Chương 30: Chương 26.2
Ngưng Văn
02/10/2017
Sau một giấc ngủ dài tỉnh lại, bỗng nhiên trở thành một tên dở người dở
ngợm,, tâm trạng “hắn” có vẻ không tốt lắm. Gã này uống thuốc quá liều,
dở sống dở chết. Khi tỉnh lại, may là cơ thể vẫn còn có phản ứng. Tần
Vĩnh ói hết những viên thuốc trong bụng, cả buổi nằm bẹp dưới giường mới có thể gượng dậy ra ngoài.
Lạ lùng thay, ký ức vẫn vẹn nguyên trong đầu. Chủ nhân của thân thể này lại có nội tâm yếu ớt như vậy. Thì ra có thể vì một kẻ đối xử tệ với mình mà bi thương đến thế. Khác với “hắn”, lòng luôn phẳng lặng- chẳng đau vì ai cũng không hạnh phúc vì ai.
Công việc cũ, trong thời đại này không thể tiếp tục. Nhưng thân xác vẫn còn sống, vẫn phải sống. Muốn sống thì phải ăn, phải uống. Đời này người ta không trả tiền cho người khác, chỉ để giết người đâu.
-Quản lý Tần, từ nay nhờ anh giúp đỡ nhiều hơn.
Trong ký ức còn sót lại, không có cô gái này. Nhưng cô ấy tốt thì mình mới tốt được. Tần Vĩnh khẽ mỉm cười:
-Ừ. Bắt đầu công việc đi!
Công việc trước đây của “hắn” là một sát thủ. Sát thủ trong một gia tộc có truyền thống cha truyền con nối. Có nhiều cách tiếp cận con mồi mà “hắn” phải học. Giết người không chỉ dùng một dao kết thúc sinh mạng. Gia tộc của “hắn” còn nhận những thỏa thuận làm ăn “giết hồn người sống”. Những sát thủ đến bên con mồi, âm thầm phá hoại họ, khiến họ mất đi những điều đáng quý nhất, chết dần mòn trong đau khổ. Là người thừa kế của gia tộc, “hắn” không ít lần tham gia vào những lần “vạch kế hoạch” của gia tộc, cũng học không ít kỹ năng cần thiết để sinh tồn.
Hiện nay công việc mới của Tần Vĩnh là trợ giúp cô gái này nổi tiếng.Cô ấy là một diễn viên nhỏ, muốn nổi tiếng thật chẳng đơn giản. Tần Vĩnh cũng đã xem qua hồ sơ của cô ấy. Không bon chen danh lợi, không màng bị hắc, chỉ cần một vai diễn nhỏ cũng đã thỏa mãn. Mà cái thế giới này, không cạnh tranh, không sao tác thì có thể nào thành công được? Cô ấy chỉ là một diễn viên nhỏ bé, còn Tần Vĩnh hoàn toàn yếu thế trong giới này, chẳng có một mối quan hệ nào để Ân Dĩnh dựa vào.
-Đây là lịch trình của cô Ân, anh nhận lấy đi!
Tần Vĩnh cầm lấy tờ giấy từ người phụ trách hành chính. Mấy ngày tới sẽ có buổi đọc kịch bản, thử trang phục, họp báo. Phía dưới có mấy dòng ghi chú, nhắc nhở hôm đó phải đi lấy trang phục cho Ân Dĩnh ở đâu.
Ân Dĩnh gọi điện thoại về nhà ngay sau đó. Cô rất nóng lòng biết tình hình ba mình. Không biết ông…
-Sao rồi ạ? Ba sao rồi?
Vẻ mặt Ân Dĩnh giãn ra hơn chút, nhẹ nhõm hơn bởi tin ba vẫn khỏe, đã nuốt được thêm một ít cháo. Em trai còn hào hứng bảo sẽ cùng Tạ Khang Yên vào rừng tìm thuốc. Mong là có thể cứu được ba. Hy vọng bây giờ đã lớn hơn rồi.-Ba của cô bị gì à?
-Dạ….Ba tôi bị bệnh nặng. Nhưng cũng ổn hơn rồi.
Ân Dĩnh không muốn mang đời tư ra thể hiện quá nhiều trước công chúng. Nhưng đời tư nghệ sĩ lại có sức thu hút công chúng….Tần Vĩnh thoáng nhướng mày rồi lại cắm cúi xuống tờ lịch làm việc cả ngày nay.
