Quyển 7 - Chương 395: 322-3: Thân này trong sạch (3)
Nguyệt Quan
11/05/2018
Dương Lăng nói:
- Dương Thận tuổi mới mười bảy, tài học, kiến thức xuất chúng, nhưng chưa có kinh nghiệm tham chính, không thể tùy tiện ban chức Có thể ban một chức để y làm quen với quy chế triều đình, công văn lục bộ quân chính, hai ba năm sau sẽ trở thành một vị thần mẫn cán, là cánh tay của Hoàng thượng.
Tiêu Phương lập tức nói:
- Nếu như thế, lão thần cho rằng Dương Thận nên đảm nhiệm chức Lại bộ Đô Cấp Sự Trung chính thất phẩm.
Trương Thái đã bị Dương Lăng quay vòng vòng, mới sáng sớm đã giở trò gì vậy? Đầu tiên là Dương Nhất Thanh vào kinh, ai lại không biết Dương Đình Hòa bất hòa với y, làm như vậy Dương Đình Hòa nể mặt hắn mới là lạ. Ngay sau đó lại để Nghiêm Tung đến Hàng Châu, một Tri phủ ngũ phẩm nho nhỏ... Lúc này lại tiến cử con của Dương Đình Hòa làm quan, đây là ý gì? Dùng việc này để cầu Dương Đình Hòa thông cảm sao? Có điều dùng khoa cử vào triều, mặc kệ y có phải là nhàn quan hay không, như thế nào cũng phải ban ngũ phẩm trước, còn thất phẩm... Lại khoa?!
Trương Thái nghĩ đến đây liền căng thẳng, chỉ nghe Hoàng thượng nói:
- Nếu các khanh không có ý kiến, vậy trẫm sẽ hạ chỉ, Dương Thận vào triều, đảm nhiệm chức Lại khoa Đô Cấp Sự Trung, về sau chiến tích xuất sắc sẽ thưởng thêm.
Trương Thái há hốc miệng, chỉ có thể nuốt nước miếng. Thời cơ trôi qua tức thì, lại thua một ván. Đảm nhiệm Lại khoa Đô Cấp Sự Trung, đây là tự đeo gông vào cổ. Cấp Sự Trung chưởng quản thị tùng, can gián, bổ khuyết, thu thập, xét duyệt, phong bỏ chiếu chỉ, sửa sai tấu chương bá quan dâng lên, giám sát các Ti lục bộ, buộc tội quan lại, cùng Ngự Sử bổ sung lẫn nhau.
Ngoài ra còn phụ trách ghi chép biên soạn chiếu chỉ đề tấu, giám sát tình hình các Ti chấp hành; bổ sung quan khảo thí thi hội, bổ sung quan thu bài thi đình; sắc phong tôn thất, các phiên hoặc báo cho ngoại quốc biết, sung chính, Phó sứ; thụ lí oan tụng, vâng vâng. Chức hèn nhưng quyền trọng.
Phong bỏ chiếu chỉ, sửa sai tấu chương bá quan dâng lên, giám sát các Ti lục bộ. Buộc tội quan lại, thụ lí oan tụng, quyền lực còn nhỏ sao? Biên soạn chiếu chỉ đề tấu, giám sát tình hình các Ti chấp hành, bổ sung quan khảo thí thi hội, bổ sung quan thu bài thi đình. Làm chức này lâu ngày cũng tức là môn sinh bằng hữu rộng khắp thiên hạ.
Chủ yếu nhất chính là chức vị y đảm nhiệm là Lại khoa Đô Cấp Sự Trung. Bản thân mình về sau còn có thể không kiêng dè việc thăng giáng quan viên sao? Chỉ cần ngồi ở vị trí này, bản thân muốn hành sự cũng không thoải mái nữa.
Trương Thái vừa hối hận vừa tự trách, giận dữ tiến lên một bước, lớn tiếng nói:
- Hoàng thượng, thần cũng có bản tấu. Thục Trung mấy ngày trước báo nhầm tin Dương Lăng Dương đại nhân đã chết. Vì công lao nên Hoàng thượng truy phong Dương đại nhân là Uy Quốc công, cũng ban thụy hiệu Văn Thành Vũ Đức. Hiện tại Dương đại nhân cát nhân thiên tướng, trở về kinh sư, thụy hiệu dĩ nhiên cũng thu hồi, nhưng hoàng thượng vì truy công nên gia phong Dương đại nhân là Uy Quốc công.
