Chương 84: Người yêu, người ở nơi nào?
Sa Hạ
27/09/2021
Trên bầu trời đêm đen kịt, tuyết bay tán loạn, gió thổi vù vù. Trong Duệ Khâm Vương phủ yên tĩnh, bọn hạ nhân ai nấy cũng thật thận trọng giống như đi trên băng mỏng, lúc nào cũng có cảm giác nguy cấp đang sắp xảy ra, lông mày nhíu chặt.
Đêm đông rõ ràng đã kết thúc, nhưng tiết trời vẫn vô cùng lạnh lẽo. Thính Phong đẩy cửa đi vào, cau mày nhìn Liên Thành Chích đang hôn mê, trầm mặc một lúc lâu rồi mới thở dài một tiếng.
Trong vương phủ, cho dù là dược liệu quý hiếm hay linh đan ngàn năm, hắn đều cho Vương gia uống. Nhưng chỉ mới vào miệng đã bị hắn phun ra, thân thể ngày một suy yếu, làm hắn không dám tùy tiện ép Vương gia uống thuốc gì nữa. Lực bất tòng tâm, cái cảm giác này thật khổ sở biết bao!
"Thính Phong thị vệ, mọi thứ đều đã sẵn sàng. Nhân mã ở Đông doanh đã tập hợp đầy đủ. Mật thám báo lại, tiểu hoàng đế đang rục rịch chuẩn bị, nếu không có gì bất ngờ, tối nay giờ tý chắc chắn sẽ phái người tấn công vương phủ!"
Thính Phong buông màn, phân phó tỳ nữ phải cẩn thận chú ý đến tình trạng của Vương gia, nếu có điều gì bất thường thì phải bẩm báo, sau đó hắn ra hiệu cho thủ lĩnh của Đông doanh ra bên ngoài nói chuyện.
Thính Phong thoáng trầm ngâm, đến bây giờ Vương gia vẫn hôn mê bất tỉnh, hắn đã mất đi ý thức, lúc nào cũng muốn buông tay. Nếu để tiểu hoàng đế thành công xuất kích, chỉ sợ Duệ Khâm Vương phủ không thể xoay sở được nữa, mà tên tiểu hoàng đế kia sẽ không buông tha cho Vương gia đâu. Với thực lực của Đông doanh, tạm thời chống đỡ trong một thời gian thì cũng không thành vấn đề, nhưng chỉ sợ thân thể Vương gia dần dần suy yếu, không ai có thể chữa trị được nữa.
"Lúc trước ta phân phó ngươi phát mật lệnh, đi tìm Thục Trung Dược vương, đến bây giờ vẫn không có tin tức gì sao?"
"Đúng vậy, mật lệnh đã phát đi ba ngày, mật thám khắp nơi đều không ngừng tìm kiếm, nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Thục Trung Dược vương. Thính Phong thị vệ, nếu cứ kéo dài thế này, chỉ sợ tình hình sẽ không lạc quan!"
Thính Phong nhíu mày, môi mỏng mím chặt, một lúc lâu sau mới nói: "Được rồi, trước tiên hãy kiểm tra sự sắp xếp của nhân mã. Mở hết cơ quan xung quanh vương phủ ra, nếu phát hiện ra điều dị thường, lập tức bẩm báo. Nếu ai dám xông vào vương phủ, giết không tha! "
"Vâng, thần lĩnh mệnh!"
Thủ lĩnh của đội ám vệ lui ra, trong đêm đông lạnh lẽo đột nhiên Thính Phong cảm thấy thật bức bối, dựa vào cửa liếc mắt một cái, một tia đau đớn lóe lên.
"Thính Phong thị vệ, Thính Phong thị vệ, Vương gia tỉnh lại rồi!"
Ơ trong lầu chính của Noãn Các, tỳ nữ kia hưng phấn kêu to, trái tim của Thính Phong bỗng rung lên, cuống quít đẩy cửa đi vào.
Trong Noãn Các đã không còn hương mai thơm ngát, thay vào đó là mùi thuốc nồng nặc khiến người ta nhịn không được mà nhíu mày. Hắn bước nhẹ, rồi đi vào, thoáng nhìn thấy Liên Thành Chích vẫn nhắm chặt hai mắt, khó hiểu nhìn tỳ nữ đứng ở một bên.
"Thính, Thính Phong......"
Tiếng gọi kia trầm thấp khàn khàn, không còn một chút sức lực nào, Thính Phong vội tiến lên, kính cẩn quỳ xuống.
"Vương gia, có Thính Phong!"
Liên Thành Chích từ từ mở mắt ra, mờ mịt mà vô vọng. Hắn nhếch khóe môi, cười tự giễu, sau đó nhìn sang Thính Phong, trầm mặc không nói gì nhưng lại giống như đang hỏi.
Thính Phong nhíu mày, lập tức trầm giọng đáp: "Lạc Vân cùng nhị tiểu thư, đều đã xử lý theo chỉ thị của Vương gia!"
Im lặng nửa ngày, rốt cuộc Liên Thành Chích cũng chịu đựng đau đớn mà hừ một tiếng, vẻ mặt u ám: "Nhớ kỹ, Duệ Khâm vương phủ chưa từng có nhị tiểu thư! Bổn vương hối hận, lúc trước không dùng một kiếm giết chết nàng!"
Dường như nghĩ tới chuyện gì đó, khuôn mặt u ám của hắn bỗng trở nên yếu ớt, vô thức quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nghĩ về buổi chiều hôm ấy, nàng mặc một bộ y phục làm bằng lông cừu trắng như tuyết, tóc đen xõa dài trên vai, một mình đứng dưới gốc mai đỏ rực.
Hắn hối hận rồi, ngày ấy vì sao không bước tới ôm nàng. Nếu hắn ôm nàng, có phải sẽ không có ngày hôm nay không?
