Chương 37: Kim cương bảo bối
Td180694
04/01/2021
Hôm nay, Trịnh gia có vẻ náo nhiệt hơn ngày thường. Người hầu trong nhà chạy ra chạy vào quét dọn lau chùi. Đến một chi tiết nhỏ nhất cũng phải sạch bóng không được dính hạt bụi nào.
" Bên này...mau dọn cho sạch sẽ!" Giọng Trương Huyền huyên thuyên chỉ đạo người hầu.
Trịnh Xuân Phương đang ở trong phòng, thợ trang điểm, thợ làm tóc cũng đã đến từ sáng sớm. Trịnh gia chỉ có một cô con gái nên từ chiếc áo mặc trên người cũng phải là hàng có một không hai. Thợ làm tóc, trang điểm cũng phải là chuyên gia nổi tiếng.
Sau khi kiểm tra một vòng. Trương Huyền gật đầu hài lòng. Nhà cũng trang trí thêm hoa hồng. Mọi thứ trở nên đẹp đẽ không một chút sai sót. Bà ta rảo bước vào phòng con gái cưng của mình:
" Con gái của ta hôm nay thật đẹp! Ai lấy được con là phúc 8 đời nhà họ!"
Trương Huyền vuốt tóc con gái trìu mến bên tai. Đối bà ta trên đời này chỉ có con gái bà ta là nhất! Người khác không xứng!
" Mẹ! Cảm ơn mẹ!"
Trong ngần ấy năm nuôi con gái. Bà thật hãnh diện khi con gái bà ngoan ngoãn nghe lời và biết cảm ơn bà. Trương Huyền rơm rớm nước mắt.
" Phu nhân! Bên họ nhà trai đã đến rồi ạ!", người hầu gấp gáp chạy vào thông báo cho Trương Huyền.
" Bảo họ đợi đi! Còn nữa mau đi thông báo cho lão gia và thiếu gia!" Trương Huyền vừa chỉnh áo của Trịnh Xuân Phương vừa nói.
" Thiếu gia sáng sớm đã ra ngoài rồi ạ!", cô người hầu ngập ngừng thông báo. Trương Huyền nhíu mày, lấy điện thoại gọi cho Trịnh Minh Minh.
" Con trai! Hôm nay người ta qua hỏi cưới em gái con. Con mau về đi!"
Đầu giây bên kia như mất kiên nhẫn:
" Mẹ làm như có mình nó cưới hỏi? Con không rảnh!"
Nói xong chưa kịp để Trương Huyền có cơ hội nói tiếp Trịnh Minh Minh liền cúp máy ngang. Trương Huyền tức đến nói không nên lời.
Bà cũng mặc kệ đứa con trai này. Tiếp tục chỉnh chủ cho con gái của bà ta.
\[ 30 phút trôi qua….\]
" Nước cũng đã uống xong, trái cây cũng đã ăn được một ít. Rõ ràng họ không xem chúng ta ra gì!", cha của chàng rể tương lai Nguyễn Cường dường như không còn kiên nhẫn. Ông ta đứng dậy cùng phu nhân ra về.
" Đã đợi được đến 30 phút. Ông thông gia tương lai quả thật là người có khí chất!" , Trịnh Thanh mặc bộ âu phục chỉnh tề bước ra. Ông ta đi đến sô pha chéo chân ngồi xuống. Trương Huyền cũng vừa từ trong phòng bước ra. Bà ta ngồi kế bên Trịnh Thanh. Lão Trịnh Thanh nhàn nhạt châm điếu thuốc, rít một hơi dài sau đó thả khói thuốc vào không trung. Đôi mắt nheo lại nhìn về phía chàng rể Nguyễn Cường tương lai.
Nhàn nhạt cất lời:
" Tôi nói thẳng nhà tôi chỉ có một đứa con gái cưng yêu chiều chuộng. Từ nhỏ đến lớn không đụng một móng tay. Cho nên việc gã con gái tất nhiên là phải trịnh trọng. Không thể qua loa cho xong được!"
" Tôi cũng nói luôn. Tôi không muốn con gái mình về làm dâu. Thay vì vậy phải ở rể. Con đường thăng tiến của thằng bé sau này cũng dễ dàng hơn!"
