Chương 14: Tâm tư của Dạ thiếu (1)
Td180694
04/01/2021
Hoài Nam nhìn Dạ Phong chau mày:
“ Ủa? Con người ta sinh ra là để cho cậu ức hiếp hả?’
Gương mặt ưu tú nhìn Hoài Nam, Dạ Phong cũng không mở miệng nói gì thêm. Khói thuốc nhàn nhạt bay vào không trung. Hoài Nam tức giận tiến lại dập tắc điếu thuốc trên tay của Dạ Phong:
“ Đủ rồi ha. Cậu muốn tự sát sớm hay gì mà hút thuốc?”
Tay Hoài Nam đưa ra mấy viên thuốc:
“ Nè! Đưa cho cô ấy uống. Nhìn vết cắt trên tay cô gái này không chừng đã có lần tự sát. Lần sau đừng cho cô ấy uống rượu nữa. Nếu không thì…”
Chưa để Hoài Nam nói hết lời, Dạ Phong đã cắt ngang:
“ Không có lần sau!”
Hoài Nam quá hiểu tính của Dạ Phong. Làm gì có ai ở cạnh Dạ Phong quá một tuần. Nhưng anh vẫn cố tình trêu chọc:
“ Không biết chừng. Cậu đừng có mà tự tin nói trước …Haha”
“ Bảo trọng tớ về trước đây! Nhớ cho cô ấy ăn uống nghỉ ngơi nhiều nha!”, vừa nói Hoài Nam đá lông nheo với Dạ Phong.
“ Cậu mau biến đi!” Dạ Phong lạnh lùng nói với Hoài Nam.
Dạ Phong quay sang nhìn Dương Hy, gương mặt này thật xinh đẹp. Lại là con dâu của nhà họ Trịnh, giàu sang phú quý. Tại sao lại phải tự sát?
Anh không nói gì thêm, quay sang bảo quản gia chăm sóc tốt cho Dương Hy.
Quản gia gật đầu:
“ Dạ vâng thưa Dạ thiếu!”
Dạ Phong xoay người quay về phòng của mình. Quản gia nhìn anh ngập ngừng, cuối cùng chịu không nổi cũng lên tiếng:
“ Dạ thiếu…Lúc nảy tôi có thay ga trải giường. Có dính một ít …”
Anh không nói gì thêm rời bước.
“ Quả đúng là lần đầu?”
Dạ Phong lấy điện thoại ra gọi cho thư ký Chương :
"Cậu giúp tôi điều ra về con dâu nhà họ Trịnh" không đợi đầu dây bên kia hồi đáp, anh nhanh chóng tắt máy, vươn vai một cái rồi nằm xuống ngủ ngon lành. Cũng đã thật lâu rồi, anh mới được ngủ ngon như vậy.
…..
Sáng sớm hôm sau, Dương Hy mơ màng tỉnh dậy. Người đầu tiên cô nhìn thấy là quản gia. Bà đưa cháo cho Dương Hy ăn, trên người cô y phục đã được thay thật tươm tất. Cô không thấy Dạ Phong đâu lền nhanh chóng hỏi. Chưa kịp mở miệng thì quản gia đã nói với cô :
‘ Cậu chủ bảo cô tịnh dưỡng đi. Việc đã hứa nhất định sẽ làm !’
Dương Hy đầu còn choáng. Thoáng nghĩ chuyện xảy ra tối qua cô xấu hổ, mặt đỏ ửng. Lần đầu tiên là vậy sao? Cơ thể có chút khác lạ.
Tối qua Dương Hy nghĩ thức dậy thấy Dạ Phong nằm cạnh, cô không biết phải cư xử thế nào. Nhưng thật may, ít ra cô không phải ngượng ngùng!
Giọng Dương Hy yếu ớt hỏi quản gia :
"Mấy giờ rồi ạ ?"
"Giờ này đã 8 giờ rồi !"
Cô nhanh chóng rời khỏi giường. Hôm nay là ngày đầu tiên cô đi làm mà, bệnh chưa khỏi cũng phải đi. Dù gì công việc này thật không dễ dàng mà có được.
"Quản gia ơi người tên gì?"
"Gọi ta là dì Thu được rồi!", những cô gái trước đây đều chưa từng hỏi tên của quản gia. Hôm nay, vì sao cô gái này lại hỏi tên?