Nước da tái nhợt càng khiến sắc mặt của hắn trở nên hung ác, hắn nhìn ra ngoài hồi lâu rồi mới quay đầu nhìn Thính Phong, nhẹ giọng hỏi: "Tiểu hoàng đế kia có hành động rồi hả? Tối nay?"
Thính Phong ngẩn người, hơi mở miệng, nhưng lại chẳng phát ra âm thanh, chỉ gật gật đầu. Liên Thành Chích mỉm cười rồi gật đầu, đôi mắt cụp xuống che đi mọi tâm tư của hắn.
"Thính Phong, ngươi có biết vì sao bổn vương lại chọn Liên Thành Cẩm làm hoàng đế không?"
Hắn giống như vô tình hỏi, lại tựa như đang rơi vào kí ức, thanh âm có chút mơ hồ. Thính Phong cúi đầu lắc lắc, khẽ nhíu mày, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng.
"Lần đầu tiên bổn vương nhìn thấy Liên Thành Cẩm, là khoảng chín năm trước. Khi đó hắn mới có sáu, bảy tuổi gì đó. Nam Liên Vương rất yêu quý người con trai này, người ngoài luôn nói Liên Thành Cẩm là một công tử ăn chơi trác táng. Nhưng chỉ với cái nhìn thoáng qua, bổn vương lại thấy vẻ âm trầm mà những đứa trẻ cùng tuổi khác không có được, so với Nam Liên Vương còn càng điềm tĩnh hơn! Khi đó bổn vương đã biết, người này sẽ là mối nguy trong tương lai!"
Thính Phong ngước mắt lên, khó hiểu nhìn Liên Thành Chích. Hắn không hiểu, đã là như vậy thì tại sao Vương gia lại đưa Liên Thành Cẩm lên làm hoàng đế, đây không phải tự chuốc lấy thất bại hay sao?!
Liên Thành Chích cười khẽ, sau đó không ngừng ho khan, trên chiếc khăn tay đã thấm đầy máu, lọt vào mắt hắn, lại thất thần một lúc, rồi mới nói tiếp:
"Ngay từ nhỏ phụ vương đã không cam tâm khi làm thần tử. Có lẽ, nếu không phải do Tuyết Thường cô cô, ông đã sớm lật đổ tiên hoàng, tự mình lên ngôi. Với thực lực của ông lúc đó, chuyện này cũng có khả năng. Từ lâu, bổn vương cũng nghĩ như cha mình, thiên hạ là thứ quan trọng nhất, nhất định phải thuộc về ta. Ngày xưa Thái Hậu từng nói, chỉ cần bổn vương cưới Liên Thành Tuyền, Liên Thành Phú sẽ không gây ra uy hiếp được nữa, thiên hạ này sẽ thuộc về bổn vương. Nhưng không biết từ khi nào, ta đã thay đổi suy nghĩ, thiên hạ này không phải là thứ mà bổn vương coi trọng.
Sau khi đuổi được Liên Thành Phú, bổn vương từng suy nghĩ cẩn thận, có nên lên ngôi hay không, nhưng cuối cùng ta vẫn quyết định chọn Liên Thành Cẩm. Bổn vương biết, sau này chắc chắn hắn sẽ là một nguy cơ tiềm ẩn, nhưng ta vẫn làm thế. Có lẽ vào thời điểm ấy, trong tiềm thức của bổn vương đã nghĩ đến điều đó, không cần mọi thứ, không cần thiên hạ huy hoàng, mà ở bên nàng sống một cuộc sống mà nàng muốn......"
Ánh mắt của Thính Phong lóe lên, cúi đầu càng thấp hơn, không dám nhìn vào vẻ mặt lúc này của hắn.
"Bổn vương đã hứa với nàng, chờ đến khi Liên Thành Cẩm có thể hoàn toàn nắm được quyền lực của Thánh Viêm Hướng, ta sẽ cùng nàng rời đi. Chỉ là, bổn vương cứ nghĩ mọi hiểu lầm đã được giải quyết, chỉ cần chờ một chút, là có thể vứt bỏ hết những phiền não, cùng nàng ẩn cư. Chỉ nguyện làm đôi uyên ương không phải thần tiên, cùng nàng đi tới nơi mà nàng muốn......"
Giọng nói của hắn càng lúc càng nhỏ, rồi đột nhiên biến mất. Thính Phong giật mình ngẩng đầu lên, đã thấy hắn nhắm mắt lại, hầu kết lăn lộn, khóe môi cong lên, một dòng máu chảy xuống, hòa chung với nước mắt.
"Vương gia......Ngài yên tâm, nhất định thần sẽ tìm được Vương phi !"
Hắn khẽ lắc đầu, hơi thở có chút gấp gáp, một lúc lâu sau mới nói: "Thính Phong, hiện tại bổn vương chắc chắn hơn bao giờ hết. So với nàng, những thứ ở nơi này đều không đáng giá gì cả, không hề lưu luyến. Thân thể của bổn vương đang dần suy yếu, không biết còn chịu được bao lâu nữa. Thính Phong, bổn vương nguyện buông bỏ hết mọi thứ. Thứ mà Liên Thành Cẩm muốn, bổn vương đều đã cho hắn, thiên hạ này giao vào tay hắn, cũng yên tâm rồi. Cho nên, Thính Phong, lệnh cho nhân mã của đông doanh lui lại, không cần chống cự hắn nữa. Bổn vương phải rời khỏi nơi này, từ nay về sau, trên đời này sẽ không còn Duệ Khâm Vương gia ta nữa!"
Thính Phong trầm mặc một hồi lâu, không biết là đang suy nghĩ cái gì, khô khốc hỏi: "Vương gia, ngài muốn đi đâu? Thân thể của ngài......"
"Chính vì biết rằng mình đã không còn thời gian, ta mới quyết định rời đi, đi đến những nơi mà nàng từng đến. Có lẽ, ta sẽ gặp được nàng, thấy nàng lần cuối. Ta muốn nói với nàng, ta không hề phản bội, chính tai nghe nàng nói từ 'tha thứ'......Thính Phong, ta chỉ muốn gặp nàng lần cuối, một lần cuối cùng, chết cũng không hối tiếc......"