-Lát nữa cô đến phòng tạo hình để thử tạo hình mới.Rồi may đo trang phục luôn.
-Dạ….
Tần Vĩnh hơi tựa người vào tường, âm thầm tính toán. Làm ngay bây giờ thì có thể mang tới hiệu quả ngược, chưa có tiếng tăm mà đã làm màu là người con hiếu thảo. Cách này chỉ dùng được khi Ân Dĩnh có biến cố gì, sau đó báo chí tình cờ phát hiện ra sự việc. Nhưng “biến cố” đó là gì, hiệu quả thế nào để đạt tới kết quả cao?
Làm người đại diện cho một nghệ sĩ không phải là chuyện đơn giản. Cô ấy flop thì bản thân Tần Vĩnh cũng chẳng có gì. Chẳng có một thứ gì!
-Anh Tần ơi, có người muốn gặp anh!
-Ừ.
Hôm nay cũng là ngày Dương Khiêm họp báo ở khu bên cạnh về bộ phim mới của anh ta. Theo ký ức của Tần Vĩnh để lại, Dương Khiêm là người duy nhất có vị trí trong những người Tần Vĩnh quen biết trong giới giải trí. Anh ta tuy không phải là diễn viên thực lực nhưng đẹp luôn là ưu điểm. Dương Khiêm xuất đạo 9 năm, cũng chỉ nhờ một bộ phim mà nổi tiếng như cồn. Tính tình anh ta đối với nhiều người không tốt nhưng với “đoàn đội” thì chưa bao giờ xử tệ. Để Ân Dĩnh được chú ý đôi chút, chẳng thể phủ nhận vai trò của Dương Khiêm.
Tần Vĩnh dẫn Ân Dĩnh đi vào phòng tạo hình, hóa trang. Ngồi ngắm cô một chút rồi “hắn” mới đứng dậy. Thời gian thử trang phục cũng không phải muốn ngắn là ngắn được. Gặp lại Dương Khiêm một chút, nhờ hắn chiếu cố Ân Dĩnh thêm chút nữa. Cô ấy mau nổi tiếng, công việc thuận lợi, Tần Vĩnh mới có cảm giác thắng lợi trong lòng.
*Nam chính 2 – câu chuyện này sẽ đi sang hướng khác, tập trung vào chuyện của hai đôi nam nữ chính. Tác giả chỉ muốn nói là anh ấy cũng không thích những phù hoa của làng giải trí, chỉ mong nhân vật của mình được sống hạnh phúc thôi.
Lạ lùng thay, ký ức vẫn vẹn nguyên trong đầu. Chủ nhân của thân thể này lại có nội tâm yếu ớt như vậy. Thì ra có thể vì một kẻ đối xử tệ với mình mà bi thương đến thế. Khác với “hắn”, lòng luôn phẳng lặng- chẳng đau vì ai cũng không hạnh phúc vì ai.
Công việc cũ, trong thời đại này không thể tiếp tục. Nhưng thân xác vẫn còn sống, vẫn phải sống. Muốn sống thì phải ăn, phải uống. Đời này người ta không trả tiền cho người khác, chỉ để giết người đâu.
-Quản lý Tần, từ nay nhờ anh giúp đỡ nhiều hơn.
Trong ký ức còn sót lại, không có cô gái này. Nhưng cô ấy tốt thì mình mới tốt được. Tần Vĩnh khẽ mỉm cười:
-Ừ. Bắt đầu công việc đi!
Công việc trước đây của “hắn” là một sát thủ. Sát thủ trong một gia tộc có truyền thống cha truyền con nối. Có nhiều cách tiếp cận con mồi mà “hắn” phải học. Giết người không chỉ dùng một dao kết thúc sinh mạng. Gia tộc của “hắn” còn nhận những thỏa thuận làm ăn “giết hồn người sống”. Những sát thủ đến bên con mồi, âm thầm phá hoại họ, khiến họ mất đi những điều đáng quý nhất, chết dần mòn trong đau khổ. Là người thừa kế của gia tộc, “hắn” không ít lần tham gia vào những lần “vạch kế hoạch” của gia tộc, cũng học không ít kỹ năng cần thiết để sinh tồn.
