Chương 50: Độc đao dự họp
Hương Tiểu Mạch
08/02/2021
Chập tối hôm đó, Nghiêm Tiểu Đao nhận được một tin nhắn bình thường của Thích Bảo Sơn, dặn hắn chiều mai vào nội thành. Nghiêm Tiểu Đao nghĩ có lẽ cha nuôi hắn lại muốn gặng hỏi tình hình vụ án Mạch Doãn Lương, hoặc là căn dặn hắn chuyện khác, cha nuôi tận tâm chỉ bảo hắn đủ điều là việc rất bình thường.
Cảnh sát cũng gần trưa mới tuyên bố kết thúc vụ án trên Weibo chính thức, nội dung đại khái giống với những gì Nghiêm Tiểu Đao đã biết. Các trang thông tin hiển nhiên lại đồng loạt trách trời thương dân thê lương thảm thiết, cương quyết dùng ngòi bút làm vũ khí, tiếng than khóc tưởng niệm người đã khuất và những ý kiến ngờ vực kết luận của cảnh sát đan xen với nhau, nhất thời không kìm hãm được. Nhưng chút sôi nổi này qua vài ngày cũng sẽ dần lắng xuống, để hết thảy trở về quỹ đạo bình thường, để dân chúng có cơ hội bùng phát lửa giận tích tụ lâu năm với tầng lớp quyền quý, chờ tới lúc người đi, trà nhạt trên bàn cũng nguội, tương lai sẽ không còn ai thường xuyên nhắc đến cái tên này.
Giữa trưa, Nghiêm Tiểu Đao tùy tiện kiếm gì bỏ bụng, đi ngang tiệm ăn cũ trong thành còn xách thêm một bịch mười chiếc bánh bao. Lại thấy cửa sổ quán hạt dẻ ngào đường tỏa hương thơm lịm người, hắn nghĩ đến cha nuôi cũng rất thích món hạt dẻ ngào đường mềm mại này, bèn xếp hàng mua thêm một bịch hạt dẻ.
Bản thân hắn đối với hạt dẻ ngào đường thì rất bình thường, hắn thích nhắm rượu với hải sản tươi trộn thành nộm, chẳng hạn như salad ngao và nộm sứa Thích Bảo Sơn thường làm hồi trước.
Không chỉ một mình Thích Bảo Sơn thích hạt dẻ, có chàng du học sinh nào đó cũng thích ăn hạt dẻ chế biến thủ công kiểu này, Nghiêm Tiểu Đao thầm nhớ ngài Lăng yêu thương của hắn, nghiêm túc bóc vài hạt coi như bóc cho Lăng Hà, rồi tự ăn hộ Lăng Hà.
Đến dinh thự của Thích Bảo Sơn ở tô giới cũ trong thành, Nghiêm Tiểu Đao gõ cửa, phát hiện nhà không có ai, bèn lấy chìa khóa dự phòng ra mở cửa, trong nhà chẳng có lấy một bóng người, thật sự kỳ lạ.
Cha nuôi hắn đã sắp đặt trước, ở phòng khách bật một bài tấu nói thịnh hành, để lại cho hắn một mảnh giấy trên chiếc bàn vuông, viết bằng bút máy bình thường, nói chiều tối sẽ về, dặn Nghiêm Tiểu Đao làm sạch mấy chậu hải sản dưới hiên, tối về cha nuôi đích thân mở tiệc.
Cố tình gọi con từ xa đến để sửa soạn hải sản cho ba sao?
Nghiêm Tiểu Đao không tiếc công lao động cho cha nuôi, nhưng phàm là việc liên quan đến bếp núc, hiệu suất của hắn cực kỳ thấp, bảo hắn làm chẳng bằng gọi Khoan Tử hoặc Phong Phong làm còn hơn.
Hiên nhà quá tĩnh lặng, vệ sĩ và tài xế cũng ra ngoài hết rồi sao? Nghiêm Tiểu Đao ngồi trên chiếc ghế nhỏ, vượt khó gian khổ đấu tranh với mười mấy con tôm hùm cua biển như rồng như cọp, càng lúc càng thấy hôm nay không ổn. Thích gia bỏ hắn ở đây để đi đâu?
Hắn lấy điện thoại ra xem, hôm nay là mùng Bảy.
Mở lịch trình hôm nay xem thử, không có bất cứ ghi chú đặc biệt gì.
Thật sự không biết rửa tôm hùm như thế nào, hắn rơi vào đường cùng, gọi cho vị huynh đệ duy nhất có thể làm bếp trong nhà hắn, “Alo, Khoan Tử à?”
Nhận điện thoại của Khoan Tử lại là Dương Hỉ Phong, “Ớ… Đại ca ạ?”
Nghiêm Tiểu Đao, “Ủa? Mày đó hả, đang làm gì thế?”
Dương Hỉ Phong, “Có làm gì đâu ạ, đang chơi với chó thôi.”
Nghiêm Tiểu Đao, “Rảnh quá nhỉ? Khoan Tử đâu?”
Dương Hỉ Phong, “Ấy chà… Đại ca ơi… Ảnh ra ngoài rồi.”
Với sự nhạy bén của Nghiêm Tiểu Đao, hơn nữa còn thêm lời nói dối què cụt không thể lộ liễu hơn của Phong Phong, hắn đã phát hiện điểm kỳ quặc, “Khoan Tử đi đâu?”
Dương Hỉ Phong lại hỏi ngược hắn, “Hôm nay đại ca sang chỗ Thích gia làm gì đó ạ?”
“Anh đang hỏi mày cơ mà!” Nghiêm Tiểu Đao quát, “Thích gia bảo anh ở nhà làm hải sản, đống tôm hùm này phải làm thế nào? Lấy dao chặt à?”
Dương Hỉ Phong nghiến răng, quả quyết trình bày nguồn căn, “Đại ca ơi, vừa nãy Khoan Tử bị Thích gia gọi đi rồi, nên em cũng ngạc nhiên lắm, em tưởng anh đi cùng chủ tịch chứ, hóa ra anh vừa đi một cái thì chủ tịch đến ngay, mang theo nhiều người lắm!”
“Nhưng không ai vào nhà hết, em nhìn ra cửa sổ thì thấy chủ tịch ngồi trên chiếc xe đầu tiên, gọi Khoan Tử và hai huynh đệ khác lên xe đi cùng.”
“Trước khi đi còn bắt để điện thoại lại, không ra lệnh gì thêm, nên em mới nghe máy thay ảnh nè.”
“Cái thằng này sao không nói sớm với anh?!” Nghiêm Tiểu Đao lập tức nổi giận, mạch máu trên đầu đỏ bừng lên.
“Dặn là không được nói lung tung mà, em không dám nói anh ơi…” Dương tiểu đệ lại oan uổng quá, mỗi lần bị hai mặt giáp công thế này, cậu chàng chỉ muốn nằm sấp hít đất năm mươi cái rồi chạy vào góc tường ăn thức ăn cho chó, thật hâm mộ Hùng gia và vợ của nó, cả ngày giả ngu diễn moe ăn chực uống chực chả cần quan tâm gì hết.
Nghiêm Tiểu Đao dập máy, lập tức tỉnh ngộ, giơ chân đạp chậu hải sản, nửa chậu nước dội xuống hiên!
Việc này cực kỳ không ổn.
Thích gia mang theo toàn bộ vệ sĩ trong nhà, có lẽ còn mang theo nhân viên nội bộ tập đoàn, thậm chí điều động cả Khoan Tử bên chỗ hắn.
Ba huynh đệ Thích gia tạm thời gọi đi là ba người có khả năng chiến đấu cao nhất bên cạnh Nghiêm Tiểu Đao.
Mà tất cả lại cố tình gạt hắn, cố tình gọi hắn đi trước, bảo hắn ngồi đây bóc hải sản, chính là để tiêu phí thời gian của hắn.
Cả điện thoại cũng không cho mang theo, đây là chuyện trọng đại, bởi vì bí mật khó giữ nếu nhiều người biết, mang điện thoại rất dễ để lộ tin tức.
Thế nhưng đã nhiều năm như vậy, Thích gia còn chuyện gì phải gạt đứa con nuôi này nữa?
Không cần phải gạt, không cần phải giấu giếm, cần chiến đấu thì cứ phái Nghiêm Tiểu Đao một mình ra trận là xong, ít nhất hắn cũng làm chiếc xe ủi, làm người bắn phát đầu.
Nghiêm Tiểu Đao lau tay, khoác áo vest, ngón tay vô thức lướt qua loạt mũi đao bên hông. Khuôn mặt sa sầm như lớp lớp mây đen chồng chất phía chân trời, cảm giác bị người ta đùa cợt, cố tình giấu giếm này khiến hắn phẫn nộ!
Trong tất cả những khả năng hắn có thể nghĩ tới, chỉ có một khả năng khiến Thích Bảo Sơn mang theo nhiều người như thế mà lại giấu giếm một mình hắn, kiên quyết không chịu mang hắn theo!
Lăng Hà.
Nghiêm Tiểu Đao phóng xe, hòa vào biển xe mịt mờ nơi cùng trời cuối đất, ngay trước mắt hắn, qua lớp kính chắn gió, vầng dương chìm xuống tầng mây, gói ghém hào quang như nép mình trốn tránh, nhưng lại mập mờ hé lộ một góc nho nhỏ, giật gấu vá vai, nhưng vẫn cố tình che giấu sự thật ngay trước mắt hắn.
Thích gia nửa cố ý, nửa vô tình không tiếp điện thoại của hắn.
Nghiêm Tiểu Đao hoàn toàn không biết phải đi đâu tìm, phí công mù quáng đi hóng gió ở vài nơi hắn nghĩ tới, cuối cùng mới sực nhận ra, thậm chí hắn còn không biết Lăng Hà có thể xuất hiện ở chỗ nào, có ai bảo vệ bên cạnh hay không!
