Chương 10: Cơ hội
Td180694
04/01/2021
Dương Hy về đến nhà họ Dương. Căn nhà rộng lớn thế này cũng chỉ còn mỗi mình cô ở đây. Dì An đã về quê dưỡng già cùng con cháu. Dù gì dì An cũng để ở đây lâu lắm rồi, cũng đã đến lúc phải đi.
Trước đó, Dương Hy có bán những món đồ giá trị trong nhà đưa cho dì An làm lộ phí. Cũng không phải là nhiều nhưng đủ để dì An an tâm tịnh dưỡng.
Dương Hy đi dạo xung quanh. Căn nhà phủ màu xanh rêu, cổ kính. Căn nhà là một phần làm nên khoảng thời gian tươi đẹp cô…
“ Dương Hy…mau..mau lên lại đây ăn nào” giọng của Trịnh Minh Minh gọi cô. Anh cầm trên tay cái cánh gà nướng mật ong thơm phức vừa thổi, vừa nói.
Dương Hy đang xới đất để trồng thêm vài cây Hạnh phúc. Người bán bảo với Dương Hy rằng: “Cây này có lá xanh non, chuyển dần sang xanh đậm. Lá cây mọc thành cụm 3 lá, tạo nên một nhánh nhỏ có hình trái tim. Vì vậy nó có tên là Hạnh phúc, trồng nó sẽ mang lại sự đầm ấm cho gia đình và một tình cảm hạnh phúc”.
Vậy mà Dương Hy lại tin. Cô tin chắc rằng mình sẽ được hạnh phúc.
Dương Thiên từ trong nhà bước ra xoa đầu cô, giọng trầm ấm:
“ Tiểu Hy, sao lại không nhường cho anh Minh Minh ăn trước?”
Dương Hy giọng nũng nịu:
“ Cha…anh Minh Minh có phải là khách đâu. Huống hồ…con là nhất mà”
Trịnh Minh Minh cười : ‘ Đúng rồi… Dương Hy của anh là nhất’
Không khí thật vui vẻ biết bao. Cả 3 người bọn họ cùng nhau ăn.
Chuyện như mới ngày hôm qua, hôm nay lại thay đổi. Dương Hy vẫn chưa quen. Cha bây giờ không bên cạnh, Trần Minh Minh lại cùng một người phụ nữ khác. Cô xoay người bước vào nhà…bóng người nghiên theo nắng chiều. Nhạt nhòa…
….
Có buồn thì cũng phải ăn. Dương Hy vào nhà tìm xem còn gì để nhét vào cái bụng đang đói của mình không. Trong nhà chỉ còn lại một gói mì. Mà tiền trong túi cô cũng không có. Cũng không thể nhờ vã nhà họ Trịnh. Vậy nên nấu mì ăn tạm. Dương Hy suy nghĩ đến của hồi môn. Cũng may những kế ước đất đều do ba cô đứng tên, bây giờ Trịnh Xuân Phương có giữ cũng vô ích. Nhưng trước sau gì cũng phải lấy lại. Tiếp phải tìm một công việc để tự nuôi sống bản thân. Cô vội với tay lấy chiếc áo khoác, rời đi.
…
Đi vòng quanh nảy giời cũng chẳng có chỗ nào thích hợp. Xem ra lần này hết hy vọng rồi..Dương Hy ngồi buông lỏng trên ghế dài ở trạm xe buýt. Dòng người chứ thế đua nhau chạy qua, vội vàng. Ai cũng có một mục đích để tiếp tục, một công việc để làm. Một niềm vui nào đó để sống tiếp. Dương Hy có gì ? Chằng phải cha cô Dương Thiên đã bao bộc cô quá kỹ rồi hay sao ?
Cũng không thể ngồi ì ở đây mãi. Dương Hy tiếp tục tự trấn an, tìm kiếm công việc. Cô dừng lại ở phòng tranh.
