Chương 20: Châm ngòi ly gián
Hương Tiểu Mạch
08/02/2021
Nhân viên y tế chuyên trách trên tàu đến muộn, đủng đỉnh chẳng lo lắng gì, chiếu theo kinh nghiệm của họ, bệnh nhân mẫn cảm nghiêm trọng kiểu này phải tắt thở lâu rồi.
Lăng Hà được tiêm một mũi kháng mẫn cảm liều cao vào tĩnh mạch cánh tay, lại treo bình truyền dịch. Sắc mặt y đã dần trở lại bình thường, chỉ còn lớp áo ẩm ướt trước ngực là minh chứng cho việc người này vừa trải qua khoảng thời gian vật lộn kịch liệt, tìm được đường sống trong cõi chết.
Lăng Hà bị mặt nạ ô-xy bịt miệng, vẻ mặt hơi miễn cưỡng, rõ ràng đã bị tước đoạt vũ khí tùy thân đắc lực và mạnh mẽ nhất.
Nghiêm Tiểu Đao ở bên chiếc cáng, vẫn vô thức duy trì tư thế quỳ một gối trịnh trọng. Khuôn mặt hắn căng thẳng mướt mồ hôi nhưng vẫn nhoẻn cười, giơ tay lên làm tư thế đeo mặt nạ ô xy, đáy mắt thấp thoáng vẻ chế nhạo.
Tình cờ gặp gỡ, làm bạn chưa lâu nhưng vẫn tâm đầu ý hợp, Lăng Hà lập tức hiểu, dùng khóe mắt sắc như dao hầm hầm lườm Nghiêm Tiểu Đao, bộ dạng tựa hồ muốn cự tuyệt ô-xy, rõ ràng Nghiêm Tiểu Đao giễu cợt y tưởng mình khôn ngoan, bây giờ cũng rơi vào kết cục giống lão tặc Watanabe, khổ sở hít ô-xy được bác sĩ nâng đi điều trị!
Thấy Lăng Hà há miệng cãi lại thiếu điều phun rớt mặt nạ, Nghiêm Tiểu Đao cười rộng lượng, khoát tay xin lỗi ngài Lăng, khẩn cầu người này tạm thời ngậm miệng. Hắn cúi xuống nói với y, “Ngài cứ tập trung điều trị nội công, đợi hồi máu hãy tìm tôi thi triển.”
Chẳng rõ Lăng Hà cười hay giận, tràn trề đe dọa nhướn mày lườm hắn.
Tới lúc Lương Hữu Huy ôm lá gan sợ gần chết bò ra khỏi buồng, người xung quanh đã bỏ đi gần hết. Hắn thấy Nghiêm Tiểu Đao đưa Lăng Hà lên lầu về phòng, cậu tùy tùng còn giúp Lăng công tử nâng bình truyền dịch, cả quãng đường hết sức ân cần… Nghiêm Tiểu Đao thật sự chưa bao giờ để Lương Hữu Huy hắn trong lòng, thậm chí còn không thèm nhớ phải quay về xem hắn an nguy ra làm sao, điều này khiến nội tâm Lương thiếu gia vô cùng thất lạc.
Ngẫm lại khuôn mặt và dáng vóc Lăng Hà, Lương đại thiếu gia tràn trề tinh thần AQ, rất biết cách tự an ủi lại thoải mái như cũ, cảm thấy tâm phục khẩu phục. Hắn phủi vụn gỗ trên tóc, vừa lên lầu vừa lẩm bẩm, “Tiểu Đao à, anh đúng là ‘Anh hùng khó qua ải mỹ nhân’!”
Bước qua đám người vây xem, Giản Minh Tước nhiệt liệt chen lấn, móc điện thoại ra mật báo cho Triệu Khởi Phượng.
“Cưng ơi, thực ra em chưa kể với chị, Nghiêm Tiểu Đao chị muốn gặp cũng ở trên tàu này, hối hận chưa, ai bảo không chịu đi!… Nhưng cái chính em muốn nói là em vừa phát hiện một nhan sắc tuyệt trần, tuấn tú vô biên, thần thái không thể tả được, tóm lại là một thằng hồ ly tinh, đẳng cấp khác hẳn đám hoa tàn liễu dập hồi xưa em gặp! Ôi chao con ‘cá lớn’ này, nói chim sa cá lặn hoa nhường nguyệt thẹn không quá tí nào… Nhưng mà, hình như không phải kiểu chị thích.”
Triệu phó tổng đang bận rộn trong phòng làm việc, sốt ruột hỏi lại, “Không phải kiểu chị thích thì kể cho chị làm gì?”
Giản Minh Tước vội vàng nịnh nọt bà chị dâu giàu có, “Thì, cái kiểu chị thích ấy mà… Em cảm giác hắn thích thằng hồ ly tinh tuyệt trần kia mất rồi! Chắc chắn hai người đã ngủ với nhau, mấy hôm nay cứ như hình với bóng, thôi chị bỏ cuộc đi.”
Đứng sau đám người tranh kỳ đấu diễm diêm dúa như những cái đuôi gà rừng trên hoa thơm cỏ dại, vẫn còn Du đại công tử lặng lẽ quan sát hiện trường. Du Hạo Đông cũng đang sầm mặt gọi điện thoại, “Ba, vừa nãy xảy ra chuyện, hình như có kẻ ám sát Lăng Hà!”
“Không phải con mà ba, người của chúng ta hoàn toàn không nhúng tay, hiện trường máu me lắm, chẳng biết ai bị thương, cũng có thể Nghiêm Tiêu bị thương, con không thấy rõ lắm.”
“Rốt cuộc kẻ nào ra tay?” Âm thanh rè rè bên kia đầu dây đè nén cảm xúc kinh hoàng như sóng cuộn biển gầm, Du Cảnh Liêm bất giác lại rơi vào trạng thái khủng hoảng, liến thoắng lải nhải, “Chẳng lẽ là Thích, không, không đúng, người của lão vốn đã ở đây, thế thì ai làm…”
“Kẻ nào sốt ruột đến mức đó, quyết tâm trừ bỏ Lăng Hà, tiêu diệt nhân chứng sống duy nhất còn sót lại, tiếp theo sẽ đến lượt mình…” Một ý tưởng lóe lên trong đầu Du Cảnh Liêm, ngón tay nắm tay vịn ghế của lão khẽ run rẩy. Bởi vì quanh năm lo lắng, chột dạ, sợ hãi, nhìn trước ngó sau, bởi vì hơn mười năm trước đã đứng ngay đầu mũi kiếm, lão đã suy nhược thần kinh, mất ngủ và run tay, dường như mũi kiếm này bất cứ lúc nào cũng có thể xông lên chém đầu lão.
“Ba? Cái gì mà tiếp theo sẽ là ba cơ?” Du Hạo Đông không hiểu gì cả, ba của gã lợi hại như thế, nhà họ Du chúng ta ngán ai, cần nể mặt ai, Thích Bảo Sơn sao?
Nghiêm Tiểu Đao khẽ khàng buông tay, đặt Lăng Hà xuống chiếc giường lớn, chính vào lúc đó, cánh tay phải hắn đau buốt thấu xương.
Tại khoảnh khắc “buông tay”, cuối cùng hắn mới được thả lỏng, đau đớn lập tức càn quét khắp người, bắt đầu gặm nhấm từng khớp xương của hắn. Hắn không muốn người ngoài nhận ra, tay trái chống lên giường, tay phải không nhấc nổi.
