Chương 58: Tơ duyên
Sa Hạ
27/09/2021
Hắn đưa ta rời khỏi đó, tiếng gió vù vù bên tai, tuy đang bay giữa không trung nhưng ta lại không thấy sợ hãi. Dẫu biết mình không nên buông lỏng cảnh giác với một nam nhân mới chỉ gặp mặt hai lần như thế này mà phải giãy dụa phản kháng mới đúng, nhưng đáy lòng ta chẳng hiểu sao lại thấy yên tâm đến lạ kỳ.
Lần đầu tiên gặp hắn, ta đã có cảm giác giống như đã quen biết từ lâu, cuối cùng ta cũng không nhịn được mà mạnh dạn hỏi: "Chúng ta, có phải đã từng gặp nhau?"
Cả người hắn cứng đờ, ôm ta chậm rãi hạ xuống.
Ta nhìn xung quanh, bốn bề vẫn tối đen như mực, không nhìn rõ đây là chỗ nào, chỉ có thể khẳng định ta vẫn đang ở trong Vương phủ.
"Vừa rồi tình thế bức bách, Vân Liêm có chút thất lễ, xin Vương phi thứ lỗi!"
Gương mặt lạnh lùng của hắn thoắt ẩn thoắt hiện trong màn đêm, nhìn không rõ vẻ mặt, chỉ có làn gió nhẹ thổi qua làm những sợi tóc trắng như tuyết nhẹ nhàng bay lên, để lộ góc mặt nghiêng tuyệt đẹp của hắn.
Ta hơi nhíu mày, hắn không trả lời câu hỏi của ta, mà ta cũng không muốn hỏi lại, chỉ tò mò tại sao hắn lại xuất hiện ở đây.
"Vân tướng quân, ngài......"
"Vương phi muốn hỏi Vân Liêm tại sao lại xuất hiện ở Vương phủ vào lúc này?"
Ta có chút xấu hổ gật đầu, biết mình không nên hoài nghi hắn, bởi vì quan hệ của hắn và Liên Thành Chích có thể nói là thân thiết như huynh đệ ruột thịt.
"Vương gia hẳn là đang ở Thính Thủy Các của Vương phi? Vậy tại sao giờ này Vương phi lại xuất hiện ở đây? Cô có biết nếu lúc nãy không phải ta nhanh tay cứu cô ra khỏi đó, chắc là cô đã...... Thảm kịch một tháng trước, đừng để nó lặp lại!"
Hắn bỗng nhiên nói rất nhiều, nhiều hơn tất cả những lời đã từng nói với ta từ trước tới nay, thì ra con người hắn cũng không lạnh lùng như vẻ bề ngoài. Lại nhớ đến chuyện lúc trước, lòng ta chợt căng thẳng, nữ tử kia quả nhiên là nhắm vào ta, thật không dám tưởng tượng nếu Vân Liêm không xuất hiện, thì bây giờ ta đã biến thành bộ dạng gì rồi.
Rốt cuộc nàng ta có thân phận gì? Chủ thượng của nàng là ai? Là 'tiểu thư' mà nàng nhắc đến sao? Trong bóng đêm người đã bắn độc châm về phía ta là do nàng sắp đặt sao? Không ngờ trong Vương phủ còn ẩn giấu một thế lực cường đại như vậy, khiến ta không khỏi có chút lo sợ.
Xem ra, Vân Liêm cũng biết thân phận của nữ tử này, cũng biết nàng đã bắt cóc ta. Ta cúi đầu cười nhạo, người trong thiên hạ đều biết chuyện này, nhưng lại chỉ có mình ta không biết. Ta cười bọn họ biết mà lại giả vờ như không biết, không hề đòi lại công bằng cho ta.
"Vương gia bị thương, ta đi tìm đại phu, bất tri bất giác lạc đến nơi đó."
Lúc này mới sực nhớ ra ta vẫn chưa tìm được đại phu, trong lòng ta lo lắng, liền năn nỉ Vân Liêm mang mình đi tìm đại phu, nhưng hắn lại lạnh nhạt lắc đầu nói không cần.
"Tuy rằng Quận chúa đang ở đó, nhưng hắn bị thương nặng lắm, cần đại phu."
