Chương 34: Tình cảm dâng trào
Hương Tiểu Mạch
08/02/2021
Buổi tối, Nghiêm tổng về nhà rất muộn, các huynh đệ đã tắt đèn đi ngủ từ lâu.
Sân trong của tòa nhà này rất lớn, Nghiêm Tiểu Đao ở biệt thự chính, bốn tiểu đệ ngủ ở hai phòng dưới lầu. Cạnh biệt thự chính còn có lầu phụ dựng thêm ngủ được bảy tám người. Bình thường mười mấy gã đàn ông vẫn sống chung như thế.
Nghiêm Tiểu Đao cố tình nấn ná đến hết bữa tối và tiết mục giải trí sau bữa tối mới về nhà, né tránh dây dưa không cần thiết. Trong lòng thấy hơi mệt, không muốn nghe những người không liên quan om sòm trêu ghẹo quan hệ của hắn và ngài Lăng, lần đầu trong đời hắn cảm thấy “Tập thể ký túc xá” của đàn ông độc thân này chật chội quá.
Đi qua sân phơi thấp thoáng thấy có bóng người, định thần nhìn lại, chính là gốc ngũ gia bì nọ, từ xuân sang thu rung rinh tán lá.
Khoan Tử cần mẫn ló đầu ra từ phòng ngủ dưới lầu, đầu tóc bù xù mặt đầy ngái ngủ, bị Nghiêm Tiểu Đao ra hiệu “suỵt”, đuổi về ngủ tiếp. Trên thực tế, khúc hát ru ngân nga khắp biệt thự hôm nay cao cấp vô cùng, không phải đĩa nhạc thu âm, mà là diễn tấu nhạc sống, do nghệ sĩ khách mời đặc biệt đánh Steinway mà ra. Ánh trăng như nước chảy, hoa xuân trải dài, cả biệt thự bồng bềnh trong tiếng dương cầm đẹp tới vô ngần.
Chính giữa phòng đặt một chiếc dương cầm ba chân lộng lẫy. Bóng dáng người đánh đàn tĩnh lặng mà thanh nhã, đường cong hoàn mỹ từ cổ tới sống lưng, áo sơ-mi bao bọc thân thể mảnh mai cân xứng, ôm trọn vòng eo mềm mại gọn gàng. Dáng dấp phóng khoáng phong lưu như từ trong mây bước xuống, đây không phải người phàm…
Hùng gia và Tam nương cùng lặng thinh, bị tiếng đàn huấn luyện thành rón rén rụt rè, nhịp bước đầy văn nghệ, bốn chân khẽ khàng êm ái, hơn nữa còn tuân thủ lễ nghi phương Tây, nhạc chưa kết thúc thì chưa được vỗ tay, nhạc chưa kết thúc thì tuyệt đối không dám oang oang sủa bậy, đợi xong xuôi mới dám chạy tới thắm thiết cọ cọ chủ nhân.
Nghiêm Tiểu Đao để áo vest trên sô pha, bước tới ngồi xuống nửa băng ghế trống bên cạnh.
Vị trí này là để dành cho hắn, đặc biệt đợi hắn về.
“Xin lỗi nhé, về trễ quá.” Nghiêm Tiểu Đao đặt tay trên phím đàn, tùy tiện gõ vài âm, quá yên tĩnh, hắn không chịu nổi.
Lăng Hà thản nhiên liếc mắt, nói lời đầy ẩn ý, “Về ngủ là tốt rồi, không thì ma quỷ lộng hành trong biệt thự.”
Nghiêm Tiểu Đao hỏi, “Tôi là hộ pháp trừ tà sao?”
Lăng Hà chế nhạo hắn, “Anh đẹp trai hơn hộ pháp, nhưng cũng có tác dụng trừ tà.”
Hai người không hẹn trước, nhưng cùng vươn tay, bất chợt nổi hứng, bốn tay cùng đàn một bản sục sôi nhiệt liệt.
Nghiêm Tiểu Đao cảm khái, “Cả nhà ngủ hết rồi.”
Lăng Hà chẳng cần lý lẽ, “Ngủ hay không kệ họ chứ? Chúng ta đàn kệ chúng ta!”
Lăng Hà đặt mua một đống nhạc phổ online, gửi chuyển phát nhanh tới. Đều là giáo trình sơ cấp và trung cấp, hiển nhiên là để chuẩn bị cho tuyển thủ lớn tuổi mới vào nghề. Lăng Hà ném cho hắn mấy cuốn nhạc phổ, dùng mắt ra hiệu, đến giờ giảng dạy cho ông chủ rồi.
Tâm trạng Nghiêm Tiểu Đao không ngừng đảo lộn qua từng trang nhạc phổ, nốt nhạc nhảy nhót trên nền giấy trắng tinh, cuồn cuộn như thủy ngân, hắn bất chợt nhìn thẳng vào mắt y, “Trưa nay tôi gặp Mạch Doãn Lương ở quán cà phê, chuyện trò với anh ta mấy câu.”
Lăng Hà không hề lộ vẻ kinh ngạc, chút cảm xúc nhỏ nhoi men theo đôi mắt phượng và hàng lông mày đen nhánh, chậm rãi khuất sau làn tóc nơi thái dương, “Anh thích chuyện trò với ai cũng được, không cần báo cáo với tôi.”
Nghiêm Tiểu Đao hạ giọng khẽ nói, “Thì báo cáo một chút, không lừa gạt cậu.”
Lăng Hà cười khẩy, lưỡi dao vô hình khoét thẳng vào vấn đề, “Nghiêm tổng có chuyện gì muốn hỏi tôi phải không? Đừng quanh co lòng vòng, hỏi đi.”
Đây mới là phong cách nhà họ Lăng, khí thế bức người, không chừa đường sống, chẳng thèm che giấu bản tính sắc sảo và thuật đọc tâm, chẳng cần lá mặt lá trái với ai hết.
Nghiêm Tiểu Đao chăm chú nhìn y, “Không muốn hỏi gì cả.”
“Nghiêm tổng có nghi vấn gì thì cứ hỏi tôi.” Lăng Hà liếc xéo hắn, dùng ánh mắt xé toạc da mặt hắn, làn môi mỏng khẽ mấp máy tuôn thẳng một tràng, “Nào có thứ phong ba bão táp đả kích ngấm ngầm hay yêu ma quỷ quái hổ báo tì hưu gì tôi chưa từng thấy? Tôi sẽ không bị bất cứ vấn đề gì hù chết hoặc uất chết, Nghiêm tổng cứ nói, ngàn vạn lần đừng nên kiềm chế.”
Nghiêm Tiểu Đao khẳng khái đáp, “Tôi không có bất cứ vấn đề gì cần hỏi cả.”
Ngay tại khoảnh khắc ấy, hắn đã xác nhận được phán đoán và tâm trạng của mình, không phải trốn tránh, mà là thoải mái, cảm thấy mình không nhìn lầm. Ngài Lăng cả người gai góc, hào quang lóa mắt bắn ra bốn phía, tính tình vừa thối vừa cứng không ai trị nổi này thật sự không giống Mạch Doãn Lương hay Lư Dịch Luân, từng cái gai trên người đều biết đâm tay thế này, thật sự không giống!
Nghiêm Tiểu Đao gõ phím đàn một lát, hạ giọng làm hòa, “Vừa nãy cậu đàn bản gì thế, tôi muốn học bản đó.”
Thầy Lăng chẳng buồn nể mặt, thẳng thừng bác bỏ anh học trò cầu tiến, “‘Sonate ánh trăng’, khó lắm, anh không học được đâu, học ba tháng cũng chẳng nổi.”
Nghiêm Tiểu Đao nói, “Thì từ từ học, ba tháng có làm sao?”
Hàng mi dày rợp của Lăng Hà khẽ buông xuống, “Tôi dạy anh bản nào dễ thôi, tranh thủ ba ngày học cho xong.”
