Quyển 7 - Chương 405: 326-4: Được như ý nguyện (4)
Nguyệt Quan
11/05/2018
Tuyết Lý Mai nói: - Lão gia, khi nghe tin ngài bất ngờ gặp chuyện ở Tứ
Xuyên, Văn Tâm tỷ tỷ bỏ mặc những lời nhạo báng của người bên ngoài mà
mang linh bài của ngài vào cửa, chỉ xin một thân phận nô tỳ để thủ tiết
cả quãng đời còn lại vì ngài. Ngài có cảm động không?
Dương Lăng thở dài một tiếng nói: - Dương Lăngcúc cung tận tụy, đến chết mới thôi.
Ngọc Tỷ Nhi cười phì nói: - Cần gì nghiêm trọng như vậy, có điều Văn tâm tỷ tỷ đối với lão gia tình thâm ý trọng, có ân có đức, hai người từ lâutừ lâu đã lưỡng tình tương duyệt, nhưng lại ra sức chối từ, vẫn luôn không chịu để rước Văn Tâm tỷ tỷ qua cửa, tỷ muội chúng muội không nhìn được nữa. Trước lúc lão gia rời kinh chính miệng đánh cược với Văn Tâm tỷ tỷ, nói nếu có thể bình an hồi kinh thì sẽ làm gì?
- À! Dương Lăng bừng tỉnh đại ngộ, nói: - Các muộicác muội sẽ không thật sự muốn lão gia tata mặc áo cưới đỏ tươi thực hiện nghi thức nam gả nữ hôn chứ?
Cao Văn Tâm lúc này cũng mở miệng: - Ba vị tỷ tỷ, đừng đừng làm khó lão gia.
- Hì hì, vừa mới vào nhà thì đã đau lòng cho tướng công rồi sao? Đường Nhất Tiên cười hì hì cười nhạo nàng một phen, kiên quyết kéo nàng lên đứng trước mặt Dương Lăng, cười nói:
- Đại ca, tỷ muội chúng ta giữ thể diện cho huynh, ở trước mặt người ngoài không làm khó huynh. Bây giờ đều là người trong nhà, huynh cũng đừng khách khí, đổi Trạng nguyên bào cho Văn Tâm tỷ tỷ đi, để "Cao lão gia" của chúng ta mở khăn voan của Lăng phu nhân, rồi huynh dâng một ly trà cho "tướng công" nhà mình, uống rượu hợp cẩn, chúng ta sẽ không lãng phí đêm xuân của huynh đâu.
Tuyết Lý Mai và Ngọc Đường Xuân vỗ tay cười to, xông lên giúp hắn thay y phục. Dương Lăng dở khóc dở cười, luôn miệng nói: - Này, càn quấy rồi đó, tata là Quốc công gia đó, ta là tướng công của các nàng. Tacòn làm loạn nữa thì gia pháp hầu hạ.
Hai mắt Đường Nhất Tiên đột nhiên sáng lên, vỗ tay cái chát nói: - Đúng rồi, sao lại quên mất gia pháp họ Dương chứ? Thêm cả cái này nữa.
Dương Lăng và Cao Văn Tâm giật nảy mình, đồng thanh nói: - Không cần chứ?
- Cần, cần, nếu không nhìn thấy thì ta rất khó chịu. Cao Văn Tâm mặt đỏ như lửa, trong mắt lại có vẻ nóng lòng muốn thử làm cho Dương Lăng hết hồn. Trong lòng của hắn đột nhiên nghĩ tới một chuyện, không nhịn được vỗ tay nói: - Nhân duyên do trời định, chẳng lẽ đã an bài trong số mệnh từ sớm? Ha ha, ta nhớ ra rồi, Văn Tâm đã thi hành gia pháp với ta rồi, nàng đã đánh mông của ta rồi, đánh rất mạnh đó, ha ha, không cần đánh nữa.
