Chương 74: Thiên quang ngư bạch
Hương Tiểu Mạch
09/02/2021
Lăng Hà thậm chí còn xúc động hơn cả lão Vương hàng xóm này, ghì chặt vai hắn chất vấn, “Đêm đó anh thấy gì, anh nói mau?”
Cho dù nhiều năm đã trôi qua, sự kiện đột phát khiến người ta đau thấu tim gan nọ đã cháy rụi trong ký ức, chỉ để lại một vết thương, một vết sẹo, nhưng đôi lúc sẽ tróc da chảy máu. Vương Sùng Lượng thảng thốt, hai tay múa máy, “Lửa, tôi thấy có người châm lửa!”
“Không phải bất thình lình, bất thình lình mà cháy. Đêm đó kẻ gian lẻn vào khách sạn đánh lộn… Có vài gã, lúc đánh lộn còn mang dao ra chém người… Tôi sợ quá, tôi không dám nhìn, tôi lén bỏ chạy, sau đó thấy Thục Bình quay về, mặt tiền khách sạn bốc cháy, là bọn chúng đốt lửa đó -”
“Vợ tôi chết cháy, cô ấy cháy thành than, ngã từ trên lầu xuống mà chết thảm!”
“Cô ấy đang mang thai, cô ấy mang trong người đứa con của tôi, hu hu hu —”
Người đàn ông trung niên tuổi tứ tuần thuật lại câu chuyện xưa cũ bụi bặm đã nhiều năm, bả vai run bần bật trong tiếng khóc thất thanh, chìm vào nỗi đau đớn nghẹn ngào.
Tiếng khóc của đàn ông là sự bùng nổ sau bao nhiêu áp lực, so với tiếng khóc của phái nữ thì càng khiến người ta không đành lòng. Bao nhiêu năm tuyệt vọng và sụp đổ, cuối cùng mới có được cơ hội phát tiết ra ngoài, nước mắt nước mũi giàn giụa rớt xuống lồng ngực. Tiếng khóc đứt gan đứt phổi quanh quẩn nơi góc nhà đổ nát, vang vọng trên con đường nay đã thành phế tích.
Nghiêm Tiểu Đao đến chậm một bước, lúc này đang đứng trước cánh cửa lung lay sắp đổ trong căn nhà của Vương Sùng Lượng.
Cột đèn lẻ loi cô độc soi sáng thân hình thẳng tắp của hắn, tựa như bóng đêm vì hắn mà thắp lên một ngọn đèn. Thay vì tận mắt chứng kiến, chính tai nghe thuật lại thảm kịch năm đó cũng đủ khiến hắn sáng tỏ trong lòng.
Để che đậy một vụ án mạng, phải dùng thật nhiều án mạng khác đè lên sự thật, vũng máu càng lớn, càng lan xa, các manh mối sẽ càng chui vào góc khuất, khe hẹp và sông ngầm… Rất nhiều manh mối rời rạc lúc này đã trồi lên khỏi mặt sông để thấy ánh mặt trời, chậm rãi chảy về cùng một hướng, cuối cùng liên kết với nhau thành sợi dây xích liền mạch gọi là chứng cứ.
Nghiêm Tiểu Đao định thần nhìn người đàn ông nước mắt giàn giụa trên đống gạch ngói ngổn ngang tan hoang, đáy lòng quặn lên một thứ cảm xúc gọi là nhân tính, giống như vừa bị ai đó ép lăn một vòng trên bàn chông.
Giả như đổi lại là một kẻ ích kỷ lạnh lùng, hẳn sẽ cho rằng câu chuyện xa xưa này hoàn toàn chẳng liên quan đến mình. Nhưng đối với Nghiêm Tiểu Đao, hắn cảm thấy bản thân mình giống một kẻ đồng lõa.
…
Đêm đó, đội trưởng Tiết ngọt ngào trấn an phối hợp cùng ngài Lăng áp bức dọa dẫm, đôi bên song song quấn chặt không nhả, ép Vương Sùng Lượng bám trụ trong căn nhà cuối cùng trên con đường này phải thuật lại chuyện năm xưa. Hơn nữa trí nhớ của người này tương đối tốt, rất nhiều chi tiết vẫn còn nhớ rõ, chắc hẳn cũng bởi cô độc quanh năm, sinh hoạt nghèo nàn mà đơn giản, những hồi ức dịu dàng còn đọng lại trong đầu cũng chỉ có câu chuyện tình ngắn ngủi buồn bã với tình nhân Lý Thục Bình năm đó mà thôi.
Mười mấy năm trước lưu lạc đến tam giang kiếm sống, Vương Sùng Lượng cũng là một thanh niên trẻ trung cần mẫn, tướng mạo đoan chính, ngày ngày làm thuê ở công trường, bán sức khỏe lấy chút tiền sống tạm, hắn cũng từng được thuê cất nhà, quét sơn cho người ta trên con phố này, trong lúc làm thuê ngắn hạn, hắn quen biết gia đình Lý Thục Bình mở khách sạn bên kia đường.
Chồng của Lý Thục Bình mở khách sạn kinh doanh lời lãi vài đồng đã có vợ lẽ. Thứ sinh vật gọi là đàn ông, bất luận thuộc giai cấp nào, vương tôn quý tộc hay bình dân nhà lá, phàm đã sống giàu sang, trong túi còn chút tiền rủng rỉnh là sẽ rục rịch nảy sinh ham muốn tìm của lạ. Nghe nói Lý Liên Phú nuôi vợ lẽ ở trấn trên, thường xuyên ngủ ở ngoài không về nhà, việc kinh doanh lớn nhỏ trong khách sạn gần như đổ hết lên đầu Lý Thục Bình.
Bà chủ tuổi còn xuân một mình cô quanh, người chồng gian dối, bên kia đường lại có một gã đàn ông đẹp trai cường tráng độc thân…
Vương Sùng Lượng nhớ như in cái lần bà chủ Lý Thục Bình tự sơn lại song cửa sổ khách sạn. Hắn ngồi xổm dưới đất, nghe thấy tiếng bước chân phía sau thì quay phắt đầu lại, ánh mắt tràn ngập hình ảnh Lý Thục Bình trong chiếc áo ngủ mỏng manh, đường cong ẩn hiện dưới lớp vải, mái tóc ướt át, đôi chân trần đứng trước mặt hắn. Một gã đàn ông chưa từng biết mùi đàn bà như Vương Sùng Lượng sao có thể chịu nổi sự cám dỗ này? Tại thời điểm đó, lửa tình lan xa trên đồng cỏ, cả hai người cùng đánh mất chính mình…
Ban đầu chỉ để ngầm trả thù người chồng ngoại tình, trên sàn nhà bếp, trên sô pha, ngày này qua tháng nọ, chân tình dần nảy nở, chẳng ngờ còn kết tụ tinh hoa, ban đầu Vương Sùng Lượng dự định sau khi nhận đủ tiền lương năm đó sẽ đưa Lý Thục Bình bỏ trốn thật xa, tìm một nơi không ai quen biết họ để sinh sống.
