Ngược Dòng Thời Gian Để Yêu Anh
Chương 45: Lời tỏ tình của kẻ điên
Hana Nguyễn
23/03/2023
Cô gái cầm gậy dẫn đường từng bước một đi thẳng về phía trước, khi qua cây đèn giao thông thứ nhất cô nghiêng tai lắng nghe, bên cạnh có một ông cụ thấy cô không nhìn được, lên tiếng nhắc nhở cô “Này cháu gái, đèn xanh rồi.”
“Cảm ơn ông ạ.” Nhật Hạ ngoan ngoãn nói cảm ơn, cầm gậy dẫn đường tiếp tục đi về phía trước.
Ánh đèn trước cửa khu nhà yếu ớt chiếu lên cửa chính khu nhà xa hoa lại phức tạp này làm cho người ta có cảm giác như người không phận sự miễn vào.
Nhật Hạ đứng đấy trầm ngâm một lúc, bỗng dưng nghe thấy tiếng băng mỏng trên đất bị dẫm nát, ngửi được hương thơm quyện cùng mùi thuốc lá quen thuộc, là hơi thở độc nhất thuộc về Mặc Hàn.
Cô gái đứng ngoài trời đã lâu, toàn thân có chút cứng, khó khăn xoay người.
Mặc Hàn thường xuyên đi công tác nên đôi khi Nhật Hạ cũng lấy làm quen.
Mấy ngày không gặp, cô cảm nhận được hơi thở lạnh lùng trên người hắn, vạt áo như đượm cơn gió lạnh theo từng nhịp đập.
Người thư kí phí sau đẩy xe lăn đến tầm mắt cô gái, sau đó rất tức thời bước vào trong xe, chờ lệnh của ông chủ.
Lúc này chỉ còn lại hai người.
"Sao em còn ở đây?" Hắn hỏi.
"Ngủ không được, muốn đi dạo một chút."
Trên con đường vắng vẻ giữa đêm đông, ánh đèn đường lờ mờ hắt lên hàng mi của gái, những cơn gió mùa đông mang theo hơi lạnh thổi qua, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô cũng nhuốm lạnh, lúc nói chuyện còn thở ra khói trắng.
"Bên ngoài lạnh lắm, em nhanh vào nhà đi."
"......"
Cô gái im lặng.
Mặc Hàn liền nhạy bén bắt được có điều gì đó không ổn.
"Có kẻ bắt nạt em?"
Từ sau khi xác định tình cảm của mình, Nhật Hạ đã sớm trở thành vật sở hữu trong lòng anh, hắn lúc nào cũng tính toán làm sao đào cái bẫy để gạt con thỏ nhảy vào, sau đó làm sao để cưng chiều cô, làm sao độc chiếm cô.
Kết quả, vừa không chú ý thì cô đã bị người khác ức hiếp rồi?
Cô gái lắc đầu, nhẹ giọng đáp: “Đừng hỏi.”
Bây giờ không có người nào khác ở đây, Nhật Hạ cũng không thèm che dấu, khóe mắt cô hơi rũ xuống, cắn môi dưới, vành mắt ngày càng đỏ, hai mắt to tràn ngập một tầng hơi nước, có gì đó muốn hợp lại rơi xuống.
Gió đêm lạnh lẽo khẽ thổi qua, chóp mũi cô gái hồng hồng. Tấm vải mềm mại trên đôi mắt đã đẫm ướt, nước mắt cứ thế tuôn rơi trên môi cô.
Ma quỷ tuấn mỹ trước mắt này là kiếp nạn của cô, cuốn lấy sống chết không thả. Không có nhà, mất người thân, biến thành một con búp bê không có linh hồn.
Nhưng tại sao, khi hắn bên cạnh, cô bỗng nhiên cảm thấy dường như có thể bộc lộ hết cảm xúc chân thật của bản thân mình mà không cần e dè điều gì.
Khi nhìn thấy lần đầu tiên cô gái nhỏ khóc, cô vẫn lặng lẽ rơi nước mắt, nỗi đau khổ đó giống như nơi ngực phải của hắn đã ghim hàng nghìn mũi tên.
Thiếu niên nắm lấy tay cô gái, kéo xuống.
Cô gái nhỏ như một con búp bê rách, mềm mại dựa vào trong ngực của thiếu niên, tùy ý để hắn ôm lấy cơ thể mảnh mai của mình.
