Chương 49
Td180694
04/02/2021
Phong cảnh thành phố trước mắt người đàn ông quả thật rất đẹp. Từ trên cao nhìn xuống mọi thứ đều trở nên bé nhỏ.
Người đàn ông đứng đó bỏ một tay vào túi quần. Hơi thở trầm ổn. Đôi mắt sắc lạnh điềm tĩnh.
Căn phòng bệnh lúc nảy còn nghe tiếng hối hả cấp cứu thì nay lại yên ắng đến lạ.
Không khí tĩnh lặng không kéo dái được bao lâu thì bị phá vỡ bởi tiếng bước chân của gã thanh niên.
Gã bước đến gần người đàn ông bí ẩn, sau đó cúi thấp người báo cáo:
" Ông chủ! Tiểu Trương đã được chuyển sang phòng săn sóc đặc biệt. Tình hình ổn định. Ông chủ yên tâm!"
" Hừ! Hắn sao có thể chết! Nếu chết chẳng phải phí máu của ta rồi sao?"
Tên thanh niên gật gù đồng ý:
" Cũng phải. Máu của ông chủ không thể phí phạm được!"
Người đàn ông bí ẩn cười nhạt. Sau đó từ tốn đưa tay lên đeo khẩu trang vào. Gương mặt được bịt kín. Không một ai có thể nhìn ra người đàn ông ấy đang nghĩ gì.
" Đi thôi!"
Nói rồi người đàn ông rời đi không một chút lưu luyến.
Gã thanh niên chạy theo cố hỏi cho rõ:
" Ông chủ! Tiếp theo nên làm gì?"
Người đàn ông nhanh nhẹn đi đến chiếc xe lăn rồi cẩn thận ngồi xuống.
" Chờ xem kịch hay!"
Một chủ, một tớ vào trong thang máy ấn xuống sảnh. Trong lúc rời đi, gã thanh niên vẫn gảy đầu thắc mắc:
" Ông chủ thích xem kịch từ bao giờ?"
…..
Trong căn phòng VIP. Sau khi Trịnh Minh Minh đã đi thật xa. Dương Hy mới lấy tay che đi vẻ mặt đang khóc của mình.
Dương Hy tự hỏi:
" Tôi có quyền quyết định sao?"
Sau đó cô cười nhạt. Người nhà họ Trịnh thật đáng sợ. Sở trường của họ chính là đưa ra sự lựa chọn sau đó ép người ta chọn theo ý mình.
Dương Hy có hay không quyền quyết định? Nếu làm theo lời Trịnh Minh Minh thì chẳng khác nào kẻ ác. Nếu không nghe lời tương lại của cha và cô sẽ thế nào?
Đúng lúc này Tiểu Thất chạy vào. Cô nhìn thấy Dương Hy nước mắt ngắn nước mắt dài mà đau lòng. Miệng lí nhí gọi tên:
" Hy…."
Mọi cảm xúc lập tức kìm nén lại. Tiểu Thất vuốt tóc của Dương Hy:
" Có những chuyện khóc cho khuây khỏa. Nhưng khóc xong rồi phải mạnh mẽ đứng dậy đi tiếp!"
Tiểu Thất trầm ngâm, ảnh mắt nhìn về phía xa xôi nào đó tiếp tục nói:
" Người bây giờ có thể giúp cậu không ai khác chính là bản thân cậu. Vững tin lên!"
Tiểu Thất ôm lấy Dương Hy vào lòng.
Dương Hy như mất hết sức lực mà dựa vào Tiểu Thất.
"Tiểu Thất tớ muốn đi dạo!"
Tiểu Thất lo lắng, giọng nói ngập ngừng:
" Hay là...cậu nghỉ ngơi cho khỏe rồi đi sao cũng chẳng muộn?"
" Tiểu Thất! Tớ thật sự muốn dạo một chút. Không lẽ bây giờ ngay cả việc đi dạo cho khuây khỏa cũng không được sao?"
Tiểu Thất không muốn sự việc trở nên phức tạp thêm nữa. Cũng không muốn Dương Hy xúc động. Cô đành gật đầu.