Hiện nay công việc mới của Tần Vĩnh là trợ giúp cô gái này nổi tiếng.Cô ấy là một diễn viên nhỏ, muốn nổi tiếng thật chẳng đơn giản. Tần Vĩnh cũng đã xem qua hồ sơ của cô ấy. Không bon chen danh lợi, không màng bị hắc, chỉ cần một vai diễn nhỏ cũng đã thỏa mãn. Mà cái thế giới này, không cạnh tranh, không sao tác thì có thể nào thành công được? Cô ấy chỉ là một diễn viên nhỏ bé, còn Tần Vĩnh hoàn toàn yếu thế trong giới này, chẳng có một mối quan hệ nào để Ân Dĩnh dựa vào.
-Đây là lịch trình của cô Ân, anh nhận lấy đi!
Tần Vĩnh cầm lấy tờ giấy từ người phụ trách hành chính. Mấy ngày tới sẽ có buổi đọc kịch bản, thử trang phục, họp báo. Phía dưới có mấy dòng ghi chú, nhắc nhở hôm đó phải đi lấy trang phục cho Ân Dĩnh ở đâu.
Ân Dĩnh gọi điện thoại về nhà ngay sau đó. Cô rất nóng lòng biết tình hình ba mình. Không biết ông…
-Sao rồi ạ? Ba sao rồi?
Vẻ mặt Ân Dĩnh giãn ra hơn chút, nhẹ nhõm hơn bởi tin ba vẫn khỏe, đã nuốt được thêm một ít cháo. Em trai còn hào hứng bảo sẽ cùng Tạ Khang Yên vào rừng tìm thuốc. Mong là có thể cứu được ba. Hy vọng bây giờ đã lớn hơn rồi.-Ba của cô bị gì à?
-Dạ….Ba tôi bị bệnh nặng. Nhưng cũng ổn hơn rồi.
Ân Dĩnh không muốn mang đời tư ra thể hiện quá nhiều trước công chúng. Nhưng đời tư nghệ sĩ lại có sức thu hút công chúng….Tần Vĩnh thoáng nhướng mày rồi lại cắm cúi xuống tờ lịch làm việc cả ngày nay.
-Lát nữa cô đến phòng tạo hình để thử tạo hình mới.Rồi may đo trang phục luôn.
-Dạ….
Tần Vĩnh hơi tựa người vào tường, âm thầm tính toán. Làm ngay bây giờ thì có thể mang tới hiệu quả ngược, chưa có tiếng tăm mà đã làm màu là người con hiếu thảo. Cách này chỉ dùng được khi Ân Dĩnh có biến cố gì, sau đó báo chí tình cờ phát hiện ra sự việc. Nhưng “biến cố” đó là gì, hiệu quả thế nào để đạt tới kết quả cao?
Làm người đại diện cho một nghệ sĩ không phải là chuyện đơn giản. Cô ấy flop thì bản thân Tần Vĩnh cũng chẳng có gì. Chẳng có một thứ gì!
-Anh Tần ơi, có người muốn gặp anh!
-Ừ.
Hôm nay cũng là ngày Dương Khiêm họp báo ở khu bên cạnh về bộ phim mới của anh ta. Theo ký ức của Tần Vĩnh để lại, Dương Khiêm là người duy nhất có vị trí trong những người Tần Vĩnh quen biết trong giới giải trí. Anh ta tuy không phải là diễn viên thực lực nhưng đẹp luôn là ưu điểm. Dương Khiêm xuất đạo 9 năm, cũng chỉ nhờ một bộ phim mà nổi tiếng như cồn. Tính tình anh ta đối với nhiều người không tốt nhưng với “đoàn đội” thì chưa bao giờ xử tệ. Để Ân Dĩnh được chú ý đôi chút, chẳng thể phủ nhận vai trò của Dương Khiêm.
Tần Vĩnh dẫn Ân Dĩnh đi vào phòng tạo hình, hóa trang. Ngồi ngắm cô một chút rồi “hắn” mới đứng dậy. Thời gian thử trang phục cũng không phải muốn ngắn là ngắn được. Gặp lại Dương Khiêm một chút, nhờ hắn chiếu cố Ân Dĩnh thêm chút nữa. Cô ấy mau nổi tiếng, công việc thuận lợi, Tần Vĩnh mới có cảm giác thắng lợi trong lòng.
*Nam chính 2 – câu chuyện này sẽ đi sang hướng khác, tập trung vào chuyện của hai đôi nam nữ chính. Tác giả chỉ muốn nói là anh ấy cũng không thích những phù hoa của làng giải trí, chỉ mong nhân vật của mình được sống hạnh phúc thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.