Dưới bóng đêm tối tăm, chỉ có ánh đèn từ cao chiếu xuống, cô gái nửa ngồi xổm dưới đất được chàng trai ngồi trên xe lăn ôm lấy.
Những bông tuyết rơi lặng lẽ, chúng rơi trên tóc cô rồi sau đó tan vào trong bàn tay của thiếu niên.
Giọng hắn trầm thấp: “Hạ Hạ.”
Cô gái nghe được nhũ danh của mình, đầu quả tim run rẩy, chưa kịp mở miệng, liền nghe thiếu niên nói tiếp.
“Tháo xuống đi.” hắn kéo nhẹ mảnh vải trên đôi mắt cô, nói: “Tôi thích đôi mắt của em.”
Chiếc đèn vàng ấm áp trên đỉnh đầu tỏa ánh sáng xuống mặt đất, kéo dài cái bóng của cô gái.
Xung quanh là bóng tối, cô như đang đứng ở nơi ấm áp nhất nhưng cũng tịch mịch nhất trên thế gian.
Cô gái nhẹ ngẩng đầu lên.
Đôi mắt của cô trong veo vào cái thời xuân sắc ấy.
Nó đã bị vẩn đục, lúc nào cũng chực chờ sắp khóc.
Hoa tuyết rơi lả tả, dừng trên bờ vai hai người rồi tan thành nước.
Tuyết lớn chôn vùi kí ức quá khứ, trong đấy chất chứa những bí mất không thể kể, là những bi ai cô ẩn giấu không muốn ai biết.
Trong lòng hắn đau xót, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô. Lòng bàn tay thiếu niên thô ráp, rất sợ sẽ làm sưng đỏ gò má cô.
"Đừng khóc nữa, được không?"
"Hoặc là em ngừng khóc, hoặc là em nói một tiếng, tôi sẽ dâng cả mạng này cho em."
Nghe vậy, giọng nói cô gái không giấu được tiếng khóc nức nở.
"Mặc Hàn, anh có bệnh.”
Hôm nay là lần đầu tiên hắn nghe cô mắng người, ngữ điệu như đang đọc thuộc bài, không lên xuống trầm bổng quá nhiều.
Nhưng vẫn đủ để lòng hắn đau đớn.
Mặc Hàn giam cô trong ngực mình, giống như đang ôm một con búp bê sứ dễ vỡ, thì thầm nói chuyện bên tai cô.
“Đúng vậy. Trái tim kẻ điên này không thể động tới, em là người đầu tiên."
Rõ ràng trời rất lạnh nhưng người Nhật Hạ lại nóng bừng lên.
Cô nghe hiểu ý hắn.
Đây là lời tỏ tình của kẻ điên.
Dù cô có cố gắng tránh xa hắn đi chăng nữa, ép bản thân không thể có tình cảm với người này, nhưng một khi đã có duyên phận, vô luận luân hồi mấy đời cũng sẽ vĩnh viễn không thể tránh khỏi.
Trên thế giới này có rất nhiều sự việc đều không thể tìm được lý do.
Bọn họ chẳng qua đều bị trái tim điều khiển, là những kẻ đáng thương không thể chống lại được mệnh lệnh.
Cô gái nhỏ cất giọng run run: “Mặc Hàn, anh cúi đầu xuống đi.”
“Làm gì…”
Hắn chưa kịp nói xong, đôi tay nhỏ nhắn của cô gái nhẹ nhàng chạm vào mặt thiếu niên, hơi lạnh từ đầu ngón tay cẩn thận lướt qua mỗi một tấc trên gương mặt hắn, cảm nhận ngũ quan của đối phương, trong đầu dần dần hiện lên hình ảnh của Mặc Hàn.
Người thiếu niên này, thần sắc lạnh lùng, ngũ quan rõ ràng, mũi cũng cũng đạt được đường cong tuyệt đẹp, môi mỏng mỗi khi cười đều lộ ra sắc bén, còn có một cặp mắt đào hoa dễ khiến người đối diện say lòng, khuôn mặt phong lưu, từ đầu mày, đuôi mắt đều toát ra một cỗ phong tình ý vị.