Nhưng trời phụ lòng người, ảo mộng một nhà ba người tình đầu ý hợp không thể bắt đầu, bao nhiêu mong chờ và khát khao của những con người nhỏ nhoi tầm thường còng lưng chật vật dưới đáy xã hội, chẳng mấy chốc đã tan biến trong một buổi chiều mưa.
Người chồng danh chính ngôn thuận của Lý Thục Bình trở về nhà, khách sạn tạm thời đóng cửa, khóa chặt bằng một ổ khóa lớn. Nhưng loại ổ khóa này chỉ có thể ngăn quân tử chứ không ngăn nổi tiểu nhân, chính là những kẻ quyết tâm lẻn vào khách sạn vắng vẻ nọ. Cơn ác mộng đêm đó trùng hợp lại diễn ra trước mắt Vương Sùng Lượng, kẻ thông dâm tình cờ ngựa quen đường cũ chạy tới sân sau lén nhìn…
Rất nhiều đầu mối tưởng như mơ hồ được ghép lại bởi đội trưởng Tiết nhạy bén sắc sảo, quá trình và diễn biến của sự kiện được trình bày lại một cách vô cùng mạch lạc.
Ánh nắng tím nhạt bừng lên phía chân trời, mây tía hừng đông nhuốm màu trắng bạc, đội trưởng Tiết trắng đêm không ngủ, sửa sang lại số lượng lớn manh mối và phương hướng tra án kế tiếp. Gã ngước mắt khỏi chiếc notebook tùy thân, cổ áo đeo máy ghi âm, điện thoại di động kẹp giữa sườn mặt và vai trái, nhanh chóng phân công nhiệm vụ, không chậm trễ nửa giây.
Đội trưởng Tiết tính tình nóng nảy nhưng làm việc cực kỳ lưu loát, người ngoài chứng kiến đều thật lòng khâm phục.
Gã Dạ Xoa sống này giống như mọc ba cái đầu, có thể suy nghĩ ba vấn đề, xem xét sáu tình huống, vươn tay tám phương hướng cùng một lúc!
Hai mắt Tiết Khiêm bắn ra hào quang sáng trưng như đèn pha, phân tích cặn kẽ cho mọi người, “Hiện tại chúng ta đã biết hôm đó Trần Cửu mang theo hòm tiền ăn cướp, đi ké một chiếc xe tải nhỏ mang ký hiệu của ‘tập đoàn Hãn Triều’, dọc theo quốc lộ này tới ngoại ô thành phố trong đêm mưa. Hơn nữa lúc đó hắn không sát hại người tài xế, có lẽ còn định chuẩn bị chạy trốn đường dài, cần một người lái xe thay hắn. Tiếc là các phương tiện giám sát ngày xưa quá lạc hậu, vật đổi sao dời không tìm được video ghi lại. Trần Cửu là thủ phạm cướp ngân hàng, tất nhiên không dám trắng trợn thuê nhà trọ hoặc tá túc bừa bãi, hắn tới thôn này, tình cờ phát hiện vợ chồng họ Lý không có nhà, vì vậy lẻn vào khách sạn trống trải, yên tâm đắc ý tu hú chiếm tổ chim khách.”
“Giả sử chúng ta vẽ một bức chân dung Trần Cửu, Trần Cửu tính tình cục súc, còn có khuynh hướng bạo lực cực đoan, nhưng cái đầu không đủ khôn khéo kín đáo, hiển nhiên không phải người làm việc lớn. Bên cạnh hắn không có cố vấn đa mưu túc trí, hắn tự phụ bất chấp đường lùi như vậy, rốt cuộc cũng chỉ cậy vào cơ thể thân thể cường tráng thô kệch quyền đấm cước đá mà thôi. Hắn mang theo số tiền lớn, nhất thời đắc ý huênh hoang, có lẽ còn định nhóm lửa nấu cơm trong khách sạn ăn no ngủ kỹ, chẳng ngờ chim sẻ bắt ve vẫn rình phía sau. Theo tôi phân tích, kẻ thù hẳn đã theo dõi hắn suốt cả quãng đường!… Gã tài xế nọ cũng không thoát khỏi liên đới, chính gã đã mật báo cho thủ phạm phía sau, nửa đường đột nhập vào khách sạn giết Trần Cửu.”
Nghiêm Tiểu Đao im lặng nghe đội trưởng Tiết phân tích vụ án, quả nhiên rất mạch lạc. Hiện tại hắn đã nắm rõ phần lớn chân tướng, lắng nghe thêm bản tường trình chưa hoàn thiện của Tiết Khiêm, gần như đã có thể viết lại báo cáo hoàn chỉnh.
Hoặc là nói, hắn và Lăng Hà nắm giữ một nửa sự thật, chắp nối cùng một nửa được Tiết Khiêm phát hiện ra là có thể ghép nên toàn bộ câu chuyện, tất cả chỉ phụ thuộc vào hắn và Lăng Hà có muốn thẳng thắn hợp tác với đội trưởng Tiết hay không.
Tiết Khiêm tiếp tục giảng giải, “Dựa theo lời khai của Vương Sùng Lượng, hung thủ bám theo Trần Cửu cũng lẻn vào khách sạn, song phương giao đấu giữa đêm khuya thanh vắng, lửa cháy, cuối cùng gây ra tội ác không lối về. Tổng cộng lúc đó có ít nhất bốn người cùng chém chết Trần Cửu, cướp mất số tiền nọ. Vương Sùng Lượng nhìn trộm được một đoạn ngắn trong quá trình này, nhưng hắn chưa kịp nhìn rõ đã sợ hãi bỏ chạy — giả sử hắn không chạy thì cũng bị chém chết ngay tại trận! Mà trùng hợp đúng lúc đó, đôi vợ chồng chủ khách sạn trở về, bước chân vào chiếc bẫy chết người…”
“Vương Sùng Lượng không nhìn thấy Lý Thục Bình bước vào cửa khách sạn, nhưng phỏng đoán dựa trên kết cục thì có lẽ vừa bước vào, Lý Thục Bình đã lập tức bị khống chế, Lý Liên Phú vào sau, hai vợ chồng cùng gặp phải ác nhân, chi tiết quá trình tạm thời chưa nắm rõ, cuối cùng thảm kịch hỏa hoạn phát sinh ngay trước mắt Vương Sùng Lượng và rất nhiều hàng xóm láng giềng xung quanh.”
“Vợ chồng Lý Thục Bình rơi vào kiếp nạn hoàn toàn vô tội. Hai người không hề biết mình vừa bước vào hiện trường án mạng, thình lình tai bay vạ gió, là nhân chứng không thể không diệt trừ, số mệnh đã an bài rằng họ phải bị thiêu cháy cùng với hiện trường vụ án này. Lý Thục Bình mang thai, ngã xuống từ tầng hai khách sạn, rất có khả năng bị ném xuống, một xác hai mạng ngay tại trận… Lý Liên Phú chết cháy trong ngọn lửa.”
