vào đó gã cảm thấy hình như vết rách ở cánh tay đã... khỏi hẳn. Cô gái buông cánh tay hắn ra rồi dùng hai bàn tay áp vào hai má của Mười Khó. Cơn đau khủng khiếp kia lại xuất hiện, lần này mồ hôi gã tuôn ra như thác đổ, ướt cả chiếc áo bệnh nhân đang mặc trên người. Kỳ lạ thay, cũng như ở cánh tay, sau khi cảm giác đau đớn mất đi, Mười Khó không còn cảm nhận được chấn thương ở quai hàm mình nữa, gã ấp úng nói:
-Cô... Cô.....
Cô gái kia mặt lạnh tanh, không đếm xỉa gì đến Mười Khó, quay qua nhìn Tuấn Mã lạnh lùng nói:
-Tôi đã xong việc.
Tuấn Mã cúi đầu thật sâu trước cô gái ấy. Cô gái ngó lơ luôn Tuấn Mã rồi đi ra khỏi phòng. Mười Khó kinh ngạc hỏi
Tuấn Mã:
-Cô ta là ai vậy? Sao có thể làm được như vậy?
Tuấn Mã lắc đầu cười khổ:
-Em cũng không biết, anh Mười hỏi cũng vô ích.
Mười Khó thấy thái độ tôn trọng của Tuấn Mã với cô gái kia nên hỏi:
-Mày nói cao nhân chỉ dạy mày, là cô ta sao?
Tuấn Mã lại lắc đầu, định mở miệng trả lời thì cửa phòng mở ra. Một cô bé tuổi chưa đến hai mươi bước vào, Tuấn Mã tươi cười cúi đầu trước cô bé ấy, gã cất tiếng chào khiến cho Mười Khó sửng sốt, ngây cả người:
-Chị Hai, anh Mười đã khỏe rồi ạ.
Mười Khó đinh ninh chắc con bé này là vợ hay tình nhân của cao nhân mà Tuấn Mã đề cập đến, nhưng gã lại tiếp tục sửng sốt tập hai với lời giới thiệu của Tuấn Mã:
-Anh Mười, đây là chị Ngọc Phương, chính là cao nhân mà em đã nói tới.
Cô bé đến gần giường của Mười Khó, cất tiếng thánh thót nghe rất dễ chịu:
-Chào anh, chắc anh đã khoẻ lại nhỉ?
Mười Khó mím môi gật đầu, bất giác gã cảm thấy một khí thế kinh khủng phát ra từ cô bé nhỏ tuổi này. Một cảm giác mà gã chưa từng nếm trãi, cảm giác của sói khi gặp phải hổ. Mười Khó vô thức đáp luôn bằng kính ngữ khiến gã cũng phải ngạc nhiên không hiểu vì sao mình lại làm vậy:
-Dạ, tôi đã.. đã không thấy đau gì nữa.
Ngọc Phương nhìn hắn, khẽ nói:
-Vậy thì tốt quá, tôi muốn bàn đến chuyện nhập băng.
Nghe Tuấn Mã nói chuyện sát nhập băng mình với bọn ranh con Xóm Mả lúc trưa, Mười Khó đã nổi điên đến mức không kềm chế được. Thế mà giờ đây nghe Ngọc Phương lặp lại lời này, gã lại cảm thấy những lời này như mệnh lệnh từ một vị vua ban xuống, khiến gã có muốn phản khảng cũng không được, vì phản kháng chỉ có một con đường chết. Như đọc được suy nghĩ của hắn, Ngọc Phương nói tiếp:
-Chúng tôi không muốn cướp bất cứ thứ gì từ anh, chúng tôi chỉ muốn cùng anh phát triển thật lớn mạnh...
Ngọc Phương dừng lại một chút, lấy tay đặt lên vai Mười Khó rồi nói tiếp:
-... Anh có thể suy nghĩ về việc này trong tối nay.
Bàn tay nhỏ nhắn này đặt lên vai mà Mười Khó tưởng như bàn chân của một người lớn đang đạp lên đầu của một con kiến, khiến hắn run rẩy cả người. Ngọc Phương mỉm cười:
-Tôi có thể giúp anh mạnh lên, cũng như Tuấn Mã và băng Xóm Mả vậy.
Mười Khó ngước mặt nhìn lên Ngọc Phương, cô gái xinh đẹp này giờ đây trông thật uy quyền và ... đáng tin. Lòng đã quyết định, nhưng gã lại hỏi một câu không mấy liên quan:
-Cô gái vừa nãy, cô ta đã làm gì mà tôi hồi phục ngay lập tức như thế này?