Cha của Nguyễn Cường cười méo mặt. Rõ ràng mình đi hỏi cưới chứ đâu phải xin việc cho con trai! Có chút nóng giận trong người nhưng con trai ông đang nắm tay ông ra hiệu. Còn biết làm gì hơn? Sao cũng được miễn con mình hạnh phúc là được.
" Ông thông gia nói thế nào thì nhà tôi chịu thế đó!", nói một cậu không thật lòng quả là rất khó khăn với Nguyễn lão gia.
Trương Huyền nhẹ giọng lên tiếng, nụ cười giả tạo thấy rõ:
" Con gái tôi chân yếu tay mềm không quen làm việc nhà. Phải có người chăm sóc…". Nói tới đây Trương Huyền rơi lệ, lấy tay lau giọt nước mắt.
" Tôi không đòi hỏi gì quá đáng. Tất cả tài sản mà thằng bé Cường có được cũng nên có tên con bé Xuân Phương nhà tôi. Sau này ai dám động đến nhà họ Nguyễn nhà họ Trịnh liền ra mặt!"
Ông bà họ Nguyễn há hốc mồm ra. Nụ cười trên gương mặt miễn cưỡng vô cùng. Đây có được gọi là trơ trẽn không? Nguyễn lão gia tự nhiên huyết áp tăng cao. Chóng mặt hoa mắt ngã người về phía Nguyễn phu nhân.
" Trịnh lão gia! Trịnh phu nhân! Hôn sự này nhất định phải tổ chức rồi. Có điều hôm nay tôi hơi mệt. Tôi xin phép về trước….", Nguyễn lão gia cười trừ tìm cách ra về. Nếu ở đây thêm nữa xem như cái mạng già này tức đến chết!
Nguyễn phu nhân dìu chồng của bà đứng dậy rời đi. Hai người không nói nên lời. Mặt cô con dâu tương lai cũng chưa nhìn rõ. Chỉ trách con trai mình ngu muội mà thôi.
Trịnh Thanh cười chào hỏi. Với ông thông gia có cũng được không có càng tốt!
Trước đây khi cưới Dương Hy về. Nhà họ Trịnh cho cô vỏn vẹn 9 cây vàng. Trịnh Thanh và Trương Huyền bảo đó là phong tục của nhà họ Trịnh từ đời ông cha cưới gã. Cũng vì quá thân thiết nên Dương Thiên và Dương Hy không nghĩ nhiều mà vui vẻ chấp thuận. Tiền của với Dương Hy cũng không quan trọng quan trọng là lấy được người mình yêu. Cuối cùng thì sao? 9 cây vàng kia cũng bị Trương Huyền tìm cách đòi lại. Bà ta bảo với Dương Hy là phải đưa lại cho bà ta giữ giúp. Của hồi môn của cô cũng bị Trịnh Xuân Phương lấy mất. Có lần Trương Huyền có nói với Dương Hy khi nào em chồng đi lấy chồng nhất định phải cho em gái 99 cây vàng khối để em chồng nở mày nở mặt.
" Mày phải đền ơn em chồng mày. Nếu không có em chồng mày thì còn lâu mày mới được bước vô nhà này!"
Trịnh Xuân Phương trang trọng bước ra chào hỏi nhà trai. Nhưng bây giờ chỉ còn có Nguyễn Cường.
" Anh! Ba mẹ anh đâu?"
Chàng trai nhìn Xuân Phương trìu mến:
" Ba mẹ anh về trước rồi!"
Anh chạy lại nắm tay Trịnh Xuân Phương rồi quay sang nhìn Trịnh Thanh và Trương Huyền mà nói:
" Con xin lỗi hai bác. Tuy con không giàu có như ai nhưng con nhất định sẽ làm cho em Phương hạnh phúc!"
Nói rồi anh ta choàng tay qua vai của Xuân Phương mà ôm chặt.
Trịnh Thanh và Trương Huyền thấy chàng rễ này rất biết điều lại yêu thương con gái mình đến vậy nên hai người họ tạm thời hài lòng.
Trịnh Thanh cười nhếch mép. Người như Trịnh Thanh không đơn giản. Ông ta đã âm thầm điều tra thân thế của Nguyễn Cường. Có điều thông tin điều tra được chàng ta y như lời Trương Huyền và Trịnh Xuân Phương nói. Dù con gái ông ta và tên Nguyễn Cường này quen nhau không bao lâu nhưng qua thông tin có được cộng thêm những tấm hình mà thám tử chụp cho thấy hắn là thật lòng đối tối với con gái bảo bối của ông.
