Quyển 7 - Chương 338: 312-3: Dương thị thanh thiên (3)
Nguyệt Quan
11/05/2018
Dương Lăng nghĩ tới đó bèn đứng dậy hướng về phía Tĩnh Thanh Quận Vương mà nghiêm túc nói:
- Xin Vương gia yên tâm. Hai vị Vương gia đã có lời nhờ vả như vậy, Hạ quan sao dám chối từ cơ chứ? Hơn nữa sự việc lần này còn liên quan đến sự tôn nghiêm của Hoàng thất, hạ quan nắm giữ Nội Xưởng, tham gia điều tra cũng là chuyện không có gì là quá đáng. Hạ quan nhất định sẽ điều tra cặn kẽ vụ án này, tìm ra những bằng chứng xác thực cho hai vị Vương gia.
Tĩnh Thanh Quận Vương đầu, đanh giọng nói:
- Vụ án này chưa kết thì bổn Vương quyết không dời khỏi Thành Đô nửa bước! Tuy con gái ta bại hoại gia phong, có đánh tội chết thì cũng là do bổn Vương thi hành gia pháp. Nó chết một cách oan khuất như vật quả thật bổn Vương không thể nuốt được cục tức này! Sự việc này xin nhờ cả vào Dương đại nhân, cáo từ!
- Quận Vương điện hạ đi thong thả!
Dương Lăng tiễn mãi ra đến cửa lớn, cúi người hành lễ. Tĩnh Thanh Quận Vương ngồi lên kiệu lớn ba người khiêng hiên ngang đi khuất.
Chốn này từ khi có quan Khâm sai đến ở thì nửa con đường nơi đây đều trở thành khu vực cấm. Nhưng vì có rất nhiều người thường xuyên đi đến chùa thắp hương nên, hơn nữa trước cửa Vương phủ cũng không phong tỏa đường, vậy nên Dương Lăng cũng không thể quá thể hiện ra sự uy nghiêm của một Vương phủ. Ngũ Hán Siêu sau khi sắp xếp đội quân dày đặc bảo vệ thì cũng vẫn cho phép người qua lại đi trên đường.
Lúc này bỗng có một chiếc kiệu nhỏ đang từ từ đi tới phía đối diện. Trước và sau kiệu đều có bốn người hầu. Dường như đó là một thiên kim tiểu thư của một gia đình giàu có đến chùa thắp hương. Kiệu của Tĩnh Thanh Quận Vương vừa đi khỏi thì chiếc kiệu nhỏ đó lại nhằm hướng cửa lớn mà tiến tới.
Ngay lập tức có ba tên thị vệ xông lên, gươm đao rút ra đến nửa, giọng đanh lại nói:
- Đây là phủ Khâm sai, hãy mau rút về!
Đám người Ngũ Hán Siêu, Lưu Đại Bổng Chùy nhanh chóng lao đến vây lấy Dương Lăng. Lưu Đại Bổng Chùy dáng người cao lớn tựa như gấu khổng lồ, đứng ngang trước mặt Dương Lăng che kín toàn thân của hắn một cách chắc chắn. Dương Lăng nghiêng đầu quan sát tình hình bên ngoài cũng không thể nào nhìn thấy được gì hết.
Kiệu dừng lại, một tên người hầu đứng đằng trước rút ra một lệnh bài từ trong tay áo, dõng dạc nói:
- Quận chúa điện hạ muốn gặp Dương đại nhân, mời Dương đại nhân đáp lời.
Thị vệ kiểm tra lệnh bài, quả đúng là tín vật của Thục Vương phủ, bất giác quay đầu lại nói:
- Đại nhân...
Dương Lăng đã nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ, hắn kéo Lưu Đại Bổng Chùy qua một bên, tiến lên phía trước xem quan sát tình hình. Chỉ nhìn thấy chiếc rèm kiệu thoắt một cái được kéo lên, một gương mặt nộ khí đằng đằng ngó ra nhìn, đôi mắt nâu trợn trừng, dường như đang định chửi mắng, nhưng nhìn thấy Dương Lăng thì ngay lập tức thu người lại, rụt rè một lúc rồi kéo rèm lên.
