Quyển 7 - Chương 365: 315-5: Một chùy Bác Lãng (5)
Nguyệt Quan
11/05/2018
Chu Nhượng Hủ lo lắng vạn phần, mở rộng phạm vi tìm kiếm. Sau khi đi bên trái lĩnh phát hiện có dấu vết mấy trăm người từng sống, không nghi ngờ gì nữa, đây là có người cố ý vùi lấp giết khâm sai rồi, tuy nhiên lại
không thể xác định thân phận của kẻ đó. Tảng đá phía ngoài cũng chưa
được dọn dẹp sạch. Núi đá lớn như vậy phải dời đến năm tháng nào đây?
Chuyện lớn như vậy không thể che giấu nữa rồi, Chu Nhượng Hủ sai người bố trí các trạm dọc theo đường núi. Lùng bắt nghi phạm, đồng thời gia tăng di dời đá núi, lại bảo quân dịch trạm dùng tình báo khẩn cấp vượt tám trăm dặm cấp báo cho kinh sư, trình lên cho ngự tiền.
Về phần di dời đá núi, kỳ thật y cũng không ôm hy vọng Dương Lăng có thể thoát chết được, nhưng tảng đá lớn vốn làm thi thể người bị dập nát, lộn xộn, hiện tại lại có mưa, nếu không mau lấy thi thể ra, một khi thối rữa, bầm thây trộn lẫn một nơi, ngay cả hài cốt cũng không nhận ra được, chẳng phải y sẽ thẹn với Dương Lăng ư?
- Ai!
Chu Nhượng Hủ có vẻ thở dài, phóng ngựa dẫn đầu, dẫn người hầu cận trở về Thành Đô. Công việc của y thật sự bộn bề, không thể cả ngày ở lại nơi này chờ đào thi, tới ngày thứ năm, đành phải giữ lại đám người đắc lực tiếp tục vận chuyển đá núi, còn mình trở về Thành Đô, đốc thúc công việc.
***
- Ắt xì!
Lưu Cẩn hắt xì một cái rõ to.
Lão cầm lấy khăn tay, ra sức lau nước mũi, ném xuống đất, lười biếng ôm chăn, cái mũi thì thầm nói:
- Trời lạnh quá, hai ngày nữa là tuyết đầu mùa rơi rồi, ai! Cẩn thận chút, cẩn thận bị nhiễm lạnh.
- Công công không được khỏe, tạm thời nghỉ ngơi cho tốt đi, hôm khác hạ quan lại đến.
Trương Thái vội đứng lên nói.
- Được rồi, ngay cả thân mình cũng vừa đau vừa mềm, đứng dậy không nổi nữa, ngươi nói xem, thuế gì kia?
- À, là ngân thuế của Tứ Xuyên và Phúc Kiến. Chẳng phải công công tăng hạn ngạch ngân thuế hàng năm của hai địa phương nộp lên thêm hai vạn hai sao? Quan viên địa phương nói… có vô số mạch khoáng đã hao hết, khó có thể chịu đựng được thuế nặng như thế, xin công công miễn giảm cho ạ.
- Ắt xì! Ắt ~~ xì! Địa phương lớn như vậy, chẳng qua mỗi năm tăng thêm hai vạn lượng ngân thuế nữa, cứ khóc than, khóc than liên tiếp. Đám rác rưởi này, ngoài khóc than ra chẳng biết cái gì hết!
Lão đảo mắt, nhìn chằm chằm Trương Thái nói:
- Nghe nói rồi chứ? Cốc Đại Dụng ở Giang Nam làm không tồi, tiểu tử này trông coi bờ biển, đảm nhiệm thì cũng mặc kệ đi, bạc kia coi như nước chảy. Bây giờ triều đình nơi nơi dùng tiền, Hoàng thượng đã khóc than rồi.
