Chương 205: Dương Lăng chi lộ
Trần Nguyên Hãn
03/08/2017
Ngày 24 tháng 9, 4 đại Lâu Hạm Vận tải và mười Tuần Dương Hạm
đã đến được Kyoto đại bản doanh của quân Bắc Minh đóng trên đất Nippon sau khi họ vòng qua Incheon quân cảng bổ xung than đá và
nước ngọt. Thế nhưng lần này họ đã vồ hụt đạo quân này của
Bắc Minh, 10 vạn quân trong đó có 3 vạn tay súng đã cấp tốc
rút lui bỏ chạy để lại tất cả các trang bị nặng như pháo, xe
kéo v.v... nói chung mấy cái thứ đồng nát này quân Nam Việt
không ngần ngại mà bán giá khuyến mãi lạo cho đồng minh Nippon
đang thoi thóp. Quân Nippon của Ashikaga Yoshimitsu có 1 vạn súng
trường mua từ tay của Nam Việt, lần này họ mua thêm được 1 vạn
súng nữa vị chi có 2 vạn lính hỏa thương, vì phải bảo vệ quê
nhà tránh trường hợp quân Hán chơi bài hồi mã thương nên họ
chỉ có thể gửi 3000 quân tiếp viện cho đồng minh Nam Hàn. Sau
một tuần chuẩn bị đại quân trùng điệp quay về cảng Incheon của Nam Hàn.
Nói về cuộc đào thoát ngoạn mục của quân Bắc Minh thì phải nói đến sự nhìn xa trông rộng của Dương Lăng. Hắn chưa nghĩ đến thăng đã lo chuyện thua. Vì vậy khi sau khi đánh chiếm Nhật Bản hắn đã lo đương lui nếu gặp biến cố. Một hệ thống đài báo hiệu đặc biệt được xây dựng cho đến quân cảng Wosan tại vịnh Wosan của Bắc Triều tiên. Đây mới là quân cảng bí mật của Dương Lăng chỉ cần quân cảng này còn thì Nguyên Hãn không bao giờ có thể phong tỏa đường biển đối với hắn. Vị thế của vịnh Wosan gần như vịnh Cam Ranh thế nên chỉ cần trú quân tại đây thì Hải quân đối phương quá khó tấn công. Chỉ cần xây pháo đài hai bên vịnh là có thể phong tỏa mọi hướng tấn công của tàu địch. Thanh Đảo cách không xa Bắc Kinh thế nên rất nhanh Dương Lăng nhận được tin báo, phản ứng đầu tiên là hắn cho đốt các đài báo hiệu đặc biệt này, khi Wosan cảng nhận được loại tín hiệu này thì họ chỉ có một mục đích duy nhất là dùng khoái thuyền thông báo quân Bắc Minh phải rút lui bằng mọi giá về Wosan. Quả thật Dương Lăng rất trí kế, thế nhưng sau lần thua đau năm ngoái mà để mất Sơn Tây tại sao hắn không rút kinh nghiệm mà để thất bại liên tiếp về sau. Đừng đổ tại vũ khí, bởi với quân số và sự dũng mãnh của lính phương bắc hắn hoàn toàn có thể san lấp khoảng cách này. Mà kể ra thì chỉ có vũ khí của Nam Việt quân chính quy mới vượt trội hắn thôi, còn quân Mông cổ, Nam Kính chỉ nhỉnh hơn vũ khí mới nhất của hắn một chút mà thôi.
Chuyện là Dương Lăng biết thừa nếu đế quốc Bắc Minh vẫn lạc hậu thì muôn đời hắn không ngóc đầu dậy. Không thấy lính phương Nam yếu như sên mà giờ đây dũng mãnh thế nào. Tất cả là do chế độ mà ra, Thuận Thiên Nam Minh chả được cái gì giỏi chỉ được cái dám bắt chước dám thay đổi là tài. Không tin thì nhìn vào biên chế quân đội Nam Minh thì biết, có điểm nào là giống quân đội Phong kiến không.? Không tin thì nhìn vào triều đình thì biết, các bộ, ngành chia rõ chức năn không chồng chéo, đến cả quốc hội cũng có luôn. Chỉ thiếu nước hoàng đế nhường ra một nửa quyền lực thì đã giống Nam Việt như đúc. Sự thay đổi này đã mang đến việc Nam Minh trở nên hùng mạnh hơn Bắc Minh về cốt lõi. Nếu ở Bắc Minh Dương Lăng hắn chỉ cần nói hai chữ thay đổi cơ cấu quân đội thì ngay lập tức bị xử trảm ngay. Vì điều đó đụng chạm nhạy cảm của quân vương. Chu Đệ rất không tồi, thế nhưng Dương Lăng là bề tôi nên không thể ảnh hưởng đến gã này nhiều thư thể Nguyên Hãn ảnh hưởng Thuận Thiên. Hai người họ là ngang hàng nên khi Nguyên Hãn đưa ra đề nghị thì Thuận Thiên đế rất coi trọng mà xuy xét. Thế nhưng quan hệ quân thần của Chu đệ và Dương Lăng không thể làm đến mức này, ít nhất lúc này là không thể. Mà thời gian không chờ Dương Lăng, Nam Minh đang cường đại trông thấy theo từng ngày. Vậy để thoát ra khỏi vũng lầy này thi bắt buộc Dương Lăng phải nắm lấy quyền có tiếng nói cuối cùng, cái suy nghĩ này đã nảy sinh từ lúc hắn bị ép điều quân cần vương năm ngoái làm cho kế hoạch của hắn triệt hạ Nguyên Hãn tan thành bọt biển. Mà cái ý nghĩ muốn nắm toàn quyền trong tay đánh khắp thiên hạ đã nhen nhóm lên rồi thì lại càng ngày càng bùng phát. Đây là con đường duy nhất của hắn có thể đi thông....