Liên Thành Chích nâng tay phải lên, nhìn những móng tay màu xanh tím, hắn biết rất rõ tình trạng của mình, không ai có thể chữa cho hắn được, hắn không thể ngồi ngốc ở đây chờ nàng, chờ chết......
Hắn muốn đi tìm nàng, cho dù là tìm đến thời khắc cuối cùng, đến cuối đời, ít nhất còn có một tia hy vọng, có lẽ nàng vẫn đang chờ hắn!
Hắn không muốn, thật sự không muốn, nếu ngay cả đến lúc chết đi, hắn cũng không gặp được nàng lần cuối, không nhận được sự tha thứ của nàng. Chỉ cần nghĩ đến nó là hắn lại thấy sợ hãi, vô cùng sợ hãi.
Nhìn hắn cười yếu ớt, giây phút ấy, Thính Phong có một loại xúc động, muốn nói cho hắn biết sự thật, nhưng hắn không dám cũng không tàn nhẫn đến vậy, càng không ngờ tới, vị Duệ Khâm vương gia độc ác nham hiểm bấy lâu nay lại si tình với nàng như vậy. Dù là nợ hay yêu nàng, hắn cũng không đành lòng nói cho Vương gia biết.
Ít nhất là hiện tại, cho dù đến cuối cùng, hắn vẫn còn một tia hy vọng, nếu bây giờ nói cho Vương gia biết, chắc chắn hắn sẽ kết thúc con đường của mình.
"Được, Thính Phong đi chuẩn bị, trong đêm nay chúng ta sẽ ra khỏi thành!"
Hắn không rõ cảm giác xúc động tận đáy lòng mình. Vinh hoa phú quý, quả thực chỉ là mây khói. So với Duệ Khâm Vương gia bá chủ thiên hạ kia, Liên Thành Chích của lúc này càng khiến hắn kính nể hơn, một con người có máu có thịt, mới biết vì sao mình phải tiếp tục sống! Hắn đứng dậy cáo lui, phân phó hạ nhân chuẩn bị những thứ cần thiết, rồi ra lệnh cho thị vệ điều tra về tình hình ở cổng thành và hướng đi của Liên Thành Cẩm.
Hắn biết, Vương gia cũng biết, cho dù có vứt bỏ hết mọi thứ, huống hồ Liên Thành Cẩm còn đang hợp tác với Liên Thành Phú, bọn họ sẽ không bao giờ buông tha cho Vương gia. Hắn phải đảm bảo Vương gia được an toàn, hộ tống hắn an toàn ra khỏi thành!
Toàn bộ nhân mã của đông doanh đều rút lui, các cơ quan được bố trí ở Duệ Khâm Vương phủ cũng bị phá hủy hết. Hắn phụng theo mệnh của Vương gia, phân phát tài sản trong vương phủ, rồi đuổi hết hạ nhân đi, cho bọn họ chỗ ở. Đợi đến khi Liên Thành Cẩm đến, nơi đây cũng chỉ còn những oan hồn.
Cửa lớn mở rộng, một chiếc xe ngựa hoa lệ chậm rãi chạy ra, vài tên thị vệ của đông doanh cầm kiếm bảo vệ ở hai bên, Thính Phong đi trước, ánh mắt lạnh lùng xuyên qua màn đêm hiện lên vẻ trào phúng.
"Vương gia, có thể xuất phát!"
Mọi thứ đã chuẩn bị xong, Thính Phong quay đầu nhìn Duệ Khâm vương phủ yên tĩnh. Phồn hoa kết thúc, mọi thứ đều trở thành giấc mơ, có lẽ nhiều năm sau, trong giấc mộng đêm khuya, ta sẽ lại thấy tất cả những câu chuyện năm xưa xảy ra trong tòa nhà này.
"Xuất phát......"
Trong chiếc xe ngựa hoa lệ vọng ra tiếng nói khàn khàn suy yếu của Liên Thành Chích. Xe ngựa chậm rãi chuyển động, bánh xe lăn trên tuyết, tạo ra những âm thanh kẽo kẹt rõ ràng trong màn đêm yên tĩnh.
Một đại đội nhân mã lặng lẽ chuyển động, chẳng mấy chốc đã vây quanh xe ngựa. Đi đầu là hai con ngựa cao lớn có bờm màu đỏ, ánh lửa rực cháy chậm rãi hiện lên, chỉ trong chốc lát đã chiếu sáng cả con đường tối đen như mực, không khác gì là ban ngày cả. Những binh sĩ xếp thành vòng tròn, hết lớp này đến lớp khác, cầm cung tên nhắm về phía chiếc xe!
Thính Phong ghìm ngựa, cả người mang tư thế ngạo nghễ. Hắn mỉm cười với tiểu hoàng đế đang đắc ý, còn có cả Liên Thành Phú đang cười nhạt. Hai vị hoàng đế tụ lại cùng một chỗ, vậy mà có thể hòa bình sống chung.
"Không biết Hoàng Thượng đêm khuya đại giá đến vương phủ, ty chức không thể tiếp đón từ xa. Hoàng Thượng bày ra trận thế này là muốn tiễn Vương gia đi sao?"
Hắn vẫn ngồi trên lưng ngựa không đi xuống hành lễ. Bây giờ đối với hắn mà nói, chủ nhân thực sự chỉ có Duệ Khâm Vương gia. Cho dù Liên Thành Chích đã từ bỏ tất cả thì ngài vẫn chủ nhân của hắn!