Chờ đến cuối năm, Cốc Đại Dụng đưa lên cho hoàng thượng tiền thuế rất lớn, ta trông coi nhiều mỏ bạc mỏ vàng như thế, nhiều muối nhiều lương thực, lại chỉ thu được có ngần đó sưu thôi sao? Cũng không thể để Cốc Đại Dụng lên mặt được, không cho phép!... Dần dần, mỗi tỉnh lại thêm hai vạn hai. Đám tôn tử này… phải vắt kiệt hết ~~!
- Dạ dạ dạ, á… hạ quan nhớ kĩ rồi.
- Tiểu Đậu Tử, lấy nước đá tới đây, không không, canh gừng, cho thêm ít kẹo đường nữa. Trương Thái à, còn việc gì sao?
- Á, còn ạ. Quân lương phòng thủ Tây Bắc không đủ, đồn điền địa phương cũng không đủ, vì việc dụng binh, ngay cả kho bộ Hộ cũng đã vét sạch đến đáy rồi, thật sự không lấy đâu ra bạc. Bây giờ tướng lĩnh biên quân đã dâng tấu chương cáo trạng lên kinh, nói cũng không giải quyết được, sợ sẽ không áp chế nổi binh lính nữa.
- Ta đã nói thế nào. Không phải mau có cách đi sao? Ngươi, lại ban xuống một đạo lệnh nữa, cho nha môn Tam ti Tây Bắc, phạt tiền, phạt… tiền!!! Quan viên, phú thân, dân chúng phạm vào tất cả mọi điều đều phải phạt tiền, phạt thật nặng vào, bạc phạt giao cho quân phòng thủ địa phương làm quân lương…
Đám rác rưởi này thật không thể bớt lo. Cứ thế này đi, chuyện phạt tiền giao cho quân phòng thủ đi làm. Bạc phạt về tay bọn chúng, ha ha, ắt xì, bọn chúng còn có thể không dốc sức sao?
- Việc này… công công, chỉ sợ tướng lĩnh quân phòng thủ nhân cơ hội lấy việc công làm việc tư, vơ vét của cải tự dùng, vậy chẳng phải…?
- Ừ, có lý. Vẫn là Trương Thái nghĩ chu đáo. Để gia ta ngẫm nghĩ.. Như vậy đi, tùy theo địa phương lớn nhỏ, nhân khẩu nhiều ít, định chế hạn ngạch cho quân phòng thủ, mỗi tháng phải phạt bao nhiêu người, phạt bao nhiêu tiền, phải có một quy củ, phạt ít hơn, phạt nhiều hơn... đều không được. Cứ như vậy đi.
Trong nháy mắt Lưu Cẩn lại giải quyết xong một chuyện lớn. Hơi vui vẻ trở lại, lão lên tinh thần muốn nói chuyện. Một tiểu thái giám bên ngoài vừa lăn vừa bò vọt vào bẩm:
- Công… công công, chuyện chuyện chuyện… chuyện lớn không hay rồi, quân trạm dịch cách tám trăm dặm gửi mật thư.
Lưu Cẩn hoảng sợ:
- Cái… cái gì tám trăm dặm? Có kẻ phản rồi hả?
- Không phải, công công, là Dương đại nhân ngài ấy… ngài ấy chết rồi!
Lưu Cẩn mất kiên nhẫn cầm khăn lụa trắng nõn lên, nhẹ nhàng lau miệng nói:
- Dương đại nhân nào, còn ai họ Dương nữa… Dương? Ngươi nói Dương nào?
Lưu Cẩn đột nhiên ý thức được điều gì đó, hai mắt lóe lên ánh sáng tham lam, cứ trên mặt đất có tượng đồng đang quỳ vậy.