Đêm đó Nghiêm Tiểu Đao vẫn còn chưa hiểu, tại sao Lăng Hà không dạy hắn bản khó, từ từ thôi, gấp gáp làm gì? Sao cứ khăng khăng phải ba ngày thành nghề?
Lăng Hà lấy nhạc phổ cho hắn chọn, chọn một bản có vẻ đơn giản của Bach. Hiệu suất học tập và giảng dạy của hai người không cao, vì đánh đàn dần biến thành tán gẫu và đấu võ mồm với nhau, cơ bản đều là Tiểu Đao luyện tay, Lăng Hà luyện miệng, phê bình anh học sinh hết nước hết cái. Đôi lúc Tiểu Đao bất giác bị cuốn hút bởi ánh mắt của y, phải lặng lẽ rời mắt, rồi lại dùng khóe mắt quan sát thầy Lăng đang gắt gao nhìn đôi tay anh học trò, vẻ như muốn nuốt luôn ngón tay hắn.
Tay phải và tay trái của hai người khá gần nhau, đàn tới một số âm vực thường không hẹn mà gặp, trong lòng như có cảm ứng, ngón áp út và ngón út lập tức kề sát vào nhau… Không ai lên tiếng, cũng không ai tách ra, tay kề với tay, vì vậy nhạc phổ biến thành gõ loạn.
Đánh đàn giữa đêm khuya thật sự rất giống đám trẻ con ham chơi vũ trang khởi nghĩa chống đối cha mẹ, mải mê không chịu ngừng, bản nhạc của Bach chỉ tập được hai trang, giao hẹn ngày mai học tiếp.
Nghiêm Tiểu Đao đưa ngài Lăng đi rửa mặt, thu xếp lên giường, tự hắn quay về phòng ngủ cho khách, bóng dáng lẻ loi tịch mịch chậm rãi băng qua hành lang mờ tối, rõ ràng lưu luyến chẳng muốn đi, rõ ràng kìm nén bao nhiêu áp lực. Hắn vào phòng tắm, cởi áo, thò đầu dưới vòi sen, dùng nước lạnh thô bạo rửa ráy cho tỉnh, sau đó ra soi gương.
Nước lạnh không nể nang xối ướt tóc, ngực và các bộ phận khác của hắn, từng giọt nước nhảy nhót trên hàng mi dày đen nhánh. Cố ép mình sực tỉnh sau quá trình uống rượu độc giải khát, cuối cùng chỉ khiến phần nhô cao phập phồng bên dưới càng không thể che giấu. Nghiêm Tiểu Đao thình lình ghé sát vào gương, hiếm khi tỉ mỉ ngắm nghía khuôn mặt mình, có chút ngượng ngùng hạ mắt nở nụ cười, mặc cho tâm trạng từng tấc từng tấc chìm vào sung sướng, đây là thứ rung động hắn chưa bao giờ được trải qua…
Trước kia hắn cũng chưa bao giờ tán thưởng tướng mạo của mình như vậy. Rõ ràng đã qua cái thời thanh xuân ngang ngược, thế mà đột nhiên tự kỷ, cạo râu sạch sẽ, còn dùng nước súc miệng xóa sạch mùi thuốc lá.
Nghiêm Tiểu Đao không hề ngốc nghếch, mà tinh tế vô cùng, khi biết hắn lén gặp Mạch Doãn Lương, Lăng Hà thẳng thắn luôn rằng “Có nghi vấn gì cứ hỏi”, xét từ góc độ nào đó, câu này tương đương với thừa nhận, quả thật Lăng Hà quen biết Mạch Doãn Lương, Mạch Doãn Lương cũng không nhận lầm người.
Chuyện cũ của Lăng Hà mà Mạch Doãn Lương lén tiết lộ, rất có khả năng đã thật sự xảy ra.
Cũng chính vì thế, hắn cảm thấy không cần phải đào sâu vấn đề này nữa. Đối với người mình thật lòng trân trọng, hắn chỉ muốn yêu thương ôm vào lòng, chứ không phải dùng phương thức hỏi cung hẹp hòi xua đuổi người ta. Đối với một số việc, hắn hoàn toàn chẳng quan tâm, nhưng đối với người nào đó, hắn đã quan tâm rất nhiều!
…
Nghiêm Tiểu Đao tựa trán trên mặt gương lạnh lẽo trơn trượt, hạ quyết định cuối cùng.
Một lát sau, hắn cúi đầu tháo bỏ đai quấn bụng màu đen và tất cả lưỡi đao rất hiếm khi rời người, cảm thấy không cần thiết, hắn không cần đề phòng Lăng Hà. Sau đó hắn mặc lại sơ mi lên nửa thân trần ướt át, ngón tay nóng hổi đụng phải làn da như bốc lửa của mình.
Cái bóng thật dài lại xuất hiện trên hành lang, không còn băn khoăn do dự, nhanh chóng đi tới phòng ngủ chính, mở cửa bước vào.
Ngọn đèn nhỏ đầu giường vẫn bật, Lăng Hà cũng chưa ngủ, ánh mắt mơ màng ngước lên nhìn hắn, “… Nghiêm tổng?”
Nghiêm Tiểu Đao đứng ở đầu giường, thân hình cao ngất khỏe khoắn thấp thoáng sau lớp áo trắng, giọt nước trượt từ mép tóc xuống cổ nóng hầm hập.
“… Anh có việc gì thế?” Lăng Hà nhíu mày, đột nhiên cảnh giác, rụt đầu về phía sau, vẻ như muốn ngồi dậy hoặc vùng vẫy bật lên.
Nghiêm Tiểu Đao không ngồi bên mép giường trò chuyện vài câu như thường lệ, đùi phải của hắn quỳ trên giường, tay trái vươn ra, ôm trọn đầu và lưng của Lăng Hà, cả người phủ xuống, đè lên…
Sau chót, Nghiêm Tiểu Đao nhìn thấy đôi mắt Lăng Hà chuyển màu xanh thẫm vì khiếp sợ. Trong hai con ngươi sáng bóng đầy bối rối kia, hắn biến thành loài động vật họ mèo khổng lồ tăm tối, nặng trĩu và ngang tàng đàn áp. Hắn dùng trán và mũi khóa chặt khuôn mặt Lăng Hà, chóp mũi cọ xát cùng chóp mũi, chung tình vô hạn, khoảnh khắc trước nụ hôn, đôi môi hắn run rẩy không kìm chế nổi.
Mà đôi môi của người kia rõ ràng cũng run rẩy!
Ánh mắt Lăng Hà tức khắc bị đánh sập thành rời rạc mê say cùng đắm đuối, giây phút hai thân thể cận kề khiến ba hồn bảy phách Nghiêm Tiểu Đao như muốn nổ tung. Cơ thể hắn ngưng tụ tại đây, còn tâm hồn đã lâng lâng rong ruổi nơi chân trời chan chứa mây xanh. Lửa thiêu, nóng bỏng, phỏng rát… Làn da yếu ớt che chắn cho xúc cảm thể xác đê mê, cuối cùng không chịu nổi áp lực, chẳng mấy chốc tan thành tro bụi…
Hình như người bên dưới vừa mãnh liệt run rẩy từ cuống họng tới sâu trong cổ họng, một cánh tay vùng vẫy đẩy hắn ra.
Cánh tay Nghiêm Tiểu Đao run lẩy bẩy, kinh nghiệm đầy ngạo nghễ ngày xưa bỗng chốc hóa hư vô, bản thân hắn như trở thành vật thí nghiệm ngây ngô khờ dại, lần đầu nếm thử mùi vị yêu thương và chung tình, nhếch nhác phô bày trước mặt người nọ. Hắn trân trọng nâng khuôn mặt Lăng Hà lên, bao phủ đôi môi y, thăm dò tiến vào khoang miệng y trong nỗi mê say chưa từng có và hết cách miêu tả thành lời, môi lưỡi giao thoa, cuốn sạch những bồi hồi, do dự và hổn hển khi nãy, khoảnh khắc giao hòa khiến ngọn lửa rừng bừng bừng cháy, hết thảy trước mắt hắn bị san thành bình địa, chỉ duy nhất con người hoàn mỹ này còn lại trong lòng hắn mà thôi.