Ta có chút tức giận khi thấy dáng vẻ bình thản của hắn. Liên Thành Chích không phải là huynh đệ tốt của hắn sao, vì sao hắn lại tỏ ra điềm tĩnh, không hề quan tâm đến mọi chuyện như vậy?
"Lúc trước chẳng phải cô không tình nguyện gả cho hắn sao?"
Ta bỗng ngẩn ra, cảm thấy khó hiểu vì câu hỏi của hắn, điều này thì có liên quan gì đến việc chúng ta đang nói?
"Nhưng hiện giờ, cô lại bắt đầu để tâm tới hắn ."
Ngữ khí của hắn lộ rõ sự khẳng định, đôi mắt đen láy ánh lên tia sáng trong bóng đêm, làm người ta muốn nhìn kĩ hơn...
Ta giật mình nhìn hắn, hắn nói ta đã bắt đầu để ý đến Liên Thành Chích, là thật sao?
Ta đặt tay lên lồng ngực tự hỏi liệu có phải mình đã thật sự để tâm tới hắn, rồi khẽ cười khổ, đúng vậy, ta quả thật đã bắt đầu quan tâm tới hắn rồi.
Vì hắn bị thương mà sốt ruột, vì hắn thay đổi mà cảm động. Hóa ra bao nhiêu tổn thương từng phải chịu đựng, chỉ chớp mắt đã quên mất, ta thở dài một tiếng, lắc đầu cười khẽ.
"Có lẽ là vậy, dù sao hắn cũng là phu quân của ta, nếu đã ở bên nhau, thì không nên đối chọi gay gắt với nhau cả đời."
Ta ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm mờ mịt, trên trời chỉ có vài vì sao le lói. Ta vẫn muốn rời khỏi nơi này, đi nhìn ngắm thế giới bên ngoài. Nhưng đây chỉ là một giấc mộng hão huyền, vương phủ giống như một nhà giam, giam giữ tất cả những nữ tử muốn được tự do. Có lẽ suốt quãng đời còn lại ta sẽ phải ở trong cái nhà giam này, ta chỉ là muốn tìm kiếm một lý do để mình có thể cam tâm tình nguyện ở lại ...
Vân Liêm trầm mặc không lên tiếng, sau một lúc lâu mới nói: "Cô rất giống với một người mà ta quen, chỉ là......"
Ngữ khí của hắn bỗng trở nên thê lương, chưa nói hết đã xoay người rời đi.
"Vương phi vẫn là nên mau chóng trở về Thính Thủy Các đi, có lẽ hắn đã tỉnh lại rồi! Vả lại, sau này đừng có một thân một mình tùy tiện đi lại trong Vương phủ, nơi này không đơn giản như vẻ bề ngoài của nó đâu."
Ta kinh ngạc nhìn bóng dáng hắn rời đi, sự cô đơn cùng tuyệt vọng như bao phủ lấy hắn. Hắn vốn lạnh lùng, nhưng ta chưa bao giờ cảm nhận được rõ nỗi tuyệt vọng không nói nên lời ở hắn như lúc này, như thể trái tim đã chết lặng vậy.
Chỉ là......Chỉ là cái gì? Người mà hắn nói là rất giống ta giờ thế nào rồi?
Mãi cho đến khi hắn đã đi khuất, ta mới cuống quít chạy về Thính Thủy Các, như lời Vân Liêm nói, ta đã để tâm tới Liên Thành Chích, chỉ là bản thân ta không muốn thừa nhận mà thôi.
Khi trở lại Thính Thủy Các, đại phu đã có mặt ở đó, đang khâu lại miệng vết thương của Liên Thành Chích. Còn quận chúa thì lạnh lùng ngồi cạnh bàn, lẳng lặng dùng trà, mùi máu tươi tràn ngập cả căn phòng cũng không làm nàng mất bình tĩnh.
Thấy cả người cả thấm đẫm mồ hôi hốt hoảng chạy vào, đôi môi tái nhợt của nàng nhếch lên, phiền chán nói: "Với tốc độ này của ngươi, chỉ sợ tìm được đại phu thì hắn đã mất mạng rồi"
Buông chén xuống, nàng ta tao nhã hất vạt áo, đứng dậy đi về phía ta, khi tới cạnh ta thì dừng lại, cái khí thế lạnh lẽo bức người kia khiến cả người ta đông cứng, ánh mắt của nàng thoáng hiện lên vẻ u oán.