- Uy Vũ hầu, Trụ quốc Thượng tướng quân, Đề đốc Nội Xưởng Dương Lăng Dương… đại nhân…
Lần này đến Trương Thái cũng giống như ở mông có đạn vây, phút chốc nhảy dựng lên. Lưu Cẩn ngồi dậy khỏi chăn la lên:
- Đây là thật sao? Dương Lăng không phải đang bình loạn Đô Chưởng Man sao, còn sắp về kinh nữa? Ai nói vậy? Người truyền tin đâu? Chết như thế nào?
- Đúng là thư chính tay Thế tử Thục vương soạn, lệnh cho quân dịch trạm dùng khoái mã tám trăm dặm báo tới kinh sư. Người truyền tin đang đứng chờ ở cung cấm. Nghe nói… là khi Dương đại nhân hồi kinh, ở nơi hiểm trở của Thục bất ngờ gặp núi lở, toàn quân… toàn quân bị diệt!
- Phụt!
Lưu Cẩn nhịn không được, nước mũi hoa lệ mà chảy ra.
- Ha - ha - ha- ha… A - a - a, Dương đại…nhân ơi, ngươi sao lại… sao lại ra đi như thế oa oa…
Lưu Cẩn chỉ cười được nửa câu, đột nhiên cảm thấy không ổn, vội vàng cất cao giọng, đổi thành khóc tang.
Lão khóc hai tiếng, đột nhiên “khụ” một tiếng rồi ngừng khóc, vừa lau mặt nói:
- Hoàng thượng đã biết chưa?
- Vẫn chưa biết ạ. Công công từng phân phó, quân tình, dân chính trọng yếu của các phủ, tấu chương của các ti trước tiên làm hồng bản, trình lên công công, được ý kiến phúc đáp mới trả về nha môn?
- Á há há, không tồi không tồi, mau mau, đưa chúng ta đi gặp quan dịch trạm kia, đợi ta hỏi tỉ mỉ, rồi sẽ báo cáo lên Hoàng thượng!
Lưu Cẩn mặt mày hồng hào, chân cũng không còn mềm nhũn, ngực cũng không thở hổn hển nữa, đây thật sự là người gặp chuyện vui tràn đầy sinh lực mà.
Lão như làn khói chạy thẳng một mạch tới đại môn, quay đầu lại mắng:
- Ranh con nhà ngươi, có nhanh lên một chút không thì bảo, đây là chuyện lớn cỡ nào, ngươi muốn làm ta nôn nóng đến chết luôn hả?
Chuyện lớn như vậy không thể che giấu nữa rồi, Chu Nhượng Hủ sai người bố trí các trạm dọc theo đường núi. Lùng bắt nghi phạm, đồng thời gia tăng di dời đá núi, lại bảo quân dịch trạm dùng tình báo khẩn cấp vượt tám trăm dặm cấp báo cho kinh sư, trình lên cho ngự tiền.
Về phần di dời đá núi, kỳ thật y cũng không ôm hy vọng Dương Lăng có thể thoát chết được, nhưng tảng đá lớn vốn làm thi thể người bị dập nát, lộn xộn, hiện tại lại có mưa, nếu không mau lấy thi thể ra, một khi thối rữa, bầm thây trộn lẫn một nơi, ngay cả hài cốt cũng không nhận ra được, chẳng phải y sẽ thẹn với Dương Lăng ư?
- Ai!
Chu Nhượng Hủ có vẻ thở dài, phóng ngựa dẫn đầu, dẫn người hầu cận trở về Thành Đô. Công việc của y thật sự bộn bề, không thể cả ngày ở lại nơi này chờ đào thi, tới ngày thứ năm, đành phải giữ lại đám người đắc lực tiếp tục vận chuyển đá núi, còn mình trở về Thành Đô, đốc thúc công việc.
***
- Ắt xì!
Lưu Cẩn hắt xì một cái rõ to.
Lão cầm lấy khăn tay, ra sức lau nước mũi, ném xuống đất, lười biếng ôm chăn, cái mũi thì thầm nói:
- Trời lạnh quá, hai ngày nữa là tuyết đầu mùa rơi rồi, ai! Cẩn thận chút, cẩn thận bị nhiễm lạnh.
