Chương 11: Phiền muộn
Ngưng Văn
04/09/2017
-Thầy Tạ, hút thuốc không?
Từ Lập xuất đạo đã lâu, gia thế cũng xem là “khủng” nên trong giới hầu như không ai dám đụng đến anh. Bản tính Từ Lập cũng tương đối ôn hòa, không kiêu căng, nhân khí tốt. Tuy nhiên vẫn thiếu một sự đột phá. Từ Lập nhận phim Y nữ cũng chỉ vì muốn hỗ trợ thêm cho người bạn thân là đồng đạo diễn với Vương sư phụ phim này.
-Không…
Thuốc lá của thời đại này ngoài sợi thuốc ra cũng thêm một ít phụ liệu khác, dùng lâu không tốt cho sức khỏe. Tuy không như Ngũ thạch tán (thuốc phiên nhưng tác hại cũng chẳng ít, Tạ Khang Yên không muốn vướng vào:
-Thầy thích cô bé đó à?
Tạ Khang Yên nhìn Từ Lập, ánh mắt lạ lẫm. Thích một cô gái chỉ qua vài lần gặp mặt, đúng là….
À khoan, Tạ Khang Yên cũng tự hỏi. Vậy thì một cô gái chỉ có vài lần gặp mặt, sao lại phải phí quá nhiều tâm cơ vào vậy? Chế thuốc phòng dị ứng cho cô ta. Ở nhà còn đang nấu một mẻ son phấn, định đưa cho cô ấy vào phòng hóa trang, phòng trường hợp lại có người chơi xấu bỏ thứ không tốt vào đồ dùng trang điểm. Chỉ là không nghĩ đến người ấy lại bỏ tiếp vào phấn phủ. Lúc nãy Tạ Khang Yên cũng nghĩ đến khả năng về nhà sẽ làm một mẻ phấn phủ đưa đến đoàn phim.
Kiếp trước, Thúy Vân từng nói trong cơn say:
-Chàng là đá. Chàng còn nhẫn tâm hơn đá. Sao lại như vậy, tại sao?
Thúy Vân khóc. Thúy Vân làm nhiều cách. Tạ Yến thà chọn cái chết, cũng không xiêu lòng. Ngoài bổn phận của một thầy thuốc, chưa từng vì nàng mà suy nghĩ hay muốn làm một thứ gì khác cho nàng.
Cũng gương mặt đó, trong thời đại này sao lại làm Tạ Khang Yên bỏ ra nhiều tâm tư như vậy? Lẽ nào lại động lòng?
Không phải. Chẳng qua là do cô ấy quá giống Tiêu Thúy Vân kiếp trước. Từ Yến sau khi trở thành linh hồn lại được nhìn thấy Thúy Vân đau khổ vì mình quá đỗi. Vì sự áy náy đó nên mới đối tốt với Ân Dĩnh, vì cô mà suy nghĩ nhiều điều.
-Anh đóng vai nam chính, đâu cần cố vấn gì.
-Giờ thầy mới nhận ra à? -Từ Lập bật cười- Tôi không cần thầy cố vấn mà tôi còn có thể cố vấn lại cho thầy. Nhân lúc cô bé đó chưa nổi tiếng, thầy tiến tới thì vẫn còn cơ hội. Sau này thành minh tinh rồi, sẽ chẳng có chỗ cho thầy xen vào đâu.
Ân Dĩnh vừa có nhan sắc, lại biết diễn xuất, dù không lên được hàng tiểu hoa nhưng chắc cũng sẽ có tên tuổi. Lúc ấy bao nhiêu người vây quanh, đặc biệt là các đại gia.
“Cố vấn trung y”, tiền lương có mấy vạn tệ làm sao giữ nổi bông hoa đẹp đó trong tay mình. Từ Lập có chút đồng cảm với Tạ Khang Yên.
-Vậy tôi đi nhé. Chào anh…
-Chào thầy…
Tạ Khang Yên đi đến vị trí nghỉ của mình. Lát nữa anh sẽ hướng dẫn Tạ Lệ Minh cách trộn thuốc, sao thuốc, bắt mạch như thế nào cho chuẩn. Trong đầu, hình bóng Thúy Vân và Ân Dĩnh trộn lẫn, hòa vào nhau. Cuối cùng chỉ còn một mình Ân Dĩnh đang nhìn anh. Tay Tạ Khang Yên đặt lên chiếc cổ thon dài, phần da thịt đỏ ửng mềm mại dưới tay.