Hắn vượt sang làn bên, dừng lại trước dải dừng xe khẩn cấp tại lối lên cầu cao tốc thông ra khu kinh tế mới Lâm Loan, hắn đập tay lái chửi đổng. Vô số xe cộ gào thét phóng qua bên trái hắn, nghiền nát tâm trạng rối bời khắc khoải của hắn.
Nghiêm Tiểu Đao cho rằng phán đoán của mình không sai, nhưng hắn chẳng biết xoay sở thế nào.
Hắn lại lấy điện thoại ra xem lịch, tiếc rằng hắn sống rất tuềnh toàng, bình thường chỉ làm việc dựa vào đầu óc chứ không dựa vào ghi chép hay lộ trình tỉ mỉ, một phần cũng xuất phát từ mục đích bảo mật, tránh bị dò la, nên hắn chưa bao giờ ghi lại lịch trình chi tiết để phòng ngừa bất lợi. Bây giờ thật sự không nghĩ ra được bình thường Thích Bảo Sơn mang theo nhiều người như thế là để đi đâu? Chẳng lẽ Lăng Hà cũng gạt hắn, hẹn ngày giao chiến với cha nuôi hắn sao?
Nghiêm Tiểu Đao lại phóng vào dòng xe cộ, bên phải đường xe chạy bị đoàn người đưa tang chiếm cứ. Những người dân vùng lân cận này giơ phướn dẫn hồn, vừa đi vừa niệm chú đại bi, mặc sức vãi tiền giấy, chẳng màng nguy hiểm trên cây cầu xe cộ ngược xuôi, từ cầu vượt diễu hành thẳng tới đường biển như tiên nữ rải hoa. Nghiêm Tiểu Đao liếc nhìn, cảm giác không giống đưa tang cho lắm, chính là tập tục đặc biệt ở nông thôn vùng này vào tiết Thanh Minh hàng năm, trai gái già trẻ cả dòng họ đón xe nâng kiệu đi thẳng đến sườn núi bên bờ biển, hướng mặt ra đại dương mênh mông, truy điệu vong linh người thân đã khuất.
Tiết Thanh Minh, cũng đã tới lúc đưa mẹ hắn lên núi tế vong linh hai người chồng và đứa con trai tàn tật xui xẻo.
Tiền giấy hình tròn bay lả tả trên không trung, có cả tiền âm phủ mô phỏng đô-la Mỹ, trên viết “Minh quốc thông bảo”, “Ngân hàng Âm tào Địa phủ”, chồng chất từng bó cháy rần rần trên bãi biển. Rất nhiều già trẻ trai gái mang đĩnh vàng và thoi bạc xâu thành chuỗi dài làm từ giấy nhôm bạc, giấy nhôm vàng, hát khúc nghệ* phổ biến ở địa phương, đi dọc theo đường nhựa thông ra bãi biển. Gần đây có thắng cảnh nổi tiếng bến cảng, gọi là mỏm Triều Đầu, là mỏm đá ngầm màu xanh đen khổng lồ, lặng lẽ đón gió đón sóng trên chỗ nước cạn… (*Khúc nghệ là nghệ thuật nói và hát mang màu sắc địa phương lưu hành trong dân gian)
Phiến trắng phấp phới trên bãi biển, năm nào đội ngũ chiêu hồn cũng quang minh chính đại trở thành tiêu điểm của bộ mặt thành phố, diễu hành khắp nơi, kêu gào như quỷ khóc sói tru. Năm ngoái hắn cũng gặp cảnh này , vào khoảng thời gian này năm ngoái, hắn cũng đi con đường này ra bãi biển, lúc ấy đi làm gì nhỉ?
Cuối cùng Nghiêm Tiểu Đao mới nhớ ra.
Vào khoảng thời gian này năm ngoái, hắn từng đi một chuyến đặc biệt đến sườn núi bên bờ biển cùng Thích gia, hình như cũng là mùng Bảy, hơn nữa hành trình còn khá bí mật, chỉ dẫn theo một mình hắn và một tài xế. Hôm đó hắn dừng xe ở cổng đường hầm thông ra mỏm Triều Đầu, còn Thích gia đi đến một tòa nhà cũ trên mỏm Triều Đầu, nghe đâu là đi gặp khách quan trọng, thậm chí còn không cho phép hắn theo hầu rượu. Thích Bảo Sơn ở trong tòa nhà cũ đó khoảng bốn tiếng, mãi đến khuya mới trở ra…
Trước đây Nghiêm Tiểu Đao không bao giờ suy đoán hay tính kế cha nuôi của hắn, vì vậy rất nhiều chuyện hắn chưa từng nghi ngờ, chỉ làm một tùy tùng trung thực, từ trước đến nay không chõ mũi xen vào. Đó cũng là phẩm chất cơ bản nhất khi làm việc ngay bên cạnh sếp lớn, anh rảnh rỗi thích lắm miệng thì sau này khỏi làm nữa.
Có điều hiện giờ rất nhiều chuyện đã khác trước, hắn cũng bắt đầu nhạy cảm và đa nghi, sau khi trái tim có chủ, cuối cùng hắn mới bắt đầu đề phòng Thích gia. Thực ra năm nào Thích Bảo Sơn cũng ra bờ biển gặp ai đó vào ngày này, nhưng mọi năm chỉ mang theo vệ sĩ, không cờ quạt chiêng trống như kéo theo tất cả gia sản như thế, bộ dạng thật sự chẳng khác nào chuẩn bị đi chiến dịch Bình Tân!
Nghiêm Tiểu Đao phóng xe qua cầu vượt, đi đường tắt đến thắng cảnh mỏm Triều Đầu trên bờ biển.
Hôm nay trời nhiều mây, hẳn sẽ là một đêm không trăng không sao u ám. Mây đen ùn ùn nơi chân trời góc bể, mặt biển mênh mông cuồn cuộn sóng cả đen ngòm khiến người ta khó thở.
Nghiêm Tiểu Đao chặn được đoàn xe của Thích Bảo Sơn ở gần cổng xuống hầm.
Hắn lái xe một mình nên rất linh hoạt, còn Thích gia có thể bởi dẫn theo nhiều người đến điểm tập kết nên khá chậm chạp, bị hắn chặn lại ở đây cũng hết sức bất ngờ.
Nghiêm Tiểu Đao phóng xe truy đuổi, hắn liếc mắt cũng nhận ra chiếc xe nào trực thuộc tập đoàn nhà mình, đừng ai hòng giấu giếm hắn, cắt đuôi hắn mà chạy!
Hắn phóng xe như ngựa hoang đứt dây cương, khí thải hòa cùng đốm lửa nóng rát loe lóe, nhắm thẳng vào chiếc xe Thích gia đang ngồi, dùng đầu xe chặn đứng đầu xe, ngông cuồng làm một chuyện đáng bị bợp tai ăn gậy, hắn chặn đầu xe của cha nuôi hắn.
Đám vệ sĩ thò tay vào áo vest chuẩn bị rút hàng ra, bên trong là Thích Bảo Sơn sầm mặt đáng sợ như tảng đá ngầm, bên ngoài là Nghiêm Tiểu Đao lạnh lùng giơ hai tay liều mạng đè lên cửa xe.
Thích Bảo Sơn dùng mắt ra hiệu cho vệ sĩ dừng lại. Đối với đứa con nuôi, ông ta yêu thương có thừa, không muốn dùng vũ lực hoặc song phương động thủ.
“Làm cái gì thế hả?” Thích Bảo Sơn đích thân xuống xe, “Muốn làm gì thì nói thẳng ra, Tiểu Đao?”
Nghiêm Tiểu Đao tự biết đuối lý, nhưng quyết không nhân nhượng, “Hôm nay ba định đi đâu? Ba đừng đi nữa được không?”
Thích Bảo Sơn kinh ngạc nhìn hắn, khi đó trong lòng cũng dao động, chẳng lẽ Tiểu Đao biết gì rồi? Rốt cuộc đã biết bao nhiêu? Lăng Hà bội ước hủy bỏ giao kèo đã tiết lộ bao nhiêu sự thật?
Thích Bảo Sơn không biến sắc đáp lại, “Ta ra bờ biển gặp vài người, con phóng như điên ra đây chặn ta làm gì?”
Nghiêm Tiểu Đao truy hỏi, “Ba định gặp ai?”
Thích Bảo Sơn sầm mặt, “Tiểu Đao, con làm càn quá rồi đấy.”
Nghiêm Tiểu Đao, “Con thay ba đi gặp người ba muốn gặp, được không?”
Thích Bảo Sơn, “…”
Tư thế và khí thế hôm nay của Nghiêm Tiểu Đao chính là để cản cha nuôi lại, kiên quyết không tránh đường. Hắn cũng hiểu, chỉ cần ngăn được Thích Bảo Sơn, thuộc hạ dưới quyền ông ta tất nhiên sẽ chẳng làm được gì.
Hắn chặn trước xe, tiện tay chỉ vào ba huynh đệ Khoan Tử ngồi trong chiếc xe khác, cùng với những người còn lại, ngụ ý hết sức rõ ràng: Không được anh cho phép, hôm nay chúng mày cấm nhúc nhích!
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, thật sự không dám chống đối Nghiêm Tiểu Đao, nhưng cũng không thể làm trái ý sếp tổng.
Hốc mắt Thích Bảo Sơn chợt lõm xuống, hai con ngươi lồi ra, bộ mặt hiền hòa điềm đạm lồ lộ vẻ dữ tợn, “Tiểu Đao, mẹ kiếp mày hôm nay định làm phản à?!”
Dạo này Nghiêm Tiểu Đao thường xuyên mất ngủ, hai mắt thầm quầng, nhưng cả thể xác lẫn tinh thần vẫn kiên cường lấy cứng chọi cứng. Một luồng gió mạnh ùa vào cổng hầm, thân thể hắn khăng khăng đứng lặng, sừng sững bất động trong gió. Hắn lắc đầu, “Con sợ hôm nay ba nuôi ra ngoài sẽ gặp nguy hiểm, con không muốn bất cứ ai gặp chuyện chẳng lành… Ba cần làm gì, con làm thay ba; ba muốn gặp ai, con gặp thay ba.”
