Chương 122: Ước hẹn trọn đời
Hương Tiểu Mạch
09/02/2021
Sau bữa trưa, Nghiêm tổng ngậm điếu thuốc không châm, đi dạo trên đường đua trong sân thể dục, hít ngửi hương vị thô ráp được hòa trộn từ mùi xi măng và mùi bụi đất, dang hai tay ôm lấy trời xanh bao la.
Nghiêm Tiểu Đao gặp Trần Cẩn trên sân thể dục. Cậu nhỏ đang chơi bóng rổ một mình, cảm thấy tịch mịch buồn chán.
Nghiêm Tiểu Đao ăn no, tâm trạng khá hơn một chút, thoải mái chơi bóng với cậu nhỏ họ Trần.
Duyên số và sinh tử buồn vui trong cuộc đời luôn kỳ diệu như thế, hi vọng nảy mầm sau nét chấm cuối trong bức họa ân oán của bậc cha anh. Trần Cửu thối rữa, Thích Bảo Sơn nhảy xuống biển, bây giờ Nghiêm Tiểu Đao và bạn Trần Cẩn lại cùng chơi bóng rổ tại đại học Yên Kinh.
Hai người còn rủ vài sinh viên khác chơi chung, dù sao cũng chẳng ai quen biết ai, chia bừa thành hai đội chơi tạm cũng được. Nghiêm tổng là vua của những đứa trẻ, tức khắc nhỏ lại mười tuổi, hăng say chơi bóng cùng đám thanh niên mới lớn, cả người ướt sũng mồ hôi.
Nghiêm tổng không lãng phí vài đường chuyền từ phía sau của Trần Cẩn, ném bóng trúng rổ ghi được mấy điểm, có lần còn làm được một cú dunk.
Trần Cẩn nói năng vẫn cool ngầu cộc cằn như cũ, “Anh Tiểu Đao giỏi gớm, gừng càng già càng cay!”
“ĐCM, anh Đao của chú chưa già đâu nhé.” Nghiêm Tiểu Đao giơ tay chỉ vào Trần Cẩn chẳng thèm nể nang, “Ranh con chớ ngông cuồng!”
Trần Cẩn nghiêng đầu nhếch miệng “hề hề” hai tiếng.
Lúc Nghiêm Tiểu Đao chạy về phía sau, hai người tùy tiện đập tay, chẳng ngờ phối hợp với nhau lại thành đồng đội vô cùng ăn ý…
Nghiêm Tiểu Đao liếc ngài Lăng ngồi xem ngoài sân: Vào chơi bóng nè?
Lăng Hà vươn một bàn chân xỏ xép tông ra!
Lăng Hà tình nguyện an vị ngoài sân, thuần khiết thưởng thức khung cảnh khiến người ta nhộn nhạo trước mắt. Nghiêm Tiểu Đao chỉ mặc áo ba lỗ bó sát màu đen, hình dạng cơ ngực thấp thoáng lộ ra thật đẹp, bộ dạng ướt sũng mồ hôi từ vai tới cổ gợi cảm vô cùng.
Lăng Hà lệt xệt dép lê đi loanh quanh dưới bóng râm ngoài sân thể dục, tâm thần bất định. Cuối cùng điện thoại reo vang, y biết thời khắc này nhất định sẽ tới.
Y rất thích âm thầm giám sát hành tung của Tiểu Đao, rình coi, vắt óc nghiền ngẫm tâm lý của hắn, đây là một dạng rối loạn nhân cách ám ảnh cưỡng chế cực kỳ cố chấp đã hình thành từ thời niên thiếu. Chính bởi vì bản thân y cũng bị người khác liên tục giám sát mọi hành vi động tác, chưa được tự do dù chỉ một giây. Hôm nay y tới đại học Yên Kinh, người giám sát y chắc chắn đã biết.
“Tiểu Hà, hôm nay con đến đại học Yên Kinh phải không? Con có gặp giáo sư Ninh Hằng Khiêm không?” Giọng Lăng Hoàng khàn khàn vì xúc động, ngữ điệu hưng phấn, “Chính là người ba thường kể với con ngày trước đó, năm xưa Vân Chu theo học giáo sư Ninh. Ông ta biết một số chuyện, ông ta cũng rất quan tâm đến ba con! Ba đưa người tới rồi, bây giờ đang ở cổng phía Đông đại học Yên Kinh…”
“… Không, tôi không gặp.” Lăng Hà lơ đãng đáp, không ngừng liếc về phía người đàn ông phóng khoáng đang chơi bóng rổ trong sân.
“Tiểu Hà, thế con định bao giờ gặp giáo sư Ninh? Gặp luôn đi, ngay hôm nay đi, cho ông ta biết sự thật! Năm xưa con cũng quen biết giáo sư Ninh mà, con và ông ta là người quen đấy, ngoại hình con lại rất giống ba con, chỉ cần nhìn thấy con, giáo sư Ninh sẽ xúc động lắm, không thể đè nén tâm trạng bi thương đâu, chúng ta cung cấp kế hoạch, chắc chắn ông ta sẽ phối hợp ngay. Ngày mai cha con họ Triệu sẽ tề tựu đông đủ, đó là cơ hội ngàn năm có một, chúng ta có thể…” Giọng Lăng Hoàng càng lúc càng cao, kích động tới sắp rối loạn thần kinh, thật sự khiến người khác đau đầu.
“Tôi không muốn gặp.” Lăng Hà dửng dưng cự tuyệt.
“… Tiểu Hà!!” Lăng Hoàng khản giọng chất vấn, “Con không muốn gặp nghĩa là sao? Lăng Hà, con đang nghĩ gì thế? Chúng ta đã ở rất gần trái tim của lũ quỷ dữ, chúng ta đã khiến lũ hèn hạ đáng ghê tởm đó máu chảy ròng ròng thương tích đầy mình, chúng sắp phơi bày bộ mặt thật ti tiện mục nát cho toàn thiên hạ, chẳng lẽ bây giờ con định buông tay? Con không muốn báo thù cho Vân Chu sao hả Tiểu Hà?!”
“Tôi báo thù bằng cách nào được nữa? Tôi giết người phóng hỏa sao?” Lăng Hà lẩm bẩm chất vấn, đồng thời đặt tay lên ngực tự hỏi, bóng cây đung đưa trên mặt đất chói chang ánh nắng, đâm vào mắt y đau nhói, “Tôi không muốn liên lụy tới anh ấy.”
“Anh ấy” là ai, Lăng Hoàng cũng hiểu.
Thậm chí Nghiêm Tiểu Đao còn thay y đi gặp Cổ Diệu Đình, chiến đấu, giằng co, bị thương, rơi vào tình cảnh rất dễ bị truy cứu trách nhiệm và tai ương lao ngục, Lăng Hà không muốn liên lụy Nghiêm Tiểu Đao thêm một lần nào nữa. Huống hồ tâm trạng của Tiểu Đao lúc này khiến y vô cùng lo lắng, không thể rời khỏi Tiểu Đao nửa bước.
“Tiểu Hà, con làm ba thất vọng quá, con làm ba thất vọng quá, con thay đổi rồi! Ba không ngờ bây giờ con lại trở nên sa sút đớn hèn như thế!” Lăng Hoàng như đã chìm trong cơn thịnh nộ, lải nhải lặp đi lặp lại, “Ba và con nương tựa lẫn nhau bấy nhiêu năm, chỉ có duy nhất một mục tiêu mà thôi, con sợ bóng sợ gió bo bo giữ mình xôi hỏng bỏng không, con có xứng đáng với cha của con không?! Vân Chu chết thảm ngay trước mắt con như thế nào, con quên rồi sao? Con nghĩ con mang họ Lăng thật hay sao? Con đã quen với cái tên Lăng Hà, quen với chăn ấm đệm êm, quên đi mối thù sâu nặng rồi sao? Bây giờ con có thể ném cái tên ấy xuống đất, không lưu luyến chút nào, con quên mất con là ai rồi sao?!”