Thế nào là truy công? Chính là vì Dương đại nhân lập công được ban tước. Nhưng chưa kịp phong thưởng, cho nên Dương đại nhân còn sống hay không cũng không ảnh hưởng tới ân thưởng của Hoàng thượng đối với ngài ấy. Hoàng thượng cửu ngũ chí tôn, kim khẩu ngọc ngôn, sao có thể làm ngược lại, thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, làm vậy chẳng phải người trong thiên hạ nhạo báng, nói triều đình Đại Minh ta phong Quốc công, chỉ có người chết phong được, người sống phong không được, về sau các thần tử còn ai dũng cảm noi theo Dương đại nhân lập công bất phàm?
Trương Thái dứt lời, phía sau đồng loạt quỳ xuống, cùng nói:
- Hoàng thượng hạ chiếu, không phải trò đùa, chúng thần cho rằng nên phong Dương Lăng làm Uy Quốc công!
Dương Đình Hòa phất tay áo, đang muốn tiến lên tranh cãi, chợt thấy vạt áo bị kéo. Y quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Lý Đông Dương vẫn thản nhiên, tay phải lại níu chặt áo của y.
Trong lòng Chính Đức giật mình, bất giác nhìn sang Dương Lăng:
- Hắn sẽ từ chối hay là chấp nhận?
Chính Đức chần chừ nói:
- Dương khanh, trẫm nghĩ công lao của Dương khanh đủ để phong thưởng tước Quốc công. Trẫm nghe nói ái khanh đã chết, trong đau buồn truy phong ngươi là Uy Quốc công. Hiện tại ái khanh còn sống, trong triều có quan viên nghĩ trẫm sẽ thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, cũng có quan viên cho rằng công của ái khanh có thể phong tước, không biết ái khanh có ý như thế nào?
Dương Lăng kinh hãi, cuống quít quỳ xuống, cúi đầu nói:
- Hoàng thượng ban tước, thần không dám từ chối.
Nghe xong câu “Hoàng thượng ban tước, thần không dám từ chối!”, quần thần lẩm nhẩm trong lòng mới thấm thía ý nghĩa. Cho dù các quan viên vốn định ép hắn nhận tước vị Uy Quốc công, hay là những kẻ dồn hết sức chuẩn bị lôi hắn xuống ngựa, tất cả đều ngây người ra.
Chính Đức Hoàng Đế thở dài, thầm nhủ trong bụng:
- Bốn tên tiểu Hoàng Môn kia, sau khi tan triều trẫm nhất định vả miệng chúng!Dương Lăng thản nhiên nói:
- Công lao vi thần đã lập, so với tiên hiền chẳng qua chỉ là hạt cát, được Hoàng thượng ân thưởng như thế, thần không khỏi sợ hãi. Nhưng kẻ bề tôi, không dám khước từ ban thưởng của quân vương, thần nguyện tiếp nhận tước Uy Quốc, từ chức Đề đốc Nội xưởng, ngoại Tứ gia quân uy Võ Tướng quân, cùng với chức trách đốc quản Khai Hải bỏ lệnh cấm.
Chính Đức mặt mày hớn hở, thầm nghĩ: Muốn từ là từ sao, trẫm ở đâu ngươi ở đó, còn không phải muốn dùng thì dùng à? Còn để ý mấy chức quan cố định đó sao?
Chính Đức gật đầu nói:
- Những lời của khanh rất có lý, nếu đã vậy, trẫm đồng ý những gì khanh tấu. Đối với mấy chức này, ái khanh có ai thích hợp kế nhiệm không
Dương Lăng nói:
- Nội xưởng Đại Đáng Đầu Ngô Kiệt chính là người thành lập Nội xưởng, một tay lo liệu mọi việc, năng lực xuất chúng, làm việc cẩn thận, thăng chức Xưởng đốc.
- Chuẩn!
- Hiện tại Khai Hải thông thương đã được mấy tháng, để chuẩn bị đầy đủ, Thị Bách Ti, Hải Sự nha môn vận chuyển bình ổn, không cần thiết chuyên trách đốc quản nữa. Thần nghĩ do Hải Sự nha môn trấn thủ tổng giám Cốc Đại Dụng và phủ quan địa phương phối hợp lẫn nhau, đủ để bảo đảm hàng hải bình thường, thương vận, thuế phú sẽ không xuất hiện biến đổi lớn.