Thích Bảo Sơn kinh ngạc nhìn Nghiêm Tiểu Đao, cân nhắc câu nói của hắn là thật lòng hay dối trá, lần này Tiểu Đao thổ lộ, là bởi thành tâm nghĩ cho ông ta, hay là vì… ai khác?
Quả thật hôm nay Thích gia cũng đoán trước được tình hình nguy hiểm, chắc chắn không cam tâm chịu thiệt, vì vậy mới huy động toàn bộ binh mã, nhưng chính bản thân ông ta cũng chưa xác định được nguy hiểm sẽ đến cùng thần thánh phương nào, chẳng lẽ Nghiêm Tiểu Đao biết hay sao?
Mùng Bảy, là ngày Thích Bảo Sơn và những kẻ nọ một đêm phát tài, cũng là ngày giao hẹn gặp gỡ hàng năm của bốn người anh em khác cha khác mẹ từng dập đầu vẩy máu ăn thề. Hàng năm, bốn người bọn họ thuê căn biệt thự Quan Triều này để bí mật trò chuyện với nhau, không cho người ngoài biết, không mang theo thuộc hạ, kín đáo gặp mặt nhau, lộ trình bí hiểm, gặp gỡ để xác nhận cả bốn người vẫn khỏe mạnh, tiện thể ôn lại tình nghĩa năm xưa.
Đã mười lăm năm rồi.
Một năm rồi lại một năm, ngày rộng tháng dài, cái gọi là “tình nghĩa” giữa những người anh em kết thân vì lợi ích, mạt cưa mướp đắng một phường, từ lâu đã không chống chọi nổi sự mài mòn của năm tháng, không đương đầu nổi khi bản án cũ ngày xưa bất ngờ sáng tỏ và bị vạch trần. Bây giờ ai cũng sang giàu phú quý, gia tài bạc triệu, vợ con viên mãn vây quanh, từ lâu đã không còn nghĩa khí, tâm huyết và quả cảm thuở ban đầu, những gian trá, tối tăm, đa nghi, nhạy cảm trong tính cách lại dần dần lộ diện, chia cắt tình nghĩa, dao động tâm trí họ.
Quan hệ của Thích Bảo Sơn và Du Cảnh Liêm chính là kiêng kị, ngờ vực vô căn cứ, kìm hãm lẫn nhau, bằng mặt nhưng không bằng lòng, nên mới bị Lăng Hà quấy nhiễu rối tung rối mù.
Thích Bảo Sơn hành sự cẩn trọng cả nửa đời người, tuyệt không bí quá hoá liều hoặc tự đặt mình vào hiểm cảnh, hôm nay đến chỗ hẹn, tám phần mười sẽ bị gài bẫy phục kích, ban đầu ông ta cũng không định đến. Ông ta không tin tưởng bất cứ ai, không tin tưởng lời hứa của Lăng Hà, cũng không tin tưởng ba người còn lại sẽ giữ kín bí mật cho nhau.
Thích Bảo Sơn vươn tay, trở lại nét mặt hiền hòa như thường lệ, “Tiểu Đao, thôi, đi về với ba, hôm nay nhà mình không ai đi hết.”
Nghiêm Tiểu Đao vẫn không nhúc nhích, “Con đi thay ba, biệt thự Quan Triều trên mỏm Triều Đầu đúng không?”
Thích Bảo Sơn bất chợt nhíu mày, “Không đi nữa! Tiểu Đao, con lại đây, về nhà với ba!”
Thích Bảo Sơn vươn tay về phía hắn, Nghiêm Tiểu Đao lại lùi về phía sau, quay gót lên xe.
Hắn sực nhớ ra gì đó, xoay người mở cửa chiếc xe Thích Bảo Sơn ngồi, lấy chiếc áo đối khâm kiểu Trung Quốc bằng vải bông màu xanh ngọc mà cha nuôi hắn thường mặc nhất đặt ở ghế sau, tự cởi áo vest, thay chiếc đối khâm vào.
Thích Bảo Sơn kinh hãi, ông ta thật lòng yêu thương và quý trọng Tiểu Đao. Ông ta có tư lợi, có kiêng kị, nhưng cả đời này ông ta chỉ có một đứa con nuôi thương như con đẻ, và cũng chỉ có một mình Nghiêm Tiểu Đao là ông ta có thể đặt lòng tin.
Thích Bảo Sơn lao tới ngăn cản, thét lên một câu, “Tiểu Đao, quay về, nổi điên cái gì thế!”
Nghiêm Tiểu Đao lên xe, nổ máy, ánh mắt quả quyết, hạ cửa kính xuống nói với Thích gia, “Ba cứ yên tâm! Trên cái bàn trong phòng ba có hạt dẻ ngào đường thơm lừng ba thích nhất đấy, con vừa mua xong, cho vào lò nướng lại sẽ mềm ngay, ba về nhanh đi…”
Thích Bảo Sơn thót bụng, trợn mắt há miệng nhìn Nghiêm Tiểu Đao phóng xe đi, sau đó quay sang co chân đạp miệng hầm lát đá hoa cương. Đúng là ông ta sợ có ngày đứa con nuôi biết được tất cả sự thật, nhưng tuyệt đối không thể trơ mắt nhìn Tiểu Đao rơi vào khốn cảnh.
…
Tận sâu trong lòng Nghiêm Tiểu Đao, trên đời này có hai người hắn khắc khoải không thể buông, phải che chở bằng mọi giá. Đối với Thích gia hay đối với Lăng Hà, bất kể là coi trọng trung hiếu nhân nghĩa hay đặt nặng nhi nữ tình trường, hắn đều mang nợ. Dù có thế nào, hắn cũng không hi vọng hai người này có cơ hội chạm trán hôm nay, hắn nhất định phải đứng giữa “phá đám”.
Hắn lập tức gọi vào số của Lăng Hà, không ngoài dự đoán, Lăng Hà không nghe máy.
Hắn bèn nhắn tin chất vấn trực tiếp: Hôm nay cậu định đối phó Thích gia như thế nào? Cậu định làm gì!
Sau đó hắn nhắn thêm: Cậu dừng lại có được không?
Đây là hai câu dò xét rất thẳng thừng. Giả sử hắn đoán sai, Lăng Hà với cá tính quyết không chịu thiệt chắc chắn sẽ chửi hắn té tát.
Nhưng Lăng Hà không nhắn lại, không trả lời hắn dù chỉ một câu, Nghiêm Tiểu Đao cho rằng hắn không đoán nhầm.
Chẳng cần biết hàng năm Thích gia tới biệt thự Quan Triều gặp khách quý nào, người hắn sắp được diện kiến trên mỏm Triều Đầu hôm nay chắc chắn là Lăng Hà! Mà những người này nhất định phải có mối liên hệ nào đó hắn chưa được biết.
Tại một nơi Nghiêm Tiểu Đao không thấy, đội tuần tra cầm Thượng Phương bảo kiếm trong tay cũng đang chuẩn bị tung lưới gom một mẻ hoành tráng ngay chiều hôm ấy.
Vài cảnh sát đóng bộ trang trọng, mặt mày nghiêm khắc thình lình xuất hiện ở hội nghị thường kỳ trong tòa nhà quốc hội thành phố, chặn hết các lối ra vào. Lãnh đạo sắp lên phát biểu và ủy viên uống trà gà gật trong hội trường cứng hết người lại, không dám thở mạnh, bụng dạ thấp thỏm. Đội tuần tra chẳng thèm đếm xỉa tới bảo an hội nghị, đi một vòng không thấy bóng dáng Du phó quan.
Nhân viên đội tuần tra hỏi, “Hôm nay ông ta xin nghỉ hả?”
Một lãnh đạo tham dự đáp lời, cũng không dám ngoái lại nhìn, “Không thấy xin nghỉ, lẽ ra phải có mặt.”
Nhân viên điều tra truy hỏi, “Thế ông ta đâu? Có ở nhà không?”
Lãnh đạo cảm giác có thể thương lượng được, bèn ghé tai mật báo, “Ngoại thành có một ngôi miếu hương khói nghi ngút tên là Đàm Cư Tự, nghe đâu ông ta thuê một gian phòng ở đó, còn nhận pháp danh rồi, đồng chí qua đó tìm xem.”
Đội tuần tra khống chế các nha môn thủ phủ, phong tỏa tư liệu tiến hành điều tra, đội ngũ Hắc Bạch Vô Thường lập tức quăng mẻ lưới rộng, cấp tốc hướng về Đàm Cư Tự ở ngoại thành hoang vắng. Nhưng tới cổng đền, lật nóc xới tung phòng ốc tăng ni phật tử, tạm giam thẩm vấn mấy người, nhưng vẫn không tìm được tung tích của Du Cảnh Liêm — Lão ta đã bỏ trốn!
…
Sẩm tối cùng lúc đó, bến tàu chuyên chở hành khách gần cảng Thâm Thủy thuộc Lâm Loan vẫn tấp nập như thường lệ. Hai bên đường núi cao vút trong mây bắt đầu sáng đèn, soi rọi con đường thông ra mặt biển mênh mông. Ít nhất hai chiếc tàu đang trả khách, đợi dọn dẹp qua loa lại tiếp tục đón khách khởi hành, điểm đến là bến cảng Yokohama bên kia đại dương.
Trời vẫn lác đác mưa, âm u như cõi lòng của vị nhân sĩ chim sợ cành cong đang trên đường lẩn trốn nào đó, dù ngoài mặt vẫn phải tỏ vẻ trấn định kiên cường.
Trên đoạn đường dài từ bến cảng lên tàu, có người không lái xe, không tiếc dùng hai chân lặn lội đường xa tránh tai mắt người ngoài. Bao nhiêu năm ngồi văn phòng không tập luyện dẫn tới suy nhược thần kinh và căn bệnh xơ cứng động mạch của dân nhà giàu, bái phật cầu thần đổi nghề ăn chay cũng không thể trị dứt căn bệnh quái ác, đoạn đường này đi thật gian khổ, vừa đi vừa thở phì phò, vốn liếng của cải tích góp mấy năm nay đảo mắt đã bay mất sạch chỉ vì chuyến đào tẩu này của lão.
