Chương 2: Chủ tử
Độc Nhất Tình Ngôn
22/11/2016
Thủy Nhan bước tới cửa vương phủ cũng là lúc trời vừa sáng
Mặc dù đang là giữa đông, tiết trời lại giá, nhưng những bông hoa mà Thủy Nhan không hề biết tên vẫn khai hoa vàng nhạt. khiến cho Thủy Nhan bị mê hoặc, những bông hoa tỏa ra hương thơm vờn bay trong không khí thật kiến người ta mê đắm.
Mục tiên sinh là quản gia của vương phủ, và cũng là sư gia của Thập nhất vương gia. Hôm qua gặp Thủy Nhan có ấn tượng mạnh với nàng, nên với chuyện nàng nhập phủ ngày hôm nay liền lưu tâm chú ý
Hắn ở tiền sảnh ngồi chờ nàng tới, trông thấy Thủy Nhan bước vào. Ánh mắt bình tĩnh nhìn cảnh vật trước mắt , không chút sợ hãi, cũng không hề kinh ngạc, hắn càng chắc chắn cho răng nàng chính là người bên cạnh vương gia thích hợp nhất. bên cạnh Thủy Nhan , Quí Lăng Dương cần một nữ tỳ như vậy.
Thủy Nhan đến trước mặt Mục tiên sinh khẽ cúi đầu:
- Gia
Mụ ctiên sinh không nói tiếng nào, chỉ lẳng lặng nhìn Thủy Nhan . hắn muốn nhì xem cô bé này nếu cứ im lặng, không nói tiếng gì như vậy có bé này có hay chăng hoảng sợ?
Nhưng biểu hiện của Thủy Nhan lại khiến Mục tiên sinh chấn động. Bởi vì, Thủy Nhan chỉ khom mình đứng đó, ánh mắt như cũ chiếu lên mặt đất. tất thảy yên lặng. nàng bình tính đến có chút quái dị
Ngược lại tiên sinh lại có chút không tự nhiên nhìn nàng, khẽ ho khan:
- Đứng lên đi.
Thủy Nhan cười nhạt đứng dậy, khuôn mặt vẫn như cũ bình tĩnh.mục tiên sinh có chút bất đắc dĩ cười cười. cha cô bé này nhất định là một kể kiêu ngạo, nếu không làm soa dưỡng được một đưa con gái như vậy?
- Ngươi biết “nô tỳ” có nghĩa gì chăng?
Thủy Nhan ngẩn đầu:
- Thủy Nhan hiểu. kể từ nay, qua khứ tám năm qua coi như không có, mà Thủy Nhan cũng không còn là Thủy Nhan. Chỉ có chủ từ. chủ từ bảo ta chết, ta liền chết. chủ từ bảo ta đi hướng nam. Ta tuyệt đối không đi hướng bắc, chủ từ không có nước uống Thủy Nhan sẽ…..( ta đoán đoạn này nàng ấy định bảo là Thủy Nhan sẽ lấy máu của mình cho tủ từ)
Thủy Nhan còn chưa có nói xong Mục tiên sinh liền khoát tay bảo nàng không phải tiếp tục nữa. Đối với một đứa trẻ như vậy hắn còn muốn gì nữa? Mục tiên sinh lấy giấy ở chỗ người làm, viết ra một tờ giấy bán thân:
- Chỉ cần kí tên vào đây. Ngươi cần phải hiểu. cuộc sống của người cho tới khi chết, tất thảy đều là của chủ từ, vì chủ từ mà làm việc.
Mục tiên sinh cáu kỉnh mở miệng. Bộ dạng chẳng chút hiền lành. Thủy Nhan vui vẻ gật đầu nhưng thật ra trong lòng đầy khổ sở. Nàng hiểu, cuộc đời nàng từ năm tám tuổi này hoàn toàn vứt bỏ, quãng đời còn lại. Chỉ biết một việc là nghe theo lệnh của chủ từ, vì chủ từ mà gắng sức. Đem cả sinh mạng của mình ra mà hồi đáp. Hơn nữa cha cũng đã nói, nhận tiền của người ta thì phải làm việc!
Mục tiên sinh mang theo Thủy Nhan, Đi qua từng khoảng sân đã được quét sạch tuyết đọng.
Khi đi đến một tòa lâu các, Mục tiên sinh dừng bước, hướng vào trong phòng, thông qua cánh cửa đóng kín:
- Thập nhất vương gia, cô bé hôm qua đã đến.
- Vào đi.- Từ trong phòng truyền ra thanh âm hữ khí mà vô lực.