- Chuẩn!
- Về phần biên quân vào kinh thành, Hoàng thượng vạn tuế anh minh thần võ, tinh thông binh pháp, ngoại Tứ gia quân lệ thuộc trực tiếp vào Hoàng thượng, xem Hoàng thượng là Thống soái, xem tổng binh bốn trấn là môn sinh của Thiên Tử. Thần chỉ kiêm chức phó soái, phân ưu cùng Hoàng thượng khi bận rộn quốc sự, nào dám vọng ngôn thay Hoàng thượng quyết định chọn người thay thế?
- Ha ha, được, vậy trẫm muốn ngươi tiếp tục thay trẫm phân ưu, ngươi phải giúp trẫm trông coi ngoại Tứ gia quân này, trẫm bận lắm!
Văn võ bá quan cũng rất bận, bận nghe quân thần hai người đối thoại, phân tích mỗi một sự kiện đại biểu cho nhân sự thay đổi, ảnh hưởng thế nào đối với mình, triều chính và thế lực mạnh yếu trong triều.
- Vâng, ăn lộc của vua, thần dĩ nhiên phải vì vua phân ưu!
Long nhan Chính Đức cực kỳ vui mừng, cười tươi nói:
- Lát nữa tan triều, Dương khanh khoan về vội, đến hậu cung gặp Thái hậu, Thái hậu có lời muốn nói với ngươi.
Soạt, văn võ bá quan lập tức dựng tai lên nghe.
Dứt lời, Chính Đức hỏi:
- Chư vị ái khanh còn bản tấu không?
Mọi người đang bận “tiêu hóa”, không ai để ý nói gì, Chính Đức khoát tay nói:
- Bãi triều!
Y nhấc mông lên, vô cùng cao hứng quay lại hậu cung trước.
Dương Lăng lập tức đơ người ra:
- Người nói đi, người cứ nói đi, người không nói... quan lại không biết lại đoán mò. Ầy! Hoàng thượng không nên thân này.
Hắn phất mãng bào, bỏ lại vô số ánh mắt tò mò phía sau, bất đắc dĩ đuổi theo Chính Đức.
- Dương Thận tuổi mới mười bảy, tài học, kiến thức xuất chúng, nhưng chưa có kinh nghiệm tham chính, không thể tùy tiện ban chức Có thể ban một chức để y làm quen với quy chế triều đình, công văn lục bộ quân chính, hai ba năm sau sẽ trở thành một vị thần mẫn cán, là cánh tay của Hoàng thượng.
Tiêu Phương lập tức nói:
- Nếu như thế, lão thần cho rằng Dương Thận nên đảm nhiệm chức Lại bộ Đô Cấp Sự Trung chính thất phẩm.
Trương Thái đã bị Dương Lăng quay vòng vòng, mới sáng sớm đã giở trò gì vậy? Đầu tiên là Dương Nhất Thanh vào kinh, ai lại không biết Dương Đình Hòa bất hòa với y, làm như vậy Dương Đình Hòa nể mặt hắn mới là lạ. Ngay sau đó lại để Nghiêm Tung đến Hàng Châu, một Tri phủ ngũ phẩm nho nhỏ... Lúc này lại tiến cử con của Dương Đình Hòa làm quan, đây là ý gì? Dùng việc này để cầu Dương Đình Hòa thông cảm sao? Có điều dùng khoa cử vào triều, mặc kệ y có phải là nhàn quan hay không, như thế nào cũng phải ban ngũ phẩm trước, còn thất phẩm... Lại khoa?!
Trương Thái nghĩ đến đây liền căng thẳng, chỉ nghe Hoàng thượng nói:
- Nếu các khanh không có ý kiến, vậy trẫm sẽ hạ chỉ, Dương Thận vào triều, đảm nhiệm chức Lại khoa Đô Cấp Sự Trung, về sau chiến tích xuất sắc sẽ thưởng thêm.
Trương Thái há hốc miệng, chỉ có thể nuốt nước miếng. Thời cơ trôi qua tức thì, lại thua một ván. Đảm nhiệm Lại khoa Đô Cấp Sự Trung, đây là tự đeo gông vào cổ. Cấp Sự Trung chưởng quản thị tùng, can gián, bổ khuyết, thu thập, xét duyệt, phong bỏ chiếu chỉ, sửa sai tấu chương bá quan dâng lên, giám sát các Ti lục bộ, buộc tội quan lại, cùng Ngự Sử bổ sung lẫn nhau.
