Quyển 7 - Chương 313: 307-4: Nhân tận kỳ tài
Nguyệt Quan
10/05/2018
Dương Lăng quay về Thành Đô còn bân hơn cả ở Tự Châu, hai ngày liền tiếp đón quan các nơi đến chúc mừng, bày tiệc mời. Đến ngày thứ ba Dương
Lăng thực sự không thể chịu nổi cảnh rượu thịt nữa, bèn lấy cớ sức khỏe
không tốt nghỉ ngơi trong hành viên.
Sáng sớm luyện hội khí, rồi cùng Ngũ Hán Siêu múa võ. Dương Lăng nhớ lại kiếm pháp kinh người mà hôm đó Chu Nhượng Cân dung, liền tiện mồm nói với Ngũ Hán Siêu. Ngũ Hán Siêu là con nhà võ trời sinh nên đặc biệt quan tâm đến những người trong đạo, hỏi tỉ mỉ quá trình Chu Nhượng Cận ra tay.
Dương Lăng nổi hứng bèn thử diễn động tác tay quét ngang đâm thẳng một đường đẹp mê hôn đấy, miêu tả tư thế Chu Nhượng Cận dùng đao. Ngũ Hán Siêu nghĩ một chút rồi nói:
- Đao pháp hung hãn như vậy không giống với vo công Trung Nguyên. Môn phái võ lâm Ba Thục phần đông mọi người cũng dùng kiếm.
Tứ Xuyên ở phía tây, thường qua lại với những người Tây Vực. Phủ Thuc Vương tài hùng thế mạnh, tiếp xúc cũng toàn những nhân vật kiệt xuất Tây Vực. Võ công với đao pháp cua Nhị Vương tử, mười phần có đến tám chín phẩn là học từ đao khách Tây Vực.
Dương Lăng cười nói: - Vây với võ công của ngươi có đối phó được không?
Ngũ Hán Siêu khiêm tốn cười nói: - Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên. Chưa từng đấu qua Hán Siêu cũng không dám nói ngoa. Nhưng khu vực phía tây thảo nguyên bao la, trời cao đất rộng, đao pháp ở đó cũng hùng hồn có lực, khí phách tung hoành, thích hợp dùng để chém giết nơi chiến trận, càn quét một vùng, làm người tan tác.
Dương Lăng nghe xong cười ha ha nói: - Tên tiểu tử nhà ngươi, muốn nói hắn ta không hơn ngươi thì nói đi, còn vòng vo tam quốc. Đao pháp của Nhị vương tử thích hợp để giết người trên chiến trường, càn quét nghìn quân, nếu đánh đơn đấu đơn thì phải xem xét nhiều hơn về kỹ thuật chiêu võ, lại phải kém hơn ngươi rồi.
Ngũ Hán Siêu cười ha hả nói: - Ai cũng có sở trường riêng, có thế mạnh của người đấy.
Hai người đang cười nói thì Lưu Đại Bổng Chùy chạy tới. Dương Lăng chỉ Đại Bổng Chùy cười nói:
- Nhưng ngươi nói cũng đúng, trình độ võ công cao thấp và chém giết trên chiến trường có chút khác biệt. Võ nghệ Đại bổng Chùy thua xa ngươi, nếu hai người đấu với nhau y chỉ có thể chịu được năm hiệp, nhưng nếu hai người đều cùng trên chiến trường giết người, một nén nhang Đại Bổng Chùy có thể giết nhiều người hơn ngươi nhiều.
Đai Bông Chuy không biết hai người đang nói cái gì, thế nhưng gã và Ngũ Hán Siêu đã từng đấu với nhau, bất luận là tay không hay dùng binh đao đều đều thua y vài chiêu, thế nên gã vô cùng phục Ngũ Hán Siêu. Giờ nghe đại ca khen mình trên chiến trường có thể giết nhiều người hơn Ngũ Hán Siêu, không khỏi há mồm cười lớn.
Dương Lăng hỏi: - Sáng sớm ra có chuyện gì vậy?
Đai Bông Chuy vôi nói: - Ờ, vừa rồi có người đưa thiệp đến, nói.
