Chương 17: Hạnh phúc như một bông hoa, ngắm nhìn thì nở rộ, nếu hái mang về ngắm nghía không lâu hoa sẽ héo tàn ..
Dung Tâm
18/03/2017
Edit: bé La
Đoạn mở đầu là trích đoạn bài hát, muội xin phép không copy bài hát gốc mà dịch luôn nhé ^^
-------------------------------------------------------
Ai cần ai, thương nhớ mộng mị ai
Em đi tìm ai tìm ai nơi thành phố này
Ai ai ai ai cần ai
Anh chắc chắn buông tay ra sẽ không đau thương sao
Anh cần bản đồ để đi qua đau thương
Em là đau thương là cô đơn nhưng nhất kiến dõi theo anh
dõi theo anh (*) .... quay về nơi đây đi
Quay về đi nơi ta bắt đầu, cho em hỏi một lời
Ai ai ai, ai cần ai ...
(*) đoạn này google dịch là theo dõi nhưng em đổi thành dõi theo nhé các tỷ . Bài hát Ai của Lâm Hoa Nhạn chủ đề nói về 2 người lạc trong tình yêu cố chấp nhưng không ai chịu nhường ai. Dẫn tới đau thương, hai người đã chết vì tình yêu đả thương lẫn nhau. Bài hát đã bị tạm dừng do lý do đạo nhạc và đạo truyện. ( google )
--------------------- em là vạch ngăn cách ---------
Cô đã thảo luận qua với Linda về vấn đề Mặc Nham mất trí nhớ. Linda một chút đồng tình cũng không có :
" Nhược Nhược em điên rồi !! Em không tưởng tượng được khi biết được chuyện này chủ tịch đối với em sẽ thêm bao nhiêu lãnh khốc vô tình đâu!! "
" chị Linda, em... nguyện ý !"
" em, ... chị vốn là sợ em đau khổ con bé ngốc "
" em ... chỉ là muốn đặt mình vào Cát Lam xem hạnh phúc là tới đâu?, để Chủ tịch có thể tâm can gửi
cho cô ấy ? "
( La: đoạn này chị hơi cố chấp! Cát Lam vốn không hạnh phúc !! )
" Nhược Nhược còn công ty? "
" chị cứ xin nghỉ cho em, em sẽ ở nhà để tránh mọi người .... thời điểm nào đó em sẽ nói cho anh ấy biết, là anh ấy không yêu Cát Lam mà là yêu em !! "
" Nhược Nhược em bất quá không chỉ vạn phần ngốc còn cố chấp. Em là vì yêu mà mù quáng. Em sẽ hối hận ! "
" chị ... em đã yêu anh ấy đủ lâu để hối hận rồi, 10 năm qua em tưởng cái gì muốn quên là đã quên hết. Nhưng khi thấy anh ấy, em không làm được. Lí trí bảo đừng nhớ nhưng con tim em gáo thét là không thể quên. Con đường đầy gai hồng đã lấp kín lối, em vĩnh viễn không thể quay về... em .. "
Cô nước mắt lặng lẽ chảy, cô cắn môi, móng tay đâm vào da thịt. Đây là điều cô vạn lần không muốn nhắc lại.
Linda quàng tay ôm lấy cô :
" Nhược Nhược, là chị không biết, nếu đã vậy em hãy thỏa mãn bản thân một lần đi, đừng cả đời đau lòng .. "
" Em không hiểu tại sao, em chính là thất bại, là con nhỏ ngốc .. "
" Nhược Nhược ... "
Linda đau thương mà nhìn cô. Là loại tình yêu như thế nào biến một cô gái nhỏ thành cố chấp như vậy? Tình chính là thứ rẻ mạt như vậy. Đau đớn thống khổ, cô đơn dằn vặt nhưng vẫn toàn tâm toàn ý đi theo, khi nhận ra sai lầm thì đã quá muộn. Vòng luẩn quẩn nhất thế gian chính là chữ TÌNH !!
Đoạn mở đầu là trích đoạn bài hát, muội xin phép không copy bài hát gốc mà dịch luôn nhé ^^
-------------------------------------------------------
Ai cần ai, thương nhớ mộng mị ai
Em đi tìm ai tìm ai nơi thành phố này
Ai ai ai ai cần ai
Anh chắc chắn buông tay ra sẽ không đau thương sao
Anh cần bản đồ để đi qua đau thương
Em là đau thương là cô đơn nhưng nhất kiến dõi theo anh
dõi theo anh (*) .... quay về nơi đây đi
Quay về đi nơi ta bắt đầu, cho em hỏi một lời
Ai ai ai, ai cần ai ...
(*) đoạn này google dịch là theo dõi nhưng em đổi thành dõi theo nhé các tỷ . Bài hát Ai của Lâm Hoa Nhạn chủ đề nói về 2 người lạc trong tình yêu cố chấp nhưng không ai chịu nhường ai. Dẫn tới đau thương, hai người đã chết vì tình yêu đả thương lẫn nhau. Bài hát đã bị tạm dừng do lý do đạo nhạc và đạo truyện. ( google )
--------------------- em là vạch ngăn cách ---------
Cô đã thảo luận qua với Linda về vấn đề Mặc Nham mất trí nhớ. Linda một chút đồng tình cũng không có :
" Nhược Nhược em điên rồi !! Em không tưởng tượng được khi biết được chuyện này chủ tịch đối với em sẽ thêm bao nhiêu lãnh khốc vô tình đâu!! "
" chị Linda, em... nguyện ý !"
" em, ... chị vốn là sợ em đau khổ con bé ngốc "
" em ... chỉ là muốn đặt mình vào Cát Lam xem hạnh phúc là tới đâu?, để Chủ tịch có thể tâm can gửi
cho cô ấy ? "
( La: đoạn này chị hơi cố chấp! Cát Lam vốn không hạnh phúc !! )
" Nhược Nhược còn công ty? "
" chị cứ xin nghỉ cho em, em sẽ ở nhà để tránh mọi người .... thời điểm nào đó em sẽ nói cho anh ấy biết, là anh ấy không yêu Cát Lam mà là yêu em !! "
" Nhược Nhược em bất quá không chỉ vạn phần ngốc còn cố chấp. Em là vì yêu mà mù quáng. Em sẽ hối hận ! "
" chị ... em đã yêu anh ấy đủ lâu để hối hận rồi, 10 năm qua em tưởng cái gì muốn quên là đã quên hết. Nhưng khi thấy anh ấy, em không làm được. Lí trí bảo đừng nhớ nhưng con tim em gáo thét là không thể quên. Con đường đầy gai hồng đã lấp kín lối, em vĩnh viễn không thể quay về... em .. "
Cô nước mắt lặng lẽ chảy, cô cắn môi, móng tay đâm vào da thịt. Đây là điều cô vạn lần không muốn nhắc lại.
Linda quàng tay ôm lấy cô :
" Nhược Nhược, là chị không biết, nếu đã vậy em hãy thỏa mãn bản thân một lần đi, đừng cả đời đau lòng .. "
" Em không hiểu tại sao, em chính là thất bại, là con nhỏ ngốc .. "
" Nhược Nhược ... "
Linda đau thương mà nhìn cô. Là loại tình yêu như thế nào biến một cô gái nhỏ thành cố chấp như vậy? Tình chính là thứ rẻ mạt như vậy. Đau đớn thống khổ, cô đơn dằn vặt nhưng vẫn toàn tâm toàn ý đi theo, khi nhận ra sai lầm thì đã quá muộn. Vòng luẩn quẩn nhất thế gian chính là chữ TÌNH !!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.