Ngược Dòng Thời Gian Để Yêu Anh
Chương 37: Điều kiện
Hana Nguyễn
23/03/2023
Bởi vì thành phố A cách nơi đây một khoảng khá xa, tổ chương trình lại không có xe chuyên dụng đến đưa đón, Nhật Hạ chỉ đành dự định đặt vé máy bay để đi.
Tối hôm qua hao hết tâm tư, cuối cùng Nhật Hạ mới thuyết phục được Mặc Hàn đồng ý cho mình đi thành phố A để quay chương trình, nên chờ đến khi cô sắp xếp xong hành lý cho ngày mai rồi đi tắm thì đã là nửa đêm, vậy nên vừa lên máy bay cô đã ngủ mất nửa chặng đường.
Cho đến khi bị đánh thức bởi giọng nói dịu dàng của tiếp viên hàng không, cô mới cơ hồ tỉnh lại.
Tổ chương trình đã đặc biệt sắp xếp một xe tới đón tất cả các thi sinh từ các thành phố đến.
Khách sạn cũng là khách sạn tư nhân tầm trung, kim chủ ở đây vô cùng hào phóng, trực tiếp bao một khúc ngay đoạn đường trung tâm thành phố A.
Dẫn đầu đội là một nữ giáo viên khá nghiêm túc, lần này số thí sinh ở thành phố A tham gia trận chung kết tổng cộng có mười người, sáu nữ sinh và bốn nam sinh.
Tiến vào, mọi người liền thấy được áp phích tuyên truyền của cuộc thi.
Hiển nhiên tiếp tân của khách sạn cũng luyện được năng lực nhìn mặt đoán ý.
Vừa chú ý đến vẻ ngoài của nhóm người bọn họ, một người trong bàn lễ tân đó lộ ra nụ cười xáng lạn.
“Các vị là thí sinh đến tham gia chương trình đúng không?”
“Đúng vậy.”
Sau khi được lễ tân hướng dẫn, giáo viên nữ họ Tạ đang đem thẻ phòng phân phát cho các học sinh rồi nói: “Mọi người tranh thủ nghỉ ngơi một chút, tối hôm nay tổ chương trình đã sắp xếp cho các em gặp mặt ăn một bữa cơm, để quen biết nhau một chút, như vậy ngày mai bắt đầu quay cũng sẽ không lúng túng."
Ban tổ chức chương trình cũng rất hào phóng, bởi vì có mười thí sinh tham gia tranh tài vậy nên đã cho hẳn phòng Twin Bed Room dành cho hai người.
Thật không may, cũng không biết là sắp đặt hay vô tình mà bạn cùng phòng của Nhật Hạ lại là Hạ Vũ Điền.
Nhật Hạ vào trong căn phòng ban tổ chức sắp xếp, Hạ Vũ Điền cũng đã mặc áo ngủ gợi cảm, ngồi ở cạnh giường, thoa kem dưỡng da lên cánh tay.
So với Nhật Hạ mà nói, hương vị phụ nữ ở Hạ Vũ Điền có phần nhiều hơn, tóc dài hơi xoăn ở đuôi, dùng sản phẩm dưỡng da nhãn hiệu cao cấp, ăn mặc cũng rất gợi cảm.
Hiển nhiên cô ta đã đến nơi này từ sớm bởi vì cô ta không muốn ngồi xe của tổ chương trình nên Hạ gia đã thuê một chiếc xe sang trọng để đưa cô ta từ sân bay đến đây.
Thời điểm nhìn thấy Nhật Hạ, thế nhưng Hạ Vũ Điền lại mỉm cười đi lên trước, cho cô một cái ôm ôn nhu.
"Nhật Hạ, thật tốt khi được gặp chị ở đây."
Nhật Hạ căn bản không phòng bị trước chỉ có thể bị động chấp nhận cái ôm này.
Hiển nhiên cô cũng có thể đánh hơi ra điều kì lạ ở trong đây.
Vở kịch "chị em tình thâm" này, Hạ Vũ Điền và cô đã chơi đến chán ngấy mấy năm nay rồi.
Nhật Hạ trực tiếp đi đến sô pha bên cạnh ngồi xuống.