"Khuôn mặt này cho dù có sẹo, thì vẫn có thể làm rung động lòng người như trước, khó trách hắn vẫn mê đắm ngươi như vậy, ha ha, có điều ngươi nhớ kỹ cho ta, tốt nhất là an phận thủ thường, đừng để bị hắn bắt quả tang trong lúc làm chuyện mờ ám, nếu không hắn sẽ nổi điên đấy......"
Nàng dựa vào ta rất gần, mùi thuốc nhàn nhạt bay vào mũi ta, giọng nói của nàng ta vẫn trong trẻo nhẹ nhàng mà lạnh lùng vô tình, ngữ khí mang theo vẻ giễu cợt mà ta không thể hiểu được. Đầu ngón tay sắp chạm vào mặt ta bỗng nhiên thu hồi lại, sau đó nàng ta cười nhạt rồi rời đi.
Nhìn nàng biến mất trong màn đêm, trái tim ta tựa như bị bóp nghẹt, đau đến khó thở.
Vết thương của Liên Thành Chích cũng không phải rất nghiêm trọng, chỉ là để hở miệng quá lâu, mất máu quá nhiều dẫn đến suy nhược, dùng thuốc theo chỉ định của đại phu, qua 4-5 ngày đã khôi phục lại khí sắc, miệng vết thương được khâu lại cũng dần dần đóng vảy.
Rốt cuộc mùa hè nóng bức cũng đi qua, không khí cuối hè có chút mát mẻ, khi ta đang ngủ say ở trên chiếc ghế dài thì bỗng bị một cái chạm nhẹ làm bừng tỉnh, vừa mở mắt ra đã thấy Liên Thành Chích ngồi ở cạnh ghế cười yếu ớt nhìn mình.
"Sao mà dậy sớm vậy? Miệng vết thương của ngươi vẫn chưa lành hẳn, nên nghỉ ngơi thêm một chút."
Ta mơ màng ngồi dậy, nhìn thấy hắn khoác hờ áo choàng trên vai, phần thắt lưng có vết sẹo ngoằn ngoèo như con rắn nhỏ, trông cực kỳ yếu ớt.
Mấy ngày nay hắn luôn dưỡng thương ở trong Thính Thủy Các, Tiểu Y có việc nhà nên xin phép nghỉ, vì vậy mọi việc chăm sóc hắn đều là do ta làm, tất nhiên là ta không thể oán trách, bởi vì vết thương kia là do ta gây ra.
"Đừng nhìn ta bằng ánh mắt đó, ta không cần sự áy náy của nàng."
Hắn cụp mắt xuống, không biết là đang nghĩ gì, ngữ khí có vẻ nặng nề. Mấy ngày nay chúng ta đều chung sống hòa bình, không hề tranh cãi. Chúng ta đều thử nhường nhịn đối phương, cố gắng duy trì sự yên bình không dễ dàng có được, dần dần cũng quen với cách sống này, những cảnh tượng đau đớn trước đây dường như đều đã trôi vào dĩ vãng.
Có đôi khi rảnh rỗi ngồi nghĩ lại, ta thậm chí không thể tin được mình và hắn lại có thể chung sống hòa bình, cùng nhau duy trì niềm hạnh phúc mỏng manh này.
"Nhưng vết thương này quả thật là do ta......"
Hắn hơi nhíu mày, trên khuôn mặt tuấn tú phủ một tầng u ám, nhìn ta từ trên xuống dưới, giống như đang muốn nhìn thấu cái gì đó.
Sau một lúc lâu mới hỏi: "Thương Nhi vẫn còn nhớ rõ đêm hôm đó nàng bỗng nhiên mất khống chế sao?"
Trái tim ta khẽ run lên, không dám để hắn thấy sự thay đổi của ta, cố giấu bàn tay trái vào dưới chăn, nở nụ cười yếu ớt, khẽ gật đầu.
"Đêm đó thật sự ta không cố ý, ta thật sự không muốn làm ngươi bị thương, là ta đã không thể khống chế được bản thân mình."