Trong thế giới bóng tối của cô bỗng dưng hiện lên một hình ảnh, thiếu niên đứng trong ngày nắng ấm, chiếc lá từ cây đại thụ rơi xuống sau lưng hắn, có một loại mỹ lệ không nói thành lời. Nhưng hắn đứng giữa muôn vàn mỹ lệ ấy, mặc kệ là ngước nhìn ai, đôi mắt đều sáng rực nghiêm túc.
Đây, chính là hắn.
———
"Rốt cuộc em đang chuẩn bị thực hiện dã tâm hay điều gì chưa thỏa mãn với tôi thế?”
Nhật Hạ: “……”
Lúc Nhật Hạ hoàn hồn lại, mới phát hiện hô hấp hai người đan xen vào nhau.
Cô luống cuống lùi lại một chút, buông lỏng cánh tay, tai khẽ ửng hồng.
Nếu như Mặc Hàn không đánh gãy suy nghĩ của cô, rất có khả năng vừa nãy cô sẽ hôn lên ánh mắt của hắn.
Nhật Hạ bị chính mình dọa sợ.
Cô cố gắng bình ổn lại nhịp tim, thanh âm bình tĩnh lạ thường: "Muộn rồi, tôi đi ngủ trước."
Nói rồi cô gái xoay người sang bên trái.
"Cửa nhà ở đằng sau lưng."
"......"
Mất mặt quá nha!
Nhật Hạ nhất thời tâm tình không ổn định làm bản thân cũng loạn cả phương hướng.
Hắn cầm tay cô, xoay về đúng hướng, ánh mắt ai oán: "Chiếm được tiện nghi xong, liền ngay lập tức chạy. Quan hệ của chúng ta là giao dịch trần trụi tới vậy sao?"
"......."
Nhiệt độ tức khắc xông thẳng lên mặt.
Nhật Hạ cảm thấy cả người mình như bị ném vào bếp lò đang nóng, nướng chín toàn thân cô.
Cũng không phải là cô chủ động ôm hắn nha!
Người nào chiếm tiện nghi trước!
Nhưng nghĩ trong lòng là một chuyện, thực tế lại là chuyện khác. Mặc dù Nhật Hạ cảm thấy mình không có làm điều gì phải xấu hổ cả, nhưng đôi chân cô đều không nghe theo sự khống chế mà bất chấp tất cả, bỏ chạy.
Thiếu niên cười khẽ một tiếng.
Có chút đáng yêu.
“Cảm ơn ông ạ.” Nhật Hạ ngoan ngoãn nói cảm ơn, cầm gậy dẫn đường tiếp tục đi về phía trước.
Ánh đèn trước cửa khu nhà yếu ớt chiếu lên cửa chính khu nhà xa hoa lại phức tạp này làm cho người ta có cảm giác như người không phận sự miễn vào.
Nhật Hạ đứng đấy trầm ngâm một lúc, bỗng dưng nghe thấy tiếng băng mỏng trên đất bị dẫm nát, ngửi được hương thơm quyện cùng mùi thuốc lá quen thuộc, là hơi thở độc nhất thuộc về Mặc Hàn.
Cô gái đứng ngoài trời đã lâu, toàn thân có chút cứng, khó khăn xoay người.
Mặc Hàn thường xuyên đi công tác nên đôi khi Nhật Hạ cũng lấy làm quen.
Mấy ngày không gặp, cô cảm nhận được hơi thở lạnh lùng trên người hắn, vạt áo như đượm cơn gió lạnh theo từng nhịp đập.
Người thư kí phí sau đẩy xe lăn đến tầm mắt cô gái, sau đó rất tức thời bước vào trong xe, chờ lệnh của ông chủ.
Lúc này chỉ còn lại hai người.
"Sao em còn ở đây?" Hắn hỏi.
"Ngủ không được, muốn đi dạo một chút."
Trên con đường vắng vẻ giữa đêm đông, ánh đèn đường lờ mờ hắt lên hàng mi của gái, những cơn gió mùa đông mang theo hơi lạnh thổi qua, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô cũng nhuốm lạnh, lúc nói chuyện còn thở ra khói trắng.
"Bên ngoài lạnh lắm, em nhanh vào nhà đi."
"......"
Cô gái im lặng.
Mặc Hàn liền nhạy bén bắt được có điều gì đó không ổn.