Bả vai Lăng Hà run rẩy, thân thể khẽ mất thăng bằng.
Tay trái y đút trong túi quần, vẫn nắm chặt chiếc hộp nhung màu rượu vang, khó chịu và chua xót.
“Tôi sống để báo thù hay sao?” Lăng Hà khàn giọng nói, “Lăng Hoàng, đối với ông, toàn bộ ý nghĩa cho sự tồn tại của tôi chỉ là để thay thế hình bóng Cố Vân Chu trong lòng ông, làm thằng đầy tớ trong đại nghiệp báo thù của ông, làm tấm bia dựng ở phía trước để lũ ma quỷ nhắm vào. Ông tha cho tôi được không, cho tôi một con đường sống, cho tôi được bình yên mà sống, đừng đeo bám tôi nữa.”
“… Ti tiện, nhát gan, đáng thất vọng.” Lăng Hoàng sững sờ một lát, tiếp tục nhiếc móc.
Nghe thấy những lời cay nghiệt như khoét rỗng tim gan nọ, Lăng Hà lặng lẽ đưa điện thoại ra xa, không dập máy, cũng không muốn nghe nữa.
Y cũng từng cay nghiệt ác độc, đuổi tận giết tuyệt đối với người xung quanh như vậy, không thể khống chế nổi mình trong vòng tuần hoàn ác tính này.
Những lời này đã nhắc đi nhắc lại qua rất nhiều năm, tra tấn lẫn nhau ngày này qua tháng khác, đây chính là mối quan hệ cha nuôi và con nuôi thật sự giữa y và Lăng Hoàng. Mối quan hệ này được dựng lên từ hai chữ “báo thù” vặn vẹo tâm tính thấm đẫm máu tươi, bị cưỡng ép buộc chặt vào nhau.
Thứ ràng buộc từ máu mủ ruột già cả đời không trốn thoát khiến y khó thở, trằn trọc trăn trở giữa đêm khuya thanh vắng, thường xuyên ngột ngạt vã mồ hôi lạnh. Còn quý ngài Lăng Hoàng bại liệt trên giường chẳng còn gì đáng quý trọng thì đã tẩu hỏa nhập ma, phát điên phát rồ trên con đường này!
Luẩn quẩn giữa nhân gian ấm áp và vực quỷ buốt giá tràn ngập băng trôi, Lăng Hà vùng vẫy trong mâu thuẫn, tại khoảnh khắc trèo được lên cõi mơ rực rỡ ánh nắng, nơi trái tim y mải miết kiếm tìm suốt hơn mười năm phiêu bạt, quả thật y đã trở nên hèn nhát lưỡng lự, không chí tiến thủ, gặp sao yên vậy. Y cũng sợ những gì tốt đẹp trước mắt sẽ bị một trận gió thổi tan, biến thành ảo ảnh giễu cợt y. Bàn tay y chỉ muốn nắm chặt một mình Nghiêm Tiểu Đao, không thể mất đi hắn, rời xa hắn. Đôi lúc Tiểu Đao khẽ nhíu mày, chỉ một động tác rất nhỏ, một biểu cảm rất tinh tế, cũng khiến y quặn thắt trong lòng.
“Được, con không cần làm gì nữa, ngay bây giờ ta sẽ tự đi gặp Ninh Hằng Khiêm!” Trước lúc dập máy, Lăng Hoàng nói như vậy.
“Ông đi đi, tùy ông.” Lăng Hà lãnh đạm trả lời.
“Ôi, con phụ lòng Vân Chu, nhưng ta sẽ không bao giờ phụ lòng cậu ấy.” Lăng Hoàng bất chợt cười khẩy, khoe khoang sự đắc ý hả hê vì áp đảo được Lăng Hà.
“…” Lăng Hà lại run lên, lặng im nếm trải cơn đau như xé gan xé ruột.
Y cũng là người bị hại trong ba ngày ba đêm 72 giờ đó, suốt đời y sẽ không thể quên, mãi mãi không thể được giải thoát.
Dù sao cũng đã làm sếp quen ngồi văn phòng, tuổi tác không thể so với ngày xưa, Nghiêm Tiểu Đao chơi bóng rổ hơn một tiếng, cả người mướt mồ hôi, thể lực tiêu hao quá nửa, cuối cùng đám sinh viên trẻ khoát tay nói, anh đừng chơi nữa, anh tiêu rồi!
Ánh mắt Lăng Hà lại chặt chẽ dõi theo Tiểu Đao, tính toán thời gian thật chuẩn, rất kịp thời mang hai ly nước lựu mua ở quầy tạp hóa về. Y đưa cho bạn Tiểu Trần một ly. Ly còn lại, Lăng Hà tự xé giấy bọc ống hút, cắm ống hút xuyên qua nắp ly bằng nilon.
Nghiêm Tiểu Đao đầm đìa mồ hôi, khuôn mặt rám nắng mùa hè bóng loáng và óng ánh, tâm trạng rõ ràng đã khác hẳn buổi sáng, hiếm khi thoải mái mà quên đi phiền não.
Lăng Hà đưa ly nước mát lạnh cho Tiểu Đao, sau đó chậm rãi quay đi, không nói tiếng nào, ung dung cất bước.
Nghiêm Tiểu Đao định cảm ơn nhưng không kịp; định vòng tay qua eo người ta như ngày thường, nhưng vừa duỗi tay thì người ta đã đi mất, chẳng sờ được thứ gì.
Nghiêm Tiểu Đao đang khát muốn chết, cấp thiết bổ sung nước, rũ mắt hút mấy ngụm thật to, hút hết nửa ly nước lựu mát lạnh. Chiếc ly trong tay hắn phát ra một tiếng “keng” rất khẽ. Hắn định thần nhìn kỹ, một vật gì đó lóe lên rực rỡ hơn cả ánh mặt trời!
Chiếc nhẫn bạch kim tinh xảo, được luồn qua ống hút cắm trong ly.
Ánh sáng lộng lẫy đung đưa theo ly nước, tản ra bốn phía xung quanh. Bóng chiếc nhẫn thấp thoáng trong nước lựu đỏ nhạt, tạo thành một vòng sáng lơ lửng yêu kiều, tinh xảo động lòng người.
Nghiêm Tiểu Đao sửng sốt, não bộ tựa hồ đã cháy xém dưới cái nóng trên đỉnh đầu, nhiệt độ thiêu đốt đôi mắt hắn.
Hắn ngỡ ngàng ngước lên nhìn Lăng Hà. Ngài Lăng đã đi xa mấy chục mét, không ngoái lại nhìn hắn.
Hắn lại cúi xuống nhìn chiếc nhẫn, quý trọng, dè dặt lấy nó ra khỏi ống hút. Vật này được ném tới trước mặt hắn vào thời điểm và trong tình huống bất ngờ nhất, hắn không kịp đề phòng, bị sóng cả mênh mông ập lên, vồ lấy, nuốt chửng!
Tiểu Hà.
Tiểu Hà…
“Lăng Hà?” Nghiêm Tiểu Đao khẽ gọi, giọng hắn lạc đi.
Lăng Hà đã đi rất xa, hướng về nơi mặt trời chói chang tỏa nắng. Y đã lựa chọn hướng đi phía trước cho cuộc đời mình, tuyệt đối không trở lại con đường cũ. Y lấy chiếc hộp nhung trong túi quần ra, đeo chiếc nhẫn còn lại lên ngón áp út tay trái.
Chỉ cần như vậy, như vậy là đủ rồi.
Vốn cũng nghĩ tới một vạn phương thức lãng mạn nồng cháy, nhưng đến thời điểm cụ thể lại chọn cách nhạt nhẽo nhất, dường như đã chẳng cần bất cứ hành động trịnh trọng lạ lẫm hay nghi thức cảnh vẻ nào, chỉ cần mang lời hứa hẹn ấp ủ trong lòng cả hai từ rất lâu ra đúc thành hai vật bằng kim loại có sức nặng, có thực chất, rồi đeo lên ngón tay nhau mà thôi.