Mục tiên sinh mở cửa phòng, nhiệt khí từ bên trong phóng ra, đánh úp vào mặt. Thủy Nhan ở phía sau. Thân thể vỗn dĩ đang lạnh cóng, đột nhiên bị nhiệt khí bủa vây, thân thể không nhịn được run khẽ
- Vương gia.
Mục tiên sinh hành lễ, Thủy Nhan cũng theo đó khom người.
Nhưng con ngươi đen lại không nhịn được mà nhìn con người đang ngồi trên kia: Thập nhất vương gia ;
- Ngươi tên gì ?- Quý Lăng Dương chuyển ánh mắt của hắn chiếu lên Thủy Nhan – khuôn mặt chưa hề trưởng thành nhưng lại có sự sắc sảo, bén nhọn không hề giống với bạn bè đồng lứa.
- Thủy Nhan
- Đọc qua sách?- Quý Lăng Dương nhướn mi, sác mặt như cũ tái nhợt.
- Biết chữ chứ? Hắn thay đổi tư thế giúp cơ thể thoải mái hơn một chút.
- Biết
Thủy Nhan trả lời, thanh âm lãnh đạm như nhất mực cung kính.Quý Lăng Dương cười cười, hôm qua lúc nhìn thấy nữ oa này hắn đã rất thích. Thích nàng vời vẻ kiên định mà lạnh lùng này.
Quý Lăng Dương có chút khó chịu, nhẹ giọng ho khan 1 tiếng, Thủy Nhan không khỏi sững người, nàng nhìn quanh 4 phía. Thấy trên mặt gỗ đào, có một tấm chăn mỏng,
Thủy Nhan đi tới, cầm lấy chăn mỏng, nhìn tấm chăn mềm mại, hoa văn tinh tế công phu. Thủy Nhan biết tấm chăn này- giá trị của nó, so với giá trị túi bạc hôm qua dung để mua bản thân mình, nhiều hơn nhiều……. nhiều lắm.
Thủy Nhan vén chăn, đắp lên mình Quý Lăng Dương. Động tá nhanh nhẹn à dè dặt. Mục tiên sinh nở nụ cười- nụ cười thỏa mã và tán thưởng, mà ánh măt Quý Lăng Dương nhìn nàng lại nhiều hơn một tia nghiền ngẫm.
- Vương gia, Nhị di nương cầu kiến, giờ đang ở phòng khách chờ ngài.
Thị vệ đúng trước cửa chắp tay bẩm báo.
Quý Lăng Dương khẽ nhíu mày, trên khuôn mặt tái nhợt xuất hiện mộ tia chán ghét. Thủy Nhan quan sát sác mật chủ từ, nhìn được hắn không thích vị di nương này.
- Quý Lăng Dương, thân thể ngươi đã khá hơn chút nào chưa? Ta có làm cho ngươi một chút canh xương. – Gian phòng ấm áp, từ lục vị di nương này tiền vào nồng lên mùi son phấn.
Thủy Nhan nhìn rõ vị di nương này, da dẻ trắng nõn mềm mại, gò mà có chút ửng đỏ, khuôn mặt nịnh nọt không hêt hợp với bản thân, bổi vì dáng vẻ nàng chỉ thanh tú mà không kiều mị, vẻ mặt tười cười toan tính này khoác vào nàng thật là có chút……
- Không cần làm phiền di nương, mấy việc như thế cứ bảo hạ nhân làm là được rồi.
Quý Lăng Dương mở miệng, thanh âm so với lúc trước còn có phàn suy yếu hơn. Mục tiên sinh dừng lại nụ cười trên mặt. hắn đi lên phía trước, in lặng hành lễ, Thủy Nhan cũng vội vàng bước lên, làm một việc mà một nô tỳ phải làm:
- Này…. Dã nha đầu này là ai mang vào- thanh am tựa chuông đông vang lên mang theo phần cay nghiệt.
- Nha đầu này, là hôm qua ta tìm được- Quý Lăng Dương vô lực nói, vẻ bệnh tật lại hiện rõ hơn trên mặt.
Thủy Nhan nhìn bộ dạng Quý Lăng Dương lúc này. Nàng chợt phát hiện hắn là dang giả bộ
Nhị dị nương đi đến trước mặt Thủy Nhan , bàn tay mảnh khảnh mắm lấy cằm nàng. Giống như đang nhìn một đồ vật mà xem xét Thủy Nhan. Vốn có một tia tức giậm nhưng khi nhìn thật tuổi tác cung mặt mũi Thủy Nhan rồi. Nàng chợt nở nụ cười:
- Quý Lăng Dương, nếu muốn có thêm nha đầu. nói với ta một tiếng là được, việc gì phải nhọc công tìm kiếm khổ sở.