Tạp niệm. Tạp niệm đang len lỏi. Như sư phụ từng nói, thanh niên khi lớn lên một chút, có tiếp xúc với người khác giới sẽ có những phản ứng sinh lý. Bình thường. Chỉ là bình thường thôi.
-Trời ơi!
Bên kia có tiếng người thét lên đau đớn. Âm thanh rất quen.
-Gì kỳ vậy?
-Ai chơi ác vậy chứ?
Dáng vóc mảnh khảnh của Ân Dĩnh hiện ra trước mắt. Cô đã thay một bộ trang phục khác. Bên trong lại có người giấu sẵn lưỡi dao cạo bén ngót, ý đồ là muốn khiến Ân Dĩnh bị thương.
Mỗi lần có bệnh nhân là phản ứng cơ thể của Tạ Khang Yên lại nhanh chóng đưa ra cách xử lý. Anh băng băng vào trong. Bên cạnh Ân Dĩnh có một chàng trai khác. Lưỡi dao cạo giấu ở vai áo bên trái, may là Ân Dĩnh khi mặc áo đã cảm thấy có gì cồm cộm nên sờ tay vào trước nên mới
Ân Dĩnh nghĩ tới cảnh nguyên ngọn dao cạo bén ngót ấy cứa lên vai mình mà rùng mình. Chắc đau lắm và nhiều khi phải cắt vài cảnh quay nữa. Dao bén như vậy, vết thương gây ra sẽ sâu lắm, hơn nữa lớp vải còn bị ma sát mạnh, tạo nên lực, Ân Dĩnh mặc áo vào càng nhanh, thương tích sẽ càng sâu.
Cô chỉ là một vai phụ bé xíu, ai mà muốn hãm hại cô chứ? Mà hãm hại sẽ được gì?
-Sư muội không sao chứ?
Giọng Nguyên Bân vang lên bên tai. Anh ta cũng đứng gần Ân Dĩnh nhất. Đôi mắt tràn trề sự lo lắng, quan tâm sâu sắc, có bị mù cũng thấy là Nguyên Bân thích Ân Dĩnh thật rồi.
-Dạ không sao!
-Không bị trầy xước gì cả.- Tạ Khang Yên quan sát tình trạng của cô, nói khẽ- Lát cô đưa đồ cho người ta kiểm tra lần nữa, coi chừng….
Lại bao đồng tiếp. Tạ Khang Yên cảm thấy rất hối hận, nhưng lời đã nói ra rồi. Ân Dĩnh cũng ngạc nhiên nhìn anh, sau đó lễ phép cúi đầu:
-Cảm ơn thầy Tạ. Tôi nhớ rồi….
Anh quay về chỗ cũ. Ân Dĩnh đứng xa chỗ này mấy trăm mét nhưng muốn nhìn vẫn có thể nhìn thấy. Cô cười cười với Nguyên Bân, khuôn mặt tái nhợt lúc nãy đã bắt đầu hồng hào trở lại. Hai người là những người trẻ tuổi, họ dễ dàng nói chuyện, có nhiều đề tài để nói, không như Tạ Khang Yên, ngoài kê đơn hốt thuốc, anh chỉ trốn vào một góc của riêng mình. Thời đại khác, con người cũng khác hơn.
Sau một hồi kinh hãi, Ân Dĩnh cũng đã lấy lại bình tĩnh, diễn xong phân cảnh hôm nay của mình. Cả ngày người vất vả là nam nữ chính, vừa diễn phim, lại phải làm vài động tác tạo fame để sau này dùng cho công tác tuyên truyền. Từ Lập làm khá miễn cưỡng trong khi Tạ Lệ Minh dường như đã quen thuộc nên thực hiện thuần thục. Cuối buổi, Nguyên Bân nhẹ nhàng hỏi cô:
-Sư huynh đưa tiểu sư muội về nha.
Mới hơn 10 giờ, cũng không trễ lắm. Nhưng khu bên ngoài không an toàn lắm. Có người tình nguyện cho mình quá giang, Ân Dĩnh chẳng từ chối làm gì cho mệt. Cô gật đầu:
-Cảm ơn sư huynh. Phiền anh.