Y rất hiểu hoàn cảnh của Tiểu Đao bây giờ. Y liều chết đấu tranh mười mấy năm, thậm chí sau khi gặp Nghiêm Tiểu Đao, y mới có thể bình phục và thoát khỏi những cảm xúc tồi tệ đó, lúc này đòi hỏi Nghiêm Tiểu Đao tỉnh bơ như chưa có gì xảy ra chỉ trong dăm ba ngày, làm sao có thể? Nỗi khổ tâm của Tiểu Đao, chắc hẳn cũng giống hệt tâm trạng ba chìm bảy nổi hơn mười năm trời giữa dòng sông băng của y ngày trước.
Y đặt hết trong chiếc nhẫn những gì y muốn nói, muốn làm cùng Tiểu Đao.
Tình cảm đong đầy, lời hứa trọn đời, tôi và anh hẹn ước, không cần phải nói rõ ra ngoài.
Tấm lòng tôi đặt trọn vào anh suốt cuộc đời này, giống như tấm lòng anh đặt vào tôi vậy…
“Lăng Hà đứng lại, em đứng lại cho anh!” Nghiêm Tiểu Đao quát gọi con người tuyệt diệu đang cuống cuồng chạy trốn phía trước. Đôi chân hối hả đuổi theo dường như cũng chẳng phải thuộc về hắn nữa, mồ hôi bốc hơi theo cảm xúc, trong mắt, trong lòng hắn chỉ còn lại Lăng Hà.
Tất nhiên hắn hiểu vì sao Lăng Hà tặng chiếc nhẫn cho hắn vào đúng lúc này. Mấy ngày nay hắn làm gì thế? Mấy ngày nay hắn như một cái xác không hồn bê tha thảm hại, đắm chìm trong thứ đau thương không thể tự kìm nén, yếu đuối, xót xa cho bản thân, cảm thấy danh dự bị tổn thương quá nặng, vô tình lạnh nhạt, lảng tránh người gần gũi nhất với hắn.
Sự thật về thân thế là cú đả kích nặng nề đối với hắn, phá hủy tâm thế vững vàng và kiêu hãnh suốt bao năm của hắn. Thì ra hắn không kiên cường như hắn tưởng tượng, dẫu ép buộc mình khoan dung độ lượng tới đâu, có một số chuyện hắn vẫn không thể thừa nhận và tha thứ. Từ đầu tới cuối, Lăng Hà còn khó thừa nhận hơn hắn nhiều, nhưng y chưa bao giờ oán trách.
Không ngờ Lăng Hà lại cầu hôn hắn.
Trách nhiệm cầu hôn lại bị đứa nhỏ này chiếm trước, kỳ cục quá mà!
Những chuyện trọng đại thế này vốn phải do hắn làm. Nghiêm Tiểu Đao đã lên kế hoạch từ lâu, hắn đã âm thầm đặt một đôi nhẫn, những lúc rảnh rỗi tĩnh dưỡng trong bệnh viện, hắn đã nghiền ngẫm đủ các phương pháp cầu hôn, còn định đánh úp bất ngờ, chuẩn bị một chuyến du lịch nước ngoài để Lăng Hà vui vẻ, nhưng cú đả kích nặng nề thình lình đánh ngất hắn, làm cho kế hoạch của hắn tạm thời gián đoạn.
“Tiểu Hà!…” Nghiêm Tiểu Đao không chút do dự đeo chiếc nhẫn lên ngón áp út tay trái, chuyện này cần gì phải cân nhắc nữa. Hắn vội vã đuổi theo Lăng Hà.
Hoàng hôn sắp buông xuống, Lăng Hà cất bước theo hướng tà dương, bóng lưng ngược sáng khẽ đung đưa như một điểm đen trước mắt Nghiêm Tiểu Đao, hắn nhìn không rõ, chỉ thấy tà áo trắng bay bay.
Cổng Tây tấp nập xe cộ, đường phố sầm uất ngược xuôi.
Lăng Hà đi ra cổng trường, suy đi tính lại, mặc cho gió chiều thổi tung mái tóc, khẽ thở phào một hơi. Y cố tình không đi về hướng cổng Đông để tránh gặp phải Lăng Hoàng. Y dùng ý chí mạnh mẽ đè nén cảm xúc giày vò trong tim, để tâm ý chân thật nhất chầm chậm vẽ lên dưới đáy lòng — y muốn chung sống trọn đời bên cạnh Nghiêm Tiểu Đao, y muốn quay trở lại nhân gian, tâm ý của y đã kiên định.
Bên ngoài cổng Tây tấp nập xe cộ, xe đạp và xe máy điện chen chúc trong khe hở, tạo thành thế trận huyên náo hỗn loạn trước mắt.
Cùng lúc đó, như thể canh đúng thời cơ, một chiếc xe hơi màu đen thình lình đỗ lại ven đường, ngay sát bên cạnh Lăng Hà, vị trí đỗ cực kỳ chính xác. Cửa xe bật ra “ầm” một tiếng, thô lỗ đụng phải Lăng Hà. Vài gã đàn ông cường tráng nhảy xuống, hùng hổ túm lấy Lăng Hà, định bắt y lên xe!
Lăng Hà lập tức phản ứng, quyết đoán lùi lại, né tránh tầm tay của đối phương.
Lăng Hà trừng mắt, “Làm gì?!”
Dép xỏ ngón của y đã văng mất, chân trần giẫm trên mặt đường sần sùi. Y vung chân đá văng một kẻ tấn công không rõ thân phận, kẻ khác lại nhào tới.
Thực ra Nghiêm Tiểu Đao vẫn bám sát Lăng Hà, cùng đi tới cổng Tây, hắn chỉ cách Lăng Hà gần hai mươi mét, hoàn toàn sững sờ trước tình huống nọ.
Nghiêm Tiểu Đao phát hiện nguy hiểm, Lăng Hà một mình rơi vào vòng vây. Nghiêm Tiểu Đao khiếp sợ tột độ, lưỡi đao lập tức chuyển từ dưới cánh tay sang đầu ngón tay. Hắn nhào tới từ phía sau, lưỡi đao không chút do dự chém vào giữa lưng một tên côn đồ!
Ban ngày ban mặt, ngang nhiên bắt cóc ngay trước cổng trường.
Người qua đường không kịp phản ứng. Thậm chí vài sinh viên cắm mặt vào điện thoại hối hả rảo bước còn không phát hiện sự việc xảy ra chỉ trong mười giây ngắn ngủi này.
Lũ côn đồ đã xác định mục tiêu, chỉ nhằm vào Lăng Hà, không có ý định dây dưa ham chiến, quyết tâm bắt được Lăng Hà. Lăng Hà đá bay gã vừa lao tới, chỉ kịp trông thấy một ống tiêm rất nhỏ luồn qua khoảng trống y không thể phòng ngự, hướng thẳng xuống vị trí yếu ớt nhất trên xương quai xanh của y, chất lỏng trong suốt phun ra từ đầu kim. Y chỉ có thể che chắn chỗ hiểm, nhưng không cách nào tránh né mũi kim đâm vào lồng ngực…
Lăng Hà dồn sức thoát khỏi ống tiêm, để lại mũi kim gãy kinh khủng trên lồng ngực, máu tóe ra từ đầu kim!
Nghiêm Tiểu Đao thét lên đau đớn.
Hắn đá văng một gã ác ôn, nhưng hai tay lại không với tới Lăng Hà. Chỉ cách vài bước, hắn trơ mắt nhìn Lăng Hà đột nhiên lảo đảo, suýt thì ngã ngửa xuống, ánh mắt rời rạc. Lăng Hà lập tức bị kéo lấy, ác độc nhét vào xe…
Chiếc xe đen cướp được mục tiêu, lập tức nổ máy phóng đi, không nấn ná nửa giây, không ham chiến với Nghiêm Tiểu Đao, thoạt nhìn có vẻ đã cực kỳ thành thạo, kinh nghiệm dạn dày với hành vi cướp sắc ngay trên đường phố kiểu này. Chiếc xe đen bỏ trốn mất dạng trong khí thải mịt mù, không để lại bất kỳ ký hiệu hay biển số.