"Có kẻ bắt nạt em?"
Từ sau khi xác định tình cảm của mình, Nhật Hạ đã sớm trở thành vật sở hữu trong lòng anh, hắn lúc nào cũng tính toán làm sao đào cái bẫy để gạt con thỏ nhảy vào, sau đó làm sao để cưng chiều cô, làm sao độc chiếm cô.
Kết quả, vừa không chú ý thì cô đã bị người khác ức hiếp rồi?
Cô gái lắc đầu, nhẹ giọng đáp: “Đừng hỏi.”
Bây giờ không có người nào khác ở đây, Nhật Hạ cũng không thèm che dấu, khóe mắt cô hơi rũ xuống, cắn môi dưới, vành mắt ngày càng đỏ, hai mắt to tràn ngập một tầng hơi nước, có gì đó muốn hợp lại rơi xuống.
Gió đêm lạnh lẽo khẽ thổi qua, chóp mũi cô gái hồng hồng. Tấm vải mềm mại trên đôi mắt đã đẫm ướt, nước mắt cứ thế tuôn rơi trên môi cô.
Ma quỷ tuấn mỹ trước mắt này là kiếp nạn của cô, cuốn lấy sống chết không thả. Không có nhà, mất người thân, biến thành một con búp bê không có linh hồn.
Nhưng tại sao, khi hắn bên cạnh, cô bỗng nhiên cảm thấy dường như có thể bộc lộ hết cảm xúc chân thật của bản thân mình mà không cần e dè điều gì.
Khi nhìn thấy lần đầu tiên cô gái nhỏ khóc, cô vẫn lặng lẽ rơi nước mắt, nỗi đau khổ đó giống như nơi ngực phải của hắn đã ghim hàng nghìn mũi tên.
Thiếu niên nắm lấy tay cô gái, kéo xuống.
Cô gái nhỏ như một con búp bê rách, mềm mại dựa vào trong ngực của thiếu niên, tùy ý để hắn ôm lấy cơ thể mảnh mai của mình.
Dưới bóng đêm tối tăm, chỉ có ánh đèn từ cao chiếu xuống, cô gái nửa ngồi xổm dưới đất được chàng trai ngồi trên xe lăn ôm lấy.
Những bông tuyết rơi lặng lẽ, chúng rơi trên tóc cô rồi sau đó tan vào trong bàn tay của thiếu niên.
Giọng hắn trầm thấp: “Hạ Hạ.”
Cô gái nghe được nhũ danh của mình, đầu quả tim run rẩy, chưa kịp mở miệng, liền nghe thiếu niên nói tiếp.
“Tháo xuống đi.” hắn kéo nhẹ mảnh vải trên đôi mắt cô, nói: “Tôi thích đôi mắt của em.”
Chiếc đèn vàng ấm áp trên đỉnh đầu tỏa ánh sáng xuống mặt đất, kéo dài cái bóng của cô gái.
Xung quanh là bóng tối, cô như đang đứng ở nơi ấm áp nhất nhưng cũng tịch mịch nhất trên thế gian.
Cô gái nhẹ ngẩng đầu lên.
Đôi mắt của cô trong veo vào cái thời xuân sắc ấy.
Nó đã bị vẩn đục, lúc nào cũng chực chờ sắp khóc.
Hoa tuyết rơi lả tả, dừng trên bờ vai hai người rồi tan thành nước.
Tuyết lớn chôn vùi kí ức quá khứ, trong đấy chất chứa những bí mất không thể kể, là những bi ai cô ẩn giấu không muốn ai biết.
Trong lòng hắn đau xót, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô. Lòng bàn tay thiếu niên thô ráp, rất sợ sẽ làm sưng đỏ gò má cô.
"Đừng khóc nữa, được không?"
"Hoặc là em ngừng khóc, hoặc là em nói một tiếng, tôi sẽ dâng cả mạng này cho em."
Nghe vậy, giọng nói cô gái không giấu được tiếng khóc nức nở.
"Mặc Hàn, anh có bệnh.”
Hôm nay là lần đầu tiên hắn nghe cô mắng người, ngữ điệu như đang đọc thuộc bài, không lên xuống trầm bổng quá nhiều.
Nhưng vẫn đủ để lòng hắn đau đớn.