Tạ Khang Yên cũng thu dọn đồ đạc. Việc cố vấn động tác hôm nay anh làm có vẻ qua loa thật, không chú tâm bắt bẻ Tạ Lệ Minh như bình thường. Thấy Ân Dĩnh đi qua mình, còn cúi chào, Tạ Khang Yên cũng chào lại. Cô lên xe của Nguyên Bân. Lòng anh bỗng có chút phiền muộn. Càng không thoải mái hơn khi nghe nhân viên hậu trường xì xào:
-Câu được người rồi à?
-Ừ. Dạng như cô ta không có mấy mối quan hệ này làm sao có vai diễn. Nghe nói Nguyên tiền bối vì ủng hộ “con dâu” mà xin đạo diễn sửa kịch bản, tăng đất diễn. Nhưng cũng chỉ là vai phụ thôi.
-Ừ. Đoàn phim cũng có thêm đề tài tuyên truyền. Biết đâu sau này nổi lên nhờ đó đó.
Hai người cười rúc rích. Cô gái ấy trong mắt người khác xấu đến vậy sao?
-Thầy Tạ….
Tạ Khang Yên là cố vấn Trung y của đoàn phim, đẹp trai, nho nhã, nói chuyện lịch sự, không làm mất lòng ai, các cô gái cũng đều yêu thích. Hai người định nói thêm gì nữa thì Tạ Khang Yên bỗng nhiên lên tiếng:
-Trời lạnh rồi, hai cô cũng nên về nhà. Nói nhiều quá, nhất là nói về người khác, đôi khi cũng làm tắt giọng đấy.
Anh quay đi, nhưng rồi cũng chợt đứng lại, nghiêm nghị trước vẻ ngượng ngập của hai cô nhân viên bát quái của phim trường:
-Hơn nữa, các cô cũng là con gái. Nếu các cô bị người khác nói xấu như vậy, các cô có thấy thoải mái không? Vả lại, con người không phải ai cũng như lời đồn đại. Không biết rõ thì đừng nói người ta.
Anh nói nhiều bằng cả mấy ngày làm việc ở đoàn. Tạ Khang Yên về nhà thật, không ngờ trong một góc khá tối, một vóc người đang đứng đó, lặng im.
Nếu không phải bỏ quên cái khăn choàng thì Ân Dĩnh đã không nghe được. Thầy Tạ bênh vực cô sao?
-Tìm thấy không em?
Nguyên Bân ân cần hỏi. Ân Dĩnh cầm chiếc khăn màu tím, mỉm cười dịu dàng:
-Rồi ạ. Làm phiền sư huynh chở em về….
Trong đêm, Ân Dĩnh lại thức khuya nữa. Lúc nãy công ty gọi điện, nói là có một bộ phim truyền hình muốn tìm cô diễn vai nữ phụ. Vai này có quan hệ với nam thứ chính, tương đối quan trọng. Thời lượng phim truyền hình là 65 tập, Ân Dĩnh xuất hiện trong 48 tập, có khá nhiều đất diễn. Đây cũng là cơ hội lớn đầu tiên của cô.
-Thù lao bao nhiêu ạ?
Người quản lý cũng bật cười trước câu hỏi quen thuộc. Mỗi lần nhận công việc, điều cô quan tâm đầu tiên là chuyện thù lao.
-Không tệ đâu. 1500 tệ một tập, khoảng hơn 7 vạn.
Đó là một khoản không nhỏ. Ở quê ba chạy xe cả tháng chỉ kiếm được nhiều lắm là 6000-7000 tệ. Em trai cần chi phí, mẹ cũng cần mua thêm thuốc, thêm sữa bồi bổ. Có thêm tiền, có ai chê nhiều.
Chỉ là….
Nhân vật sinh ra từ gia tộc chuyên trồng trà, là một người sành sỏi về trà đạo. Ân Dĩnh lại phải đi học rồi.
-Vai của em về phía nữ là tam phiên đấy. Nên phải tạo chút ít dư luận mới được.
“Tạo đề tài” cũng là một phương pháp hay dùng trong làng giải trí. Cách tạo đề tài hay nhất là….
-Vai diễn dù không phải là nữ phản diện nhưng khá quan trọng. Nếu em tạo được cảm giác “trái ngược” giữa trong phim và ngoài đời thì hiệu ứng sẽ cao hơn.