“Đây không phải hỏa hoạn thông thường mà là một vụ nổ bình gas, dấu vết và vết máu cũng nổ tung trong hỏa hoạn, hủy thi diệt tích. Duy chỉ có thi thể Trần Cửu bị mang đi, đám người này cực kỳ khôn khéo che giấu hiện trường đầu tiên, phỏng đoán dựa trên thời gian, bọn chúng biến nhà máy hóa chất từng phát nổ thành địa điểm ném xác, tiện thể gài bẫy sếp Lăng nọ. Mãi tới gần đây, bộ xương bên dưới nhà máy hoang tàn mới được đào lên, trình báo cảnh sát.”
Sở dĩ đội trưởng Tiết chưa xem xét dấu vết đã kết luận khách sạn này là hiện trường đầu tiên, bởi vì gã đã cho Vương Sùng Lượng – nhân chứng sống duy nhất nhận diện ảnh chụp.
Chuyện đã nhiều năm, lúc đó Vương Sùng Lượng hồn vía lên mây không nhìn rõ hung thủ, chỉ thấy mặt nạn nhân. Hắn tìm được Trần Cửu giữa bảy tám bức ảnh chụp, “Chính là người này, lúc đó anh ta ngã trên sàn tầng một, mặt mũi người ngợm toàn máu là máu, tôi trốn ngoài cửa sổ, sợ choáng váng. Vài năm sau đó tôi vẫn gặp ác mộng về gương mặt này, chắc chắn tôi không nhận nhầm, đồng chí Tiết, chính là anh ta…”
Vài cảnh sát thường phục tới đón nhân chứng Vương Sùng Lượng bằng xe cảnh sát, bố trí bảo vệ thích đáng.
Vương Sùng Lượng ôm lòng cảnh giác rất nặng đối với người xung quanh, chỉ tình nguyện tin tưởng đội trưởng Tiết, “Đồng chí Tiết, tôi vào cục cảnh sát có bị đánh không? Tôi sợ tôi bị coi như nghi phạm.”
Tiết Khiêm nói với hắn, “Anh yên tâm, lần này sẽ không đổ oan cho người tốt, cũng tuyệt đối không bỏ qua cho hung thủ.”
Năm đó Vương Sùng Lượng cũng từng báo cảnh sát, nhưng một dân thường không học thức như hắn không nắm rõ phương thức báo án, đến cục cảnh sát khai khẩu cung còn suýt bị bắt giam. Cán bộ năm xưa dùng thái độ tắc trách bức cung Vương Sùng Lượng, còn nghi ngờ hắn báo án giả làm rối loạn quá trình điều tra. Vương Sùng Lượng bị bắt sửa lại lời khai, từ đó về sau im lặng không nói lên sự thật, trận hỏa hoạn được qua loa kết luận là ngoài ý muốn, mãi tới khi Tổ chuyên án lật lại chuyện cũ, mở lại bản án năm xưa.
Thị dân ngoan cố không chấp nhận bị cưỡng chế dỡ nhà khét tiếng gần xa này hiện tại đã không cần mang theo bình dầu hỏa giằng co trực diện với đội tháo dỡ, Tiết Dạ Xoa làm chủ cho Vương Sùng Lượng, khiêm khắc mà tàn độc mắng nhiếc những gương mặt bất hảo loanh quanh ngoài cửa nhà Vương Sùng Lượng, “Cấm tháo dỡ căn nhà này, cấm ai được đụng vào một viên gạch trong căn nhà này! Căn nhà này giờ đã là vật chứng của án hình sự, có thể bên trong còn lưu lại gì đó của Lý Thục Bình. Chuyện này tôi định đoạt! Không phục thì nói lãnh đạo công ty các người và cán bộ thôn đến tìm tôi!”
Tiết Khiêm liếc mắt nhìn Nghiêm Tiểu Đao, ánh mắt mang theo hàm ý.
Đoàn người đi bộ về khách sạn, Tiết Khiêm tiện tay dìu Nghiêm tổng. Nghiêm Tiểu Đao tiện thể khoác vai Tiết Khiêm, ra sức vỗ vỗ. Tâm tư của hắn cực kỳ phức tạp, nhưng hắn cũng có đạo nghĩa giang hồ và thấu tình đạt lý, lời nói thốt ra từ tận đáy lòng, “Đội trưởng Tiết cực khổ rồi, sớm ngày phá án để sự thật phơi bày đi thôi.”
“Phá án sẽ nhanh thôi!” Tiết Khiêm chợt thì thầm vào tai hắn, “Chuyên gia giám định vết đao này, tôi còn một chuyện cần nhờ tới anh.”
Hai người tìm một góc yên tĩnh ở tầng trệt khách sạn.
Hình như Lăng Hà vừa hung hãn lườm một cái, cảm thấy tốc độ chuyển thù thành bạn của hắn và Tiết Dạ Xoa thật sự quá nhanh rồi, không ngờ còn đến mức độ kề vai sát cánh! Nghiêm Tiểu Đao biết ngài Lăng tuổi trẻ xốc nổi hay ghen lắm, vì thế đánh mắt cho Lăng Hà: Ngoan, nói chuyện đứng đắn mà.
Hai người đứng trước khung cửa sổ lác đác nắng mai, Tiết Khiêm lời ít ý nhiều vào thẳng vấn đề, “Nghiêm tổng có nhớ lần trước anh nhìn ảnh chụp trong cục rồi đoán ra đặc điểm của các hung thủ không?”
Tiết Khiêm đã biết chuyện trước đó, Nghiêm Tiểu Đao gật đầu, thân phận gián điệp vượt giới hạn của hắn cũng không cần giấu giếm Tiết Khiêm.
“Một trong số các hung thủ, theo như anh phán đoán, xuất phát từ đam mê kỳ quặc nào đó, hoặc là tâm lý có tính biến thái, hắn liên tục dùng mũi dao chọc thẳng vào xương hông và vùng xung quanh bộ phận sinh dục của nạn nhân, tạo nên rất nhiều vết thương hình dáng sắc nhọn.” Tiết Khiêm mở một tấm ảnh trong kho ảnh bảo mật trên máy tính xách tay của gã cho Nghiêm Tiểu Đao xem, “Anh nhìn kỹ lại giúp tôi, hai bức ảnh này có phải rất giống nhau hay không?”
Nghiêm Tiểu Đao nhoài người trước màn hình, chăm chú nhìn thật kỹ. Bức ảnh thứ nhất chính là hài cốt của Trần Cửu mà hắn đã từng quan sát, còn bức ảnh thứ hai, dễ nhận thấy chính là chụp trên cầu cảng Lâm Loan vào đêm mưa nọ. Hắn liếc mắt đã nhận ra phần boong tàu được lắp ghép từ nhiều thanh tà vẹt, không ngờ một tấm gỗ cũng bị mũi dao chọc thành rất nhiều lỗ chi chít.