Cô không muốn nói gì, trông mặt lại có chút lạnh nhạt cùng với bề ngoài hoàn toàn không giống với kiểu thích trò chuyện.
"Ở đây không có người ngoài, không cần diễn như vậy."
Nụ cười trên mặt Hạ Vũ Điền đã không còn treo được nữa.
Cô ta hung tợn nhìn Nhật Hạ.
Nhưng sau đó đành áp chế cảm xúc lại, lôn ra nụ cười đôi phần gượng gạo.
"Em có một chuyện muốn thương lượng với chị."
"Chuyện gì?"
"Nghe bảo cô nhi viện trước đây chị đã từng ở đó sắp đóng cửa?"
Ánh mắt cô ảm đạm, ngón tay trắng trẻo đặt trên đầu gối vô thức nắm chặt.
Nhật Hạ nhấp môi, "......Không liên quan đến em."
Hạ Vũ Điền thấy lời này có hiệu quả, vừa lòng cười.
"Sao lại phản ứng vậy chứ, chỉ là em muốn giúp chị mà thôi, không phải chị rất yêu thích nơi đó, còn thường xuyên trốn Hạ gia đến làm tình nguyện viên ở côi nhi viện sao."
"Vậy em muốn gì?"
Hạ Vũ Điền bị ánh mắt lạnh lùng đâm phải.
Giây lát sau, cô ta ôm cánh tay, nhếch môi: "Hủy bỏ tư cách thi đấu chính mình, giúp em giành quán quân."
Cô ta cười lạnh.
"Đồng thời, côi nhi viện của chị sẽ được giải quyết vấn đề tiền bạc, Hạ gia trước nay chưa từng thiếu chút tiền ấy."
Cô ta trước đó rất thanh nhàn, ba ngày đánh cá, hai ngày phơi lưới không quan tâm quá nhiều đến cuộc thi lắm, vì cô ta đã có người chống lưng trong tổ chương trình, nên chắc chắn không thể dễ dàng bị loại được.
Nhưng khi vừa đến thành phố A, Hạ Vũ Điền liền nhận được tin đội ngũ giám khảo của chương trình đã bị đào thải chỉ giữ lại vài người của nhà sản xuất chương trình, thay vào đó là những người có kiến thức chuyên môn để có một cái đánh giá công tâm và công bằng nhất. Điều đó đồng nghĩa với việc những kẻ chống lưng cho cô trước đây đã bị sa thải, cô ta bây giờ cũng không còn hậu thuẫn phía sau.
Cũng không biết tại sao, mấy tháng nay kĩ năng đàn của Nhật Hạ đột nhiên tăng mạnh, đánh tốt hơn trước kia rất nhiều, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu Hạ Vũ Điền cảm thấy vị trí quán quân của mình đã bị lung lay.
"Xin lỗi, chị không thể đáp ứng em." Nhật Hạ thẳng thừng cự tuyệt.
Cô biết, Hạ gia từ nhỏ đã dốc sức bồi dưỡng cho tôn nữ của họ, vậy nên từ trước đến nay Hạ Vũ Điền đều tự cho mình là tài nữ của âm nhạc, có chút hơi kiêu ngạo, kiếp trước bị cô đả kích đến không chịu được, cho dù về sau cô ta chiếm đoạt tất cả thành công của cô, vẫn hận đến nghiến răng nghiến lợi như cũ.
Nhật Hạ ngẩng đầu.
"Làm bộ không chán ghét, nói chuyện với người mình ghét......Không mệt sao?"
"...Cái gì?" Hạ Vũ Điền cô ta vẫn không ngờ Nhật Hạ lại trực tiếp xé rách mặt nhau như vậy.
Ánh mắt của cô gái vẫn sạch sẽ như ban đầu, không lẫn tạp chất, trong sáng đến mức có thể thấy rõ bóng dáng của cô ta trong đó.
Nhưng lời nói ra lại làm sau lưng Hạ Vũ Điền rét run...
"Nhưng tôi mệt."
"Cho nên, chị có thể không nói chuyện với em không?"
".....!"
"Nhật Hạ, chị nói gì vậy, dù sao chúng ta cũng là chị em một nhà mà."
Hai chữ "một nhà" này, Nhật Hạ nghe mà nực cười.