Gã còn chưa nói xong Dương Lăng đã nói: - Cứ nói sức khỏe ta không tốt, hôm nay không tiếp khách.
- Ồ, ha hả, nên đóng cửa chặn không cho cô ta vào. Lúc đại soái không ở Thành Đô còn nói phét với ta rằng để đại soái quỳ xuống liếm ngón chân nàng. Lần này đại soái vừa về đến liền vội vàng mời
Dương Lăng vội vàng gọi Lưu Đại Bổng Chùy ục ịch lại, hỏi: - Ai? Kẻ nào dám to gan như thế, bảo ta liếm ngón chân của ả?!
Lưu Đai Bông Chuy quay người lại, dắt giọng nói:
- Chính là Tiểu quân chúa đó, lão Lưu tôi không cho cô ta đi ra
- Được rồi, cứ nói là bản quan không khoe, tạm thời không tiếp khách, nói chuyện lịch sự chút. Người đẹp thì có thể tha cho, chân người đẹp cũng không làm cho người khác ghét đến thế, thiệt thòi trong lời nói thôiBị thiệt là được lợi. Dương đại nhân rất đại lượng không truy cứu nữa. Nhưng vừa nói xong chợt nghĩ lại: - Tiểu quân chúa đấy chạy đến tìm mình có chuyện gì? Hôm qua Thục Vương mới quay về phủ, cứ cho là hôm này mời khách luôn, cũng không đến lượt quân chúa ra mặt mời khách? Dương Lăng vội hỏi:
- Chỉ có mình cô ta đến sao?
- Không phải, còn có nhị vương tử, hai huynh đệ họ cùng đến.
Dương Lăng lau mồ hôi, vội nói: - Mời bọn họ đến phòng khách uống trà, ta thay quần áo xong sẽ ra ngay.
Dương Lăng thay xong quần áo vội vàng đi đến phòng khách, nhin thấy hai huynh đệ họ đang ngồi trong phòng khách. Dương Lăng nhìn qua một lượt, thấy Chu Nhượng Cân đang thưởng thức trà, tiểu quân chúa Chu Tương Nhi lại ngồi im hai tay đặt lên đầu gối.
Dương Lăng thay một bộ nho bào, buộc một khăn nho, chân đi một đôi giày ống dài, hắn vội vàng đi vào sảnh, chắp tay cười nói:
- Khấu kiến Nhị vương tử, khấu kiến quân chúa điện hạ, bản quan sức khoẻ không tốt, không tiếp đón từ xa, xin hai vị thứ tội.
Chu Nhượng Cân đặt tách trà xuống, đứng dậy cười nói: - Chỉ e đại nhân không phải trong người không khỏe, mà là bụng dạ không tốt? Ha ha, yên tâm đi, hai huynh đệ ta lần này đến không phải để mời đại nhân ngài ăn thịt ăn cá đâu.
Dương Lăng cũng cười ha hả mời Chu Nhượng Cân ngồi xuống rồi tự ngồi xuống ghế đối diện nói:
- Nghe nói hôm qua Vương gia đã quay về phủ, sức khỏe của người không tốt sao?
- Phụ vương vẫn khỏe, cảm ơn đại nhân đã quan tâm. Phụ vương đã làm thiệp mời đến mọi người, định bữa tiệc ngày mai mời các vị quân Vương, hoàng thân quốc thích và các vị văn võ bá quan, một là để chúc mừng đã bình định loạn Đô Chưởng Man, hai là để mừng đại nhân lâp công.
Chu Nhượng Cân lấy ra cuộn thiệp mời màu đỏ từ trong ống tay áo đặt nhẹ trên bàn. Dương Lăng vội tạ ơn đón lấy, Chu Nhượng Cân lại cười nói: - Vừa đến cửa đã nghe đại nhân không khỏe, hôm nay không tiếp khách, tại hạ đã biết đại nhân sợ xã giao.