…
Nhìn gió đung đưa những cánh hoa nô đùa. Dương Hy giọng yếu ớt hỏi Tiểu Thất:
"Có một loài hoa rất thích gió. Nhưng nếu gặp gió thì nó sẽ bị cuốn đi. Vĩnh viễn không bao giờ quay lại nơi xuất phát. Như vậy thì thích thôi có ý nghĩa gì? Dù biết trước kết quả?"
Dương Hy ngập ngừng:
"Cậu... biết là hoa gì không Tiểu Thất?"
Tiểu Thất vừa cẩn thận đẩy xe lăn. Vừa nhìn về phía những bông hoa trong vườn hoa bệnh viện. Cô không hiểu tại sao Dương Hy lại hỏi những câu như vậy. Tiểu Thất lắc đầu:
" Mình thật sự không biết!"
" Là bồ công anh!"
Dương Hy lại rơi nước mắt. Cô lấy tay đặt nhẹ lên bụng của mình:
" Cuối cùng bồ công anh sẽ tan tác. Vậy thì chi bằng chưa có bắt đầu. Chắc chắn sẽ không có kết thúc tồi tệ!"
" Bốp…"
Dương Hy lấy tay đấm thật mạnh vào bụng của mình.
Tiểu Thất thấy Dương Hy như vậy liền chịu không được.
" Chát"
Tiểu Thất dùng một lực mạnh tát vào má của Dương Hy:
" Cậu điên rồi! Cậu nói gì tôi không hiểu? Đứa bé có tội gì mà lại làm như vậy?"
Dương Hy gào lên:
" Cái tội của nó là xuất hiện vào lúc này? Tiểu Thất tôi có thể làm gì khác? Giữa cha tôi và Dạ Phong. Còn có đứa bé này nữa? Tôi phải làm sao bây giờ?"
Dương Hy bấu thật chặt vào tay của Tiểu Thất. Cô cảm thấy tuyệt vọng khi phải lựa chọn.
Tiểu Thất cảm thấy có lỗi. Cái tát lúc nảy có phần hơi quá đáng. Tiểu Thất hạ giọng, hai tay nắm chặt lấy tay Dương Hy:
" Hy! Nghe mình nói: cậu có quyền lựa chọn. Nhưng đứa bé không có quyền lựa chọn. Cậu cũng không thể bắt ép hoặc lựa chọn thay nó. Cậu lấy tay đặt vào bụng mình mà cảm nhận đi!"
Tiểu Thất cắn chặt môi:
" Dương Hy! Đây là một mạng sống. Dù muốn hay không nó cũng đã xuất hiện. Cậu nhớ kỹ: Đây không phải là lựa chọn mà là trách nhiệm!"
" Còn nữa. Mặc dù bồ công anh gặp gió cuối cùng sẽ tan tác. Nhưng cậu có biết không? Khoảnh khắc hạnh phúc và đẹp nhất của bồ công anh là lúc gặp gió. Tan tác mà cậu nói là bắt đầu cho một cây bồ công anh mới. Cậu biết không?"
Dương Hy nhíu mày rút tay đang nắm tay Tiểu Thất lại. Nét mặt đăm chiêu.
Tiểu Thất thở dài:
" Dương Hy mình không biết tên khốn kiếp Trịnh Minh Minh kia đã nói gì với cậu. Ép buộc cậu làm cái gì. Nhưng cậu nghe cho kỹ. Cậu trước tiên phải thương bản thân mình đã. Nghe xem bản thân mình muốn gì rồi cứ làm theo cách của cậu!"
Tiểu Thất quỵ xuống, hai tay nắm chặt tay của Dương Hy:
" Điều quan trọng là còn có mình. Mình sẽ luôn ủng hộ cậu!"
Cuộc sống mà! Có nhiều góc độ nhìn nhận sự việc. Có thể đối với Dương Hy là bế tắc nhưng Tiểu Thất lại không nghĩ vậy. Chuyện gì cũng có cách giải quyết. Quan trọng là người trong cuộc không bao giờ sáng suốt.
Nét mặt của Dương Hy bắt đầu giãn ra. Tiểu Thất thở phào nhẹ nhõm:
" Hy! Rốt cuộc thì cậu nghĩ thông hay vẫn chưa thông vậy?"