Hắn muốn xác nhận rằng Lăng Hà đang ở trong lòng hắn không có bất cứ mối liên quan nào với các giao dịch xấu xa dơ bẩn, chỉ rành rành ở trong lòng hắn mà thôi, cho hắn một vòng tay, một lời an ủi, chỉ vậy là đủ rồi.
“Tiểu Đao… Nghiêm tổng, anh buông ra…” Âm thanh khàn khàn đè nén của Lăng Hà bị vùi lấp trong lồng ngực ướt át của Nghiêm Tiểu Đao, giống như cách một lớp bông, nhưng mạnh mẽ đánh vào tim hắn, cảm giác đau đớn này là thật!
Sức lực của hai người đàn ông đều không nhỏ, cơ hồ vung tay đánh đấm chao đảo cả chiếc giường.
Đôi mắt Nghiêm Tiểu Đao hoe đỏ, nóng hổi vì động tình, lấy thượng áp hạ chiếm hết ưu thế, nhân lúc hai thân thể dây dưa bèn tranh thủ luồn tay thăm dò sau lưng Lăng Hà. Chiếc áo ngủ mặc nhà lập tức chia năm xẻ bảy dưới tay hắn, sắt thép còn không chống nổi lực tay hắn, huống chi một lớp vải mềm?
Một tay hắn men theo làn da màu mật ong khiến người ta mê đắm, mạnh bạo luồn vào quần Lăng Hà.
Hắn thật sự đã kìm chế quá lâu vì người trước mặt, quá yêu thương, nên những kháng cự và mâu thuẫn, căng thẳng và ngạo mạn từ trước tới nay xem ra có vẻ nực cười, tất cả đều không chịu nổi một kích trước mặt Lăng Hà.
…
Chính khoảnh khắc đó, Nghiêm Tiểu Đao nghe thấy âm thanh vùng vẫy kháng cự không kìm nén nổi phát ra từ lồng ngực Lăng Hà, phía dưới như chôn giấu ngọn núi lửa đang hoạt động, không ngừng nghiêng ngả, rung chuyển đợi phun trào, nham thạch nóng chảy trắng trời ngập đất, quét hết mây mù nồng đượm ái tình.
Nụ hôn lưỡi nồng nàn cũng gặp trục trặc, Lăng Hà định cắn hắn, cắn xé đầu lưỡi hắn, lập tức vùng thoát khỏi miệng hắn.
“Bốp” một tiếng, xương cứng đập vào xương cứng phát ra tiếng vang trầm đục.
Một khuỷu tay nện thẳng vào Nghiêm Tiểu Đao, đập hắn bật ngửa ra sau. Lăng Hà lật tay phải bóp chặt cổ họng hắn, hai người chuyển sang thế giằng co không nhúc nhích, một người nằm đè lên người còn lại, hổn hển nhìn nhau dưới ánh đèn, cùng nhẫn nhịn không bộc phát.
“Lăng Hà.” Nghiêm Tiểu Đao không muốn buông y ra, không dùng tay sờ cũng tự biết dưới cằm đã sưng tấy đỏ ửng, Lăng Hà vung khuỷu tay rất mạnh, dùng hết sức lực.
Người trong lòng hắn cứng đờ như khối đá không thể xâm phạm, vành mắt chưa từng đỏ như vậy, đã giận không thể nén, thân thể chẳng những nóng bỏng mà còn phun lửa vào hắn! Lăng Hà bóp chặt cổ hắn không buông, cơ bắp căng cứng như khối sắt.
Mình nóng vội quá, thô lỗ quá rồi sao?
Nhưng đây là lần dịu dàng nhất từ trước tới nay rồi.
Nghiêm Tiểu Đao luôn biết lòng bàn tay mình thô ráp thế nào, người bị hắn sờ chắc chắn sẽ khó chịu. Nhưng hắn lại sờ rất thích, Lăng Hà mịn màng không tả nổi, dáng người hoàn mỹ, khiến hắn tự thấy xấu hổ…
Hắn cũng tự nhận mình không phải người văn vẻ lòng vòng, có tình cảm thì nói có, không tình cảm thì nói không, thích chính là thích. Hắn cho rằng Lăng Hà cũng dứt khoát và thẳng thắn như hắn, tính cách hai người hợp như vậy, cảm ứng cách lòng như vậy cơ mà. Hai thằng đàn ông còn phải “thảo luận”, “giải thích” chuyện đang làm trên giường hay sao? Chẳng lẽ không cùng hiểu được hay sao?
Nghiêm Tiểu Đao vỗ về nói, “Làm cậu đau hả? Tôi xin lỗi.”
Yết hầu hắn phập phồng dưới ba ngón tay của Lăng Hà, không tránh né, mặc y bóp chặt.
“Nghiêm tổng điên rồi sao? Bỏ tay anh ra, giữ lấy tự trọng và địa vị của anh, dạo này eo mỏi chân lười, muốn chơi gái nhưng ngại ra cổng sao?” Lăng Hà thốt ra câu này.
Nghiêm Tiểu Đao khẽ đáp, “Không phải.”
“Anh muốn làm gì?” Lăng Hà không có đao, nhưng ánh mắt sắc như đao, “Vờ vịt chính nhân quân tử lâu quá sinh nghẹn hay mặt người dạ thú, ngựa quen đường cũ sốt ruột quá rồi? Ngài Nghiêm ạ, quả thật Lăng Hà tôi gia cảnh sa sút, bất tài bất lực, yên phận làm một thằng què ăn xin anh ở đây, nhưng anh tưởng tôi đơn thương độc mã không đánh lại anh sao? Anh và Giản Minh Tước, Du Hạo Đông có gì khác nhau? Đằng nào cũng nắm trong tay, không xơi thì phí quá nhỉ?”
Lăng Hà hỉ nộ vô thường, thình lình trở mặt khiến Nghiêm Tiểu Đao cực kỳ kinh ngạc và khó hiểu, cánh tay dần buông lỏng, cảm giác lạnh lẽo trượt dọc sống lưng, “Lăng Hà, đừng nói thế, tôi không hề nghĩ như vậy.”
“Vậy ngài nghĩ như thế nào, thưa ngài Nghiêm?” Lăng Hà cười khẩy, cũng rất khó hiểu và phẫn nộ, đáp lại một cách mỉa mai, “Quan hệ của tôi và anh gọi là gì? Từ lúc bước vào cửa nhà anh, tôi được xem là khách anh mời về hay tù binh anh giam lỏng giám sát thay cha nuôi anh? Tôi ở đây ngắm cá ngắm trăng hay thực chất là ăn nhờ ở đậu, sẵn sàng để bị xé xác bất cứ lúc nào? Đừng bảo tôi rằng anh không biết sắp tới sẽ ra sao. Qua hôm nay sẽ thế nào? Anh xách quần bước từ giường tôi xuống, Thích Bảo Sơn lệnh anh chặt tay chân tôi quẳng xuống biển nuôi cá mập, anh định nghe hay không nghe đây hả Nghiêm tổng?”
Nghiêm Tiểu Đao kinh ngạc một lát mới mở miệng vặn lại, “Lăng Hà, tôi sẽ xuống tay hại cậu sao? Tôi đã hại cậu bao giờ chưa?… Dù hôm nay Thích gia đứng ở đây, tôi cũng sẽ nghĩ mọi cách bảo vệ cậu, không cho bất luận kẻ nào làm hại cậu, cậu không tin tôi đến vậy sao?”