Lăng Hà ngước mắt chú ý đến hắn, cực kỳ hiểu ý, tự giác khó nhọc nhấc hai chân, để Nghiêm Tiểu Đao có đủ không gian rút tay ra.
“Tiểu Đao, anh…” Sau mặt nạ ô-xy, giọng Lăng Hà truyền ra yếu ớt và hổn hển, thoáng lạc đi.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, ánh mắt giao hòa. Vỏn vẹn chỉ hai chữ rời khỏi miệng, ánh mắt Lăng Hà chớp lóe rồi lảng tránh, vội vàng sửa lại, “Nghiêm tổng đi trị thương đi, nặng quá rồi đấy.”
Từng biểu cảm tí hon đều được gói gọn trong mắt Nghiêm Tiểu Đao, bao gồm cả hai chữ “Tiểu Đao” mỏng manh thấp thoáng bật ra khỏi bờ môi người nọ. Lấy cá tính và tác phong của Lăng Hà, việc thay đổi cách gọi tên này chẳng khác gì nói trắng ra, gượng gạo giấu đầu hở đuôi, thật ngốc nghếch, nhưng lại khiến đáy lòng Nghiêm Tiểu Đao mềm nhũn, chẳng biết sao cứ thấy bủn rủn cả người, làn sóng nhỏ bắt đầu gợn lên giữa mặt hồ tĩnh lặng.
Nghiêm Tiểu Đao lắc đầu bác bỏ, không đi.
Lăng Hà mỉm cười, chỉ chỉ bình truyền dịch, lại chỉ chỉ ngực mình, ý là không thành vấn đề.
Nghiêm Tiểu Đao nhẹ chọc chọc hai lỗ kim đáng sợ giữa xương quai xanh của y.
Lăng Hà lắc đầu, rút tay về chỉ hướng phòng y tế trên tàu, anh đi trị thương đi, đừng rề rà nữa.
Nghiêm Tiểu Đao lại lắc đầu, vẫn không yên tâm.
Lăng Hà nhoẻn cười, lại chỉ Dương Hỉ Phong.
Nghiêm Tiểu Đao nhún vai, thằng đầu đất đó không đáng tin, tôi thật sự không yên tâm.
Lúc này, Dương tiểu đệ đầu đất đang ở bên giường, mang theo bình truyền dịch, trông rất giống cây sào treo bình, hoàn toàn không phát hiện cuộc trò chuyện trong im lặng của hai người nọ.
Nghiêm Tiểu Đao sâu sắc thấm thía, chỉ cần ngài Lăng đừng mở miệng thì phần lớn thời gian vẫn là một người vừa đáng yêu, vừa đẹp vô cùng tận. Tất nhiên, tám chín trên mười lần y mở miệng là để phá hoại bầu không khí hòa thuận giữa hai người, chút thiện cảm vất vả tích lũy bao lâu sẽ bay mất sạch.
Lăng Hà thật sự phải nên bị câm. Người này cũng đâu cần mở miệng nói chuyện, riêng đôi mắt y đã biết nói rồi; đuôi mắt thấp thoáng như vẽ nên bức tranh mây núi, khi ngắm ráng chiều đỏ rực phía chân trời, đôi mắt y đủ khiến một người chẳng hề văn hay chữ tốt mường tượng ra vô vàn từ ngữ duyên dáng diệu kỳ, lấp lánh như vầng trăng và sao sáng sớm hôm, long lanh như làn nước hồ thu sóng sánh…
Nghiêm Tiểu Đao cởi áo khoác, tự giam mình trong toilet. Hắn lệnh Dương Hỉ Phong đến phòng y tế lấy ít bông băng và dầu xoa bóp cùng thuốc hạ sốt.
Khuỷu tay phải của hắn bị đá trúng trong trận chiến ác liệt, tại lần bị thương thứ hai này, màu sắc và mức độ sưng tấy đã cực kỳ nghiêm trọng.
Vừa nãy làm máy kích tim ép ngực cho Lăng Hà, vết thương càng thêm nặng. Trong khoảnh khắc ấy, hắn quên khuấy mất cánh tay bị thương của mình, như thể cánh tay nọ đã không còn là của hắn, lồng ngực Lăng Hà không sập xuống, là bởi cánh tay hắn sắp gãy lìa.
Áo vest bên ngoài trông vẫn vinh quang, nhưng sơ-mi bên trong đã ướt sũng máu, máu khô thành màu đen sẫm, loang lổ từng mảng, Nghiêm Tiểu Đao chậm rãi, tỉ mẩn bóc áo sơ-mi, cố gắng không chạm vào cánh tay bị thương, phơi bày nửa thân trên trần trụi cùng một loạt mũi đao hai bên hông.
Việc này hắn làm rất thành thạo, bởi vì bị thương đã quá nhiều.
Hắn dùng răng bật nắp một chai rượu Tây, ngón cái gẩy nút chai, vừa rửa vết thương vừa tiện giải khát. Hắn tìm một cái hộp trên bồn rửa tay, dùng nước ấm hòa thuốc bột, bôi thuốc hạ sốt và kháng sinh lên miệng vết thương, cuối cùng lấy băng vải quấn quanh, cố định cơ bắp. Cánh tay phải của hắn bây giờ chỉ có thể gấp hờ, không dám dùng sức.
Vết thương kiểu này chỉ cần giữ gìn một hai tháng, không phải chuyện gì lớn, nhưng hiện giờ hắn không có nhiều thời gian để dưỡng thương.
Nấp trong phòng rửa tay, hắn bấm dãy số của Thích gia, “Ba nuôi.”
“Ba nuôi, con và Lăng Hà bị tấn công, có người muốn xử lý cậu ta, đang ở trên tàu, chuyện xảy ra một tiếng trước.”
“…” Thích Bảo Sơn tắt phụt điệu nhạc dân gian thịnh hành đang nghe trong phòng, giọng khản đặc, lồng sáo mỏ ngà treo dưới mái hiên cũng không còn tiếng hót, ngay câu đầu tiên đã lộ vẻ căng thẳng vô cùng, “Thế Lăng Hà đâu? Chết rồi sao?!”
Nghiêm Tiểu Đao đáp, “Không, suýt chết, cứu được rồi, bây giờ không có việc gì.”
Chẳng biết Thích Bảo Sơn yên tâm hay thất vọng, im lặng thật lâu sau mới nói, “Vậy hả… Cứu được rồi sao.”
Nghiêm Tiểu Đao thật sự hết nhịn nổi, buột miệng hỏi, “Ba nuôi, ai làm thế?”
Thích Bảo Sơn hỏi lại hắn, “Con nghĩ là ai?”
Nghiêm Tiểu Đao nghẹn lời, “… Con chịu, có vẻ là được thuê, thất bại thì nhảy xuống biển, quyết không để người khác nhận ra hoặc bắt sống.”
Thích Bảo Sơn lại rơi vào trầm mặc, rồi đột ngột quan tâm, “Tiểu Đao, con không sao chứ? Có bị thương không?”
Nghiêm Tiểu Đao bình tĩnh đáp, “Trầy da nhẹ thôi, không có gì nghiêm trọng, ba yên tâm.”
Lời quan tâm này của Thích gia cũng gượng gạo, cảm giác như chỉ lấy lệ để trấn an hắn, còn tất cả chú ý đã dành cho việc Lăng Hà chết hay chưa.
“Được, ta biết rồi.” Thích Bảo Sơn lẩm bẩm giữa đêm đen yên tĩnh, “Lăng Hà chết cũng được, sống cũng được, sớm muộn gì cũng có người muốn cắt bỏ khối u lâu năm này, sớm muộn gì cũng có người sốt ruột cấp bách phải lòi đuôi hành động, thay vì tranh chấp với họ, chi bằng chúng ta lấy tĩnh chế động, quan sát tình hình… Tiểu Đao, con phải cẩn thận.”