Hỏi xong, tự nhiên gã cảm thấy sợ hãi, nỗi sợ của một đứa bé hỏi phải một câu ngây ngô với người lớn. Ngọc Phương cười cười, đi đến chiếc bàn gần đó, cầm con dao gọt trái cây lên rồi dùng một tay vo tròn nó lại. Mười Khó giật nảy người, há hốc mồm chứng kiến cảnh đó. Ngọc Phương nhìn gương mặt đờ đẫn của hắn rồi đáp:
-Chúng tôi sở hữu năng lực mà các anh không thể tưởng tượng ra được. Giờ anh hãy ở đây suy nghĩ, sáng mai tôi sẽ quay lại.
Mười Khó quả quyết đáp luôn:
-Không cần phải suy nghĩ, tôi theo cô.
Gã lật đật bước xuống giường, cúi đầu nói lớn:
-Chị Hai.
-Ê, mày ở đâu tới đây, biết luật không?
Thằng bé bụi đời tuy thấp, nhỏ nhưng ánh mắt hung tợn, trừng mắt đáp:
-Luật mẹ gì, tao thấy rơi ra thì tao lượm, mắc mớ gì mày.
Thằng nhóc đàn anh cười hề hề:
-Ở cảng cá này chỉ có tụi tao được mót, mày biến chỗ khác.
Không tranh cãi nữa lời, thấy miếng ăn đến miệng mà bị chặn, thằng bé nhỏ con nhào đến về lấy thằng kia, vật nó xuống đất, tay đấm chân đá liên tọi mặc cho đám nhỏ còn lại gào thét xung quanh......
Mười Khó giật mình tỉnh dậy khỏi giấc mơ, cảm thấy đầu mình nặng trịch. Mười Khó sờ cằm mình thấy nhói đau, gã liếc qua cánh tay thấy đã được băng bó. Mười Khó cố ngồi dậy, quan sát xung quanh, hình như mình đang trong bệnh viện thì phải, bỗng nhiên có tiếng nói vang lên:
-Anh Mười đang trong bệnh viện, chỗ này là phòng riêng em lấy cho anh.
Mười Khó nhìn theo hướng phát ra tiếng nói thì thấy thằng Tuấn Mã cùng một cô gái đứng tuổi đang ngồi ở chiếc bàn trong góc phòng, gã tức mình định chửi bới thì phát hiện ra hàm của mình đau nhói, không thể nói lớn tiếng nổi. Tuấn Mã cười cười nói tiếp:
-Hàm của anh bị chấn động khá nặng, nên tạm thời không thể nói lớn được đâu.
Mười Khó quắc mắt nhìn hắn trừng trừng thể hiện thái độ tức giận, Tuấn Mã đứng dậy đi đến sát giường của Mười Khó rồi nói tiếp:
-Lính của anh không có đứa nào "lên đường" hết, mấy thằng bị thương nặng cũng đã được em cho nhập viện ở đây.
Mười Khó nghe thấy đối phương đối xử chu toàn với người của mình thì cơn giận cũng đã vơi đi bớt. Dù sao hôm nay gã cũng đã chứng kiến thực lực của băng Tuấn Mã vượt trội hơn so với mình như thế nào, trong lòng vốn cũng đã chịu thua tâm phục khẩu phục, nhưng cái ý chí sinh tồn mạnh mẽ của gã vẫn muốn phản kháng lại. Tâm trạng phức tạp khiến Mười Khó không nói nên lời, bất giác thở dài. Tuấn Mã nhìn thấy thái độ của đối phương, gã liền nhỏ giọng:
-Nếu là khoảng thời gian trước, em nói thật lòng là em không chơi được với anh Mười đâu, nhưng em may mắn gặp được cao nhân chỉ dạy...
Mười Khó nghe vậy thì liếc qua cô gái đứng tuổi đang đứng dậy đi đến gần giường của hắn.
-"Chẳng lẽ ý nó nói là do con nhỏ này giúp bọn nó sao?" - Mười Khó nghĩ thầm.
Có điều nhìn sao cũng không giống lắm, cô gái này nhìn tới nhìn lui cũng giống một trí thức hơn là con nhà võ. Cô gái đủng đỉnh đến gần rồi nắm lấy cánh tay bị thương của hắn. Mười Khó cảm nhận một cơn đau kéo đến cực kỳ khủng khiếp, gã muốn hét lên nhưng không thể, mồ hôi tuôn ra như suối. Cảm giác ấy nhanh chóng biến mất, thay vào đó gã cảm thấy hình như vết rách ở cánh tay đã... khỏi hẳn. Cô gái buông cánh tay hắn ra rồi dùng hai bàn tay áp vào hai má của Mười Khó. Cơn đau khủng khiếp kia lại xuất hiện, lần này mồ hôi gã tuôn ra như thác đổ, ướt cả chiếc áo bệnh nhân đang mặc trên người. Kỳ lạ thay, cũng như ở cánh tay, sau khi cảm giác đau đớn mất đi, Mười Khó không còn cảm nhận được chấn thương ở quai hàm mình nữa, gã ấp úng nói:
-Cô... Cô.....