Lăng Hà khinh bỉ đáp, “Anh bảo vệ tôi thế nào? So sánh với người cha nuôi tình sâu tựa biển ân trọng như núi của anh, tôi và anh cùng lắm chỉ như cỏ rác bèo bọt tình cờ gặp gỡ. Giả như Nghiêm tổng còn muốn giữ chút mặt mũi và tự tôn thì đừng khẩu thị tâm phi hư tình giả ý trước mặt tôi nữa, để dành sức mà thể hiện lòng trung thành với cha nuôi anh, chỉ ông ta mới đáng tin thôi!”
…
Nghiêm Tiểu Đao lạnh toát cả người, không dám tin chằm chằm nhìn mỹ nhân nằm trong lòng hắn, mắng chửi hắn té tát.
Đẹp đến khuynh thành, độc tới cùng cực.
Từng câu nói ra đều quá hợp lý, thậm chí hắn không tìm được lời nào để phản bác, từng câu từng chữ như cây gậy quật vào mặt hắn, chọc vào tim hắn. Giờ khắc này hắn mới được lĩnh giáo sự hung ác của Lăng Hà, những dịu dàng khi trước tan thành tro bụi, giống như chưa hề tồn tại, không có gì từng tồn tại.
Nhưng mà, tại khoảnh khắc hắn dùng lưỡi thăm dò khoang miệng người kia, rõ ràng hắn cảm nhận được thân thể ấm áp cùng môi lưỡi nồng nhiệt đáp lại hắn; khi hắn ôm Lăng Hà âu yếm mê say, rõ ràng hắn cảm nhận được người kia cũng muốn chào đón hắn, ôm lấy hắn… Hơn nữa còn dùng cách thức rất đàn ông, dùng hai cánh tay cực kỳ mạnh mẽ ôm chặt hắn, vuốt ve hắn, những điều này tuyệt đối không phải ảo giác, chắc chắn Lăng Hà có vuốt ve hắn… Chỉ là một thoáng ôm ấp triền miên đưa hắn lên mây, khiến hắn lầm tưởng người kia cũng mong muốn chuyện này.
Nghiêm Tiểu Đao rất muốn móc tim ra bảy tỏ, nhưng có vài lời không thể nói rõ, chỉ đành dệt kín yêu thương, súc tích thầm thì, “Tôi thương cậu, tôi muốn che chở cho cậu, cậu có gì khó nói và bất đắc dĩ cứ chia sẻ với tôi, tôi gánh vác thay cậu.”
Lăng Hà thẳng thừng gạt bỏ, “Cảm ơn ý tốt của Nghiêm tổng, không cần thiết. Có một số việc anh không gánh nổi, mà tôi cũng chẳng cần ai thương. Tôi không phải Mạch Doãn Lương yếu hèn cam chịu, than thân trách phận vẫy đuôi mừng chủ, tôi thẳng thắn nhanh miệng, chẳng có gì khó nói, Nghiêm tổng muốn thương hương tiếc ngọc thì cứ tìm ngài Mạch mà thương.”
Nghiêm Tiểu Đao cực kỳ thất lạc, lẩm bẩm, “… Cậu không muốn?”
Lăng Hà buông lỏng bàn tay bóp cổ hắn, “Tôi không muốn.”
…
Tôi không muốn.
Tôi không muốn.
…
Nghiêm Tiểu Đao gian khổ rời khỏi Lăng Hà, chỉ là động tác tách ra cực kỳ đơn giản, nhưng nỗi thất vọng và cái lạnh tận xương đẩy hắn rời xa người trước mặt, quẳng hắn tới cuối chân trời.
Có lẽ Lăng Hà cũng tự thấy mình quá bạc tình, hàng mi dày rủ xuống, che khuất chút le lói thật lòng, “Xin lỗi ngài Nghiêm, có lẽ chuyện gì đó đã khiến ngài hiểu lầm. Sự ‘yêu thích’ của tôi không giống với ngài, tôi ‘không phải’, tôi không thích đàn ông… Ngài vẫn là Nghiêm tổng khôi ngô phóng khoáng quyến rũ ngời ngời, ngài chỉ nhầm đối tượng thôi.”
Nghiêm Tiểu Đao lẳng lặng nhìn y, “Tôi cũng ‘không phải’, tôi cũng không thích đàn ông, tôi chưa làm bao giờ.”
Nhưng tôi thích cậu.
Nghiêm Tiểu Đao cho rằng, câu nói này là lời thổ lộ sâu sắc nhất giữa hai người, không cần phải vòng vo vô nghĩa. Tôi không thích đàn ông, tôi chưa bao giờ đụng vào đàn ông, chỉ vì cậu là cậu thôi đó, Lăng Hà!
Rõ ràng Lăng Hà nghe xong cũng hiểu, liều chết vật lộn rời mắt đi, lại khiến yết hầu run rẩy ngoài tầm kiểm soát.
Nghiêm Tiểu Đao trở mình xuống giường, không ngoái lại, kìm nén cơn đau như kim chích, lẳng lặng bỏ đi.
Lăng Hà nói không muốn.
Hắn tuyệt đối sẽ không ép buộc người kia, hai người lên giường đều phải tình nguyện, đều muốn chung tình đầu gối tay ấp, hắn tuyệt đối sẽ không cưỡng ép. Hắn vốn đã không cưỡng ép bất kỳ ai, huống chi là người hắn thật lòng yêu thương và trân trọng, không thể làm được… Cho dù sức lực hai người chênh lệch nhau là thế, hắn đè lên chân người kia, khẽ dùng sức là có thể mãn nguyện dễ dàng.
Đêm đó, hắn ngồi hút thuốc trên tảng đá trong góc sân sau, hưởng thụ gió lạnh, còn bị đám tiểu đệ ở lầu phụ trông thấy, ló mặt ra hỏi hắn, “Lão đại chưa ngủ ạ?”
“Lên cơn nghiện, ra ngoài hút điếu thuốc.” Nghiêm Tiểu Đao đáp.
“Ha ha, lão đại thương người ta thiệt nha…” Đám tiểu đệ quay vào.
Nghiêm Tiểu Đao cũng không lộ vẻ nản lòng, xấu hổ hoặc muốn sống muốn chết, trong lòng hắn đau khổ, nhưng chưa bao giờ thể hiện ra ngoài, hắn có thể trải qua bất luận đả kích nhân sinh nào, chút chuyện này đã là gì đâu?
Nghiêm Tiểu Đao không có cơ hội tận mắt chứng kiến, ngay sau khi hắn đóng cửa rời đi, Lăng Hà tắt ngọn đèn nhỏ, giấu kín tất cả ham muốn khóc cười gần như điên đảo tâm trí y vào bóng tối.
Lăng Hà ngửa mặt nằm im trên giường, trừng trừng nhìn lên trần nhà, mường tượng lại bóng dáng cao ngất và khôi ngô. Chóp mũi y tha thiết muốn cọ vào chóp mũi người đó, cọ thật lâu, cọ đến ngạt thở, cọ lên nốt ruồi nhỏ xíu đầy khêu gợi kia.
Y khẽ chạm vào môi mình, hồi tưởng lại đôi môi hôn lên môi mình giữa bao quanh co chồng chéo. Y không có chút kinh nghiệm, mà cũng chưa trải qua việc này bao giờ. Trí nhớ của y quanh quẩn trong hương thuốc lá nhàn nhạt đầy phấn khích, hỗn hợp nước súc miệng bạc hà ngòn ngọt không thể che đậy mùi thuốc lá nồng nàn thuộc về riêng Tiểu Đao; y nhớ lại nụ hôn thô lỗ nhưng nóng bỏng tới tận con tim, nụ hôn tràn trề khí thế và sảng khoái say mê giữa hai người đàn ông nọ.
Y đưa ngón tay thăm dò vào khoang miệng, vô vọng muốn tìm lại mừng vui hoan hỉ, cái nóng như thiêu như đốt, xúc cảm tuyệt vời như cùng tiến vào cực lạc khi đầu lưỡi hai người quấn quýt bên nhau.
…
Tôi không thích.
Tôi không muốn.