" Bên này...mau dọn cho sạch sẽ!" Giọng Trương Huyền huyên thuyên chỉ đạo người hầu.
Trịnh Xuân Phương đang ở trong phòng, thợ trang điểm, thợ làm tóc cũng đã đến từ sáng sớm. Trịnh gia chỉ có một cô con gái nên từ chiếc áo mặc trên người cũng phải là hàng có một không hai. Thợ làm tóc, trang điểm cũng phải là chuyên gia nổi tiếng.
Sau khi kiểm tra một vòng. Trương Huyền gật đầu hài lòng. Nhà cũng trang trí thêm hoa hồng. Mọi thứ trở nên đẹp đẽ không một chút sai sót. Bà ta rảo bước vào phòng con gái cưng của mình:
" Con gái của ta hôm nay thật đẹp! Ai lấy được con là phúc 8 đời nhà họ!"
Trương Huyền vuốt tóc con gái trìu mến bên tai. Đối bà ta trên đời này chỉ có con gái bà ta là nhất! Người khác không xứng!
" Mẹ! Cảm ơn mẹ!"
Trong ngần ấy năm nuôi con gái. Bà thật hãnh diện khi con gái bà ngoan ngoãn nghe lời và biết cảm ơn bà. Trương Huyền rơm rớm nước mắt.
" Phu nhân! Bên họ nhà trai đã đến rồi ạ!", người hầu gấp gáp chạy vào thông báo cho Trương Huyền.
" Bảo họ đợi đi! Còn nữa mau đi thông báo cho lão gia và thiếu gia!" Trương Huyền vừa chỉnh áo của Trịnh Xuân Phương vừa nói.
" Thiếu gia sáng sớm đã ra ngoài rồi ạ!", cô người hầu ngập ngừng thông báo. Trương Huyền nhíu mày, lấy điện thoại gọi cho Trịnh Minh Minh.
" Con trai! Hôm nay người ta qua hỏi cưới em gái con. Con mau về đi!"
Đầu giây bên kia như mất kiên nhẫn:
" Mẹ làm như có mình nó cưới hỏi? Con không rảnh!"
Nói xong chưa kịp để Trương Huyền có cơ hội nói tiếp Trịnh Minh Minh liền cúp máy ngang. Trương Huyền tức đến nói không nên lời.
Bà cũng mặc kệ đứa con trai này. Tiếp tục chỉnh chủ cho con gái của bà ta.
\[ 30 phút trôi qua….\]
" Nước cũng đã uống xong, trái cây cũng đã ăn được một ít. Rõ ràng họ không xem chúng ta ra gì!", cha của chàng rể tương lai Nguyễn Cường dường như không còn kiên nhẫn. Ông ta đứng dậy cùng phu nhân ra về.
" Đã đợi được đến 30 phút. Ông thông gia tương lai quả thật là người có khí chất!" , Trịnh Thanh mặc bộ âu phục chỉnh tề bước ra. Ông ta đi đến sô pha chéo chân ngồi xuống. Trương Huyền cũng vừa từ trong phòng bước ra. Bà ta ngồi kế bên Trịnh Thanh. Lão Trịnh Thanh nhàn nhạt châm điếu thuốc, rít một hơi dài sau đó thả khói thuốc vào không trung. Đôi mắt nheo lại nhìn về phía chàng rể Nguyễn Cường tương lai.
Nhàn nhạt cất lời:
" Tôi nói thẳng nhà tôi chỉ có một đứa con gái cưng yêu chiều chuộng. Từ nhỏ đến lớn không đụng một móng tay. Cho nên việc gã con gái tất nhiên là phải trịnh trọng. Không thể qua loa cho xong được!"
" Tôi cũng nói luôn. Tôi không muốn con gái mình về làm dâu. Thay vì vậy phải ở rể. Con đường thăng tiến của thằng bé sau này cũng dễ dàng hơn!"
Cha của Nguyễn Cường cười méo mặt. Rõ ràng mình đi hỏi cưới chứ đâu phải xin việc cho con trai! Có chút nóng giận trong người nhưng con trai ông đang nắm tay ông ra hiệu. Còn biết làm gì hơn? Sao cũng được miễn con mình hạnh phúc là được.
