Ngược Nam Chính

Chương 55

La Lí La Sách

03/02/2024

Tiểu Minh và Tiểu Nam học đại học xong, tìm một công việc ổn định, một tháng trước hai người vừa đính hôn xong. Lúc gọi điện thoại cho Trần Hiểu Huy, anh vui vẻ không thôi, mua một bộ chăn ga gối đệm ngay trong ngày.

Anh và Đỗ Lam cùng nhau mở một tài khoản tiết kiệm, mỗi tháng sẽ gửi một số tiền theo định kỳ vào đó, làm quỹ giáo dụ cho những đứa trẻ ở viện phúc lợi.

Sau khi Lưu Nghị biết tin hai người kết hôn thì gọi điện chung vui. Nghe thấy cậu ta thật lòng vui vì Trần Hiểu Huy, thấy hiện tại của anh rất hạnh phúc thì trái tim cậu cũng được giải thoát.

Lưu Lỗi xin visa, tới bên này ngây người một tháng. Vì Đỗ Lam phải đi làm nên dường như một tháng này đều là Trần Hiểu Huy dạo chơi với cậu ta.

Cuối cùng lúc hai người đến sân bay tiễn cậu đi, chàng trai cao ráng ngăm đen này lại lén lau nước mắt. Hai người bạn tốt nhất của cậu từ bây giờ phải tha hương xứ lạ, để lại một mình cậu cô đơn lẻ bóng.

Cậu vẫy tay với hai người từ xa, lớn tiếng nói: “Lần sau lúc tôi đến đây chắc là lúc con trai con gái nuôi của tôi sinh ra đấy, hai người các cậu phải dính nhau thật chặt vì tôi nha!”

Đỗ Lam và Trần Hiểu Huy cười xỉu, trả lời: “Ok!”

Mỗi sáng Đỗ Lam chọn quần áo cho anh. Ngày nào hai người cũng mặc màu giống nhau.

Lúc Trần Hiểu Huy nấu cơm, cô sẽ ôm anh từ phía sau.

Đỗ Lam rời đi được nửa ngày, chắc chắn anh sẽ gọi điện thoại cho cô.

Công việc của anh chủ yếu là ở trong nhà, mỗi ngày sắp đến giờ sẽ bắt đầu nấu cơm. Anh chưa bao giờ nấu qua loa, cho dù chỉ có hai người, giữa trưa chắc chắn anh sẽ làm hai mặn một canh, buổi tối sẽ làm món hoặc nấu cháo với vài món ăn. Dáng người cao gầy của Đỗ Lam nhưng bị anh dụ dỗ nhiều thêm một ít thịt.

Nếu Đỗ Lam đi công tác, anh sẽ nằm liệt trên giường, bộ dáng sống không còn gì luyến tiếc.

Lúc Đỗ Lam dọn nhà, phát hiện những bức thư kia.

Những bức thư hồi âm anh viết cho cô và những bức cô gửi được chất thèm một chồng thật dày, cô không để số nhưng cô biết chắc chắn là 261 phong thư.

Cô cầm lấy bức trên cùng, mở ra.

“Đỗ Lam:

Em ở Anh có ổn không? Mỗi lần viết thư em chỉ kể về chuyện tốt, không nói chuyện xấu, tha hương nước lạ, chắc là có nhiều chuyện không tốt lắm nhỉ!

Rất nhanh thôi anh có thể ra ngoài rồi, bởi vì 5 năm rồi anh biểu hiện tốt nên được giảm hình phạt hai năm, có lẽ rất nhanh thôi chúng ta có thể gặp nhau rồi.

Có lẽ, chúng ta sẽ không gặp lại nữa.

Nhớ em…

Không biết bây giờ trông em thế nào, chắc không thay đổi lắm đâu nhỉ!

Rất tò mò dáng vẻ của em ở trường, dáng vẻ mặc đồng phục học sĩ, dáng vẻ nghiêm túc nghe giảng…

Chỉ biết em sẽ mãi mãi không nhìn thấy những bức thư này, nên anh mới dám nói!