Đàn ông làm chuyện đó với nhau, tôi chỉ thấy ghê tởm, buồn nôn.
Nhưng là… là Tiểu Đao đó.
Sân trong của tòa nhà này rất lớn, Nghiêm Tiểu Đao ở biệt thự chính, bốn tiểu đệ ngủ ở hai phòng dưới lầu. Cạnh biệt thự chính còn có lầu phụ dựng thêm ngủ được bảy tám người. Bình thường mười mấy gã đàn ông vẫn sống chung như thế.
Nghiêm Tiểu Đao cố tình nấn ná đến hết bữa tối và tiết mục giải trí sau bữa tối mới về nhà, né tránh dây dưa không cần thiết. Trong lòng thấy hơi mệt, không muốn nghe những người không liên quan om sòm trêu ghẹo quan hệ của hắn và ngài Lăng, lần đầu trong đời hắn cảm thấy “Tập thể ký túc xá” của đàn ông độc thân này chật chội quá.
Đi qua sân phơi thấp thoáng thấy có bóng người, định thần nhìn lại, chính là gốc ngũ gia bì nọ, từ xuân sang thu rung rinh tán lá.
Khoan Tử cần mẫn ló đầu ra từ phòng ngủ dưới lầu, đầu tóc bù xù mặt đầy ngái ngủ, bị Nghiêm Tiểu Đao ra hiệu “suỵt”, đuổi về ngủ tiếp. Trên thực tế, khúc hát ru ngân nga khắp biệt thự hôm nay cao cấp vô cùng, không phải đĩa nhạc thu âm, mà là diễn tấu nhạc sống, do nghệ sĩ khách mời đặc biệt đánh Steinway mà ra. Ánh trăng như nước chảy, hoa xuân trải dài, cả biệt thự bồng bềnh trong tiếng dương cầm đẹp tới vô ngần.
Chính giữa phòng đặt một chiếc dương cầm ba chân lộng lẫy. Bóng dáng người đánh đàn tĩnh lặng mà thanh nhã, đường cong hoàn mỹ từ cổ tới sống lưng, áo sơ-mi bao bọc thân thể mảnh mai cân xứng, ôm trọn vòng eo mềm mại gọn gàng. Dáng dấp phóng khoáng phong lưu như từ trong mây bước xuống, đây không phải người phàm…
Hùng gia và Tam nương cùng lặng thinh, bị tiếng đàn huấn luyện thành rón rén rụt rè, nhịp bước đầy văn nghệ, bốn chân khẽ khàng êm ái, hơn nữa còn tuân thủ lễ nghi phương Tây, nhạc chưa kết thúc thì chưa được vỗ tay, nhạc chưa kết thúc thì tuyệt đối không dám oang oang sủa bậy, đợi xong xuôi mới dám chạy tới thắm thiết cọ cọ chủ nhân.
Nghiêm Tiểu Đao để áo vest trên sô pha, bước tới ngồi xuống nửa băng ghế trống bên cạnh.
Vị trí này là để dành cho hắn, đặc biệt đợi hắn về.
“Xin lỗi nhé, về trễ quá.” Nghiêm Tiểu Đao đặt tay trên phím đàn, tùy tiện gõ vài âm, quá yên tĩnh, hắn không chịu nổi.
Lăng Hà thản nhiên liếc mắt, nói lời đầy ẩn ý, “Về ngủ là tốt rồi, không thì ma quỷ lộng hành trong biệt thự.”
Nghiêm Tiểu Đao hỏi, “Tôi là hộ pháp trừ tà sao?”
Lăng Hà chế nhạo hắn, “Anh đẹp trai hơn hộ pháp, nhưng cũng có tác dụng trừ tà.”
Hai người không hẹn trước, nhưng cùng vươn tay, bất chợt nổi hứng, bốn tay cùng đàn một bản sục sôi nhiệt liệt.
Nghiêm Tiểu Đao cảm khái, “Cả nhà ngủ hết rồi.”
Lăng Hà chẳng cần lý lẽ, “Ngủ hay không kệ họ chứ? Chúng ta đàn kệ chúng ta!”
Lăng Hà đặt mua một đống nhạc phổ online, gửi chuyển phát nhanh tới. Đều là giáo trình sơ cấp và trung cấp, hiển nhiên là để chuẩn bị cho tuyển thủ lớn tuổi mới vào nghề. Lăng Hà ném cho hắn mấy cuốn nhạc phổ, dùng mắt ra hiệu, đến giờ giảng dạy cho ông chủ rồi.
Tâm trạng Nghiêm Tiểu Đao không ngừng đảo lộn qua từng trang nhạc phổ, nốt nhạc nhảy nhót trên nền giấy trắng tinh, cuồn cuộn như thủy ngân, hắn bất chợt nhìn thẳng vào mắt y, “Trưa nay tôi gặp Mạch Doãn Lương ở quán cà phê, chuyện trò với anh ta mấy câu.”
Lăng Hà không hề lộ vẻ kinh ngạc, chút cảm xúc nhỏ nhoi men theo đôi mắt phượng và hàng lông mày đen nhánh, chậm rãi khuất sau làn tóc nơi thái dương, “Anh thích chuyện trò với ai cũng được, không cần báo cáo với tôi.”
Nghiêm Tiểu Đao hạ giọng khẽ nói, “Thì báo cáo một chút, không lừa gạt cậu.”
Lăng Hà cười khẩy, lưỡi dao vô hình khoét thẳng vào vấn đề, “Nghiêm tổng có chuyện gì muốn hỏi tôi phải không? Đừng quanh co lòng vòng, hỏi đi.”
Đây mới là phong cách nhà họ Lăng, khí thế bức người, không chừa đường sống, chẳng thèm che giấu bản tính sắc sảo và thuật đọc tâm, chẳng cần lá mặt lá trái với ai hết.
Nghiêm Tiểu Đao chăm chú nhìn y, “Không muốn hỏi gì cả.”
“Nghiêm tổng có nghi vấn gì thì cứ hỏi tôi.” Lăng Hà liếc xéo hắn, dùng ánh mắt xé toạc da mặt hắn, làn môi mỏng khẽ mấp máy tuôn thẳng một tràng, “Nào có thứ phong ba bão táp đả kích ngấm ngầm hay yêu ma quỷ quái hổ báo tì hưu gì tôi chưa từng thấy? Tôi sẽ không bị bất cứ vấn đề gì hù chết hoặc uất chết, Nghiêm tổng cứ nói, ngàn vạn lần đừng nên kiềm chế.”
Nghiêm Tiểu Đao khẳng khái đáp, “Tôi không có bất cứ vấn đề gì cần hỏi cả.”
Ngay tại khoảnh khắc ấy, hắn đã xác nhận được phán đoán và tâm trạng của mình, không phải trốn tránh, mà là thoải mái, cảm thấy mình không nhìn lầm. Ngài Lăng cả người gai góc, hào quang lóa mắt bắn ra bốn phía, tính tình vừa thối vừa cứng không ai trị nổi này thật sự không giống Mạch Doãn Lương hay Lư Dịch Luân, từng cái gai trên người đều biết đâm tay thế này, thật sự không giống!
Nghiêm Tiểu Đao gõ phím đàn một lát, hạ giọng làm hòa, “Vừa nãy cậu đàn bản gì thế, tôi muốn học bản đó.”
Thầy Lăng chẳng buồn nể mặt, thẳng thừng bác bỏ anh học trò cầu tiến, “‘Sonate ánh trăng’, khó lắm, anh không học được đâu, học ba tháng cũng chẳng nổi.”
Nghiêm Tiểu Đao nói, “Thì từ từ học, ba tháng có làm sao?”
Hàng mi dày rợp của Lăng Hà khẽ buông xuống, “Tôi dạy anh bản nào dễ thôi, tranh thủ ba ngày học cho xong.”
Đêm đó Nghiêm Tiểu Đao vẫn còn chưa hiểu, tại sao Lăng Hà không dạy hắn bản khó, từ từ thôi, gấp gáp làm gì? Sao cứ khăng khăng phải ba ngày thành nghề?