Ha hả, hiếm có cơ hội mượn cớ bệnh tìm chốn thanh nhàn, sao lại phải ngồi không trong phủ? Thành Đô danh lam thắng cảnh nhiều vô kể, chẳng bằng ngài cùng ta cùng nhau đi thăm thú. Hai ngày nay đại nhân ly không rời tay, chắc không biết Thành Đô quán trà nhiều hơn quán rượu đúng không? Chơi cô tháp, thăm lầu cao, phẩm tra thơm, không vui sao?
Dương Lăng rất có thiện cảm với Chu Nhượng Cân, vừa nghe đã động lòng, hắn liền cười hỏi: - Được rồi, chỉ có hai ta sao? Hai anh em Dương thận lâu ngày không khặp, không biết ngài ấy có ở Thành Đô không?
Chu Nhượng Cân nói: - Dương Thân quay về nhà cũ đợi thư gia Dương đại học sĩ, chắc cũng đã có tin tức, sẽ đến gặp đại nhân ngay. Hôm nay được ngày nhàn nhã, tại hạ cũng không có nhiều bạn, chỉ có ta và tiểu muội đi du ngoạn cùng đại nhân.
- Ồ? Dương Lăng có chút kinh ngạc, "ớt cay" này đến làm hướng dẫn viên du lịch sao? Cô ta làm gì có ý tốt thế, trừ khi là Thục Vương dặn dò, cô mới nể mặt?
Nghĩ đến đây Dương Lăng liền liếc nhìn Chu Tương Nhi một cái, quả nhiên là vậy, đổi lại được một cái lườm của tiểu cô nương.
Trên tay Chu Tương Nhi phát ra ánh sáng thu hút sự chú ý của Dương Lăng, nhìn thấy bàn tay trắng nõn của Chu Tương Nhi đang bứt rứt gõ gõ lên đầu gối. Thiếu nữ cao quý đất Thục thích gắn lăng hoa hình thoi trên trán, nhưng cô lại dính trên tay một lăng hoa hình thoi bằng vàng thuần điêu khắc thủ công tinh xảo. Bông hoa đó phát ra ánh sáng chói lóa trên tay cô.
Trong phòng khách không có ánh nắng chiếu vào, nên ánh sáng của vàng không chói mắt, ánh sáng nhè nhẹ phản lên trên lòng bàn tay trắng mềm của cô, trong đến mức hiên lên nhưng tia hồng nhạt, quyến rũ như mứt hạnh tươi sấy khô.
Sáng sớm luyện hội khí, rồi cùng Ngũ Hán Siêu múa võ. Dương Lăng nhớ lại kiếm pháp kinh người mà hôm đó Chu Nhượng Cân dung, liền tiện mồm nói với Ngũ Hán Siêu. Ngũ Hán Siêu là con nhà võ trời sinh nên đặc biệt quan tâm đến những người trong đạo, hỏi tỉ mỉ quá trình Chu Nhượng Cận ra tay.
Dương Lăng nổi hứng bèn thử diễn động tác tay quét ngang đâm thẳng một đường đẹp mê hôn đấy, miêu tả tư thế Chu Nhượng Cận dùng đao. Ngũ Hán Siêu nghĩ một chút rồi nói:
- Đao pháp hung hãn như vậy không giống với vo công Trung Nguyên. Môn phái võ lâm Ba Thục phần đông mọi người cũng dùng kiếm.
Tứ Xuyên ở phía tây, thường qua lại với những người Tây Vực. Phủ Thuc Vương tài hùng thế mạnh, tiếp xúc cũng toàn những nhân vật kiệt xuất Tây Vực. Võ công với đao pháp cua Nhị Vương tử, mười phần có đến tám chín phẩn là học từ đao khách Tây Vực.
Dương Lăng cười nói: - Vây với võ công của ngươi có đối phó được không?
Ngũ Hán Siêu khiêm tốn cười nói: - Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên. Chưa từng đấu qua Hán Siêu cũng không dám nói ngoa. Nhưng khu vực phía tây thảo nguyên bao la, trời cao đất rộng, đao pháp ở đó cũng hùng hồn có lực, khí phách tung hoành, thích hợp dùng để chém giết nơi chiến trận, càn quét một vùng, làm người tan tác.