Tiểu hoàng đế tự đắc nhìn những binh lính tuân lệnh của mình, ánh mắt sắc bén liếc qua Thính Phong, nhìn thẳng vào xe ngựa, trầm giọng hỏi: "Không biết Duệ Khâm Vương gia đêm khuya lại muốn đi đâu? Ngài đang bị bệnh sao không ở trong phủ tĩnh dưỡng, như thế này làm sao mà khỏe được. Vương gia là trụ cột của nước nhà, là cánh tay phải đắc lực của trẫm. Nếu mất đi Vương gia, trẫm chẳng khác nào là mất đi cánh tay phải đắc lực. Trong cung ngự y y thuật cao siêu, trẫm ngày đêm lo lắng cho bệnh tình của Vương gia đến nỗi không ngủ được, cho nên đêm khuya mới chạy tới vương phủ, muốn mời Vương gia vào cung để cho ngự y của hoàng cung chẩn đoán và điều trị cẩn thận! Duệ Khâm Vương gia, ý ngài thế nào?"
Những thị vệ canh giữ ở hai bên càng tiến sát vào xe ngựa hơn, bảo vệ cho cỗ xe. Ai cũng mang khuôn mặt lạnh như băng khinh thường nhìn đám binh lính cầm cung kia. Những người của đông doanh, cho dù là những thị vệ kém nhất, khi đối phó với đám binh lính của hoàng cung, cũng có thể lấy một chọi ba, huống chi là những thủ lĩnh của đông doanh như bọn họ!
Thính Phong nở nụ cười, cúi đầu cung kính cảm tạ: "Tạ Hoàng Thượng, Vương gia của chúng ta đang bị bệnh nặng, mở miệng nói chuyện cũng cực kỳ khó khăn, nên ty chức xin thay Vương gia tạ ơn. Chẳng qua bệnh tình của Vương gia chỉ sợ ngự y trong cung cũng phải bó tay. Hoàng Thượng hẳn là đã biết, đại phu của Duệ Khâm Vương phủ cũng không hề thua kém những ngự y trong cung, quả thật là không cần phải vào trong cung, mong rằng Hoàng Thượng thứ cho Thính Phong vô tội."
Hắn nhếch môi cười nhạo, cũng gạt tính mạng của mình sang một bên. Nếu dám rời đi trong đêm khuya, hắn cũng lường trước được tình cảnh này, tiểu hoàng đế sẽ không bao giờ buông tha cho Vương gia.
Liên Thành Cẩm hơi nheo mắt lại, đôi mắt sắc bén chỉ chợt lóe ra một tia phẫn nộ, che giấu vô cùng tốt. Hắn cười lạnh, tàn khốc nói: "Duệ khâm Vương gia cũng nên biết được, trẫm cũng không hề cảm thấy yên tâm, ngày đêm lo lắng, Vương gia vừa ra khỏi thành, nếu một đi không trở về, trẫm phải ứng phó thế cục trong triều như thế nào đây? Cho nên, trẫm cũng là bất đắc dĩ!"
Hắn phất tay với đám binh lính, những tên lính cầm mũi tên kia càng tiến gần hơn, rất có ý khai chiến. Liên Thành Phú vẫn híp mắt lại, giữ nguyên dáng vẻ như cũ, cũng không mở miệng nói chuyện.
Thính Phong rút trường kiếm ra, hộ giá ở quanh xe ngựa, không hề có ý nhượng bộ.
"Duệ khâm Vương gia làm vậy là có ý gì? Công khai kháng chỉ sao?!"
Thính Phong liếc mắt một cái, lên tiếng đáp lại: "Hoàng Thượng, Vương gia của chúng ta đã quyết tâm từ bỏ tất cả, chẳng lẽ Hoàng Thượng không để lại một đường sống sao?!"
Liên Thành Cẩm cười lạnh, đang định phất tay bảo binh lính bắn tên, nhưng lại thoáng thấy ánh lửa ở phía cổng thành, thậm chí còn có thể lờ mờ nghe được tiếng binh khí giao tranh, sắc mặt hơi đổi.
Đám người Thính Phong thoáng nhìn qua động tĩnh ở phía cổng thành, trên mặt đều nở nụ cười đắc ý. Liên Thành Cẩm cười lạnh nói: "Người ngồi trong xe có thật là Duệ Khâm Vương gia không?! Tội khi quân không thể tha thứ! Bắn tên! Giết chết không tha!"
Liên Thành Phú dường như muốn nói gì đó, lại thoáng nhìn thấy vẻ mặt tức giận của tiểu hoàng đế, nhún vai ngậm miệng, khẽ lắc đầu, rồi dẫn theo một đội nhân mã đi về phía cổng thành.
Mũi tên bắn như mưa, tiếng vù vù không dứt. Thính Phong bay lên, dùng kiếm chặn mũi tên lại, cỗ xe lộng lẫy chợt vỡ tung. Từ trong xe ngựa một nam nhân mặc áo giáp của đông doanh phi ra. Hai tay vung kiếm, chặn lại những mũi tên bắn về phía mình. Dưới chân cỗ xe ngựa đã sớm vỡ thành nhiều mảnh.
Liên Thành Cẩm được thị vệ hộ giá ở phía sau người, vẻ mặt âm trầm trừng mắt nhìn cỗ xe ngựa, sau đó lại quay đầu nhìn về phía cổng thành, may mà hắn đã bày trọng binh ở trước cổng thành, muốn sống sốt rời đi, chỉ sợ không dễ dàng như vậy. Hắn nhẫn nhục đến tận bây giờ, chính vì ngày hôm nay, hắn phải làm hoàng đế ở trên vạn người, không có ai áp chế hắn nữa, cho nên, Liên Thành Chích phải chết!
Máu nóng nổi lên, Thính Phong bay vào đám người, một kiếm lướt qua, bốn gã binh lính đều ngã xuống đất, những người khác cũng làm như hắn, chỉ trong nhất thời cả đội hình cung tiễn hoàn mỹ đã bị phá vỡ, không ngờ mười người này lại toàn là võ công cao thủ.