Lăng Hà lấy nhạc phổ cho hắn chọn, chọn một bản có vẻ đơn giản của Bach. Hiệu suất học tập và giảng dạy của hai người không cao, vì đánh đàn dần biến thành tán gẫu và đấu võ mồm với nhau, cơ bản đều là Tiểu Đao luyện tay, Lăng Hà luyện miệng, phê bình anh học sinh hết nước hết cái. Đôi lúc Tiểu Đao bất giác bị cuốn hút bởi ánh mắt của y, phải lặng lẽ rời mắt, rồi lại dùng khóe mắt quan sát thầy Lăng đang gắt gao nhìn đôi tay anh học trò, vẻ như muốn nuốt luôn ngón tay hắn.
Tay phải và tay trái của hai người khá gần nhau, đàn tới một số âm vực thường không hẹn mà gặp, trong lòng như có cảm ứng, ngón áp út và ngón út lập tức kề sát vào nhau… Không ai lên tiếng, cũng không ai tách ra, tay kề với tay, vì vậy nhạc phổ biến thành gõ loạn.
Đánh đàn giữa đêm khuya thật sự rất giống đám trẻ con ham chơi vũ trang khởi nghĩa chống đối cha mẹ, mải mê không chịu ngừng, bản nhạc của Bach chỉ tập được hai trang, giao hẹn ngày mai học tiếp.
Nghiêm Tiểu Đao đưa ngài Lăng đi rửa mặt, thu xếp lên giường, tự hắn quay về phòng ngủ cho khách, bóng dáng lẻ loi tịch mịch chậm rãi băng qua hành lang mờ tối, rõ ràng lưu luyến chẳng muốn đi, rõ ràng kìm nén bao nhiêu áp lực. Hắn vào phòng tắm, cởi áo, thò đầu dưới vòi sen, dùng nước lạnh thô bạo rửa ráy cho tỉnh, sau đó ra soi gương.
Nước lạnh không nể nang xối ướt tóc, ngực và các bộ phận khác của hắn, từng giọt nước nhảy nhót trên hàng mi dày đen nhánh. Cố ép mình sực tỉnh sau quá trình uống rượu độc giải khát, cuối cùng chỉ khiến phần nhô cao phập phồng bên dưới càng không thể che giấu. Nghiêm Tiểu Đao thình lình ghé sát vào gương, hiếm khi tỉ mỉ ngắm nghía khuôn mặt mình, có chút ngượng ngùng hạ mắt nở nụ cười, mặc cho tâm trạng từng tấc từng tấc chìm vào sung sướng, đây là thứ rung động hắn chưa bao giờ được trải qua…
Trước kia hắn cũng chưa bao giờ tán thưởng tướng mạo của mình như vậy. Rõ ràng đã qua cái thời thanh xuân ngang ngược, thế mà đột nhiên tự kỷ, cạo râu sạch sẽ, còn dùng nước súc miệng xóa sạch mùi thuốc lá.
Nghiêm Tiểu Đao không hề ngốc nghếch, mà tinh tế vô cùng, khi biết hắn lén gặp Mạch Doãn Lương, Lăng Hà thẳng thắn luôn rằng “Có nghi vấn gì cứ hỏi”, xét từ góc độ nào đó, câu này tương đương với thừa nhận, quả thật Lăng Hà quen biết Mạch Doãn Lương, Mạch Doãn Lương cũng không nhận lầm người.
Chuyện cũ của Lăng Hà mà Mạch Doãn Lương lén tiết lộ, rất có khả năng đã thật sự xảy ra.
Cũng chính vì thế, hắn cảm thấy không cần phải đào sâu vấn đề này nữa. Đối với người mình thật lòng trân trọng, hắn chỉ muốn yêu thương ôm vào lòng, chứ không phải dùng phương thức hỏi cung hẹp hòi xua đuổi người ta. Đối với một số việc, hắn hoàn toàn chẳng quan tâm, nhưng đối với người nào đó, hắn đã quan tâm rất nhiều!
…
Nghiêm Tiểu Đao tựa trán trên mặt gương lạnh lẽo trơn trượt, hạ quyết định cuối cùng.
Một lát sau, hắn cúi đầu tháo bỏ đai quấn bụng màu đen và tất cả lưỡi đao rất hiếm khi rời người, cảm thấy không cần thiết, hắn không cần đề phòng Lăng Hà. Sau đó hắn mặc lại sơ mi lên nửa thân trần ướt át, ngón tay nóng hổi đụng phải làn da như bốc lửa của mình.
Cái bóng thật dài lại xuất hiện trên hành lang, không còn băn khoăn do dự, nhanh chóng đi tới phòng ngủ chính, mở cửa bước vào.
Ngọn đèn nhỏ đầu giường vẫn bật, Lăng Hà cũng chưa ngủ, ánh mắt mơ màng ngước lên nhìn hắn, “… Nghiêm tổng?”
Nghiêm Tiểu Đao đứng ở đầu giường, thân hình cao ngất khỏe khoắn thấp thoáng sau lớp áo trắng, giọt nước trượt từ mép tóc xuống cổ nóng hầm hập.
“… Anh có việc gì thế?” Lăng Hà nhíu mày, đột nhiên cảnh giác, rụt đầu về phía sau, vẻ như muốn ngồi dậy hoặc vùng vẫy bật lên.
Nghiêm Tiểu Đao không ngồi bên mép giường trò chuyện vài câu như thường lệ, đùi phải của hắn quỳ trên giường, tay trái vươn ra, ôm trọn đầu và lưng của Lăng Hà, cả người phủ xuống, đè lên…
Sau chót, Nghiêm Tiểu Đao nhìn thấy đôi mắt Lăng Hà chuyển màu xanh thẫm vì khiếp sợ. Trong hai con ngươi sáng bóng đầy bối rối kia, hắn biến thành loài động vật họ mèo khổng lồ tăm tối, nặng trĩu và ngang tàng đàn áp. Hắn dùng trán và mũi khóa chặt khuôn mặt Lăng Hà, chóp mũi cọ xát cùng chóp mũi, chung tình vô hạn, khoảnh khắc trước nụ hôn, đôi môi hắn run rẩy không kìm chế nổi.
Mà đôi môi của người kia rõ ràng cũng run rẩy!
Ánh mắt Lăng Hà tức khắc bị đánh sập thành rời rạc mê say cùng đắm đuối, giây phút hai thân thể cận kề khiến ba hồn bảy phách Nghiêm Tiểu Đao như muốn nổ tung. Cơ thể hắn ngưng tụ tại đây, còn tâm hồn đã lâng lâng rong ruổi nơi chân trời chan chứa mây xanh. Lửa thiêu, nóng bỏng, phỏng rát… Làn da yếu ớt che chắn cho xúc cảm thể xác đê mê, cuối cùng không chịu nổi áp lực, chẳng mấy chốc tan thành tro bụi…
Hình như người bên dưới vừa mãnh liệt run rẩy từ cuống họng tới sâu trong cổ họng, một cánh tay vùng vẫy đẩy hắn ra.
Cánh tay Nghiêm Tiểu Đao run lẩy bẩy, kinh nghiệm đầy ngạo nghễ ngày xưa bỗng chốc hóa hư vô, bản thân hắn như trở thành vật thí nghiệm ngây ngô khờ dại, lần đầu nếm thử mùi vị yêu thương và chung tình, nhếch nhác phô bày trước mặt người nọ. Hắn trân trọng nâng khuôn mặt Lăng Hà lên, bao phủ đôi môi y, thăm dò tiến vào khoang miệng y trong nỗi mê say chưa từng có và hết cách miêu tả thành lời, môi lưỡi giao thoa, cuốn sạch những bồi hồi, do dự và hổn hển khi nãy, khoảnh khắc giao hòa khiến ngọn lửa rừng bừng bừng cháy, hết thảy trước mắt hắn bị san thành bình địa, chỉ duy nhất con người hoàn mỹ này còn lại trong lòng hắn mà thôi.
