Chương 36
Dĩ Vi Nữ Linh
04/08/2024
"Alo bà chủ, chuyện là vầy..." xuống lầu chị Hoa liền gọi điện thoại báo về nhà chính.
"Tôi biết rồi, cô giữ chân con bé lại. Tôi sẽ qua ngay" mẹ Lam muốn qua xem coi là con gái nhà ai mà có thể quy phục được thằng con trai khó ở này của bà.
Nói là làm bà liền chạy lên lầu thay bộ đồ khác, xong rồi lại chạy xuống lầu phi ra xe đã chờ sẵn ngoài sân.
" Bà đi đâu đó" mới sáng ra mà ba Lam đã thấy vợ mình bận rộn dữ rồi đó.
" Tôi đi bắt con dâu, ông chờ đó đi" xong rồi bóng dáng mẹ Lam ngồi trên xe cũng đi mất.
Bên này chị Hoa vừa nghe tiếng chuông cửa là chạy ra mở cổng ngay, động tác vô cùng nhanh nhẹn.
"Con bé đâu rồi?" mẹ Lam còn chưa ra khỏi xe đã sợ con dâu chạy mất.
" Đang ngồi ở trong dùng bữa ạ" chị Hoa mở cửa xe mời mẹ Lam vào trong.
Mẹ Lam đi vào nhà bắt gặp được một bóng dáng rất quen thuộc, nhưng mà cô gái này đang cúi đầu xuống ăn sáng nên bà không thấy rõ.
" Con là?" mẹ Lam tò mò tiến lại gần.
Y Hoan nghe được có người nói chuyện liền ngước mặt lên.
Cả hai người sững sốt bốn mắt nhìn nhau không nói lên lời.
Một hồi lâu, Ý Hoan mới sực tỉnh.
"Bác gái..." Ý Hoan cúi đầu chào bà.
" Là con sao!" mẹ Lam đi lại ngồi kế bên cô.
Bà thật không ngờ, hai đứa nhỏ này lại thật có duyện với nhau tới vậy.
Làm bà trong suốt dọc đường đi cứ nghĩ mãi, lỡ cô gái mà con trai mình chọn không tốt về tính tình này nọ rồi sao. Dù sao gia đình họ cũng là dạng thương lưu nên có rất nhiều người dòm ngó gia sản, ai biết được có vì thế mà tiếp cận con trai bà hay không chứ.
Nào ngờ người mà con trai bà mang về lại là Y Hoan, cô con gái nuôi vô cùng hoàn mĩ này của bà.
"Sao con lại ở đây? Thằng Phong đâu rồi hả con?" mẹ Lam cố tình thăm dò.
"Dạ...!" Y Hoan hơi ngại ngùng không biết nói thế nào.
" Hình như anh ấy đi công tác rồi ạ" Y Hoan chỉ trả lời câu sau của mẹ LAm.
"Con cứ tiếp tục ăn đi" thấy tóc cô cứ xả ra làm vướng víu nên bà đã vén lên rồi cột lại cho cô.
Ai mà có dè lại thấy cảnh tượng còn ngại ngùng hơn lúc nãy.
Mẹ Lam nghĩ thầm trong lòng "Chà thằng con mình cũng làm việc hết công sức dữ, mới đây mà đã ăn trọn người ta rồi ".
Y Hoan cũng nhanh chóng lấy tay che đi những vết hôn ửng đỏ kia.
"Cái này... Chuyện không như bác nghĩ đâu ạ" cô luống cuống giải thích.
"Không sao, không sao, bác sẽ không xen vào chuyện của người trẻ tuổi đâu "
Cái thằng con bà cũng kì thiệt, mới vừa ăn con người ta xong tới sáng nay thì lại đi công tác. Nó không sợ con gái người ta giận dỗi hay sao đó. Tới khi nào nó về bà phải cho nó một trận mới được. Nó mà lơ ngơ thì lại mất con dâu của bà lúc nào không hay.
Y Hoan không nói gì thêm nữa, cúi đầu ăn cho thiệt nhanh rồi đi làm.
"Cảm ơn bác đã đưa cháu đến công ty ạ" Ý Hoan bước xuống xe còn không quên cảm ơn mẹ Lam.
" Khi nào rảnh thì qua chơi với bác nghe chưa!" bà còn muốn gần gũi hơn với con dâu của mình nữa.
"Dạ, cháu biết rồi ạ. Cháu xin phép lên trước ạ "
" Tạm biệt" xe của mẹ Lam cũng chạy đi.
Reng reng reng, là chuông điện thoại của cô.
Ý Hoan vừa mới lên tới phòng làm việc là có điện thoại ngay.
Mở ra thì thấy người gọi là cái tên đáng ghét đó.
"Alo" Ý Hoan nói với giọng cọc cằn.