Trong cái khoảng thời gian thoắt ra thoắt vào đó, Dương Lăng đã kịp nhìn thấy hình dáng của nàng ấy, quả nhiên đúng là Chu Tương Nhi Tiểu Quận chúa. Hắn vội càng nói:
- Mau mời Quận chúa vào trong, mau mau mau.
Kiệu được khiêng vào bên trong phủ, Dương Lăng cúi người hành lễ nói:
- Hạ quan Dương Lăng bái kiến Quận chúa điện hạ.
Tiểu Quận chúa từ trong kiệu nhảy ra, bất mãn nói:
- Thư phòng của ngươi ở đâu?
- Mời Quận chúa đi theo tôi.
Dương Lăng lịch sự giương tay mời, ánh mắt bất giác liếc nhìn đôi giầy của Tiểu Quận chúa.
Chu Tương Nhi đỏ mặt, giương tay kéo vạt váy xuống che đi phần chân bị lộ ra ngoài, sau đó giận dữ lườm Dương Lăng một cái.
Dương Lăng vội vàng quay người đi lên trước dẫn đường. Dọc đường Chu Tương Nhi không nói câu nào. Hai người đi vào trong thư phòng, Dương Lăng cao giọng nói:
- Người đâu, dâng...
- Không cần đâu! Ta nói xong sẽ đi ngay!
Chu Tương Nhi ngắt lời, nhìn thấy trên bàn còn đặt một chén trà chưa dọn đi thì bèn qua một chiếc ghế khác mà ngồi.
Dương Lăng đi tới trước mặt của nàng nhẹ nhàng ngồi xuống, nói đoạn:
- Hai ngày trước trong phủ có kẻ xấu hành hung, Quận chúa mang có ít người như vậy mà lại đi ra đường, quả thật không an toàn.
Chu Tương Nhi lườm Dương Lăng một cái rồi sẵng giọng đáp lại:
- Lại chẳng phải vì sao chổi nhà ngươi hay sao? Bổn cô nương đem theo một tiểu tì nữ ra đường cũng chưa từng xảy ra chuyện gì, hừ!
Dương Lăng cười khan nói tiếp: ads by ants - Vậy Quận chúa điện hạ nên phải tránh ta ra mới đúng. Chẳng hay hôm nay đến phủ có chuyện gì chăng?
Chu Tương Nhi chau mày, khổ sở nói:
- Ta cũng muốn tránh nhà ngươi ra lắm, ta nghe nói...
Nàng đột nhiên kéo vạt váy xuống, che đi chân của mình. Dương Lăng ngượng ngùng nhìn qua hướng khác.
Không phải là Dương Lăng cố ý đi nhìn chân của cô nương nhà người ta, chỉ là một đôi nam nữ đã từng giằng co nhau một đôi giầy, hơn nữa đối phương lại là một tiểu cô nương tương đối xinh đẹp. Nàng ngồi ở đó, Dương Lăng bất giác cũng phải ngó qua một đôi lần chân của Chu Tương Nhi.
Chu Tương Nhi đỏ bừng mặt che chân lại, đôi môi đỏ mọng mấp máy, dường như là đang tức giận. Tuy nàng ấy còn ít tuổi, cũng biết là chân của cô nương không tiện để cho người khác động vào, hơn nữa lại còn với cái phương thức khiến cho người khác phải ngượng ngùng như vậy. Chỉ cần nghĩ đến chuyện đó thôi là nàng lại thấy tai của mình nóng bừng lên, đương nhiên là càng không dám nhắc đến rồi.