Một bức tranh bình minh bên biển. Từng mảng tối chuyển dần sang sáng, một mặt trời to tròn xuất hiện, ánh sáng rực rỡ của một ngày mới như tượng trưng cho sự hướng về tương lai tươi sáng. Thật đẹp!
Vừa hay, phòng tranh này đang tuyển nhân viên phục vụ nước cho học viên. Công việc này, cô chắc chắn làm được. Lại còn có thể ngắm nhìn những tác phẩm đẹp. Cô sẽ học hỏi được không ít thì nhiều.
Từ nhỏ Dương Hy đã có năng khiếu vẽ tranh. Ban đầu cô còn dự định sang nước ngoài du học. Nào ngờ…
"Hey...lại tự mình nghĩ nhiều!" Dương Hy thở dài.
Dương Hy đẩy cửa bước vào, một chàng trai cao to, gương mặt ưa nhìn, giọng nói trầm ấm vô cùng :
‘Xin chào, tôi giúp gì được cho cô?’
‘Dạ xin chào, tôi là Dương Hy, tôi thấy bên ngoài có dán thông báo tuyển nhân viên. Tôi muốn xin làm ạ !’
" Xin chào, tôi là Lục Bảo. Cô trước đây đã làm ở đâu chưa?"
Dương Hy cúi mặt xuống:
"Dạ chưa ạ. Nhưng xin anh cho tôi một cơ hội. Tôi cũng có đam mê vẽ tranh nhưng vì hoàn cảnh gia đình…" giọng cô chua xót.
Lục bảo trên tay có đeo nhẫn cưới. Xung quanh phòng tranh có rất nhiều bức tranh đẹp. Tuy nhiên ấn tượng nhất là khoảng không ở giữa. Một bức ảnh Lục Bảo cùng một cô gái vô xinh đẹp chụp chung.
Dương Hy nhìn quanh. Có lẽ Lục Bảo biết cô đang nhìn vào bức ảnh kia. Lục Bảo cười nhẹ lên tiếng:
" Hi. Đó là vợ chưa cưới của tôi. Chúng tôi…." giọng của Lục Bảo trầm buồn.
Cô nghĩ anh chắc cũng có điều khó nói. Cô cũng không hỏi thêm.
Anh nói tiếp:
" Nếu không có kinh nghiệm thì cũng hơi khó. Nhưng mà có thể thử. Cô vẽ một bức tranh cho tôi xem. Nếu vẽ đẹp tôi sẽ nhận cô!"
Dương Hy gật đầu và bắt đầu vẽ.
45 phút sau...cô đứng dậy.đl Đôi chân mày của Dương Hy vẫn còn cau lại. Răng cô cắn chặt môi…
Trước mắt là một bức tranh với gam màu tối. Chỉ có một con bướm trắng ở giữa.
Lục Bảo đưa tay chóng cằm suy ngẫm:
" Thôi được rồi. Mai đến đây bắt đầu công việc nhé. À ở đây sẽ có cơm trưa. Cô không cần phải lo cái ăn. Mong là cô sẽ tìm thấy niềm hy vọng của bản thân!"
Vì bướm tượng trưng cho hy vọng. Trong đêm tối có một con bướm trắng giống như niềm hy vọng trong bóng tối.
Dương Hy gật đầu đứng dậy, cô mừng ra mặt:
" Cảm ơn ông chủ Lục. Sau này, tôi sẽ cố gắng!"
Lục Bảo cười:
" Tôi còn chưa nói lương bao nhiêu mà. Haha. Với sau này cô gọi tôi là anh Bảo được rồi. Không cần phải gọi là ông chủ".
Dương Hy vui vẻ cúi đầu:
" Dạ..cảm ơn ông chủ. À mà không! Cảm ơn anh Bảo ạ!"