"Em dậy chưa?" Lam Phong đang ngồi trên máy bay xem tài liệu còn vừa gọi cho cô.
" Dậy rồi, tôi đang làm việc. Có chuyện gì không?" Y Hoan đang vô cùng bực bội với con người này.
"Ừm, anh đang đi công tác vài bữa nữa anh về" Lam Phong biết cô gái nhỏ giận rồi.
Nhưng anh đành bất đắc dĩ phải đi vì chuyện lần này rất quan trọng nên anh phải đích thân ra mặt.
Chỉ đành khi nào về sẽ từ từ mà dỗ dành cô thôi.
"Rồi sao nữa?" cô đâu có cần anh báo cáo lịch trình với cô, cái cô muốn nghe là cái khác.
Mà anh thì lại không một lời đề cập đến chuyện tối hôm qua.
"Em còn đau không!" Lam Phong ho khan vài cái.
" Anh.. đồ vô sỉ" Y Hoan tức đến đỏ mặt.
Sao trên đời lại có loại người vô sỉ như anh.
" Tôi còn có việc, cúp máy đó" trên bàn làm việc của Ý Hoan đang xấp một đống tài liệu chất cao thành núi rồi.
"Nhớ chú ý sức khỏe... đợi anh!" hai chữ cuối Lam Phong nói nhẹ nhàng, vô cùng ấm áp.
"Ừm" Ý Hoan cũng không biết trả lời như thế nào cho phù hợp nên chỉ đành tm ờ cho qua.
Sau đó rồi cúp máy.
Hiện tại, Y Hoan cũng không biết quan hệ của hai người là gì. Nhưng từ lúc cô trở về nước thì đâu đâu cũng xuất hiện hình bóng của anh. Ngược lại, anh còn luôn quan tâm mọi việc của cô nữa chứ, cứ làm cho cô suy nghĩ không thôi.
Liệu anh có thích cô không? Hay mọi thứ cũng chỉ là do cô thêu dệt nên. Như vừa trải qua chuyện đêm hôm trước cô cảm giác mọi thứ đã dần thay đối rồi.
Chuyện lúc trước cô thích anh là thật và tới bây giờ cô vẫn không quên được, nhưng cô sợ mình sẽ như lúc trước.
Cô không biết trong lòng anh nghĩ như thế nào? Bây giờ hai người còn phát sinh quan hệ kia thì cô phải làm rõ.
Nếu anh chỉ đơn giản là muốn chịu trách nhiệm với cô thì cô không cần. Dù sao cũng là người lớn hết cả rồi.
"Tôi biết rồi, cô giữ chân con bé lại. Tôi sẽ qua ngay" mẹ Lam muốn qua xem coi là con gái nhà ai mà có thể quy phục được thằng con trai khó ở này của bà.
Nói là làm bà liền chạy lên lầu thay bộ đồ khác, xong rồi lại chạy xuống lầu phi ra xe đã chờ sẵn ngoài sân.
" Bà đi đâu đó" mới sáng ra mà ba Lam đã thấy vợ mình bận rộn dữ rồi đó.
" Tôi đi bắt con dâu, ông chờ đó đi" xong rồi bóng dáng mẹ Lam ngồi trên xe cũng đi mất.
Bên này chị Hoa vừa nghe tiếng chuông cửa là chạy ra mở cổng ngay, động tác vô cùng nhanh nhẹn.
"Con bé đâu rồi?" mẹ Lam còn chưa ra khỏi xe đã sợ con dâu chạy mất.
" Đang ngồi ở trong dùng bữa ạ" chị Hoa mở cửa xe mời mẹ Lam vào trong.
Mẹ Lam đi vào nhà bắt gặp được một bóng dáng rất quen thuộc, nhưng mà cô gái này đang cúi đầu xuống ăn sáng nên bà không thấy rõ.
" Con là?" mẹ Lam tò mò tiến lại gần.
Y Hoan nghe được có người nói chuyện liền ngước mặt lên.
Cả hai người sững sốt bốn mắt nhìn nhau không nói lên lời.
Một hồi lâu, Ý Hoan mới sực tỉnh.
"Bác gái..." Ý Hoan cúi đầu chào bà.
" Là con sao!" mẹ Lam đi lại ngồi kế bên cô.
Bà thật không ngờ, hai đứa nhỏ này lại thật có duyện với nhau tới vậy.
Làm bà trong suốt dọc đường đi cứ nghĩ mãi, lỡ cô gái mà con trai mình chọn không tốt về tính tình này nọ rồi sao. Dù sao gia đình họ cũng là dạng thương lưu nên có rất nhiều người dòm ngó gia sản, ai biết được có vì thế mà tiếp cận con trai bà hay không chứ.
Nào ngờ người mà con trai bà mang về lại là Y Hoan, cô con gái nuôi vô cùng hoàn mĩ này của bà.