Dương Lăng nghe xong cười ha ha nói: - Tên tiểu tử nhà ngươi, muốn nói hắn ta không hơn ngươi thì nói đi, còn vòng vo tam quốc. Đao pháp của Nhị vương tử thích hợp để giết người trên chiến trường, càn quét nghìn quân, nếu đánh đơn đấu đơn thì phải xem xét nhiều hơn về kỹ thuật chiêu võ, lại phải kém hơn ngươi rồi.
Ngũ Hán Siêu cười ha hả nói: - Ai cũng có sở trường riêng, có thế mạnh của người đấy.
Hai người đang cười nói thì Lưu Đại Bổng Chùy chạy tới. Dương Lăng chỉ Đại Bổng Chùy cười nói:
- Nhưng ngươi nói cũng đúng, trình độ võ công cao thấp và chém giết trên chiến trường có chút khác biệt. Võ nghệ Đại bổng Chùy thua xa ngươi, nếu hai người đấu với nhau y chỉ có thể chịu được năm hiệp, nhưng nếu hai người đều cùng trên chiến trường giết người, một nén nhang Đại Bổng Chùy có thể giết nhiều người hơn ngươi nhiều.
Đai Bông Chuy không biết hai người đang nói cái gì, thế nhưng gã và Ngũ Hán Siêu đã từng đấu với nhau, bất luận là tay không hay dùng binh đao đều đều thua y vài chiêu, thế nên gã vô cùng phục Ngũ Hán Siêu. Giờ nghe đại ca khen mình trên chiến trường có thể giết nhiều người hơn Ngũ Hán Siêu, không khỏi há mồm cười lớn.
Dương Lăng hỏi: - Sáng sớm ra có chuyện gì vậy?
Đai Bông Chuy vôi nói: - Ờ, vừa rồi có người đưa thiệp đến, nói.
Gã còn chưa nói xong Dương Lăng đã nói: - Cứ nói sức khỏe ta không tốt, hôm nay không tiếp khách.
- Ồ, ha hả, nên đóng cửa chặn không cho cô ta vào. Lúc đại soái không ở Thành Đô còn nói phét với ta rằng để đại soái quỳ xuống liếm ngón chân nàng. Lần này đại soái vừa về đến liền vội vàng mời
Dương Lăng vội vàng gọi Lưu Đại Bổng Chùy ục ịch lại, hỏi: - Ai? Kẻ nào dám to gan như thế, bảo ta liếm ngón chân của ả?!
Lưu Đai Bông Chuy quay người lại, dắt giọng nói:
- Chính là Tiểu quân chúa đó, lão Lưu tôi không cho cô ta đi ra
- Được rồi, cứ nói là bản quan không khoe, tạm thời không tiếp khách, nói chuyện lịch sự chút. Người đẹp thì có thể tha cho, chân người đẹp cũng không làm cho người khác ghét đến thế, thiệt thòi trong lời nói thôiBị thiệt là được lợi. Dương đại nhân rất đại lượng không truy cứu nữa. Nhưng vừa nói xong chợt nghĩ lại: - Tiểu quân chúa đấy chạy đến tìm mình có chuyện gì? Hôm qua Thục Vương mới quay về phủ, cứ cho là hôm này mời khách luôn, cũng không đến lượt quân chúa ra mặt mời khách? Dương Lăng vội hỏi:
- Chỉ có mình cô ta đến sao?
- Không phải, còn có nhị vương tử, hai huynh đệ họ cùng đến.
Dương Lăng lau mồ hôi, vội nói: - Mời bọn họ đến phòng khách uống trà, ta thay quần áo xong sẽ ra ngay.
Dương Lăng thay xong quần áo vội vàng đi đến phòng khách, nhin thấy hai huynh đệ họ đang ngồi trong phòng khách. Dương Lăng nhìn qua một lượt, thấy Chu Nhượng Cân đang thưởng thức trà, tiểu quân chúa Chu Tương Nhi lại ngồi im hai tay đặt lên đầu gối.