Vết dao trải rộng trên mặt gỗ tang thương chắc chắn sẽ khiến những người mắc chứng sợ lỗ cảm thấy khó chịu, nhưng đối với Nghiêm Tiểu Đao có năng lực phán đoán cực mạnh thì đây chính là vật chứng quyết định đủ để chứng tỏ lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt!
Ánh mắt hắn hòa cùng bức xạ phát ra từ màn hình. Mỗi người dùng dao đều mang sức lực, góc độ và tính chất độc nhất vô nhị, không thể bắt chước, không thể phục chế. Đối với Nghiêm Tiểu Đao, việc phân biệt vết dao cũng giống việc đọc vân tay của các chuyên gia trong cục cảnh sát.
“Đây là ai? Ai dùng dao?” Nghiêm Tiểu Đao vừa dứt lời, trong đầu đã bật sáng, tự hỏi tự trả lời, “Du… Du Cảnh Liêm?!”
“Chính là người nọ.” Tiết Khiêm gật đầu rất khẽ, “Cái đêm gặp nạn, tôi lấy được vật chứng này tại hiện trường, tôi cũng thấy rất giống.”
Nghiêm Tiểu Đao cảm giác khó có thể tin, dù sao Du đại nhân cũng là quan lớn một phương, chẳng lẽ mười lăm năm trước lại từng vào rừng làm cướp? Thường ngày Du Cảnh thâm sâu khó đoán, ra vẻ đạo mạo, không ngờ lại gây ra huyết án động trời như vậy, quả đúng là biết người biết mặt khó biết tâm.
Tiết Khiêm ghé tai nói nhỏ, “Hơn nữa trước khi Du Cảnh Liêm được bổ nhiệm đến chỗ chúng ta thì từng giữ chức ở phía Nam. Tôi điều tra rồi, lão không phải đồng hương của chúng ta, lão là người tam giang, quê quán và nơi sinh chính là thành phố La Giang chỉ cách chỗ này hơn hai mươi cây số.”
Vậy thì đúng rồi.
Nếu địa điểm phát tài ban đầu của Du Cảnh Liêm là ở đây thì chỉ cần truy tìm là sẽ thấy tung tích nguyên thủy.
Nếu đã xác định được thân phận của một người, chẳng lẽ không tìm thấy đồng lõa còn lại? Chỉ cần đào bới tra xét quan hệ xã hội của bí thư Du là rõ ngay.
Nghiêm Tiểu Đao có qua có lại, tặng cho Tiết Khiêm một đầu mối, “Đội trưởng Tiết này, đêm qua tôi đuổi theo Vương Sùng Lượng, lăn từ cầu thang xuống đất cũng không uổng công!”
Nghiêm Tiểu Đao ngồi xổm trước bậc thang dưới cùng, chỉ điểm cho đội trưởng Tiết, “Anh xem, tuy khách sạn này mới xây, nhưng với địa hình tựa vào sườn dốc phía sau, có thể phỏng đoán kết cấu ban đầu của vợ chồng Lý Thục Bình cũng khá tương tự, cầu thang này có ba góc quẹo, chính là bố cục kiến trúc xây dọc theo núi. Chiếc cầu thang hình dạng đặc thù này không chỉ đốn ngã một mình tôi, chắc chắn ngày xưa cũng từng khiến cho Trần Cửu ngã một cú chí mạng!”
Tiết Khiêm lập tức hiểu ý của Nghiêm Tiểu Đao. Nghiêm Tiểu Đao nói, “Trên đùi Trần Cửu có dấu vết gãy xương, rất có khả năng hắn bị đánh lén, truy đuổi, bao vây, lúc đó ngã gãy chân từ trên cầu thang này nên không thể chạy trốn, cuối cùng bỏ mạng.”
“Tình tiết này quá tuyệt vời, đa tạ Nghiêm tổng!” Đội trưởng Tiết vỗ tay, đáy mắt lấp lóe hào quang, lại ghé tai hắn thì thầm, “Các tình tiết phá án, Nghiêm tổng cố gắng tạm thời bảo mật, chớ đánh rắn động cỏ.”
“Đội trưởng Tiết yên tâm.” Nghiêm Tiểu Đao rất vui vẻ và cảm kích trước sự tín nhiệm Tiết Khiêm dành cho hắn, cho dù hắn đã biết trước nội tình, hắn thật sự không xứng với sự tín nhiệm của gã.
Hắn sẽ không bán đứng cha nuôi hắn, nhưng cũng sẽ không bán đứng Tiết Khiêm. Hành tẩu nơi giáp ranh giữa ánh sáng và bóng tối, tìm kiếm con đường sinh tồn trong kẽ hở, cô độc bước trên sợi dây chính nghĩa và ân oán duyên nợ xa xưa lơ lửng giữa không trung, đoạn đường này hắn bước thật gian khổ, nhưng hắn sẽ không chùn chân.
Nghiêm Tiểu Đao ngồi trên bậc thang cuối, nhìn gốc tử đằng bướng bỉnh sống sót trên đống đổ nát hoang tàn bên ngoài khách sạn. Một tảng đá vô cùng quan trọng cũng vừa nát vụn trong lòng hắn, gạch ngói đâm vào tim hắn rất đau. Nhưng đồng thời, dường như lại có một ngọn cây vừa xuyên qua phế tích, chồi non xanh mơn mởn vươn ra khỏi rãnh núi khô khốc trong lồng ngực hắn. Đây là con đường gập ghềnh nhất mà hắn phải đi qua trong đời, tất nhiên hắn muốn vượt qua, hắn phải rút kinh nghiệm xương máu, thay da đổi thịt để sống lại.
Lăng Hà ôm lấy eo hắn từ phía sau, “Chỗ này chắc không cần hai ta nữa, tôi đưa anh về nhà.”
Đúng vậy, chỉ cần hé lộ thân phận của Du Cảnh Liêm, tìm hiểu được nguồn gốc thì giải quyết rất dễ dàng, vấn đề bây giờ chỉ là thời gian và hiệu suất. Tất cả cứ giao lại cho đội trưởng Tiết đáng tin cậy, nơi này đã không cần hai người họ mang lương khô tới cho cảnh sát thường phục nữa.
Nghiêm Tiểu Đao túm chặt cổ tay Lăng Hà, tựa như một linh hồn sắp chết đuối cần xác nhận chiếc bè cứu sinh vẫn bập bềnh bên cạnh mình, hắn bình tĩnh gật đầu, “Chúng ta về nhà thôi.”
Hình như Lăng Hà khẽ hôn lên tóc hắn từ phía sau.
Nghiêm Tiểu Đao không dám chắc, nhưng da đầu và ngọn tóc hắn cảm nhận được hơi thở nóng hổi. Lăng Hà đột ngột tiến lại, chẳng thèm kiêng kị tầm mắt tẻ nhạt của những người không phận sự xung quanh, hiên ngang đường hoàng ôm hắn bỏ đi.