Nghiêm Tiểu Đao đáp lời rất ngay thẳng, nhưng sau khi dập máy, nét mặt hắn lại không thể che giấu thất vọng cùng ngờ vực…
Mối thù mười mấy năm trước do va chạm làm ăn? Hắn vẫn cho rằng Thích Bảo Sơn chưa nói hết sự thật với hắn, hoặc căn bản không một lời là thật. Nhưng có một số chuyện hắn không đủ tư cách truy hỏi, thực ra có liên quan gì đến hắn đâu?…
Nửa đêm này nhộn nhịp vô cùng, bởi vì xảy ra đổ máu không thể lường được, nhân viên bảo an trên du thuyền gõ cửa phòng khách khứa, trò chuyện hỏi han vài câu, vừa là kiểm tra, vừa để trấn an.
Gõ cửa phòng khách VIP, đám bảo vệ mặc đồ đen cao lớn vạm vỡ vẫn rất khách sáo. Tất nhiên, có hỏi cũng chẳng ra được tình hình cụ thể lúc đó, làm gì có ai tự thú chứ? Hai nghi phạm khơi mào đã nhảy xuống biển, thuyền viên dùng phao cấp cứu, lưới và dây thừng mò vớt một hồi bên mép tàu chẳng thu được gì, xung quanh chỉ là sóng cả mênh mông mãnh liệt, vì thế nhanh chóng bỏ cuộc.
Gian riêng và hành lang rạp hát có vết máu để lại, nhưng vết máu cũng thuộc về nghi phạm đã mất tích, không có chứng cứ trực tiếp lên án bất kỳ ai mưu đồ gây rối.
Tàu đâu có thả neo, mỗi đêm đi được vài hải lý, mọi người rất ăn ý bỏ qua chuyện này.
Chết người thì sao? Ai nhìn thấy?
Nếu thật sự lớn chuyện, có người chết trên tàu, đại yến tiệc “Bích Hải Vân Đoan” trên biển sẽ không thể tổ chức được nữa.
Nửa đêm về sáng, du thuyền tiến vào thời gian vận hành ổn định, tiếng nói chuyện, đi lại giảm hẳn, hành lang lặng ngắt như tờ.
Cuối cùng nhân viên y tế mới thu lại mặt nạ ô-xy và những thiết bị lằng nhằng vướng víu, rời khỏi phòng, hiện giờ đã không còn gì ngăn cản Lăng công tử nhà ta dùng cái miệng thần kỳ thỏa thích phun nọc, thanh toán sòng phẳng ân oán tình thù.
Nghiêm Tiểu Đao cảm giác Lăng Hà ngủ rồi, nhưng lúc hắn rón rén chồm người qua đắp chăn cho Lăng Hà thì một cánh tay vươn lên, gọn gàng khoác lên hông hắn.
Hai người cùng im lặng không lên tiếng dưới ánh sáng mập mờ. Chiều cao vốn cũng xấp xỉ, đủ để cùng ngồi cùng ăn cùng nằm, hiện tại là cùng nhìn thẳng vào mắt nhau.
Thực ra Nghiêm Tiểu Đao vẫn âm thầm hoài nghi và đề phòng, tính tình hắn không quen để người ngoài kề cận quá gần hoặc ấp ấp ôm ôm. Mấy cô bạn giường hồng nhan tri kỷ của hắn cũng từng phàn nàn, Tiểu Đao, sao anh lên giường vẫn không chịu cởi quần áo?
Lý do hắn không cởi quần áo tất nhiên không phải bởi ngượng ngùng.
Bạn giường chỉ chọn người quen nắm rõ gốc gác, hắn chưa bao giờ ngủ với người lạ, tuyệt đối sẽ không thân mật với ai trong hoàn cảnh này.
Lăng Hà nhìn hắn, “Nghiêm tổng đi ngủ không bao giờ cởi quần áo sao? Khổ cho anh quá, dưới nách phải bốn con dao găm, dưới nách trái chắc cũng bốn con dao găm, anh không thấy cộm sao? Thanh đao giết heo giết bò kia anh giấu ở đâu, tôi sờ áo vest của anh được không?”
Nghiêm Tiểu Đao thường xuyên kinh ngạc vì sự khôn khéo và tinh tế của người này, dường như chuyện gì y cũng đoán được, rồi không thể không cay nghiệt vạch trần, để khiêu khích tính nhẫn nại của hắn.
Mỗi lần Lăng tiên sinh mở miệng, chắc chắn đã có chuẩn bị trước, lần nào cũng mang theo ý đồ bất hảo.
Bàn tay Lăng Hà đặt trên hông hắn không hề biểu đạt ý tứ thân mật hoặc quyến rũ, lần này, những ngón tay chỉ im lặng lướt qua bốn chuôi đao lá liễu dài ngắn bất đồng, ước lượng vị trí và góc độ. Nghiêm Tiểu Đao không hất tay y ra đã là dung túng y lắm rồi.
Mu bàn tay Lăng Hà vẫn còn một mảng tím xanh vì kim truyền dịch. Hắn nhìn mà đau lòng, không nỡ hất y ra.
Nghiêm Tiểu Đao nói, “Dưới vest toàn máu, cậu đừng sờ.”
Lăng Hà cười đáp, “Áo lót Hàng Châu*, hàng hiệu mà giờ hỏng mất rồi. Lần sau Nghiêm tổng không cần nhọc lòng đi cứu tôi nữa.” (Ý chỉ loại tơ lụa sản xuất tại Hàng Châu)
Dải lụa bạc lấp lánh như dòng sông băng chợt lướt qua đôi mắt xanh nhạt màu, giống ngọn đèn soi rọi chân tướng, đơn độc trong bóng đêm. Lăng Hà gượng cười, “Nhận việc này vì ai? Vì cha nuôi Thích Bảo Sơn. Ông ta phái anh bắt tôi về, dự định đích thân xử lý tôi, tiếc rằng thời thế bây giờ đã thay đổi, còn không kịp đợi tôi về lấy khẩu cung, haizz! Suy cho cùng, nếu ra tay ngay trước cổng nhà, tôi chết trên địa bàn bến cảng Lâm Loan của các anh thì các anh cũng khó giải trình; mà tôi làm mồi cho cá trên con tàu Vân Đoan Hào này, bị cá rỉa vụn xương chẳng còn, đó mới là kểt cục hoàn mỹ nhất.”
Nghiêm Tiểu Đao nhíu mày, “Cậu làm mồi cho cá trên con tàu này chẳng liên quan gì đến Thích gia.”
Lăng Hà nở nụ cười mập mờ, nhưng lại như dùng phương thức ác độc nhất bóc trần sự thật, cười nhạo sự ngu ngốc của người trước mặt, “Nghiêm tổng cũng đừng cứu tôi, cứu rồi sớm hay muộn sẽ lại chém tôi một nhát, chẳng lẽ sau đó anh lại cứu? Cứu rồi lại chém một nhát? Chém tới chém lui như thế tôi đau lắm, tôi là người sống, tôi cũng biết đau chứ, kim đâm, xé xác, lột da lóc xương, chi bằng đâm tôi một nhát luôn cho nhanh!”
Nét mặt Nghiêm Tiểu Đao chậm rãi thay đổi, con ngươi co rút, trừng trừng nhìn vào mắt người nọ.