Tại khoảnh khắc đó, Nghiêm Tiểu Đao gần như sụp đổ, phẫn nộ, khiếp sợ và tuyệt vọng, không thể kìm chế bản thân, máu trong người lạnh toát…
Lăng Hà vừa im lặng cầu hôn hắn.
Lăng Hà thậm chí còn không kịp để lại một câu.
Chiếc nhẫn chứa đựng lời ước hẹn của hai người vẫn đeo trên ngón áp út bàn tay trái của hắn, còn vương hơi ấm của cả hai. Tất cả những điều này đều là sự thật, nhưng lại đau tới xé lòng, chẳng khác nào một cơn ác mộng.
Cục trưởng Bào và đội trưởng Tiết cấp tốc nhận được điện thoại trình báo và cầu cứu của Nghiêm Tiểu Đao.
Bào Chính Uy cũng vạn phần khiếp sợ và kinh hãi: Mười mấy năm sau, con trai của Cố Vân Chu cũng bị bắt cóc ngay trước cổng Tây đại học Yên Kinh, bằng cách thức thô bạo hệt như Cố Vân Chu từng gặp phải!
Ban đầu cảnh sát cũng bố trí người theo dõi bảo vệ Lăng Hà, nhưng sau khi Cổ Diệu Đình sa lưới thì bắt đầu chủ quan, cuối cùng lại không ngờ được phía sau Cổ Diệu Đình vẫn còn có người trắng trợn giẫm đạp lên giới hạn trật tự xã hội như thế?!
Tổ chuyên án khẩn cấp tập hợp, đoàn xe cảnh sát lao ra khỏi khuôn viên Cục cảnh sát thành phổ, tiếng còi réo vang trên bầu trời Yên thành đỏ rực ánh hoàng hôn…
Một đêm đằng đẵng thức trắng, đau thương, kinh hãi.
Sáng sớm hôm sau, Tây Sơn nắng ráo, núi non trùng điệp bát ngát xanh. Dường như trời cao trong vắt không hay biết tội ác đang được nó bao phủ dưới nhân gian, hoặc đã hay biết nhưng cố tình xem nhẹ, ngoảnh mặt làm ngơ.
Vô vàn xe hơi chuyên dụng tấp nập đổ bộ vào khoảnh sân khổng lồ bên ngoài biệt thự Tây Sơn, quan khách tề tựu chật ních trong sảnh. Phần lớn khách khứa đều cố giữ tác phong giản dị, mặc đồ đen hoặc xám, được vệ sĩ hoặc lính cảnh vệ tháp tùng. Tuy nhiên biển số xe, địa điểm lui tới và các trạm gác được bố trí cách nhau chỉ năm bước chân tạo thành thế trận cực kỳ nghiêm ngặt đã tiết lộ địa vị chót vót trên mây của các nhân vật này.
Vô số lẵng hoa khổng lồ được bày quanh phòng khách của căn biệt thự, không khí náo nhiệt hòa thuận, biểu ngữ màu đỏ trên đỉnh đầu in dòng chữ “Tưởng niệm một trăm hai mươi năm ngày sinh đồng chí Triệu Kế Tu”.
Hôm nay cha con họ Triệu chủ trì tổ chức lễ tưởng niệm tại biệt thự Tây Sơn, tọa đàm trao đổi với tai to mặt lớn trong giới, đích thân ôn lại chuyện xưa, tâm sự nhẹ nhàng thắt chặt tình cảm. Khách khứa tham dự đều là danh nhân đức cao vọng trọng, quan hệ đôi bên hoặc là đồng chí, hoặc là thông gia, loanh quanh vẫn chung mạch núi, chung tiếng nói, chỗ thân quen với nhau cả.
Triệu Thế Diễn, lão gia nhà họ Triệu, trước đây từng quản lý vài sự vụ của các sở nghiên cứu và viện khoa học, vì vậy trong những cái tên vinh dự được mời tới hôm nay có thêm mấy vị học giả cốt cán từ các viện khoa học, bao gồm cả giáo sư Ninh Hằng Khiêm. Hai người quen biết đã nhiều năm, từng là đồng nghiệp trong sở. Ninh Hằng Khiêm chính là một trong số các viện sĩ từng được Triệu Thế Diễn cất nhắc khi còn chủ trì các sự vụ hành chính, cũng bởi vậy nên Triệu Thế Diễn quen biết cả học trò của Ninh Hằng Khiêm…
Ninh Hằng Khiêm chống gậy, một mình bước lên cầu thang dẫn vào biệt thự Tây Sơn.
Hôm nay vị giáo sư già không đưa nghiên cứu sinh tới tham dự, còn cố tình dặn tài xế cứ thoải mái nghỉ ngơi, không cần đi theo ông.
Ninh Hằng Khiêm một mình bước vào biệt thự Tây Sơn. Đặt chân vào đại sảnh phồn hoa lộng lẫy, tiếng chuyện trò huyên náo xáo rỗng văng vẳng bên tai. Biểu ngữ khổng lồ và vô số lẵng hoa rực rỡ diễm lệ trong mắt người khác, lọt vào mắt ông lại như đang rỉ máu, tí tách từng giọt, máu tươi nhuộm đỏ mặt sàn…
Cùng lúc đó, tại một nơi khác.
Lăng Hà mê man suốt đêm, sáng sớm mới tỉnh lại.
Đầu óc trì trệ mông lung, y biết là do tác dụng của thuốc gây mê. Y chậm rãi điều chỉnh hô hấp, mở mắt, sắp xếp lại từng ký ức nhỏ trước khi thiếp đi, hình như y vừa tặng ngài Nghiêm một chiếc nhẫn cầu hôn bằng bạch kim.
Chiếc nhẫn đeo trên ống hút, nếu Tiểu Đao không mù thì chắc sẽ nhìn thấy nhỉ?
Y xấu hổ không dám cầu hôn ngay trước mặt, bèn quay gót bỏ đi. Bình sinh không biết nói những lời ngon ngọt buồn nôn, sở trường của y chỉ là bới lông tìm vết, mắng nhiếc người ta và phun nọc độc. Bây giờ tình cảm của hai người đã quá khăng khít, không mắng nhiếc nữa, sở trường của y không còn áp dụng được với Nghiêm Tiểu Đao, đành phải thể hiện trên giường vậy.
Thân thể nặng nề mệt mỏi vừa thoáng cử động đã tạo ra những tiếng vang không mấy dịu dàng, y phát giác bản thân mình đang tựa lưng vào vách tường cứng. Hai tay nhấc lên rất cao, bị cố định trên tường bằng một thứ đồ chơi trông giống chiếc cùm sắt, hai chân cũng bị cố định tương tự như vậy.
Tư thế giam cầm này rõ nực cười, rõ ngây thơ!
Đây chính là thủ đoạn áp bức của lũ ác ôn lai căng tự cho mình quyền sinh quyền sát nào đó, những tưởng làm như vậy có thể hù dọa y, hủy hoại tinh thần y, mài mòn ý chí của y, bức bách y khuất phục đi vào khuôn khổ? Cố tình bắt y đến đây chỉ vì mục đích nhạt nhẽo như thế, trước khi bị hủy diệt, đám người nọ vẫn muốn biểu diễn một màn giãy giụa ra trò nhỉ?
Căn phòng và cả tòa nhà này trông rất quen mắt. Vật đổi sao dời, có lẽ đã được trang hoàng lại không chỉ một lần, đồ đạc trong phòng cũng được thay mới vài bận, nhưng thứ mùi vị quen thuộc này lại chẳng cách nào che giấu. Hơn mười năm trước y đã từng đến đây, lúc đó y còn trong độ tuổi chưa thể trấn tĩnh và mạnh mẽ như bây giờ.