"Được, vậy nể tình chúng ta là chị em, tôi cũng có một điều kiện."
"Điều kiện gì?"
"Cầu xin tôi."
".....!"
Dường như Hạ Vũ Điền không tin vào tai mình, cô ta hoài nghi nói: "Ý chị là...?"
"Ý của chị là, nếu em muốn, có thể trực tiếp đi cầu xin chị, chân tâm thành ý thỉnh cầu sự trợ giúp của chị."
"Chị...." Hạ Vũ Điền bỗng nhiên siết chặt nắm tay cửa, kêu cô ta ăn nói khép nép đi năn nỉ Nhật Hạ, vậy còn không bằng giết chết cô ta!
Nhật Hạ ngồi đấy, nhưng dường như khiến cho Hạ Vũ Điền cảm thấy cô đa như đang ngồi ở bề trên nhìn xuống với cặp mắt vô cảm nhưng giọng điệu vô cùng uy lực.
"Nếu em còn không học được hai chữ cúi đầu, thế thì em cũng đừng mơ tưởng đến hai chữ quán quân ấy nữa."
Hạ Vũ Điền nhìn chằm chằm Nhật Hạ, cảm thấy cô như một con người xa lạ.
Tự tôn và kiêu ngạo bắt Hạ Vũ Điền phải lựa chọn giữ cao đầu, quay người rời đi, không mở miệng cầu xin cô một chữ.
———
Buổi chiều, có điện thoại gọi đến, là người của tổ chương trình gọi đến muốn tất cả các thí sinh tập hợp ở dưới nhà ăn của khách sạn để dùng bữa.
Phòng ăn màu trắng.
Rèm cửa màu tím lộng lẫy theo kiểu cung điện, đèn treo pha lê hình ngọn nến, bàn ăn dài, trong những chiếc bình gốm cắm đầy hoa hồng trắng đẹp lung linh, rực rỡ, những chiếc ly đế dài trong suốt tựa pha lê, dao dĩa bằng bạc, bát đĩa sứ trắng muốt với những đường viền màu cốm cô ban.
Nhật Hạ tới sớm, đợi một lát mọi người bắt đầu lục tục có mặt đông đủ. Cô ngồi trên ghế, tư thế ngay ngắn đoan trang, yên lặng.
Hạ Vũ Điền nói chuyện phiếm với mấy cô gái, chuyện trò vui vẻ, nói từ túi hàng hiệu đến mỹ phẩm đắt tiền, Nhật Hạ tuyệt nhiên không gia nhập vào.
Coi như không có bước đệm khi nãy, Hạ Vũ Điền cũng khá lịch sự với Nhật Hạ, trước mặt người khác giả vờ giả vịt, đối với cô rất thân thiết.
Thái độ cô với cô ta từ đầu tới cuối đều là nhàn nhạt, cô cũng không sợ hãi Hạ Vũ Điền chẳng sợ trong lòng cô ta đang lên âm mưu xấu xa gì.
Cô gái khẽ ngáp một cái.
Trong mắt Nhật Hạ, cái gọi là tiệc tối này, căn bản chỉ là nơi mỗi người lại say mê nói về tiền tài hay quyền lực nắm trong tay chính mình.
Nhất là đối với những người như Hạ Vũ Điền thì càng lại là nơi dành cho cô ta khoe mẽ, còn những người khác lại a dua nịnh hót theo.
Ví như theo chính Nhật Hạ nói, bữa tiệc này không khác gì đang lãng phí thời gian cuộc sống.
Đối với cô, giành hẳn hai giờ đồng hồ ở đây đã là một sự nhẫn nại lớn. Vậy nên cô quyết định đứng lên.
Hạ Vũ Điền nghiêng đầu trông thấy Nhật Hạ, chỉ hỏi: "Đã trễ thế này, chị đi đâu?"
"Ra ngoài hít thở không khí."
"Cẩn thận một chút, sớm trở về."
"Chị biết rồi."
Ở trước mặt người ngoài, người em gái này đối với cô luôn luôn quan tâm đầy đủ.
Có nữ sinh thấp giọng nói: "Vũ Điền, cậu xem bộ dáng xa cách kia xem, cậu còn quan tâm cô ta như vậy."