Ngoài ra còn phụ trách ghi chép biên soạn chiếu chỉ đề tấu, giám sát tình hình các Ti chấp hành; bổ sung quan khảo thí thi hội, bổ sung quan thu bài thi đình; sắc phong tôn thất, các phiên hoặc báo cho ngoại quốc biết, sung chính, Phó sứ; thụ lí oan tụng, vâng vâng. Chức hèn nhưng quyền trọng.
Phong bỏ chiếu chỉ, sửa sai tấu chương bá quan dâng lên, giám sát các Ti lục bộ. Buộc tội quan lại, thụ lí oan tụng, quyền lực còn nhỏ sao? Biên soạn chiếu chỉ đề tấu, giám sát tình hình các Ti chấp hành, bổ sung quan khảo thí thi hội, bổ sung quan thu bài thi đình. Làm chức này lâu ngày cũng tức là môn sinh bằng hữu rộng khắp thiên hạ.
Chủ yếu nhất chính là chức vị y đảm nhiệm là Lại khoa Đô Cấp Sự Trung. Bản thân mình về sau còn có thể không kiêng dè việc thăng giáng quan viên sao? Chỉ cần ngồi ở vị trí này, bản thân muốn hành sự cũng không thoải mái nữa.
Trương Thái vừa hối hận vừa tự trách, giận dữ tiến lên một bước, lớn tiếng nói:
- Hoàng thượng, thần cũng có bản tấu. Thục Trung mấy ngày trước báo nhầm tin Dương Lăng Dương đại nhân đã chết. Vì công lao nên Hoàng thượng truy phong Dương đại nhân là Uy Quốc công, cũng ban thụy hiệu Văn Thành Vũ Đức. Hiện tại Dương đại nhân cát nhân thiên tướng, trở về kinh sư, thụy hiệu dĩ nhiên cũng thu hồi, nhưng hoàng thượng vì truy công nên gia phong Dương đại nhân là Uy Quốc công.
Thế nào là truy công? Chính là vì Dương đại nhân lập công được ban tước. Nhưng chưa kịp phong thưởng, cho nên Dương đại nhân còn sống hay không cũng không ảnh hưởng tới ân thưởng của Hoàng thượng đối với ngài ấy. Hoàng thượng cửu ngũ chí tôn, kim khẩu ngọc ngôn, sao có thể làm ngược lại, thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, làm vậy chẳng phải người trong thiên hạ nhạo báng, nói triều đình Đại Minh ta phong Quốc công, chỉ có người chết phong được, người sống phong không được, về sau các thần tử còn ai dũng cảm noi theo Dương đại nhân lập công bất phàm?
Trương Thái dứt lời, phía sau đồng loạt quỳ xuống, cùng nói:
- Hoàng thượng hạ chiếu, không phải trò đùa, chúng thần cho rằng nên phong Dương Lăng làm Uy Quốc công!
Dương Đình Hòa phất tay áo, đang muốn tiến lên tranh cãi, chợt thấy vạt áo bị kéo. Y quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Lý Đông Dương vẫn thản nhiên, tay phải lại níu chặt áo của y.
Trong lòng Chính Đức giật mình, bất giác nhìn sang Dương Lăng:
- Hắn sẽ từ chối hay là chấp nhận?
Chính Đức chần chừ nói:
- Dương khanh, trẫm nghĩ công lao của Dương khanh đủ để phong thưởng tước Quốc công. Trẫm nghe nói ái khanh đã chết, trong đau buồn truy phong ngươi là Uy Quốc công. Hiện tại ái khanh còn sống, trong triều có quan viên nghĩ trẫm sẽ thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, cũng có quan viên cho rằng công của ái khanh có thể phong tước, không biết ái khanh có ý như thế nào?
Dương Lăng kinh hãi, cuống quít quỳ xuống, cúi đầu nói:
- Hoàng thượng ban tước, thần không dám từ chối.
Nghe xong câu “Hoàng thượng ban tước, thần không dám từ chối!”, quần thần lẩm nhẩm trong lòng mới thấm thía ý nghĩa. Cho dù các quan viên vốn định ép hắn nhận tước vị Uy Quốc công, hay là những kẻ dồn hết sức chuẩn bị lôi hắn xuống ngựa, tất cả đều ngây người ra.