Bên ngoài vọng tới vài tiếng bước chân, cánh cửa mở ra, nhân vật chính của hôm nay vội vàng bước vào tầm nhìn của y, cuối cùng đã chịu hoá trang lên sân khấu.
Nghiêm Tiểu Đao gặp Trần Cẩn trên sân thể dục. Cậu nhỏ đang chơi bóng rổ một mình, cảm thấy tịch mịch buồn chán.
Nghiêm Tiểu Đao ăn no, tâm trạng khá hơn một chút, thoải mái chơi bóng với cậu nhỏ họ Trần.
Duyên số và sinh tử buồn vui trong cuộc đời luôn kỳ diệu như thế, hi vọng nảy mầm sau nét chấm cuối trong bức họa ân oán của bậc cha anh. Trần Cửu thối rữa, Thích Bảo Sơn nhảy xuống biển, bây giờ Nghiêm Tiểu Đao và bạn Trần Cẩn lại cùng chơi bóng rổ tại đại học Yên Kinh.
Hai người còn rủ vài sinh viên khác chơi chung, dù sao cũng chẳng ai quen biết ai, chia bừa thành hai đội chơi tạm cũng được. Nghiêm tổng là vua của những đứa trẻ, tức khắc nhỏ lại mười tuổi, hăng say chơi bóng cùng đám thanh niên mới lớn, cả người ướt sũng mồ hôi.
Nghiêm tổng không lãng phí vài đường chuyền từ phía sau của Trần Cẩn, ném bóng trúng rổ ghi được mấy điểm, có lần còn làm được một cú dunk.
Trần Cẩn nói năng vẫn cool ngầu cộc cằn như cũ, “Anh Tiểu Đao giỏi gớm, gừng càng già càng cay!”
“ĐCM, anh Đao của chú chưa già đâu nhé.” Nghiêm Tiểu Đao giơ tay chỉ vào Trần Cẩn chẳng thèm nể nang, “Ranh con chớ ngông cuồng!”
Trần Cẩn nghiêng đầu nhếch miệng “hề hề” hai tiếng.
Lúc Nghiêm Tiểu Đao chạy về phía sau, hai người tùy tiện đập tay, chẳng ngờ phối hợp với nhau lại thành đồng đội vô cùng ăn ý…
Nghiêm Tiểu Đao liếc ngài Lăng ngồi xem ngoài sân: Vào chơi bóng nè?
Lăng Hà vươn một bàn chân xỏ xép tông ra!
Lăng Hà tình nguyện an vị ngoài sân, thuần khiết thưởng thức khung cảnh khiến người ta nhộn nhạo trước mắt. Nghiêm Tiểu Đao chỉ mặc áo ba lỗ bó sát màu đen, hình dạng cơ ngực thấp thoáng lộ ra thật đẹp, bộ dạng ướt sũng mồ hôi từ vai tới cổ gợi cảm vô cùng.
Lăng Hà lệt xệt dép lê đi loanh quanh dưới bóng râm ngoài sân thể dục, tâm thần bất định. Cuối cùng điện thoại reo vang, y biết thời khắc này nhất định sẽ tới.
Y rất thích âm thầm giám sát hành tung của Tiểu Đao, rình coi, vắt óc nghiền ngẫm tâm lý của hắn, đây là một dạng rối loạn nhân cách ám ảnh cưỡng chế cực kỳ cố chấp đã hình thành từ thời niên thiếu. Chính bởi vì bản thân y cũng bị người khác liên tục giám sát mọi hành vi động tác, chưa được tự do dù chỉ một giây. Hôm nay y tới đại học Yên Kinh, người giám sát y chắc chắn đã biết.
“Tiểu Hà, hôm nay con đến đại học Yên Kinh phải không? Con có gặp giáo sư Ninh Hằng Khiêm không?” Giọng Lăng Hoàng khàn khàn vì xúc động, ngữ điệu hưng phấn, “Chính là người ba thường kể với con ngày trước đó, năm xưa Vân Chu theo học giáo sư Ninh. Ông ta biết một số chuyện, ông ta cũng rất quan tâm đến ba con! Ba đưa người tới rồi, bây giờ đang ở cổng phía Đông đại học Yên Kinh…”
“… Không, tôi không gặp.” Lăng Hà lơ đãng đáp, không ngừng liếc về phía người đàn ông phóng khoáng đang chơi bóng rổ trong sân.
“Tiểu Hà, thế con định bao giờ gặp giáo sư Ninh? Gặp luôn đi, ngay hôm nay đi, cho ông ta biết sự thật! Năm xưa con cũng quen biết giáo sư Ninh mà, con và ông ta là người quen đấy, ngoại hình con lại rất giống ba con, chỉ cần nhìn thấy con, giáo sư Ninh sẽ xúc động lắm, không thể đè nén tâm trạng bi thương đâu, chúng ta cung cấp kế hoạch, chắc chắn ông ta sẽ phối hợp ngay. Ngày mai cha con họ Triệu sẽ tề tựu đông đủ, đó là cơ hội ngàn năm có một, chúng ta có thể…” Giọng Lăng Hoàng càng lúc càng cao, kích động tới sắp rối loạn thần kinh, thật sự khiến người khác đau đầu.
“Tôi không muốn gặp.” Lăng Hà dửng dưng cự tuyệt.
“… Tiểu Hà!!” Lăng Hoàng khản giọng chất vấn, “Con không muốn gặp nghĩa là sao? Lăng Hà, con đang nghĩ gì thế? Chúng ta đã ở rất gần trái tim của lũ quỷ dữ, chúng ta đã khiến lũ hèn hạ đáng ghê tởm đó máu chảy ròng ròng thương tích đầy mình, chúng sắp phơi bày bộ mặt thật ti tiện mục nát cho toàn thiên hạ, chẳng lẽ bây giờ con định buông tay? Con không muốn báo thù cho Vân Chu sao hả Tiểu Hà?!”
“Tôi báo thù bằng cách nào được nữa? Tôi giết người phóng hỏa sao?” Lăng Hà lẩm bẩm chất vấn, đồng thời đặt tay lên ngực tự hỏi, bóng cây đung đưa trên mặt đất chói chang ánh nắng, đâm vào mắt y đau nhói, “Tôi không muốn liên lụy tới anh ấy.”
“Anh ấy” là ai, Lăng Hoàng cũng hiểu.
Thậm chí Nghiêm Tiểu Đao còn thay y đi gặp Cổ Diệu Đình, chiến đấu, giằng co, bị thương, rơi vào tình cảnh rất dễ bị truy cứu trách nhiệm và tai ương lao ngục, Lăng Hà không muốn liên lụy Nghiêm Tiểu Đao thêm một lần nào nữa. Huống hồ tâm trạng của Tiểu Đao lúc này khiến y vô cùng lo lắng, không thể rời khỏi Tiểu Đao nửa bước.
“Tiểu Hà, con làm ba thất vọng quá, con làm ba thất vọng quá, con thay đổi rồi! Ba không ngờ bây giờ con lại trở nên sa sút đớn hèn như thế!” Lăng Hoàng như đã chìm trong cơn thịnh nộ, lải nhải lặp đi lặp lại, “Ba và con nương tựa lẫn nhau bấy nhiêu năm, chỉ có duy nhất một mục tiêu mà thôi, con sợ bóng sợ gió bo bo giữ mình xôi hỏng bỏng không, con có xứng đáng với cha của con không?! Vân Chu chết thảm ngay trước mắt con như thế nào, con quên rồi sao? Con nghĩ con mang họ Lăng thật hay sao? Con đã quen với cái tên Lăng Hà, quen với chăn ấm đệm êm, quên đi mối thù sâu nặng rồi sao? Bây giờ con có thể ném cái tên ấy xuống đất, không lưu luyến chút nào, con quên mất con là ai rồi sao?!”
Bả vai Lăng Hà run rẩy, thân thể khẽ mất thăng bằng.
Tay trái y đút trong túi quần, vẫn nắm chặt chiếc hộp nhung màu rượu vang, khó chịu và chua xót.