Dương Hy cúi chào Lục Bảo lần nữa. Niềm hy vọng trong cô như vụt sáng. Người ta thường bảo: "Bất kể bạn học chuyên ngành gì, nhất định khi tìm việc phải tìm 1 công việc mình yêu thích. Như vậy bạn mới có thể vui vẻ từ 6h sáng đến 8h tối được. Thêm nữa, hãy tìm một người bạn yêu để ở bên cạnh người đó, như vậy bạn mới có thể hạnh phúc từ 8h tối đến 6h sáng hôm sau. Đó chính là cuộc sống!"
Tuy người Dương Hy yêu không ở cạnh cô nữa nhưng ít ra Dương Hy đã tìm được công việc yêu thích.
Cô nắm chặt bàn tay lại hít thở thật sâu… phải chăng cuối cùng ông trời cũng không phụ người có lòng như cô.
\[ Reng...reng…\]
Điện thoại của Dương Hy reo lên. Đầu giây bên kia là Tiểu Thất, giọng Tiểu Thất gấp gáp:
" Alo….Dương Hy cậu đang ở đâu? Có tiện nghe điện thoại không?"
" Tới đang ở phòng tranh Bảo Bảo. Có việc gì vậy Tiểu Thất"
" Nhà họ Trịnh chịu thả cậu đi sao?"
Dương Hy thở dài:
" Tạm thời thôi...chuyện dài tớ sẽ kể cậu nghe sau!"
Tiểu Thất trầm ngâm một chút rồi nói tiếp:
" Tớ tìm thấy ông chủ của công ty YeFeng rồi. Nếu đêm nay không tranh thủ cơ hội này tớ e là…"
Tim Dương Hy đập nhanh, cô hồi hộp nghe Tiểu Thất nói, cơ hội này nếu bỏ qua thì lần sau không biết có may mắn như vậy không?
Dương Hy nhanh chóng trả lời: " Ở đâu vậy Tiểu Thất, tớ sẽ qua đó tìm!"
"Ở quán bar Oozz. Tớ đợi cậu trước cửa nha!"
Dương Hy cất điện thoại vào túi. Cô chạy thật nhanh đến quán bar.
Đêm nay chắc hẳn là một đêm dài...
Trước đó, Dương Hy có bán những món đồ giá trị trong nhà đưa cho dì An làm lộ phí. Cũng không phải là nhiều nhưng đủ để dì An an tâm tịnh dưỡng.
Dương Hy đi dạo xung quanh. Căn nhà phủ màu xanh rêu, cổ kính. Căn nhà là một phần làm nên khoảng thời gian tươi đẹp cô…
“ Dương Hy…mau..mau lên lại đây ăn nào” giọng của Trịnh Minh Minh gọi cô. Anh cầm trên tay cái cánh gà nướng mật ong thơm phức vừa thổi, vừa nói.
Dương Hy đang xới đất để trồng thêm vài cây Hạnh phúc. Người bán bảo với Dương Hy rằng: “Cây này có lá xanh non, chuyển dần sang xanh đậm. Lá cây mọc thành cụm 3 lá, tạo nên một nhánh nhỏ có hình trái tim. Vì vậy nó có tên là Hạnh phúc, trồng nó sẽ mang lại sự đầm ấm cho gia đình và một tình cảm hạnh phúc”.
Vậy mà Dương Hy lại tin. Cô tin chắc rằng mình sẽ được hạnh phúc.
Dương Thiên từ trong nhà bước ra xoa đầu cô, giọng trầm ấm:
“ Tiểu Hy, sao lại không nhường cho anh Minh Minh ăn trước?”
Dương Hy giọng nũng nịu:
“ Cha…anh Minh Minh có phải là khách đâu. Huống hồ…con là nhất mà”
Trịnh Minh Minh cười : ‘ Đúng rồi… Dương Hy của anh là nhất’
Không khí thật vui vẻ biết bao. Cả 3 người bọn họ cùng nhau ăn.