Cầu cho mỗi ngày của em đều phong phú vui vẻ!

Trần Hiểu Huy”

Phòng khách truyền đến động tĩnh, cô biết chắc hẳn Trần Hiểu Huy đã ra khỏi phòng làm việc, cô đặt thư về lại chỗ cũ, đi ra ngoài.

Ở bên trong một ngày một đêm, râu của anh mọc lún phún, anh đang mở tủ lạnh chuẩn bị uống sữa bò.

Đỗ Lam lấy sữa bò trong tay anh, đổ vào nồi sữa hâm nóng lại một chút mới đưa cho anh: “Làm xong rồi sao?”

Trần Hiểu Huy ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh chờ, nghe cô hỏi, đôi mắt trong trẻo mang theo ý cười thỏa mãn: “Ừm!”

“Vậy tắm rửa đi, ngủ một giấc cho khỏe.”

Đôi mắt của anh sáng lấp lánh nhìn cô: “Em không đi với anh sao?”

Đỗ Lam cười đẩy đẩy anh: “Mau đi.”

Sau khi Trần Hiểu Huy tắm rửa xong bước ra, nhìn thấy Đỗ Lam đã kéo màn, nằm ở một bên nhìn anh, thấy anh nhìn qua thì vỗ vỗ bên cạnh: “Lại đây đi!”

Trần Hiểu Huy đi qua nằm xuống, hôn lên trán Đỗ Lam nằm bên cạnh.

Đỗ Lam cười nói: “Ngủ nào!”

Anh dựa lại sát Đỗ Lam, chưa được hai phút đã tiến vào mộng đẹp.

Đỗ Lam đếm lông mi của anh, bởi vì giữa trưa không ngủ nên chưa được bao lâu, cô cũng không chịu nổi mà nhắm hai mắt lại.

3 giờ chiều, sau buổi trưa yên tĩnh, hai người ôm nhau ngủ.

Trong khoảng thời gian này, Đỗ Lam không có hứng ăn.

Trần Hiểu Huy đổi cách nấu ăn nhưng vẫn không thấy hiệu quả.

Cuối cùng vẫn là Trình Ngọc Lan thức tỉnh Đỗ Lam, cô mua một que thử thai, kết quả, hai vạch.

Bữa tối, Trần Hiểu Huy còn đang rối rắm phải làm sao để cô ăn nhiều một chút, Đỗ Lam cười mỉm nhìn anh.

Trần Hiểu Huy có chút hoảng: “Sao vậy? Vẫn không hợp khẩu vị sao?”

“Hiểu Huy, anh sắp làm bố rồi.”



Chiếc đũa gắp đồ ăn cho cô của Trần Hiểu Huy lập tức rơi lên bàn, anh có chút ngơ ngác hỏi: “Cái gì?”

“Em có thai rồi.”

Trần Hiểu Huy đứng lên, có chút vội vã đi tới đi lui, đôi mắt không ngừng nháy.

Đỗ Lam ngoan ngoãn ngồi im đợi anh hoàn hồn.

Một lát sau, anh ngồi lại chỗ cũ: “Thật… thật thế chăng?”

Đỗ Lam cười dịu dàng, gật gật đầu.

Đôi mắt Trần Hiểu Huy lập tức có chút ướt át.

Đỗ Lam duỗi tay, nắm chặt tay anh.

Anh cúi đầu, kéo mu bàn tay cô qua, hôn lên đó. Cô cảm thấy có một chất lỏng ấm áp nhỏ lên phía trên.

Chỉ có cô biết, anh khát vọng một gia đình hoàn chỉnh như thế nào.

Một gia đình có ba mẹ, người người mình yêu, có những đứa trẻ, một con chó.

Mà mọi thứ cuối cùng cũng được thực hiện. Anh vẫn chưa thể tin được, anh thật sự được mọi thứ rồi sao?

Vui sướng to lớn nhưng đồng thời cũng mang đến nỗi sợ.