“Tôi sống để báo thù hay sao?” Lăng Hà khàn giọng nói, “Lăng Hoàng, đối với ông, toàn bộ ý nghĩa cho sự tồn tại của tôi chỉ là để thay thế hình bóng Cố Vân Chu trong lòng ông, làm thằng đầy tớ trong đại nghiệp báo thù của ông, làm tấm bia dựng ở phía trước để lũ ma quỷ nhắm vào. Ông tha cho tôi được không, cho tôi một con đường sống, cho tôi được bình yên mà sống, đừng đeo bám tôi nữa.”
“… Ti tiện, nhát gan, đáng thất vọng.” Lăng Hoàng sững sờ một lát, tiếp tục nhiếc móc.
Nghe thấy những lời cay nghiệt như khoét rỗng tim gan nọ, Lăng Hà lặng lẽ đưa điện thoại ra xa, không dập máy, cũng không muốn nghe nữa.
Y cũng từng cay nghiệt ác độc, đuổi tận giết tuyệt đối với người xung quanh như vậy, không thể khống chế nổi mình trong vòng tuần hoàn ác tính này.
Những lời này đã nhắc đi nhắc lại qua rất nhiều năm, tra tấn lẫn nhau ngày này qua tháng khác, đây chính là mối quan hệ cha nuôi và con nuôi thật sự giữa y và Lăng Hoàng. Mối quan hệ này được dựng lên từ hai chữ “báo thù” vặn vẹo tâm tính thấm đẫm máu tươi, bị cưỡng ép buộc chặt vào nhau.
Thứ ràng buộc từ máu mủ ruột già cả đời không trốn thoát khiến y khó thở, trằn trọc trăn trở giữa đêm khuya thanh vắng, thường xuyên ngột ngạt vã mồ hôi lạnh. Còn quý ngài Lăng Hoàng bại liệt trên giường chẳng còn gì đáng quý trọng thì đã tẩu hỏa nhập ma, phát điên phát rồ trên con đường này!
Luẩn quẩn giữa nhân gian ấm áp và vực quỷ buốt giá tràn ngập băng trôi, Lăng Hà vùng vẫy trong mâu thuẫn, tại khoảnh khắc trèo được lên cõi mơ rực rỡ ánh nắng, nơi trái tim y mải miết kiếm tìm suốt hơn mười năm phiêu bạt, quả thật y đã trở nên hèn nhát lưỡng lự, không chí tiến thủ, gặp sao yên vậy. Y cũng sợ những gì tốt đẹp trước mắt sẽ bị một trận gió thổi tan, biến thành ảo ảnh giễu cợt y. Bàn tay y chỉ muốn nắm chặt một mình Nghiêm Tiểu Đao, không thể mất đi hắn, rời xa hắn. Đôi lúc Tiểu Đao khẽ nhíu mày, chỉ một động tác rất nhỏ, một biểu cảm rất tinh tế, cũng khiến y quặn thắt trong lòng.
“Được, con không cần làm gì nữa, ngay bây giờ ta sẽ tự đi gặp Ninh Hằng Khiêm!” Trước lúc dập máy, Lăng Hoàng nói như vậy.
“Ông đi đi, tùy ông.” Lăng Hà lãnh đạm trả lời.
“Ôi, con phụ lòng Vân Chu, nhưng ta sẽ không bao giờ phụ lòng cậu ấy.” Lăng Hoàng bất chợt cười khẩy, khoe khoang sự đắc ý hả hê vì áp đảo được Lăng Hà.
“…” Lăng Hà lại run lên, lặng im nếm trải cơn đau như xé gan xé ruột.
Y cũng là người bị hại trong ba ngày ba đêm 72 giờ đó, suốt đời y sẽ không thể quên, mãi mãi không thể được giải thoát.
Dù sao cũng đã làm sếp quen ngồi văn phòng, tuổi tác không thể so với ngày xưa, Nghiêm Tiểu Đao chơi bóng rổ hơn một tiếng, cả người mướt mồ hôi, thể lực tiêu hao quá nửa, cuối cùng đám sinh viên trẻ khoát tay nói, anh đừng chơi nữa, anh tiêu rồi!
Ánh mắt Lăng Hà lại chặt chẽ dõi theo Tiểu Đao, tính toán thời gian thật chuẩn, rất kịp thời mang hai ly nước lựu mua ở quầy tạp hóa về. Y đưa cho bạn Tiểu Trần một ly. Ly còn lại, Lăng Hà tự xé giấy bọc ống hút, cắm ống hút xuyên qua nắp ly bằng nilon.
Nghiêm Tiểu Đao đầm đìa mồ hôi, khuôn mặt rám nắng mùa hè bóng loáng và óng ánh, tâm trạng rõ ràng đã khác hẳn buổi sáng, hiếm khi thoải mái mà quên đi phiền não.
Lăng Hà đưa ly nước mát lạnh cho Tiểu Đao, sau đó chậm rãi quay đi, không nói tiếng nào, ung dung cất bước.
Nghiêm Tiểu Đao định cảm ơn nhưng không kịp; định vòng tay qua eo người ta như ngày thường, nhưng vừa duỗi tay thì người ta đã đi mất, chẳng sờ được thứ gì.
Nghiêm Tiểu Đao đang khát muốn chết, cấp thiết bổ sung nước, rũ mắt hút mấy ngụm thật to, hút hết nửa ly nước lựu mát lạnh. Chiếc ly trong tay hắn phát ra một tiếng “keng” rất khẽ. Hắn định thần nhìn kỹ, một vật gì đó lóe lên rực rỡ hơn cả ánh mặt trời!
Chiếc nhẫn bạch kim tinh xảo, được luồn qua ống hút cắm trong ly.
Ánh sáng lộng lẫy đung đưa theo ly nước, tản ra bốn phía xung quanh. Bóng chiếc nhẫn thấp thoáng trong nước lựu đỏ nhạt, tạo thành một vòng sáng lơ lửng yêu kiều, tinh xảo động lòng người.
Nghiêm Tiểu Đao sửng sốt, não bộ tựa hồ đã cháy xém dưới cái nóng trên đỉnh đầu, nhiệt độ thiêu đốt đôi mắt hắn.
Hắn ngỡ ngàng ngước lên nhìn Lăng Hà. Ngài Lăng đã đi xa mấy chục mét, không ngoái lại nhìn hắn.
Hắn lại cúi xuống nhìn chiếc nhẫn, quý trọng, dè dặt lấy nó ra khỏi ống hút. Vật này được ném tới trước mặt hắn vào thời điểm và trong tình huống bất ngờ nhất, hắn không kịp đề phòng, bị sóng cả mênh mông ập lên, vồ lấy, nuốt chửng!
Tiểu Hà.
Tiểu Hà…
“Lăng Hà?” Nghiêm Tiểu Đao khẽ gọi, giọng hắn lạc đi.
Lăng Hà đã đi rất xa, hướng về nơi mặt trời chói chang tỏa nắng. Y đã lựa chọn hướng đi phía trước cho cuộc đời mình, tuyệt đối không trở lại con đường cũ. Y lấy chiếc hộp nhung trong túi quần ra, đeo chiếc nhẫn còn lại lên ngón áp út tay trái.
Chỉ cần như vậy, như vậy là đủ rồi.
Vốn cũng nghĩ tới một vạn phương thức lãng mạn nồng cháy, nhưng đến thời điểm cụ thể lại chọn cách nhạt nhẽo nhất, dường như đã chẳng cần bất cứ hành động trịnh trọng lạ lẫm hay nghi thức cảnh vẻ nào, chỉ cần mang lời hứa hẹn ấp ủ trong lòng cả hai từ rất lâu ra đúc thành hai vật bằng kim loại có sức nặng, có thực chất, rồi đeo lên ngón tay nhau mà thôi.