Chuyện như mới ngày hôm qua, hôm nay lại thay đổi. Dương Hy vẫn chưa quen. Cha bây giờ không bên cạnh, Trần Minh Minh lại cùng một người phụ nữ khác. Cô xoay người bước vào nhà…bóng người nghiên theo nắng chiều. Nhạt nhòa…
….
Có buồn thì cũng phải ăn. Dương Hy vào nhà tìm xem còn gì để nhét vào cái bụng đang đói của mình không. Trong nhà chỉ còn lại một gói mì. Mà tiền trong túi cô cũng không có. Cũng không thể nhờ vã nhà họ Trịnh. Vậy nên nấu mì ăn tạm. Dương Hy suy nghĩ đến của hồi môn. Cũng may những kế ước đất đều do ba cô đứng tên, bây giờ Trịnh Xuân Phương có giữ cũng vô ích. Nhưng trước sau gì cũng phải lấy lại. Tiếp phải tìm một công việc để tự nuôi sống bản thân. Cô vội với tay lấy chiếc áo khoác, rời đi.
…
Đi vòng quanh nảy giời cũng chẳng có chỗ nào thích hợp. Xem ra lần này hết hy vọng rồi..Dương Hy ngồi buông lỏng trên ghế dài ở trạm xe buýt. Dòng người chứ thế đua nhau chạy qua, vội vàng. Ai cũng có một mục đích để tiếp tục, một công việc để làm. Một niềm vui nào đó để sống tiếp. Dương Hy có gì ? Chằng phải cha cô Dương Thiên đã bao bộc cô quá kỹ rồi hay sao ?
Cũng không thể ngồi ì ở đây mãi. Dương Hy tiếp tục tự trấn an, tìm kiếm công việc. Cô dừng lại ở phòng tranh.
Một bức tranh bình minh bên biển. Từng mảng tối chuyển dần sang sáng, một mặt trời to tròn xuất hiện, ánh sáng rực rỡ của một ngày mới như tượng trưng cho sự hướng về tương lai tươi sáng. Thật đẹp!
Vừa hay, phòng tranh này đang tuyển nhân viên phục vụ nước cho học viên. Công việc này, cô chắc chắn làm được. Lại còn có thể ngắm nhìn những tác phẩm đẹp. Cô sẽ học hỏi được không ít thì nhiều.
Từ nhỏ Dương Hy đã có năng khiếu vẽ tranh. Ban đầu cô còn dự định sang nước ngoài du học. Nào ngờ…
"Hey...lại tự mình nghĩ nhiều!" Dương Hy thở dài.
Dương Hy đẩy cửa bước vào, một chàng trai cao to, gương mặt ưa nhìn, giọng nói trầm ấm vô cùng :
‘Xin chào, tôi giúp gì được cho cô?’
‘Dạ xin chào, tôi là Dương Hy, tôi thấy bên ngoài có dán thông báo tuyển nhân viên. Tôi muốn xin làm ạ !’
" Xin chào, tôi là Lục Bảo. Cô trước đây đã làm ở đâu chưa?"
Dương Hy cúi mặt xuống:
"Dạ chưa ạ. Nhưng xin anh cho tôi một cơ hội. Tôi cũng có đam mê vẽ tranh nhưng vì hoàn cảnh gia đình…" giọng cô chua xót.
Lục bảo trên tay có đeo nhẫn cưới. Xung quanh phòng tranh có rất nhiều bức tranh đẹp. Tuy nhiên ấn tượng nhất là khoảng không ở giữa. Một bức ảnh Lục Bảo cùng một cô gái vô xinh đẹp chụp chung.
Dương Hy nhìn quanh. Có lẽ Lục Bảo biết cô đang nhìn vào bức ảnh kia. Lục Bảo cười nhẹ lên tiếng:
" Hi. Đó là vợ chưa cưới của tôi. Chúng tôi…." giọng của Lục Bảo trầm buồn.