Quý Lăng Dương mệt mỏi dựa vào đệm lưng. Sau đó mệt mỏi gật đầu nhưng có chút vui vẻ nói;
- Ta chi muốn tìm một nha đầu vừa ý mình, có lẽ lựa chọn của di nương không hợp với ý ta.
Ngữđiệu của Quý Lăng Dương, làng cho người ta có cảm giác đang nói chuyện với một lão nhân ( cái này ý bảo anh này là đồ cụ non). Di nương với lời nói của Quý Lăng Dương cùng không hề tức giận, chỉ tiếp tục cười. lúc vừa mở miệng định nói gì đó thì Thủy Nhan ỏ bên cạnh đã chen vào
- Phu nhân, trời giá rét, vương gia cần nghỉ ngơi, phu nhân cũng nên vè đi thôi.
Ngữ điệu nhẹ nhàng thốt ra. Xung quanh đột nhiên im bặt. Nhị di nương sắc mặt xanh mét,, nhưng nhìn thấy sắc mát tái nhợt của Quý Lăng Dương , lại không tiên mở miệng.
- Nhị di nương. Ta vừa mời uống thuốc xong, thật sự mệt mỏi.
Quý Lăng Dương nói rồi cũng nhắm mắt lại.
- Vậy ta đi đây,bát canh kia, nhân lúc còn nóng, ngươi hãy nếm một ít.
Nhị di nương cười cười bước ra khỏi cửa, nhưng ngay lúc cánh cửa kia khép lại, khuôn mặt chợt biến hóa trở nên dữ tợn, lóe lên sát ý.
Quý Lăng Dương nhìn nụ cười đơn thuần của Thủy Nhan. Nụ cười chẳng vương chút tạm niệm:
- Đi, mang bát canh kia đổ đi, sau này dù biết ta khó chịu cũng không được mở miệng. Ta sợ sẽ không bảo vệ được ngươi.- Quý Lăng Dương ôn nhu, ngữ diệu nhẹ nhàng ấm áp, thoáng nhẹ như gió mùa xuân.
Mặc dù Thủy Nhan không hiểu Quý Lăng Dương nói gì. Có điều có lẽ nàng hiểu, đây có lẽ sẽ là một chủ từ tốt.
Mặc dù đang là giữa đông, tiết trời lại giá, nhưng những bông hoa mà Thủy Nhan không hề biết tên vẫn khai hoa vàng nhạt. khiến cho Thủy Nhan bị mê hoặc, những bông hoa tỏa ra hương thơm vờn bay trong không khí thật kiến người ta mê đắm.
Mục tiên sinh là quản gia của vương phủ, và cũng là sư gia của Thập nhất vương gia. Hôm qua gặp Thủy Nhan có ấn tượng mạnh với nàng, nên với chuyện nàng nhập phủ ngày hôm nay liền lưu tâm chú ý
Hắn ở tiền sảnh ngồi chờ nàng tới, trông thấy Thủy Nhan bước vào. Ánh mắt bình tĩnh nhìn cảnh vật trước mắt , không chút sợ hãi, cũng không hề kinh ngạc, hắn càng chắc chắn cho răng nàng chính là người bên cạnh vương gia thích hợp nhất. bên cạnh Thủy Nhan , Quí Lăng Dương cần một nữ tỳ như vậy.
Thủy Nhan đến trước mặt Mục tiên sinh khẽ cúi đầu:
- Gia
Mụ ctiên sinh không nói tiếng nào, chỉ lẳng lặng nhìn Thủy Nhan . hắn muốn nhì xem cô bé này nếu cứ im lặng, không nói tiếng gì như vậy có bé này có hay chăng hoảng sợ?
Nhưng biểu hiện của Thủy Nhan lại khiến Mục tiên sinh chấn động. Bởi vì, Thủy Nhan chỉ khom mình đứng đó, ánh mắt như cũ chiếu lên mặt đất. tất thảy yên lặng. nàng bình tính đến có chút quái dị
Ngược lại tiên sinh lại có chút không tự nhiên nhìn nàng, khẽ ho khan:
- Đứng lên đi.
Thủy Nhan cười nhạt đứng dậy, khuôn mặt vẫn như cũ bình tĩnh.mục tiên sinh có chút bất đắc dĩ cười cười. cha cô bé này nhất định là một kể kiêu ngạo, nếu không làm soa dưỡng được một đưa con gái như vậy?