" Ông thông gia nói thế nào thì nhà tôi chịu thế đó!", nói một cậu không thật lòng quả là rất khó khăn với Nguyễn lão gia.
Trương Huyền nhẹ giọng lên tiếng, nụ cười giả tạo thấy rõ:
" Con gái tôi chân yếu tay mềm không quen làm việc nhà. Phải có người chăm sóc…". Nói tới đây Trương Huyền rơi lệ, lấy tay lau giọt nước mắt.
" Tôi không đòi hỏi gì quá đáng. Tất cả tài sản mà thằng bé Cường có được cũng nên có tên con bé Xuân Phương nhà tôi. Sau này ai dám động đến nhà họ Nguyễn nhà họ Trịnh liền ra mặt!"
Ông bà họ Nguyễn há hốc mồm ra. Nụ cười trên gương mặt miễn cưỡng vô cùng. Đây có được gọi là trơ trẽn không? Nguyễn lão gia tự nhiên huyết áp tăng cao. Chóng mặt hoa mắt ngã người về phía Nguyễn phu nhân.
" Trịnh lão gia! Trịnh phu nhân! Hôn sự này nhất định phải tổ chức rồi. Có điều hôm nay tôi hơi mệt. Tôi xin phép về trước….", Nguyễn lão gia cười trừ tìm cách ra về. Nếu ở đây thêm nữa xem như cái mạng già này tức đến chết!
Nguyễn phu nhân dìu chồng của bà đứng dậy rời đi. Hai người không nói nên lời. Mặt cô con dâu tương lai cũng chưa nhìn rõ. Chỉ trách con trai mình ngu muội mà thôi.
Trịnh Thanh cười chào hỏi. Với ông thông gia có cũng được không có càng tốt!
Trước đây khi cưới Dương Hy về. Nhà họ Trịnh cho cô vỏn vẹn 9 cây vàng. Trịnh Thanh và Trương Huyền bảo đó là phong tục của nhà họ Trịnh từ đời ông cha cưới gã. Cũng vì quá thân thiết nên Dương Thiên và Dương Hy không nghĩ nhiều mà vui vẻ chấp thuận. Tiền của với Dương Hy cũng không quan trọng quan trọng là lấy được người mình yêu. Cuối cùng thì sao? 9 cây vàng kia cũng bị Trương Huyền tìm cách đòi lại. Bà ta bảo với Dương Hy là phải đưa lại cho bà ta giữ giúp. Của hồi môn của cô cũng bị Trịnh Xuân Phương lấy mất. Có lần Trương Huyền có nói với Dương Hy khi nào em chồng đi lấy chồng nhất định phải cho em gái 99 cây vàng khối để em chồng nở mày nở mặt.
" Mày phải đền ơn em chồng mày. Nếu không có em chồng mày thì còn lâu mày mới được bước vô nhà này!"
Trịnh Xuân Phương trang trọng bước ra chào hỏi nhà trai. Nhưng bây giờ chỉ còn có Nguyễn Cường.
" Anh! Ba mẹ anh đâu?"
Chàng trai nhìn Xuân Phương trìu mến:
" Ba mẹ anh về trước rồi!"
Anh chạy lại nắm tay Trịnh Xuân Phương rồi quay sang nhìn Trịnh Thanh và Trương Huyền mà nói:
" Con xin lỗi hai bác. Tuy con không giàu có như ai nhưng con nhất định sẽ làm cho em Phương hạnh phúc!"
Nói rồi anh ta choàng tay qua vai của Xuân Phương mà ôm chặt.
Trịnh Thanh và Trương Huyền thấy chàng rễ này rất biết điều lại yêu thương con gái mình đến vậy nên hai người họ tạm thời hài lòng.
Trịnh Thanh cười nhếch mép. Người như Trịnh Thanh không đơn giản. Ông ta đã âm thầm điều tra thân thế của Nguyễn Cường. Có điều thông tin điều tra được chàng ta y như lời Trương Huyền và Trịnh Xuân Phương nói. Dù con gái ông ta và tên Nguyễn Cường này quen nhau không bao lâu nhưng qua thông tin có được cộng thêm những tấm hình mà thám tử chụp cho thấy hắn là thật lòng đối tối với con gái bảo bối của ông.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.