Quyển 7 - Chương 309: 306-6: Dùng trí lấy Đô Đô Trại (hạ)
Nguyệt Quan
10/05/2018
Một tên sĩ binh bên cạnh nghe xong tức thì đau khổ nhắm tịt mắt lại: Hai cái vòng bạc đang ôm trong người thì đáng giá bao nhiêu tiền chứ? Biết
đó là gạch vàng ta đã cậy một mảnh lên giấu đi, còn phải làm lính nữa
sao?
- Gạch vàng?
Tống Tiểu Ái cũng hiếu kỳ ngồi xuống, rút đao ra, dùng cán đao gõ gõ mặt đất, nói:
- Không phải vàng chẳng phải gỗ ….không giống vàng, đại nhân.
Dương Lăng cậy lấy viên gạch to lớn trơn bóng nhẵn mịn, hai mắt xuất thần lẩm bẩm:
- Không sai, đây là gạch vàng! Là ngự gạch chỉ có Kim Loan điện mới được trang bị. Thì ra nơi đây, thì ra nơi đây…thì ra là vậy…gã A Đại Vương này cũng học hỏi khá đầy đủ đấy chứ.
Mọi người chẳng ai biết hắn đang lẩm bẩm gì, nhưng đều biết được đây là gạch vàng, dám dùng ngự gạch của hoàng đế, gã A Đại Vương này cũng thật xem bản thân là Hoàng đế thật thụ rồi.
Gã sĩ binh thống khổ khó hiểu kia cũng nhanh chóng bay từ địa ngục lên lại thiên đàng, gã mãn nguyện ôm hai chiếc vòng bạc dày cộm trong lòng, thở phào nói:
- Thế này là đủ…tốt thật!
Thì ra những viên gạch này là do A Đại Vương muốn làm hoàng đế nên đã bỏ ra số vàng lớn để mua, nói như vậy Thục Hiền Vương tạo phản, đúng là giả dối hư ảo? Cũng phải, người của Xưởng Vệ nếu nghe ngóng được phía Tứ Xuyên có người mua bán gạch vàng, ý niệm đầu tiên hiển nhiên là Thục Vương tạo phản, ai mà ngờ được đó là do tù trưởng Đô Chưởng Man mua chứ? Giờ thì tốt rồi, giải quyết xong vấn đề, cũng xem như có thể về Kinh báo cáo kết quả, để hoàng thượng yên tâm.
Dương Lăng nghĩ đến đây, trong lòng vui mừng khôn xiết.
Nhưng hắn đứng dậy ngẩng đầu nhìn, các quan trong điện hiển nhiên không ai quan tâm đến vấn đề gạch vàng:
Tự chế đại kiệu, ô vàng áo xà, tự mình xưng vương, những điều này đã là tạo phản rồi, cộng thêm việc thu mua gạch vàng thì có là gì? Vấn đề là: Thế tử Thục vương đang ở đâu kìa?
Lúc này Dương Lăng mới nhớ ra vấn đề mọi người đang quan tâm, hắn ngượng nghịu cười một cái, đang muốn căn dặn người đi lục soát toàn thành, bất chợt Thôi Quý áp giải vài người Hán xông vào trong điện, lớn tiếng nói:
- Khởi bẩm đại nhân, những người này là sơn tặc lưu dân sống dựa vào người Man, bị bọn ta bắt được thì nói là có đại sự vô cùng quan trọng cần khởi bẩm Khâm sai đại nhân.
Gã nói xong rồi thì nhấc chân lên đá vào mông một tên, mắng chửi nói:
- Tên tiểu tử này còn con mẹ nó uy hiếp ta, nói là chậm trễ đại sự ta đảm đương không nổi, ta dắt bọn chúng đến cho đại nhân xem, nếu không có việc gì quan trọng, chắc chắn sẽ chặt hết mấy cái đầu rùa này cho xem.