Mặc Hàn giam cô trong ngực mình, giống như đang ôm một con búp bê sứ dễ vỡ, thì thầm nói chuyện bên tai cô.
“Đúng vậy. Trái tim kẻ điên này không thể động tới, em là người đầu tiên."
Rõ ràng trời rất lạnh nhưng người Nhật Hạ lại nóng bừng lên.
Cô nghe hiểu ý hắn.
Đây là lời tỏ tình của kẻ điên.
Dù cô có cố gắng tránh xa hắn đi chăng nữa, ép bản thân không thể có tình cảm với người này, nhưng một khi đã có duyên phận, vô luận luân hồi mấy đời cũng sẽ vĩnh viễn không thể tránh khỏi.
Trên thế giới này có rất nhiều sự việc đều không thể tìm được lý do.
Bọn họ chẳng qua đều bị trái tim điều khiển, là những kẻ đáng thương không thể chống lại được mệnh lệnh.
Cô gái nhỏ cất giọng run run: “Mặc Hàn, anh cúi đầu xuống đi.”
“Làm gì…”
Hắn chưa kịp nói xong, đôi tay nhỏ nhắn của cô gái nhẹ nhàng chạm vào mặt thiếu niên, hơi lạnh từ đầu ngón tay cẩn thận lướt qua mỗi một tấc trên gương mặt hắn, cảm nhận ngũ quan của đối phương, trong đầu dần dần hiện lên hình ảnh của Mặc Hàn.
Người thiếu niên này, thần sắc lạnh lùng, ngũ quan rõ ràng, mũi cũng cũng đạt được đường cong tuyệt đẹp, môi mỏng mỗi khi cười đều lộ ra sắc bén, còn có một cặp mắt đào hoa dễ khiến người đối diện say lòng, khuôn mặt phong lưu, từ đầu mày, đuôi mắt đều toát ra một cỗ phong tình ý vị.
Trong thế giới bóng tối của cô bỗng dưng hiện lên một hình ảnh, thiếu niên đứng trong ngày nắng ấm, chiếc lá từ cây đại thụ rơi xuống sau lưng hắn, có một loại mỹ lệ không nói thành lời. Nhưng hắn đứng giữa muôn vàn mỹ lệ ấy, mặc kệ là ngước nhìn ai, đôi mắt đều sáng rực nghiêm túc.
Đây, chính là hắn.
———
"Rốt cuộc em đang chuẩn bị thực hiện dã tâm hay điều gì chưa thỏa mãn với tôi thế?”
Nhật Hạ: “……”
Lúc Nhật Hạ hoàn hồn lại, mới phát hiện hô hấp hai người đan xen vào nhau.
Cô luống cuống lùi lại một chút, buông lỏng cánh tay, tai khẽ ửng hồng.
Nếu như Mặc Hàn không đánh gãy suy nghĩ của cô, rất có khả năng vừa nãy cô sẽ hôn lên ánh mắt của hắn.
Nhật Hạ bị chính mình dọa sợ.
Cô cố gắng bình ổn lại nhịp tim, thanh âm bình tĩnh lạ thường: "Muộn rồi, tôi đi ngủ trước."
Nói rồi cô gái xoay người sang bên trái.
"Cửa nhà ở đằng sau lưng."
"......"
Mất mặt quá nha!
Nhật Hạ nhất thời tâm tình không ổn định làm bản thân cũng loạn cả phương hướng.
Hắn cầm tay cô, xoay về đúng hướng, ánh mắt ai oán: "Chiếm được tiện nghi xong, liền ngay lập tức chạy. Quan hệ của chúng ta là giao dịch trần trụi tới vậy sao?"
"......."
Nhiệt độ tức khắc xông thẳng lên mặt.
Nhật Hạ cảm thấy cả người mình như bị ném vào bếp lò đang nóng, nướng chín toàn thân cô.
Cũng không phải là cô chủ động ôm hắn nha!
Người nào chiếm tiện nghi trước!
Nhưng nghĩ trong lòng là một chuyện, thực tế lại là chuyện khác. Mặc dù Nhật Hạ cảm thấy mình không có làm điều gì phải xấu hổ cả, nhưng đôi chân cô đều không nghe theo sự khống chế mà bất chấp tất cả, bỏ chạy.
Thiếu niên cười khẽ một tiếng.
Có chút đáng yêu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.