- Hửm? Ba ánh mắt hồ nghi nhìn tới nhìn lui trên người họ. Dương Lăng da mặt dày nên không xem ra gì cả, Cao Văn Tâm lại quẫn bách đến nỗi hận không thể chui xuống đất. Đường Nhất Tiên chợt nói: - Được lắm, hóa ra hai người quả nhiên đãhừ hừ, Văn Tâm tỷ tỷ không thành thật! Cởi! Cởi! Cởi! Mau thay y phục.
Nhớ lại chuyện xưa, trong lòng Cao Văn Tâm lại ngọt ngào hơn, đôi mắt duyên dáng lặng lẽ nhìn Dương Lăng, vừa vặn đón lấy ánh mắt nóng rực của hắn. Từng chút từng chút ngọt ngào từ khi hai người quen biết tới nay lặng lẽ chảy ra trong lòng, rót vào lục phủ ngũ tạng, nhập vào xương cốt tứ chi, giống như loại rượu lâu năm nồng nàn, khiến chân tay Cao Văn Tâm mềm nhũn, tùy ý Tuyết Lý Mai và Ngọc Tỷ Nhi ba chân bốn cẳng cởi áo cưới cho nàng.
Chiếc áo cưới đỏ tươi, làn váy thật dài, mũ phượng gắn đầy châu ngọc, khăn che ngũ sắc, hạt châu như ánh trăng rằm điểm xuyết trên gương mặt xinh đẹp như tiên, mũ phượng được cởi xuống, mái tóc đen như thác nước chảy xuống tăng thêm vài phần dịu dàng quyến rũ.
Ánh nến lay động phản chiếu lên hai má một lớp phấn đỏ, gương mặt càng thêm duyên dáng, phong tình ngàn vạn. Khi hai mắt chạm nhau, y phục của hai người nhanh chóng được thay đổi, tân nương trở thành tân lang, xinh đẹp, nhưng tân lang vốn anh khí bừng bừng, khi đội mũ phượng mặc áo váy lại có vẻ chẳng ra gì cả.
Đến lúc này không chỉ ba người Đường Nhất Tiên cười gập cả người, mà ngay cả Cao Văn Tâm cũng che miệng cười trộm. Dương Lăng bị mấy người ba chân bốn cẳng đưa tới bên giường ngồi xuống, lại trùm khăn che lên, bỗng nghe một giọng đại hán thô lỗ háo sắc cười nói: - Khà khà khà, tiểu nương tử, đừng thẹn thùng, để gia tháo khăn che của nàng xuống.
Lần này khiến cho Dương Lăng giật mình kinh hãi, hắn cả kinh cuống quýt giật khăn trùm xuống, nhìn thấy ánh mắt tinh ngịch của Đường Nhất Tiên mới tỉnh ra mấy vị cô nương này đều là chuyên gia giả giọng. Tuyết Lý Mai không hài lòng trùm khăn lại cho hắn một lần nữa, để Cao Văn Tâm chính tay tháo xuống, còn ra vẻ khinh bạc lấy ngón tay nâng cằm Dương Lăng lên. Chỉ là Đường Nhất Tiên nói tràn lan mấy lượt, Cao Văn Tâm vẫn xấu hổ không nói nên câu Nương tử, cùng tướng công uống chén rượu hợp cẩn nào.
Ngược lại Dương Lăng khá nóng nảy, chủ động nói: - Tướng công, mời ngồi, để nô gia dâng trà cho chàng giải khát.
Đường Nhất Tiên cười sằng sặc đưa một chén trà lạnh cho Dương Lăng, còn Tuyết Lý Mai và Ngọc Đường Xuân thì đẩy Cao Văn Tâm thẹn thùng ngượng ngập lên ghế ngồi, còn nâng chân nàng lên tạo thành tư thế bắt chéo chân.
Dương Lăng bất đắc dĩ, chỉ muốn đuổi ba kẻ gây sự kia ra ngoài. Hắn bất chấp khó khăn đi qua, đưa thẳng chén trà qua. Cao Văn Tâm vừa muốn tiếp, Đường Nhất Tiên đã ngăn cản nói: - Nào có kiểu dâng trà như thế chứ? Ngọc Tỷ Nhi, lúc trước tỷ dâng trà cho lão gia thế nào thì dạy lại cho tân nương tử của chúng ta đi.