Dương Lăng nhìn mấy người Hán đó, Y phục mặc trên người vừa giống Hán vừa giống Man, nhưng diện mạo ngũ quan rõ ràng là người Hán, trong lòng hắn chợt động, liền tiến lên trước hỏi:
- Ta là Khâm sai Dương Lăng mà các ngươi muốn gặp, các ngươi có chuyện gì cần bẩm báo ta?
Mấy tên bị bắt nhìn nhìn trên dưới người Dương Lăng, lại nhìn đám quan trái phải vây quanh. Lúc này mới tin, tên dẫn đầu vội vàng quỳ gối khấu đầu nói:
- Khâm sai đại nhân tại thượng, thảo dân Vương Nhị Cẩu Nhi, mấy người chúng tôi được Thục Tiểu Vương gia điểm hóa, quyết tâm đầu quân triều đình, cho nên âm thầm cứu Tiểu Vương gia ra ngoài, đưa ngài đi ẩn nấp, đáng tiếc Man nhân canh giữ kỹ càng, mãi vẫn không thoát ra được, chúng tôi…
Gã còn chưa nói xong, các quan viên đã cùng vây quanh. Chu Nhượng Cận xông lên trước nhất, vẻ mặt ửng đỏ, kích động quát:
- Ngươi nói cái gì? Vương huynh ta được các ngươi cứu rồi sao? Huynh ấy đâu, mau dẫn ta đi gặp huynh ấy!
Vương Nhị Cẩu Nhi không biết người này là ai, nhưng dù sao ai trong nhà này nói thì gã cũng phải nghe, vội vàng đáp lời, dẫn mọi người ra khỏi đại vương điện, rẽ ngang rẽ dọc vòng đến nơi bọn họ trú ngụ.
Dọc đường nghe mấy người này nói, mọi người cũng sơ lược hiểu được tình hình. Thì ra Thế tử Chu Nhượng Hủ bị A Đại Vương giả ý mời gọi y đàm phán, dụ y vào trong núi bắt làm con tin, trái lại cũng khá xem trọng vị phạm nhân này, hy vọng vơ vét được một món hời lớn từ trên người Thế tử. Ông ta cảm thấy những người coi ngục đều là người Man không biết tiếng Hán, cho nên cố tình tìm vài người Hán phạm án chạy lên núi đi hầu hạ người.
Chiếu theo cách nói của bọn họ, Tiểu vương gia đó là người tài học uyên thâm, rất biết giáo hóa, thường xuyên nói đạo làm người, đối nhân xử thế cho bọn họ nghe, khiến bọn họ xúc động, đợi khi Lăng Tiêu Sơn thất thủ, Đô Đô Trại lại thất thủ, mấy người này lo sợ, cảm thấy Tiểu Vương Gia nói rất có đạo lý, thế là được tiểu Vương gia điểm hóa, lấy rượu chuốc say Man binh canh ngục, cứu thoát y ra, sau đó giết chết người Man đó, thi thể cũng ném đi.
Man nhân tuy rằng kính cẩn nghe theo, nhưng không biết nói lời a dua xu nịnh, những người này miệng mồm lò xo, thường xuyên tâng bốc A Đại Vương như thần tiên, cho nên rất ư tín nhiệm bọn họ. Thông qua một phen quỷ biện của họ, A Đại Vương không ngờ chẳng chút nghi ngờ họ, huống hồ từng phái người lục soát nơi ở bọn họ, cũng đích thị chẳng có gì đáng ngờ.
Vừa hay tin Dương Lăng là Gia Cát Khổng Minh hạ phàm đã lan truyền từ miệng người này sang người kia rồi truyền đến trên núi, hai bên đối chiếu, mấy người Hán này cũng nhân cơ hội châm dầu vào lửa, chuyện Dương Khổng Minh sử dụng ngũ quỷ vận chuyển đại pháp cứu thoát thế tử Thục Vương như ván đã đóng thuyền.