- Công công không được khỏe, tạm thời nghỉ ngơi cho tốt đi, hôm khác hạ quan lại đến.
Trương Thái vội đứng lên nói.
- Được rồi, ngay cả thân mình cũng vừa đau vừa mềm, đứng dậy không nổi nữa, ngươi nói xem, thuế gì kia?
- À, là ngân thuế của Tứ Xuyên và Phúc Kiến. Chẳng phải công công tăng hạn ngạch ngân thuế hàng năm của hai địa phương nộp lên thêm hai vạn hai sao? Quan viên địa phương nói… có vô số mạch khoáng đã hao hết, khó có thể chịu đựng được thuế nặng như thế, xin công công miễn giảm cho ạ.
- Ắt xì! Ắt ~~ xì! Địa phương lớn như vậy, chẳng qua mỗi năm tăng thêm hai vạn lượng ngân thuế nữa, cứ khóc than, khóc than liên tiếp. Đám rác rưởi này, ngoài khóc than ra chẳng biết cái gì hết!
Lão đảo mắt, nhìn chằm chằm Trương Thái nói:
- Nghe nói rồi chứ? Cốc Đại Dụng ở Giang Nam làm không tồi, tiểu tử này trông coi bờ biển, đảm nhiệm thì cũng mặc kệ đi, bạc kia coi như nước chảy. Bây giờ triều đình nơi nơi dùng tiền, Hoàng thượng đã khóc than rồi.
Chờ đến cuối năm, Cốc Đại Dụng đưa lên cho hoàng thượng tiền thuế rất lớn, ta trông coi nhiều mỏ bạc mỏ vàng như thế, nhiều muối nhiều lương thực, lại chỉ thu được có ngần đó sưu thôi sao? Cũng không thể để Cốc Đại Dụng lên mặt được, không cho phép!... Dần dần, mỗi tỉnh lại thêm hai vạn hai. Đám tôn tử này… phải vắt kiệt hết ~~!
- Dạ dạ dạ, á… hạ quan nhớ kĩ rồi.
- Tiểu Đậu Tử, lấy nước đá tới đây, không không, canh gừng, cho thêm ít kẹo đường nữa. Trương Thái à, còn việc gì sao?
- Á, còn ạ. Quân lương phòng thủ Tây Bắc không đủ, đồn điền địa phương cũng không đủ, vì việc dụng binh, ngay cả kho bộ Hộ cũng đã vét sạch đến đáy rồi, thật sự không lấy đâu ra bạc. Bây giờ tướng lĩnh biên quân đã dâng tấu chương cáo trạng lên kinh, nói cũng không giải quyết được, sợ sẽ không áp chế nổi binh lính nữa.
- Ta đã nói thế nào. Không phải mau có cách đi sao? Ngươi, lại ban xuống một đạo lệnh nữa, cho nha môn Tam ti Tây Bắc, phạt tiền, phạt… tiền!!! Quan viên, phú thân, dân chúng phạm vào tất cả mọi điều đều phải phạt tiền, phạt thật nặng vào, bạc phạt giao cho quân phòng thủ địa phương làm quân lương…
Đám rác rưởi này thật không thể bớt lo. Cứ thế này đi, chuyện phạt tiền giao cho quân phòng thủ đi làm. Bạc phạt về tay bọn chúng, ha ha, ắt xì, bọn chúng còn có thể không dốc sức sao?
- Việc này… công công, chỉ sợ tướng lĩnh quân phòng thủ nhân cơ hội lấy việc công làm việc tư, vơ vét của cải tự dùng, vậy chẳng phải…?
