Chương 24: Trịnh gia náo loạn
Td180694
04/01/2021
Mấy ngày trước theo lời căn dặn của Dạ Phong, thư ký Chương cầm trên tay xấp tài liệu tiến về khu chung cư cao cấp.
Cửa chính căn hộ 3 phòng ngủ trên tầng cao mở ra. Một người phụ nữ trẻ đẹp tầm 26 tuổi mở cửa:
" Anh tìm ai?"
" Tôi đến đây để đòi lại danh phận cho cô!"
Xuân Thư không có tình cảm với lão Trịnh Thanh kia. Chẳng qua hắn trả hết nợ cho nhà cô. Nhưng cô đâu biết điều này nằm trong sự sắp đặt của lão.
Lão cho người hãm hại ba của cô để ông ấy vướng vào vòng lao lý. Sau đó, lấy danh nghĩa đã cứu nhà cô để cô trả ơn và sinh con cho lão. Xuân Thư là một cô gái trẻ xinh đẹp như vậy. Thử hỏi nếu không bị lão tính kế, người như cô sao có thể cam chịu làm tiểu tam được chứ?
….
Trịnh Thanh đang trên đường đến công ty. Hội nghị cổ đông lần này diễn ra quá đột xuất. Mặt lão đâm chiêu. Rõ ràng là tên Dạ Phong kia đã đuổi đứa con dâu trời đánh Dương Hy kia đi rồi mà. Rõ ràng tên Dạ Phong kia đã tông xe vào vách đá mà.
Lão xé nát xấp tài liệu trong tay. Tay để ở thái dương xoa nhẹ vài cái:
"Mau liên hệ nhà báo đăng những tấm hình công ty làm từ thiện cho bọn trẻ mồ côi lên đi!"
" Dạ vâng thưa Trịnh lão gia!"
" Lão Dương Thiên đó, cậu đã tìm ra chưa?"
"Dạ đã tìm ra rồi! Tuy nhiên họ rất cẩn thận, chúng ta chưa có cơ hội ra tay!"
" Được thôi! Không sớm thì muộn lão ta cũng sẽ đi gặp ông bà!", lão ta là muốn ngồi vào ghế chủ tịch của nhà họ Dương.
Trịnh Thanh rời khỏi nhà được một lúc, bác sĩ cũng đã đến kiểm tra cho Trương Huyền. Bà ta suốt ngày ca ngợi lão Trịnh Thanh kia. Nào là người đàn ông mẫu mực. Là người cha gương mẫu. Đi đâu gặp ai cũng khoe với họ lão Trịnh Thanh là một người chung thủy chỉ biết có một mình Trương Huyền. Bà còn mỉa mai dạy đời ngưởi khác. Xem ra giờ thì hay rồi!
" Bà ấy không sao nhưng đừng để gặp kích động như hôm nay nữa. Nếu không thì hậu quả khó lường! Để tôi kê ít thuốc bổ cho Trịnh phu nhân!"
Trịnh Minh Minh tiễn bác sĩ ra về. Ngoài cửa truyền đến tiếng ồn ào.
" Mau mở cửa ra cho tôi! Tôi là người của Trịnh Thanh còn mang theo cốt nhục của ông ấy!"
Xuân Thư đi cùng một đám vệ sĩ. Lần này nếu không bước vào nhà họ Trịnh thì Dạ thiếu cũng sẽ cho mẹ con cô một con đường để lui. Người như cô nhịn nhục đủ rồi. Ăn không được liền lập tức phá cho hôi.
Trinh Minh Minh mở cửa. Do có nhiều nhà báo ở bên ngoài nến hắn tỏ vẻ lịch thiệp.
" Cô muốn gì thì vào nhà nói!"
Xuân Thư đeo kính râm bước vào nhà họ Trịnh, cô ngồi trên bộ sofa ngọc nghiến ấy. Bao năm qua lão Trịnh Thanh cũng cho cô không ít, nhưng căn nhà này có giá trị của nó.