Ngón tay hắn khẽ đặt lên môi ta, ngăn ta tiếp tục nói, nhẹ giọng bảo: "Chuyện này không cần nhắc lại, đúng rồi, hôm nay không có việc gì, ta đưa nàng đến một nơi."
Thu lại vẻ lo lắng phiền muộn trong mắt, đôi môi của hắn tà mị nhếch lên, một tay kéo ta vào lòng, định cúi xuống hôn lên môi ta.
Lòng ta bỗng dưng căng thẳng, khẽ nghiêng đầu tránh đi, đôi môi ấm áp kia liền hôn vào vết sẹo trên mặt. Bàn tay hắn hơi dùng sức giữ chặt lấy vai ta, giống như đang phát tiết sự bất mãn. Đôi môi hắn vẫn không rời khỏi vết sẹo kia, sau một lúc lâu hắn mới nâng cằm ta, ép ta nhìn hắn.
"Còn muốn ta đợi đến lúc nào?"
Nhìn vào đôi mắt u ám cùng sự nhẫn nại của hắn, ta chua xót cười, hắn muốn thân thể của ta ư?
Ta hi vọng hắn cho mình một chút thời gian, nhưng chung quy vẫn không nói thành lời. Ta không nên trách hắn, dù sao thành hôn đến nay đã hai ba tháng, hắn vốn là đòi hỏi chính đáng, chỉ là trong lòng ta luôn lo sợ mơ hồ...
"Quên đi, hôm nay không nói chuyện này nữa, nàng chuẩn bị một chút rồi chúng ta đi."
Hắn nở nụ cười gượng gạo, buông ta ra, rồi xoay người đi vào trong phòng. Ta suy sụp ngã ngồi trên ghế dài, run run nhấc tay trái của mình ra khỏi tấm chăn, kinh hãi khi vào chiếc vòng ngọc màu xanh trên cổ tay, những tơ máu li ti trong chiếc vòng đã biến mất, nhưng từ cổ tay tới khuỷu tay ta lại nổi lên một vệt đỏ rõ rệt!
Người khống chế ta, là hắn sao?! Là nam tử áo trắng mờ ảo như khói mà cũng đầy tà khí đó ư?
Rốt cuộc hắn là ai? Vì sao lại lợi dụng ta để giết Liên Thành Chích và Lăng ca ca?!
Edit & Beta: Trangleo68, Otakunhini1310
Nhớ ủng hộ cho mình nha!!!!!!
Lần đầu tiên gặp hắn, ta đã có cảm giác giống như đã quen biết từ lâu, cuối cùng ta cũng không nhịn được mà mạnh dạn hỏi: "Chúng ta, có phải đã từng gặp nhau?"
Cả người hắn cứng đờ, ôm ta chậm rãi hạ xuống.
Ta nhìn xung quanh, bốn bề vẫn tối đen như mực, không nhìn rõ đây là chỗ nào, chỉ có thể khẳng định ta vẫn đang ở trong Vương phủ.
"Vừa rồi tình thế bức bách, Vân Liêm có chút thất lễ, xin Vương phi thứ lỗi!"
Gương mặt lạnh lùng của hắn thoắt ẩn thoắt hiện trong màn đêm, nhìn không rõ vẻ mặt, chỉ có làn gió nhẹ thổi qua làm những sợi tóc trắng như tuyết nhẹ nhàng bay lên, để lộ góc mặt nghiêng tuyệt đẹp của hắn.
Ta hơi nhíu mày, hắn không trả lời câu hỏi của ta, mà ta cũng không muốn hỏi lại, chỉ tò mò tại sao hắn lại xuất hiện ở đây.
"Vân tướng quân, ngài......"
"Vương phi muốn hỏi Vân Liêm tại sao lại xuất hiện ở Vương phủ vào lúc này?"
Ta có chút xấu hổ gật đầu, biết mình không nên hoài nghi hắn, bởi vì quan hệ của hắn và Liên Thành Chích có thể nói là thân thiết như huynh đệ ruột thịt.
"Vương gia hẳn là đang ở Thính Thủy Các của Vương phi? Vậy tại sao giờ này Vương phi lại xuất hiện ở đây? Cô có biết nếu lúc nãy không phải ta nhanh tay cứu cô ra khỏi đó, chắc là cô đã...... Thảm kịch một tháng trước, đừng để nó lặp lại!"