Một tiếng còi lớn vang lên, toàn bộ binh lính của đông doanh bỗng xông ra, xé xác và giết chết đám người của Liên Thành Cẩm. Thính Phong cười lạnh, như lời của Vương gia nói, nếu Liên Thành Cẩm để cho hắn an toàn rời khỏi nơi này thì không cần dùng tới binh lính của đông
Đêm đông rõ ràng đã kết thúc, nhưng tiết trời vẫn vô cùng lạnh lẽo. Thính Phong đẩy cửa đi vào, cau mày nhìn Liên Thành Chích đang hôn mê, trầm mặc một lúc lâu rồi mới thở dài một tiếng.
Trong vương phủ, cho dù là dược liệu quý hiếm hay linh đan ngàn năm, hắn đều cho Vương gia uống. Nhưng chỉ mới vào miệng đã bị hắn phun ra, thân thể ngày một suy yếu, làm hắn không dám tùy tiện ép Vương gia uống thuốc gì nữa. Lực bất tòng tâm, cái cảm giác này thật khổ sở biết bao!
"Thính Phong thị vệ, mọi thứ đều đã sẵn sàng. Nhân mã ở Đông doanh đã tập hợp đầy đủ. Mật thám báo lại, tiểu hoàng đế đang rục rịch chuẩn bị, nếu không có gì bất ngờ, tối nay giờ tý chắc chắn sẽ phái người tấn công vương phủ!"
Thính Phong buông màn, phân phó tỳ nữ phải cẩn thận chú ý đến tình trạng của Vương gia, nếu có điều gì bất thường thì phải bẩm báo, sau đó hắn ra hiệu cho thủ lĩnh của Đông doanh ra bên ngoài nói chuyện.
Thính Phong thoáng trầm ngâm, đến bây giờ Vương gia vẫn hôn mê bất tỉnh, hắn đã mất đi ý thức, lúc nào cũng muốn buông tay. Nếu để tiểu hoàng đế thành công xuất kích, chỉ sợ Duệ Khâm Vương phủ không thể xoay sở được nữa, mà tên tiểu hoàng đế kia sẽ không buông tha cho Vương gia đâu. Với thực lực của Đông doanh, tạm thời chống đỡ trong một thời gian thì cũng không thành vấn đề, nhưng chỉ sợ thân thể Vương gia dần dần suy yếu, không ai có thể chữa trị được nữa.
"Lúc trước ta phân phó ngươi phát mật lệnh, đi tìm Thục Trung Dược vương, đến bây giờ vẫn không có tin tức gì sao?"
"Đúng vậy, mật lệnh đã phát đi ba ngày, mật thám khắp nơi đều không ngừng tìm kiếm, nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Thục Trung Dược vương. Thính Phong thị vệ, nếu cứ kéo dài thế này, chỉ sợ tình hình sẽ không lạc quan!"
Thính Phong nhíu mày, môi mỏng mím chặt, một lúc lâu sau mới nói: "Được rồi, trước tiên hãy kiểm tra sự sắp xếp của nhân mã. Mở hết cơ quan xung quanh vương phủ ra, nếu phát hiện ra điều dị thường, lập tức bẩm báo. Nếu ai dám xông vào vương phủ, giết không tha! "
"Vâng, thần lĩnh mệnh!"
Thủ lĩnh của đội ám vệ lui ra, trong đêm đông lạnh lẽo đột nhiên Thính Phong cảm thấy thật bức bối, dựa vào cửa liếc mắt một cái, một tia đau đớn lóe lên.
"Thính Phong thị vệ, Thính Phong thị vệ, Vương gia tỉnh lại rồi!"
Ơ trong lầu chính của Noãn Các, tỳ nữ kia hưng phấn kêu to, trái tim của Thính Phong bỗng rung lên, cuống quít đẩy cửa đi vào.
Trong Noãn Các đã không còn hương mai thơm ngát, thay vào đó là mùi thuốc nồng nặc khiến người ta nhịn không được mà nhíu mày. Hắn bước nhẹ, rồi đi vào, thoáng nhìn thấy Liên Thành Chích vẫn nhắm chặt hai mắt, khó hiểu nhìn tỳ nữ đứng ở một bên.
"Thính, Thính Phong......"
Tiếng gọi kia trầm thấp khàn khàn, không còn một chút sức lực nào, Thính Phong vội tiến lên, kính cẩn quỳ xuống.
"Vương gia, có Thính Phong!"
Liên Thành Chích từ từ mở mắt ra, mờ mịt mà vô vọng. Hắn nhếch khóe môi, cười tự giễu, sau đó nhìn sang Thính Phong, trầm mặc không nói gì nhưng lại giống như đang hỏi.
Thính Phong nhíu mày, lập tức trầm giọng đáp: "Lạc Vân cùng nhị tiểu thư, đều đã xử lý theo chỉ thị của Vương gia!"
Im lặng nửa ngày, rốt cuộc Liên Thành Chích cũng chịu đựng đau đớn mà hừ một tiếng, vẻ mặt u ám: "Nhớ kỹ, Duệ Khâm vương phủ chưa từng có nhị tiểu thư! Bổn vương hối hận, lúc trước không dùng một kiếm giết chết nàng!"
Dường như nghĩ tới chuyện gì đó, khuôn mặt u ám của hắn bỗng trở nên yếu ớt, vô thức quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nghĩ về buổi chiều hôm ấy, nàng mặc một bộ y phục làm bằng lông cừu trắng như tuyết, tóc đen xõa dài trên vai, một mình đứng dưới gốc mai đỏ rực.
Hắn hối hận rồi, ngày ấy vì sao không bước tới ôm nàng. Nếu hắn ôm nàng, có phải sẽ không có ngày hôm nay không?
Nước da tái nhợt càng khiến sắc mặt của hắn trở nên hung ác, hắn nhìn ra ngoài hồi lâu rồi mới quay đầu nhìn Thính Phong, nhẹ giọng hỏi: "Tiểu hoàng đế kia có hành động rồi hả? Tối nay?"