Cô cười khẩy không vòng vo:
" Ít ra cậu cũng phải gọi tôi một tiếng "mẹ" ".
Trịnh Minh Minh tròn mắt nhìn cô. Giọng thật mỉa mai:
" Tiểu tam như cô còn đòi hỏi. Không biết bản thân mình ở đâu hay sao mà còn dám bước vào đây?"
Cô đến đây rồi mọi thứ đều không sợ:
" Từ nay cậu nên tập quen với cách gọi ấy đi. Còn nữa tôi sẽ dọn về đây ở".
Tiếng Trương Huyền hét lớn:
" Ai cho mày bước vào cái nhà này?"
Trương Huyền chạy lại túm lấy tóc của Xuân Thư. Quả thật cô ta trẻ hơn bà rất nhiều. Ốm hơn bà, đáng cũng đẹp hơn bà. Bà lấy gì giành với cô?
" Chẳng qua lão gia chỉ là bóc bánh trả tiền thôi!" , Trương Huyền tự an ủi!
Ba mẹ con nhà họ Trịnh nhào tới, người thì giữ tay, người giữ chân, người thì đánh tới tấp vào mặt Xuân Thư.
Cũng may cô có đem theo vệ sĩ. Họ cùng bọn người hầu trong nhà đang đánh nhau. Đồ đạc đắt tiền cứ thế mà rơi xuống không thương tiếc.
Nhà họ Trịnh giờ đây thành một bãi chiến trường. Cho đến khi lão Trịnh Thanh quát lên:
" Dừng lại hết cho tao! Tao mới đi có một lát mà cái nhà này loạn lên hết rồi!"
"Cuối cùng người gây ra chuyện cũng trở về!", Trịnh Xuân Phương nhìn ba của ả bằng nửa con mắt.
Trương Huyền đầu tóc rối bù, mắt đỏ ao:
" Giờ ông nói đi, ông tính sao?"
Lão Trịnh nhăn nhó:
" Chẳng phải trước đây bà bảo đàn ông tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường sao?"
Trương Huyền cười khùng:
" Bao năm qua tôi luôn tin tưởng ông giờ ông đối xử với tôi như vậy?"
Rồi bà quay sang nhìn Xuân Thư:
" Tất cả là tại mày!", nói rồi bà nhào tới đánh Xuân Thư.
Trịnh Minh Minh và Trịnh Xuân Phương chỉ biết đứng nhìn.
Lão Trịnh Thanh tức giận chống đỡ cho tình nhân của mình. Lão thô bạo tát Trương Huyền một bạt tai.
Bà ta quỵ lụy khóc lóc thảm thiết.
Trên đời này có hai loại đàn ông:
Một là đàn ông ngoại tình,
Hai là đàn ông ngoại tình bị phát hiện.
Trương Huyền đã từng cười cợt trước nổi đau của Dương Hy.
"Ông trời quả thật có mắt!", Dương Hy đang đi dạo trong sân vừa đọc tin tức về Trịnh gia sáng nay.
Nhân quả không chừa một ai. Cô nhìn thấy cảnh này cũng không vui. Có điều đôi lúc trời cũng phải cho người từng đối xử tệ bạc với Dương Hy như Trương Huyền một bài học!
" Dương Hy, tôi thấy em nên tin tưởng tôi thì hơn!" , giọng Dạ Phong trầm ấm nhìn về phía Dương Hy.
Những ngón tay thon dài của anh dịu dàng nhặt chiếc lá vàng rơi trên tóc Dương Hy xuống. Đôi mắt cô long lanh nhìn anh. Hai người không trò chuyện gì thêm. Trong lòng cả hai người đều cảm thấy vô cùng thoải mái.
" Lát nữa ngài ăn gì để tôi nấu?" Dương Hy nhìn Dạ Phong hỏi nhỏ.