Nhưng nếu lúc này không đào tẩu, thì cả nhà lão xong đời.
Người này mặc áo mưa dài che khuất mặt mũi dáng dấp, xách cặp tài liệu kiểu công chức, ăn vận sơ sài giản dị như công nhân vệ sinh làm việc trên bến tàu, trong tay lại nắm chặt tấm vé giường nằm khoang hạng nhất.
Đám người phía trước càng lúc càng đông, dùng phương thức xếp hàng đậm chất Thiên triều, chen chúc thành tốp năm tốp ba gần cổng soát vé, tấp nập lộn xộn. Vị khách khoang hạng nhất nấp dưới áo mưa có vẻ lưỡng lự, căm ghét nhíu mày, lại không thể không tiến lên hòa vào dòng người lũ lượt. Bao nhiêu năm lão không phải xếp hàng, kể cả khi hứng lên làm việc gì cũng chưa bao giờ phải xếp hàng, lần nào cũng có tài xế riêng đưa đón, cứ đi thẳng vào đường dành cho lãnh đạo, đã bao giờ lão phải xếp hàng đâu?
Liều mạng luồn cúi từ trên xuống dưới suốt bao nhiêu năm, vơ tiền gom của vì cái gì? Chẳng phải chỉ vì một ngày thăng quan tiến chức, vượt lên trên người khác hay sao?
Không cam lòng, thật sự không cam lòng.
Rõ ràng chưa đến cổng soát vé, một thanh niên mặc đồng phục nhân viên soát vé thình lình vỗ vai chặn đường lão, “Xin hỏi quý khách, vé của ngài đâu ạ?”
Vị khách mặc áo mưa vừa thò tay vào cặp đã bị thanh niên thẳng thừng giật mất giấy tờ và cả vé tàu.
Thanh niên soát vé cười khẩy, “Quý khách ạ, tấm thẻ căn cước này, ảnh chụp thì đúng, nhưng họ tên quê quán ngày sinh địa chỉ nhà đều không đúng nhỉ, cán bộ quản lý hộ khẩu nào nhận hối lộ làm giấy tờ giả cho ngài thế?”
Ngón tay vị khách mặc áo mưa cứng đờ, khí lạnh từ gan bàn chân xộc lên xương cụt, lên thẳng đỉnh đầu.
Nhân viên soát vé nói, “Bí thư Du định đi đâu vậy? Ngài không đi Yokohama, mà đi tới một căn biệt thự độc lập nào đó thuộc khu nhà giàu nào đó tại vịnh Oak, Victoria, Vancouver, tôi nói đúng không?”
Chính tại khoảnh khắc đó, Du Cảnh Liêm kinh ngạc trợn mắt, đôi môi run rẩy nghẹn ngào, không ngờ mình còn chưa chạy ra biên giới, bên kia đã nắm rõ cả nơi đặt chân ở nước ngoài của lão, tài khoản ngân hàng ở Châu Âu chắc cũng bị điều tra từ lâu rồi?! Chẳng giữ được tiền và bất động sản, lão còn trốn đi đâu được? Trốn rồi cũng sẽ nhanh chóng trở thành tội phạm tham nhũng bị truy nã ở nước ngoài, một con cá mập nằm trong lưới mà!
Chiếc áo mưa màu xanh đen trên người lão vốn là màu sắc tự vệ, cố tình dùng để che mắt công chúng, bây giờ lại khiến lão gọi trời gọi đất chẳng ai thưa. Hành khách vội vàng soát vé trên bến tàu hoàn toàn không chú ý tới đoàn người rồng rắn phía trước đột nhiên thiếu một nhân mạng. Du Cảnh Liêm bị vài kẻ không rõ thân phận bịt kín mũi miệng, lôi đi, thần không biết quỷ không hay biến mất khỏi bến tàu lất phất mưa phùn…
Xong rồi.
Là thần binh trời giáng, là đội tuần tra bất ngờ tập kích cảng Lâm Loan sao? Là đám Dạ Xoa mặt xanh và Bao Công mặt đen không tiếc đào ba tấc đất ăn tươi nuốt sống lôi lão về lấy khẩu cung sao?…
Du Cảnh Liêm đội khăn trùm đầu màu đen, cả người ướt sũng, bị quẳng xuống sàn gỗ trầm hương cũ kỹ. Trước mắt lão mờ mịt, không biết mình đang ở nơi nào, cứ tưởng đã bị lôi về phòng thẩm vấn của tổ điều tra.
Mép tóc lão rối nùi như ổ gà, dáng vẻ sếp lớn bệ vệ bay mất sạch, hoảng hốt đảo mắt nhìn quanh, chùm đèn bằng đồng thau kiểu Nga trên trần nhà bất chợt sáng choang, chùm sáng xuyên thẳng xuống đỉnh đầu lão, khiến cho lão quỷ nhỏ chui rúc trong góc tối âm u hết đường lẩn trốn.
Cuối cùng Du Cảnh Liêm mới nhìn rõ, không đúng, đây không phải địa bàn của nha môn Hình Bộ hoặc tổ điều tra, đây là tầng cao nhất của tòa biệt thự Quan Triều trên mỏm Triều Đầu mà?
Hôm nay là mùng Bảy đầu tháng, lão rất rõ ràng, đêm nay là buổi hẹn thường niên kín đáo của đám quỷ già bọn lão, nhưng lão sao còn dám lộ diện?
Kẻ nào bắt cóc lão đến đây? Là Thích Bảo Sơn? Hay là…
Một chàng trai xinh đẹp vô cùng chậm rãi bước lên căn gác, một nửa thân thể khuất sau cầu thang xoắn ốc, khuôn mặt mơ hồ trong bóng tối, nhưng vẫn có thể nhìn thấy mái tóc đen dài buộc gọn sau đầu, khí phách tuyệt vời, khoác chiếc gile lông hoẵng, quần bò và giày cổ cao.
Kẻ đi săn thoăn thoắt sắc sảo, nhưng mở miệng ra lại không hề hung ác hoặc giương nanh múa vuốt, ngược lại còn tao nhã trầm lắng, giọng nói quanh quẩn dưới mái vòm đá tảng theo kiến trúc Rome cổ điển, khe khẽ vang vọng đủ để tuyên truyền giác ngộ.
Mỹ nhân thủ thỉ, “Du đại nhân, nhiều năm không gặp, chẳng ngờ hôm nay tái ngộ trong căn biệt thự này, ha ha. Bốn vị các ngài đều là người từng trải, kinh qua sóng to gió lớn, đúng là biết chọn địa điểm thật, bao nhiêu năm rồi, thì ra các ngài vẫn âm thầm hoạt động, bày mưu tính kế, rắn chuột một ổ, mạt cưa mướp đắng tại mỏm Triều Đầu duyên dáng trên biển rộng này! Hôm nay sơ suất bị tôi bắt tận hang ổ, Du đại nhân định khơi gợi chuyện cũ năm xưa thế nào, có muốn pha ấm trà ngồi ôn chuyện với đứa con trai của cố nhân một lát không?”
Chàng trai dong dỏng cao khẽ hạ giọng, hai tay giơ cao nòng súng kim loại, từ trên cao nhìn xuống Du Cảnh Liêm, nòng súng nhắm thẳng vào ấn đường lão.
Làn da vàng vọt của Du Cảnh Liêm tức khắc trắng nhợt dưới nòng súng, hai má hóp vào với tốc độ mắt thường trông thấy được, mặt mũi biến dạng, lão đã nhận ra người trước mặt, Lăng Hà.
Lăng Hà bước ra khỏi bóng tối, dung mạo tuyệt trần, khuôn mặt mang dòng máu lai tuấn tú xinh đẹp, không một sợi tóc rối, đường nét hoàn mỹ như bức tượng điêu khắc thời đại Phục Hưng ẩn hiện dưới ánh sáng đèn chùm khẽ khàng lay động. Đôi mắt phượng mang nét thẹn thùng uyển chuyển, nhưng thần thái lúc này tuyệt không khúm núm, ngược lại còn tỏa ra khí thế bén nhọn từ trên xuống dưới, sống mũi và khóe miệng sắc sảo khiến cho cả khuôn mặt người này tràn ngập khí thế chinh phạt áp đảo.
Có lẽ đến tận lúc này Du Cảnh Liêm vẫn chưa hiểu, làm cách nào Lăng công tử biết trước hành trình đào tẩu của lão, căn đúng thời điểm chặn lão ở bến tàu? Lão và thằng con chia nhau lên hai con tàu một trước một sau, tự nhận là vạn vô nhất thất, che giấu cực kỳ khéo.
Vé tàu là một ông “sếp” bạn bè làm ăn kín đáo đưa cho lão vài ngày trước. Du Cảnh Liêm chẳng chịu suy nghĩ, nhà họ Du rơi xuống tình cảnh này, người khác trốn chẳng kịp, những kẻ đưa tiền cho lão trước kia là để trao đổi ích lợi, nay cây to đã đổ, thân mình chưa lo xong, ai dám xung phong làm Bồ Tát bùn cho lão!
Người giật dây kẻ đưa vé tàu cho lão, chính là người cầm súng xét xử lão trong căn biệt thự đêm nay.
Nếu Lăng tổng cho phép lão đào tẩu thì đêm nay lão có thể đào tẩu; nếu muốn ngăn chặn lão thì bất cứ lúc nào cũng có thể ngăn chặn lão. Hành tung của Du Cảnh Liêm, bao gồm cả tung tích thằng độc đinh bảo bối của lão, vẫn luôn nằm trong tay Lăng Hà.
“Du đại nhân à, cầu thang này trông hơi đáng sợ nhỉ? Đừng sợ, chúng ta lại đây chuyện trò xem mấy năm nay ngài thăng quan tiến chức, từng bước leo cao, hô phong hoán vũ như thế nào, rồi cuối cùng tại sao lại rơi vào cảnh sa sút bần hàn, chẳng biết chạy nơi đâu thế này chứ?” Thấy Du Cảnh Liêm mặt mũi trắng bệch, mất hồn mất vía, khóe miệng Lăng Hà khẽ nở nụ cười thỏa mãn ê hề.