-Tức là…..
-Trước tiên là xây dựng hình tượng kiên cường, vượt qua cảnh ngộ. Sau đó tìm một người tạo tin đồn cặp đôi. Nam thứ chính đã có bạn gái nên không thể xen vào được. Em tìm một người nào khác đi.
-Dạ?
Đối với những việc này, Ân Dĩnh vẫn còn lạ lẫm. Chỉ toàn đóng vai nhỏ, giờ có một vai khá lớn, cô mới hiểu vì sao bấy lâu nay mình không nổi tiếng. Con người Ân Dĩnh tẻ nhạt, có tạo tin đồn cũng không biết nhờ ai.
-Sao vậy baby?
Trịnh Diên vừa tắm xong, thấy vẻ mặt thẫn thờ của Ân Dĩnh liền hỏi. Cô nhìn bạn, khẽ cười:
-Không có gì, hơi mệt thôi.
-Bị ăn hành hả?
-Không…Chỉ là công ty bảo tao tìm người tạo đề tài. Tao sắp đóng phim mới rồi.
-Tạo đề tài? Định tìm ai?
Ân Dĩnh cũng phân vân không ít. Sư huynh chắc đồng ý nhưng anh ấy lại là con của tiền bối. Nếu sau này xảy ra chuyện gì, sợ hai bên “trở mặt thành thù” thì cô chỉ có thiệt thòi. Suy đi xét lại chỉ còn lại có người đó, nhưng nếu người ta không chịu thì biết phải làm sao:
-Là cố vấn trung y của chỗ tao. Chỉ là….
-Cố vấn Trung y thì có hơi nghèo thật -Trịnh Diên gật gù- Nhưng thương mình là được, Dĩnh Dĩnh nhà chúng tacũng không có mộng trèo cao. Tìm làm đề tài cũng được, okie thì hốt luôn ha.
– Đồ quỷ.
Ân Dĩnh chợt hình dung tới khuôn mặt chưa có gì quen thuộc. Lời nói của anh lúc chiều lại thoáng bên tai
Ân Dĩnh tin thầy Tạ là người tốt. Chỉ là không biết bị mang ra tạo tin đồn như vậy thầy có phiền không?
Từ Lập xuất đạo đã lâu, gia thế cũng xem là “khủng” nên trong giới hầu như không ai dám đụng đến anh. Bản tính Từ Lập cũng tương đối ôn hòa, không kiêu căng, nhân khí tốt. Tuy nhiên vẫn thiếu một sự đột phá. Từ Lập nhận phim Y nữ cũng chỉ vì muốn hỗ trợ thêm cho người bạn thân là đồng đạo diễn với Vương sư phụ phim này.
-Không…
Thuốc lá của thời đại này ngoài sợi thuốc ra cũng thêm một ít phụ liệu khác, dùng lâu không tốt cho sức khỏe. Tuy không như Ngũ thạch tán (thuốc phiên nhưng tác hại cũng chẳng ít, Tạ Khang Yên không muốn vướng vào:
-Thầy thích cô bé đó à?
Tạ Khang Yên nhìn Từ Lập, ánh mắt lạ lẫm. Thích một cô gái chỉ qua vài lần gặp mặt, đúng là….
À khoan, Tạ Khang Yên cũng tự hỏi. Vậy thì một cô gái chỉ có vài lần gặp mặt, sao lại phải phí quá nhiều tâm cơ vào vậy? Chế thuốc phòng dị ứng cho cô ta. Ở nhà còn đang nấu một mẻ son phấn, định đưa cho cô ấy vào phòng hóa trang, phòng trường hợp lại có người chơi xấu bỏ thứ không tốt vào đồ dùng trang điểm. Chỉ là không nghĩ đến người ấy lại bỏ tiếp vào phấn phủ. Lúc nãy Tạ Khang Yên cũng nghĩ đến khả năng về nhà sẽ làm một mẻ phấn phủ đưa đến đoàn phim.
Kiếp trước, Thúy Vân từng nói trong cơn say:
-Chàng là đá. Chàng còn nhẫn tâm hơn đá. Sao lại như vậy, tại sao?
Thúy Vân khóc. Thúy Vân làm nhiều cách. Tạ Yến thà chọn cái chết, cũng không xiêu lòng. Ngoài bổn phận của một thầy thuốc, chưa từng vì nàng mà suy nghĩ hay muốn làm một thứ gì khác cho nàng.