Dương Hy gảy đầu :
"Dì Thu ơi ! Dì có thể cho con mượn ít tiền được không ạ? Sáng nay con phải đến nhận việc mà trong người con lại không còn tiền. Nhất định con sẽ trả lại cho dì!", đôi mắt Dương Hy tròn xoe nhìn dì Thu.
Trong đời làm quản gia ở nhà họ Dạ, bà chưa bao giờ gặp cảnh này. Bà lấy tiền cho Dương Hy mượn. Cô cảm động mắt long lanh gật đầu lia lịa :
"Con cảm ơn dì. Nhất định con sẽ trả lại cho dì!"
Bà nhìn cô rồi đáp: "Không cần !".
Dương Hy vệ sinh cá nhân và thay bộ y phục. Dì Thu thật chu đáo khi chuẩn bị một bộ váy thật đẹp rất vừa vặn.
Cô nhanh chóng rời khỏi nhà họ Dạ đến thẳng nơi làm việc. Nếu không chắc sẽ muộn mất.
…
Dạ Phong thức dậy. Anh ngủ ngon lành không mộng mị nên tinh thần thoải mái. Anh mặc một bộ âu phục bước xuống nhà.
Bữa sáng đã được dì Thu chuẩn bị . Anh nhìn quanh rồi thắc mắc :
"Người đâu ?"
Dì Thu vừa đưa ly nước cam cho anh vừa nói :
"Dạ thiếu…tôi đã nói với cô ấy việc ngài căn dặn. Cô ấy đi rồi. Nghe nói hôm nay là ngày đầu tiên cô ấy đi làm. Mà…"
Dạ Phong ăn một cách ngon lành nhưng có vẻ anh cũng quan tâm :
"Đi rồi sao ? Mà cái gì?"
" Hình như cô ấy không có tiền. Sáng nay cô ấy mượn của tôi, còn hứa trả lại.. Đây là lần đầu tiên tôi gặp người như cô ấy…"
"Không cần cô ấy trả. Tôi sẽ đưa cho dì!"
Hôm nay, dì Thu nhận ra tâm tình của Dạ Phong đặc biệt vui vẻ. Chuyện gì đây?
" Tôi không ăn nữa!". Dạ Phong đứng dậy rời đi..
Tiện đường anh ghé ngang tiệm hoa mua một bó hoa cúc mắt bò. Chỉ là anh định đến thăm một người!
“ Ủa? Con người ta sinh ra là để cho cậu ức hiếp hả?’
Gương mặt ưu tú nhìn Hoài Nam, Dạ Phong cũng không mở miệng nói gì thêm. Khói thuốc nhàn nhạt bay vào không trung. Hoài Nam tức giận tiến lại dập tắc điếu thuốc trên tay của Dạ Phong:
“ Đủ rồi ha. Cậu muốn tự sát sớm hay gì mà hút thuốc?”
Tay Hoài Nam đưa ra mấy viên thuốc:
“ Nè! Đưa cho cô ấy uống. Nhìn vết cắt trên tay cô gái này không chừng đã có lần tự sát. Lần sau đừng cho cô ấy uống rượu nữa. Nếu không thì…”
Chưa để Hoài Nam nói hết lời, Dạ Phong đã cắt ngang:
“ Không có lần sau!”
Hoài Nam quá hiểu tính của Dạ Phong. Làm gì có ai ở cạnh Dạ Phong quá một tuần. Nhưng anh vẫn cố tình trêu chọc:
“ Không biết chừng. Cậu đừng có mà tự tin nói trước …Haha”
“ Bảo trọng tớ về trước đây! Nhớ cho cô ấy ăn uống nghỉ ngơi nhiều nha!”, vừa nói Hoài Nam đá lông nheo với Dạ Phong.
“ Cậu mau biến đi!” Dạ Phong lạnh lùng nói với Hoài Nam.
Dạ Phong quay sang nhìn Dương Hy, gương mặt này thật xinh đẹp. Lại là con dâu của nhà họ Trịnh, giàu sang phú quý. Tại sao lại phải tự sát?
Anh không nói gì thêm, quay sang bảo quản gia chăm sóc tốt cho Dương Hy.
Quản gia gật đầu:
“ Dạ vâng thưa Dạ thiếu!”
Dạ Phong xoay người quay về phòng của mình. Quản gia nhìn anh ngập ngừng, cuối cùng chịu không nổi cũng lên tiếng:
“ Dạ thiếu…Lúc nảy tôi có thay ga trải giường. Có dính một ít …”
Anh không nói gì thêm rời bước.