Hôm nay Chu Tương Nhi mặc một chiếc áo màu vàng nhạt, ống tay hẹp và ngắn, phần ngực ôm sát. Phía dưới nàng mặc một chiếc váy cũng màu vàng nhạt, chân đi đôi giầy màu phấn hồng của thêu hoa. Màu vàng nhạt vốn dĩ đã khiến cho người ta có cảm giác trẻ trung. Đôi môi của Chu Tương Nhi lại mọng mỏng tựa như một quả vải mới bóc, phảng phất chút đỏ hồng, khiến cho tổng thể cảm nhận trở nên thật ngọt ngào, cái cảm giác đó thật khiến cho người ta chỉ muốn nuốt lấy một cái cho thật nhanh.
Dương Lăng không dám tiếp tục nhìn chân của Chu Tương Nhi, lại cũng không dám nhìn trực diện nàng. Hai mắt chỉ nhìn thấy cái miệng xinh xắn thoăn thoắt mở. Điều này ngược lại khiến cho Chu Tương Nhi càng thêm bực tức. Nhưng sự việc mà nàng hôm nay muốn nói thật vô cùng quan trọng, thật lòng không muốn có thêm những chuyện phức tạp khác xen ngang, chỉ đành cho phép hắn được quyền “hỗn xược vô lễ” như vậy.
- Ta nghe Phụ vương nói, vụ án của Nhị ca là do Dương đại nhân điều tra có đúng không?
- Vâng, hạ quan cũng vừa mới được biết. Vương gia và Án Sát Sứ Ti vẫn chưa thông báo tin tức tới. Đợi có thông tin xác nhận thì hạ quan sẽ đến Án Sát sứ Ti tiếp nhận phạm nhân, hồ sơ vụ án và bắt đầu điều tra.
- Hừm! Ban nãy là Tĩnh Thanh Quận Vương đã tới đây?
- Việc này...Hạ quan dường như không nhất thiết phải báo lại cho Quận chúa điện hạ được biết...
- Ngươi!
Chu Tương Nhi tức giận, đang định nổi đóa lên thì chợt nhớ ra bản thân mình có việc cần nhờ người khác nên đành kìm nén lại cơn giận. Nàng nhếch mép lên đáp lại:
- Ngươi không nói thì ta cũng biết.
- Ồ?
Dương Lăng nhướng mày hỏi:
- Quận chúa biết điều gì?
- Ta biết Tĩnh Thanh Quận Vương vì sao lại đến.
- Vậy vì sao Quận chúa điện hạ lại đến?
- Đương nhiên là vì chuyện của Nhị ca ta rồi.
Chu Tương Nhi khảng khái đáp lại:
- Nhị ca ta không thể nào là hung thủ giết người, huynh ấy và Mộng Ly tỉ tỉ luôn có mối quan hệ tốt, hai bên không thù không oán, sao lại có thể ra tay sát hại tỉ ấy được cơ chứ? Chẳng có bất cứ một lý do nào, chỉ vì miếng ngọc bội của Nhị ca nằm trong tay của Mộng Ly tỉ tỉ hay sao? Ngọc bội của Nhị ca ta thì nhiều vô kể, cũng phải đến tầm hai mươi ba mươi miếng ngọc bội, bị người khác lấy cắp đi một miếng là chuyện chẳng có gì không thể hết, không phải vậy sao?
Dương Lăng nhún vai xòe tay hỏi:
- Chỉ vậy thôi sao? Hạ quan chỉ căn cứ vào lý do đó mà có thể thả Nhị điện hạ ra hay sao?
- Không thể!
Chu Tương Nhi hỏi vặn lại:
- Vậy ngươi có thể lấy lý do đó để mà định tội cho Nhị ca ta hay sao?
- Không thể!
Chu Tương Nhi đắc ý cười một cái. Dương Lăng lại nói tiếp:
- Nhưng nếu như cứ mãi không tìm được cho ra những nghi phạm khác thì chính chứng cứ duy nhất đó sẽ trở thành bằng chứng thép để buộc tội, tới lúc đó thì chẳng ái có thể cứu được Nhị điện hạ nữa.