- Ngươi biết “nô tỳ” có nghĩa gì chăng?
Thủy Nhan ngẩn đầu:
- Thủy Nhan hiểu. kể từ nay, qua khứ tám năm qua coi như không có, mà Thủy Nhan cũng không còn là Thủy Nhan. Chỉ có chủ từ. chủ từ bảo ta chết, ta liền chết. chủ từ bảo ta đi hướng nam. Ta tuyệt đối không đi hướng bắc, chủ từ không có nước uống Thủy Nhan sẽ…..( ta đoán đoạn này nàng ấy định bảo là Thủy Nhan sẽ lấy máu của mình cho tủ từ)
Thủy Nhan còn chưa có nói xong Mục tiên sinh liền khoát tay bảo nàng không phải tiếp tục nữa. Đối với một đứa trẻ như vậy hắn còn muốn gì nữa? Mục tiên sinh lấy giấy ở chỗ người làm, viết ra một tờ giấy bán thân:
- Chỉ cần kí tên vào đây. Ngươi cần phải hiểu. cuộc sống của người cho tới khi chết, tất thảy đều là của chủ từ, vì chủ từ mà làm việc.
Mục tiên sinh cáu kỉnh mở miệng. Bộ dạng chẳng chút hiền lành. Thủy Nhan vui vẻ gật đầu nhưng thật ra trong lòng đầy khổ sở. Nàng hiểu, cuộc đời nàng từ năm tám tuổi này hoàn toàn vứt bỏ, quãng đời còn lại. Chỉ biết một việc là nghe theo lệnh của chủ từ, vì chủ từ mà gắng sức. Đem cả sinh mạng của mình ra mà hồi đáp. Hơn nữa cha cũng đã nói, nhận tiền của người ta thì phải làm việc!
Mục tiên sinh mang theo Thủy Nhan, Đi qua từng khoảng sân đã được quét sạch tuyết đọng.
Khi đi đến một tòa lâu các, Mục tiên sinh dừng bước, hướng vào trong phòng, thông qua cánh cửa đóng kín:
- Thập nhất vương gia, cô bé hôm qua đã đến.
- Vào đi.- Từ trong phòng truyền ra thanh âm hữ khí mà vô lực.
Mục tiên sinh mở cửa phòng, nhiệt khí từ bên trong phóng ra, đánh úp vào mặt. Thủy Nhan ở phía sau. Thân thể vỗn dĩ đang lạnh cóng, đột nhiên bị nhiệt khí bủa vây, thân thể không nhịn được run khẽ
- Vương gia.
Mục tiên sinh hành lễ, Thủy Nhan cũng theo đó khom người.
Nhưng con ngươi đen lại không nhịn được mà nhìn con người đang ngồi trên kia: Thập nhất vương gia ;
- Ngươi tên gì ?- Quý Lăng Dương chuyển ánh mắt của hắn chiếu lên Thủy Nhan – khuôn mặt chưa hề trưởng thành nhưng lại có sự sắc sảo, bén nhọn không hề giống với bạn bè đồng lứa.
- Thủy Nhan
- Đọc qua sách?- Quý Lăng Dương nhướn mi, sác mặt như cũ tái nhợt.
- Biết chữ chứ? Hắn thay đổi tư thế giúp cơ thể thoải mái hơn một chút.
- Biết
Thủy Nhan trả lời, thanh âm lãnh đạm như nhất mực cung kính.Quý Lăng Dương cười cười, hôm qua lúc nhìn thấy nữ oa này hắn đã rất thích. Thích nàng vời vẻ kiên định mà lạnh lùng này.
Quý Lăng Dương có chút khó chịu, nhẹ giọng ho khan 1 tiếng, Thủy Nhan không khỏi sững người, nàng nhìn quanh 4 phía. Thấy trên mặt gỗ đào, có một tấm chăn mỏng,
Thủy Nhan đi tới, cầm lấy chăn mỏng, nhìn tấm chăn mềm mại, hoa văn tinh tế công phu. Thủy Nhan biết tấm chăn này- giá trị của nó, so với giá trị túi bạc hôm qua dung để mua bản thân mình, nhiều hơn nhiều……. nhiều lắm.
Thủy Nhan vén chăn, đắp lên mình Quý Lăng Dương. Động tá nhanh nhẹn à dè dặt. Mục tiên sinh nở nụ cười- nụ cười thỏa mã và tán thưởng, mà ánh măt Quý Lăng Dương nhìn nàng lại nhiều hơn một tia nghiền ngẫm.
- Vương gia, Nhị di nương cầu kiến, giờ đang ở phòng khách chờ ngài.