Trong đầu hắn chứa rất nhiều nghi vấn, chỉ là giấu kín trong lòng không muốn nói ra. Tự hắn đoán mò là một chuyện, bị Lăng Hà dùng phương thức kéo tơ lột kén này vạch trần lại là chuyện khác.
Rốt cuộc Thích gia đang che giấu chuyện gì từ mười mấy năm về trước?
Thích gia và Lăng Hà tuổi tác chênh lệch như vậy, tóm lại có thù oán gì?
Thích gia nhắc đến “Xử lý”, tức là định xử lý Lăng Hà như thế nào?
Tại sao hai tên sát thủ không dùng súng, tại sao không tung đòn hiểm giết chết Nghiêm Tiểu Đao mà chỉ như định cản tay hắn?
Có bao nhiêu người biết Lăng Hà dị ứng Nicotine? Bị tiêm một liều Nicotine gần như đồng nghĩa với bị ném vào phòng hơi ngạt Auschwitz của phát xít Đức.
Hiển nhiên sát thủ không phải người của Du Hạo Đông, nhưng nếu vậy thì là ai? Ai mua chuộc Watanabe Yozan, ngay tại đêm nay ra tay trên tàu?
…
Có những nghi vấn không nên trăn trở ngẫm nghĩ, một khi đã nghĩ, chúng sẽ như khối u dị dạng cắm rễ trong đầu, không bao giờ tiêu biến, chỉ lớn dần lên mỗi ngày, nặng nề đè nén thần kinh hắn, nhiễu loạn tâm trí hắn.
Lúc này, Dương Hỉ Phong ngủ trên ghế salon ở tầng một, hai người còn nghe thấy tiếng ngáy phì phò của cậu chàng vô tư vô lo vọng lên.
Lăng Hà im lặng chỉ tay xuống dưới lầu.
Nghiêm Tiểu Đao, “Cậu muốn nói gì?”
Lăng Hà vẻ mặt kỳ dị, tựa hồ rơi vào thứ cảm xúc vừa oán giận, vừa không cam lòng, y đối mặt với Nghiêm Tiểu Đao, từng chữ thốt ra như đâm vào tim hắn, “Từ trong buồng, để bảo vệ tôi, anh đạp xe lăn của tôi ra hành lang. Chiếc xe quay vòng vòng, rất nhiều người nhìn thấy. Tên sát thủ tóc vàng ngang nhiên túm tóc túm vai tôi, kéo tôi xềnh xệch dưới đất, thẳng vào một buồng khác.”
“Tôi chỉ cách anh một bức tường, ngay tại buồng bên cạnh buồng của anh, chắc chắn có người trông thấy tất cả, biết rất rõ tôi sẽ gặp nạn, sẽ bị hại, nhưng không một ai nói cho anh biết tôi chỉ cách anh mười bước mà thôi. Suýt nữa thì Nghiêm tổng đến muộn, chỉ suýt nữa thôi, nhưng cuối cùng anh lại đến sớm, phá hỏng kế hoạch của người ta…”
“Nghiêm tổng, vì sao người bên cạnh anh không nói cho anh biết tôi sắp chết ở buồng bên cạnh?”
…
Tại khoảnh khắc đó, hai mắt Nghiêm Tiểu Đao đỏ ngầu, như ngọn lửa bùng lên trên đồng cỏ, cả vết thương cũ thấp thoáng sau mép tóc cũng đỏ bừng.
Hắn hất bàn tay Lăng Hà khoác qua hông hắn, trừng trừng nhìn y.
Cái miệng này thật sự có độc, thật sự độc như rắn rết.
Chỉ một tiếng trước, người này còn yếu ớt gần như tắt thở, rõ ràng đâu phải giả chết, rõ ràng đến lúc này mới tự thở lại được! Giữa hai xương quai xanh của Lăng Hà vẫn còn lỗ kim to lớn, trước ngực bầm tím vì liên tục bị ấn và đè, rõ ràng hơi thở yếu ớt, nhưng từng chữ lại như mũi dùi đục khoét tim hắn. Còn chưa hồi máu đầy bình đã tung chiêu trả đũa!
Nghiêm Tiểu Đao nổi cơn thịnh nộ, vốn đã không muốn thừa nhận sự ngờ vực với Thích Bảo Sơn, lồng ngực bị đè nén cực kỳ khó chịu. Hai người giao tranh bằng ánh mắt, tia lửa đùng đùng bắn ra tứ phía. Hắn chộp lấy cằm Lăng Hà, bóp thật mạnh, tới mức làm biến dạng khuôn mặt y, “Cậu nói đủ chưa? Còn gì nói hết ra đi.”
Lăng Hà ngang ngược nhìn thẳng lại hắn, đôi môi mỏng trắng bệch không còn màu sắc, khuôn miệng vẫn ám chỉ mồm mép sắc ngọt của y.
Nghiêm Tiểu Đao ép hỏi, “Lúc đó gã sát thủ tóc vàng nói gì với cậu?… Gã nói gì?”
Đáy mắt Lăng Hà cũng dần ửng đỏ, “Tôi cho anh biết gã nói gì, do ai cử tới, anh sẽ tin sao?”
Nghiêm Tiểu Đao lạnh lùng, “Cậu nói đi. Để tôi nghe xem cậu nói được gì?”
Lăng Hà cười khẩy, “Tôi còn nói được gì? Nói thêm câu nữa thì cả mạng cũng mất, anh xuống biển vớt xác tôi lên hỏi cho rõ đi.”
Thật lâu sau, Nghiêm Tiểu Đao gật đầu, “Vậy cậu đừng nói nữa, ngậm miệng lại, nói thêm một chữ, tôi rút lưỡi cậu ra.”
Lăng Hà không hề sợ hãi, vẫn ngạo nghễ ra mặt, tuyệt không lúng túng chịu thua ngay thời khắc này. Chỉ cần y có nửa phần yếu đuối, chột dạ, hoang mang nao núng hoặc nũng nịu lấy lòng, với trí thông minh của Nghiêm Tiểu Đao chắc chắn sẽ nhìn thấu, chắc chắn sẽ rút lưỡi, mổ xẻ diện mạo thật của y.
Khi đó, y theo phản xạ chộp lấy hai ngón tay Nghiêm Tiểu Đao, không khỏi nảy sinh ý muốn độc địa vận sức. Tiểu Đao sắp bóp thủng mặt y, bóp chặt tới nỗi khoang miệng mài vào lợi y tới ứa máu, so với kim tiêm đâm còn đau đớn hơn.
Nhưng y vẫn bỏ qua, không bẻ gãy ngón tay Nghiêm Tiểu Đao như bẻ gãy ống tiêm, chậm rãi buông lỏng…
Nghiêm Tiểu Đao kề sát mặt vào y, từng câu từng từ biểu đạt uy hiếp, Lăng Hà lại chẳng nghe rõ hắn nói gì. Đôi môi rất đẹp của Nghiêm Tiểu Đao khiến y thất thần, ký ức mới mẻ từ một tiếng trước ập thẳng tới ấn đường y, rãnh môi hai người vẫn còn máu đọng, chưa kịp rửa sạch.
Đêm hiểm nghèo này, cả hai người đều không tiếc dùng mạng tranh đấu, đều tung đòn hiểm, chỉ là một chém lìa tay, một đâm vào lòng.
Trong bóng đêm, hai người cùng không muốn phản bác đối phương, đều ngầm hiểu cãi vã không phải thứ gì tốt, dù không hài lòng cũng không thể ẩu đả chơi xấu như trẻ con, vì vậy dứt khoát dùng ánh mắt so tài, vung roi quất người đối diện ước chừng bảy tám hiệp, cùng muốn áp đảo đối phương nhưng vô ích, đã là châu chấu trên một cánh đồng, lại cùng ngủ trên một chiếc giường rồi.