Cảnh sát cũng gần trưa mới tuyên bố kết thúc vụ án trên Weibo chính thức, nội dung đại khái giống với những gì Nghiêm Tiểu Đao đã biết. Các trang thông tin hiển nhiên lại đồng loạt trách trời thương dân thê lương thảm thiết, cương quyết dùng ngòi bút làm vũ khí, tiếng than khóc tưởng niệm người đã khuất và những ý kiến ngờ vực kết luận của cảnh sát đan xen với nhau, nhất thời không kìm hãm được. Nhưng chút sôi nổi này qua vài ngày cũng sẽ dần lắng xuống, để hết thảy trở về quỹ đạo bình thường, để dân chúng có cơ hội bùng phát lửa giận tích tụ lâu năm với tầng lớp quyền quý, chờ tới lúc người đi, trà nhạt trên bàn cũng nguội, tương lai sẽ không còn ai thường xuyên nhắc đến cái tên này.
Giữa trưa, Nghiêm Tiểu Đao tùy tiện kiếm gì bỏ bụng, đi ngang tiệm ăn cũ trong thành còn xách thêm một bịch mười chiếc bánh bao. Lại thấy cửa sổ quán hạt dẻ ngào đường tỏa hương thơm lịm người, hắn nghĩ đến cha nuôi cũng rất thích món hạt dẻ ngào đường mềm mại này, bèn xếp hàng mua thêm một bịch hạt dẻ.
Bản thân hắn đối với hạt dẻ ngào đường thì rất bình thường, hắn thích nhắm rượu với hải sản tươi trộn thành nộm, chẳng hạn như salad ngao và nộm sứa Thích Bảo Sơn thường làm hồi trước.
Không chỉ một mình Thích Bảo Sơn thích hạt dẻ, có chàng du học sinh nào đó cũng thích ăn hạt dẻ chế biến thủ công kiểu này, Nghiêm Tiểu Đao thầm nhớ ngài Lăng yêu thương của hắn, nghiêm túc bóc vài hạt coi như bóc cho Lăng Hà, rồi tự ăn hộ Lăng Hà.
Đến dinh thự của Thích Bảo Sơn ở tô giới cũ trong thành, Nghiêm Tiểu Đao gõ cửa, phát hiện nhà không có ai, bèn lấy chìa khóa dự phòng ra mở cửa, trong nhà chẳng có lấy một bóng người, thật sự kỳ lạ.
Cha nuôi hắn đã sắp đặt trước, ở phòng khách bật một bài tấu nói thịnh hành, để lại cho hắn một mảnh giấy trên chiếc bàn vuông, viết bằng bút máy bình thường, nói chiều tối sẽ về, dặn Nghiêm Tiểu Đao làm sạch mấy chậu hải sản dưới hiên, tối về cha nuôi đích thân mở tiệc.
Cố tình gọi con từ xa đến để sửa soạn hải sản cho ba sao?
Nghiêm Tiểu Đao không tiếc công lao động cho cha nuôi, nhưng phàm là việc liên quan đến bếp núc, hiệu suất của hắn cực kỳ thấp, bảo hắn làm chẳng bằng gọi Khoan Tử hoặc Phong Phong làm còn hơn.
Hiên nhà quá tĩnh lặng, vệ sĩ và tài xế cũng ra ngoài hết rồi sao? Nghiêm Tiểu Đao ngồi trên chiếc ghế nhỏ, vượt khó gian khổ đấu tranh với mười mấy con tôm hùm cua biển như rồng như cọp, càng lúc càng thấy hôm nay không ổn. Thích gia bỏ hắn ở đây để đi đâu?
Hắn lấy điện thoại ra xem, hôm nay là mùng Bảy.
Mở lịch trình hôm nay xem thử, không có bất cứ ghi chú đặc biệt gì.
Thật sự không biết rửa tôm hùm như thế nào, hắn rơi vào đường cùng, gọi cho vị huynh đệ duy nhất có thể làm bếp trong nhà hắn, “Alo, Khoan Tử à?”
Nhận điện thoại của Khoan Tử lại là Dương Hỉ Phong, “Ớ… Đại ca ạ?”
Nghiêm Tiểu Đao, “Ủa? Mày đó hả, đang làm gì thế?”
Dương Hỉ Phong, “Có làm gì đâu ạ, đang chơi với chó thôi.”
Nghiêm Tiểu Đao, “Rảnh quá nhỉ? Khoan Tử đâu?”
Dương Hỉ Phong, “Ấy chà… Đại ca ơi… Ảnh ra ngoài rồi.”
Với sự nhạy bén của Nghiêm Tiểu Đao, hơn nữa còn thêm lời nói dối què cụt không thể lộ liễu hơn của Phong Phong, hắn đã phát hiện điểm kỳ quặc, “Khoan Tử đi đâu?”
Dương Hỉ Phong lại hỏi ngược hắn, “Hôm nay đại ca sang chỗ Thích gia làm gì đó ạ?”
“Anh đang hỏi mày cơ mà!” Nghiêm Tiểu Đao quát, “Thích gia bảo anh ở nhà làm hải sản, đống tôm hùm này phải làm thế nào? Lấy dao chặt à?”
Dương Hỉ Phong nghiến răng, quả quyết trình bày nguồn căn, “Đại ca ơi, vừa nãy Khoan Tử bị Thích gia gọi đi rồi, nên em cũng ngạc nhiên lắm, em tưởng anh đi cùng chủ tịch chứ, hóa ra anh vừa đi một cái thì chủ tịch đến ngay, mang theo nhiều người lắm!”
“Nhưng không ai vào nhà hết, em nhìn ra cửa sổ thì thấy chủ tịch ngồi trên chiếc xe đầu tiên, gọi Khoan Tử và hai huynh đệ khác lên xe đi cùng.”
“Trước khi đi còn bắt để điện thoại lại, không ra lệnh gì thêm, nên em mới nghe máy thay ảnh nè.”
“Cái thằng này sao không nói sớm với anh?!” Nghiêm Tiểu Đao lập tức nổi giận, mạch máu trên đầu đỏ bừng lên.
“Dặn là không được nói lung tung mà, em không dám nói anh ơi…” Dương tiểu đệ lại oan uổng quá, mỗi lần bị hai mặt giáp công thế này, cậu chàng chỉ muốn nằm sấp hít đất năm mươi cái rồi chạy vào góc tường ăn thức ăn cho chó, thật hâm mộ Hùng gia và vợ của nó, cả ngày giả ngu diễn moe ăn chực uống chực chả cần quan tâm gì hết.
Nghiêm Tiểu Đao dập máy, lập tức tỉnh ngộ, giơ chân đạp chậu hải sản, nửa chậu nước dội xuống hiên!
Việc này cực kỳ không ổn.
Thích gia mang theo toàn bộ vệ sĩ trong nhà, có lẽ còn mang theo nhân viên nội bộ tập đoàn, thậm chí điều động cả Khoan Tử bên chỗ hắn.
Ba huynh đệ Thích gia tạm thời gọi đi là ba người có khả năng chiến đấu cao nhất bên cạnh Nghiêm Tiểu Đao.
Mà tất cả lại cố tình gạt hắn, cố tình gọi hắn đi trước, bảo hắn ngồi đây bóc hải sản, chính là để tiêu phí thời gian của hắn.
Cả điện thoại cũng không cho mang theo, đây là chuyện trọng đại, bởi vì bí mật khó giữ nếu nhiều người biết, mang điện thoại rất dễ để lộ tin tức.
Thế nhưng đã nhiều năm như vậy, Thích gia còn chuyện gì phải gạt đứa con nuôi này nữa?
Không cần phải gạt, không cần phải giấu giếm, cần chiến đấu thì cứ phái Nghiêm Tiểu Đao một mình ra trận là xong, ít nhất hắn cũng làm chiếc xe ủi, làm người bắn phát đầu.
Nghiêm Tiểu Đao lau tay, khoác áo vest, ngón tay vô thức lướt qua loạt mũi đao bên hông. Khuôn mặt sa sầm như lớp lớp mây đen chồng chất phía chân trời, cảm giác bị người ta đùa cợt, cố tình giấu giếm này khiến hắn phẫn nộ!
Trong tất cả những khả năng hắn có thể nghĩ tới, chỉ có một khả năng khiến Thích Bảo Sơn mang theo nhiều người như thế mà lại giấu giếm một mình hắn, kiên quyết không chịu mang hắn theo!
Lăng Hà.
Nghiêm Tiểu Đao phóng xe, hòa vào biển xe mịt mờ nơi cùng trời cuối đất, ngay trước mắt hắn, qua lớp kính chắn gió, vầng dương chìm xuống tầng mây, gói ghém hào quang như nép mình trốn tránh, nhưng lại mập mờ hé lộ một góc nho nhỏ, giật gấu vá vai, nhưng vẫn cố tình che giấu sự thật ngay trước mắt hắn.
Thích gia nửa cố ý, nửa vô tình không tiếp điện thoại của hắn.
Nghiêm Tiểu Đao hoàn toàn không biết phải đi đâu tìm, phí công mù quáng đi hóng gió ở vài nơi hắn nghĩ tới, cuối cùng mới sực nhận ra, thậm chí hắn còn không biết Lăng Hà có thể xuất hiện ở chỗ nào, có ai bảo vệ bên cạnh hay không!
Hắn vượt sang làn bên, dừng lại trước dải dừng xe khẩn cấp tại lối lên cầu cao tốc thông ra khu kinh tế mới Lâm Loan, hắn đập tay lái chửi đổng. Vô số xe cộ gào thét phóng qua bên trái hắn, nghiền nát tâm trạng rối bời khắc khoải của hắn.
Nghiêm Tiểu Đao cho rằng phán đoán của mình không sai, nhưng hắn chẳng biết xoay sở thế nào.
