Ngược Dòng Thời Gian Để Yêu Anh
Chương 10: Cô chủ nhỏ
Hana Nguyễn
22/02/2023
Chạng vạng tối.
Trên đường trở về biệt thự.
Chiếc Bentley màu đen lướt êm như ru.
Lặng lẽ nhìn ra ngoài qua ô cửa kính, mặt thiếu niên không có bất kỳ cảm xúc nào, đôi mắt đen thẳm tựa hồ sâu, loang loáng hình ảnh tấp nập hai bên đường.
Không gian trong xe nhỏ hẹp lại hơi bí, bọn họ cùng nhau ngồi ở ghế sau.
Quá an tĩnh, cũng quá thân mật.
Nhật Hạ cảm thấy cả mình giống như tới từng tế bào cũng run lên, không khí bên cạnh cảm nhận được từng nhất cử nhất động của thiếu niên, chạm tới từng đầu dây thần kinh của cô, cực kỳ mẫn cảm.
Cô không tại sao khi nãy bản thân mình lại làm như vậy nữa...
Hành động khi nãy cũng...quá đỗi thân mật rồi.
Dù không nhìn thấy nhưng có lẽ cô đều tưởng tượng ra vẻ mặt ngạc nhiên của mọi người, nhất là Mặc lão gia tử.
Kẻ điên ấy vậy mà "ngoan ngoãn" nghe theo lời của cô gái nhỏ.
Đèn đỏ ở ngã tư bật sáng, chiếc Bentley dừng lại, một cơn gió thoảng qua, trong không khí thoảng mùi thơm tuyệt vời của bánh nướng.
Bụng của cô gái bất giác kêu lên những tiếng giòn tan.
"......."
Ờ ha, hình như từ sáng đến giờ cô cũng chưa có cái gì bỏ bụng cả.
Nhật Hạ khẽ liếc nhìn người bên cạnh, không có động tĩnh gì.
Hy vọng là hắn không nghe.
Về đến biệt thự, quản gia sắp xếp phòng ngủ cho Nhật Hạ ở tầng 2.
Nửa giờ sau.
Trong phòng ăn nhà chính.
Nhật Hạ đi đến trước bàn ăn rất dài, tới vị trí đã bày sẵn chén đĩa cho mình.
Phòng ăn nhà chính vừa rộng lại xa hoa, cái gì cũng có trừ hơi ấm.
Người giúp việc bày thức ăn lên bàn. Bởi vì biết vị hôn thê mới của Mặc thiếu cũng là một người "đặc biệt", vậy nên quản gia Chu đặc biệt căn dặn dì Tiêu ở bên cạnh giúp đỡ cô chủ nhỏ này.
Kiếp trước lúc bị giam trong chính ngôi nhà này, đám người giúp việc chính là người ngoài duy nhất được Mặc Hàn đồng ý cho tiếp xúc với Nhật Hạ, mà cho dù là bọn họ, thì cũng không có ai dám nói chuyện hay thân thiết với cô, vẫn còn vết xe đổ có người giúp việc bị Mặc Hàn đuổi đi bởi vì nói nhiều hơn hai câu với Nhật Hạ, nên khi những người giúp việc khác nhìn thấy cô, thì đều tránh như tránh rết, đến cả giao lưu bằng mắt cũng không dám.
Chỉ có mỗi dì Tiêu mỗi ngày đều nấu cho cô một ly sữa trước khi ngủ, sau đó lén lút tâm sự với cô để cô có thể giải toả những cảm xúc tiêu cực.
Giấy cũng không thể nào gói được lửa quá lâu, Mặc Hàn cũng biết chuyện.
Nhưng niệm tình dì Tiêu cũng là người giúp việc từ nhỏ đã chăm sóc cho thiếu gia họ Mặc, phụ trách việc trong bếp, tay nghề vô cùng giỏi, mà người cũng rất hiền lành. Vậy nên chỉ chuyển chỗ làm của bà ấy sang nơi khác.
Sau này khi cô rời khỏi Mặc gia, một lần vô tình gặp lại dì Tiêu trên đường. Nhưng trông bà ấy có vẻ tiều tụy hơn trước, nghe bảo rằng đứa con trai duy nhất của dì Tiêu đi làm ăn xa, gặp tai nạn lao động. Bên công ty vì muốn êm chuyện liền chỉ đưa một khoản tiền bồi thường kết xù.
Nhưng còn nỗi đau nào hơn nỗi đau của mẹ khi mất con?