Hắn bỗng nhiên nói rất nhiều, nhiều hơn tất cả những lời đã từng nói với ta từ trước tới nay, thì ra con người hắn cũng không lạnh lùng như vẻ bề ngoài. Lại nhớ đến chuyện lúc trước, lòng ta chợt căng thẳng, nữ tử kia quả nhiên là nhắm vào ta, thật không dám tưởng tượng nếu Vân Liêm không xuất hiện, thì bây giờ ta đã biến thành bộ dạng gì rồi.
Rốt cuộc nàng ta có thân phận gì? Chủ thượng của nàng là ai? Là 'tiểu thư' mà nàng nhắc đến sao? Trong bóng đêm người đã bắn độc châm về phía ta là do nàng sắp đặt sao? Không ngờ trong Vương phủ còn ẩn giấu một thế lực cường đại như vậy, khiến ta không khỏi có chút lo sợ.
Xem ra, Vân Liêm cũng biết thân phận của nữ tử này, cũng biết nàng đã bắt cóc ta. Ta cúi đầu cười nhạo, người trong thiên hạ đều biết chuyện này, nhưng lại chỉ có mình ta không biết. Ta cười bọn họ biết mà lại giả vờ như không biết, không hề đòi lại công bằng cho ta.
"Vương gia bị thương, ta đi tìm đại phu, bất tri bất giác lạc đến nơi đó."
Lúc này mới sực nhớ ra ta vẫn chưa tìm được đại phu, trong lòng ta lo lắng, liền năn nỉ Vân Liêm mang mình đi tìm đại phu, nhưng hắn lại lạnh nhạt lắc đầu nói không cần.
"Tuy rằng Quận chúa đang ở đó, nhưng hắn bị thương nặng lắm, cần đại phu."
Ta có chút tức giận khi thấy dáng vẻ bình thản của hắn. Liên Thành Chích không phải là huynh đệ tốt của hắn sao, vì sao hắn lại tỏ ra điềm tĩnh, không hề quan tâm đến mọi chuyện như vậy?
"Lúc trước chẳng phải cô không tình nguyện gả cho hắn sao?"
Ta bỗng ngẩn ra, cảm thấy khó hiểu vì câu hỏi của hắn, điều này thì có liên quan gì đến việc chúng ta đang nói?
"Nhưng hiện giờ, cô lại bắt đầu để tâm tới hắn ."
Ngữ khí của hắn lộ rõ sự khẳng định, đôi mắt đen láy ánh lên tia sáng trong bóng đêm, làm người ta muốn nhìn kĩ hơn...
Ta giật mình nhìn hắn, hắn nói ta đã bắt đầu để ý đến Liên Thành Chích, là thật sao?
Ta đặt tay lên lồng ngực tự hỏi liệu có phải mình đã thật sự để tâm tới hắn, rồi khẽ cười khổ, đúng vậy, ta quả thật đã bắt đầu quan tâm tới hắn rồi.
Vì hắn bị thương mà sốt ruột, vì hắn thay đổi mà cảm động. Hóa ra bao nhiêu tổn thương từng phải chịu đựng, chỉ chớp mắt đã quên mất, ta thở dài một tiếng, lắc đầu cười khẽ.
"Có lẽ là vậy, dù sao hắn cũng là phu quân của ta, nếu đã ở bên nhau, thì không nên đối chọi gay gắt với nhau cả đời."
Ta ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm mờ mịt, trên trời chỉ có vài vì sao le lói. Ta vẫn muốn rời khỏi nơi này, đi nhìn ngắm thế giới bên ngoài. Nhưng đây chỉ là một giấc mộng hão huyền, vương phủ giống như một nhà giam, giam giữ tất cả những nữ tử muốn được tự do. Có lẽ suốt quãng đời còn lại ta sẽ phải ở trong cái nhà giam này, ta chỉ là muốn tìm kiếm một lý do để mình có thể cam tâm tình nguyện ở lại ...
Vân Liêm trầm mặc không lên tiếng, sau một lúc lâu mới nói: "Cô rất giống với một người mà ta quen, chỉ là......"
Ngữ khí của hắn bỗng trở nên thê lương, chưa nói hết đã xoay người rời đi.