Trong lòng anh đột nhiên thấy kinh hoàng, lập tức đứng dậy, chạy tới trước máy tính, tìm đọc những việc cần chú ý khi mang thai.

Đỗ Lam bất đắc dĩ lắc đầu, ăn ít món hợp khẩu vị. Chuẩn bị dọn đồ ăn xuống.

Trần Hiểu Huy nhanh chân chạy tới: “Để anh dọn, em cứ ngồi đó.”

“Không có yếu ớt như vậy đâu mà.”

“Cứ lại đây, ăn cơm trước đi!”

Trần Hiểu Huy ngồi xuống lùa thức ăn, ăn xong, cầm chén đũa dọn xuống, rửa chén xong thì chạy đến trước máy tính nghiên cứu.

Buổi tối sau khi Đỗ Lam ngủ rồi, anh lăn qua lộn lại ngủ không yên, sợ đánh thức Đỗ Lam, vì thế một mình chạy tới phòng làm việc, khắc một đống người gỗ nhỏ xíu.

Buổi sáng Đỗ Lam rời giường, nhìn thấy bên cạnh không có ai, sờ sờ dưới chăn thì thấy lạnh tanh, vì thế cô chạy thẳng vào phòng làm việc tìm người.

Vừa mở cửa ra đã thấy Trần Hiểu Huy đưa lưng ra cửa ngồi dưới đất, cong lưng nghiêm túc điêu khắc cái gì đó, bên cạnh đặt một chiếc nôi gỗ, Đại Hoàng ở bên cạnh phe phẩy cái đuôi, ngoan ngoãn ngồi với anh.

Đỗ Lam đi qua, nhìn thấy hai người gỗ be bé trên mặt đất, một bé trai và một bé gái, bé gái mặc yếm, bé trai mặc quần đùi, hai đưa tròn tròn mập mạp, trông có vẻ ngây thơ hồn nhiên.

Đỗ Lam tức cười nhưng cũng có chút đau lòng, vì thế mở miệng hỏi: “Cả đêm không ngủ là do làm nôi với mấy đứa bé này sao?”

Lúc này Trần Hiểu Huy mới buông sao khắc trong tay ra, sợ dao làm cô bị thương nên đặt ở xa, anh ngẩng đầu nhìn Đỗ Lam, trong mắt lóe lên ngôi sao nhỏ chờ mong: “Ừm, em nghĩ con có thích không?”

Đỗ Lam nhìn gương mặt tươi cười của anh, trái tim mềm nhũn, cô xoa tóc anh, dịu dàng nói: “Bố làm gì thì bé con cũng đều sẽ thích.”

“Thật vậy chăng?”

“Thật mà.”

Trần Hiểu Huy yên tâm, bởi vì ngồi quá lâu nên chân trái hơi tê, lúc đứng dậy còn lảo đảo một chút, Đỗ Lam duỗi tay dìu anh, kết quả anh thà ngồi mạnh lên đất lần nữa chứ không chạm vào cô.

Đỗ Lam khom người dìu anh lên: “Đỡ anh mà sao lại tránh nữa?”

Trần Hiểu Huy vừa dùng tay vịn chiếc bàn bên cạnh để đứng dậy, vừa thuận miệng nói: “Chẳng may khiến em ngã theo thì làm sao bây giờ?”

Trái tim của Đỗ Lam lập tức mềm đi.

Bắt đầu ngày nào Trần Hiểu Huy cũng thay đổi phương pháp nấu ăn, mỗi trưa đổi thành 3 món 1 canh, bữa tối cũng được xem như bữa chính.

Ba tháng đầu kiểm tra không thấy gì, mỗi đêm Trần Hiểu Huy ngủ không đủ giấc, Đỗ Lam biết anh sợ đứa bé bị di truyền chân anh, vì thế ban đêm, những lúc anh cẩn thận xoay người thì nhẹ nhàng ôm anh từ phía sau, ung dung nhưng cũng kiên định nói: “Dù chân của con có vấn đề gì hay không thì em cũng sẽ sinh nó ra.”