Dương Hy gật đầu. Miệng mỉm cười nhẹ:
" Cảm ơn cậu. Tớ biết phải làm thế nào rồi!"
Người đàn ông đứng đó bỏ một tay vào túi quần. Hơi thở trầm ổn. Đôi mắt sắc lạnh điềm tĩnh.
Căn phòng bệnh lúc nảy còn nghe tiếng hối hả cấp cứu thì nay lại yên ắng đến lạ.
Không khí tĩnh lặng không kéo dái được bao lâu thì bị phá vỡ bởi tiếng bước chân của gã thanh niên.
Gã bước đến gần người đàn ông bí ẩn, sau đó cúi thấp người báo cáo:
" Ông chủ! Tiểu Trương đã được chuyển sang phòng săn sóc đặc biệt. Tình hình ổn định. Ông chủ yên tâm!"
" Hừ! Hắn sao có thể chết! Nếu chết chẳng phải phí máu của ta rồi sao?"
Tên thanh niên gật gù đồng ý:
" Cũng phải. Máu của ông chủ không thể phí phạm được!"
Người đàn ông bí ẩn cười nhạt. Sau đó từ tốn đưa tay lên đeo khẩu trang vào. Gương mặt được bịt kín. Không một ai có thể nhìn ra người đàn ông ấy đang nghĩ gì.
" Đi thôi!"
Nói rồi người đàn ông rời đi không một chút lưu luyến.
Gã thanh niên chạy theo cố hỏi cho rõ:
" Ông chủ! Tiếp theo nên làm gì?"
Người đàn ông nhanh nhẹn đi đến chiếc xe lăn rồi cẩn thận ngồi xuống.
" Chờ xem kịch hay!"
Một chủ, một tớ vào trong thang máy ấn xuống sảnh. Trong lúc rời đi, gã thanh niên vẫn gảy đầu thắc mắc:
" Ông chủ thích xem kịch từ bao giờ?"
…..
Trong căn phòng VIP. Sau khi Trịnh Minh Minh đã đi thật xa. Dương Hy mới lấy tay che đi vẻ mặt đang khóc của mình.
Dương Hy tự hỏi:
" Tôi có quyền quyết định sao?"
Sau đó cô cười nhạt. Người nhà họ Trịnh thật đáng sợ. Sở trường của họ chính là đưa ra sự lựa chọn sau đó ép người ta chọn theo ý mình.
Dương Hy có hay không quyền quyết định? Nếu làm theo lời Trịnh Minh Minh thì chẳng khác nào kẻ ác. Nếu không nghe lời tương lại của cha và cô sẽ thế nào?
Đúng lúc này Tiểu Thất chạy vào. Cô nhìn thấy Dương Hy nước mắt ngắn nước mắt dài mà đau lòng. Miệng lí nhí gọi tên:
" Hy…."
Mọi cảm xúc lập tức kìm nén lại. Tiểu Thất vuốt tóc của Dương Hy:
" Có những chuyện khóc cho khuây khỏa. Nhưng khóc xong rồi phải mạnh mẽ đứng dậy đi tiếp!"
Tiểu Thất trầm ngâm, ảnh mắt nhìn về phía xa xôi nào đó tiếp tục nói:
" Người bây giờ có thể giúp cậu không ai khác chính là bản thân cậu. Vững tin lên!"
Tiểu Thất ôm lấy Dương Hy vào lòng.
Dương Hy như mất hết sức lực mà dựa vào Tiểu Thất.
"Tiểu Thất tớ muốn đi dạo!"
Tiểu Thất lo lắng, giọng nói ngập ngừng:
" Hay là...cậu nghỉ ngơi cho khỏe rồi đi sao cũng chẳng muộn?"
" Tiểu Thất! Tớ thật sự muốn dạo một chút. Không lẽ bây giờ ngay cả việc đi dạo cho khuây khỏa cũng không được sao?"
Tiểu Thất không muốn sự việc trở nên phức tạp thêm nữa. Cũng không muốn Dương Hy xúc động. Cô đành gật đầu.
…
Nhìn gió đung đưa những cánh hoa nô đùa. Dương Hy giọng yếu ớt hỏi Tiểu Thất:
"Có một loài hoa rất thích gió. Nhưng nếu gặp gió thì nó sẽ bị cuốn đi. Vĩnh viễn không bao giờ quay lại nơi xuất phát. Như vậy thì thích thôi có ý nghĩa gì? Dù biết trước kết quả?"