"Vương phi vẫn là nên mau chóng trở về Thính Thủy Các đi, có lẽ hắn đã tỉnh lại rồi! Vả lại, sau này đừng có một thân một mình tùy tiện đi lại trong Vương phủ, nơi này không đơn giản như vẻ bề ngoài của nó đâu."
Ta kinh ngạc nhìn bóng dáng hắn rời đi, sự cô đơn cùng tuyệt vọng như bao phủ lấy hắn. Hắn vốn lạnh lùng, nhưng ta chưa bao giờ cảm nhận được rõ nỗi tuyệt vọng không nói nên lời ở hắn như lúc này, như thể trái tim đã chết lặng vậy.
Chỉ là......Chỉ là cái gì? Người mà hắn nói là rất giống ta giờ thế nào rồi?
Mãi cho đến khi hắn đã đi khuất, ta mới cuống quít chạy về Thính Thủy Các, như lời Vân Liêm nói, ta đã để tâm tới Liên Thành Chích, chỉ là bản thân ta không muốn thừa nhận mà thôi.
Khi trở lại Thính Thủy Các, đại phu đã có mặt ở đó, đang khâu lại miệng vết thương của Liên Thành Chích. Còn quận chúa thì lạnh lùng ngồi cạnh bàn, lẳng lặng dùng trà, mùi máu tươi tràn ngập cả căn phòng cũng không làm nàng mất bình tĩnh.
Thấy cả người cả thấm đẫm mồ hôi hốt hoảng chạy vào, đôi môi tái nhợt của nàng nhếch lên, phiền chán nói: "Với tốc độ này của ngươi, chỉ sợ tìm được đại phu thì hắn đã mất mạng rồi"
Buông chén xuống, nàng ta tao nhã hất vạt áo, đứng dậy đi về phía ta, khi tới cạnh ta thì dừng lại, cái khí thế lạnh lẽo bức người kia khiến cả người ta đông cứng, ánh mắt của nàng thoáng hiện lên vẻ u oán.
"Khuôn mặt này cho dù có sẹo, thì vẫn có thể làm rung động lòng người như trước, khó trách hắn vẫn mê đắm ngươi như vậy, ha ha, có điều ngươi nhớ kỹ cho ta, tốt nhất là an phận thủ thường, đừng để bị hắn bắt quả tang trong lúc làm chuyện mờ ám, nếu không hắn sẽ nổi điên đấy......"
Nàng dựa vào ta rất gần, mùi thuốc nhàn nhạt bay vào mũi ta, giọng nói của nàng ta vẫn trong trẻo nhẹ nhàng mà lạnh lùng vô tình, ngữ khí mang theo vẻ giễu cợt mà ta không thể hiểu được. Đầu ngón tay sắp chạm vào mặt ta bỗng nhiên thu hồi lại, sau đó nàng ta cười nhạt rồi rời đi.
Nhìn nàng biến mất trong màn đêm, trái tim ta tựa như bị bóp nghẹt, đau đến khó thở.
Vết thương của Liên Thành Chích cũng không phải rất nghiêm trọng, chỉ là để hở miệng quá lâu, mất máu quá nhiều dẫn đến suy nhược, dùng thuốc theo chỉ định của đại phu, qua 4-5 ngày đã khôi phục lại khí sắc, miệng vết thương được khâu lại cũng dần dần đóng vảy.
Rốt cuộc mùa hè nóng bức cũng đi qua, không khí cuối hè có chút mát mẻ, khi ta đang ngủ say ở trên chiếc ghế dài thì bỗng bị một cái chạm nhẹ làm bừng tỉnh, vừa mở mắt ra đã thấy Liên Thành Chích ngồi ở cạnh ghế cười yếu ớt nhìn mình.
"Sao mà dậy sớm vậy? Miệng vết thương của ngươi vẫn chưa lành hẳn, nên nghỉ ngơi thêm một chút."
Ta mơ màng ngồi dậy, nhìn thấy hắn khoác hờ áo choàng trên vai, phần thắt lưng có vết sẹo ngoằn ngoèo như con rắn nhỏ, trông cực kỳ yếu ớt.