Trần Hiểu Huy cuồn cuộn trong lòng, nếu như nó tàn tật bẩm sinh thì làm sao bây giờ? Nếu bị cô lập từ nhỏ giống anh thì làm sao bây giờ? Nếu trải qua những chuyện không tốt như anh thì phải làm sao? Nếu giống anh…

Ngay sau đó Đỗ Lam nói tiếp: “Chắc chắn nó sẽ lương thiện và dũng cảm như bố nó, cũng sẽ gặp được một người yêu nó và nó cũng yêu lại.”

Tất cả lo lắng trong những đêm trằn trọc khó ngủ của Trần Hiểu Huy đã lập tức tan thành mây khói theo câu này.

Đúng vậy, có lẽ bé con sẽ trải qua đau khổ trong một góc bọn họ không thấy được, thế nhưng — có lẽ tương lai nó cũng sẽ gặp được một người rất yêu rất yêu con người của nó.

Người kia nguyện chờ đợi nó, nguyện vượt qua mọi trở ngại với nó, nguyện vượt qua mọi chuyện vì nó.

Vĩnh viễn ở bên, sưởi ấm và…

Chữa lành cho nó!

Anh âm thầm cong khóe miệng, đặt tay lên tay cô, nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng.

Đỗ Lam cảm nhận được độ ấm khiến người ta an tâm từ lòng bàn tay ấy, đột nhiên nhớ bà nội cũng đã từng nói:

“Chỉ cần có tình yêu thì mọi thứ cũng sẽ qua…”



Em nguyện cho anh hết tình yêu, tất cả sự dịu dàng, đối xử với anh dịu dàng mà thế giới này chưa từng cho anh, cứ như vậy, em nguyện ủng hộ anh mọi điều…

Cho dù cuộc sống là một con đường tăm tối, thế nhưng trên đường vẫn có một sự xuất hiện ấm áp mà, đúng chứ?

Lý Tình chia tay với bạn trai trước, người đó rất tốt với cô ấy nhưng trong lòng cô ấy đã có câu trả lời, người anh ấy yêu chỉ là một người biểu hiện giả dối, không phải bản thân mình thật sự.

Có điều, bây giờ cô ấy đã thật sự bắt đầu thích trẻ con.

Công việc hiện tại của cô ấy ổn định, thu nhập cao, cô ấy còn luôn giúp đỡ một học sinh vào đại học.

Vì mấy ngày gần đây cô dượng bị bệnh, cả nhà anh họ đến bệnh viện chăm sóc, nhà cô ấy gần trường học, thế nên cháu gái nhỏ nhà anh họ tạm thời sống nhờ nhà cô ấy.

Cháu gái Tiểu Tiểu chỉ mới 10 tuổi, học lớp 3 tiểu học, mỗi ngày cô ấy đi làm thì thuận tiện đón đưa cô bé đi học. Cô gái nhỏ còn rất thích chuyện trò chuyện trong lớp với cô ấy.

Sáng sớm hôm nay, cô ấy giúp Tiểu Tiểu rửa mặt chuẩn bị xong rồi nắm tay bé đi đến trường học.

Trên đường, Tiểu Tiểu ngửa đầu nhìn cô ấy: “Cô nhỏ ơi, trong lớp con có một bạn nam rất đẹp, mà rất nhiều người không thích cậu ấy, bởi vì cậu ấy bị què, hơn nữa còn không thích nói chuyện, luôn một thân một mình, các bạn nam trong lớp cũng hay chê cười cậu ấy.”

Nghe đến đó, trái tim Lý Tình tức thắt lại.

Lịch sử luôn tương tự nhau…

Cô ấy ngồi xổm xuống, nghiêm túc nhìn thẳng cháu gái nhỏ: “Tiểu Tiểu, cin có chê cười cậu ấy không?”

Cháu gái trợn tròn mắt lắc lắc đầu: “Tiểu Tiểu không có.”

