Chương 23
Dĩ Vi Nữ Linh
14/07/2024
“ Tôi cũng đã năm được tình hình rồi. Tôi có việc, hôm nay họp đến đây thôi. Khi nào cần họp nữa tôi sẽ báo ’’ Ý Hoan để những tài liệu quan trọng của vụ kiện vào giỏ của mình, chuẩn bị rời đi.
“ Tạm biệt mọi người ’’
“ Chờ đã… ’’ Lam Phong chạy theo
“ Chủ tịch còn việc gì sao? ’’ Ý Hoan luôn giữ đúng chừng mực.
“ Vừa đi vừa nói ’’ anh bấm thang máy ý định tiễn cô.
“ Phần thắng lần này em nắm khoảng bao nhiêu phần trăm? ’’
“ Không thể nói trước được, trước hết còn phải xem năng lực bên đối thủ. Vả lại còn cần thêm nhiều thông tin liên quan hơn ’’ tuy vụ này không khó như những vụ cô từng nhận, nhưng cũng phải biết địch biết ta trăm trận trăm thắng.
Đối thủ chỉ là một công ty nhỏ mới thành lập mà đã có thể làm lung lay một tập đoàn lớn thì chắc chắn có kẻ đứng đằng sau động tay chân vào.
“ Ừm… ’’ anh định nói gì tiếp nhưng lại thôi.
Tinggg, vừa bước ra cửa thang máy cô đã có ý ngăn anh lại.
“ Tới đây được rồi, tạm biệt chủ tịch ’’
“ Đi đường cẩn thận ’’ bốn chữ cuối Lam Phong thốt lên khi mà cô đã đi được một khoảng nhưng vẫn có thể nghe thấy.
Tất cả nhân viên ở dưới đại sảnh ai ai cũng trông thấy một màn siêu hot này.
Lần đầu tiên trong giờ làm việc mà họ lại trông thấy được vị chủ tịch đích thân đi xuống tận lầu 1 để tiễn khách.
Cũng là lần đầu tiên chủ tịch lại đứng nhìn một gái lâu như vậy, lâu tới nỗi người ta đã lái xe đi từ đời nào rồi mà chủ tịch vẫn đứng như trời trồng.
“ Anh ’’ vừa nãy khi rời khỏi chỗ Lam Phong thì Ý Hoan chạy ngay đến sân bay.
Chuyện là anh cô bận đi công tác hôm qua không đón được cô mà hôm nay lại bắt cô ra đón mình lại.
“ Lâu rồi không gặp ’’ Huy Thành ôm chầm lấy em gái mình.
“ Ây daa buông em ra, nhột quá à ’’ Ý Hoan cười sặc sụa.
Cứ làm như con nít mà lúc còn con nít cũng không thấy anh cô tình cảm như vậy nha.
“ Lên xe đi, dẫn em đi ăn món ngon ’’ Huy Thành sắp xếp hành lý lên xe xong thì leo lên ghế lái chính.
Chiếc xe bon bon trên đường lớn khoảng 20 phút thì dừng trước một quán lẩu.
“ Sao lại đến đây! ’’ Ý Hoan tưởng quán lẩu này đã nghỉ bán rồi chứ, cũng đã lâu lắm rồi còn gì.
“ Lâu rồi không ăn, thật nhớ… vào thôi ’’ Huy Thành dắt tay Ý Hoan vào trong.
Cả hai người chọn một cái lẩu vừa đủ cho hai người ăn, còn không quên gọi thêm một vài món khác để nhúng vào.
“ Nếu có hai người họ ở đây thì vui biết mấy ’’ Huy Thành chợt nói.
Ý Hoan hiểu rõ ý tứ trong câu nói của anh mình.
“ Tại ai, nếu không phải tại anh Ái Linh cũng không đi Canada lâu như vậy ’’
Cũng tội cô bạn của mình, lấy hết tâm quyết ra tỏ tình rốt cuộc lại chứng kiến cảnh anh trai của mình vẫn còn day dưa với người yêu cũ không dứt.
“ Là cô ta bám lấy anh mà, Linh còn không cho anh cơ hội giải thích… ’’ Huy Thành cũng sầu não.
Đợt này anh đi công tác ở Úc nhưng cũng tranh thủ thời gian bay qua Canada một chuyến để tìm Ái Linh nhưng cô như bạt vô âm tín, không tài nào tìm được.
“ Thôi không nói nữa, chuyện của em… ’’ Huy Thành dò hỏi.
“ Em thì có chuyện gì chứ ’’ Ý Hoan giả vờ.
“ Hai đứa gặp nhau rồi à ’’
“ Ừm ’’
“ Em vẫn không thể tha thứ cho cậu ta sao? ’’ Huy Thành cũng muốn hóa giải cái bố cục rối ren này.