Dương Lăng thay một bộ nho bào, buộc một khăn nho, chân đi một đôi giày ống dài, hắn vội vàng đi vào sảnh, chắp tay cười nói:
- Khấu kiến Nhị vương tử, khấu kiến quân chúa điện hạ, bản quan sức khoẻ không tốt, không tiếp đón từ xa, xin hai vị thứ tội.
Chu Nhượng Cân đặt tách trà xuống, đứng dậy cười nói: - Chỉ e đại nhân không phải trong người không khỏe, mà là bụng dạ không tốt? Ha ha, yên tâm đi, hai huynh đệ ta lần này đến không phải để mời đại nhân ngài ăn thịt ăn cá đâu.
Dương Lăng cũng cười ha hả mời Chu Nhượng Cân ngồi xuống rồi tự ngồi xuống ghế đối diện nói:
- Nghe nói hôm qua Vương gia đã quay về phủ, sức khỏe của người không tốt sao?
- Phụ vương vẫn khỏe, cảm ơn đại nhân đã quan tâm. Phụ vương đã làm thiệp mời đến mọi người, định bữa tiệc ngày mai mời các vị quân Vương, hoàng thân quốc thích và các vị văn võ bá quan, một là để chúc mừng đã bình định loạn Đô Chưởng Man, hai là để mừng đại nhân lâp công.
Chu Nhượng Cân lấy ra cuộn thiệp mời màu đỏ từ trong ống tay áo đặt nhẹ trên bàn. Dương Lăng vội tạ ơn đón lấy, Chu Nhượng Cân lại cười nói: - Vừa đến cửa đã nghe đại nhân không khỏe, hôm nay không tiếp khách, tại hạ đã biết đại nhân sợ xã giao.
Ha hả, hiếm có cơ hội mượn cớ bệnh tìm chốn thanh nhàn, sao lại phải ngồi không trong phủ? Thành Đô danh lam thắng cảnh nhiều vô kể, chẳng bằng ngài cùng ta cùng nhau đi thăm thú. Hai ngày nay đại nhân ly không rời tay, chắc không biết Thành Đô quán trà nhiều hơn quán rượu đúng không? Chơi cô tháp, thăm lầu cao, phẩm tra thơm, không vui sao?
Dương Lăng rất có thiện cảm với Chu Nhượng Cân, vừa nghe đã động lòng, hắn liền cười hỏi: - Được rồi, chỉ có hai ta sao? Hai anh em Dương thận lâu ngày không khặp, không biết ngài ấy có ở Thành Đô không?
Chu Nhượng Cân nói: - Dương Thân quay về nhà cũ đợi thư gia Dương đại học sĩ, chắc cũng đã có tin tức, sẽ đến gặp đại nhân ngay. Hôm nay được ngày nhàn nhã, tại hạ cũng không có nhiều bạn, chỉ có ta và tiểu muội đi du ngoạn cùng đại nhân.
- Ồ? Dương Lăng có chút kinh ngạc, "ớt cay" này đến làm hướng dẫn viên du lịch sao? Cô ta làm gì có ý tốt thế, trừ khi là Thục Vương dặn dò, cô mới nể mặt?
Nghĩ đến đây Dương Lăng liền liếc nhìn Chu Tương Nhi một cái, quả nhiên là vậy, đổi lại được một cái lườm của tiểu cô nương.
Trên tay Chu Tương Nhi phát ra ánh sáng thu hút sự chú ý của Dương Lăng, nhìn thấy bàn tay trắng nõn của Chu Tương Nhi đang bứt rứt gõ gõ lên đầu gối. Thiếu nữ cao quý đất Thục thích gắn lăng hoa hình thoi trên trán, nhưng cô lại dính trên tay một lăng hoa hình thoi bằng vàng thuần điêu khắc thủ công tinh xảo. Bông hoa đó phát ra ánh sáng chói lóa trên tay cô.
Trong phòng khách không có ánh nắng chiếu vào, nên ánh sáng của vàng không chói mắt, ánh sáng nhè nhẹ phản lên trên lòng bàn tay trắng mềm của cô, trong đến mức hiên lên nhưng tia hồng nhạt, quyến rũ như mứt hạnh tươi sấy khô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.