Thính Phong ngẩn người, hơi mở miệng, nhưng lại chẳng phát ra âm thanh, chỉ gật gật đầu. Liên Thành Chích mỉm cười rồi gật đầu, đôi mắt cụp xuống che đi mọi tâm tư của hắn.
"Thính Phong, ngươi có biết vì sao bổn vương lại chọn Liên Thành Cẩm làm hoàng đế không?"
Hắn giống như vô tình hỏi, lại tựa như đang rơi vào kí ức, thanh âm có chút mơ hồ. Thính Phong cúi đầu lắc lắc, khẽ nhíu mày, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng.
"Lần đầu tiên bổn vương nhìn thấy Liên Thành Cẩm, là khoảng chín năm trước. Khi đó hắn mới có sáu, bảy tuổi gì đó. Nam Liên Vương rất yêu quý người con trai này, người ngoài luôn nói Liên Thành Cẩm là một công tử ăn chơi trác táng. Nhưng chỉ với cái nhìn thoáng qua, bổn vương lại thấy vẻ âm trầm mà những đứa trẻ cùng tuổi khác không có được, so với Nam Liên Vương còn càng điềm tĩnh hơn! Khi đó bổn vương đã biết, người này sẽ là mối nguy trong tương lai!"
Thính Phong ngước mắt lên, khó hiểu nhìn Liên Thành Chích. Hắn không hiểu, đã là như vậy thì tại sao Vương gia lại đưa Liên Thành Cẩm lên làm hoàng đế, đây không phải tự chuốc lấy thất bại hay sao?!
Liên Thành Chích cười khẽ, sau đó không ngừng ho khan, trên chiếc khăn tay đã thấm đầy máu, lọt vào mắt hắn, lại thất thần một lúc, rồi mới nói tiếp:
"Ngay từ nhỏ phụ vương đã không cam tâm khi làm thần tử. Có lẽ, nếu không phải do Tuyết Thường cô cô, ông đã sớm lật đổ tiên hoàng, tự mình lên ngôi. Với thực lực của ông lúc đó, chuyện này cũng có khả năng. Từ lâu, bổn vương cũng nghĩ như cha mình, thiên hạ là thứ quan trọng nhất, nhất định phải thuộc về ta. Ngày xưa Thái Hậu từng nói, chỉ cần bổn vương cưới Liên Thành Tuyền, Liên Thành Phú sẽ không gây ra uy hiếp được nữa, thiên hạ này sẽ thuộc về bổn vương. Nhưng không biết từ khi nào, ta đã thay đổi suy nghĩ, thiên hạ này không phải là thứ mà bổn vương coi trọng.
Sau khi đuổi được Liên Thành Phú, bổn vương từng suy nghĩ cẩn thận, có nên lên ngôi hay không, nhưng cuối cùng ta vẫn quyết định chọn Liên Thành Cẩm. Bổn vương biết, sau này chắc chắn hắn sẽ là một nguy cơ tiềm ẩn, nhưng ta vẫn làm thế. Có lẽ vào thời điểm ấy, trong tiềm thức của bổn vương đã nghĩ đến điều đó, không cần mọi thứ, không cần thiên hạ huy hoàng, mà ở bên nàng sống một cuộc sống mà nàng muốn......"
Ánh mắt của Thính Phong lóe lên, cúi đầu càng thấp hơn, không dám nhìn vào vẻ mặt lúc này của hắn.
"Bổn vương đã hứa với nàng, chờ đến khi Liên Thành Cẩm có thể hoàn toàn nắm được quyền lực của Thánh Viêm Hướng, ta sẽ cùng nàng rời đi. Chỉ là, bổn vương cứ nghĩ mọi hiểu lầm đã được giải quyết, chỉ cần chờ một chút, là có thể vứt bỏ hết những phiền não, cùng nàng ẩn cư. Chỉ nguyện làm đôi uyên ương không phải thần tiên, cùng nàng đi tới nơi mà nàng muốn......"
Giọng nói của hắn càng lúc càng nhỏ, rồi đột nhiên biến mất. Thính Phong giật mình ngẩng đầu lên, đã thấy hắn nhắm mắt lại, hầu kết lăn lộn, khóe môi cong lên, một dòng máu chảy xuống, hòa chung với nước mắt.
"Vương gia......Ngài yên tâm, nhất định thần sẽ tìm được Vương phi !"
Hắn khẽ lắc đầu, hơi thở có chút gấp gáp, một lúc lâu sau mới nói: "Thính Phong, hiện tại bổn vương chắc chắn hơn bao giờ hết. So với nàng, những thứ ở nơi này đều không đáng giá gì cả, không hề lưu luyến. Thân thể của bổn vương đang dần suy yếu, không biết còn chịu được bao lâu nữa. Thính Phong, bổn vương nguyện buông bỏ hết mọi thứ. Thứ mà Liên Thành Cẩm muốn, bổn vương đều đã cho hắn, thiên hạ này giao vào tay hắn, cũng yên tâm rồi. Cho nên, Thính Phong, lệnh cho nhân mã của đông doanh lui lại, không cần chống cự hắn nữa. Bổn vương phải rời khỏi nơi này, từ nay về sau, trên đời này sẽ không còn Duệ Khâm Vương gia ta nữa!"
Thính Phong trầm mặc một hồi lâu, không biết là đang suy nghĩ cái gì, khô khốc hỏi: "Vương gia, ngài muốn đi đâu? Thân thể của ngài......"
"Chính vì biết rằng mình đã không còn thời gian, ta mới quyết định rời đi, đi đến những nơi mà nàng từng đến. Có lẽ, ta sẽ gặp được nàng, thấy nàng lần cuối. Ta muốn nói với nàng, ta không hề phản bội, chính tai nghe nàng nói từ 'tha thứ'......Thính Phong, ta chỉ muốn gặp nàng lần cuối, một lần cuối cùng, chết cũng không hối tiếc......"