Cô gái kia mặt lạnh tanh, không đếm xỉa gì đến Mười Khó, quay qua nhìn Tuấn Mã lạnh lùng nói:
-Tôi đã xong việc.
Tuấn Mã cúi đầu thật sâu trước cô gái ấy. Cô gái ngó lơ luôn Tuấn Mã rồi đi ra khỏi phòng. Mười Khó kinh ngạc hỏi
Tuấn Mã:
-Cô ta là ai vậy? Sao có thể làm được như vậy?
Tuấn Mã lắc đầu cười khổ:
-Em cũng không biết, anh Mười hỏi cũng vô ích.
Mười Khó thấy thái độ tôn trọng của Tuấn Mã với cô gái kia nên hỏi:
-Mày nói cao nhân chỉ dạy mày, là cô ta sao?
Tuấn Mã lại lắc đầu, định mở miệng trả lời thì cửa phòng mở ra. Một cô bé tuổi chưa đến hai mươi bước vào, Tuấn Mã tươi cười cúi đầu trước cô bé ấy, gã cất tiếng chào khiến cho Mười Khó sửng sốt, ngây cả người:
-Chị Hai, anh Mười đã khỏe rồi ạ.
Mười Khó đinh ninh chắc con bé này là vợ hay tình nhân của cao nhân mà Tuấn Mã đề cập đến, nhưng gã lại tiếp tục sửng sốt tập hai với lời giới thiệu của Tuấn Mã:
-Anh Mười, đây là chị Ngọc Phương, chính là cao nhân mà em đã nói tới.
Cô bé đến gần giường của Mười Khó, cất tiếng thánh thót nghe rất dễ chịu:
-Chào anh, chắc anh đã khoẻ lại nhỉ?
Mười Khó mím môi gật đầu, bất giác gã cảm thấy một khí thế kinh khủng phát ra từ cô bé nhỏ tuổi này. Một cảm giác mà gã chưa từng nếm trãi, cảm giác của sói khi gặp phải hổ. Mười Khó vô thức đáp luôn bằng kính ngữ khiến gã cũng phải ngạc nhiên không hiểu vì sao mình lại làm vậy:
-Dạ, tôi đã.. đã không thấy đau gì nữa.
Ngọc Phương nhìn hắn, khẽ nói:
-Vậy thì tốt quá, tôi muốn bàn đến chuyện nhập băng.
Nghe Tuấn Mã nói chuyện sát nhập băng mình với bọn ranh con Xóm Mả lúc trưa, Mười Khó đã nổi điên đến mức không kềm chế được. Thế mà giờ đây nghe Ngọc Phương lặp lại lời này, gã lại cảm thấy những lời này như mệnh lệnh từ một vị vua ban xuống, khiến gã có muốn phản khảng cũng không được, vì phản kháng chỉ có một con đường chết. Như đọc được suy nghĩ của hắn, Ngọc Phương nói tiếp:
-Chúng tôi không muốn cướp bất cứ thứ gì từ anh, chúng tôi chỉ muốn cùng anh phát triển thật lớn mạnh...
Ngọc Phương dừng lại một chút, lấy tay đặt lên vai Mười Khó rồi nói tiếp:
-... Anh có thể suy nghĩ về việc này trong tối nay.
Bàn tay nhỏ nhắn này đặt lên vai mà Mười Khó tưởng như bàn chân của một người lớn đang đạp lên đầu của một con kiến, khiến hắn run rẩy cả người. Ngọc Phương mỉm cười:
-Tôi có thể giúp anh mạnh lên, cũng như Tuấn Mã và băng Xóm Mả vậy.
Mười Khó ngước mặt nhìn lên Ngọc Phương, cô gái xinh đẹp này giờ đây trông thật uy quyền và ... đáng tin. Lòng đã quyết định, nhưng gã lại hỏi một câu không mấy liên quan:
-Cô gái vừa nãy, cô ta đã làm gì mà tôi hồi phục ngay lập tức như thế này?
Hỏi xong, tự nhiên gã cảm thấy sợ hãi, nỗi sợ của một đứa bé hỏi phải một câu ngây ngô với người lớn. Ngọc Phương cười cười, đi đến chiếc bàn gần đó, cầm con dao gọt trái cây lên rồi dùng một tay vo tròn nó lại. Mười Khó giật nảy người, há hốc mồm chứng kiến cảnh đó. Ngọc Phương nhìn gương mặt đờ đẫn của hắn rồi đáp:
-Chúng tôi sở hữu năng lực mà các anh không thể tưởng tượng ra được. Giờ anh hãy ở đây suy nghĩ, sáng mai tôi sẽ quay lại.
Mười Khó quả quyết đáp luôn:
-Không cần phải suy nghĩ, tôi theo cô.
Gã lật đật bước xuống giường, cúi đầu nói lớn:
-Chị Hai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.