Cho dù nhiều năm đã trôi qua, sự kiện đột phát khiến người ta đau thấu tim gan nọ đã cháy rụi trong ký ức, chỉ để lại một vết thương, một vết sẹo, nhưng đôi lúc sẽ tróc da chảy máu. Vương Sùng Lượng thảng thốt, hai tay múa máy, “Lửa, tôi thấy có người châm lửa!”
“Không phải bất thình lình, bất thình lình mà cháy. Đêm đó kẻ gian lẻn vào khách sạn đánh lộn… Có vài gã, lúc đánh lộn còn mang dao ra chém người… Tôi sợ quá, tôi không dám nhìn, tôi lén bỏ chạy, sau đó thấy Thục Bình quay về, mặt tiền khách sạn bốc cháy, là bọn chúng đốt lửa đó -”
“Vợ tôi chết cháy, cô ấy cháy thành than, ngã từ trên lầu xuống mà chết thảm!”
“Cô ấy đang mang thai, cô ấy mang trong người đứa con của tôi, hu hu hu —”
Người đàn ông trung niên tuổi tứ tuần thuật lại câu chuyện xưa cũ bụi bặm đã nhiều năm, bả vai run bần bật trong tiếng khóc thất thanh, chìm vào nỗi đau đớn nghẹn ngào.
Tiếng khóc của đàn ông là sự bùng nổ sau bao nhiêu áp lực, so với tiếng khóc của phái nữ thì càng khiến người ta không đành lòng. Bao nhiêu năm tuyệt vọng và sụp đổ, cuối cùng mới có được cơ hội phát tiết ra ngoài, nước mắt nước mũi giàn giụa rớt xuống lồng ngực. Tiếng khóc đứt gan đứt phổi quanh quẩn nơi góc nhà đổ nát, vang vọng trên con đường nay đã thành phế tích.
Nghiêm Tiểu Đao đến chậm một bước, lúc này đang đứng trước cánh cửa lung lay sắp đổ trong căn nhà của Vương Sùng Lượng.
Cột đèn lẻ loi cô độc soi sáng thân hình thẳng tắp của hắn, tựa như bóng đêm vì hắn mà thắp lên một ngọn đèn. Thay vì tận mắt chứng kiến, chính tai nghe thuật lại thảm kịch năm đó cũng đủ khiến hắn sáng tỏ trong lòng.
Để che đậy một vụ án mạng, phải dùng thật nhiều án mạng khác đè lên sự thật, vũng máu càng lớn, càng lan xa, các manh mối sẽ càng chui vào góc khuất, khe hẹp và sông ngầm… Rất nhiều manh mối rời rạc lúc này đã trồi lên khỏi mặt sông để thấy ánh mặt trời, chậm rãi chảy về cùng một hướng, cuối cùng liên kết với nhau thành sợi dây xích liền mạch gọi là chứng cứ.
Nghiêm Tiểu Đao định thần nhìn người đàn ông nước mắt giàn giụa trên đống gạch ngói ngổn ngang tan hoang, đáy lòng quặn lên một thứ cảm xúc gọi là nhân tính, giống như vừa bị ai đó ép lăn một vòng trên bàn chông.
Giả như đổi lại là một kẻ ích kỷ lạnh lùng, hẳn sẽ cho rằng câu chuyện xa xưa này hoàn toàn chẳng liên quan đến mình. Nhưng đối với Nghiêm Tiểu Đao, hắn cảm thấy bản thân mình giống một kẻ đồng lõa.
…
Đêm đó, đội trưởng Tiết ngọt ngào trấn an phối hợp cùng ngài Lăng áp bức dọa dẫm, đôi bên song song quấn chặt không nhả, ép Vương Sùng Lượng bám trụ trong căn nhà cuối cùng trên con đường này phải thuật lại chuyện năm xưa. Hơn nữa trí nhớ của người này tương đối tốt, rất nhiều chi tiết vẫn còn nhớ rõ, chắc hẳn cũng bởi cô độc quanh năm, sinh hoạt nghèo nàn mà đơn giản, những hồi ức dịu dàng còn đọng lại trong đầu cũng chỉ có câu chuyện tình ngắn ngủi buồn bã với tình nhân Lý Thục Bình năm đó mà thôi.
Mười mấy năm trước lưu lạc đến tam giang kiếm sống, Vương Sùng Lượng cũng là một thanh niên trẻ trung cần mẫn, tướng mạo đoan chính, ngày ngày làm thuê ở công trường, bán sức khỏe lấy chút tiền sống tạm, hắn cũng từng được thuê cất nhà, quét sơn cho người ta trên con phố này, trong lúc làm thuê ngắn hạn, hắn quen biết gia đình Lý Thục Bình mở khách sạn bên kia đường.
Chồng của Lý Thục Bình mở khách sạn kinh doanh lời lãi vài đồng đã có vợ lẽ. Thứ sinh vật gọi là đàn ông, bất luận thuộc giai cấp nào, vương tôn quý tộc hay bình dân nhà lá, phàm đã sống giàu sang, trong túi còn chút tiền rủng rỉnh là sẽ rục rịch nảy sinh ham muốn tìm của lạ. Nghe nói Lý Liên Phú nuôi vợ lẽ ở trấn trên, thường xuyên ngủ ở ngoài không về nhà, việc kinh doanh lớn nhỏ trong khách sạn gần như đổ hết lên đầu Lý Thục Bình.
Bà chủ tuổi còn xuân một mình cô quanh, người chồng gian dối, bên kia đường lại có một gã đàn ông đẹp trai cường tráng độc thân…
Vương Sùng Lượng nhớ như in cái lần bà chủ Lý Thục Bình tự sơn lại song cửa sổ khách sạn. Hắn ngồi xổm dưới đất, nghe thấy tiếng bước chân phía sau thì quay phắt đầu lại, ánh mắt tràn ngập hình ảnh Lý Thục Bình trong chiếc áo ngủ mỏng manh, đường cong ẩn hiện dưới lớp vải, mái tóc ướt át, đôi chân trần đứng trước mặt hắn. Một gã đàn ông chưa từng biết mùi đàn bà như Vương Sùng Lượng sao có thể chịu nổi sự cám dỗ này? Tại thời điểm đó, lửa tình lan xa trên đồng cỏ, cả hai người cùng đánh mất chính mình…
Ban đầu chỉ để ngầm trả thù người chồng ngoại tình, trên sàn nhà bếp, trên sô pha, ngày này qua tháng nọ, chân tình dần nảy nở, chẳng ngờ còn kết tụ tinh hoa, ban đầu Vương Sùng Lượng dự định sau khi nhận đủ tiền lương năm đó sẽ đưa Lý Thục Bình bỏ trốn thật xa, tìm một nơi không ai quen biết họ để sinh sống.