Lăng Hà được tiêm một mũi kháng mẫn cảm liều cao vào tĩnh mạch cánh tay, lại treo bình truyền dịch. Sắc mặt y đã dần trở lại bình thường, chỉ còn lớp áo ẩm ướt trước ngực là minh chứng cho việc người này vừa trải qua khoảng thời gian vật lộn kịch liệt, tìm được đường sống trong cõi chết.
Lăng Hà bị mặt nạ ô-xy bịt miệng, vẻ mặt hơi miễn cưỡng, rõ ràng đã bị tước đoạt vũ khí tùy thân đắc lực và mạnh mẽ nhất.
Nghiêm Tiểu Đao ở bên chiếc cáng, vẫn vô thức duy trì tư thế quỳ một gối trịnh trọng. Khuôn mặt hắn căng thẳng mướt mồ hôi nhưng vẫn nhoẻn cười, giơ tay lên làm tư thế đeo mặt nạ ô xy, đáy mắt thấp thoáng vẻ chế nhạo.
Tình cờ gặp gỡ, làm bạn chưa lâu nhưng vẫn tâm đầu ý hợp, Lăng Hà lập tức hiểu, dùng khóe mắt sắc như dao hầm hầm lườm Nghiêm Tiểu Đao, bộ dạng tựa hồ muốn cự tuyệt ô-xy, rõ ràng Nghiêm Tiểu Đao giễu cợt y tưởng mình khôn ngoan, bây giờ cũng rơi vào kết cục giống lão tặc Watanabe, khổ sở hít ô-xy được bác sĩ nâng đi điều trị!
Thấy Lăng Hà há miệng cãi lại thiếu điều phun rớt mặt nạ, Nghiêm Tiểu Đao cười rộng lượng, khoát tay xin lỗi ngài Lăng, khẩn cầu người này tạm thời ngậm miệng. Hắn cúi xuống nói với y, “Ngài cứ tập trung điều trị nội công, đợi hồi máu hãy tìm tôi thi triển.”
Chẳng rõ Lăng Hà cười hay giận, tràn trề đe dọa nhướn mày lườm hắn.
Tới lúc Lương Hữu Huy ôm lá gan sợ gần chết bò ra khỏi buồng, người xung quanh đã bỏ đi gần hết. Hắn thấy Nghiêm Tiểu Đao đưa Lăng Hà lên lầu về phòng, cậu tùy tùng còn giúp Lăng công tử nâng bình truyền dịch, cả quãng đường hết sức ân cần… Nghiêm Tiểu Đao thật sự chưa bao giờ để Lương Hữu Huy hắn trong lòng, thậm chí còn không thèm nhớ phải quay về xem hắn an nguy ra làm sao, điều này khiến nội tâm Lương thiếu gia vô cùng thất lạc.
Ngẫm lại khuôn mặt và dáng vóc Lăng Hà, Lương đại thiếu gia tràn trề tinh thần AQ, rất biết cách tự an ủi lại thoải mái như cũ, cảm thấy tâm phục khẩu phục. Hắn phủi vụn gỗ trên tóc, vừa lên lầu vừa lẩm bẩm, “Tiểu Đao à, anh đúng là ‘Anh hùng khó qua ải mỹ nhân’!”
Bước qua đám người vây xem, Giản Minh Tước nhiệt liệt chen lấn, móc điện thoại ra mật báo cho Triệu Khởi Phượng.
“Cưng ơi, thực ra em chưa kể với chị, Nghiêm Tiểu Đao chị muốn gặp cũng ở trên tàu này, hối hận chưa, ai bảo không chịu đi!… Nhưng cái chính em muốn nói là em vừa phát hiện một nhan sắc tuyệt trần, tuấn tú vô biên, thần thái không thể tả được, tóm lại là một thằng hồ ly tinh, đẳng cấp khác hẳn đám hoa tàn liễu dập hồi xưa em gặp! Ôi chao con ‘cá lớn’ này, nói chim sa cá lặn hoa nhường nguyệt thẹn không quá tí nào… Nhưng mà, hình như không phải kiểu chị thích.”
Triệu phó tổng đang bận rộn trong phòng làm việc, sốt ruột hỏi lại, “Không phải kiểu chị thích thì kể cho chị làm gì?”
Giản Minh Tước vội vàng nịnh nọt bà chị dâu giàu có, “Thì, cái kiểu chị thích ấy mà… Em cảm giác hắn thích thằng hồ ly tinh tuyệt trần kia mất rồi! Chắc chắn hai người đã ngủ với nhau, mấy hôm nay cứ như hình với bóng, thôi chị bỏ cuộc đi.”
Đứng sau đám người tranh kỳ đấu diễm diêm dúa như những cái đuôi gà rừng trên hoa thơm cỏ dại, vẫn còn Du đại công tử lặng lẽ quan sát hiện trường. Du Hạo Đông cũng đang sầm mặt gọi điện thoại, “Ba, vừa nãy xảy ra chuyện, hình như có kẻ ám sát Lăng Hà!”
“Không phải con mà ba, người của chúng ta hoàn toàn không nhúng tay, hiện trường máu me lắm, chẳng biết ai bị thương, cũng có thể Nghiêm Tiêu bị thương, con không thấy rõ lắm.”
“Rốt cuộc kẻ nào ra tay?” Âm thanh rè rè bên kia đầu dây đè nén cảm xúc kinh hoàng như sóng cuộn biển gầm, Du Cảnh Liêm bất giác lại rơi vào trạng thái khủng hoảng, liến thoắng lải nhải, “Chẳng lẽ là Thích, không, không đúng, người của lão vốn đã ở đây, thế thì ai làm…”
“Kẻ nào sốt ruột đến mức đó, quyết tâm trừ bỏ Lăng Hà, tiêu diệt nhân chứng sống duy nhất còn sót lại, tiếp theo sẽ đến lượt mình…” Một ý tưởng lóe lên trong đầu Du Cảnh Liêm, ngón tay nắm tay vịn ghế của lão khẽ run rẩy. Bởi vì quanh năm lo lắng, chột dạ, sợ hãi, nhìn trước ngó sau, bởi vì hơn mười năm trước đã đứng ngay đầu mũi kiếm, lão đã suy nhược thần kinh, mất ngủ và run tay, dường như mũi kiếm này bất cứ lúc nào cũng có thể xông lên chém đầu lão.
“Ba? Cái gì mà tiếp theo sẽ là ba cơ?” Du Hạo Đông không hiểu gì cả, ba của gã lợi hại như thế, nhà họ Du chúng ta ngán ai, cần nể mặt ai, Thích Bảo Sơn sao?
Nghiêm Tiểu Đao khẽ khàng buông tay, đặt Lăng Hà xuống chiếc giường lớn, chính vào lúc đó, cánh tay phải hắn đau buốt thấu xương.
Tại khoảnh khắc “buông tay”, cuối cùng hắn mới được thả lỏng, đau đớn lập tức càn quét khắp người, bắt đầu gặm nhấm từng khớp xương của hắn. Hắn không muốn người ngoài nhận ra, tay trái chống lên giường, tay phải không nhấc nổi.
Lăng Hà ngước mắt chú ý đến hắn, cực kỳ hiểu ý, tự giác khó nhọc nhấc hai chân, để Nghiêm Tiểu Đao có đủ không gian rút tay ra.