“ Tha thứ gì chứ? Cũng có là gì của nhau đâu ’’ Ý Hoan cũng không còn muốn gì ở người đó nữa.
“ Nhưng mà… ’’
Đúng lúc Huy Thành định nói thêm thì nhân viên cũng dọn món ra.
“ Thôi, mình ăn lẩu đi anh ’’ Ý Hoan cũng đánh sang chuyện khác luôn.
Ngày hôm sau, cô vẫn tiếp tục quay lại Tập đoàn Kỷ Úc.
Lý do là vì cô đang nhận vụ kiện của họ nên từ đây cho đến khi giải quyết vụ kiện xong thì cô phải làm việc tại đây.
Cũng đồng nghĩa cô sẽ chạm mặt với người kia vô số lần nữa.
“ Chào buổi sáng ’’
Ý Hoan vừa bước vào sảnh đã chạm mặt ngay.
“ Chào ’’
“ Em ăn sáng chưa? ’’ Lam Phong hỏi, nếu chưa ăn thì anh có thể dẫn cô đi ăn.
“ Cảm ơn chủ tịch quan tâm, tôi đã ăn rồi ’’
“ Nói chuyện với anh không cần phải kính ngữ như vậy đâu ’’ nghe rất là xa cách.
“ Hình như chúng ta cũng không thân tới mức độ khi nói chuyện phải bỏ kính ngữ nha ’’ Ý Hoan không hiểu người này là đang làm cái trò gì với cô nữa.
“ Tại sao lại không… ’’ lời còn chưa nói hết đã bị cắt ngang.
“ Tôi tới nơi rồi ’’ nói rồi Ý Hoan bước ra khỏi thang máy, đi thẳng vào phong làm việc dành riêng cho mình.
Còn Lam Phong thì lẳng lặng nhấn thang máy lên một tầng nữa.
Căn tin của Tập đoàn,
“ Cho tôi 2 món này ’’ Ý Hoan chỉ vào món sườn xào chua ngọt kèm với món canh thịt bò.
“ Cám ơn ’’ đúng là tập đoàn lớn, món nào cũng hợp khẩu vị của cô.
Hai món cô lấy còn trùng hợp là món cô rất thích, xem ra Tập đoàn của anh rất giàu nha.
“ Có ngon không? ’’ Lam Phong đã ngồi xuống đối diện với cô khi nào không hay.
Hàng ngàn nhân viên được một phen hú vía khi hôm nay chủ tịch lại xuống căn tin ăn cơm. Bình thường bữa ăn của anh toàn là đặt từ nhà hàng 5* đem đến không đấy.
“ Tạm biệt mọi người ’’
“ Chờ đã… ’’ Lam Phong chạy theo
“ Chủ tịch còn việc gì sao? ’’ Ý Hoan luôn giữ đúng chừng mực.
“ Vừa đi vừa nói ’’ anh bấm thang máy ý định tiễn cô.
“ Phần thắng lần này em nắm khoảng bao nhiêu phần trăm? ’’
“ Không thể nói trước được, trước hết còn phải xem năng lực bên đối thủ. Vả lại còn cần thêm nhiều thông tin liên quan hơn ’’ tuy vụ này không khó như những vụ cô từng nhận, nhưng cũng phải biết địch biết ta trăm trận trăm thắng.
Đối thủ chỉ là một công ty nhỏ mới thành lập mà đã có thể làm lung lay một tập đoàn lớn thì chắc chắn có kẻ đứng đằng sau động tay chân vào.
“ Ừm… ’’ anh định nói gì tiếp nhưng lại thôi.
Tinggg, vừa bước ra cửa thang máy cô đã có ý ngăn anh lại.
“ Tới đây được rồi, tạm biệt chủ tịch ’’
“ Đi đường cẩn thận ’’ bốn chữ cuối Lam Phong thốt lên khi mà cô đã đi được một khoảng nhưng vẫn có thể nghe thấy.
Tất cả nhân viên ở dưới đại sảnh ai ai cũng trông thấy một màn siêu hot này.
Lần đầu tiên trong giờ làm việc mà họ lại trông thấy được vị chủ tịch đích thân đi xuống tận lầu 1 để tiễn khách.
Cũng là lần đầu tiên chủ tịch lại đứng nhìn một gái lâu như vậy, lâu tới nỗi người ta đã lái xe đi từ đời nào rồi mà chủ tịch vẫn đứng như trời trồng.
“ Anh ’’ vừa nãy khi rời khỏi chỗ Lam Phong thì Ý Hoan chạy ngay đến sân bay.
Chuyện là anh cô bận đi công tác hôm qua không đón được cô mà hôm nay lại bắt cô ra đón mình lại.
“ Lâu rồi không gặp ’’ Huy Thành ôm chầm lấy em gái mình.