Cô nghĩ anh chắc cũng có điều khó nói. Cô cũng không hỏi thêm.
Anh nói tiếp:
" Nếu không có kinh nghiệm thì cũng hơi khó. Nhưng mà có thể thử. Cô vẽ một bức tranh cho tôi xem. Nếu vẽ đẹp tôi sẽ nhận cô!"
Dương Hy gật đầu và bắt đầu vẽ.
45 phút sau...cô đứng dậy.đl Đôi chân mày của Dương Hy vẫn còn cau lại. Răng cô cắn chặt môi…
Trước mắt là một bức tranh với gam màu tối. Chỉ có một con bướm trắng ở giữa.
Lục Bảo đưa tay chóng cằm suy ngẫm:
" Thôi được rồi. Mai đến đây bắt đầu công việc nhé. À ở đây sẽ có cơm trưa. Cô không cần phải lo cái ăn. Mong là cô sẽ tìm thấy niềm hy vọng của bản thân!"
Vì bướm tượng trưng cho hy vọng. Trong đêm tối có một con bướm trắng giống như niềm hy vọng trong bóng tối.
Dương Hy gật đầu đứng dậy, cô mừng ra mặt:
" Cảm ơn ông chủ Lục. Sau này, tôi sẽ cố gắng!"
Lục Bảo cười:
" Tôi còn chưa nói lương bao nhiêu mà. Haha. Với sau này cô gọi tôi là anh Bảo được rồi. Không cần phải gọi là ông chủ".
Dương Hy vui vẻ cúi đầu:
" Dạ..cảm ơn ông chủ. À mà không! Cảm ơn anh Bảo ạ!"
Dương Hy cúi chào Lục Bảo lần nữa. Niềm hy vọng trong cô như vụt sáng. Người ta thường bảo: "Bất kể bạn học chuyên ngành gì, nhất định khi tìm việc phải tìm 1 công việc mình yêu thích. Như vậy bạn mới có thể vui vẻ từ 6h sáng đến 8h tối được. Thêm nữa, hãy tìm một người bạn yêu để ở bên cạnh người đó, như vậy bạn mới có thể hạnh phúc từ 8h tối đến 6h sáng hôm sau. Đó chính là cuộc sống!"
Tuy người Dương Hy yêu không ở cạnh cô nữa nhưng ít ra Dương Hy đã tìm được công việc yêu thích.
Cô nắm chặt bàn tay lại hít thở thật sâu… phải chăng cuối cùng ông trời cũng không phụ người có lòng như cô.
\[ Reng...reng…\]
Điện thoại của Dương Hy reo lên. Đầu giây bên kia là Tiểu Thất, giọng Tiểu Thất gấp gáp:
" Alo….Dương Hy cậu đang ở đâu? Có tiện nghe điện thoại không?"
" Tới đang ở phòng tranh Bảo Bảo. Có việc gì vậy Tiểu Thất"
" Nhà họ Trịnh chịu thả cậu đi sao?"
Dương Hy thở dài:
" Tạm thời thôi...chuyện dài tớ sẽ kể cậu nghe sau!"
Tiểu Thất trầm ngâm một chút rồi nói tiếp:
" Tớ tìm thấy ông chủ của công ty YeFeng rồi. Nếu đêm nay không tranh thủ cơ hội này tớ e là…"
Tim Dương Hy đập nhanh, cô hồi hộp nghe Tiểu Thất nói, cơ hội này nếu bỏ qua thì lần sau không biết có may mắn như vậy không?
Dương Hy nhanh chóng trả lời: " Ở đâu vậy Tiểu Thất, tớ sẽ qua đó tìm!"
"Ở quán bar Oozz. Tớ đợi cậu trước cửa nha!"
Dương Hy cất điện thoại vào túi. Cô chạy thật nhanh đến quán bar.
Đêm nay chắc hẳn là một đêm dài...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.