- Vậy... phải làm thế nào bây giờ?
Tiểu Quận chúa hỏi lại một cách đáng thương.
- Xin Vương gia yên tâm. Hai vị Vương gia đã có lời nhờ vả như vậy, Hạ quan sao dám chối từ cơ chứ? Hơn nữa sự việc lần này còn liên quan đến sự tôn nghiêm của Hoàng thất, hạ quan nắm giữ Nội Xưởng, tham gia điều tra cũng là chuyện không có gì là quá đáng. Hạ quan nhất định sẽ điều tra cặn kẽ vụ án này, tìm ra những bằng chứng xác thực cho hai vị Vương gia.
Tĩnh Thanh Quận Vương đầu, đanh giọng nói:
- Vụ án này chưa kết thì bổn Vương quyết không dời khỏi Thành Đô nửa bước! Tuy con gái ta bại hoại gia phong, có đánh tội chết thì cũng là do bổn Vương thi hành gia pháp. Nó chết một cách oan khuất như vật quả thật bổn Vương không thể nuốt được cục tức này! Sự việc này xin nhờ cả vào Dương đại nhân, cáo từ!
- Quận Vương điện hạ đi thong thả!
Dương Lăng tiễn mãi ra đến cửa lớn, cúi người hành lễ. Tĩnh Thanh Quận Vương ngồi lên kiệu lớn ba người khiêng hiên ngang đi khuất.
Chốn này từ khi có quan Khâm sai đến ở thì nửa con đường nơi đây đều trở thành khu vực cấm. Nhưng vì có rất nhiều người thường xuyên đi đến chùa thắp hương nên, hơn nữa trước cửa Vương phủ cũng không phong tỏa đường, vậy nên Dương Lăng cũng không thể quá thể hiện ra sự uy nghiêm của một Vương phủ. Ngũ Hán Siêu sau khi sắp xếp đội quân dày đặc bảo vệ thì cũng vẫn cho phép người qua lại đi trên đường.
Lúc này bỗng có một chiếc kiệu nhỏ đang từ từ đi tới phía đối diện. Trước và sau kiệu đều có bốn người hầu. Dường như đó là một thiên kim tiểu thư của một gia đình giàu có đến chùa thắp hương. Kiệu của Tĩnh Thanh Quận Vương vừa đi khỏi thì chiếc kiệu nhỏ đó lại nhằm hướng cửa lớn mà tiến tới.
Ngay lập tức có ba tên thị vệ xông lên, gươm đao rút ra đến nửa, giọng đanh lại nói:
- Đây là phủ Khâm sai, hãy mau rút về!
Đám người Ngũ Hán Siêu, Lưu Đại Bổng Chùy nhanh chóng lao đến vây lấy Dương Lăng. Lưu Đại Bổng Chùy dáng người cao lớn tựa như gấu khổng lồ, đứng ngang trước mặt Dương Lăng che kín toàn thân của hắn một cách chắc chắn. Dương Lăng nghiêng đầu quan sát tình hình bên ngoài cũng không thể nào nhìn thấy được gì hết.
Kiệu dừng lại, một tên người hầu đứng đằng trước rút ra một lệnh bài từ trong tay áo, dõng dạc nói:
- Quận chúa điện hạ muốn gặp Dương đại nhân, mời Dương đại nhân đáp lời.
Thị vệ kiểm tra lệnh bài, quả đúng là tín vật của Thục Vương phủ, bất giác quay đầu lại nói:
- Đại nhân...
Dương Lăng đã nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ, hắn kéo Lưu Đại Bổng Chùy qua một bên, tiến lên phía trước xem quan sát tình hình. Chỉ nhìn thấy chiếc rèm kiệu thoắt một cái được kéo lên, một gương mặt nộ khí đằng đằng ngó ra nhìn, đôi mắt nâu trợn trừng, dường như đang định chửi mắng, nhưng nhìn thấy Dương Lăng thì ngay lập tức thu người lại, rụt rè một lúc rồi kéo rèm lên.