"Sao con lại ở đây? Thằng Phong đâu rồi hả con?" mẹ Lam cố tình thăm dò.
"Dạ...!" Y Hoan hơi ngại ngùng không biết nói thế nào.
" Hình như anh ấy đi công tác rồi ạ" Y Hoan chỉ trả lời câu sau của mẹ LAm.
"Con cứ tiếp tục ăn đi" thấy tóc cô cứ xả ra làm vướng víu nên bà đã vén lên rồi cột lại cho cô.
Ai mà có dè lại thấy cảnh tượng còn ngại ngùng hơn lúc nãy.
Mẹ Lam nghĩ thầm trong lòng "Chà thằng con mình cũng làm việc hết công sức dữ, mới đây mà đã ăn trọn người ta rồi ".
Y Hoan cũng nhanh chóng lấy tay che đi những vết hôn ửng đỏ kia.
"Cái này... Chuyện không như bác nghĩ đâu ạ" cô luống cuống giải thích.
"Không sao, không sao, bác sẽ không xen vào chuyện của người trẻ tuổi đâu "
Cái thằng con bà cũng kì thiệt, mới vừa ăn con người ta xong tới sáng nay thì lại đi công tác. Nó không sợ con gái người ta giận dỗi hay sao đó. Tới khi nào nó về bà phải cho nó một trận mới được. Nó mà lơ ngơ thì lại mất con dâu của bà lúc nào không hay.
Y Hoan không nói gì thêm nữa, cúi đầu ăn cho thiệt nhanh rồi đi làm.
"Cảm ơn bác đã đưa cháu đến công ty ạ" Ý Hoan bước xuống xe còn không quên cảm ơn mẹ Lam.
" Khi nào rảnh thì qua chơi với bác nghe chưa!" bà còn muốn gần gũi hơn với con dâu của mình nữa.
"Dạ, cháu biết rồi ạ. Cháu xin phép lên trước ạ "
" Tạm biệt" xe của mẹ Lam cũng chạy đi.
Reng reng reng, là chuông điện thoại của cô.
Ý Hoan vừa mới lên tới phòng làm việc là có điện thoại ngay.
Mở ra thì thấy người gọi là cái tên đáng ghét đó.
"Alo" Ý Hoan nói với giọng cọc cằn.
"Em dậy chưa?" Lam Phong đang ngồi trên máy bay xem tài liệu còn vừa gọi cho cô.
" Dậy rồi, tôi đang làm việc. Có chuyện gì không?" Y Hoan đang vô cùng bực bội với con người này.
"Ừm, anh đang đi công tác vài bữa nữa anh về" Lam Phong biết cô gái nhỏ giận rồi.
Nhưng anh đành bất đắc dĩ phải đi vì chuyện lần này rất quan trọng nên anh phải đích thân ra mặt.
Chỉ đành khi nào về sẽ từ từ mà dỗ dành cô thôi.
"Rồi sao nữa?" cô đâu có cần anh báo cáo lịch trình với cô, cái cô muốn nghe là cái khác.
Mà anh thì lại không một lời đề cập đến chuyện tối hôm qua.
"Em còn đau không!" Lam Phong ho khan vài cái.
" Anh.. đồ vô sỉ" Y Hoan tức đến đỏ mặt.
Sao trên đời lại có loại người vô sỉ như anh.
" Tôi còn có việc, cúp máy đó" trên bàn làm việc của Ý Hoan đang xấp một đống tài liệu chất cao thành núi rồi.
"Nhớ chú ý sức khỏe... đợi anh!" hai chữ cuối Lam Phong nói nhẹ nhàng, vô cùng ấm áp.
"Ừm" Ý Hoan cũng không biết trả lời như thế nào cho phù hợp nên chỉ đành tm ờ cho qua.
Sau đó rồi cúp máy.
Hiện tại, Y Hoan cũng không biết quan hệ của hai người là gì. Nhưng từ lúc cô trở về nước thì đâu đâu cũng xuất hiện hình bóng của anh. Ngược lại, anh còn luôn quan tâm mọi việc của cô nữa chứ, cứ làm cho cô suy nghĩ không thôi.
Liệu anh có thích cô không? Hay mọi thứ cũng chỉ là do cô thêu dệt nên. Như vừa trải qua chuyện đêm hôm trước cô cảm giác mọi thứ đã dần thay đối rồi.
Chuyện lúc trước cô thích anh là thật và tới bây giờ cô vẫn không quên được, nhưng cô sợ mình sẽ như lúc trước.
Cô không biết trong lòng anh nghĩ như thế nào? Bây giờ hai người còn phát sinh quan hệ kia thì cô phải làm rõ.
Nếu anh chỉ đơn giản là muốn chịu trách nhiệm với cô thì cô không cần. Dù sao cũng là người lớn hết cả rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.