"Đúng đúng, Nhật Hạ rất kiêu ngạo nha, suốt cả đường đi, nó ngay cả nói cũng không muốn nói nhiều với chúng ta."
Hạ Vũ Điền mỉm cười: "Không còn cách nào khác, tính tình chị ấy như thế, tớ làm em gái, cũng chỉ có thể bao dung chị mình."
Nhật Hạ chỉ nghe hai câu, liền nhanh hơn đi ra ngoài cửa.
Tối hôm nay gió rất dễ chịu, chỗ ánh đèn đường có rất nhiều côn trùng nhỏ bay thành một vòng.
Nhật Hạ vừa bước vừa ngẩn ngơ một hồi lâu.
Bỗng dưng "phanh" một tiếng.
Người đối diện cùng cô gái song song ngã ra mặt đất.
Ly rượu trong khay của người phục vụ cũng đổ xuống người Nhật Hạ.
"Tiểu thư, cô không sao chứ?" Người phục vụ lồm cồm bò dậy lo lắng hỏi.
"Không sao."
Người phục vụ vẫn xin lỗi rối rít.
"Không sao, phòng tôi ở ngay đây, thay đồ là được." Nhật Hạ lắc đầu, cô cũng không muốn gây khó dễ gì với người khác.
———
Nhật Hạ đành trở về phòng của mình, nhưng cô nhận ra chìa khoá phòng Hạ Vũ Điền đang giữ.
Trời đã về đêm, sương cũng bắt đầu dày hơn. Nhật Hạ một thân ướt sũng như vậy có chút lạnh.
Đèn hành lang hình như đã hỏng, thỉnh thoảng lóe lên.
Ánh sáng lờ mờ không rõ ràng.
Trước của có một bóng người.
Từ góc độ này nhìn lại, mặt hắn ẩn hiển trong bóng tối.
Nhật Hạ không nhìn thấy, chỉ có thể hỏi: "Ai đấy?"
Hắn không đáp lại cô, chỉ nhìn thời gian, đuôi mắt giương lên, “Mười một giờ rồi, đã muộn, sao giờ mới về."
Vừa nghe giọng, Nhật Hạ liền biết là ai.
Mặc Hàn.
Sao hắn ta lại ở chỗ này?
Tối hôm qua hao hết tâm tư, cuối cùng Nhật Hạ mới thuyết phục được Mặc Hàn đồng ý cho mình đi thành phố A để quay chương trình, nên chờ đến khi cô sắp xếp xong hành lý cho ngày mai rồi đi tắm thì đã là nửa đêm, vậy nên vừa lên máy bay cô đã ngủ mất nửa chặng đường.
Cho đến khi bị đánh thức bởi giọng nói dịu dàng của tiếp viên hàng không, cô mới cơ hồ tỉnh lại.
Tổ chương trình đã đặc biệt sắp xếp một xe tới đón tất cả các thi sinh từ các thành phố đến.
Khách sạn cũng là khách sạn tư nhân tầm trung, kim chủ ở đây vô cùng hào phóng, trực tiếp bao một khúc ngay đoạn đường trung tâm thành phố A.
Dẫn đầu đội là một nữ giáo viên khá nghiêm túc, lần này số thí sinh ở thành phố A tham gia trận chung kết tổng cộng có mười người, sáu nữ sinh và bốn nam sinh.
Tiến vào, mọi người liền thấy được áp phích tuyên truyền của cuộc thi.
Hiển nhiên tiếp tân của khách sạn cũng luyện được năng lực nhìn mặt đoán ý.
Vừa chú ý đến vẻ ngoài của nhóm người bọn họ, một người trong bàn lễ tân đó lộ ra nụ cười xáng lạn.
“Các vị là thí sinh đến tham gia chương trình đúng không?”
“Đúng vậy.”
Sau khi được lễ tân hướng dẫn, giáo viên nữ họ Tạ đang đem thẻ phòng phân phát cho các học sinh rồi nói: “Mọi người tranh thủ nghỉ ngơi một chút, tối hôm nay tổ chương trình đã sắp xếp cho các em gặp mặt ăn một bữa cơm, để quen biết nhau một chút, như vậy ngày mai bắt đầu quay cũng sẽ không lúng túng."