“ Quả đúng là lần đầu?”
Dạ Phong lấy điện thoại ra gọi cho thư ký Chương :
"Cậu giúp tôi điều ra về con dâu nhà họ Trịnh" không đợi đầu dây bên kia hồi đáp, anh nhanh chóng tắt máy, vươn vai một cái rồi nằm xuống ngủ ngon lành. Cũng đã thật lâu rồi, anh mới được ngủ ngon như vậy.
…..
Sáng sớm hôm sau, Dương Hy mơ màng tỉnh dậy. Người đầu tiên cô nhìn thấy là quản gia. Bà đưa cháo cho Dương Hy ăn, trên người cô y phục đã được thay thật tươm tất. Cô không thấy Dạ Phong đâu lền nhanh chóng hỏi. Chưa kịp mở miệng thì quản gia đã nói với cô :
‘ Cậu chủ bảo cô tịnh dưỡng đi. Việc đã hứa nhất định sẽ làm !’
Dương Hy đầu còn choáng. Thoáng nghĩ chuyện xảy ra tối qua cô xấu hổ, mặt đỏ ửng. Lần đầu tiên là vậy sao? Cơ thể có chút khác lạ.
Tối qua Dương Hy nghĩ thức dậy thấy Dạ Phong nằm cạnh, cô không biết phải cư xử thế nào. Nhưng thật may, ít ra cô không phải ngượng ngùng!
Giọng Dương Hy yếu ớt hỏi quản gia :
"Mấy giờ rồi ạ ?"
"Giờ này đã 8 giờ rồi !"
Cô nhanh chóng rời khỏi giường. Hôm nay là ngày đầu tiên cô đi làm mà, bệnh chưa khỏi cũng phải đi. Dù gì công việc này thật không dễ dàng mà có được.
"Quản gia ơi người tên gì?"
"Gọi ta là dì Thu được rồi!", những cô gái trước đây đều chưa từng hỏi tên của quản gia. Hôm nay, vì sao cô gái này lại hỏi tên?
Dương Hy gảy đầu :
"Dì Thu ơi ! Dì có thể cho con mượn ít tiền được không ạ? Sáng nay con phải đến nhận việc mà trong người con lại không còn tiền. Nhất định con sẽ trả lại cho dì!", đôi mắt Dương Hy tròn xoe nhìn dì Thu.
Trong đời làm quản gia ở nhà họ Dạ, bà chưa bao giờ gặp cảnh này. Bà lấy tiền cho Dương Hy mượn. Cô cảm động mắt long lanh gật đầu lia lịa :
"Con cảm ơn dì. Nhất định con sẽ trả lại cho dì!"
Bà nhìn cô rồi đáp: "Không cần !".
Dương Hy vệ sinh cá nhân và thay bộ y phục. Dì Thu thật chu đáo khi chuẩn bị một bộ váy thật đẹp rất vừa vặn.
Cô nhanh chóng rời khỏi nhà họ Dạ đến thẳng nơi làm việc. Nếu không chắc sẽ muộn mất.
…
Dạ Phong thức dậy. Anh ngủ ngon lành không mộng mị nên tinh thần thoải mái. Anh mặc một bộ âu phục bước xuống nhà.
Bữa sáng đã được dì Thu chuẩn bị . Anh nhìn quanh rồi thắc mắc :
"Người đâu ?"
Dì Thu vừa đưa ly nước cam cho anh vừa nói :
"Dạ thiếu…tôi đã nói với cô ấy việc ngài căn dặn. Cô ấy đi rồi. Nghe nói hôm nay là ngày đầu tiên cô ấy đi làm. Mà…"
Dạ Phong ăn một cách ngon lành nhưng có vẻ anh cũng quan tâm :
"Đi rồi sao ? Mà cái gì?"
" Hình như cô ấy không có tiền. Sáng nay cô ấy mượn của tôi, còn hứa trả lại.. Đây là lần đầu tiên tôi gặp người như cô ấy…"
"Không cần cô ấy trả. Tôi sẽ đưa cho dì!"
Hôm nay, dì Thu nhận ra tâm tình của Dạ Phong đặc biệt vui vẻ. Chuyện gì đây?
" Tôi không ăn nữa!". Dạ Phong đứng dậy rời đi..
Tiện đường anh ghé ngang tiệm hoa mua một bó hoa cúc mắt bò. Chỉ là anh định đến thăm một người!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.