Dương Hy ngập ngừng:
"Cậu... biết là hoa gì không Tiểu Thất?"
Tiểu Thất vừa cẩn thận đẩy xe lăn. Vừa nhìn về phía những bông hoa trong vườn hoa bệnh viện. Cô không hiểu tại sao Dương Hy lại hỏi những câu như vậy. Tiểu Thất lắc đầu:
" Mình thật sự không biết!"
" Là bồ công anh!"
Dương Hy lại rơi nước mắt. Cô lấy tay đặt nhẹ lên bụng của mình:
" Cuối cùng bồ công anh sẽ tan tác. Vậy thì chi bằng chưa có bắt đầu. Chắc chắn sẽ không có kết thúc tồi tệ!"
" Bốp…"
Dương Hy lấy tay đấm thật mạnh vào bụng của mình.
Tiểu Thất thấy Dương Hy như vậy liền chịu không được.
" Chát"
Tiểu Thất dùng một lực mạnh tát vào má của Dương Hy:
" Cậu điên rồi! Cậu nói gì tôi không hiểu? Đứa bé có tội gì mà lại làm như vậy?"
Dương Hy gào lên:
" Cái tội của nó là xuất hiện vào lúc này? Tiểu Thất tôi có thể làm gì khác? Giữa cha tôi và Dạ Phong. Còn có đứa bé này nữa? Tôi phải làm sao bây giờ?"
Dương Hy bấu thật chặt vào tay của Tiểu Thất. Cô cảm thấy tuyệt vọng khi phải lựa chọn.
Tiểu Thất cảm thấy có lỗi. Cái tát lúc nảy có phần hơi quá đáng. Tiểu Thất hạ giọng, hai tay nắm chặt lấy tay Dương Hy:
" Hy! Nghe mình nói: cậu có quyền lựa chọn. Nhưng đứa bé không có quyền lựa chọn. Cậu cũng không thể bắt ép hoặc lựa chọn thay nó. Cậu lấy tay đặt vào bụng mình mà cảm nhận đi!"
Tiểu Thất cắn chặt môi:
" Dương Hy! Đây là một mạng sống. Dù muốn hay không nó cũng đã xuất hiện. Cậu nhớ kỹ: Đây không phải là lựa chọn mà là trách nhiệm!"
" Còn nữa. Mặc dù bồ công anh gặp gió cuối cùng sẽ tan tác. Nhưng cậu có biết không? Khoảnh khắc hạnh phúc và đẹp nhất của bồ công anh là lúc gặp gió. Tan tác mà cậu nói là bắt đầu cho một cây bồ công anh mới. Cậu biết không?"
Dương Hy nhíu mày rút tay đang nắm tay Tiểu Thất lại. Nét mặt đăm chiêu.
Tiểu Thất thở dài:
" Dương Hy mình không biết tên khốn kiếp Trịnh Minh Minh kia đã nói gì với cậu. Ép buộc cậu làm cái gì. Nhưng cậu nghe cho kỹ. Cậu trước tiên phải thương bản thân mình đã. Nghe xem bản thân mình muốn gì rồi cứ làm theo cách của cậu!"
Tiểu Thất quỵ xuống, hai tay nắm chặt tay của Dương Hy:
" Điều quan trọng là còn có mình. Mình sẽ luôn ủng hộ cậu!"
Cuộc sống mà! Có nhiều góc độ nhìn nhận sự việc. Có thể đối với Dương Hy là bế tắc nhưng Tiểu Thất lại không nghĩ vậy. Chuyện gì cũng có cách giải quyết. Quan trọng là người trong cuộc không bao giờ sáng suốt.
Nét mặt của Dương Hy bắt đầu giãn ra. Tiểu Thất thở phào nhẹ nhõm:
" Hy! Rốt cuộc thì cậu nghĩ thông hay vẫn chưa thông vậy?"
Dương Hy gật đầu. Miệng mỉm cười nhẹ:
" Cảm ơn cậu. Tớ biết phải làm thế nào rồi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.