Trong cái khoảng thời gian thoắt ra thoắt vào đó, Dương Lăng đã kịp nhìn thấy hình dáng của nàng ấy, quả nhiên đúng là Chu Tương Nhi Tiểu Quận chúa. Hắn vội càng nói:
- Mau mời Quận chúa vào trong, mau mau mau.
Kiệu được khiêng vào bên trong phủ, Dương Lăng cúi người hành lễ nói:
- Hạ quan Dương Lăng bái kiến Quận chúa điện hạ.
Tiểu Quận chúa từ trong kiệu nhảy ra, bất mãn nói:
- Thư phòng của ngươi ở đâu?
- Mời Quận chúa đi theo tôi.
Dương Lăng lịch sự giương tay mời, ánh mắt bất giác liếc nhìn đôi giầy của Tiểu Quận chúa.
Chu Tương Nhi đỏ mặt, giương tay kéo vạt váy xuống che đi phần chân bị lộ ra ngoài, sau đó giận dữ lườm Dương Lăng một cái.
Dương Lăng vội vàng quay người đi lên trước dẫn đường. Dọc đường Chu Tương Nhi không nói câu nào. Hai người đi vào trong thư phòng, Dương Lăng cao giọng nói:
- Người đâu, dâng...
- Không cần đâu! Ta nói xong sẽ đi ngay!
Chu Tương Nhi ngắt lời, nhìn thấy trên bàn còn đặt một chén trà chưa dọn đi thì bèn qua một chiếc ghế khác mà ngồi.
Dương Lăng đi tới trước mặt của nàng nhẹ nhàng ngồi xuống, nói đoạn:
- Hai ngày trước trong phủ có kẻ xấu hành hung, Quận chúa mang có ít người như vậy mà lại đi ra đường, quả thật không an toàn.
Chu Tương Nhi lườm Dương Lăng một cái rồi sẵng giọng đáp lại:
- Lại chẳng phải vì sao chổi nhà ngươi hay sao? Bổn cô nương đem theo một tiểu tì nữ ra đường cũng chưa từng xảy ra chuyện gì, hừ!
Dương Lăng cười khan nói tiếp: ads by ants - Vậy Quận chúa điện hạ nên phải tránh ta ra mới đúng. Chẳng hay hôm nay đến phủ có chuyện gì chăng?
Chu Tương Nhi chau mày, khổ sở nói:
- Ta cũng muốn tránh nhà ngươi ra lắm, ta nghe nói...
Nàng đột nhiên kéo vạt váy xuống, che đi chân của mình. Dương Lăng ngượng ngùng nhìn qua hướng khác.
Không phải là Dương Lăng cố ý đi nhìn chân của cô nương nhà người ta, chỉ là một đôi nam nữ đã từng giằng co nhau một đôi giầy, hơn nữa đối phương lại là một tiểu cô nương tương đối xinh đẹp. Nàng ngồi ở đó, Dương Lăng bất giác cũng phải ngó qua một đôi lần chân của Chu Tương Nhi.
Chu Tương Nhi đỏ bừng mặt che chân lại, đôi môi đỏ mọng mấp máy, dường như là đang tức giận. Tuy nàng ấy còn ít tuổi, cũng biết là chân của cô nương không tiện để cho người khác động vào, hơn nữa lại còn với cái phương thức khiến cho người khác phải ngượng ngùng như vậy. Chỉ cần nghĩ đến chuyện đó thôi là nàng lại thấy tai của mình nóng bừng lên, đương nhiên là càng không dám nhắc đến rồi.