Hắn lại lấy điện thoại ra xem lịch, tiếc rằng hắn sống rất tuềnh toàng, bình thường chỉ làm việc dựa vào đầu óc chứ không dựa vào ghi chép hay lộ trình tỉ mỉ, một phần cũng xuất phát từ mục đích bảo mật, tránh bị dò la, nên hắn chưa bao giờ ghi lại lịch trình chi tiết để phòng ngừa bất lợi. Bây giờ thật sự không nghĩ ra được bình thường Thích Bảo Sơn mang theo nhiều người như thế là để đi đâu? Chẳng lẽ Lăng Hà cũng gạt hắn, hẹn ngày giao chiến với cha nuôi hắn sao?
Nghiêm Tiểu Đao lại phóng vào dòng xe cộ, bên phải đường xe chạy bị đoàn người đưa tang chiếm cứ. Những người dân vùng lân cận này giơ phướn dẫn hồn, vừa đi vừa niệm chú đại bi, mặc sức vãi tiền giấy, chẳng màng nguy hiểm trên cây cầu xe cộ ngược xuôi, từ cầu vượt diễu hành thẳng tới đường biển như tiên nữ rải hoa. Nghiêm Tiểu Đao liếc nhìn, cảm giác không giống đưa tang cho lắm, chính là tập tục đặc biệt ở nông thôn vùng này vào tiết Thanh Minh hàng năm, trai gái già trẻ cả dòng họ đón xe nâng kiệu đi thẳng đến sườn núi bên bờ biển, hướng mặt ra đại dương mênh mông, truy điệu vong linh người thân đã khuất.
Tiết Thanh Minh, cũng đã tới lúc đưa mẹ hắn lên núi tế vong linh hai người chồng và đứa con trai tàn tật xui xẻo.
Tiền giấy hình tròn bay lả tả trên không trung, có cả tiền âm phủ mô phỏng đô-la Mỹ, trên viết “Minh quốc thông bảo”, “Ngân hàng Âm tào Địa phủ”, chồng chất từng bó cháy rần rần trên bãi biển. Rất nhiều già trẻ trai gái mang đĩnh vàng và thoi bạc xâu thành chuỗi dài làm từ giấy nhôm bạc, giấy nhôm vàng, hát khúc nghệ* phổ biến ở địa phương, đi dọc theo đường nhựa thông ra bãi biển. Gần đây có thắng cảnh nổi tiếng bến cảng, gọi là mỏm Triều Đầu, là mỏm đá ngầm màu xanh đen khổng lồ, lặng lẽ đón gió đón sóng trên chỗ nước cạn… (*Khúc nghệ là nghệ thuật nói và hát mang màu sắc địa phương lưu hành trong dân gian)
Phiến trắng phấp phới trên bãi biển, năm nào đội ngũ chiêu hồn cũng quang minh chính đại trở thành tiêu điểm của bộ mặt thành phố, diễu hành khắp nơi, kêu gào như quỷ khóc sói tru. Năm ngoái hắn cũng gặp cảnh này , vào khoảng thời gian này năm ngoái, hắn cũng đi con đường này ra bãi biển, lúc ấy đi làm gì nhỉ?
Cuối cùng Nghiêm Tiểu Đao mới nhớ ra.
Vào khoảng thời gian này năm ngoái, hắn từng đi một chuyến đặc biệt đến sườn núi bên bờ biển cùng Thích gia, hình như cũng là mùng Bảy, hơn nữa hành trình còn khá bí mật, chỉ dẫn theo một mình hắn và một tài xế. Hôm đó hắn dừng xe ở cổng đường hầm thông ra mỏm Triều Đầu, còn Thích gia đi đến một tòa nhà cũ trên mỏm Triều Đầu, nghe đâu là đi gặp khách quan trọng, thậm chí còn không cho phép hắn theo hầu rượu. Thích Bảo Sơn ở trong tòa nhà cũ đó khoảng bốn tiếng, mãi đến khuya mới trở ra…
Trước đây Nghiêm Tiểu Đao không bao giờ suy đoán hay tính kế cha nuôi của hắn, vì vậy rất nhiều chuyện hắn chưa từng nghi ngờ, chỉ làm một tùy tùng trung thực, từ trước đến nay không chõ mũi xen vào. Đó cũng là phẩm chất cơ bản nhất khi làm việc ngay bên cạnh sếp lớn, anh rảnh rỗi thích lắm miệng thì sau này khỏi làm nữa.
Có điều hiện giờ rất nhiều chuyện đã khác trước, hắn cũng bắt đầu nhạy cảm và đa nghi, sau khi trái tim có chủ, cuối cùng hắn mới bắt đầu đề phòng Thích gia. Thực ra năm nào Thích Bảo Sơn cũng ra bờ biển gặp ai đó vào ngày này, nhưng mọi năm chỉ mang theo vệ sĩ, không cờ quạt chiêng trống như kéo theo tất cả gia sản như thế, bộ dạng thật sự chẳng khác nào chuẩn bị đi chiến dịch Bình Tân!
Nghiêm Tiểu Đao phóng xe qua cầu vượt, đi đường tắt đến thắng cảnh mỏm Triều Đầu trên bờ biển.
Hôm nay trời nhiều mây, hẳn sẽ là một đêm không trăng không sao u ám. Mây đen ùn ùn nơi chân trời góc bể, mặt biển mênh mông cuồn cuộn sóng cả đen ngòm khiến người ta khó thở.
Nghiêm Tiểu Đao chặn được đoàn xe của Thích Bảo Sơn ở gần cổng xuống hầm.
Hắn lái xe một mình nên rất linh hoạt, còn Thích gia có thể bởi dẫn theo nhiều người đến điểm tập kết nên khá chậm chạp, bị hắn chặn lại ở đây cũng hết sức bất ngờ.
Nghiêm Tiểu Đao phóng xe truy đuổi, hắn liếc mắt cũng nhận ra chiếc xe nào trực thuộc tập đoàn nhà mình, đừng ai hòng giấu giếm hắn, cắt đuôi hắn mà chạy!
Hắn phóng xe như ngựa hoang đứt dây cương, khí thải hòa cùng đốm lửa nóng rát loe lóe, nhắm thẳng vào chiếc xe Thích gia đang ngồi, dùng đầu xe chặn đứng đầu xe, ngông cuồng làm một chuyện đáng bị bợp tai ăn gậy, hắn chặn đầu xe của cha nuôi hắn.
Đám vệ sĩ thò tay vào áo vest chuẩn bị rút hàng ra, bên trong là Thích Bảo Sơn sầm mặt đáng sợ như tảng đá ngầm, bên ngoài là Nghiêm Tiểu Đao lạnh lùng giơ hai tay liều mạng đè lên cửa xe.
Thích Bảo Sơn dùng mắt ra hiệu cho vệ sĩ dừng lại. Đối với đứa con nuôi, ông ta yêu thương có thừa, không muốn dùng vũ lực hoặc song phương động thủ.
“Làm cái gì thế hả?” Thích Bảo Sơn đích thân xuống xe, “Muốn làm gì thì nói thẳng ra, Tiểu Đao?”
Nghiêm Tiểu Đao tự biết đuối lý, nhưng quyết không nhân nhượng, “Hôm nay ba định đi đâu? Ba đừng đi nữa được không?”
Thích Bảo Sơn kinh ngạc nhìn hắn, khi đó trong lòng cũng dao động, chẳng lẽ Tiểu Đao biết gì rồi? Rốt cuộc đã biết bao nhiêu? Lăng Hà bội ước hủy bỏ giao kèo đã tiết lộ bao nhiêu sự thật?
Thích Bảo Sơn không biến sắc đáp lại, “Ta ra bờ biển gặp vài người, con phóng như điên ra đây chặn ta làm gì?”
Nghiêm Tiểu Đao truy hỏi, “Ba định gặp ai?”
Thích Bảo Sơn sầm mặt, “Tiểu Đao, con làm càn quá rồi đấy.”
Nghiêm Tiểu Đao, “Con thay ba đi gặp người ba muốn gặp, được không?”
Thích Bảo Sơn, “…”
Tư thế và khí thế hôm nay của Nghiêm Tiểu Đao chính là để cản cha nuôi lại, kiên quyết không tránh đường. Hắn cũng hiểu, chỉ cần ngăn được Thích Bảo Sơn, thuộc hạ dưới quyền ông ta tất nhiên sẽ chẳng làm được gì.
Hắn chặn trước xe, tiện tay chỉ vào ba huynh đệ Khoan Tử ngồi trong chiếc xe khác, cùng với những người còn lại, ngụ ý hết sức rõ ràng: Không được anh cho phép, hôm nay chúng mày cấm nhúc nhích!
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, thật sự không dám chống đối Nghiêm Tiểu Đao, nhưng cũng không thể làm trái ý sếp tổng.
Hốc mắt Thích Bảo Sơn chợt lõm xuống, hai con ngươi lồi ra, bộ mặt hiền hòa điềm đạm lồ lộ vẻ dữ tợn, “Tiểu Đao, mẹ kiếp mày hôm nay định làm phản à?!”
Dạo này Nghiêm Tiểu Đao thường xuyên mất ngủ, hai mắt thầm quầng, nhưng cả thể xác lẫn tinh thần vẫn kiên cường lấy cứng chọi cứng. Một luồng gió mạnh ùa vào cổng hầm, thân thể hắn khăng khăng đứng lặng, sừng sững bất động trong gió. Hắn lắc đầu, “Con sợ hôm nay ba nuôi ra ngoài sẽ gặp nguy hiểm, con không muốn bất cứ ai gặp chuyện chẳng lành… Ba cần làm gì, con làm thay ba; ba muốn gặp ai, con gặp thay ba.”
Thích Bảo Sơn kinh ngạc nhìn Nghiêm Tiểu Đao, cân nhắc câu nói của hắn là thật lòng hay dối trá, lần này Tiểu Đao thổ lộ, là bởi thành tâm nghĩ cho ông ta, hay là vì… ai khác?