Liên Thành Chích nâng tay phải lên, nhìn những móng tay màu xanh tím, hắn biết rất rõ tình trạng của mình, không ai có thể chữa cho hắn được, hắn không thể ngồi ngốc ở đây chờ nàng, chờ chết......
Hắn muốn đi tìm nàng, cho dù là tìm đến thời khắc cuối cùng, đến cuối đời, ít nhất còn có một tia hy vọng, có lẽ nàng vẫn đang chờ hắn!
Hắn không muốn, thật sự không muốn, nếu ngay cả đến lúc chết đi, hắn cũng không gặp được nàng lần cuối, không nhận được sự tha thứ của nàng. Chỉ cần nghĩ đến nó là hắn lại thấy sợ hãi, vô cùng sợ hãi.
Nhìn hắn cười yếu ớt, giây phút ấy, Thính Phong có một loại xúc động, muốn nói cho hắn biết sự thật, nhưng hắn không dám cũng không tàn nhẫn đến vậy, càng không ngờ tới, vị Duệ Khâm vương gia độc ác nham hiểm bấy lâu nay lại si tình với nàng như vậy. Dù là nợ hay yêu nàng, hắn cũng không đành lòng nói cho Vương gia biết.
Ít nhất là hiện tại, cho dù đến cuối cùng, hắn vẫn còn một tia hy vọng, nếu bây giờ nói cho Vương gia biết, chắc chắn hắn sẽ kết thúc con đường của mình.
"Được, Thính Phong đi chuẩn bị, trong đêm nay chúng ta sẽ ra khỏi thành!"
Hắn không rõ cảm giác xúc động tận đáy lòng mình. Vinh hoa phú quý, quả thực chỉ là mây khói. So với Duệ Khâm Vương gia bá chủ thiên hạ kia, Liên Thành Chích của lúc này càng khiến hắn kính nể hơn, một con người có máu có thịt, mới biết vì sao mình phải tiếp tục sống! Hắn đứng dậy cáo lui, phân phó hạ nhân chuẩn bị những thứ cần thiết, rồi ra lệnh cho thị vệ điều tra về tình hình ở cổng thành và hướng đi của Liên Thành Cẩm.
Hắn biết, Vương gia cũng biết, cho dù có vứt bỏ hết mọi thứ, huống hồ Liên Thành Cẩm còn đang hợp tác với Liên Thành Phú, bọn họ sẽ không bao giờ buông tha cho Vương gia. Hắn phải đảm bảo Vương gia được an toàn, hộ tống hắn an toàn ra khỏi thành!
Toàn bộ nhân mã của đông doanh đều rút lui, các cơ quan được bố trí ở Duệ Khâm Vương phủ cũng bị phá hủy hết. Hắn phụng theo mệnh của Vương gia, phân phát tài sản trong vương phủ, rồi đuổi hết hạ nhân đi, cho bọn họ chỗ ở. Đợi đến khi Liên Thành Cẩm đến, nơi đây cũng chỉ còn những oan hồn.
Cửa lớn mở rộng, một chiếc xe ngựa hoa lệ chậm rãi chạy ra, vài tên thị vệ của đông doanh cầm kiếm bảo vệ ở hai bên, Thính Phong đi trước, ánh mắt lạnh lùng xuyên qua màn đêm hiện lên vẻ trào phúng.
"Vương gia, có thể xuất phát!"
Mọi thứ đã chuẩn bị xong, Thính Phong quay đầu nhìn Duệ Khâm vương phủ yên tĩnh. Phồn hoa kết thúc, mọi thứ đều trở thành giấc mơ, có lẽ nhiều năm sau, trong giấc mộng đêm khuya, ta sẽ lại thấy tất cả những câu chuyện năm xưa xảy ra trong tòa nhà này.
"Xuất phát......"
Trong chiếc xe ngựa hoa lệ vọng ra tiếng nói khàn khàn suy yếu của Liên Thành Chích. Xe ngựa chậm rãi chuyển động, bánh xe lăn trên tuyết, tạo ra những âm thanh kẽo kẹt rõ ràng trong màn đêm yên tĩnh.
Một đại đội nhân mã lặng lẽ chuyển động, chẳng mấy chốc đã vây quanh xe ngựa. Đi đầu là hai con ngựa cao lớn có bờm màu đỏ, ánh lửa rực cháy chậm rãi hiện lên, chỉ trong chốc lát đã chiếu sáng cả con đường tối đen như mực, không khác gì là ban ngày cả. Những binh sĩ xếp thành vòng tròn, hết lớp này đến lớp khác, cầm cung tên nhắm về phía chiếc xe!
Thính Phong ghìm ngựa, cả người mang tư thế ngạo nghễ. Hắn mỉm cười với tiểu hoàng đế đang đắc ý, còn có cả Liên Thành Phú đang cười nhạt. Hai vị hoàng đế tụ lại cùng một chỗ, vậy mà có thể hòa bình sống chung.
"Không biết Hoàng Thượng đêm khuya đại giá đến vương phủ, ty chức không thể tiếp đón từ xa. Hoàng Thượng bày ra trận thế này là muốn tiễn Vương gia đi sao?"
Hắn vẫn ngồi trên lưng ngựa không đi xuống hành lễ. Bây giờ đối với hắn mà nói, chủ nhân thực sự chỉ có Duệ Khâm Vương gia. Cho dù Liên Thành Chích đã từ bỏ tất cả thì ngài vẫn chủ nhân của hắn!
Tiểu hoàng đế tự đắc nhìn những binh lính tuân lệnh của mình, ánh mắt sắc bén liếc qua Thính Phong, nhìn thẳng vào xe ngựa, trầm giọng hỏi: "Không biết Duệ Khâm Vương gia đêm khuya lại muốn đi đâu? Ngài đang bị bệnh sao không ở trong phủ tĩnh dưỡng, như thế này làm sao mà khỏe được. Vương gia là trụ cột của nước nhà, là cánh tay phải đắc lực của trẫm. Nếu mất đi Vương gia, trẫm chẳng khác nào là mất đi cánh tay phải đắc lực. Trong cung ngự y y thuật cao siêu, trẫm ngày đêm lo lắng cho bệnh tình của Vương gia đến nỗi không ngủ được, cho nên đêm khuya mới chạy tới vương phủ, muốn mời Vương gia vào cung để cho ngự y của hoàng cung chẩn đoán và điều trị cẩn thận! Duệ Khâm Vương gia, ý ngài thế nào?"