Y rất hiểu hoàn cảnh của Tiểu Đao bây giờ. Y liều chết đấu tranh mười mấy năm, thậm chí sau khi gặp Nghiêm Tiểu Đao, y mới có thể bình phục và thoát khỏi những cảm xúc tồi tệ đó, lúc này đòi hỏi Nghiêm Tiểu Đao tỉnh bơ như chưa có gì xảy ra chỉ trong dăm ba ngày, làm sao có thể? Nỗi khổ tâm của Tiểu Đao, chắc hẳn cũng giống hệt tâm trạng ba chìm bảy nổi hơn mười năm trời giữa dòng sông băng của y ngày trước.
Y đặt hết trong chiếc nhẫn những gì y muốn nói, muốn làm cùng Tiểu Đao.
Tình cảm đong đầy, lời hứa trọn đời, tôi và anh hẹn ước, không cần phải nói rõ ra ngoài.
Tấm lòng tôi đặt trọn vào anh suốt cuộc đời này, giống như tấm lòng anh đặt vào tôi vậy…
“Lăng Hà đứng lại, em đứng lại cho anh!” Nghiêm Tiểu Đao quát gọi con người tuyệt diệu đang cuống cuồng chạy trốn phía trước. Đôi chân hối hả đuổi theo dường như cũng chẳng phải thuộc về hắn nữa, mồ hôi bốc hơi theo cảm xúc, trong mắt, trong lòng hắn chỉ còn lại Lăng Hà.
Tất nhiên hắn hiểu vì sao Lăng Hà tặng chiếc nhẫn cho hắn vào đúng lúc này. Mấy ngày nay hắn làm gì thế? Mấy ngày nay hắn như một cái xác không hồn bê tha thảm hại, đắm chìm trong thứ đau thương không thể tự kìm nén, yếu đuối, xót xa cho bản thân, cảm thấy danh dự bị tổn thương quá nặng, vô tình lạnh nhạt, lảng tránh người gần gũi nhất với hắn.
Sự thật về thân thế là cú đả kích nặng nề đối với hắn, phá hủy tâm thế vững vàng và kiêu hãnh suốt bao năm của hắn. Thì ra hắn không kiên cường như hắn tưởng tượng, dẫu ép buộc mình khoan dung độ lượng tới đâu, có một số chuyện hắn vẫn không thể thừa nhận và tha thứ. Từ đầu tới cuối, Lăng Hà còn khó thừa nhận hơn hắn nhiều, nhưng y chưa bao giờ oán trách.
Không ngờ Lăng Hà lại cầu hôn hắn.
Trách nhiệm cầu hôn lại bị đứa nhỏ này chiếm trước, kỳ cục quá mà!
Những chuyện trọng đại thế này vốn phải do hắn làm. Nghiêm Tiểu Đao đã lên kế hoạch từ lâu, hắn đã âm thầm đặt một đôi nhẫn, những lúc rảnh rỗi tĩnh dưỡng trong bệnh viện, hắn đã nghiền ngẫm đủ các phương pháp cầu hôn, còn định đánh úp bất ngờ, chuẩn bị một chuyến du lịch nước ngoài để Lăng Hà vui vẻ, nhưng cú đả kích nặng nề thình lình đánh ngất hắn, làm cho kế hoạch của hắn tạm thời gián đoạn.
“Tiểu Hà!…” Nghiêm Tiểu Đao không chút do dự đeo chiếc nhẫn lên ngón áp út tay trái, chuyện này cần gì phải cân nhắc nữa. Hắn vội vã đuổi theo Lăng Hà.
Hoàng hôn sắp buông xuống, Lăng Hà cất bước theo hướng tà dương, bóng lưng ngược sáng khẽ đung đưa như một điểm đen trước mắt Nghiêm Tiểu Đao, hắn nhìn không rõ, chỉ thấy tà áo trắng bay bay.
Cổng Tây tấp nập xe cộ, đường phố sầm uất ngược xuôi.
Lăng Hà đi ra cổng trường, suy đi tính lại, mặc cho gió chiều thổi tung mái tóc, khẽ thở phào một hơi. Y cố tình không đi về hướng cổng Đông để tránh gặp phải Lăng Hoàng. Y dùng ý chí mạnh mẽ đè nén cảm xúc giày vò trong tim, để tâm ý chân thật nhất chầm chậm vẽ lên dưới đáy lòng — y muốn chung sống trọn đời bên cạnh Nghiêm Tiểu Đao, y muốn quay trở lại nhân gian, tâm ý của y đã kiên định.
Bên ngoài cổng Tây tấp nập xe cộ, xe đạp và xe máy điện chen chúc trong khe hở, tạo thành thế trận huyên náo hỗn loạn trước mắt.
Cùng lúc đó, như thể canh đúng thời cơ, một chiếc xe hơi màu đen thình lình đỗ lại ven đường, ngay sát bên cạnh Lăng Hà, vị trí đỗ cực kỳ chính xác. Cửa xe bật ra “ầm” một tiếng, thô lỗ đụng phải Lăng Hà. Vài gã đàn ông cường tráng nhảy xuống, hùng hổ túm lấy Lăng Hà, định bắt y lên xe!
Lăng Hà lập tức phản ứng, quyết đoán lùi lại, né tránh tầm tay của đối phương.
Lăng Hà trừng mắt, “Làm gì?!”
Dép xỏ ngón của y đã văng mất, chân trần giẫm trên mặt đường sần sùi. Y vung chân đá văng một kẻ tấn công không rõ thân phận, kẻ khác lại nhào tới.
Thực ra Nghiêm Tiểu Đao vẫn bám sát Lăng Hà, cùng đi tới cổng Tây, hắn chỉ cách Lăng Hà gần hai mươi mét, hoàn toàn sững sờ trước tình huống nọ.
Nghiêm Tiểu Đao phát hiện nguy hiểm, Lăng Hà một mình rơi vào vòng vây. Nghiêm Tiểu Đao khiếp sợ tột độ, lưỡi đao lập tức chuyển từ dưới cánh tay sang đầu ngón tay. Hắn nhào tới từ phía sau, lưỡi đao không chút do dự chém vào giữa lưng một tên côn đồ!
Ban ngày ban mặt, ngang nhiên bắt cóc ngay trước cổng trường.
Người qua đường không kịp phản ứng. Thậm chí vài sinh viên cắm mặt vào điện thoại hối hả rảo bước còn không phát hiện sự việc xảy ra chỉ trong mười giây ngắn ngủi này.
Lũ côn đồ đã xác định mục tiêu, chỉ nhằm vào Lăng Hà, không có ý định dây dưa ham chiến, quyết tâm bắt được Lăng Hà. Lăng Hà đá bay gã vừa lao tới, chỉ kịp trông thấy một ống tiêm rất nhỏ luồn qua khoảng trống y không thể phòng ngự, hướng thẳng xuống vị trí yếu ớt nhất trên xương quai xanh của y, chất lỏng trong suốt phun ra từ đầu kim. Y chỉ có thể che chắn chỗ hiểm, nhưng không cách nào tránh né mũi kim đâm vào lồng ngực…
Lăng Hà dồn sức thoát khỏi ống tiêm, để lại mũi kim gãy kinh khủng trên lồng ngực, máu tóe ra từ đầu kim!
Nghiêm Tiểu Đao thét lên đau đớn.
Hắn đá văng một gã ác ôn, nhưng hai tay lại không với tới Lăng Hà. Chỉ cách vài bước, hắn trơ mắt nhìn Lăng Hà đột nhiên lảo đảo, suýt thì ngã ngửa xuống, ánh mắt rời rạc. Lăng Hà lập tức bị kéo lấy, ác độc nhét vào xe…
Chiếc xe đen cướp được mục tiêu, lập tức nổ máy phóng đi, không nấn ná nửa giây, không ham chiến với Nghiêm Tiểu Đao, thoạt nhìn có vẻ đã cực kỳ thành thạo, kinh nghiệm dạn dày với hành vi cướp sắc ngay trên đường phố kiểu này. Chiếc xe đen bỏ trốn mất dạng trong khí thải mịt mù, không để lại bất kỳ ký hiệu hay biển số.