Nhưng trời phụ lòng người, ảo mộng một nhà ba người tình đầu ý hợp không thể bắt đầu, bao nhiêu mong chờ và khát khao của những con người nhỏ nhoi tầm thường còng lưng chật vật dưới đáy xã hội, chẳng mấy chốc đã tan biến trong một buổi chiều mưa.
Người chồng danh chính ngôn thuận của Lý Thục Bình trở về nhà, khách sạn tạm thời đóng cửa, khóa chặt bằng một ổ khóa lớn. Nhưng loại ổ khóa này chỉ có thể ngăn quân tử chứ không ngăn nổi tiểu nhân, chính là những kẻ quyết tâm lẻn vào khách sạn vắng vẻ nọ. Cơn ác mộng đêm đó trùng hợp lại diễn ra trước mắt Vương Sùng Lượng, kẻ thông dâm tình cờ ngựa quen đường cũ chạy tới sân sau lén nhìn…
Rất nhiều đầu mối tưởng như mơ hồ được ghép lại bởi đội trưởng Tiết nhạy bén sắc sảo, quá trình và diễn biến của sự kiện được trình bày lại một cách vô cùng mạch lạc.
Ánh nắng tím nhạt bừng lên phía chân trời, mây tía hừng đông nhuốm màu trắng bạc, đội trưởng Tiết trắng đêm không ngủ, sửa sang lại số lượng lớn manh mối và phương hướng tra án kế tiếp. Gã ngước mắt khỏi chiếc notebook tùy thân, cổ áo đeo máy ghi âm, điện thoại di động kẹp giữa sườn mặt và vai trái, nhanh chóng phân công nhiệm vụ, không chậm trễ nửa giây.
Đội trưởng Tiết tính tình nóng nảy nhưng làm việc cực kỳ lưu loát, người ngoài chứng kiến đều thật lòng khâm phục.
Gã Dạ Xoa sống này giống như mọc ba cái đầu, có thể suy nghĩ ba vấn đề, xem xét sáu tình huống, vươn tay tám phương hướng cùng một lúc!
Hai mắt Tiết Khiêm bắn ra hào quang sáng trưng như đèn pha, phân tích cặn kẽ cho mọi người, “Hiện tại chúng ta đã biết hôm đó Trần Cửu mang theo hòm tiền ăn cướp, đi ké một chiếc xe tải nhỏ mang ký hiệu của ‘tập đoàn Hãn Triều’, dọc theo quốc lộ này tới ngoại ô thành phố trong đêm mưa. Hơn nữa lúc đó hắn không sát hại người tài xế, có lẽ còn định chuẩn bị chạy trốn đường dài, cần một người lái xe thay hắn. Tiếc là các phương tiện giám sát ngày xưa quá lạc hậu, vật đổi sao dời không tìm được video ghi lại. Trần Cửu là thủ phạm cướp ngân hàng, tất nhiên không dám trắng trợn thuê nhà trọ hoặc tá túc bừa bãi, hắn tới thôn này, tình cờ phát hiện vợ chồng họ Lý không có nhà, vì vậy lẻn vào khách sạn trống trải, yên tâm đắc ý tu hú chiếm tổ chim khách.”
“Giả sử chúng ta vẽ một bức chân dung Trần Cửu, Trần Cửu tính tình cục súc, còn có khuynh hướng bạo lực cực đoan, nhưng cái đầu không đủ khôn khéo kín đáo, hiển nhiên không phải người làm việc lớn. Bên cạnh hắn không có cố vấn đa mưu túc trí, hắn tự phụ bất chấp đường lùi như vậy, rốt cuộc cũng chỉ cậy vào cơ thể thân thể cường tráng thô kệch quyền đấm cước đá mà thôi. Hắn mang theo số tiền lớn, nhất thời đắc ý huênh hoang, có lẽ còn định nhóm lửa nấu cơm trong khách sạn ăn no ngủ kỹ, chẳng ngờ chim sẻ bắt ve vẫn rình phía sau. Theo tôi phân tích, kẻ thù hẳn đã theo dõi hắn suốt cả quãng đường!… Gã tài xế nọ cũng không thoát khỏi liên đới, chính gã đã mật báo cho thủ phạm phía sau, nửa đường đột nhập vào khách sạn giết Trần Cửu.”
Nghiêm Tiểu Đao im lặng nghe đội trưởng Tiết phân tích vụ án, quả nhiên rất mạch lạc. Hiện tại hắn đã nắm rõ phần lớn chân tướng, lắng nghe thêm bản tường trình chưa hoàn thiện của Tiết Khiêm, gần như đã có thể viết lại báo cáo hoàn chỉnh.
Hoặc là nói, hắn và Lăng Hà nắm giữ một nửa sự thật, chắp nối cùng một nửa được Tiết Khiêm phát hiện ra là có thể ghép nên toàn bộ câu chuyện, tất cả chỉ phụ thuộc vào hắn và Lăng Hà có muốn thẳng thắn hợp tác với đội trưởng Tiết hay không.
Tiết Khiêm tiếp tục giảng giải, “Dựa theo lời khai của Vương Sùng Lượng, hung thủ bám theo Trần Cửu cũng lẻn vào khách sạn, song phương giao đấu giữa đêm khuya thanh vắng, lửa cháy, cuối cùng gây ra tội ác không lối về. Tổng cộng lúc đó có ít nhất bốn người cùng chém chết Trần Cửu, cướp mất số tiền nọ. Vương Sùng Lượng nhìn trộm được một đoạn ngắn trong quá trình này, nhưng hắn chưa kịp nhìn rõ đã sợ hãi bỏ chạy — giả sử hắn không chạy thì cũng bị chém chết ngay tại trận! Mà trùng hợp đúng lúc đó, đôi vợ chồng chủ khách sạn trở về, bước chân vào chiếc bẫy chết người…”
“Vương Sùng Lượng không nhìn thấy Lý Thục Bình bước vào cửa khách sạn, nhưng phỏng đoán dựa trên kết cục thì có lẽ vừa bước vào, Lý Thục Bình đã lập tức bị khống chế, Lý Liên Phú vào sau, hai vợ chồng cùng gặp phải ác nhân, chi tiết quá trình tạm thời chưa nắm rõ, cuối cùng thảm kịch hỏa hoạn phát sinh ngay trước mắt Vương Sùng Lượng và rất nhiều hàng xóm láng giềng xung quanh.”
“Vợ chồng Lý Thục Bình rơi vào kiếp nạn hoàn toàn vô tội. Hai người không hề biết mình vừa bước vào hiện trường án mạng, thình lình tai bay vạ gió, là nhân chứng không thể không diệt trừ, số mệnh đã an bài rằng họ phải bị thiêu cháy cùng với hiện trường vụ án này. Lý Thục Bình mang thai, ngã xuống từ tầng hai khách sạn, rất có khả năng bị ném xuống, một xác hai mạng ngay tại trận… Lý Liên Phú chết cháy trong ngọn lửa.”