Thấy chẳng ai hoài nghi nữa, mấy người này sợ Tiểu Vương gia ẩn nấp trên núi bị dã thú ăn thịt, vội vàng lại lén lút đón về giấu trong hầm nhà.
Đám người Dương Lăng vừa nghe, vừa đi theo họ vội vàng bước đi, đến nơi, mấy tên người Hán vội xốc tấm da thú hôi tanh lên, kéo tấm ván gỗ rồi gọi to:
- Tiểu vương gia, Khâm sai đại nhân bọn ta đến đón người, người mau ra ngoài đi.
Một lúc sau, cái thang chuyển động, một gương mặt trắng bệch lộ diện từ trong động, nheo mắt nhìn mọi người. Chu Nhượng Cận nhìn kỹ một cái, vui mừng hô lên:
- Vương huynh, vương huynh, quả nhiên huynh còn sống, trời có mắt thấy!
Người đó vẻ mặt thanh tú, cũng có bảy phần giống Chu Nhượng Cận, chỉ có đều khí sắc hơi kém, lúc này y cũng nhìn rõ được Chu Nhượng Cận, không kiềm được vui sướng thốt lên:
- Cẩn đệ, mọi người quả thật đã đến rồi.
Chu Nhượng Hủ ùa ra khỏi động, hai huynh đệ ôm chầm lấy nhau, không khỏi nước mắt ràn rụa.
- Nghe nói Thế tử đã nhiều mặt cảm hóa những người Hán ăn nhờ Man tặc, khiến chúng giác ngộ, xả thân cứu người, không biết Thế tử rốt cục đã dùng cách nào để điểm hóa đám tặc nhân này buông bỏ đồ đao, lập địa thành phật?
Mấy người cùng đi bộ xuống núi, Dương Lăng vừa đi vừa nói chuyện với Chu Nhượng Hủ đi bên cạnh.
Đã là ngày thứ ba rồi, A Đại Vương chạy đến sau Ngọc Bình Đôn thì bị lang binh bắt giữ. Để đề phòng vạn nhất Dương Lăng đã không áp giải phạm nhân về Kinh, trực tiếp chém đầu trình lên Kinh Thành. Phương Tam chạy đến Mẫu Trư trại cố chống đỡ, bị quan binh dùng tên bắn chết, tam hùng tướng Đô Chưởng Man từ nay chỉ còn lại A Nhị là không rõ tung tích.
Dương Lăng thiết lập Phủ vệ binh ở Cửu Ti Thành, quan binh và tù nhân dần rời khỏi núi, bọn họ là đám người ra khỏi núi sau cùng.
Thế tử đã thay nho phục, lúc này không chỉ diện mạo, tinh thần, khí chất cũng giống hệt như Chu Nhượng Cận, chỉ là nhìn có vẻ già dặn hơn một chút. Tuổi tác tuy không lớn, nhưng cũng có nét già dặn chín chắn, hoặc giả là do trưởng tử trong nhà, thường xuyên thay Thục Vương xử lý công vụ nên hình thành tật này chăng, cũng vì vậy mà Dương Lăng không hỏi gì y, cho đến khi cùng đi xuống núi, tâm trạng mọi người rất thư thái, Dương Lăng mới giả vờ vô ý hỏi câu hỏi luôn hiếu kỳ trong đầu.
Chu Nhượng Hủ vẫn cái vẻ mặt nghiêm túc ít cười nói. Y nhẹ nhàng vuốt cằm, thản nhiên nói:
- Cũng chẳng có gì, kể ra cũng phải cảm tạ Khâm sai đại nhân, cái ta dùng để điểm hóa mấy tên sơn tặc, không gì hơn là tiền vàng, mỹ nữ, công danh. Vốn dĩ bọn họ còn có chút do dự, nhưng sau khi đại nhân công hạ Đô Đô Trại, ít nhất ta lại có thêm một sinh mạng, thế là bọn họ đại triệt đại ngộ thôi.