Bà dùng hết mọi quan hệ để có thể kiện công ty kia, nhưng vì thấp cổ bé họng đã bị phán quyết cái chết của con trai bà thật sự chỉ là một tai nạn.
Nhớ lại những kí ức đó, kiếp trước cô vô năng không thể giúp đỡ được cho bà. Kiếp này, cô nhất định sẽ không để điều đó xảy ra lần nữa.
Nhật Hạ ngồi đợi một hồi lâu, bèn hỏi: "Dì Tiêu, Mặc Hàn không xuống ăn ạ?"
"......." Dì Tiêu có chút hốt hoảng khi cô chủ mới biết tên mình, nhưng nhanh tróng trả lời: "Thiếu gia bảo không muốn ăn."
Mỗi lần từ Mặc gia trở về, thiếu gia đều trầm mặt như vậy. Người thường không ai muốn đụng vào chỗ chết nên đều tránh né.
"Nhưng thiếu gia tối nay chưa uống thuốc." Dì Tiêu thở dài, "Nhưng thiếu gia đã dặn tối nay dù có chuyện gì cũng không được lên lầu ba."
Nhật Hạ nghĩ nghĩ một hồi, bèn nói: "Hay để cháu mang lên giúp dì. Sẵn tiện chuẩn bị thêm một phần Beefsteak medium-rare và một cốc nước sôi để nguội giúp cháu nhé."
Phòng ngủ của thiếu gia, người thường không được vào. Nhưng đây là vị hôn thê của Mặc thiếu, có lẽ sẽ khác người thường nhỉ.
"....Vâng, thưa tiểu thư." Dì Tiêu càng thấy ngạc nhiên hơn khi cô chủ nhỏ này lại am hiểu khẩu vị của thiếu gia đến như vậy.
Thấy không khí hơi gượng gạo, Nhật Hạ nghĩ lại thấy bản thân cũng có chút thất thố, bèn cười trừ bổ sung: "Chẳng phải thịt bò ăn ngon nhất là lúc tái chín sao ạ, với lại buổi tối uống nước lạnh cũng không tốt cho dạ dày..."
Dì Tiêu cũng gật gù, thầm nghĩ cô chủ nhỏ vậy mà lại là một người rất tinh tế: "Vâng, tôi sẽ làm ngay."
Trên đường trở về biệt thự.
Chiếc Bentley màu đen lướt êm như ru.
Lặng lẽ nhìn ra ngoài qua ô cửa kính, mặt thiếu niên không có bất kỳ cảm xúc nào, đôi mắt đen thẳm tựa hồ sâu, loang loáng hình ảnh tấp nập hai bên đường.
Không gian trong xe nhỏ hẹp lại hơi bí, bọn họ cùng nhau ngồi ở ghế sau.
Quá an tĩnh, cũng quá thân mật.
Nhật Hạ cảm thấy cả mình giống như tới từng tế bào cũng run lên, không khí bên cạnh cảm nhận được từng nhất cử nhất động của thiếu niên, chạm tới từng đầu dây thần kinh của cô, cực kỳ mẫn cảm.
Cô không tại sao khi nãy bản thân mình lại làm như vậy nữa...
Hành động khi nãy cũng...quá đỗi thân mật rồi.
Dù không nhìn thấy nhưng có lẽ cô đều tưởng tượng ra vẻ mặt ngạc nhiên của mọi người, nhất là Mặc lão gia tử.
Kẻ điên ấy vậy mà "ngoan ngoãn" nghe theo lời của cô gái nhỏ.
Đèn đỏ ở ngã tư bật sáng, chiếc Bentley dừng lại, một cơn gió thoảng qua, trong không khí thoảng mùi thơm tuyệt vời của bánh nướng.
Bụng của cô gái bất giác kêu lên những tiếng giòn tan.
"......."
Ờ ha, hình như từ sáng đến giờ cô cũng chưa có cái gì bỏ bụng cả.
Nhật Hạ khẽ liếc nhìn người bên cạnh, không có động tĩnh gì.
Hy vọng là hắn không nghe.
Về đến biệt thự, quản gia sắp xếp phòng ngủ cho Nhật Hạ ở tầng 2.
Nửa giờ sau.
Trong phòng ăn nhà chính.
Nhật Hạ đi đến trước bàn ăn rất dài, tới vị trí đã bày sẵn chén đĩa cho mình.