Cũng gương mặt đó, trong thời đại này sao lại làm Tạ Khang Yên bỏ ra nhiều tâm tư như vậy? Lẽ nào lại động lòng?
Không phải. Chẳng qua là do cô ấy quá giống Tiêu Thúy Vân kiếp trước. Từ Yến sau khi trở thành linh hồn lại được nhìn thấy Thúy Vân đau khổ vì mình quá đỗi. Vì sự áy náy đó nên mới đối tốt với Ân Dĩnh, vì cô mà suy nghĩ nhiều điều.
-Anh đóng vai nam chính, đâu cần cố vấn gì.
-Giờ thầy mới nhận ra à? -Từ Lập bật cười- Tôi không cần thầy cố vấn mà tôi còn có thể cố vấn lại cho thầy. Nhân lúc cô bé đó chưa nổi tiếng, thầy tiến tới thì vẫn còn cơ hội. Sau này thành minh tinh rồi, sẽ chẳng có chỗ cho thầy xen vào đâu.
Ân Dĩnh vừa có nhan sắc, lại biết diễn xuất, dù không lên được hàng tiểu hoa nhưng chắc cũng sẽ có tên tuổi. Lúc ấy bao nhiêu người vây quanh, đặc biệt là các đại gia.
“Cố vấn trung y”, tiền lương có mấy vạn tệ làm sao giữ nổi bông hoa đẹp đó trong tay mình. Từ Lập có chút đồng cảm với Tạ Khang Yên.
-Vậy tôi đi nhé. Chào anh…
-Chào thầy…
Tạ Khang Yên đi đến vị trí nghỉ của mình. Lát nữa anh sẽ hướng dẫn Tạ Lệ Minh cách trộn thuốc, sao thuốc, bắt mạch như thế nào cho chuẩn. Trong đầu, hình bóng Thúy Vân và Ân Dĩnh trộn lẫn, hòa vào nhau. Cuối cùng chỉ còn một mình Ân Dĩnh đang nhìn anh. Tay Tạ Khang Yên đặt lên chiếc cổ thon dài, phần da thịt đỏ ửng mềm mại dưới tay.
Tạp niệm. Tạp niệm đang len lỏi. Như sư phụ từng nói, thanh niên khi lớn lên một chút, có tiếp xúc với người khác giới sẽ có những phản ứng sinh lý. Bình thường. Chỉ là bình thường thôi.
-Trời ơi!
Bên kia có tiếng người thét lên đau đớn. Âm thanh rất quen.
-Gì kỳ vậy?
-Ai chơi ác vậy chứ?
Dáng vóc mảnh khảnh của Ân Dĩnh hiện ra trước mắt. Cô đã thay một bộ trang phục khác. Bên trong lại có người giấu sẵn lưỡi dao cạo bén ngót, ý đồ là muốn khiến Ân Dĩnh bị thương.
Mỗi lần có bệnh nhân là phản ứng cơ thể của Tạ Khang Yên lại nhanh chóng đưa ra cách xử lý. Anh băng băng vào trong. Bên cạnh Ân Dĩnh có một chàng trai khác. Lưỡi dao cạo giấu ở vai áo bên trái, may là Ân Dĩnh khi mặc áo đã cảm thấy có gì cồm cộm nên sờ tay vào trước nên mới
Ân Dĩnh nghĩ tới cảnh nguyên ngọn dao cạo bén ngót ấy cứa lên vai mình mà rùng mình. Chắc đau lắm và nhiều khi phải cắt vài cảnh quay nữa. Dao bén như vậy, vết thương gây ra sẽ sâu lắm, hơn nữa lớp vải còn bị ma sát mạnh, tạo nên lực, Ân Dĩnh mặc áo vào càng nhanh, thương tích sẽ càng sâu.
Cô chỉ là một vai phụ bé xíu, ai mà muốn hãm hại cô chứ? Mà hãm hại sẽ được gì?
-Sư muội không sao chứ?
Giọng Nguyên Bân vang lên bên tai. Anh ta cũng đứng gần Ân Dĩnh nhất. Đôi mắt tràn trề sự lo lắng, quan tâm sâu sắc, có bị mù cũng thấy là Nguyên Bân thích Ân Dĩnh thật rồi.