“Tiểu Đao, anh…” Sau mặt nạ ô-xy, giọng Lăng Hà truyền ra yếu ớt và hổn hển, thoáng lạc đi.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, ánh mắt giao hòa. Vỏn vẹn chỉ hai chữ rời khỏi miệng, ánh mắt Lăng Hà chớp lóe rồi lảng tránh, vội vàng sửa lại, “Nghiêm tổng đi trị thương đi, nặng quá rồi đấy.”
Từng biểu cảm tí hon đều được gói gọn trong mắt Nghiêm Tiểu Đao, bao gồm cả hai chữ “Tiểu Đao” mỏng manh thấp thoáng bật ra khỏi bờ môi người nọ. Lấy cá tính và tác phong của Lăng Hà, việc thay đổi cách gọi tên này chẳng khác gì nói trắng ra, gượng gạo giấu đầu hở đuôi, thật ngốc nghếch, nhưng lại khiến đáy lòng Nghiêm Tiểu Đao mềm nhũn, chẳng biết sao cứ thấy bủn rủn cả người, làn sóng nhỏ bắt đầu gợn lên giữa mặt hồ tĩnh lặng.
Nghiêm Tiểu Đao lắc đầu bác bỏ, không đi.
Lăng Hà mỉm cười, chỉ chỉ bình truyền dịch, lại chỉ chỉ ngực mình, ý là không thành vấn đề.
Nghiêm Tiểu Đao nhẹ chọc chọc hai lỗ kim đáng sợ giữa xương quai xanh của y.
Lăng Hà lắc đầu, rút tay về chỉ hướng phòng y tế trên tàu, anh đi trị thương đi, đừng rề rà nữa.
Nghiêm Tiểu Đao lại lắc đầu, vẫn không yên tâm.
Lăng Hà nhoẻn cười, lại chỉ Dương Hỉ Phong.
Nghiêm Tiểu Đao nhún vai, thằng đầu đất đó không đáng tin, tôi thật sự không yên tâm.
Lúc này, Dương tiểu đệ đầu đất đang ở bên giường, mang theo bình truyền dịch, trông rất giống cây sào treo bình, hoàn toàn không phát hiện cuộc trò chuyện trong im lặng của hai người nọ.
Nghiêm Tiểu Đao sâu sắc thấm thía, chỉ cần ngài Lăng đừng mở miệng thì phần lớn thời gian vẫn là một người vừa đáng yêu, vừa đẹp vô cùng tận. Tất nhiên, tám chín trên mười lần y mở miệng là để phá hoại bầu không khí hòa thuận giữa hai người, chút thiện cảm vất vả tích lũy bao lâu sẽ bay mất sạch.
Lăng Hà thật sự phải nên bị câm. Người này cũng đâu cần mở miệng nói chuyện, riêng đôi mắt y đã biết nói rồi; đuôi mắt thấp thoáng như vẽ nên bức tranh mây núi, khi ngắm ráng chiều đỏ rực phía chân trời, đôi mắt y đủ khiến một người chẳng hề văn hay chữ tốt mường tượng ra vô vàn từ ngữ duyên dáng diệu kỳ, lấp lánh như vầng trăng và sao sáng sớm hôm, long lanh như làn nước hồ thu sóng sánh…
Nghiêm Tiểu Đao cởi áo khoác, tự giam mình trong toilet. Hắn lệnh Dương Hỉ Phong đến phòng y tế lấy ít bông băng và dầu xoa bóp cùng thuốc hạ sốt.
Khuỷu tay phải của hắn bị đá trúng trong trận chiến ác liệt, tại lần bị thương thứ hai này, màu sắc và mức độ sưng tấy đã cực kỳ nghiêm trọng.
Vừa nãy làm máy kích tim ép ngực cho Lăng Hà, vết thương càng thêm nặng. Trong khoảnh khắc ấy, hắn quên khuấy mất cánh tay bị thương của mình, như thể cánh tay nọ đã không còn là của hắn, lồng ngực Lăng Hà không sập xuống, là bởi cánh tay hắn sắp gãy lìa.
Áo vest bên ngoài trông vẫn vinh quang, nhưng sơ-mi bên trong đã ướt sũng máu, máu khô thành màu đen sẫm, loang lổ từng mảng, Nghiêm Tiểu Đao chậm rãi, tỉ mẩn bóc áo sơ-mi, cố gắng không chạm vào cánh tay bị thương, phơi bày nửa thân trên trần trụi cùng một loạt mũi đao hai bên hông.
Việc này hắn làm rất thành thạo, bởi vì bị thương đã quá nhiều.
Hắn dùng răng bật nắp một chai rượu Tây, ngón cái gẩy nút chai, vừa rửa vết thương vừa tiện giải khát. Hắn tìm một cái hộp trên bồn rửa tay, dùng nước ấm hòa thuốc bột, bôi thuốc hạ sốt và kháng sinh lên miệng vết thương, cuối cùng lấy băng vải quấn quanh, cố định cơ bắp. Cánh tay phải của hắn bây giờ chỉ có thể gấp hờ, không dám dùng sức.
Vết thương kiểu này chỉ cần giữ gìn một hai tháng, không phải chuyện gì lớn, nhưng hiện giờ hắn không có nhiều thời gian để dưỡng thương.
Nấp trong phòng rửa tay, hắn bấm dãy số của Thích gia, “Ba nuôi.”
“Ba nuôi, con và Lăng Hà bị tấn công, có người muốn xử lý cậu ta, đang ở trên tàu, chuyện xảy ra một tiếng trước.”
“…” Thích Bảo Sơn tắt phụt điệu nhạc dân gian thịnh hành đang nghe trong phòng, giọng khản đặc, lồng sáo mỏ ngà treo dưới mái hiên cũng không còn tiếng hót, ngay câu đầu tiên đã lộ vẻ căng thẳng vô cùng, “Thế Lăng Hà đâu? Chết rồi sao?!”
Nghiêm Tiểu Đao đáp, “Không, suýt chết, cứu được rồi, bây giờ không có việc gì.”
Chẳng biết Thích Bảo Sơn yên tâm hay thất vọng, im lặng thật lâu sau mới nói, “Vậy hả… Cứu được rồi sao.”
Nghiêm Tiểu Đao thật sự hết nhịn nổi, buột miệng hỏi, “Ba nuôi, ai làm thế?”
Thích Bảo Sơn hỏi lại hắn, “Con nghĩ là ai?”
Nghiêm Tiểu Đao nghẹn lời, “… Con chịu, có vẻ là được thuê, thất bại thì nhảy xuống biển, quyết không để người khác nhận ra hoặc bắt sống.”
Thích Bảo Sơn lại rơi vào trầm mặc, rồi đột ngột quan tâm, “Tiểu Đao, con không sao chứ? Có bị thương không?”
Nghiêm Tiểu Đao bình tĩnh đáp, “Trầy da nhẹ thôi, không có gì nghiêm trọng, ba yên tâm.”
Lời quan tâm này của Thích gia cũng gượng gạo, cảm giác như chỉ lấy lệ để trấn an hắn, còn tất cả chú ý đã dành cho việc Lăng Hà chết hay chưa.
“Được, ta biết rồi.” Thích Bảo Sơn lẩm bẩm giữa đêm đen yên tĩnh, “Lăng Hà chết cũng được, sống cũng được, sớm muộn gì cũng có người muốn cắt bỏ khối u lâu năm này, sớm muộn gì cũng có người sốt ruột cấp bách phải lòi đuôi hành động, thay vì tranh chấp với họ, chi bằng chúng ta lấy tĩnh chế động, quan sát tình hình… Tiểu Đao, con phải cẩn thận.”