Dương Lăng ngạc nhiên, tức thì cất tiếng cười to:
- Thì ra Thục vương thế tử, cũng là người dễ gần như vậy.
Chuyện Tự Châu đã xong, một trong những người cuối cùng của tam hùng tướng Đô Chưởng Man là A Nhị chạy đến Đại Bàn khẩu Quý Châu, cũng bị thủ quân bắt lấy, trảm tại chỗ, lấy thủ cấp trình lên, phản loạn của Đô Chưởng Man bị Dương Lăng lấy thế lôi đình vạn quân triệt để hóa giải, từ đó cũng khó lòng hình thành lại quy mô tạo phản.
Các bộ phận quân đội luận công ban thưởng, lần lượt trở về nơi đóng quân. Triều đình cũng hạ ý chỉ, chính thức bổ nhiệm Yên Cao Tài làm Tự Châu Lục huyện Tuần phủ sứ, tiết chế quân chính luật phú học chư hạng sự vụ địa phương. Dương Lăng hứa hẹn với y: Trong thời gian ba năm, để Yên Cao Tài thống trị một phương, đợi sau ba năm hết nhiệm kỳ, sẽ phái quan viên thế chức cho y, đề cử y vào Kinh làm quan.
Dương Lăng và Chu Nhượng Hủ, Chu Nhượng Cận cùng Tống Tiểu Ái quay về Thành Đô, Yên Tuần Phủ tiễn đến một chỗ núi cao, Dương Lăng dừng ngựa quay đầu nói:
- Yên đại nhân, tiễn quân nghìn dặm, cuối cùng cũng phải chia tay. Sự vụ Tự Châu bận rộn, nơi nơi cần đại nhân phí sức lao tâm, mời ngài dừng bước!
Yên Cao Tài mỉm cười vái chào, thoải mái nói:
- Dạ vâng, ty chức cung tiễn Khâm sai đại nhân, Thế Tử, Nhị Vương Tử, Tống tổng Binh và Chư vị đại nhân.
Dương Lăng khẽ mỉm cười, quay đầu quơ roi ngựa quát:
- Cha!
Người ngựa đại đội rời đi xa, quay đầu nhìn, Yên Tuần Phủ vẫn đứng trên đồi cao đưa tiễn.
Đang đi về phía trước, Tống Tiểu Ái đột ngột chỉ về vách núi bóng loáng đối diện sông, vui mừng nói:
- Đại nhân, ngài mau nhìn kìa!
Dương Lăng ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một mặt đá xanh như gương, có một chữ đỏ to đùng, hành thư mãnh mẽ có lực.
Bình Man Bi
Minh Chính Đức nguyên niên, tháng mười đã đến, Khâm Sai Tuần Thú Đại Thần Dương Lăng, Thục Vương Tử Chu Nhượng Cận, Đô Chỉ Huy Sử Lý Sâm, Bố Chính Sử Tham Chính…Bặc Vương Sơn, Đồng La Lĩnh, Lăng Tiêu Thành, Đô Đô Trại liên tiếp chiến tranh, thế như chẻ tre, đại quân hội sư tại Cửu Ti Thành.
Đương thiên binh đại tiệp, vi kinh lược vạn thế chi hùng đồ dã.
Duy thì phong quyển trường vân, nhật khai âm cốc.
Tương dữ thù thương tuyệt đỉnh, dược kiếm huyền nham;
phủ thị vạn táo tinh đồn, man sào cúc vi tiêu thổ;
vọng tây nam chư di ách tắc, tận tại mục trung.
Thành thiên cổ kỳ quan, thị dụng lặc thạch, dĩ chí bất hủ.
Tự Châu Tuần Phủ Sử Yên Cao Tài ngâm thơ ký sự, lưu niên thiên cổ.
Đãng khấu thần binh xuất tiễu bích, đồng lai bễ nghễ tiếp câu trần.
Phù tang nhật xuất càn khôn tích, ngọc lũy vân đôi hổ báo đồn.