“Đây không phải hỏa hoạn thông thường mà là một vụ nổ bình gas, dấu vết và vết máu cũng nổ tung trong hỏa hoạn, hủy thi diệt tích. Duy chỉ có thi thể Trần Cửu bị mang đi, đám người này cực kỳ khôn khéo che giấu hiện trường đầu tiên, phỏng đoán dựa trên thời gian, bọn chúng biến nhà máy hóa chất từng phát nổ thành địa điểm ném xác, tiện thể gài bẫy sếp Lăng nọ. Mãi tới gần đây, bộ xương bên dưới nhà máy hoang tàn mới được đào lên, trình báo cảnh sát.”
Sở dĩ đội trưởng Tiết chưa xem xét dấu vết đã kết luận khách sạn này là hiện trường đầu tiên, bởi vì gã đã cho Vương Sùng Lượng – nhân chứng sống duy nhất nhận diện ảnh chụp.
Chuyện đã nhiều năm, lúc đó Vương Sùng Lượng hồn vía lên mây không nhìn rõ hung thủ, chỉ thấy mặt nạn nhân. Hắn tìm được Trần Cửu giữa bảy tám bức ảnh chụp, “Chính là người này, lúc đó anh ta ngã trên sàn tầng một, mặt mũi người ngợm toàn máu là máu, tôi trốn ngoài cửa sổ, sợ choáng váng. Vài năm sau đó tôi vẫn gặp ác mộng về gương mặt này, chắc chắn tôi không nhận nhầm, đồng chí Tiết, chính là anh ta…”
Vài cảnh sát thường phục tới đón nhân chứng Vương Sùng Lượng bằng xe cảnh sát, bố trí bảo vệ thích đáng.
Vương Sùng Lượng ôm lòng cảnh giác rất nặng đối với người xung quanh, chỉ tình nguyện tin tưởng đội trưởng Tiết, “Đồng chí Tiết, tôi vào cục cảnh sát có bị đánh không? Tôi sợ tôi bị coi như nghi phạm.”
Tiết Khiêm nói với hắn, “Anh yên tâm, lần này sẽ không đổ oan cho người tốt, cũng tuyệt đối không bỏ qua cho hung thủ.”
Năm đó Vương Sùng Lượng cũng từng báo cảnh sát, nhưng một dân thường không học thức như hắn không nắm rõ phương thức báo án, đến cục cảnh sát khai khẩu cung còn suýt bị bắt giam. Cán bộ năm xưa dùng thái độ tắc trách bức cung Vương Sùng Lượng, còn nghi ngờ hắn báo án giả làm rối loạn quá trình điều tra. Vương Sùng Lượng bị bắt sửa lại lời khai, từ đó về sau im lặng không nói lên sự thật, trận hỏa hoạn được qua loa kết luận là ngoài ý muốn, mãi tới khi Tổ chuyên án lật lại chuyện cũ, mở lại bản án năm xưa.
Thị dân ngoan cố không chấp nhận bị cưỡng chế dỡ nhà khét tiếng gần xa này hiện tại đã không cần mang theo bình dầu hỏa giằng co trực diện với đội tháo dỡ, Tiết Dạ Xoa làm chủ cho Vương Sùng Lượng, khiêm khắc mà tàn độc mắng nhiếc những gương mặt bất hảo loanh quanh ngoài cửa nhà Vương Sùng Lượng, “Cấm tháo dỡ căn nhà này, cấm ai được đụng vào một viên gạch trong căn nhà này! Căn nhà này giờ đã là vật chứng của án hình sự, có thể bên trong còn lưu lại gì đó của Lý Thục Bình. Chuyện này tôi định đoạt! Không phục thì nói lãnh đạo công ty các người và cán bộ thôn đến tìm tôi!”
Tiết Khiêm liếc mắt nhìn Nghiêm Tiểu Đao, ánh mắt mang theo hàm ý.
Đoàn người đi bộ về khách sạn, Tiết Khiêm tiện tay dìu Nghiêm tổng. Nghiêm Tiểu Đao tiện thể khoác vai Tiết Khiêm, ra sức vỗ vỗ. Tâm tư của hắn cực kỳ phức tạp, nhưng hắn cũng có đạo nghĩa giang hồ và thấu tình đạt lý, lời nói thốt ra từ tận đáy lòng, “Đội trưởng Tiết cực khổ rồi, sớm ngày phá án để sự thật phơi bày đi thôi.”
“Phá án sẽ nhanh thôi!” Tiết Khiêm chợt thì thầm vào tai hắn, “Chuyên gia giám định vết đao này, tôi còn một chuyện cần nhờ tới anh.”
Hai người tìm một góc yên tĩnh ở tầng trệt khách sạn.
Hình như Lăng Hà vừa hung hãn lườm một cái, cảm thấy tốc độ chuyển thù thành bạn của hắn và Tiết Dạ Xoa thật sự quá nhanh rồi, không ngờ còn đến mức độ kề vai sát cánh! Nghiêm Tiểu Đao biết ngài Lăng tuổi trẻ xốc nổi hay ghen lắm, vì thế đánh mắt cho Lăng Hà: Ngoan, nói chuyện đứng đắn mà.
Hai người đứng trước khung cửa sổ lác đác nắng mai, Tiết Khiêm lời ít ý nhiều vào thẳng vấn đề, “Nghiêm tổng có nhớ lần trước anh nhìn ảnh chụp trong cục rồi đoán ra đặc điểm của các hung thủ không?”
Tiết Khiêm đã biết chuyện trước đó, Nghiêm Tiểu Đao gật đầu, thân phận gián điệp vượt giới hạn của hắn cũng không cần giấu giếm Tiết Khiêm.
“Một trong số các hung thủ, theo như anh phán đoán, xuất phát từ đam mê kỳ quặc nào đó, hoặc là tâm lý có tính biến thái, hắn liên tục dùng mũi dao chọc thẳng vào xương hông và vùng xung quanh bộ phận sinh dục của nạn nhân, tạo nên rất nhiều vết thương hình dáng sắc nhọn.” Tiết Khiêm mở một tấm ảnh trong kho ảnh bảo mật trên máy tính xách tay của gã cho Nghiêm Tiểu Đao xem, “Anh nhìn kỹ lại giúp tôi, hai bức ảnh này có phải rất giống nhau hay không?”
Nghiêm Tiểu Đao nhoài người trước màn hình, chăm chú nhìn thật kỹ. Bức ảnh thứ nhất chính là hài cốt của Trần Cửu mà hắn đã từng quan sát, còn bức ảnh thứ hai, dễ nhận thấy chính là chụp trên cầu cảng Lâm Loan vào đêm mưa nọ. Hắn liếc mắt đã nhận ra phần boong tàu được lắp ghép từ nhiều thanh tà vẹt, không ngờ một tấm gỗ cũng bị mũi dao chọc thành rất nhiều lỗ chi chít.