Ban tổ chức chương trình cũng rất hào phóng, bởi vì có mười thí sinh tham gia tranh tài vậy nên đã cho hẳn phòng Twin Bed Room dành cho hai người.
Thật không may, cũng không biết là sắp đặt hay vô tình mà bạn cùng phòng của Nhật Hạ lại là Hạ Vũ Điền.
Nhật Hạ vào trong căn phòng ban tổ chức sắp xếp, Hạ Vũ Điền cũng đã mặc áo ngủ gợi cảm, ngồi ở cạnh giường, thoa kem dưỡng da lên cánh tay.
So với Nhật Hạ mà nói, hương vị phụ nữ ở Hạ Vũ Điền có phần nhiều hơn, tóc dài hơi xoăn ở đuôi, dùng sản phẩm dưỡng da nhãn hiệu cao cấp, ăn mặc cũng rất gợi cảm.
Hiển nhiên cô ta đã đến nơi này từ sớm bởi vì cô ta không muốn ngồi xe của tổ chương trình nên Hạ gia đã thuê một chiếc xe sang trọng để đưa cô ta từ sân bay đến đây.
Thời điểm nhìn thấy Nhật Hạ, thế nhưng Hạ Vũ Điền lại mỉm cười đi lên trước, cho cô một cái ôm ôn nhu.
"Nhật Hạ, thật tốt khi được gặp chị ở đây."
Nhật Hạ căn bản không phòng bị trước chỉ có thể bị động chấp nhận cái ôm này.
Hiển nhiên cô cũng có thể đánh hơi ra điều kì lạ ở trong đây.
Vở kịch "chị em tình thâm" này, Hạ Vũ Điền và cô đã chơi đến chán ngấy mấy năm nay rồi.
Nhật Hạ trực tiếp đi đến sô pha bên cạnh ngồi xuống.
Cô không muốn nói gì, trông mặt lại có chút lạnh nhạt cùng với bề ngoài hoàn toàn không giống với kiểu thích trò chuyện.
"Ở đây không có người ngoài, không cần diễn như vậy."
Nụ cười trên mặt Hạ Vũ Điền đã không còn treo được nữa.
Cô ta hung tợn nhìn Nhật Hạ.
Nhưng sau đó đành áp chế cảm xúc lại, lôn ra nụ cười đôi phần gượng gạo.
"Em có một chuyện muốn thương lượng với chị."
"Chuyện gì?"
"Nghe bảo cô nhi viện trước đây chị đã từng ở đó sắp đóng cửa?"
Ánh mắt cô ảm đạm, ngón tay trắng trẻo đặt trên đầu gối vô thức nắm chặt.
Nhật Hạ nhấp môi, "......Không liên quan đến em."
Hạ Vũ Điền thấy lời này có hiệu quả, vừa lòng cười.
"Sao lại phản ứng vậy chứ, chỉ là em muốn giúp chị mà thôi, không phải chị rất yêu thích nơi đó, còn thường xuyên trốn Hạ gia đến làm tình nguyện viên ở côi nhi viện sao."
"Vậy em muốn gì?"
Hạ Vũ Điền bị ánh mắt lạnh lùng đâm phải.
Giây lát sau, cô ta ôm cánh tay, nhếch môi: "Hủy bỏ tư cách thi đấu chính mình, giúp em giành quán quân."
Cô ta cười lạnh.
"Đồng thời, côi nhi viện của chị sẽ được giải quyết vấn đề tiền bạc, Hạ gia trước nay chưa từng thiếu chút tiền ấy."
Cô ta trước đó rất thanh nhàn, ba ngày đánh cá, hai ngày phơi lưới không quan tâm quá nhiều đến cuộc thi lắm, vì cô ta đã có người chống lưng trong tổ chương trình, nên chắc chắn không thể dễ dàng bị loại được.
Nhưng khi vừa đến thành phố A, Hạ Vũ Điền liền nhận được tin đội ngũ giám khảo của chương trình đã bị đào thải chỉ giữ lại vài người của nhà sản xuất chương trình, thay vào đó là những người có kiến thức chuyên môn để có một cái đánh giá công tâm và công bằng nhất. Điều đó đồng nghĩa với việc những kẻ chống lưng cho cô trước đây đã bị sa thải, cô ta bây giờ cũng không còn hậu thuẫn phía sau.