Những thị vệ canh giữ ở hai bên càng tiến sát vào xe ngựa hơn, bảo vệ cho cỗ xe. Ai cũng mang khuôn mặt lạnh như băng khinh thường nhìn đám binh lính cầm cung kia. Những người của đông doanh, cho dù là những thị vệ kém nhất, khi đối phó với đám binh lính của hoàng cung, cũng có thể lấy một chọi ba, huống chi là những thủ lĩnh của đông doanh như bọn họ!
Thính Phong nở nụ cười, cúi đầu cung kính cảm tạ: "Tạ Hoàng Thượng, Vương gia của chúng ta đang bị bệnh nặng, mở miệng nói chuyện cũng cực kỳ khó khăn, nên ty chức xin thay Vương gia tạ ơn. Chẳng qua bệnh tình của Vương gia chỉ sợ ngự y trong cung cũng phải bó tay. Hoàng Thượng hẳn là đã biết, đại phu của Duệ Khâm Vương phủ cũng không hề thua kém những ngự y trong cung, quả thật là không cần phải vào trong cung, mong rằng Hoàng Thượng thứ cho Thính Phong vô tội."
Hắn nhếch môi cười nhạo, cũng gạt tính mạng của mình sang một bên. Nếu dám rời đi trong đêm khuya, hắn cũng lường trước được tình cảnh này, tiểu hoàng đế sẽ không bao giờ buông tha cho Vương gia.
Liên Thành Cẩm hơi nheo mắt lại, đôi mắt sắc bén chỉ chợt lóe ra một tia phẫn nộ, che giấu vô cùng tốt. Hắn cười lạnh, tàn khốc nói: "Duệ khâm Vương gia cũng nên biết được, trẫm cũng không hề cảm thấy yên tâm, ngày đêm lo lắng, Vương gia vừa ra khỏi thành, nếu một đi không trở về, trẫm phải ứng phó thế cục trong triều như thế nào đây? Cho nên, trẫm cũng là bất đắc dĩ!"
Hắn phất tay với đám binh lính, những tên lính cầm mũi tên kia càng tiến gần hơn, rất có ý khai chiến. Liên Thành Phú vẫn híp mắt lại, giữ nguyên dáng vẻ như cũ, cũng không mở miệng nói chuyện.
Thính Phong rút trường kiếm ra, hộ giá ở quanh xe ngựa, không hề có ý nhượng bộ.
"Duệ khâm Vương gia làm vậy là có ý gì? Công khai kháng chỉ sao?!"
Thính Phong liếc mắt một cái, lên tiếng đáp lại: "Hoàng Thượng, Vương gia của chúng ta đã quyết tâm từ bỏ tất cả, chẳng lẽ Hoàng Thượng không để lại một đường sống sao?!"
Liên Thành Cẩm cười lạnh, đang định phất tay bảo binh lính bắn tên, nhưng lại thoáng thấy ánh lửa ở phía cổng thành, thậm chí còn có thể lờ mờ nghe được tiếng binh khí giao tranh, sắc mặt hơi đổi.
Đám người Thính Phong thoáng nhìn qua động tĩnh ở phía cổng thành, trên mặt đều nở nụ cười đắc ý. Liên Thành Cẩm cười lạnh nói: "Người ngồi trong xe có thật là Duệ Khâm Vương gia không?! Tội khi quân không thể tha thứ! Bắn tên! Giết chết không tha!"
Liên Thành Phú dường như muốn nói gì đó, lại thoáng nhìn thấy vẻ mặt tức giận của tiểu hoàng đế, nhún vai ngậm miệng, khẽ lắc đầu, rồi dẫn theo một đội nhân mã đi về phía cổng thành.
Mũi tên bắn như mưa, tiếng vù vù không dứt. Thính Phong bay lên, dùng kiếm chặn mũi tên lại, cỗ xe lộng lẫy chợt vỡ tung. Từ trong xe ngựa một nam nhân mặc áo giáp của đông doanh phi ra. Hai tay vung kiếm, chặn lại những mũi tên bắn về phía mình. Dưới chân cỗ xe ngựa đã sớm vỡ thành nhiều mảnh.
Liên Thành Cẩm được thị vệ hộ giá ở phía sau người, vẻ mặt âm trầm trừng mắt nhìn cỗ xe ngựa, sau đó lại quay đầu nhìn về phía cổng thành, may mà hắn đã bày trọng binh ở trước cổng thành, muốn sống sốt rời đi, chỉ sợ không dễ dàng như vậy. Hắn nhẫn nhục đến tận bây giờ, chính vì ngày hôm nay, hắn phải làm hoàng đế ở trên vạn người, không có ai áp chế hắn nữa, cho nên, Liên Thành Chích phải chết!
Máu nóng nổi lên, Thính Phong bay vào đám người, một kiếm lướt qua, bốn gã binh lính đều ngã xuống đất, những người khác cũng làm như hắn, chỉ trong nhất thời cả đội hình cung tiễn hoàn mỹ đã bị phá vỡ, không ngờ mười người này lại toàn là võ công cao thủ.
Một tiếng còi lớn vang lên, toàn bộ binh lính của đông doanh bỗng xông ra, xé xác và giết chết đám người của Liên Thành Cẩm. Thính Phong cười lạnh, như lời của Vương gia nói, nếu Liên Thành Cẩm để cho hắn an toàn rời khỏi nơi này thì không cần dùng tới binh lính của đông
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.