Thị vệ đúng trước cửa chắp tay bẩm báo.
Quý Lăng Dương khẽ nhíu mày, trên khuôn mặt tái nhợt xuất hiện mộ tia chán ghét. Thủy Nhan quan sát sác mật chủ từ, nhìn được hắn không thích vị di nương này.
- Quý Lăng Dương, thân thể ngươi đã khá hơn chút nào chưa? Ta có làm cho ngươi một chút canh xương. – Gian phòng ấm áp, từ lục vị di nương này tiền vào nồng lên mùi son phấn.
Thủy Nhan nhìn rõ vị di nương này, da dẻ trắng nõn mềm mại, gò mà có chút ửng đỏ, khuôn mặt nịnh nọt không hêt hợp với bản thân, bổi vì dáng vẻ nàng chỉ thanh tú mà không kiều mị, vẻ mặt tười cười toan tính này khoác vào nàng thật là có chút……
- Không cần làm phiền di nương, mấy việc như thế cứ bảo hạ nhân làm là được rồi.
Quý Lăng Dương mở miệng, thanh âm so với lúc trước còn có phàn suy yếu hơn. Mục tiên sinh dừng lại nụ cười trên mặt. hắn đi lên phía trước, in lặng hành lễ, Thủy Nhan cũng vội vàng bước lên, làm một việc mà một nô tỳ phải làm:
- Này…. Dã nha đầu này là ai mang vào- thanh am tựa chuông đông vang lên mang theo phần cay nghiệt.
- Nha đầu này, là hôm qua ta tìm được- Quý Lăng Dương vô lực nói, vẻ bệnh tật lại hiện rõ hơn trên mặt.
Thủy Nhan nhìn bộ dạng Quý Lăng Dương lúc này. Nàng chợt phát hiện hắn là dang giả bộ
Nhị dị nương đi đến trước mặt Thủy Nhan , bàn tay mảnh khảnh mắm lấy cằm nàng. Giống như đang nhìn một đồ vật mà xem xét Thủy Nhan. Vốn có một tia tức giậm nhưng khi nhìn thật tuổi tác cung mặt mũi Thủy Nhan rồi. Nàng chợt nở nụ cười:
- Quý Lăng Dương, nếu muốn có thêm nha đầu. nói với ta một tiếng là được, việc gì phải nhọc công tìm kiếm khổ sở.
Quý Lăng Dương mệt mỏi dựa vào đệm lưng. Sau đó mệt mỏi gật đầu nhưng có chút vui vẻ nói;
- Ta chi muốn tìm một nha đầu vừa ý mình, có lẽ lựa chọn của di nương không hợp với ý ta.
Ngữđiệu của Quý Lăng Dương, làng cho người ta có cảm giác đang nói chuyện với một lão nhân ( cái này ý bảo anh này là đồ cụ non). Di nương với lời nói của Quý Lăng Dương cùng không hề tức giận, chỉ tiếp tục cười. lúc vừa mở miệng định nói gì đó thì Thủy Nhan ỏ bên cạnh đã chen vào
- Phu nhân, trời giá rét, vương gia cần nghỉ ngơi, phu nhân cũng nên vè đi thôi.
Ngữ điệu nhẹ nhàng thốt ra. Xung quanh đột nhiên im bặt. Nhị di nương sắc mặt xanh mét,, nhưng nhìn thấy sắc mát tái nhợt của Quý Lăng Dương , lại không tiên mở miệng.
- Nhị di nương. Ta vừa mời uống thuốc xong, thật sự mệt mỏi.
Quý Lăng Dương nói rồi cũng nhắm mắt lại.
- Vậy ta đi đây,bát canh kia, nhân lúc còn nóng, ngươi hãy nếm một ít.
Nhị di nương cười cười bước ra khỏi cửa, nhưng ngay lúc cánh cửa kia khép lại, khuôn mặt chợt biến hóa trở nên dữ tợn, lóe lên sát ý.
Quý Lăng Dương nhìn nụ cười đơn thuần của Thủy Nhan. Nụ cười chẳng vương chút tạm niệm:
- Đi, mang bát canh kia đổ đi, sau này dù biết ta khó chịu cũng không được mở miệng. Ta sợ sẽ không bảo vệ được ngươi.- Quý Lăng Dương ôn nhu, ngữ diệu nhẹ nhàng ấm áp, thoáng nhẹ như gió mùa xuân.
Mặc dù Thủy Nhan không hiểu Quý Lăng Dương nói gì. Có điều có lẽ nàng hiểu, đây có lẽ sẽ là một chủ từ tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.