Hắn muốn xác nhận rằng Lăng Hà đang ở trong lòng hắn không có bất cứ mối liên quan nào với các giao dịch xấu xa dơ bẩn, chỉ rành rành ở trong lòng hắn mà thôi, cho hắn một vòng tay, một lời an ủi, chỉ vậy là đủ rồi.
“Tiểu Đao… Nghiêm tổng, anh buông ra…” Âm thanh khàn khàn đè nén của Lăng Hà bị vùi lấp trong lồng ngực ướt át của Nghiêm Tiểu Đao, giống như cách một lớp bông, nhưng mạnh mẽ đánh vào tim hắn, cảm giác đau đớn này là thật!
Sức lực của hai người đàn ông đều không nhỏ, cơ hồ vung tay đánh đấm chao đảo cả chiếc giường.
Đôi mắt Nghiêm Tiểu Đao hoe đỏ, nóng hổi vì động tình, lấy thượng áp hạ chiếm hết ưu thế, nhân lúc hai thân thể dây dưa bèn tranh thủ luồn tay thăm dò sau lưng Lăng Hà. Chiếc áo ngủ mặc nhà lập tức chia năm xẻ bảy dưới tay hắn, sắt thép còn không chống nổi lực tay hắn, huống chi một lớp vải mềm?
Một tay hắn men theo làn da màu mật ong khiến người ta mê đắm, mạnh bạo luồn vào quần Lăng Hà.
Hắn thật sự đã kìm chế quá lâu vì người trước mặt, quá yêu thương, nên những kháng cự và mâu thuẫn, căng thẳng và ngạo mạn từ trước tới nay xem ra có vẻ nực cười, tất cả đều không chịu nổi một kích trước mặt Lăng Hà.
…
Chính khoảnh khắc đó, Nghiêm Tiểu Đao nghe thấy âm thanh vùng vẫy kháng cự không kìm nén nổi phát ra từ lồng ngực Lăng Hà, phía dưới như chôn giấu ngọn núi lửa đang hoạt động, không ngừng nghiêng ngả, rung chuyển đợi phun trào, nham thạch nóng chảy trắng trời ngập đất, quét hết mây mù nồng đượm ái tình.
Nụ hôn lưỡi nồng nàn cũng gặp trục trặc, Lăng Hà định cắn hắn, cắn xé đầu lưỡi hắn, lập tức vùng thoát khỏi miệng hắn.
“Bốp” một tiếng, xương cứng đập vào xương cứng phát ra tiếng vang trầm đục.
Một khuỷu tay nện thẳng vào Nghiêm Tiểu Đao, đập hắn bật ngửa ra sau. Lăng Hà lật tay phải bóp chặt cổ họng hắn, hai người chuyển sang thế giằng co không nhúc nhích, một người nằm đè lên người còn lại, hổn hển nhìn nhau dưới ánh đèn, cùng nhẫn nhịn không bộc phát.
“Lăng Hà.” Nghiêm Tiểu Đao không muốn buông y ra, không dùng tay sờ cũng tự biết dưới cằm đã sưng tấy đỏ ửng, Lăng Hà vung khuỷu tay rất mạnh, dùng hết sức lực.
Người trong lòng hắn cứng đờ như khối đá không thể xâm phạm, vành mắt chưa từng đỏ như vậy, đã giận không thể nén, thân thể chẳng những nóng bỏng mà còn phun lửa vào hắn! Lăng Hà bóp chặt cổ hắn không buông, cơ bắp căng cứng như khối sắt.
Mình nóng vội quá, thô lỗ quá rồi sao?
Nhưng đây là lần dịu dàng nhất từ trước tới nay rồi.
Nghiêm Tiểu Đao luôn biết lòng bàn tay mình thô ráp thế nào, người bị hắn sờ chắc chắn sẽ khó chịu. Nhưng hắn lại sờ rất thích, Lăng Hà mịn màng không tả nổi, dáng người hoàn mỹ, khiến hắn tự thấy xấu hổ…
Hắn cũng tự nhận mình không phải người văn vẻ lòng vòng, có tình cảm thì nói có, không tình cảm thì nói không, thích chính là thích. Hắn cho rằng Lăng Hà cũng dứt khoát và thẳng thắn như hắn, tính cách hai người hợp như vậy, cảm ứng cách lòng như vậy cơ mà. Hai thằng đàn ông còn phải “thảo luận”, “giải thích” chuyện đang làm trên giường hay sao? Chẳng lẽ không cùng hiểu được hay sao?
Nghiêm Tiểu Đao vỗ về nói, “Làm cậu đau hả? Tôi xin lỗi.”
Yết hầu hắn phập phồng dưới ba ngón tay của Lăng Hà, không tránh né, mặc y bóp chặt.
“Nghiêm tổng điên rồi sao? Bỏ tay anh ra, giữ lấy tự trọng và địa vị của anh, dạo này eo mỏi chân lười, muốn chơi gái nhưng ngại ra cổng sao?” Lăng Hà thốt ra câu này.
Nghiêm Tiểu Đao khẽ đáp, “Không phải.”
“Anh muốn làm gì?” Lăng Hà không có đao, nhưng ánh mắt sắc như đao, “Vờ vịt chính nhân quân tử lâu quá sinh nghẹn hay mặt người dạ thú, ngựa quen đường cũ sốt ruột quá rồi? Ngài Nghiêm ạ, quả thật Lăng Hà tôi gia cảnh sa sút, bất tài bất lực, yên phận làm một thằng què ăn xin anh ở đây, nhưng anh tưởng tôi đơn thương độc mã không đánh lại anh sao? Anh và Giản Minh Tước, Du Hạo Đông có gì khác nhau? Đằng nào cũng nắm trong tay, không xơi thì phí quá nhỉ?”
Lăng Hà hỉ nộ vô thường, thình lình trở mặt khiến Nghiêm Tiểu Đao cực kỳ kinh ngạc và khó hiểu, cánh tay dần buông lỏng, cảm giác lạnh lẽo trượt dọc sống lưng, “Lăng Hà, đừng nói thế, tôi không hề nghĩ như vậy.”
“Vậy ngài nghĩ như thế nào, thưa ngài Nghiêm?” Lăng Hà cười khẩy, cũng rất khó hiểu và phẫn nộ, đáp lại một cách mỉa mai, “Quan hệ của tôi và anh gọi là gì? Từ lúc bước vào cửa nhà anh, tôi được xem là khách anh mời về hay tù binh anh giam lỏng giám sát thay cha nuôi anh? Tôi ở đây ngắm cá ngắm trăng hay thực chất là ăn nhờ ở đậu, sẵn sàng để bị xé xác bất cứ lúc nào? Đừng bảo tôi rằng anh không biết sắp tới sẽ ra sao. Qua hôm nay sẽ thế nào? Anh xách quần bước từ giường tôi xuống, Thích Bảo Sơn lệnh anh chặt tay chân tôi quẳng xuống biển nuôi cá mập, anh định nghe hay không nghe đây hả Nghiêm tổng?”
Nghiêm Tiểu Đao kinh ngạc một lát mới mở miệng vặn lại, “Lăng Hà, tôi sẽ xuống tay hại cậu sao? Tôi đã hại cậu bao giờ chưa?… Dù hôm nay Thích gia đứng ở đây, tôi cũng sẽ nghĩ mọi cách bảo vệ cậu, không cho bất luận kẻ nào làm hại cậu, cậu không tin tôi đến vậy sao?”
Lăng Hà khinh bỉ đáp, “Anh bảo vệ tôi thế nào? So sánh với người cha nuôi tình sâu tựa biển ân trọng như núi của anh, tôi và anh cùng lắm chỉ như cỏ rác bèo bọt tình cờ gặp gỡ. Giả như Nghiêm tổng còn muốn giữ chút mặt mũi và tự tôn thì đừng khẩu thị tâm phi hư tình giả ý trước mặt tôi nữa, để dành sức mà thể hiện lòng trung thành với cha nuôi anh, chỉ ông ta mới đáng tin thôi!”