Tại khoảnh khắc đó, Nghiêm Tiểu Đao gần như sụp đổ, phẫn nộ, khiếp sợ và tuyệt vọng, không thể kìm chế bản thân, máu trong người lạnh toát…
Lăng Hà vừa im lặng cầu hôn hắn.
Lăng Hà thậm chí còn không kịp để lại một câu.
Chiếc nhẫn chứa đựng lời ước hẹn của hai người vẫn đeo trên ngón áp út bàn tay trái của hắn, còn vương hơi ấm của cả hai. Tất cả những điều này đều là sự thật, nhưng lại đau tới xé lòng, chẳng khác nào một cơn ác mộng.
Cục trưởng Bào và đội trưởng Tiết cấp tốc nhận được điện thoại trình báo và cầu cứu của Nghiêm Tiểu Đao.
Bào Chính Uy cũng vạn phần khiếp sợ và kinh hãi: Mười mấy năm sau, con trai của Cố Vân Chu cũng bị bắt cóc ngay trước cổng Tây đại học Yên Kinh, bằng cách thức thô bạo hệt như Cố Vân Chu từng gặp phải!
Ban đầu cảnh sát cũng bố trí người theo dõi bảo vệ Lăng Hà, nhưng sau khi Cổ Diệu Đình sa lưới thì bắt đầu chủ quan, cuối cùng lại không ngờ được phía sau Cổ Diệu Đình vẫn còn có người trắng trợn giẫm đạp lên giới hạn trật tự xã hội như thế?!
Tổ chuyên án khẩn cấp tập hợp, đoàn xe cảnh sát lao ra khỏi khuôn viên Cục cảnh sát thành phổ, tiếng còi réo vang trên bầu trời Yên thành đỏ rực ánh hoàng hôn…
Một đêm đằng đẵng thức trắng, đau thương, kinh hãi.
Sáng sớm hôm sau, Tây Sơn nắng ráo, núi non trùng điệp bát ngát xanh. Dường như trời cao trong vắt không hay biết tội ác đang được nó bao phủ dưới nhân gian, hoặc đã hay biết nhưng cố tình xem nhẹ, ngoảnh mặt làm ngơ.
Vô vàn xe hơi chuyên dụng tấp nập đổ bộ vào khoảnh sân khổng lồ bên ngoài biệt thự Tây Sơn, quan khách tề tựu chật ních trong sảnh. Phần lớn khách khứa đều cố giữ tác phong giản dị, mặc đồ đen hoặc xám, được vệ sĩ hoặc lính cảnh vệ tháp tùng. Tuy nhiên biển số xe, địa điểm lui tới và các trạm gác được bố trí cách nhau chỉ năm bước chân tạo thành thế trận cực kỳ nghiêm ngặt đã tiết lộ địa vị chót vót trên mây của các nhân vật này.
Vô số lẵng hoa khổng lồ được bày quanh phòng khách của căn biệt thự, không khí náo nhiệt hòa thuận, biểu ngữ màu đỏ trên đỉnh đầu in dòng chữ “Tưởng niệm một trăm hai mươi năm ngày sinh đồng chí Triệu Kế Tu”.
Hôm nay cha con họ Triệu chủ trì tổ chức lễ tưởng niệm tại biệt thự Tây Sơn, tọa đàm trao đổi với tai to mặt lớn trong giới, đích thân ôn lại chuyện xưa, tâm sự nhẹ nhàng thắt chặt tình cảm. Khách khứa tham dự đều là danh nhân đức cao vọng trọng, quan hệ đôi bên hoặc là đồng chí, hoặc là thông gia, loanh quanh vẫn chung mạch núi, chung tiếng nói, chỗ thân quen với nhau cả.
Triệu Thế Diễn, lão gia nhà họ Triệu, trước đây từng quản lý vài sự vụ của các sở nghiên cứu và viện khoa học, vì vậy trong những cái tên vinh dự được mời tới hôm nay có thêm mấy vị học giả cốt cán từ các viện khoa học, bao gồm cả giáo sư Ninh Hằng Khiêm. Hai người quen biết đã nhiều năm, từng là đồng nghiệp trong sở. Ninh Hằng Khiêm chính là một trong số các viện sĩ từng được Triệu Thế Diễn cất nhắc khi còn chủ trì các sự vụ hành chính, cũng bởi vậy nên Triệu Thế Diễn quen biết cả học trò của Ninh Hằng Khiêm…
Ninh Hằng Khiêm chống gậy, một mình bước lên cầu thang dẫn vào biệt thự Tây Sơn.
Hôm nay vị giáo sư già không đưa nghiên cứu sinh tới tham dự, còn cố tình dặn tài xế cứ thoải mái nghỉ ngơi, không cần đi theo ông.
Ninh Hằng Khiêm một mình bước vào biệt thự Tây Sơn. Đặt chân vào đại sảnh phồn hoa lộng lẫy, tiếng chuyện trò huyên náo xáo rỗng văng vẳng bên tai. Biểu ngữ khổng lồ và vô số lẵng hoa rực rỡ diễm lệ trong mắt người khác, lọt vào mắt ông lại như đang rỉ máu, tí tách từng giọt, máu tươi nhuộm đỏ mặt sàn…
Cùng lúc đó, tại một nơi khác.
Lăng Hà mê man suốt đêm, sáng sớm mới tỉnh lại.
Đầu óc trì trệ mông lung, y biết là do tác dụng của thuốc gây mê. Y chậm rãi điều chỉnh hô hấp, mở mắt, sắp xếp lại từng ký ức nhỏ trước khi thiếp đi, hình như y vừa tặng ngài Nghiêm một chiếc nhẫn cầu hôn bằng bạch kim.
Chiếc nhẫn đeo trên ống hút, nếu Tiểu Đao không mù thì chắc sẽ nhìn thấy nhỉ?
Y xấu hổ không dám cầu hôn ngay trước mặt, bèn quay gót bỏ đi. Bình sinh không biết nói những lời ngon ngọt buồn nôn, sở trường của y chỉ là bới lông tìm vết, mắng nhiếc người ta và phun nọc độc. Bây giờ tình cảm của hai người đã quá khăng khít, không mắng nhiếc nữa, sở trường của y không còn áp dụng được với Nghiêm Tiểu Đao, đành phải thể hiện trên giường vậy.
Thân thể nặng nề mệt mỏi vừa thoáng cử động đã tạo ra những tiếng vang không mấy dịu dàng, y phát giác bản thân mình đang tựa lưng vào vách tường cứng. Hai tay nhấc lên rất cao, bị cố định trên tường bằng một thứ đồ chơi trông giống chiếc cùm sắt, hai chân cũng bị cố định tương tự như vậy.
Tư thế giam cầm này rõ nực cười, rõ ngây thơ!
Đây chính là thủ đoạn áp bức của lũ ác ôn lai căng tự cho mình quyền sinh quyền sát nào đó, những tưởng làm như vậy có thể hù dọa y, hủy hoại tinh thần y, mài mòn ý chí của y, bức bách y khuất phục đi vào khuôn khổ? Cố tình bắt y đến đây chỉ vì mục đích nhạt nhẽo như thế, trước khi bị hủy diệt, đám người nọ vẫn muốn biểu diễn một màn giãy giụa ra trò nhỉ?
Căn phòng và cả tòa nhà này trông rất quen mắt. Vật đổi sao dời, có lẽ đã được trang hoàng lại không chỉ một lần, đồ đạc trong phòng cũng được thay mới vài bận, nhưng thứ mùi vị quen thuộc này lại chẳng cách nào che giấu. Hơn mười năm trước y đã từng đến đây, lúc đó y còn trong độ tuổi chưa thể trấn tĩnh và mạnh mẽ như bây giờ.
Bên ngoài vọng tới vài tiếng bước chân, cánh cửa mở ra, nhân vật chính của hôm nay vội vàng bước vào tầm nhìn của y, cuối cùng đã chịu hoá trang lên sân khấu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.