Hôm nay Chu Tương Nhi mặc một chiếc áo màu vàng nhạt, ống tay hẹp và ngắn, phần ngực ôm sát. Phía dưới nàng mặc một chiếc váy cũng màu vàng nhạt, chân đi đôi giầy màu phấn hồng của thêu hoa. Màu vàng nhạt vốn dĩ đã khiến cho người ta có cảm giác trẻ trung. Đôi môi của Chu Tương Nhi lại mọng mỏng tựa như một quả vải mới bóc, phảng phất chút đỏ hồng, khiến cho tổng thể cảm nhận trở nên thật ngọt ngào, cái cảm giác đó thật khiến cho người ta chỉ muốn nuốt lấy một cái cho thật nhanh.
Dương Lăng không dám tiếp tục nhìn chân của Chu Tương Nhi, lại cũng không dám nhìn trực diện nàng. Hai mắt chỉ nhìn thấy cái miệng xinh xắn thoăn thoắt mở. Điều này ngược lại khiến cho Chu Tương Nhi càng thêm bực tức. Nhưng sự việc mà nàng hôm nay muốn nói thật vô cùng quan trọng, thật lòng không muốn có thêm những chuyện phức tạp khác xen ngang, chỉ đành cho phép hắn được quyền “hỗn xược vô lễ” như vậy.
- Ta nghe Phụ vương nói, vụ án của Nhị ca là do Dương đại nhân điều tra có đúng không?
- Vâng, hạ quan cũng vừa mới được biết. Vương gia và Án Sát Sứ Ti vẫn chưa thông báo tin tức tới. Đợi có thông tin xác nhận thì hạ quan sẽ đến Án Sát sứ Ti tiếp nhận phạm nhân, hồ sơ vụ án và bắt đầu điều tra.
- Hừm! Ban nãy là Tĩnh Thanh Quận Vương đã tới đây?
- Việc này...Hạ quan dường như không nhất thiết phải báo lại cho Quận chúa điện hạ được biết...
- Ngươi!
Chu Tương Nhi tức giận, đang định nổi đóa lên thì chợt nhớ ra bản thân mình có việc cần nhờ người khác nên đành kìm nén lại cơn giận. Nàng nhếch mép lên đáp lại:
- Ngươi không nói thì ta cũng biết.
- Ồ?
Dương Lăng nhướng mày hỏi:
- Quận chúa biết điều gì?
- Ta biết Tĩnh Thanh Quận Vương vì sao lại đến.
- Vậy vì sao Quận chúa điện hạ lại đến?
- Đương nhiên là vì chuyện của Nhị ca ta rồi.
Chu Tương Nhi khảng khái đáp lại:
- Nhị ca ta không thể nào là hung thủ giết người, huynh ấy và Mộng Ly tỉ tỉ luôn có mối quan hệ tốt, hai bên không thù không oán, sao lại có thể ra tay sát hại tỉ ấy được cơ chứ? Chẳng có bất cứ một lý do nào, chỉ vì miếng ngọc bội của Nhị ca nằm trong tay của Mộng Ly tỉ tỉ hay sao? Ngọc bội của Nhị ca ta thì nhiều vô kể, cũng phải đến tầm hai mươi ba mươi miếng ngọc bội, bị người khác lấy cắp đi một miếng là chuyện chẳng có gì không thể hết, không phải vậy sao?
Dương Lăng nhún vai xòe tay hỏi:
- Chỉ vậy thôi sao? Hạ quan chỉ căn cứ vào lý do đó mà có thể thả Nhị điện hạ ra hay sao?
- Không thể!
Chu Tương Nhi hỏi vặn lại:
- Vậy ngươi có thể lấy lý do đó để mà định tội cho Nhị ca ta hay sao?
- Không thể!
Chu Tương Nhi đắc ý cười một cái. Dương Lăng lại nói tiếp:
- Nhưng nếu như cứ mãi không tìm được cho ra những nghi phạm khác thì chính chứng cứ duy nhất đó sẽ trở thành bằng chứng thép để buộc tội, tới lúc đó thì chẳng ái có thể cứu được Nhị điện hạ nữa.
- Vậy... phải làm thế nào bây giờ?
Tiểu Quận chúa hỏi lại một cách đáng thương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.