…
Nghiêm Tiểu Đao lạnh toát cả người, không dám tin chằm chằm nhìn mỹ nhân nằm trong lòng hắn, mắng chửi hắn té tát.
Đẹp đến khuynh thành, độc tới cùng cực.
Từng câu nói ra đều quá hợp lý, thậm chí hắn không tìm được lời nào để phản bác, từng câu từng chữ như cây gậy quật vào mặt hắn, chọc vào tim hắn. Giờ khắc này hắn mới được lĩnh giáo sự hung ác của Lăng Hà, những dịu dàng khi trước tan thành tro bụi, giống như chưa hề tồn tại, không có gì từng tồn tại.
Nhưng mà, tại khoảnh khắc hắn dùng lưỡi thăm dò khoang miệng người kia, rõ ràng hắn cảm nhận được thân thể ấm áp cùng môi lưỡi nồng nhiệt đáp lại hắn; khi hắn ôm Lăng Hà âu yếm mê say, rõ ràng hắn cảm nhận được người kia cũng muốn chào đón hắn, ôm lấy hắn… Hơn nữa còn dùng cách thức rất đàn ông, dùng hai cánh tay cực kỳ mạnh mẽ ôm chặt hắn, vuốt ve hắn, những điều này tuyệt đối không phải ảo giác, chắc chắn Lăng Hà có vuốt ve hắn… Chỉ là một thoáng ôm ấp triền miên đưa hắn lên mây, khiến hắn lầm tưởng người kia cũng mong muốn chuyện này.
Nghiêm Tiểu Đao rất muốn móc tim ra bảy tỏ, nhưng có vài lời không thể nói rõ, chỉ đành dệt kín yêu thương, súc tích thầm thì, “Tôi thương cậu, tôi muốn che chở cho cậu, cậu có gì khó nói và bất đắc dĩ cứ chia sẻ với tôi, tôi gánh vác thay cậu.”
Lăng Hà thẳng thừng gạt bỏ, “Cảm ơn ý tốt của Nghiêm tổng, không cần thiết. Có một số việc anh không gánh nổi, mà tôi cũng chẳng cần ai thương. Tôi không phải Mạch Doãn Lương yếu hèn cam chịu, than thân trách phận vẫy đuôi mừng chủ, tôi thẳng thắn nhanh miệng, chẳng có gì khó nói, Nghiêm tổng muốn thương hương tiếc ngọc thì cứ tìm ngài Mạch mà thương.”
Nghiêm Tiểu Đao cực kỳ thất lạc, lẩm bẩm, “… Cậu không muốn?”
Lăng Hà buông lỏng bàn tay bóp cổ hắn, “Tôi không muốn.”
…
Tôi không muốn.
Tôi không muốn.
…
Nghiêm Tiểu Đao gian khổ rời khỏi Lăng Hà, chỉ là động tác tách ra cực kỳ đơn giản, nhưng nỗi thất vọng và cái lạnh tận xương đẩy hắn rời xa người trước mặt, quẳng hắn tới cuối chân trời.
Có lẽ Lăng Hà cũng tự thấy mình quá bạc tình, hàng mi dày rủ xuống, che khuất chút le lói thật lòng, “Xin lỗi ngài Nghiêm, có lẽ chuyện gì đó đã khiến ngài hiểu lầm. Sự ‘yêu thích’ của tôi không giống với ngài, tôi ‘không phải’, tôi không thích đàn ông… Ngài vẫn là Nghiêm tổng khôi ngô phóng khoáng quyến rũ ngời ngời, ngài chỉ nhầm đối tượng thôi.”
Nghiêm Tiểu Đao lẳng lặng nhìn y, “Tôi cũng ‘không phải’, tôi cũng không thích đàn ông, tôi chưa làm bao giờ.”
Nhưng tôi thích cậu.
Nghiêm Tiểu Đao cho rằng, câu nói này là lời thổ lộ sâu sắc nhất giữa hai người, không cần phải vòng vo vô nghĩa. Tôi không thích đàn ông, tôi chưa bao giờ đụng vào đàn ông, chỉ vì cậu là cậu thôi đó, Lăng Hà!
Rõ ràng Lăng Hà nghe xong cũng hiểu, liều chết vật lộn rời mắt đi, lại khiến yết hầu run rẩy ngoài tầm kiểm soát.
Nghiêm Tiểu Đao trở mình xuống giường, không ngoái lại, kìm nén cơn đau như kim chích, lẳng lặng bỏ đi.
Lăng Hà nói không muốn.
Hắn tuyệt đối sẽ không ép buộc người kia, hai người lên giường đều phải tình nguyện, đều muốn chung tình đầu gối tay ấp, hắn tuyệt đối sẽ không cưỡng ép. Hắn vốn đã không cưỡng ép bất kỳ ai, huống chi là người hắn thật lòng yêu thương và trân trọng, không thể làm được… Cho dù sức lực hai người chênh lệch nhau là thế, hắn đè lên chân người kia, khẽ dùng sức là có thể mãn nguyện dễ dàng.
Đêm đó, hắn ngồi hút thuốc trên tảng đá trong góc sân sau, hưởng thụ gió lạnh, còn bị đám tiểu đệ ở lầu phụ trông thấy, ló mặt ra hỏi hắn, “Lão đại chưa ngủ ạ?”
“Lên cơn nghiện, ra ngoài hút điếu thuốc.” Nghiêm Tiểu Đao đáp.
“Ha ha, lão đại thương người ta thiệt nha…” Đám tiểu đệ quay vào.
Nghiêm Tiểu Đao cũng không lộ vẻ nản lòng, xấu hổ hoặc muốn sống muốn chết, trong lòng hắn đau khổ, nhưng chưa bao giờ thể hiện ra ngoài, hắn có thể trải qua bất luận đả kích nhân sinh nào, chút chuyện này đã là gì đâu?
Nghiêm Tiểu Đao không có cơ hội tận mắt chứng kiến, ngay sau khi hắn đóng cửa rời đi, Lăng Hà tắt ngọn đèn nhỏ, giấu kín tất cả ham muốn khóc cười gần như điên đảo tâm trí y vào bóng tối.
Lăng Hà ngửa mặt nằm im trên giường, trừng trừng nhìn lên trần nhà, mường tượng lại bóng dáng cao ngất và khôi ngô. Chóp mũi y tha thiết muốn cọ vào chóp mũi người đó, cọ thật lâu, cọ đến ngạt thở, cọ lên nốt ruồi nhỏ xíu đầy khêu gợi kia.
Y khẽ chạm vào môi mình, hồi tưởng lại đôi môi hôn lên môi mình giữa bao quanh co chồng chéo. Y không có chút kinh nghiệm, mà cũng chưa trải qua việc này bao giờ. Trí nhớ của y quanh quẩn trong hương thuốc lá nhàn nhạt đầy phấn khích, hỗn hợp nước súc miệng bạc hà ngòn ngọt không thể che đậy mùi thuốc lá nồng nàn thuộc về riêng Tiểu Đao; y nhớ lại nụ hôn thô lỗ nhưng nóng bỏng tới tận con tim, nụ hôn tràn trề khí thế và sảng khoái say mê giữa hai người đàn ông nọ.
Y đưa ngón tay thăm dò vào khoang miệng, vô vọng muốn tìm lại mừng vui hoan hỉ, cái nóng như thiêu như đốt, xúc cảm tuyệt vời như cùng tiến vào cực lạc khi đầu lưỡi hai người quấn quýt bên nhau.
…
Tôi không thích.
Tôi không muốn.
Đàn ông làm chuyện đó với nhau, tôi chỉ thấy ghê tởm, buồn nôn.
Nhưng là… là Tiểu Đao đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.