Ốc thổ dĩ quy thần vũ cống, trung hưng trọng thác quỷ phương tân.
Hoan hài tụy lực chư văn vũ, thắng quân hồi thì vạn hác xuân.
- Gạch vàng?
Tống Tiểu Ái cũng hiếu kỳ ngồi xuống, rút đao ra, dùng cán đao gõ gõ mặt đất, nói:
- Không phải vàng chẳng phải gỗ ….không giống vàng, đại nhân.
Dương Lăng cậy lấy viên gạch to lớn trơn bóng nhẵn mịn, hai mắt xuất thần lẩm bẩm:
- Không sai, đây là gạch vàng! Là ngự gạch chỉ có Kim Loan điện mới được trang bị. Thì ra nơi đây, thì ra nơi đây…thì ra là vậy…gã A Đại Vương này cũng học hỏi khá đầy đủ đấy chứ.
Mọi người chẳng ai biết hắn đang lẩm bẩm gì, nhưng đều biết được đây là gạch vàng, dám dùng ngự gạch của hoàng đế, gã A Đại Vương này cũng thật xem bản thân là Hoàng đế thật thụ rồi.
Gã sĩ binh thống khổ khó hiểu kia cũng nhanh chóng bay từ địa ngục lên lại thiên đàng, gã mãn nguyện ôm hai chiếc vòng bạc dày cộm trong lòng, thở phào nói:
- Thế này là đủ…tốt thật!
Thì ra những viên gạch này là do A Đại Vương muốn làm hoàng đế nên đã bỏ ra số vàng lớn để mua, nói như vậy Thục Hiền Vương tạo phản, đúng là giả dối hư ảo? Cũng phải, người của Xưởng Vệ nếu nghe ngóng được phía Tứ Xuyên có người mua bán gạch vàng, ý niệm đầu tiên hiển nhiên là Thục Vương tạo phản, ai mà ngờ được đó là do tù trưởng Đô Chưởng Man mua chứ? Giờ thì tốt rồi, giải quyết xong vấn đề, cũng xem như có thể về Kinh báo cáo kết quả, để hoàng thượng yên tâm.
Dương Lăng nghĩ đến đây, trong lòng vui mừng khôn xiết.
Nhưng hắn đứng dậy ngẩng đầu nhìn, các quan trong điện hiển nhiên không ai quan tâm đến vấn đề gạch vàng:
Tự chế đại kiệu, ô vàng áo xà, tự mình xưng vương, những điều này đã là tạo phản rồi, cộng thêm việc thu mua gạch vàng thì có là gì? Vấn đề là: Thế tử Thục vương đang ở đâu kìa?
Lúc này Dương Lăng mới nhớ ra vấn đề mọi người đang quan tâm, hắn ngượng nghịu cười một cái, đang muốn căn dặn người đi lục soát toàn thành, bất chợt Thôi Quý áp giải vài người Hán xông vào trong điện, lớn tiếng nói:
- Khởi bẩm đại nhân, những người này là sơn tặc lưu dân sống dựa vào người Man, bị bọn ta bắt được thì nói là có đại sự vô cùng quan trọng cần khởi bẩm Khâm sai đại nhân.
Gã nói xong rồi thì nhấc chân lên đá vào mông một tên, mắng chửi nói:
- Tên tiểu tử này còn con mẹ nó uy hiếp ta, nói là chậm trễ đại sự ta đảm đương không nổi, ta dắt bọn chúng đến cho đại nhân xem, nếu không có việc gì quan trọng, chắc chắn sẽ chặt hết mấy cái đầu rùa này cho xem.
Dương Lăng nhìn mấy người Hán đó, Y phục mặc trên người vừa giống Hán vừa giống Man, nhưng diện mạo ngũ quan rõ ràng là người Hán, trong lòng hắn chợt động, liền tiến lên trước hỏi:
- Ta là Khâm sai Dương Lăng mà các ngươi muốn gặp, các ngươi có chuyện gì cần bẩm báo ta?
Mấy tên bị bắt nhìn nhìn trên dưới người Dương Lăng, lại nhìn đám quan trái phải vây quanh. Lúc này mới tin, tên dẫn đầu vội vàng quỳ gối khấu đầu nói:
- Khâm sai đại nhân tại thượng, thảo dân Vương Nhị Cẩu Nhi, mấy người chúng tôi được Thục Tiểu Vương gia điểm hóa, quyết tâm đầu quân triều đình, cho nên âm thầm cứu Tiểu Vương gia ra ngoài, đưa ngài đi ẩn nấp, đáng tiếc Man nhân canh giữ kỹ càng, mãi vẫn không thoát ra được, chúng tôi…
Gã còn chưa nói xong, các quan viên đã cùng vây quanh. Chu Nhượng Cận xông lên trước nhất, vẻ mặt ửng đỏ, kích động quát:
- Ngươi nói cái gì? Vương huynh ta được các ngươi cứu rồi sao? Huynh ấy đâu, mau dẫn ta đi gặp huynh ấy!
Vương Nhị Cẩu Nhi không biết người này là ai, nhưng dù sao ai trong nhà này nói thì gã cũng phải nghe, vội vàng đáp lời, dẫn mọi người ra khỏi đại vương điện, rẽ ngang rẽ dọc vòng đến nơi bọn họ trú ngụ.
Dọc đường nghe mấy người này nói, mọi người cũng sơ lược hiểu được tình hình. Thì ra Thế tử Chu Nhượng Hủ bị A Đại Vương giả ý mời gọi y đàm phán, dụ y vào trong núi bắt làm con tin, trái lại cũng khá xem trọng vị phạm nhân này, hy vọng vơ vét được một món hời lớn từ trên người Thế tử. Ông ta cảm thấy những người coi ngục đều là người Man không biết tiếng Hán, cho nên cố tình tìm vài người Hán phạm án chạy lên núi đi hầu hạ người.
Chiếu theo cách nói của bọn họ, Tiểu vương gia đó là người tài học uyên thâm, rất biết giáo hóa, thường xuyên nói đạo làm người, đối nhân xử thế cho bọn họ nghe, khiến bọn họ xúc động, đợi khi Lăng Tiêu Sơn thất thủ, Đô Đô Trại lại thất thủ, mấy người này lo sợ, cảm thấy Tiểu Vương Gia nói rất có đạo lý, thế là được tiểu Vương gia điểm hóa, lấy rượu chuốc say Man binh canh ngục, cứu thoát y ra, sau đó giết chết người Man đó, thi thể cũng ném đi.
Man nhân tuy rằng kính cẩn nghe theo, nhưng không biết nói lời a dua xu nịnh, những người này miệng mồm lò xo, thường xuyên tâng bốc A Đại Vương như thần tiên, cho nên rất ư tín nhiệm bọn họ. Thông qua một phen quỷ biện của họ, A Đại Vương không ngờ chẳng chút nghi ngờ họ, huống hồ từng phái người lục soát nơi ở bọn họ, cũng đích thị chẳng có gì đáng ngờ.
Vừa hay tin Dương Lăng là Gia Cát Khổng Minh hạ phàm đã lan truyền từ miệng người này sang người kia rồi truyền đến trên núi, hai bên đối chiếu, mấy người Hán này cũng nhân cơ hội châm dầu vào lửa, chuyện Dương Khổng Minh sử dụng ngũ quỷ vận chuyển đại pháp cứu thoát thế tử Thục Vương như ván đã đóng thuyền.
Thấy chẳng ai hoài nghi nữa, mấy người này sợ Tiểu Vương gia ẩn nấp trên núi bị dã thú ăn thịt, vội vàng lại lén lút đón về giấu trong hầm nhà.
Đám người Dương Lăng vừa nghe, vừa đi theo họ vội vàng bước đi, đến nơi, mấy tên người Hán vội xốc tấm da thú hôi tanh lên, kéo tấm ván gỗ rồi gọi to:
- Tiểu vương gia, Khâm sai đại nhân bọn ta đến đón người, người mau ra ngoài đi.
Một lúc sau, cái thang chuyển động, một gương mặt trắng bệch lộ diện từ trong động, nheo mắt nhìn mọi người. Chu Nhượng Cận nhìn kỹ một cái, vui mừng hô lên:
- Vương huynh, vương huynh, quả nhiên huynh còn sống, trời có mắt thấy!
Người đó vẻ mặt thanh tú, cũng có bảy phần giống Chu Nhượng Cận, chỉ có đều khí sắc hơi kém, lúc này y cũng nhìn rõ được Chu Nhượng Cận, không kiềm được vui sướng thốt lên:
- Cẩn đệ, mọi người quả thật đã đến rồi.
Chu Nhượng Hủ ùa ra khỏi động, hai huynh đệ ôm chầm lấy nhau, không khỏi nước mắt ràn rụa.
- Nghe nói Thế tử đã nhiều mặt cảm hóa những người Hán ăn nhờ Man tặc, khiến chúng giác ngộ, xả thân cứu người, không biết Thế tử rốt cục đã dùng cách nào để điểm hóa đám tặc nhân này buông bỏ đồ đao, lập địa thành phật?
Mấy người cùng đi bộ xuống núi, Dương Lăng vừa đi vừa nói chuyện với Chu Nhượng Hủ đi bên cạnh.
Đã là ngày thứ ba rồi, A Đại Vương chạy đến sau Ngọc Bình Đôn thì bị lang binh bắt giữ. Để đề phòng vạn nhất Dương Lăng đã không áp giải phạm nhân về Kinh, trực tiếp chém đầu trình lên Kinh Thành. Phương Tam chạy đến Mẫu Trư trại cố chống đỡ, bị quan binh dùng tên bắn chết, tam hùng tướng Đô Chưởng Man từ nay chỉ còn lại A Nhị là không rõ tung tích.
Dương Lăng thiết lập Phủ vệ binh ở Cửu Ti Thành, quan binh và tù nhân dần rời khỏi núi, bọn họ là đám người ra khỏi núi sau cùng.
Thế tử đã thay nho phục, lúc này không chỉ diện mạo, tinh thần, khí chất cũng giống hệt như Chu Nhượng Cận, chỉ là nhìn có vẻ già dặn hơn một chút. Tuổi tác tuy không lớn, nhưng cũng có nét già dặn chín chắn, hoặc giả là do trưởng tử trong nhà, thường xuyên thay Thục Vương xử lý công vụ nên hình thành tật này chăng, cũng vì vậy mà Dương Lăng không hỏi gì y, cho đến khi cùng đi xuống núi, tâm trạng mọi người rất thư thái, Dương Lăng mới giả vờ vô ý hỏi câu hỏi luôn hiếu kỳ trong đầu.
Chu Nhượng Hủ vẫn cái vẻ mặt nghiêm túc ít cười nói. Y nhẹ nhàng vuốt cằm, thản nhiên nói:
- Cũng chẳng có gì, kể ra cũng phải cảm tạ Khâm sai đại nhân, cái ta dùng để điểm hóa mấy tên sơn tặc, không gì hơn là tiền vàng, mỹ nữ, công danh. Vốn dĩ bọn họ còn có chút do dự, nhưng sau khi đại nhân công hạ Đô Đô Trại, ít nhất ta lại có thêm một sinh mạng, thế là bọn họ đại triệt đại ngộ thôi.
Dương Lăng ngạc nhiên, tức thì cất tiếng cười to:
- Thì ra Thục vương thế tử, cũng là người dễ gần như vậy.
Chuyện Tự Châu đã xong, một trong những người cuối cùng của tam hùng tướng Đô Chưởng Man là A Nhị chạy đến Đại Bàn khẩu Quý Châu, cũng bị thủ quân bắt lấy, trảm tại chỗ, lấy thủ cấp trình lên, phản loạn của Đô Chưởng Man bị Dương Lăng lấy thế lôi đình vạn quân triệt để hóa giải, từ đó cũng khó lòng hình thành lại quy mô tạo phản.
Các bộ phận quân đội luận công ban thưởng, lần lượt trở về nơi đóng quân. Triều đình cũng hạ ý chỉ, chính thức bổ nhiệm Yên Cao Tài làm Tự Châu Lục huyện Tuần phủ sứ, tiết chế quân chính luật phú học chư hạng sự vụ địa phương. Dương Lăng hứa hẹn với y: Trong thời gian ba năm, để Yên Cao Tài thống trị một phương, đợi sau ba năm hết nhiệm kỳ, sẽ phái quan viên thế chức cho y, đề cử y vào Kinh làm quan.
Dương Lăng và Chu Nhượng Hủ, Chu Nhượng Cận cùng Tống Tiểu Ái quay về Thành Đô, Yên Tuần Phủ tiễn đến một chỗ núi cao, Dương Lăng dừng ngựa quay đầu nói:
- Yên đại nhân, tiễn quân nghìn dặm, cuối cùng cũng phải chia tay. Sự vụ Tự Châu bận rộn, nơi nơi cần đại nhân phí sức lao tâm, mời ngài dừng bước!
Yên Cao Tài mỉm cười vái chào, thoải mái nói:
- Dạ vâng, ty chức cung tiễn Khâm sai đại nhân, Thế Tử, Nhị Vương Tử, Tống tổng Binh và Chư vị đại nhân.
Dương Lăng khẽ mỉm cười, quay đầu quơ roi ngựa quát:
- Cha!
Người ngựa đại đội rời đi xa, quay đầu nhìn, Yên Tuần Phủ vẫn đứng trên đồi cao đưa tiễn.
Đang đi về phía trước, Tống Tiểu Ái đột ngột chỉ về vách núi bóng loáng đối diện sông, vui mừng nói:
- Đại nhân, ngài mau nhìn kìa!
Dương Lăng ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một mặt đá xanh như gương, có một chữ đỏ to đùng, hành thư mãnh mẽ có lực.
Bình Man Bi
Minh Chính Đức nguyên niên, tháng mười đã đến, Khâm Sai Tuần Thú Đại Thần Dương Lăng, Thục Vương Tử Chu Nhượng Cận, Đô Chỉ Huy Sử Lý Sâm, Bố Chính Sử Tham Chính…Bặc Vương Sơn, Đồng La Lĩnh, Lăng Tiêu Thành, Đô Đô Trại liên tiếp chiến tranh, thế như chẻ tre, đại quân hội sư tại Cửu Ti Thành.
Đương thiên binh đại tiệp, vi kinh lược vạn thế chi hùng đồ dã.
Duy thì phong quyển trường vân, nhật khai âm cốc.
Tương dữ thù thương tuyệt đỉnh, dược kiếm huyền nham;
phủ thị vạn táo tinh đồn, man sào cúc vi tiêu thổ;
vọng tây nam chư di ách tắc, tận tại mục trung.
Thành thiên cổ kỳ quan, thị dụng lặc thạch, dĩ chí bất hủ.
Tự Châu Tuần Phủ Sử Yên Cao Tài ngâm thơ ký sự, lưu niên thiên cổ.
Đãng khấu thần binh xuất tiễu bích, đồng lai bễ nghễ tiếp câu trần.
Phù tang nhật xuất càn khôn tích, ngọc lũy vân đôi hổ báo đồn.
Ốc thổ dĩ quy thần vũ cống, trung hưng trọng thác quỷ phương tân.
Hoan hài tụy lực chư văn vũ, thắng quân hồi thì vạn hác xuân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.