- Ừ, có lý. Vẫn là Trương Thái nghĩ chu đáo. Để gia ta ngẫm nghĩ.. Như vậy đi, tùy theo địa phương lớn nhỏ, nhân khẩu nhiều ít, định chế hạn ngạch cho quân phòng thủ, mỗi tháng phải phạt bao nhiêu người, phạt bao nhiêu tiền, phải có một quy củ, phạt ít hơn, phạt nhiều hơn... đều không được. Cứ như vậy đi.
Trong nháy mắt Lưu Cẩn lại giải quyết xong một chuyện lớn. Hơi vui vẻ trở lại, lão lên tinh thần muốn nói chuyện. Một tiểu thái giám bên ngoài vừa lăn vừa bò vọt vào bẩm:
- Công… công công, chuyện chuyện chuyện… chuyện lớn không hay rồi, quân trạm dịch cách tám trăm dặm gửi mật thư.
Lưu Cẩn hoảng sợ:
- Cái… cái gì tám trăm dặm? Có kẻ phản rồi hả?
- Không phải, công công, là Dương đại nhân ngài ấy… ngài ấy chết rồi!
Lưu Cẩn mất kiên nhẫn cầm khăn lụa trắng nõn lên, nhẹ nhàng lau miệng nói:
- Dương đại nhân nào, còn ai họ Dương nữa… Dương? Ngươi nói Dương nào?
Lưu Cẩn đột nhiên ý thức được điều gì đó, hai mắt lóe lên ánh sáng tham lam, cứ trên mặt đất có tượng đồng đang quỳ vậy.
- Uy Vũ hầu, Trụ quốc Thượng tướng quân, Đề đốc Nội Xưởng Dương Lăng Dương… đại nhân…
Lần này đến Trương Thái cũng giống như ở mông có đạn vây, phút chốc nhảy dựng lên. Lưu Cẩn ngồi dậy khỏi chăn la lên:
- Đây là thật sao? Dương Lăng không phải đang bình loạn Đô Chưởng Man sao, còn sắp về kinh nữa? Ai nói vậy? Người truyền tin đâu? Chết như thế nào?
- Đúng là thư chính tay Thế tử Thục vương soạn, lệnh cho quân dịch trạm dùng khoái mã tám trăm dặm báo tới kinh sư. Người truyền tin đang đứng chờ ở cung cấm. Nghe nói… là khi Dương đại nhân hồi kinh, ở nơi hiểm trở của Thục bất ngờ gặp núi lở, toàn quân… toàn quân bị diệt!
- Phụt!
Lưu Cẩn nhịn không được, nước mũi hoa lệ mà chảy ra.
- Ha - ha - ha- ha… A - a - a, Dương đại…nhân ơi, ngươi sao lại… sao lại ra đi như thế oa oa…
Lưu Cẩn chỉ cười được nửa câu, đột nhiên cảm thấy không ổn, vội vàng cất cao giọng, đổi thành khóc tang.
Lão khóc hai tiếng, đột nhiên “khụ” một tiếng rồi ngừng khóc, vừa lau mặt nói:
- Hoàng thượng đã biết chưa?
- Vẫn chưa biết ạ. Công công từng phân phó, quân tình, dân chính trọng yếu của các phủ, tấu chương của các ti trước tiên làm hồng bản, trình lên công công, được ý kiến phúc đáp mới trả về nha môn?
- Á há há, không tồi không tồi, mau mau, đưa chúng ta đi gặp quan dịch trạm kia, đợi ta hỏi tỉ mỉ, rồi sẽ báo cáo lên Hoàng thượng!
Lưu Cẩn mặt mày hồng hào, chân cũng không còn mềm nhũn, ngực cũng không thở hổn hển nữa, đây thật sự là người gặp chuyện vui tràn đầy sinh lực mà.
Lão như làn khói chạy thẳng một mạch tới đại môn, quay đầu lại mắng:
- Ranh con nhà ngươi, có nhanh lên một chút không thì bảo, đây là chuyện lớn cỡ nào, ngươi muốn làm ta nôn nóng đến chết luôn hả?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.