Chính Đức Hoàng Đế thở dài, thầm nhủ trong bụng:
- Bốn tên tiểu Hoàng Môn kia, sau khi tan triều trẫm nhất định vả miệng chúng!Dương Lăng thản nhiên nói:
- Công lao vi thần đã lập, so với tiên hiền chẳng qua chỉ là hạt cát, được Hoàng thượng ân thưởng như thế, thần không khỏi sợ hãi. Nhưng kẻ bề tôi, không dám khước từ ban thưởng của quân vương, thần nguyện tiếp nhận tước Uy Quốc, từ chức Đề đốc Nội xưởng, ngoại Tứ gia quân uy Võ Tướng quân, cùng với chức trách đốc quản Khai Hải bỏ lệnh cấm.
Chính Đức mặt mày hớn hở, thầm nghĩ: Muốn từ là từ sao, trẫm ở đâu ngươi ở đó, còn không phải muốn dùng thì dùng à? Còn để ý mấy chức quan cố định đó sao?
Chính Đức gật đầu nói:
- Những lời của khanh rất có lý, nếu đã vậy, trẫm đồng ý những gì khanh tấu. Đối với mấy chức này, ái khanh có ai thích hợp kế nhiệm không
Dương Lăng nói:
- Nội xưởng Đại Đáng Đầu Ngô Kiệt chính là người thành lập Nội xưởng, một tay lo liệu mọi việc, năng lực xuất chúng, làm việc cẩn thận, thăng chức Xưởng đốc.
- Chuẩn!
- Hiện tại Khai Hải thông thương đã được mấy tháng, để chuẩn bị đầy đủ, Thị Bách Ti, Hải Sự nha môn vận chuyển bình ổn, không cần thiết chuyên trách đốc quản nữa. Thần nghĩ do Hải Sự nha môn trấn thủ tổng giám Cốc Đại Dụng và phủ quan địa phương phối hợp lẫn nhau, đủ để bảo đảm hàng hải bình thường, thương vận, thuế phú sẽ không xuất hiện biến đổi lớn.
- Chuẩn!
- Về phần biên quân vào kinh thành, Hoàng thượng vạn tuế anh minh thần võ, tinh thông binh pháp, ngoại Tứ gia quân lệ thuộc trực tiếp vào Hoàng thượng, xem Hoàng thượng là Thống soái, xem tổng binh bốn trấn là môn sinh của Thiên Tử. Thần chỉ kiêm chức phó soái, phân ưu cùng Hoàng thượng khi bận rộn quốc sự, nào dám vọng ngôn thay Hoàng thượng quyết định chọn người thay thế?
- Ha ha, được, vậy trẫm muốn ngươi tiếp tục thay trẫm phân ưu, ngươi phải giúp trẫm trông coi ngoại Tứ gia quân này, trẫm bận lắm!
Văn võ bá quan cũng rất bận, bận nghe quân thần hai người đối thoại, phân tích mỗi một sự kiện đại biểu cho nhân sự thay đổi, ảnh hưởng thế nào đối với mình, triều chính và thế lực mạnh yếu trong triều.
- Vâng, ăn lộc của vua, thần dĩ nhiên phải vì vua phân ưu!
Long nhan Chính Đức cực kỳ vui mừng, cười tươi nói:
- Lát nữa tan triều, Dương khanh khoan về vội, đến hậu cung gặp Thái hậu, Thái hậu có lời muốn nói với ngươi.
Soạt, văn võ bá quan lập tức dựng tai lên nghe.
Dứt lời, Chính Đức hỏi:
- Chư vị ái khanh còn bản tấu không?
Mọi người đang bận “tiêu hóa”, không ai để ý nói gì, Chính Đức khoát tay nói:
- Bãi triều!
Y nhấc mông lên, vô cùng cao hứng quay lại hậu cung trước.
Dương Lăng lập tức đơ người ra:
- Người nói đi, người cứ nói đi, người không nói... quan lại không biết lại đoán mò. Ầy! Hoàng thượng không nên thân này.
Hắn phất mãng bào, bỏ lại vô số ánh mắt tò mò phía sau, bất đắc dĩ đuổi theo Chính Đức.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.