-Dạ không sao!
-Không bị trầy xước gì cả.- Tạ Khang Yên quan sát tình trạng của cô, nói khẽ- Lát cô đưa đồ cho người ta kiểm tra lần nữa, coi chừng….
Lại bao đồng tiếp. Tạ Khang Yên cảm thấy rất hối hận, nhưng lời đã nói ra rồi. Ân Dĩnh cũng ngạc nhiên nhìn anh, sau đó lễ phép cúi đầu:
-Cảm ơn thầy Tạ. Tôi nhớ rồi….
Anh quay về chỗ cũ. Ân Dĩnh đứng xa chỗ này mấy trăm mét nhưng muốn nhìn vẫn có thể nhìn thấy. Cô cười cười với Nguyên Bân, khuôn mặt tái nhợt lúc nãy đã bắt đầu hồng hào trở lại. Hai người là những người trẻ tuổi, họ dễ dàng nói chuyện, có nhiều đề tài để nói, không như Tạ Khang Yên, ngoài kê đơn hốt thuốc, anh chỉ trốn vào một góc của riêng mình. Thời đại khác, con người cũng khác hơn.
Sau một hồi kinh hãi, Ân Dĩnh cũng đã lấy lại bình tĩnh, diễn xong phân cảnh hôm nay của mình. Cả ngày người vất vả là nam nữ chính, vừa diễn phim, lại phải làm vài động tác tạo fame để sau này dùng cho công tác tuyên truyền. Từ Lập làm khá miễn cưỡng trong khi Tạ Lệ Minh dường như đã quen thuộc nên thực hiện thuần thục. Cuối buổi, Nguyên Bân nhẹ nhàng hỏi cô:
-Sư huynh đưa tiểu sư muội về nha.
Mới hơn 10 giờ, cũng không trễ lắm. Nhưng khu bên ngoài không an toàn lắm. Có người tình nguyện cho mình quá giang, Ân Dĩnh chẳng từ chối làm gì cho mệt. Cô gật đầu:
-Cảm ơn sư huynh. Phiền anh.
Tạ Khang Yên cũng thu dọn đồ đạc. Việc cố vấn động tác hôm nay anh làm có vẻ qua loa thật, không chú tâm bắt bẻ Tạ Lệ Minh như bình thường. Thấy Ân Dĩnh đi qua mình, còn cúi chào, Tạ Khang Yên cũng chào lại. Cô lên xe của Nguyên Bân. Lòng anh bỗng có chút phiền muộn. Càng không thoải mái hơn khi nghe nhân viên hậu trường xì xào:
-Câu được người rồi à?
-Ừ. Dạng như cô ta không có mấy mối quan hệ này làm sao có vai diễn. Nghe nói Nguyên tiền bối vì ủng hộ “con dâu” mà xin đạo diễn sửa kịch bản, tăng đất diễn. Nhưng cũng chỉ là vai phụ thôi.
-Ừ. Đoàn phim cũng có thêm đề tài tuyên truyền. Biết đâu sau này nổi lên nhờ đó đó.
Hai người cười rúc rích. Cô gái ấy trong mắt người khác xấu đến vậy sao?
-Thầy Tạ….
Tạ Khang Yên là cố vấn Trung y của đoàn phim, đẹp trai, nho nhã, nói chuyện lịch sự, không làm mất lòng ai, các cô gái cũng đều yêu thích. Hai người định nói thêm gì nữa thì Tạ Khang Yên bỗng nhiên lên tiếng:
-Trời lạnh rồi, hai cô cũng nên về nhà. Nói nhiều quá, nhất là nói về người khác, đôi khi cũng làm tắt giọng đấy.
Anh quay đi, nhưng rồi cũng chợt đứng lại, nghiêm nghị trước vẻ ngượng ngập của hai cô nhân viên bát quái của phim trường:
-Hơn nữa, các cô cũng là con gái. Nếu các cô bị người khác nói xấu như vậy, các cô có thấy thoải mái không? Vả lại, con người không phải ai cũng như lời đồn đại. Không biết rõ thì đừng nói người ta.
Anh nói nhiều bằng cả mấy ngày làm việc ở đoàn. Tạ Khang Yên về nhà thật, không ngờ trong một góc khá tối, một vóc người đang đứng đó, lặng im.