Cô ấy vuốt tóc cháu gái: “Tiểu Tiểu, trên thế giới này có rất nhiều người khác với chúng ta nhưng đó không phải lý do để chúng ta chê cười bọn họ. Hình thái mình sinh ra không phải thứ mà ta có thể lựa chọn, cho nên có người đầy đủ, có người sẽ có vài khuyết điểm. Cũng bởi vì khuyết điểm của bọn họ nên càng cần tình yêu của thế giới này hơn.”

“Vậy Tiểu Tiểu phải làm thế nào đây?”

“Tiểu Tiểu không được chê cười cậu ấy, còn phải cố gắng ngăn cản những người bạn chê cười cậu ấy, nói bọn họ hiểu đạo lý này.”

“Tiểu Tiểu à… Chúng ta hoàn toàn không được nói những lời độc ác, lấy nỗi đau của người khác làm niềm vui.”

“Vì sao ạ?”

“Bởi vì… bởi vì nó sẽ tổn thương người khác, cũng sẽ tổn thương chính mình.”

“Con nên làm gì với cậu ấy đây?”

“Đối xử với cậu ấy như con đối xử với bạn Miêu Miêu của con là được rồi.”

“Dạ, Tiểu Tiểu biết rồi.”

Nhìn cháu gái dùng sức gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc thì cô ấy cười vuốt ve tóc cô bé.

Cô ấy đột nhiên nghĩ đến, nếu khi đó chúng ta đã hiểu đạo lý này từ nhỏ thì phải chăng thế giới này sẽ ấm áp hơn rất nhiều hay không?

Rất nhanh sau đó, hai người đi tới cánh cổng lớn quen thuộc, rộng lớn, có chút cũ kỹ kia, bên trên là bốn chữ “Tiểu học Hy Vọng” cứng cáp rắn rỏi.

Cô ấy ngồi xổm xuống cười nói với Tiểu Tiểu: “Mau đi học, vào đi thôi! Phải nhớ đến lời của cô nhỏ đấy.”

Tiểu Tiểu ngọt ngào “Dạ”, vẫy vẫy tay, xoay người chạy đi.

Lý Tình đứng dậy, một đám nhóc mặc đồng phục màu lam chạy qua cô ấy vào trong cổng lớn.

Bọn chúng vừa chạy vừa vui cười đùa giỡn……

Một bé trai trong đó vừa chạy vừa vui sướng nói: “Tiểu Hôi nhà tớ sinh một đàn cún con, tan học tớ sẽ dẫn các cậu xem.”

Một bạn nam khác chờ mong nói: “Được được, tớ thích cún con nhất.”

“Có điều con sinh ra cuối cùng hơi yếu, đến bây giờ không đứng dậy nổi rồi.”

Cô bé ở giữa nói: “Vậy cậu phải chăm sóc nó cho tốt đấy, tan học dẫn tớ đi nữa, tớ cũng muốn xem thử.”

“Được chứ…”

Cô ấy nhìn những gương mặt non nớt, sinh động, ngây thơ kia, nghe những lời trẻ con kia của chúng thì khóe môi gợi lên nụ cười mỉm.

Dù tương lai ở nơi nào, khi nào thì mong rằng mấy đứa vĩnh viễn mang bộ dáng đáng yêu như thế!

Một cơn gió thu thổi qua, thổi tung lớp lá rụng trên mặt đất, thổi loạn tóc cô ấy.

Mùa đông sắp tới nữa rồi!

Cô ấy bẻ thẳng cổ áo gió, xoay người, sau đó, bước chân đã nhấc lên phải dừng lại.

Cách đó không xa, một hình bóng quen thuộc đang nhìn cô ấy.

Sau một lúc lâu!

Cô ấy cười chào hỏi một tiếng: “Hi! Ông bạn già!”

Người đàn ông cao lớn ngăm đen kia lộ ra một hàm răng trắng: “Hi! Con nhóc ác!”

END

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Ngược Nam Chính

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook