Quyển 7 - Chương 311: 307-2: Nhân tận kỳ tài (2)
Nguyệt Quan
10/05/2018
Dương Lăng lòng tràn đầy hạnh phúc, dưới sự tùy tùng của huynh đệ Chu Nhượng Hủ chậm rãi tiến vào cung Dương Thanh.
Mãi đến lúc đến gần cung Đấu Mỗ, Dương Lăng lòng dạ bình yên mới chợt nhớ ra bóng người lượn lờ trong Vọng Trúc Khê. Còn có cả thích khách bị phát hiện bên ngoài Tĩnh Tâm các cung Thanh Dương, tách biệt với bên ngoài. Môt vài bóng ma lại hiên lên trong lòng hăn. - Nếu như Thục Vương không phản ý? Vậy thì là ai muốn theo dõi ta? Từ lúc vào nước Thục theo dõi ta, người đó là ai? Thời gian ở Tự Châu diệt phỉ lâu như thế người đó chưa từng lộ mặt, chẳng nhe từ bỏ rồi sao?
Dương Lăng suy tư về người đã lâu bị lãng quên này, sau khi lên Hậu uyển tam đài cùng anh em Chu Thị. Tin tức Đại thắng bình định phản loạn Tự Châu và Thế tử bình yên vô sự đã báo lến Thục Vương, nhưng vì đại quân đi vòng vèo, hành trình khó xác định, chi biết trong mấy ngày này quay về kinh thành, nhưng lại không biết cụ thể ngày tháng. Thế nên ba người đi đến trên " Đai Lão tử chuyển sinh", thân quân của Dương Lăng mới phát hiện.
Vừa nhìn thấy Dương Lăng hai thị vệ đeo đao liền mừng rỡ reo lên: - Đại nhân quay về rồi! Nói xong liền chạy lên quỳ xuống khấu kiến. Dương Lăng nhìn thấy cận vệ của mình cũng rất kích động, vội bước tới đỡ hai người.
Cũng lúc này những thị vệ khác cũng nhìn thấy Dương Lăng liền chạy ùa tới, từ xa chỉ nghe thấy Lưu Đại Bổng Chuy hô một tiếng lớn: - Thật sao? Ngươi dám gạt ta thì đừng trách lão tử đánh chết ngươi!
Đang noi thi thân hinh cao lơn cua hăn đa xuât hiên trên đai, vưa nhin thây Dương Lăng vôi bo cai ao thi vê đang túm trong tay phai, ngoác môm cươi lơn chay lên phia trươc noi: - Đung la đai nhân quay vê rôi, bi chưc khâu kiên đai nhân.
Mới vừa rồi đều là những binh lính to đầu thì thôi, lúc này đội trưởng thị vệ đi tới, thái độ không coi ai ra gì, chỉ chú ý chào hỏi với mình, hoàn toàn không để ý đến hai vị Vương tử bên cạnh, Dương Lăng co chút ngại ngùng, thế tử Chu Nhượng Hủ chưa từng gặp, nhưng Chu Nhượng Cận thì đã từng gặp qua, sao lại làm như không biết.
Tính khí hai vị vương tử đều rất tốt không ai giận, mà chỉ mỉm cười đứng bên cạnh nhìn thái độ thật của bọn họ. Dương Lăng cười quay người, đang định chào hỏi hai vị vương tử thì Chu Nhượng Cận đột nhiên thay đổi sắc mặt, đứng đậy như một cơn gió lốc, con đao ở thắt lưng một thị vệ đã bị y giât mất.
Động tác xông người rất nhanh, may mà Dương Lăng luyên kiếm đã lâu, thị lực nhạy bén có thể nhìn thấy mọi hanh động của Chu Nhượng Cân. Chu Nhượng Cân người đao hợp nhất phi thẳng tới chỗ một bụi cỏ, mồm quát lên: - Ra đây!
Đao chạm vào lá cây, Chu Nhượng Cận bông xoay tròn tiếp đất, "ầm" một tiếng cả bui cỏ bị một đao của y chém đứt một nửa, cành lá rơi lả tả, hiệp phong đơn đao đâm thẳng qua những mảnh vụn của cành lá chạm vào đỉnh mũi của một người đã bị doa đến mặt mũi há hốc rồi mới ngừng, luồng gió của đao làm cho tóc người kia bay lên.
- Thân thủ thật cường tráng, sát khí thật nhạy bén, đao pháp này Chậc chậc chậc, không biết Ngũ Hán Siêu có chịu nổi không! Trong lòng Dương Lăng ngạc nhiên, đem Chu Nhượng Cân so sánh với Ngũ Hán Siêu thật không biêt ngai.
Cành lá rơi lả tả đầy trời, lúc này đã nhìn rõ mặt ngươi đấy, Chu Nhượng Cân hoảng sợ kêu lên run sợ: - Là muôi!
Chu Nhượng Hủ cũng ngẩn ra, kêu lên kinhh ngạc: - Tương Nhi, muôi trốn ở đây làm gì? Lúc này Dương Lăng mới thu lại ánh mắt trên mũi dao nhìn về phía bụi cỏ, chỉ thấy đấy là một người con gái thân hình nhỏ nhắn. Người cô mặc một bộ áo dài màu xanh nước, áo khoác ngoài bằng lụa, hai vạt áo đính trước ngực bằng cúc màu vàng, làm lộ ra đôi ngực mềm mại của người con gái vừa dậy thì, dường như chưa đầy đặn lắm.
Phần dưới nàng mặc một chiếc váy ngắn màu xanh ngọc, chiếc đai cùng màu quấy lấy cai eo mỏng manh nhưng không thiếu thịt, quấn ra những đường cong vô cùng đẹp mắt. Vì bị doạ đến ngồi bệt xuống đất, mấy bụi cỏ trước mặt lại bị Chu Nhượng Cân chém đứt sạch, thế nên đứng chỗ đó có thể nhìn loáng thoáng cái quần lụa màu vàng non và giày màu trắng dưới váy.
- Cô bé này chắc chỉ tầm mười ba mười bốn tuổi. Từ cái vai và lưng non nớt của cô Dương Lăng đoán vậy. Những người phụ nữ lớn tuổi hơn một chút dù có xinh đẹp như thế thì lớp mơ dưới da cũng hình thành làm cho thịt dưới vai và lưng ít đi, nói chung là vẫn có khac biệt khá lớn.
Mặt cô gái rất trắng, môi cũng màu trắng, một giọt mồ hôi từ từ chảy từ đỉnh mũi nhỏ nhắn tinh xảo xuống, "xoạch" rơi xuống mũi kiếm. Hai con mắt nhìn chằm chằm mũi đao đã biến thành ánh mắt chọi gà.
- Nếu như sắc mặt cô gái cóánh mắt chọi gà này không phải bị hoảng sợ như quỷ, thì nhất định là một tiểu mỹ nữ xinh đẹp. Dương Lăng lần nữa đưa ra phán đoán, sau đó nhìn thấy hai con mắt ngươi con gái trợn lên, con ngươi cũng biến thành màu trắng.
Còn chưa nhìn thấy Thục Vương người yếu hay ngất, tiểu quân chúa lại ngất trước, may mà Chu Nhượng Cân phản ứng nhanh, vừa nhìn thấy tiểu muội mặt mũi nhợt nhạt người ngả về phía sau vội vàng chạy lên trước đỡ lấy người cô, vội bỏ đao xuống bế cô bước ra khỏi bụi cỏ.
Chu Nhượng Hủ thấy tiểu muội không bị thương mới yên tâm, nhưng vẫn trách: - Đê lỗ mãng quá đi, ở đây có bao nhiêu thị vệ của Dương đại nhân, bên trong sao lại có thích khách, lần này mặc dù không làm Tương Nhi bị thương, nhưng cũng bị hù không ít.
Trán Chu Nhượng Cân cũng toát mồ hôi, y cũng không dám đáp lại lời đại ca, vội vàng bắt mạch Chu Tương Nhi, sau đó yêm tâm điểm lên người cô hai cái.
Chu Tương Nhi dần tỉnh lại, nhìn thấy đại ca nhị ca liền khóc òa lên, sau đó bắt đầu kể lại Lưu Đại Bổng Chùy và quân lính cả gã ngược đãi cô như thế nào, không cho cô bước ra vườn sau cung Thanh Dương một bước, chẳng khác gì biến cô thành phạm nhân
Từ ghi chép số lần cô chốn chạy thất bại, hôm nay cũng là một lần quân chúa Chu Tương Nhi trốn chạy, hành động vượt tù, nhưng.lại thất bại.
Nếu đổi lại là Dương Lăng vừa xuất phát đi Tự Châu thì sẽ không để ý cô nói gì. Hắn bày mưu Lưu Đại Bổng Chùy khống chế cung Dương Thanh nghiêm mật, bê ngoài thì đường hoàng nói sơ người ám sát Vương gia, sợ những tin tức hỗn loạn ảnh hưởng đến bệnh tình của Vương gia, nhưng thực ra mục đích là để giam lỏng bọn họ. Lý do vốn đã gượng ép chỉ là vì sự an toàn của bản thân, hắn cũng không nghĩ đến. Giờ đây đã biết Thục vương không có ý mưu phản, nghe khổ chủ kêu oan, Dương Lăng không khỏi dở khóc dở cười.
Chu Tương Nhi khóc lóc một phen, làm anh anh em Chu Nhượng Hu cũng mặt đỏ tía tai. Chu Nhượng Hu không biết mục đích chính của Dương Lăng đến Tứ Xuyên, chỉ biết cục diện rối rắm cua Tứ Xuyên là do khâm sai đại nhân thu dọn, nói gián tiếp thì mạng của chính y cũng là do Dương Lăng cứu. Dương Lăng làm như thế có thể là có chút quá đáng, mặc dù nói khác người nhưng cũng là có lòng tốt, người ta có ơn lớn với nhà mình. Tiểu muội nói trước mặt như thế có thể thấy nhà Thục Vương không chu đao.
Mãi đến lúc đến gần cung Đấu Mỗ, Dương Lăng lòng dạ bình yên mới chợt nhớ ra bóng người lượn lờ trong Vọng Trúc Khê. Còn có cả thích khách bị phát hiện bên ngoài Tĩnh Tâm các cung Thanh Dương, tách biệt với bên ngoài. Môt vài bóng ma lại hiên lên trong lòng hăn. - Nếu như Thục Vương không phản ý? Vậy thì là ai muốn theo dõi ta? Từ lúc vào nước Thục theo dõi ta, người đó là ai? Thời gian ở Tự Châu diệt phỉ lâu như thế người đó chưa từng lộ mặt, chẳng nhe từ bỏ rồi sao?
Dương Lăng suy tư về người đã lâu bị lãng quên này, sau khi lên Hậu uyển tam đài cùng anh em Chu Thị. Tin tức Đại thắng bình định phản loạn Tự Châu và Thế tử bình yên vô sự đã báo lến Thục Vương, nhưng vì đại quân đi vòng vèo, hành trình khó xác định, chi biết trong mấy ngày này quay về kinh thành, nhưng lại không biết cụ thể ngày tháng. Thế nên ba người đi đến trên " Đai Lão tử chuyển sinh", thân quân của Dương Lăng mới phát hiện.
Vừa nhìn thấy Dương Lăng hai thị vệ đeo đao liền mừng rỡ reo lên: - Đại nhân quay về rồi! Nói xong liền chạy lên quỳ xuống khấu kiến. Dương Lăng nhìn thấy cận vệ của mình cũng rất kích động, vội bước tới đỡ hai người.
Cũng lúc này những thị vệ khác cũng nhìn thấy Dương Lăng liền chạy ùa tới, từ xa chỉ nghe thấy Lưu Đại Bổng Chuy hô một tiếng lớn: - Thật sao? Ngươi dám gạt ta thì đừng trách lão tử đánh chết ngươi!
Đang noi thi thân hinh cao lơn cua hăn đa xuât hiên trên đai, vưa nhin thây Dương Lăng vôi bo cai ao thi vê đang túm trong tay phai, ngoác môm cươi lơn chay lên phia trươc noi: - Đung la đai nhân quay vê rôi, bi chưc khâu kiên đai nhân.
Mới vừa rồi đều là những binh lính to đầu thì thôi, lúc này đội trưởng thị vệ đi tới, thái độ không coi ai ra gì, chỉ chú ý chào hỏi với mình, hoàn toàn không để ý đến hai vị Vương tử bên cạnh, Dương Lăng co chút ngại ngùng, thế tử Chu Nhượng Hủ chưa từng gặp, nhưng Chu Nhượng Cận thì đã từng gặp qua, sao lại làm như không biết.
Tính khí hai vị vương tử đều rất tốt không ai giận, mà chỉ mỉm cười đứng bên cạnh nhìn thái độ thật của bọn họ. Dương Lăng cười quay người, đang định chào hỏi hai vị vương tử thì Chu Nhượng Cận đột nhiên thay đổi sắc mặt, đứng đậy như một cơn gió lốc, con đao ở thắt lưng một thị vệ đã bị y giât mất.
Động tác xông người rất nhanh, may mà Dương Lăng luyên kiếm đã lâu, thị lực nhạy bén có thể nhìn thấy mọi hanh động của Chu Nhượng Cân. Chu Nhượng Cân người đao hợp nhất phi thẳng tới chỗ một bụi cỏ, mồm quát lên: - Ra đây!
Đao chạm vào lá cây, Chu Nhượng Cận bông xoay tròn tiếp đất, "ầm" một tiếng cả bui cỏ bị một đao của y chém đứt một nửa, cành lá rơi lả tả, hiệp phong đơn đao đâm thẳng qua những mảnh vụn của cành lá chạm vào đỉnh mũi của một người đã bị doa đến mặt mũi há hốc rồi mới ngừng, luồng gió của đao làm cho tóc người kia bay lên.
- Thân thủ thật cường tráng, sát khí thật nhạy bén, đao pháp này Chậc chậc chậc, không biết Ngũ Hán Siêu có chịu nổi không! Trong lòng Dương Lăng ngạc nhiên, đem Chu Nhượng Cân so sánh với Ngũ Hán Siêu thật không biêt ngai.
Cành lá rơi lả tả đầy trời, lúc này đã nhìn rõ mặt ngươi đấy, Chu Nhượng Cân hoảng sợ kêu lên run sợ: - Là muôi!
Chu Nhượng Hủ cũng ngẩn ra, kêu lên kinhh ngạc: - Tương Nhi, muôi trốn ở đây làm gì? Lúc này Dương Lăng mới thu lại ánh mắt trên mũi dao nhìn về phía bụi cỏ, chỉ thấy đấy là một người con gái thân hình nhỏ nhắn. Người cô mặc một bộ áo dài màu xanh nước, áo khoác ngoài bằng lụa, hai vạt áo đính trước ngực bằng cúc màu vàng, làm lộ ra đôi ngực mềm mại của người con gái vừa dậy thì, dường như chưa đầy đặn lắm.
Phần dưới nàng mặc một chiếc váy ngắn màu xanh ngọc, chiếc đai cùng màu quấy lấy cai eo mỏng manh nhưng không thiếu thịt, quấn ra những đường cong vô cùng đẹp mắt. Vì bị doạ đến ngồi bệt xuống đất, mấy bụi cỏ trước mặt lại bị Chu Nhượng Cân chém đứt sạch, thế nên đứng chỗ đó có thể nhìn loáng thoáng cái quần lụa màu vàng non và giày màu trắng dưới váy.
- Cô bé này chắc chỉ tầm mười ba mười bốn tuổi. Từ cái vai và lưng non nớt của cô Dương Lăng đoán vậy. Những người phụ nữ lớn tuổi hơn một chút dù có xinh đẹp như thế thì lớp mơ dưới da cũng hình thành làm cho thịt dưới vai và lưng ít đi, nói chung là vẫn có khac biệt khá lớn.
Mặt cô gái rất trắng, môi cũng màu trắng, một giọt mồ hôi từ từ chảy từ đỉnh mũi nhỏ nhắn tinh xảo xuống, "xoạch" rơi xuống mũi kiếm. Hai con mắt nhìn chằm chằm mũi đao đã biến thành ánh mắt chọi gà.
- Nếu như sắc mặt cô gái cóánh mắt chọi gà này không phải bị hoảng sợ như quỷ, thì nhất định là một tiểu mỹ nữ xinh đẹp. Dương Lăng lần nữa đưa ra phán đoán, sau đó nhìn thấy hai con mắt ngươi con gái trợn lên, con ngươi cũng biến thành màu trắng.
Còn chưa nhìn thấy Thục Vương người yếu hay ngất, tiểu quân chúa lại ngất trước, may mà Chu Nhượng Cân phản ứng nhanh, vừa nhìn thấy tiểu muội mặt mũi nhợt nhạt người ngả về phía sau vội vàng chạy lên trước đỡ lấy người cô, vội bỏ đao xuống bế cô bước ra khỏi bụi cỏ.
Chu Nhượng Hủ thấy tiểu muội không bị thương mới yên tâm, nhưng vẫn trách: - Đê lỗ mãng quá đi, ở đây có bao nhiêu thị vệ của Dương đại nhân, bên trong sao lại có thích khách, lần này mặc dù không làm Tương Nhi bị thương, nhưng cũng bị hù không ít.
Trán Chu Nhượng Cân cũng toát mồ hôi, y cũng không dám đáp lại lời đại ca, vội vàng bắt mạch Chu Tương Nhi, sau đó yêm tâm điểm lên người cô hai cái.
Chu Tương Nhi dần tỉnh lại, nhìn thấy đại ca nhị ca liền khóc òa lên, sau đó bắt đầu kể lại Lưu Đại Bổng Chùy và quân lính cả gã ngược đãi cô như thế nào, không cho cô bước ra vườn sau cung Thanh Dương một bước, chẳng khác gì biến cô thành phạm nhân
Từ ghi chép số lần cô chốn chạy thất bại, hôm nay cũng là một lần quân chúa Chu Tương Nhi trốn chạy, hành động vượt tù, nhưng.lại thất bại.
Nếu đổi lại là Dương Lăng vừa xuất phát đi Tự Châu thì sẽ không để ý cô nói gì. Hắn bày mưu Lưu Đại Bổng Chùy khống chế cung Dương Thanh nghiêm mật, bê ngoài thì đường hoàng nói sơ người ám sát Vương gia, sợ những tin tức hỗn loạn ảnh hưởng đến bệnh tình của Vương gia, nhưng thực ra mục đích là để giam lỏng bọn họ. Lý do vốn đã gượng ép chỉ là vì sự an toàn của bản thân, hắn cũng không nghĩ đến. Giờ đây đã biết Thục vương không có ý mưu phản, nghe khổ chủ kêu oan, Dương Lăng không khỏi dở khóc dở cười.
Chu Tương Nhi khóc lóc một phen, làm anh anh em Chu Nhượng Hu cũng mặt đỏ tía tai. Chu Nhượng Hu không biết mục đích chính của Dương Lăng đến Tứ Xuyên, chỉ biết cục diện rối rắm cua Tứ Xuyên là do khâm sai đại nhân thu dọn, nói gián tiếp thì mạng của chính y cũng là do Dương Lăng cứu. Dương Lăng làm như thế có thể là có chút quá đáng, mặc dù nói khác người nhưng cũng là có lòng tốt, người ta có ơn lớn với nhà mình. Tiểu muội nói trước mặt như thế có thể thấy nhà Thục Vương không chu đao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.