Vết dao trải rộng trên mặt gỗ tang thương chắc chắn sẽ khiến những người mắc chứng sợ lỗ cảm thấy khó chịu, nhưng đối với Nghiêm Tiểu Đao có năng lực phán đoán cực mạnh thì đây chính là vật chứng quyết định đủ để chứng tỏ lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt!
Ánh mắt hắn hòa cùng bức xạ phát ra từ màn hình. Mỗi người dùng dao đều mang sức lực, góc độ và tính chất độc nhất vô nhị, không thể bắt chước, không thể phục chế. Đối với Nghiêm Tiểu Đao, việc phân biệt vết dao cũng giống việc đọc vân tay của các chuyên gia trong cục cảnh sát.
“Đây là ai? Ai dùng dao?” Nghiêm Tiểu Đao vừa dứt lời, trong đầu đã bật sáng, tự hỏi tự trả lời, “Du… Du Cảnh Liêm?!”
“Chính là người nọ.” Tiết Khiêm gật đầu rất khẽ, “Cái đêm gặp nạn, tôi lấy được vật chứng này tại hiện trường, tôi cũng thấy rất giống.”
Nghiêm Tiểu Đao cảm giác khó có thể tin, dù sao Du đại nhân cũng là quan lớn một phương, chẳng lẽ mười lăm năm trước lại từng vào rừng làm cướp? Thường ngày Du Cảnh thâm sâu khó đoán, ra vẻ đạo mạo, không ngờ lại gây ra huyết án động trời như vậy, quả đúng là biết người biết mặt khó biết tâm.
Tiết Khiêm ghé tai nói nhỏ, “Hơn nữa trước khi Du Cảnh Liêm được bổ nhiệm đến chỗ chúng ta thì từng giữ chức ở phía Nam. Tôi điều tra rồi, lão không phải đồng hương của chúng ta, lão là người tam giang, quê quán và nơi sinh chính là thành phố La Giang chỉ cách chỗ này hơn hai mươi cây số.”
Vậy thì đúng rồi.
Nếu địa điểm phát tài ban đầu của Du Cảnh Liêm là ở đây thì chỉ cần truy tìm là sẽ thấy tung tích nguyên thủy.
Nếu đã xác định được thân phận của một người, chẳng lẽ không tìm thấy đồng lõa còn lại? Chỉ cần đào bới tra xét quan hệ xã hội của bí thư Du là rõ ngay.
Nghiêm Tiểu Đao có qua có lại, tặng cho Tiết Khiêm một đầu mối, “Đội trưởng Tiết này, đêm qua tôi đuổi theo Vương Sùng Lượng, lăn từ cầu thang xuống đất cũng không uổng công!”
Nghiêm Tiểu Đao ngồi xổm trước bậc thang dưới cùng, chỉ điểm cho đội trưởng Tiết, “Anh xem, tuy khách sạn này mới xây, nhưng với địa hình tựa vào sườn dốc phía sau, có thể phỏng đoán kết cấu ban đầu của vợ chồng Lý Thục Bình cũng khá tương tự, cầu thang này có ba góc quẹo, chính là bố cục kiến trúc xây dọc theo núi. Chiếc cầu thang hình dạng đặc thù này không chỉ đốn ngã một mình tôi, chắc chắn ngày xưa cũng từng khiến cho Trần Cửu ngã một cú chí mạng!”
Tiết Khiêm lập tức hiểu ý của Nghiêm Tiểu Đao. Nghiêm Tiểu Đao nói, “Trên đùi Trần Cửu có dấu vết gãy xương, rất có khả năng hắn bị đánh lén, truy đuổi, bao vây, lúc đó ngã gãy chân từ trên cầu thang này nên không thể chạy trốn, cuối cùng bỏ mạng.”
“Tình tiết này quá tuyệt vời, đa tạ Nghiêm tổng!” Đội trưởng Tiết vỗ tay, đáy mắt lấp lóe hào quang, lại ghé tai hắn thì thầm, “Các tình tiết phá án, Nghiêm tổng cố gắng tạm thời bảo mật, chớ đánh rắn động cỏ.”
“Đội trưởng Tiết yên tâm.” Nghiêm Tiểu Đao rất vui vẻ và cảm kích trước sự tín nhiệm Tiết Khiêm dành cho hắn, cho dù hắn đã biết trước nội tình, hắn thật sự không xứng với sự tín nhiệm của gã.
Hắn sẽ không bán đứng cha nuôi hắn, nhưng cũng sẽ không bán đứng Tiết Khiêm. Hành tẩu nơi giáp ranh giữa ánh sáng và bóng tối, tìm kiếm con đường sinh tồn trong kẽ hở, cô độc bước trên sợi dây chính nghĩa và ân oán duyên nợ xa xưa lơ lửng giữa không trung, đoạn đường này hắn bước thật gian khổ, nhưng hắn sẽ không chùn chân.
Nghiêm Tiểu Đao ngồi trên bậc thang cuối, nhìn gốc tử đằng bướng bỉnh sống sót trên đống đổ nát hoang tàn bên ngoài khách sạn. Một tảng đá vô cùng quan trọng cũng vừa nát vụn trong lòng hắn, gạch ngói đâm vào tim hắn rất đau. Nhưng đồng thời, dường như lại có một ngọn cây vừa xuyên qua phế tích, chồi non xanh mơn mởn vươn ra khỏi rãnh núi khô khốc trong lồng ngực hắn. Đây là con đường gập ghềnh nhất mà hắn phải đi qua trong đời, tất nhiên hắn muốn vượt qua, hắn phải rút kinh nghiệm xương máu, thay da đổi thịt để sống lại.
Lăng Hà ôm lấy eo hắn từ phía sau, “Chỗ này chắc không cần hai ta nữa, tôi đưa anh về nhà.”
Đúng vậy, chỉ cần hé lộ thân phận của Du Cảnh Liêm, tìm hiểu được nguồn gốc thì giải quyết rất dễ dàng, vấn đề bây giờ chỉ là thời gian và hiệu suất. Tất cả cứ giao lại cho đội trưởng Tiết đáng tin cậy, nơi này đã không cần hai người họ mang lương khô tới cho cảnh sát thường phục nữa.
Nghiêm Tiểu Đao túm chặt cổ tay Lăng Hà, tựa như một linh hồn sắp chết đuối cần xác nhận chiếc bè cứu sinh vẫn bập bềnh bên cạnh mình, hắn bình tĩnh gật đầu, “Chúng ta về nhà thôi.”
Hình như Lăng Hà khẽ hôn lên tóc hắn từ phía sau.
Nghiêm Tiểu Đao không dám chắc, nhưng da đầu và ngọn tóc hắn cảm nhận được hơi thở nóng hổi. Lăng Hà đột ngột tiến lại, chẳng thèm kiêng kị tầm mắt tẻ nhạt của những người không phận sự xung quanh, hiên ngang đường hoàng ôm hắn bỏ đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.