Cũng không biết tại sao, mấy tháng nay kĩ năng đàn của Nhật Hạ đột nhiên tăng mạnh, đánh tốt hơn trước kia rất nhiều, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu Hạ Vũ Điền cảm thấy vị trí quán quân của mình đã bị lung lay.
"Xin lỗi, chị không thể đáp ứng em." Nhật Hạ thẳng thừng cự tuyệt.
Cô biết, Hạ gia từ nhỏ đã dốc sức bồi dưỡng cho tôn nữ của họ, vậy nên từ trước đến nay Hạ Vũ Điền đều tự cho mình là tài nữ của âm nhạc, có chút hơi kiêu ngạo, kiếp trước bị cô đả kích đến không chịu được, cho dù về sau cô ta chiếm đoạt tất cả thành công của cô, vẫn hận đến nghiến răng nghiến lợi như cũ.
Nhật Hạ ngẩng đầu.
"Làm bộ không chán ghét, nói chuyện với người mình ghét......Không mệt sao?"
"...Cái gì?" Hạ Vũ Điền cô ta vẫn không ngờ Nhật Hạ lại trực tiếp xé rách mặt nhau như vậy.
Ánh mắt của cô gái vẫn sạch sẽ như ban đầu, không lẫn tạp chất, trong sáng đến mức có thể thấy rõ bóng dáng của cô ta trong đó.
Nhưng lời nói ra lại làm sau lưng Hạ Vũ Điền rét run...
"Nhưng tôi mệt."
"Cho nên, chị có thể không nói chuyện với em không?"
".....!"
"Nhật Hạ, chị nói gì vậy, dù sao chúng ta cũng là chị em một nhà mà."
Hai chữ "một nhà" này, Nhật Hạ nghe mà nực cười.
"Được, vậy nể tình chúng ta là chị em, tôi cũng có một điều kiện."
"Điều kiện gì?"
"Cầu xin tôi."
".....!"
Dường như Hạ Vũ Điền không tin vào tai mình, cô ta hoài nghi nói: "Ý chị là...?"
"Ý của chị là, nếu em muốn, có thể trực tiếp đi cầu xin chị, chân tâm thành ý thỉnh cầu sự trợ giúp của chị."
"Chị...." Hạ Vũ Điền bỗng nhiên siết chặt nắm tay cửa, kêu cô ta ăn nói khép nép đi năn nỉ Nhật Hạ, vậy còn không bằng giết chết cô ta!
Nhật Hạ ngồi đấy, nhưng dường như khiến cho Hạ Vũ Điền cảm thấy cô đa như đang ngồi ở bề trên nhìn xuống với cặp mắt vô cảm nhưng giọng điệu vô cùng uy lực.
"Nếu em còn không học được hai chữ cúi đầu, thế thì em cũng đừng mơ tưởng đến hai chữ quán quân ấy nữa."
Hạ Vũ Điền nhìn chằm chằm Nhật Hạ, cảm thấy cô như một con người xa lạ.
Tự tôn và kiêu ngạo bắt Hạ Vũ Điền phải lựa chọn giữ cao đầu, quay người rời đi, không mở miệng cầu xin cô một chữ.
———
Buổi chiều, có điện thoại gọi đến, là người của tổ chương trình gọi đến muốn tất cả các thí sinh tập hợp ở dưới nhà ăn của khách sạn để dùng bữa.
Phòng ăn màu trắng.
Rèm cửa màu tím lộng lẫy theo kiểu cung điện, đèn treo pha lê hình ngọn nến, bàn ăn dài, trong những chiếc bình gốm cắm đầy hoa hồng trắng đẹp lung linh, rực rỡ, những chiếc ly đế dài trong suốt tựa pha lê, dao dĩa bằng bạc, bát đĩa sứ trắng muốt với những đường viền màu cốm cô ban.
Nhật Hạ tới sớm, đợi một lát mọi người bắt đầu lục tục có mặt đông đủ. Cô ngồi trên ghế, tư thế ngay ngắn đoan trang, yên lặng.