Ngọc Đường Xuân ngẩn ngơ: - Lúc trước ta dâng trà? Hình nhưhình như lão gia vừa vào phòng liền ôm ta lên giường. Thật ra có một lần, ngài ấy đặt ly trà lên đỉnh mông của người ra, run lẩy bẩy, làm người ta sợ ướt giường nên nằm yên không dám động đậy, mặc ngài ấy khinh bạc
Nhớ lại tình cảnh trong phòng của mình, Ngọc Đường Xuân không nhịn được đỏ mặt. Nàng biết hát hí khúc nên động tác dâng trà cho lão gia nào có khó gì, Ngọc Đường Xuân lập tức bước đi nhẹ nhàng đến trước mặt Cao Văn Tâm, lượn lờ lả lướt bái một cái, gương mặt xinh đẹp nghiêng sang bên, hai tay giơ cao qua đầu, yêu kiều nói: - Lão gia cực khổ, nô gia dâng trà cho lão gia.
- Thấy chưa? Phải vậy đó, nhanh nhanh nhanh.
Việc nàychỉ nói thì cũng thôi đi, nhưng thật sự phải làm theo động tác của đám nương nương sao? Ngọc Đường Xuân làm thật sự là thiên kiều bá mị, một đại lão gia như ta mà làm động tác này thì sẽ ra bộ dạng quỷ gì đây?
Không dám kháng nghị với Đường Nhất Tiên đang nháo động phòng, Dương Lăng liền uy hiếp Cao Văn Tâm: - Nương tử, thật sự muốn tướng công dâng trà như vậy sao?
- Muộimuội Cao Văn Tâm luống cuống, vội nhìn về phía Đường Nhất Tiên, Tuyết Lý Mai.
- Muốn! Muốn! Muốn! Ba kẻ sợ thiên hạ không loạn lập tức trả lời.
- Hừ hừ! Được, quân tử báo thù mười năm chưa muộn. Tướng công bái thì bái, nhận đại lễ như vậy của tướng công thì tự mình gánh lấy hậu quả đó.
Hắn uy hiếp như vậy trước mắt mọi người ngược lại lại khơi dậy ngạo khí của Cao Văn Tâm. Nàng lập tức thẳng người dậy, khiêu khích liếc mắt nhìn Dương Lăng, hơi nhếch cằm lên, ra vẻ đang chờ hắn dâng trà.
Dương Quốc công "xấu hổ e sợ" dâng trà, lại uống một ly rượu hợp cẩn dưới sự chủ trì của Cao Văn Tâm, ba vị cô nương hoan hô một tiếng, lúc này mới ra khỏi cửa. Tuyết Lý Mai chạy được một nửa lại vèo một tiếng vọt trở về, kéo cửa thò đầu vào thăm dò cười hì hì nói: - Tỷ tỷ, đêm nay lửa giận của lão gia rất lớn, ừm, lửa giận rất lớn, Văn Tâm tỷ tỷ tự mình cầu phúc đi nha, ha ha ha ha
Tiếng cười càn rỡ bị Cao Văn Tâm đóng cửa phòng ngăn lại bên ngoài. Nàng không yên lòng xoay đầu lại, liếc thấy Dương Lăng đang vội vã cởi bỏ y phục, động tác hơi gấp rút, suýt chút đã đạp nhầm chân váy mà té ngã rồi.
Cao Văn Tâm không kìm nổi mà "phì" một tiếng bật cười ra, trên mặt lập tức nở ra hai đóa hoa đào
Trong phòng rất yên tĩnh, rất yên tĩnh, hai người mặc áo lót rất ngay ngay chỉnh tề, yên lặng nằm ở trên giường cách khoảng nửa thước, chậu than hồng đo đỏ đang cháy bùng lên, ánh lửa đỏ phản chiếu lên thân người bọn họ.
Cao Văn Tâm khẽ nhúc nhích đầu, hơi e sợ nói: - Tướng công?
- Hử?
- Chúngchúng ta ngủ đi.
- Ừ, đang ngủ mà.