“ Ây daa buông em ra, nhột quá à ’’ Ý Hoan cười sặc sụa.
Cứ làm như con nít mà lúc còn con nít cũng không thấy anh cô tình cảm như vậy nha.
“ Lên xe đi, dẫn em đi ăn món ngon ’’ Huy Thành sắp xếp hành lý lên xe xong thì leo lên ghế lái chính.
Chiếc xe bon bon trên đường lớn khoảng 20 phút thì dừng trước một quán lẩu.
“ Sao lại đến đây! ’’ Ý Hoan tưởng quán lẩu này đã nghỉ bán rồi chứ, cũng đã lâu lắm rồi còn gì.
“ Lâu rồi không ăn, thật nhớ… vào thôi ’’ Huy Thành dắt tay Ý Hoan vào trong.
Cả hai người chọn một cái lẩu vừa đủ cho hai người ăn, còn không quên gọi thêm một vài món khác để nhúng vào.
“ Nếu có hai người họ ở đây thì vui biết mấy ’’ Huy Thành chợt nói.
Ý Hoan hiểu rõ ý tứ trong câu nói của anh mình.
“ Tại ai, nếu không phải tại anh Ái Linh cũng không đi Canada lâu như vậy ’’
Cũng tội cô bạn của mình, lấy hết tâm quyết ra tỏ tình rốt cuộc lại chứng kiến cảnh anh trai của mình vẫn còn day dưa với người yêu cũ không dứt.
“ Là cô ta bám lấy anh mà, Linh còn không cho anh cơ hội giải thích… ’’ Huy Thành cũng sầu não.
Đợt này anh đi công tác ở Úc nhưng cũng tranh thủ thời gian bay qua Canada một chuyến để tìm Ái Linh nhưng cô như bạt vô âm tín, không tài nào tìm được.
“ Thôi không nói nữa, chuyện của em… ’’ Huy Thành dò hỏi.
“ Em thì có chuyện gì chứ ’’ Ý Hoan giả vờ.
“ Hai đứa gặp nhau rồi à ’’
“ Ừm ’’
“ Em vẫn không thể tha thứ cho cậu ta sao? ’’ Huy Thành cũng muốn hóa giải cái bố cục rối ren này.
“ Tha thứ gì chứ? Cũng có là gì của nhau đâu ’’ Ý Hoan cũng không còn muốn gì ở người đó nữa.
“ Nhưng mà… ’’
Đúng lúc Huy Thành định nói thêm thì nhân viên cũng dọn món ra.
“ Thôi, mình ăn lẩu đi anh ’’ Ý Hoan cũng đánh sang chuyện khác luôn.
Ngày hôm sau, cô vẫn tiếp tục quay lại Tập đoàn Kỷ Úc.
Lý do là vì cô đang nhận vụ kiện của họ nên từ đây cho đến khi giải quyết vụ kiện xong thì cô phải làm việc tại đây.
Cũng đồng nghĩa cô sẽ chạm mặt với người kia vô số lần nữa.
“ Chào buổi sáng ’’
Ý Hoan vừa bước vào sảnh đã chạm mặt ngay.
“ Chào ’’
“ Em ăn sáng chưa? ’’ Lam Phong hỏi, nếu chưa ăn thì anh có thể dẫn cô đi ăn.
“ Cảm ơn chủ tịch quan tâm, tôi đã ăn rồi ’’
“ Nói chuyện với anh không cần phải kính ngữ như vậy đâu ’’ nghe rất là xa cách.
“ Hình như chúng ta cũng không thân tới mức độ khi nói chuyện phải bỏ kính ngữ nha ’’ Ý Hoan không hiểu người này là đang làm cái trò gì với cô nữa.
“ Tại sao lại không… ’’ lời còn chưa nói hết đã bị cắt ngang.
“ Tôi tới nơi rồi ’’ nói rồi Ý Hoan bước ra khỏi thang máy, đi thẳng vào phong làm việc dành riêng cho mình.
Còn Lam Phong thì lẳng lặng nhấn thang máy lên một tầng nữa.
Căn tin của Tập đoàn,
“ Cho tôi 2 món này ’’ Ý Hoan chỉ vào món sườn xào chua ngọt kèm với món canh thịt bò.
“ Cám ơn ’’ đúng là tập đoàn lớn, món nào cũng hợp khẩu vị của cô.
Hai món cô lấy còn trùng hợp là món cô rất thích, xem ra Tập đoàn của anh rất giàu nha.
“ Có ngon không? ’’ Lam Phong đã ngồi xuống đối diện với cô khi nào không hay.
Hàng ngàn nhân viên được một phen hú vía khi hôm nay chủ tịch lại xuống căn tin ăn cơm. Bình thường bữa ăn của anh toàn là đặt từ nhà hàng 5* đem đến không đấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.