Mấy ngày nay hắn luôn dưỡng thương ở trong Thính Thủy Các, Tiểu Y có việc nhà nên xin phép nghỉ, vì vậy mọi việc chăm sóc hắn đều là do ta làm, tất nhiên là ta không thể oán trách, bởi vì vết thương kia là do ta gây ra.
"Đừng nhìn ta bằng ánh mắt đó, ta không cần sự áy náy của nàng."
Hắn cụp mắt xuống, không biết là đang nghĩ gì, ngữ khí có vẻ nặng nề. Mấy ngày nay chúng ta đều chung sống hòa bình, không hề tranh cãi. Chúng ta đều thử nhường nhịn đối phương, cố gắng duy trì sự yên bình không dễ dàng có được, dần dần cũng quen với cách sống này, những cảnh tượng đau đớn trước đây dường như đều đã trôi vào dĩ vãng.
Có đôi khi rảnh rỗi ngồi nghĩ lại, ta thậm chí không thể tin được mình và hắn lại có thể chung sống hòa bình, cùng nhau duy trì niềm hạnh phúc mỏng manh này.
"Nhưng vết thương này quả thật là do ta......"
Hắn hơi nhíu mày, trên khuôn mặt tuấn tú phủ một tầng u ám, nhìn ta từ trên xuống dưới, giống như đang muốn nhìn thấu cái gì đó.
Sau một lúc lâu mới hỏi: "Thương Nhi vẫn còn nhớ rõ đêm hôm đó nàng bỗng nhiên mất khống chế sao?"
Trái tim ta khẽ run lên, không dám để hắn thấy sự thay đổi của ta, cố giấu bàn tay trái vào dưới chăn, nở nụ cười yếu ớt, khẽ gật đầu.
"Đêm đó thật sự ta không cố ý, ta thật sự không muốn làm ngươi bị thương, là ta đã không thể khống chế được bản thân mình."
Ngón tay hắn khẽ đặt lên môi ta, ngăn ta tiếp tục nói, nhẹ giọng bảo: "Chuyện này không cần nhắc lại, đúng rồi, hôm nay không có việc gì, ta đưa nàng đến một nơi."
Thu lại vẻ lo lắng phiền muộn trong mắt, đôi môi của hắn tà mị nhếch lên, một tay kéo ta vào lòng, định cúi xuống hôn lên môi ta.
Lòng ta bỗng dưng căng thẳng, khẽ nghiêng đầu tránh đi, đôi môi ấm áp kia liền hôn vào vết sẹo trên mặt. Bàn tay hắn hơi dùng sức giữ chặt lấy vai ta, giống như đang phát tiết sự bất mãn. Đôi môi hắn vẫn không rời khỏi vết sẹo kia, sau một lúc lâu hắn mới nâng cằm ta, ép ta nhìn hắn.
"Còn muốn ta đợi đến lúc nào?"
Nhìn vào đôi mắt u ám cùng sự nhẫn nại của hắn, ta chua xót cười, hắn muốn thân thể của ta ư?
Ta hi vọng hắn cho mình một chút thời gian, nhưng chung quy vẫn không nói thành lời. Ta không nên trách hắn, dù sao thành hôn đến nay đã hai ba tháng, hắn vốn là đòi hỏi chính đáng, chỉ là trong lòng ta luôn lo sợ mơ hồ...
"Quên đi, hôm nay không nói chuyện này nữa, nàng chuẩn bị một chút rồi chúng ta đi."
Hắn nở nụ cười gượng gạo, buông ta ra, rồi xoay người đi vào trong phòng. Ta suy sụp ngã ngồi trên ghế dài, run run nhấc tay trái của mình ra khỏi tấm chăn, kinh hãi khi vào chiếc vòng ngọc màu xanh trên cổ tay, những tơ máu li ti trong chiếc vòng đã biến mất, nhưng từ cổ tay tới khuỷu tay ta lại nổi lên một vệt đỏ rõ rệt!
Người khống chế ta, là hắn sao?! Là nam tử áo trắng mờ ảo như khói mà cũng đầy tà khí đó ư?
Rốt cuộc hắn là ai? Vì sao lại lợi dụng ta để giết Liên Thành Chích và Lăng ca ca?!
Edit & Beta: Trangleo68, Otakunhini1310
Nhớ ủng hộ cho mình nha!!!!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.