Hạ Vũ Điền nói chuyện phiếm với mấy cô gái, chuyện trò vui vẻ, nói từ túi hàng hiệu đến mỹ phẩm đắt tiền, Nhật Hạ tuyệt nhiên không gia nhập vào.
Coi như không có bước đệm khi nãy, Hạ Vũ Điền cũng khá lịch sự với Nhật Hạ, trước mặt người khác giả vờ giả vịt, đối với cô rất thân thiết.
Thái độ cô với cô ta từ đầu tới cuối đều là nhàn nhạt, cô cũng không sợ hãi Hạ Vũ Điền chẳng sợ trong lòng cô ta đang lên âm mưu xấu xa gì.
Cô gái khẽ ngáp một cái.
Trong mắt Nhật Hạ, cái gọi là tiệc tối này, căn bản chỉ là nơi mỗi người lại say mê nói về tiền tài hay quyền lực nắm trong tay chính mình.
Nhất là đối với những người như Hạ Vũ Điền thì càng lại là nơi dành cho cô ta khoe mẽ, còn những người khác lại a dua nịnh hót theo.
Ví như theo chính Nhật Hạ nói, bữa tiệc này không khác gì đang lãng phí thời gian cuộc sống.
Đối với cô, giành hẳn hai giờ đồng hồ ở đây đã là một sự nhẫn nại lớn. Vậy nên cô quyết định đứng lên.
Hạ Vũ Điền nghiêng đầu trông thấy Nhật Hạ, chỉ hỏi: "Đã trễ thế này, chị đi đâu?"
"Ra ngoài hít thở không khí."
"Cẩn thận một chút, sớm trở về."
"Chị biết rồi."
Ở trước mặt người ngoài, người em gái này đối với cô luôn luôn quan tâm đầy đủ.
Có nữ sinh thấp giọng nói: "Vũ Điền, cậu xem bộ dáng xa cách kia xem, cậu còn quan tâm cô ta như vậy."
"Đúng đúng, Nhật Hạ rất kiêu ngạo nha, suốt cả đường đi, nó ngay cả nói cũng không muốn nói nhiều với chúng ta."
Hạ Vũ Điền mỉm cười: "Không còn cách nào khác, tính tình chị ấy như thế, tớ làm em gái, cũng chỉ có thể bao dung chị mình."
Nhật Hạ chỉ nghe hai câu, liền nhanh hơn đi ra ngoài cửa.
Tối hôm nay gió rất dễ chịu, chỗ ánh đèn đường có rất nhiều côn trùng nhỏ bay thành một vòng.
Nhật Hạ vừa bước vừa ngẩn ngơ một hồi lâu.
Bỗng dưng "phanh" một tiếng.
Người đối diện cùng cô gái song song ngã ra mặt đất.
Ly rượu trong khay của người phục vụ cũng đổ xuống người Nhật Hạ.
"Tiểu thư, cô không sao chứ?" Người phục vụ lồm cồm bò dậy lo lắng hỏi.
"Không sao."
Người phục vụ vẫn xin lỗi rối rít.
"Không sao, phòng tôi ở ngay đây, thay đồ là được." Nhật Hạ lắc đầu, cô cũng không muốn gây khó dễ gì với người khác.
———
Nhật Hạ đành trở về phòng của mình, nhưng cô nhận ra chìa khoá phòng Hạ Vũ Điền đang giữ.
Trời đã về đêm, sương cũng bắt đầu dày hơn. Nhật Hạ một thân ướt sũng như vậy có chút lạnh.
Đèn hành lang hình như đã hỏng, thỉnh thoảng lóe lên.
Ánh sáng lờ mờ không rõ ràng.
Trước của có một bóng người.
Từ góc độ này nhìn lại, mặt hắn ẩn hiển trong bóng tối.
Nhật Hạ không nhìn thấy, chỉ có thể hỏi: "Ai đấy?"
Hắn không đáp lại cô, chỉ nhìn thời gian, đuôi mắt giương lên, “Mười một giờ rồi, đã muộn, sao giờ mới về."
Vừa nghe giọng, Nhật Hạ liền biết là ai.
Mặc Hàn.
Sao hắn ta lại ở chỗ này?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.