Quả thật hôm nay Thích gia cũng đoán trước được tình hình nguy hiểm, chắc chắn không cam tâm chịu thiệt, vì vậy mới huy động toàn bộ binh mã, nhưng chính bản thân ông ta cũng chưa xác định được nguy hiểm sẽ đến cùng thần thánh phương nào, chẳng lẽ Nghiêm Tiểu Đao biết hay sao?
Mùng Bảy, là ngày Thích Bảo Sơn và những kẻ nọ một đêm phát tài, cũng là ngày giao hẹn gặp gỡ hàng năm của bốn người anh em khác cha khác mẹ từng dập đầu vẩy máu ăn thề. Hàng năm, bốn người bọn họ thuê căn biệt thự Quan Triều này để bí mật trò chuyện với nhau, không cho người ngoài biết, không mang theo thuộc hạ, kín đáo gặp mặt nhau, lộ trình bí hiểm, gặp gỡ để xác nhận cả bốn người vẫn khỏe mạnh, tiện thể ôn lại tình nghĩa năm xưa.
Đã mười lăm năm rồi.
Một năm rồi lại một năm, ngày rộng tháng dài, cái gọi là “tình nghĩa” giữa những người anh em kết thân vì lợi ích, mạt cưa mướp đắng một phường, từ lâu đã không chống chọi nổi sự mài mòn của năm tháng, không đương đầu nổi khi bản án cũ ngày xưa bất ngờ sáng tỏ và bị vạch trần. Bây giờ ai cũng sang giàu phú quý, gia tài bạc triệu, vợ con viên mãn vây quanh, từ lâu đã không còn nghĩa khí, tâm huyết và quả cảm thuở ban đầu, những gian trá, tối tăm, đa nghi, nhạy cảm trong tính cách lại dần dần lộ diện, chia cắt tình nghĩa, dao động tâm trí họ.
Quan hệ của Thích Bảo Sơn và Du Cảnh Liêm chính là kiêng kị, ngờ vực vô căn cứ, kìm hãm lẫn nhau, bằng mặt nhưng không bằng lòng, nên mới bị Lăng Hà quấy nhiễu rối tung rối mù.
Thích Bảo Sơn hành sự cẩn trọng cả nửa đời người, tuyệt không bí quá hoá liều hoặc tự đặt mình vào hiểm cảnh, hôm nay đến chỗ hẹn, tám phần mười sẽ bị gài bẫy phục kích, ban đầu ông ta cũng không định đến. Ông ta không tin tưởng bất cứ ai, không tin tưởng lời hứa của Lăng Hà, cũng không tin tưởng ba người còn lại sẽ giữ kín bí mật cho nhau.
Thích Bảo Sơn vươn tay, trở lại nét mặt hiền hòa như thường lệ, “Tiểu Đao, thôi, đi về với ba, hôm nay nhà mình không ai đi hết.”
Nghiêm Tiểu Đao vẫn không nhúc nhích, “Con đi thay ba, biệt thự Quan Triều trên mỏm Triều Đầu đúng không?”
Thích Bảo Sơn bất chợt nhíu mày, “Không đi nữa! Tiểu Đao, con lại đây, về nhà với ba!”
Thích Bảo Sơn vươn tay về phía hắn, Nghiêm Tiểu Đao lại lùi về phía sau, quay gót lên xe.
Hắn sực nhớ ra gì đó, xoay người mở cửa chiếc xe Thích Bảo Sơn ngồi, lấy chiếc áo đối khâm kiểu Trung Quốc bằng vải bông màu xanh ngọc mà cha nuôi hắn thường mặc nhất đặt ở ghế sau, tự cởi áo vest, thay chiếc đối khâm vào.
Thích Bảo Sơn kinh hãi, ông ta thật lòng yêu thương và quý trọng Tiểu Đao. Ông ta có tư lợi, có kiêng kị, nhưng cả đời này ông ta chỉ có một đứa con nuôi thương như con đẻ, và cũng chỉ có một mình Nghiêm Tiểu Đao là ông ta có thể đặt lòng tin.
Thích Bảo Sơn lao tới ngăn cản, thét lên một câu, “Tiểu Đao, quay về, nổi điên cái gì thế!”
Nghiêm Tiểu Đao lên xe, nổ máy, ánh mắt quả quyết, hạ cửa kính xuống nói với Thích gia, “Ba cứ yên tâm! Trên cái bàn trong phòng ba có hạt dẻ ngào đường thơm lừng ba thích nhất đấy, con vừa mua xong, cho vào lò nướng lại sẽ mềm ngay, ba về nhanh đi…”
Thích Bảo Sơn thót bụng, trợn mắt há miệng nhìn Nghiêm Tiểu Đao phóng xe đi, sau đó quay sang co chân đạp miệng hầm lát đá hoa cương. Đúng là ông ta sợ có ngày đứa con nuôi biết được tất cả sự thật, nhưng tuyệt đối không thể trơ mắt nhìn Tiểu Đao rơi vào khốn cảnh.
…
Tận sâu trong lòng Nghiêm Tiểu Đao, trên đời này có hai người hắn khắc khoải không thể buông, phải che chở bằng mọi giá. Đối với Thích gia hay đối với Lăng Hà, bất kể là coi trọng trung hiếu nhân nghĩa hay đặt nặng nhi nữ tình trường, hắn đều mang nợ. Dù có thế nào, hắn cũng không hi vọng hai người này có cơ hội chạm trán hôm nay, hắn nhất định phải đứng giữa “phá đám”.
Hắn lập tức gọi vào số của Lăng Hà, không ngoài dự đoán, Lăng Hà không nghe máy.
Hắn bèn nhắn tin chất vấn trực tiếp: Hôm nay cậu định đối phó Thích gia như thế nào? Cậu định làm gì!
Sau đó hắn nhắn thêm: Cậu dừng lại có được không?
Đây là hai câu dò xét rất thẳng thừng. Giả sử hắn đoán sai, Lăng Hà với cá tính quyết không chịu thiệt chắc chắn sẽ chửi hắn té tát.
Nhưng Lăng Hà không nhắn lại, không trả lời hắn dù chỉ một câu, Nghiêm Tiểu Đao cho rằng hắn không đoán nhầm.
Chẳng cần biết hàng năm Thích gia tới biệt thự Quan Triều gặp khách quý nào, người hắn sắp được diện kiến trên mỏm Triều Đầu hôm nay chắc chắn là Lăng Hà! Mà những người này nhất định phải có mối liên hệ nào đó hắn chưa được biết.
Tại một nơi Nghiêm Tiểu Đao không thấy, đội tuần tra cầm Thượng Phương bảo kiếm trong tay cũng đang chuẩn bị tung lưới gom một mẻ hoành tráng ngay chiều hôm ấy.
Vài cảnh sát đóng bộ trang trọng, mặt mày nghiêm khắc thình lình xuất hiện ở hội nghị thường kỳ trong tòa nhà quốc hội thành phố, chặn hết các lối ra vào. Lãnh đạo sắp lên phát biểu và ủy viên uống trà gà gật trong hội trường cứng hết người lại, không dám thở mạnh, bụng dạ thấp thỏm. Đội tuần tra chẳng thèm đếm xỉa tới bảo an hội nghị, đi một vòng không thấy bóng dáng Du phó quan.
Nhân viên đội tuần tra hỏi, “Hôm nay ông ta xin nghỉ hả?”
Một lãnh đạo tham dự đáp lời, cũng không dám ngoái lại nhìn, “Không thấy xin nghỉ, lẽ ra phải có mặt.”
Nhân viên điều tra truy hỏi, “Thế ông ta đâu? Có ở nhà không?”
Lãnh đạo cảm giác có thể thương lượng được, bèn ghé tai mật báo, “Ngoại thành có một ngôi miếu hương khói nghi ngút tên là Đàm Cư Tự, nghe đâu ông ta thuê một gian phòng ở đó, còn nhận pháp danh rồi, đồng chí qua đó tìm xem.”
Đội tuần tra khống chế các nha môn thủ phủ, phong tỏa tư liệu tiến hành điều tra, đội ngũ Hắc Bạch Vô Thường lập tức quăng mẻ lưới rộng, cấp tốc hướng về Đàm Cư Tự ở ngoại thành hoang vắng. Nhưng tới cổng đền, lật nóc xới tung phòng ốc tăng ni phật tử, tạm giam thẩm vấn mấy người, nhưng vẫn không tìm được tung tích của Du Cảnh Liêm — Lão ta đã bỏ trốn!
…
Sẩm tối cùng lúc đó, bến tàu chuyên chở hành khách gần cảng Thâm Thủy thuộc Lâm Loan vẫn tấp nập như thường lệ. Hai bên đường núi cao vút trong mây bắt đầu sáng đèn, soi rọi con đường thông ra mặt biển mênh mông. Ít nhất hai chiếc tàu đang trả khách, đợi dọn dẹp qua loa lại tiếp tục đón khách khởi hành, điểm đến là bến cảng Yokohama bên kia đại dương.
Trời vẫn lác đác mưa, âm u như cõi lòng của vị nhân sĩ chim sợ cành cong đang trên đường lẩn trốn nào đó, dù ngoài mặt vẫn phải tỏ vẻ trấn định kiên cường.
Trên đoạn đường dài từ bến cảng lên tàu, có người không lái xe, không tiếc dùng hai chân lặn lội đường xa tránh tai mắt người ngoài. Bao nhiêu năm ngồi văn phòng không tập luyện dẫn tới suy nhược thần kinh và căn bệnh xơ cứng động mạch của dân nhà giàu, bái phật cầu thần đổi nghề ăn chay cũng không thể trị dứt căn bệnh quái ác, đoạn đường này đi thật gian khổ, vừa đi vừa thở phì phò, vốn liếng của cải tích góp mấy năm nay đảo mắt đã bay mất sạch chỉ vì chuyến đào tẩu này của lão.
Nhưng nếu lúc này không đào tẩu, thì cả nhà lão xong đời.