Phòng ăn nhà chính vừa rộng lại xa hoa, cái gì cũng có trừ hơi ấm.
Người giúp việc bày thức ăn lên bàn. Bởi vì biết vị hôn thê mới của Mặc thiếu cũng là một người "đặc biệt", vậy nên quản gia Chu đặc biệt căn dặn dì Tiêu ở bên cạnh giúp đỡ cô chủ nhỏ này.
Kiếp trước lúc bị giam trong chính ngôi nhà này, đám người giúp việc chính là người ngoài duy nhất được Mặc Hàn đồng ý cho tiếp xúc với Nhật Hạ, mà cho dù là bọn họ, thì cũng không có ai dám nói chuyện hay thân thiết với cô, vẫn còn vết xe đổ có người giúp việc bị Mặc Hàn đuổi đi bởi vì nói nhiều hơn hai câu với Nhật Hạ, nên khi những người giúp việc khác nhìn thấy cô, thì đều tránh như tránh rết, đến cả giao lưu bằng mắt cũng không dám.
Chỉ có mỗi dì Tiêu mỗi ngày đều nấu cho cô một ly sữa trước khi ngủ, sau đó lén lút tâm sự với cô để cô có thể giải toả những cảm xúc tiêu cực.
Giấy cũng không thể nào gói được lửa quá lâu, Mặc Hàn cũng biết chuyện.
Nhưng niệm tình dì Tiêu cũng là người giúp việc từ nhỏ đã chăm sóc cho thiếu gia họ Mặc, phụ trách việc trong bếp, tay nghề vô cùng giỏi, mà người cũng rất hiền lành. Vậy nên chỉ chuyển chỗ làm của bà ấy sang nơi khác.
Sau này khi cô rời khỏi Mặc gia, một lần vô tình gặp lại dì Tiêu trên đường. Nhưng trông bà ấy có vẻ tiều tụy hơn trước, nghe bảo rằng đứa con trai duy nhất của dì Tiêu đi làm ăn xa, gặp tai nạn lao động. Bên công ty vì muốn êm chuyện liền chỉ đưa một khoản tiền bồi thường kết xù.
Nhưng còn nỗi đau nào hơn nỗi đau của mẹ khi mất con?
Bà dùng hết mọi quan hệ để có thể kiện công ty kia, nhưng vì thấp cổ bé họng đã bị phán quyết cái chết của con trai bà thật sự chỉ là một tai nạn.
Nhớ lại những kí ức đó, kiếp trước cô vô năng không thể giúp đỡ được cho bà. Kiếp này, cô nhất định sẽ không để điều đó xảy ra lần nữa.
Nhật Hạ ngồi đợi một hồi lâu, bèn hỏi: "Dì Tiêu, Mặc Hàn không xuống ăn ạ?"
"......." Dì Tiêu có chút hốt hoảng khi cô chủ mới biết tên mình, nhưng nhanh tróng trả lời: "Thiếu gia bảo không muốn ăn."
Mỗi lần từ Mặc gia trở về, thiếu gia đều trầm mặt như vậy. Người thường không ai muốn đụng vào chỗ chết nên đều tránh né.
"Nhưng thiếu gia tối nay chưa uống thuốc." Dì Tiêu thở dài, "Nhưng thiếu gia đã dặn tối nay dù có chuyện gì cũng không được lên lầu ba."
Nhật Hạ nghĩ nghĩ một hồi, bèn nói: "Hay để cháu mang lên giúp dì. Sẵn tiện chuẩn bị thêm một phần Beefsteak medium-rare và một cốc nước sôi để nguội giúp cháu nhé."
Phòng ngủ của thiếu gia, người thường không được vào. Nhưng đây là vị hôn thê của Mặc thiếu, có lẽ sẽ khác người thường nhỉ.
"....Vâng, thưa tiểu thư." Dì Tiêu càng thấy ngạc nhiên hơn khi cô chủ nhỏ này lại am hiểu khẩu vị của thiếu gia đến như vậy.
Thấy không khí hơi gượng gạo, Nhật Hạ nghĩ lại thấy bản thân cũng có chút thất thố, bèn cười trừ bổ sung: "Chẳng phải thịt bò ăn ngon nhất là lúc tái chín sao ạ, với lại buổi tối uống nước lạnh cũng không tốt cho dạ dày..."
Dì Tiêu cũng gật gù, thầm nghĩ cô chủ nhỏ vậy mà lại là một người rất tinh tế: "Vâng, tôi sẽ làm ngay."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.