Nghiêm Tiểu Đao đáp lời rất ngay thẳng, nhưng sau khi dập máy, nét mặt hắn lại không thể che giấu thất vọng cùng ngờ vực…
Mối thù mười mấy năm trước do va chạm làm ăn? Hắn vẫn cho rằng Thích Bảo Sơn chưa nói hết sự thật với hắn, hoặc căn bản không một lời là thật. Nhưng có một số chuyện hắn không đủ tư cách truy hỏi, thực ra có liên quan gì đến hắn đâu?…
Nửa đêm này nhộn nhịp vô cùng, bởi vì xảy ra đổ máu không thể lường được, nhân viên bảo an trên du thuyền gõ cửa phòng khách khứa, trò chuyện hỏi han vài câu, vừa là kiểm tra, vừa để trấn an.
Gõ cửa phòng khách VIP, đám bảo vệ mặc đồ đen cao lớn vạm vỡ vẫn rất khách sáo. Tất nhiên, có hỏi cũng chẳng ra được tình hình cụ thể lúc đó, làm gì có ai tự thú chứ? Hai nghi phạm khơi mào đã nhảy xuống biển, thuyền viên dùng phao cấp cứu, lưới và dây thừng mò vớt một hồi bên mép tàu chẳng thu được gì, xung quanh chỉ là sóng cả mênh mông mãnh liệt, vì thế nhanh chóng bỏ cuộc.
Gian riêng và hành lang rạp hát có vết máu để lại, nhưng vết máu cũng thuộc về nghi phạm đã mất tích, không có chứng cứ trực tiếp lên án bất kỳ ai mưu đồ gây rối.
Tàu đâu có thả neo, mỗi đêm đi được vài hải lý, mọi người rất ăn ý bỏ qua chuyện này.
Chết người thì sao? Ai nhìn thấy?
Nếu thật sự lớn chuyện, có người chết trên tàu, đại yến tiệc “Bích Hải Vân Đoan” trên biển sẽ không thể tổ chức được nữa.
Nửa đêm về sáng, du thuyền tiến vào thời gian vận hành ổn định, tiếng nói chuyện, đi lại giảm hẳn, hành lang lặng ngắt như tờ.
Cuối cùng nhân viên y tế mới thu lại mặt nạ ô-xy và những thiết bị lằng nhằng vướng víu, rời khỏi phòng, hiện giờ đã không còn gì ngăn cản Lăng công tử nhà ta dùng cái miệng thần kỳ thỏa thích phun nọc, thanh toán sòng phẳng ân oán tình thù.
Nghiêm Tiểu Đao cảm giác Lăng Hà ngủ rồi, nhưng lúc hắn rón rén chồm người qua đắp chăn cho Lăng Hà thì một cánh tay vươn lên, gọn gàng khoác lên hông hắn.
Hai người cùng im lặng không lên tiếng dưới ánh sáng mập mờ. Chiều cao vốn cũng xấp xỉ, đủ để cùng ngồi cùng ăn cùng nằm, hiện tại là cùng nhìn thẳng vào mắt nhau.
Thực ra Nghiêm Tiểu Đao vẫn âm thầm hoài nghi và đề phòng, tính tình hắn không quen để người ngoài kề cận quá gần hoặc ấp ấp ôm ôm. Mấy cô bạn giường hồng nhan tri kỷ của hắn cũng từng phàn nàn, Tiểu Đao, sao anh lên giường vẫn không chịu cởi quần áo?
Lý do hắn không cởi quần áo tất nhiên không phải bởi ngượng ngùng.
Bạn giường chỉ chọn người quen nắm rõ gốc gác, hắn chưa bao giờ ngủ với người lạ, tuyệt đối sẽ không thân mật với ai trong hoàn cảnh này.
Lăng Hà nhìn hắn, “Nghiêm tổng đi ngủ không bao giờ cởi quần áo sao? Khổ cho anh quá, dưới nách phải bốn con dao găm, dưới nách trái chắc cũng bốn con dao găm, anh không thấy cộm sao? Thanh đao giết heo giết bò kia anh giấu ở đâu, tôi sờ áo vest của anh được không?”
Nghiêm Tiểu Đao thường xuyên kinh ngạc vì sự khôn khéo và tinh tế của người này, dường như chuyện gì y cũng đoán được, rồi không thể không cay nghiệt vạch trần, để khiêu khích tính nhẫn nại của hắn.
Mỗi lần Lăng tiên sinh mở miệng, chắc chắn đã có chuẩn bị trước, lần nào cũng mang theo ý đồ bất hảo.
Bàn tay Lăng Hà đặt trên hông hắn không hề biểu đạt ý tứ thân mật hoặc quyến rũ, lần này, những ngón tay chỉ im lặng lướt qua bốn chuôi đao lá liễu dài ngắn bất đồng, ước lượng vị trí và góc độ. Nghiêm Tiểu Đao không hất tay y ra đã là dung túng y lắm rồi.
Mu bàn tay Lăng Hà vẫn còn một mảng tím xanh vì kim truyền dịch. Hắn nhìn mà đau lòng, không nỡ hất y ra.
Nghiêm Tiểu Đao nói, “Dưới vest toàn máu, cậu đừng sờ.”
Lăng Hà cười đáp, “Áo lót Hàng Châu*, hàng hiệu mà giờ hỏng mất rồi. Lần sau Nghiêm tổng không cần nhọc lòng đi cứu tôi nữa.” (Ý chỉ loại tơ lụa sản xuất tại Hàng Châu)
Dải lụa bạc lấp lánh như dòng sông băng chợt lướt qua đôi mắt xanh nhạt màu, giống ngọn đèn soi rọi chân tướng, đơn độc trong bóng đêm. Lăng Hà gượng cười, “Nhận việc này vì ai? Vì cha nuôi Thích Bảo Sơn. Ông ta phái anh bắt tôi về, dự định đích thân xử lý tôi, tiếc rằng thời thế bây giờ đã thay đổi, còn không kịp đợi tôi về lấy khẩu cung, haizz! Suy cho cùng, nếu ra tay ngay trước cổng nhà, tôi chết trên địa bàn bến cảng Lâm Loan của các anh thì các anh cũng khó giải trình; mà tôi làm mồi cho cá trên con tàu Vân Đoan Hào này, bị cá rỉa vụn xương chẳng còn, đó mới là kểt cục hoàn mỹ nhất.”
Nghiêm Tiểu Đao nhíu mày, “Cậu làm mồi cho cá trên con tàu này chẳng liên quan gì đến Thích gia.”
Lăng Hà nở nụ cười mập mờ, nhưng lại như dùng phương thức ác độc nhất bóc trần sự thật, cười nhạo sự ngu ngốc của người trước mặt, “Nghiêm tổng cũng đừng cứu tôi, cứu rồi sớm hay muộn sẽ lại chém tôi một nhát, chẳng lẽ sau đó anh lại cứu? Cứu rồi lại chém một nhát? Chém tới chém lui như thế tôi đau lắm, tôi là người sống, tôi cũng biết đau chứ, kim đâm, xé xác, lột da lóc xương, chi bằng đâm tôi một nhát luôn cho nhanh!”
Nét mặt Nghiêm Tiểu Đao chậm rãi thay đổi, con ngươi co rút, trừng trừng nhìn vào mắt người nọ.
Trong đầu hắn chứa rất nhiều nghi vấn, chỉ là giấu kín trong lòng không muốn nói ra. Tự hắn đoán mò là một chuyện, bị Lăng Hà dùng phương thức kéo tơ lột kén này vạch trần lại là chuyện khác.