Người này mặc áo mưa dài che khuất mặt mũi dáng dấp, xách cặp tài liệu kiểu công chức, ăn vận sơ sài giản dị như công nhân vệ sinh làm việc trên bến tàu, trong tay lại nắm chặt tấm vé giường nằm khoang hạng nhất.
Đám người phía trước càng lúc càng đông, dùng phương thức xếp hàng đậm chất Thiên triều, chen chúc thành tốp năm tốp ba gần cổng soát vé, tấp nập lộn xộn. Vị khách khoang hạng nhất nấp dưới áo mưa có vẻ lưỡng lự, căm ghét nhíu mày, lại không thể không tiến lên hòa vào dòng người lũ lượt. Bao nhiêu năm lão không phải xếp hàng, kể cả khi hứng lên làm việc gì cũng chưa bao giờ phải xếp hàng, lần nào cũng có tài xế riêng đưa đón, cứ đi thẳng vào đường dành cho lãnh đạo, đã bao giờ lão phải xếp hàng đâu?
Liều mạng luồn cúi từ trên xuống dưới suốt bao nhiêu năm, vơ tiền gom của vì cái gì? Chẳng phải chỉ vì một ngày thăng quan tiến chức, vượt lên trên người khác hay sao?
Không cam lòng, thật sự không cam lòng.
Rõ ràng chưa đến cổng soát vé, một thanh niên mặc đồng phục nhân viên soát vé thình lình vỗ vai chặn đường lão, “Xin hỏi quý khách, vé của ngài đâu ạ?”
Vị khách mặc áo mưa vừa thò tay vào cặp đã bị thanh niên thẳng thừng giật mất giấy tờ và cả vé tàu.
Thanh niên soát vé cười khẩy, “Quý khách ạ, tấm thẻ căn cước này, ảnh chụp thì đúng, nhưng họ tên quê quán ngày sinh địa chỉ nhà đều không đúng nhỉ, cán bộ quản lý hộ khẩu nào nhận hối lộ làm giấy tờ giả cho ngài thế?”
Ngón tay vị khách mặc áo mưa cứng đờ, khí lạnh từ gan bàn chân xộc lên xương cụt, lên thẳng đỉnh đầu.
Nhân viên soát vé nói, “Bí thư Du định đi đâu vậy? Ngài không đi Yokohama, mà đi tới một căn biệt thự độc lập nào đó thuộc khu nhà giàu nào đó tại vịnh Oak, Victoria, Vancouver, tôi nói đúng không?”
Chính tại khoảnh khắc đó, Du Cảnh Liêm kinh ngạc trợn mắt, đôi môi run rẩy nghẹn ngào, không ngờ mình còn chưa chạy ra biên giới, bên kia đã nắm rõ cả nơi đặt chân ở nước ngoài của lão, tài khoản ngân hàng ở Châu Âu chắc cũng bị điều tra từ lâu rồi?! Chẳng giữ được tiền và bất động sản, lão còn trốn đi đâu được? Trốn rồi cũng sẽ nhanh chóng trở thành tội phạm tham nhũng bị truy nã ở nước ngoài, một con cá mập nằm trong lưới mà!
Chiếc áo mưa màu xanh đen trên người lão vốn là màu sắc tự vệ, cố tình dùng để che mắt công chúng, bây giờ lại khiến lão gọi trời gọi đất chẳng ai thưa. Hành khách vội vàng soát vé trên bến tàu hoàn toàn không chú ý tới đoàn người rồng rắn phía trước đột nhiên thiếu một nhân mạng. Du Cảnh Liêm bị vài kẻ không rõ thân phận bịt kín mũi miệng, lôi đi, thần không biết quỷ không hay biến mất khỏi bến tàu lất phất mưa phùn…
Xong rồi.
Là thần binh trời giáng, là đội tuần tra bất ngờ tập kích cảng Lâm Loan sao? Là đám Dạ Xoa mặt xanh và Bao Công mặt đen không tiếc đào ba tấc đất ăn tươi nuốt sống lôi lão về lấy khẩu cung sao?…
Du Cảnh Liêm đội khăn trùm đầu màu đen, cả người ướt sũng, bị quẳng xuống sàn gỗ trầm hương cũ kỹ. Trước mắt lão mờ mịt, không biết mình đang ở nơi nào, cứ tưởng đã bị lôi về phòng thẩm vấn của tổ điều tra.
Mép tóc lão rối nùi như ổ gà, dáng vẻ sếp lớn bệ vệ bay mất sạch, hoảng hốt đảo mắt nhìn quanh, chùm đèn bằng đồng thau kiểu Nga trên trần nhà bất chợt sáng choang, chùm sáng xuyên thẳng xuống đỉnh đầu lão, khiến cho lão quỷ nhỏ chui rúc trong góc tối âm u hết đường lẩn trốn.
Cuối cùng Du Cảnh Liêm mới nhìn rõ, không đúng, đây không phải địa bàn của nha môn Hình Bộ hoặc tổ điều tra, đây là tầng cao nhất của tòa biệt thự Quan Triều trên mỏm Triều Đầu mà?
Hôm nay là mùng Bảy đầu tháng, lão rất rõ ràng, đêm nay là buổi hẹn thường niên kín đáo của đám quỷ già bọn lão, nhưng lão sao còn dám lộ diện?
Kẻ nào bắt cóc lão đến đây? Là Thích Bảo Sơn? Hay là…
Một chàng trai xinh đẹp vô cùng chậm rãi bước lên căn gác, một nửa thân thể khuất sau cầu thang xoắn ốc, khuôn mặt mơ hồ trong bóng tối, nhưng vẫn có thể nhìn thấy mái tóc đen dài buộc gọn sau đầu, khí phách tuyệt vời, khoác chiếc gile lông hoẵng, quần bò và giày cổ cao.
Kẻ đi săn thoăn thoắt sắc sảo, nhưng mở miệng ra lại không hề hung ác hoặc giương nanh múa vuốt, ngược lại còn tao nhã trầm lắng, giọng nói quanh quẩn dưới mái vòm đá tảng theo kiến trúc Rome cổ điển, khe khẽ vang vọng đủ để tuyên truyền giác ngộ.
Mỹ nhân thủ thỉ, “Du đại nhân, nhiều năm không gặp, chẳng ngờ hôm nay tái ngộ trong căn biệt thự này, ha ha. Bốn vị các ngài đều là người từng trải, kinh qua sóng to gió lớn, đúng là biết chọn địa điểm thật, bao nhiêu năm rồi, thì ra các ngài vẫn âm thầm hoạt động, bày mưu tính kế, rắn chuột một ổ, mạt cưa mướp đắng tại mỏm Triều Đầu duyên dáng trên biển rộng này! Hôm nay sơ suất bị tôi bắt tận hang ổ, Du đại nhân định khơi gợi chuyện cũ năm xưa thế nào, có muốn pha ấm trà ngồi ôn chuyện với đứa con trai của cố nhân một lát không?”
Chàng trai dong dỏng cao khẽ hạ giọng, hai tay giơ cao nòng súng kim loại, từ trên cao nhìn xuống Du Cảnh Liêm, nòng súng nhắm thẳng vào ấn đường lão.
Làn da vàng vọt của Du Cảnh Liêm tức khắc trắng nhợt dưới nòng súng, hai má hóp vào với tốc độ mắt thường trông thấy được, mặt mũi biến dạng, lão đã nhận ra người trước mặt, Lăng Hà.
Lăng Hà bước ra khỏi bóng tối, dung mạo tuyệt trần, khuôn mặt mang dòng máu lai tuấn tú xinh đẹp, không một sợi tóc rối, đường nét hoàn mỹ như bức tượng điêu khắc thời đại Phục Hưng ẩn hiện dưới ánh sáng đèn chùm khẽ khàng lay động. Đôi mắt phượng mang nét thẹn thùng uyển chuyển, nhưng thần thái lúc này tuyệt không khúm núm, ngược lại còn tỏa ra khí thế bén nhọn từ trên xuống dưới, sống mũi và khóe miệng sắc sảo khiến cho cả khuôn mặt người này tràn ngập khí thế chinh phạt áp đảo.
Có lẽ đến tận lúc này Du Cảnh Liêm vẫn chưa hiểu, làm cách nào Lăng công tử biết trước hành trình đào tẩu của lão, căn đúng thời điểm chặn lão ở bến tàu? Lão và thằng con chia nhau lên hai con tàu một trước một sau, tự nhận là vạn vô nhất thất, che giấu cực kỳ khéo.
Vé tàu là một ông “sếp” bạn bè làm ăn kín đáo đưa cho lão vài ngày trước. Du Cảnh Liêm chẳng chịu suy nghĩ, nhà họ Du rơi xuống tình cảnh này, người khác trốn chẳng kịp, những kẻ đưa tiền cho lão trước kia là để trao đổi ích lợi, nay cây to đã đổ, thân mình chưa lo xong, ai dám xung phong làm Bồ Tát bùn cho lão!
Người giật dây kẻ đưa vé tàu cho lão, chính là người cầm súng xét xử lão trong căn biệt thự đêm nay.
Nếu Lăng tổng cho phép lão đào tẩu thì đêm nay lão có thể đào tẩu; nếu muốn ngăn chặn lão thì bất cứ lúc nào cũng có thể ngăn chặn lão. Hành tung của Du Cảnh Liêm, bao gồm cả tung tích thằng độc đinh bảo bối của lão, vẫn luôn nằm trong tay Lăng Hà.
“Du đại nhân à, cầu thang này trông hơi đáng sợ nhỉ? Đừng sợ, chúng ta lại đây chuyện trò xem mấy năm nay ngài thăng quan tiến chức, từng bước leo cao, hô phong hoán vũ như thế nào, rồi cuối cùng tại sao lại rơi vào cảnh sa sút bần hàn, chẳng biết chạy nơi đâu thế này chứ?” Thấy Du Cảnh Liêm mặt mũi trắng bệch, mất hồn mất vía, khóe miệng Lăng Hà khẽ nở nụ cười thỏa mãn ê hề.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.