Kể từ đó một loạt kế hoạch được vạch ra, dù biết quân đội bị đối xử bất côn, bị quan văn đè nặng là một tệ đoan nhưng hắn không can gián mà còn muốn đổ thêm dầu vào lửa.
Nói về cuộc đào thoát ngoạn mục của quân Bắc Minh thì phải nói đến sự nhìn xa trông rộng của Dương Lăng. Hắn chưa nghĩ đến thăng đã lo chuyện thua. Vì vậy khi sau khi đánh chiếm Nhật Bản hắn đã lo đương lui nếu gặp biến cố. Một hệ thống đài báo hiệu đặc biệt được xây dựng cho đến quân cảng Wosan tại vịnh Wosan của Bắc Triều tiên. Đây mới là quân cảng bí mật của Dương Lăng chỉ cần quân cảng này còn thì Nguyên Hãn không bao giờ có thể phong tỏa đường biển đối với hắn. Vị thế của vịnh Wosan gần như vịnh Cam Ranh thế nên chỉ cần trú quân tại đây thì Hải quân đối phương quá khó tấn công. Chỉ cần xây pháo đài hai bên vịnh là có thể phong tỏa mọi hướng tấn công của tàu địch. Thanh Đảo cách không xa Bắc Kinh thế nên rất nhanh Dương Lăng nhận được tin báo, phản ứng đầu tiên là hắn cho đốt các đài báo hiệu đặc biệt này, khi Wosan cảng nhận được loại tín hiệu này thì họ chỉ có một mục đích duy nhất là dùng khoái thuyền thông báo quân Bắc Minh phải rút lui bằng mọi giá về Wosan. Quả thật Dương Lăng rất trí kế, thế nhưng sau lần thua đau năm ngoái mà để mất Sơn Tây tại sao hắn không rút kinh nghiệm mà để thất bại liên tiếp về sau. Đừng đổ tại vũ khí, bởi với quân số và sự dũng mãnh của lính phương bắc hắn hoàn toàn có thể san lấp khoảng cách này. Mà kể ra thì chỉ có vũ khí của Nam Việt quân chính quy mới vượt trội hắn thôi, còn quân Mông cổ, Nam Kính chỉ nhỉnh hơn vũ khí mới nhất của hắn một chút mà thôi.
Chuyện là Dương Lăng biết thừa nếu đế quốc Bắc Minh vẫn lạc hậu thì muôn đời hắn không ngóc đầu dậy. Không thấy lính phương Nam yếu như sên mà giờ đây dũng mãnh thế nào. Tất cả là do chế độ mà ra, Thuận Thiên Nam Minh chả được cái gì giỏi chỉ được cái dám bắt chước dám thay đổi là tài. Không tin thì nhìn vào biên chế quân đội Nam Minh thì biết, có điểm nào là giống quân đội Phong kiến không.? Không tin thì nhìn vào triều đình thì biết, các bộ, ngành chia rõ chức năn không chồng chéo, đến cả quốc hội cũng có luôn. Chỉ thiếu nước hoàng đế nhường ra một nửa quyền lực thì đã giống Nam Việt như đúc. Sự thay đổi này đã mang đến việc Nam Minh trở nên hùng mạnh hơn Bắc Minh về cốt lõi. Nếu ở Bắc Minh Dương Lăng hắn chỉ cần nói hai chữ thay đổi cơ cấu quân đội thì ngay lập tức bị xử trảm ngay. Vì điều đó đụng chạm nhạy cảm của quân vương. Chu Đệ rất không tồi, thế nhưng Dương Lăng là bề tôi nên không thể ảnh hưởng đến gã này nhiều thư thể Nguyên Hãn ảnh hưởng Thuận Thiên. Hai người họ là ngang hàng nên khi Nguyên Hãn đưa ra đề nghị thì Thuận Thiên đế rất coi trọng mà xuy xét. Thế nhưng quan hệ quân thần của Chu đệ và Dương Lăng không thể làm đến mức này, ít nhất lúc này là không thể. Mà thời gian không chờ Dương Lăng, Nam Minh đang cường đại trông thấy theo từng ngày. Vậy để thoát ra khỏi vũng lầy này thi bắt buộc Dương Lăng phải nắm lấy quyền có tiếng nói cuối cùng, cái suy nghĩ này đã nảy sinh từ lúc hắn bị ép điều quân cần vương năm ngoái làm cho kế hoạch của hắn triệt hạ Nguyên Hãn tan thành bọt biển. Mà cái ý nghĩ muốn nắm toàn quyền trong tay đánh khắp thiên hạ đã nhen nhóm lên rồi thì lại càng ngày càng bùng phát. Đây là con đường duy nhất của hắn có thể đi thông....
Kể từ đó một loạt kế hoạch được vạch ra, dù biết quân đội bị đối xử bất côn, bị quan văn đè nặng là một tệ đoan nhưng hắn không can gián mà còn muốn đổ thêm dầu vào lửa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.