Rốt cuộc Thích gia đang che giấu chuyện gì từ mười mấy năm về trước?
Thích gia và Lăng Hà tuổi tác chênh lệch như vậy, tóm lại có thù oán gì?
Thích gia nhắc đến “Xử lý”, tức là định xử lý Lăng Hà như thế nào?
Tại sao hai tên sát thủ không dùng súng, tại sao không tung đòn hiểm giết chết Nghiêm Tiểu Đao mà chỉ như định cản tay hắn?
Có bao nhiêu người biết Lăng Hà dị ứng Nicotine? Bị tiêm một liều Nicotine gần như đồng nghĩa với bị ném vào phòng hơi ngạt Auschwitz của phát xít Đức.
Hiển nhiên sát thủ không phải người của Du Hạo Đông, nhưng nếu vậy thì là ai? Ai mua chuộc Watanabe Yozan, ngay tại đêm nay ra tay trên tàu?
…
Có những nghi vấn không nên trăn trở ngẫm nghĩ, một khi đã nghĩ, chúng sẽ như khối u dị dạng cắm rễ trong đầu, không bao giờ tiêu biến, chỉ lớn dần lên mỗi ngày, nặng nề đè nén thần kinh hắn, nhiễu loạn tâm trí hắn.
Lúc này, Dương Hỉ Phong ngủ trên ghế salon ở tầng một, hai người còn nghe thấy tiếng ngáy phì phò của cậu chàng vô tư vô lo vọng lên.
Lăng Hà im lặng chỉ tay xuống dưới lầu.
Nghiêm Tiểu Đao, “Cậu muốn nói gì?”
Lăng Hà vẻ mặt kỳ dị, tựa hồ rơi vào thứ cảm xúc vừa oán giận, vừa không cam lòng, y đối mặt với Nghiêm Tiểu Đao, từng chữ thốt ra như đâm vào tim hắn, “Từ trong buồng, để bảo vệ tôi, anh đạp xe lăn của tôi ra hành lang. Chiếc xe quay vòng vòng, rất nhiều người nhìn thấy. Tên sát thủ tóc vàng ngang nhiên túm tóc túm vai tôi, kéo tôi xềnh xệch dưới đất, thẳng vào một buồng khác.”
“Tôi chỉ cách anh một bức tường, ngay tại buồng bên cạnh buồng của anh, chắc chắn có người trông thấy tất cả, biết rất rõ tôi sẽ gặp nạn, sẽ bị hại, nhưng không một ai nói cho anh biết tôi chỉ cách anh mười bước mà thôi. Suýt nữa thì Nghiêm tổng đến muộn, chỉ suýt nữa thôi, nhưng cuối cùng anh lại đến sớm, phá hỏng kế hoạch của người ta…”
“Nghiêm tổng, vì sao người bên cạnh anh không nói cho anh biết tôi sắp chết ở buồng bên cạnh?”
…
Tại khoảnh khắc đó, hai mắt Nghiêm Tiểu Đao đỏ ngầu, như ngọn lửa bùng lên trên đồng cỏ, cả vết thương cũ thấp thoáng sau mép tóc cũng đỏ bừng.
Hắn hất bàn tay Lăng Hà khoác qua hông hắn, trừng trừng nhìn y.
Cái miệng này thật sự có độc, thật sự độc như rắn rết.
Chỉ một tiếng trước, người này còn yếu ớt gần như tắt thở, rõ ràng đâu phải giả chết, rõ ràng đến lúc này mới tự thở lại được! Giữa hai xương quai xanh của Lăng Hà vẫn còn lỗ kim to lớn, trước ngực bầm tím vì liên tục bị ấn và đè, rõ ràng hơi thở yếu ớt, nhưng từng chữ lại như mũi dùi đục khoét tim hắn. Còn chưa hồi máu đầy bình đã tung chiêu trả đũa!
Nghiêm Tiểu Đao nổi cơn thịnh nộ, vốn đã không muốn thừa nhận sự ngờ vực với Thích Bảo Sơn, lồng ngực bị đè nén cực kỳ khó chịu. Hai người giao tranh bằng ánh mắt, tia lửa đùng đùng bắn ra tứ phía. Hắn chộp lấy cằm Lăng Hà, bóp thật mạnh, tới mức làm biến dạng khuôn mặt y, “Cậu nói đủ chưa? Còn gì nói hết ra đi.”
Lăng Hà ngang ngược nhìn thẳng lại hắn, đôi môi mỏng trắng bệch không còn màu sắc, khuôn miệng vẫn ám chỉ mồm mép sắc ngọt của y.
Nghiêm Tiểu Đao ép hỏi, “Lúc đó gã sát thủ tóc vàng nói gì với cậu?… Gã nói gì?”
Đáy mắt Lăng Hà cũng dần ửng đỏ, “Tôi cho anh biết gã nói gì, do ai cử tới, anh sẽ tin sao?”
Nghiêm Tiểu Đao lạnh lùng, “Cậu nói đi. Để tôi nghe xem cậu nói được gì?”
Lăng Hà cười khẩy, “Tôi còn nói được gì? Nói thêm câu nữa thì cả mạng cũng mất, anh xuống biển vớt xác tôi lên hỏi cho rõ đi.”
Thật lâu sau, Nghiêm Tiểu Đao gật đầu, “Vậy cậu đừng nói nữa, ngậm miệng lại, nói thêm một chữ, tôi rút lưỡi cậu ra.”
Lăng Hà không hề sợ hãi, vẫn ngạo nghễ ra mặt, tuyệt không lúng túng chịu thua ngay thời khắc này. Chỉ cần y có nửa phần yếu đuối, chột dạ, hoang mang nao núng hoặc nũng nịu lấy lòng, với trí thông minh của Nghiêm Tiểu Đao chắc chắn sẽ nhìn thấu, chắc chắn sẽ rút lưỡi, mổ xẻ diện mạo thật của y.
Khi đó, y theo phản xạ chộp lấy hai ngón tay Nghiêm Tiểu Đao, không khỏi nảy sinh ý muốn độc địa vận sức. Tiểu Đao sắp bóp thủng mặt y, bóp chặt tới nỗi khoang miệng mài vào lợi y tới ứa máu, so với kim tiêm đâm còn đau đớn hơn.
Nhưng y vẫn bỏ qua, không bẻ gãy ngón tay Nghiêm Tiểu Đao như bẻ gãy ống tiêm, chậm rãi buông lỏng…
Nghiêm Tiểu Đao kề sát mặt vào y, từng câu từng từ biểu đạt uy hiếp, Lăng Hà lại chẳng nghe rõ hắn nói gì. Đôi môi rất đẹp của Nghiêm Tiểu Đao khiến y thất thần, ký ức mới mẻ từ một tiếng trước ập thẳng tới ấn đường y, rãnh môi hai người vẫn còn máu đọng, chưa kịp rửa sạch.
Đêm hiểm nghèo này, cả hai người đều không tiếc dùng mạng tranh đấu, đều tung đòn hiểm, chỉ là một chém lìa tay, một đâm vào lòng.
Trong bóng đêm, hai người cùng không muốn phản bác đối phương, đều ngầm hiểu cãi vã không phải thứ gì tốt, dù không hài lòng cũng không thể ẩu đả chơi xấu như trẻ con, vì vậy dứt khoát dùng ánh mắt so tài, vung roi quất người đối diện ước chừng bảy tám hiệp, cùng muốn áp đảo đối phương nhưng vô ích, đã là châu chấu trên một cánh đồng, lại cùng ngủ trên một chiếc giường rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.