Môi mỏng của anh khẽ công lên:
" Chỉ cần em nấu là được!"
Cửa chính căn hộ 3 phòng ngủ trên tầng cao mở ra. Một người phụ nữ trẻ đẹp tầm 26 tuổi mở cửa:
" Anh tìm ai?"
" Tôi đến đây để đòi lại danh phận cho cô!"
Xuân Thư không có tình cảm với lão Trịnh Thanh kia. Chẳng qua hắn trả hết nợ cho nhà cô. Nhưng cô đâu biết điều này nằm trong sự sắp đặt của lão.
Lão cho người hãm hại ba của cô để ông ấy vướng vào vòng lao lý. Sau đó, lấy danh nghĩa đã cứu nhà cô để cô trả ơn và sinh con cho lão. Xuân Thư là một cô gái trẻ xinh đẹp như vậy. Thử hỏi nếu không bị lão tính kế, người như cô sao có thể cam chịu làm tiểu tam được chứ?
….
Trịnh Thanh đang trên đường đến công ty. Hội nghị cổ đông lần này diễn ra quá đột xuất. Mặt lão đâm chiêu. Rõ ràng là tên Dạ Phong kia đã đuổi đứa con dâu trời đánh Dương Hy kia đi rồi mà. Rõ ràng tên Dạ Phong kia đã tông xe vào vách đá mà.
Lão xé nát xấp tài liệu trong tay. Tay để ở thái dương xoa nhẹ vài cái:
"Mau liên hệ nhà báo đăng những tấm hình công ty làm từ thiện cho bọn trẻ mồ côi lên đi!"
" Dạ vâng thưa Trịnh lão gia!"
" Lão Dương Thiên đó, cậu đã tìm ra chưa?"
"Dạ đã tìm ra rồi! Tuy nhiên họ rất cẩn thận, chúng ta chưa có cơ hội ra tay!"
" Được thôi! Không sớm thì muộn lão ta cũng sẽ đi gặp ông bà!", lão ta là muốn ngồi vào ghế chủ tịch của nhà họ Dương.
Trịnh Thanh rời khỏi nhà được một lúc, bác sĩ cũng đã đến kiểm tra cho Trương Huyền. Bà ta suốt ngày ca ngợi lão Trịnh Thanh kia. Nào là người đàn ông mẫu mực. Là người cha gương mẫu. Đi đâu gặp ai cũng khoe với họ lão Trịnh Thanh là một người chung thủy chỉ biết có một mình Trương Huyền. Bà còn mỉa mai dạy đời ngưởi khác. Xem ra giờ thì hay rồi!
" Bà ấy không sao nhưng đừng để gặp kích động như hôm nay nữa. Nếu không thì hậu quả khó lường! Để tôi kê ít thuốc bổ cho Trịnh phu nhân!"
Trịnh Minh Minh tiễn bác sĩ ra về. Ngoài cửa truyền đến tiếng ồn ào.
" Mau mở cửa ra cho tôi! Tôi là người của Trịnh Thanh còn mang theo cốt nhục của ông ấy!"
Xuân Thư đi cùng một đám vệ sĩ. Lần này nếu không bước vào nhà họ Trịnh thì Dạ thiếu cũng sẽ cho mẹ con cô một con đường để lui. Người như cô nhịn nhục đủ rồi. Ăn không được liền lập tức phá cho hôi.
Trinh Minh Minh mở cửa. Do có nhiều nhà báo ở bên ngoài nến hắn tỏ vẻ lịch thiệp.
" Cô muốn gì thì vào nhà nói!"
Xuân Thư đeo kính râm bước vào nhà họ Trịnh, cô ngồi trên bộ sofa ngọc nghiến ấy. Bao năm qua lão Trịnh Thanh cũng cho cô không ít, nhưng căn nhà này có giá trị của nó.