Nếu không phải bỏ quên cái khăn choàng thì Ân Dĩnh đã không nghe được. Thầy Tạ bênh vực cô sao?
-Tìm thấy không em?
Nguyên Bân ân cần hỏi. Ân Dĩnh cầm chiếc khăn màu tím, mỉm cười dịu dàng:
-Rồi ạ. Làm phiền sư huynh chở em về….
Trong đêm, Ân Dĩnh lại thức khuya nữa. Lúc nãy công ty gọi điện, nói là có một bộ phim truyền hình muốn tìm cô diễn vai nữ phụ. Vai này có quan hệ với nam thứ chính, tương đối quan trọng. Thời lượng phim truyền hình là 65 tập, Ân Dĩnh xuất hiện trong 48 tập, có khá nhiều đất diễn. Đây cũng là cơ hội lớn đầu tiên của cô.
-Thù lao bao nhiêu ạ?
Người quản lý cũng bật cười trước câu hỏi quen thuộc. Mỗi lần nhận công việc, điều cô quan tâm đầu tiên là chuyện thù lao.
-Không tệ đâu. 1500 tệ một tập, khoảng hơn 7 vạn.
Đó là một khoản không nhỏ. Ở quê ba chạy xe cả tháng chỉ kiếm được nhiều lắm là 6000-7000 tệ. Em trai cần chi phí, mẹ cũng cần mua thêm thuốc, thêm sữa bồi bổ. Có thêm tiền, có ai chê nhiều.
Chỉ là….
Nhân vật sinh ra từ gia tộc chuyên trồng trà, là một người sành sỏi về trà đạo. Ân Dĩnh lại phải đi học rồi.
-Vai của em về phía nữ là tam phiên đấy. Nên phải tạo chút ít dư luận mới được.
“Tạo đề tài” cũng là một phương pháp hay dùng trong làng giải trí. Cách tạo đề tài hay nhất là….
-Vai diễn dù không phải là nữ phản diện nhưng khá quan trọng. Nếu em tạo được cảm giác “trái ngược” giữa trong phim và ngoài đời thì hiệu ứng sẽ cao hơn.
-Tức là…..
-Trước tiên là xây dựng hình tượng kiên cường, vượt qua cảnh ngộ. Sau đó tìm một người tạo tin đồn cặp đôi. Nam thứ chính đã có bạn gái nên không thể xen vào được. Em tìm một người nào khác đi.
-Dạ?
Đối với những việc này, Ân Dĩnh vẫn còn lạ lẫm. Chỉ toàn đóng vai nhỏ, giờ có một vai khá lớn, cô mới hiểu vì sao bấy lâu nay mình không nổi tiếng. Con người Ân Dĩnh tẻ nhạt, có tạo tin đồn cũng không biết nhờ ai.
-Sao vậy baby?
Trịnh Diên vừa tắm xong, thấy vẻ mặt thẫn thờ của Ân Dĩnh liền hỏi. Cô nhìn bạn, khẽ cười:
-Không có gì, hơi mệt thôi.
-Bị ăn hành hả?
-Không…Chỉ là công ty bảo tao tìm người tạo đề tài. Tao sắp đóng phim mới rồi.
-Tạo đề tài? Định tìm ai?
Ân Dĩnh cũng phân vân không ít. Sư huynh chắc đồng ý nhưng anh ấy lại là con của tiền bối. Nếu sau này xảy ra chuyện gì, sợ hai bên “trở mặt thành thù” thì cô chỉ có thiệt thòi. Suy đi xét lại chỉ còn lại có người đó, nhưng nếu người ta không chịu thì biết phải làm sao:
-Là cố vấn trung y của chỗ tao. Chỉ là….
-Cố vấn Trung y thì có hơi nghèo thật -Trịnh Diên gật gù- Nhưng thương mình là được, Dĩnh Dĩnh nhà chúng tacũng không có mộng trèo cao. Tìm làm đề tài cũng được, okie thì hốt luôn ha.
– Đồ quỷ.
Ân Dĩnh chợt hình dung tới khuôn mặt chưa có gì quen thuộc. Lời nói của anh lúc chiều lại thoáng bên tai
Ân Dĩnh tin thầy Tạ là người tốt. Chỉ là không biết bị mang ra tạo tin đồn như vậy thầy có phiền không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.