Cô cười khẩy không vòng vo:
" Ít ra cậu cũng phải gọi tôi một tiếng "mẹ" ".
Trịnh Minh Minh tròn mắt nhìn cô. Giọng thật mỉa mai:
" Tiểu tam như cô còn đòi hỏi. Không biết bản thân mình ở đâu hay sao mà còn dám bước vào đây?"
Cô đến đây rồi mọi thứ đều không sợ:
" Từ nay cậu nên tập quen với cách gọi ấy đi. Còn nữa tôi sẽ dọn về đây ở".
Tiếng Trương Huyền hét lớn:
" Ai cho mày bước vào cái nhà này?"
Trương Huyền chạy lại túm lấy tóc của Xuân Thư. Quả thật cô ta trẻ hơn bà rất nhiều. Ốm hơn bà, đáng cũng đẹp hơn bà. Bà lấy gì giành với cô?
" Chẳng qua lão gia chỉ là bóc bánh trả tiền thôi!" , Trương Huyền tự an ủi!
Ba mẹ con nhà họ Trịnh nhào tới, người thì giữ tay, người giữ chân, người thì đánh tới tấp vào mặt Xuân Thư.
Cũng may cô có đem theo vệ sĩ. Họ cùng bọn người hầu trong nhà đang đánh nhau. Đồ đạc đắt tiền cứ thế mà rơi xuống không thương tiếc.
Nhà họ Trịnh giờ đây thành một bãi chiến trường. Cho đến khi lão Trịnh Thanh quát lên:
" Dừng lại hết cho tao! Tao mới đi có một lát mà cái nhà này loạn lên hết rồi!"
"Cuối cùng người gây ra chuyện cũng trở về!", Trịnh Xuân Phương nhìn ba của ả bằng nửa con mắt.
Trương Huyền đầu tóc rối bù, mắt đỏ ao:
" Giờ ông nói đi, ông tính sao?"
Lão Trịnh nhăn nhó:
" Chẳng phải trước đây bà bảo đàn ông tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường sao?"
Trương Huyền cười khùng:
" Bao năm qua tôi luôn tin tưởng ông giờ ông đối xử với tôi như vậy?"
Rồi bà quay sang nhìn Xuân Thư:
" Tất cả là tại mày!", nói rồi bà nhào tới đánh Xuân Thư.
Trịnh Minh Minh và Trịnh Xuân Phương chỉ biết đứng nhìn.
Lão Trịnh Thanh tức giận chống đỡ cho tình nhân của mình. Lão thô bạo tát Trương Huyền một bạt tai.
Bà ta quỵ lụy khóc lóc thảm thiết.
Trên đời này có hai loại đàn ông:
Một là đàn ông ngoại tình,
Hai là đàn ông ngoại tình bị phát hiện.
Trương Huyền đã từng cười cợt trước nổi đau của Dương Hy.
"Ông trời quả thật có mắt!", Dương Hy đang đi dạo trong sân vừa đọc tin tức về Trịnh gia sáng nay.
Nhân quả không chừa một ai. Cô nhìn thấy cảnh này cũng không vui. Có điều đôi lúc trời cũng phải cho người từng đối xử tệ bạc với Dương Hy như Trương Huyền một bài học!
" Dương Hy, tôi thấy em nên tin tưởng tôi thì hơn!" , giọng Dạ Phong trầm ấm nhìn về phía Dương Hy.
Những ngón tay thon dài của anh dịu dàng nhặt chiếc lá vàng rơi trên tóc Dương Hy xuống. Đôi mắt cô long lanh nhìn anh. Hai người không trò chuyện gì thêm. Trong lòng cả hai người đều cảm thấy vô cùng thoải mái.
" Lát nữa ngài ăn gì để tôi nấu?" Dương Hy nhìn Dạ Phong hỏi nhỏ.
Môi mỏng của anh khẽ công lên:
" Chỉ cần em nấu là được!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.