- Muộimuội muốn nói, tướng công giận sao? Bọn Tiên nhi chỉ đùa thôi, huynhhuynh đừng trách.
- Ta không giận đâu. Dương Lăng hơi trừng mắt, khóe miệng lộ ra nụ cười giảo hoạt: - Đêm nay ta là tân nương tử, nàng mới là tân lang, phải ngủ thế nào thì nàng nói là được, ta không có ý kiến.
Cao Văn Tâm nghe xong vừa giận vừa thẹn: - Một cô gái như muội, huynhhuynh muốn muội làm sao chứ?
Dương Lăng thở dài một tiếng nói: - Dương Lăngcúc cung tận tụy, đến chết mới thôi.
Ngọc Tỷ Nhi cười phì nói: - Cần gì nghiêm trọng như vậy, có điều Văn tâm tỷ tỷ đối với lão gia tình thâm ý trọng, có ân có đức, hai người từ lâutừ lâu đã lưỡng tình tương duyệt, nhưng lại ra sức chối từ, vẫn luôn không chịu để rước Văn Tâm tỷ tỷ qua cửa, tỷ muội chúng muội không nhìn được nữa. Trước lúc lão gia rời kinh chính miệng đánh cược với Văn Tâm tỷ tỷ, nói nếu có thể bình an hồi kinh thì sẽ làm gì?
- À! Dương Lăng bừng tỉnh đại ngộ, nói: - Các muộicác muội sẽ không thật sự muốn lão gia tata mặc áo cưới đỏ tươi thực hiện nghi thức nam gả nữ hôn chứ?
Cao Văn Tâm lúc này cũng mở miệng: - Ba vị tỷ tỷ, đừng đừng làm khó lão gia.
- Hì hì, vừa mới vào nhà thì đã đau lòng cho tướng công rồi sao? Đường Nhất Tiên cười hì hì cười nhạo nàng một phen, kiên quyết kéo nàng lên đứng trước mặt Dương Lăng, cười nói:
- Đại ca, tỷ muội chúng ta giữ thể diện cho huynh, ở trước mặt người ngoài không làm khó huynh. Bây giờ đều là người trong nhà, huynh cũng đừng khách khí, đổi Trạng nguyên bào cho Văn Tâm tỷ tỷ đi, để "Cao lão gia" của chúng ta mở khăn voan của Lăng phu nhân, rồi huynh dâng một ly trà cho "tướng công" nhà mình, uống rượu hợp cẩn, chúng ta sẽ không lãng phí đêm xuân của huynh đâu.
Tuyết Lý Mai và Ngọc Đường Xuân vỗ tay cười to, xông lên giúp hắn thay y phục. Dương Lăng dở khóc dở cười, luôn miệng nói: - Này, càn quấy rồi đó, tata là Quốc công gia đó, ta là tướng công của các nàng. Tacòn làm loạn nữa thì gia pháp hầu hạ.
Hai mắt Đường Nhất Tiên đột nhiên sáng lên, vỗ tay cái chát nói: - Đúng rồi, sao lại quên mất gia pháp họ Dương chứ? Thêm cả cái này nữa.
Dương Lăng và Cao Văn Tâm giật nảy mình, đồng thanh nói: - Không cần chứ?
- Cần, cần, nếu không nhìn thấy thì ta rất khó chịu. Cao Văn Tâm mặt đỏ như lửa, trong mắt lại có vẻ nóng lòng muốn thử làm cho Dương Lăng hết hồn. Trong lòng của hắn đột nhiên nghĩ tới một chuyện, không nhịn được vỗ tay nói: - Nhân duyên do trời định, chẳng lẽ đã an bài trong số mệnh từ sớm? Ha ha, ta nhớ ra rồi, Văn Tâm đã thi hành gia pháp với ta rồi, nàng đã đánh mông của ta rồi, đánh rất mạnh đó, ha ha, không cần đánh nữa.
- Hửm? Ba ánh mắt hồ nghi nhìn tới nhìn lui trên người họ. Dương Lăng da mặt dày nên không xem ra gì cả, Cao Văn Tâm lại quẫn bách đến nỗi hận không thể chui xuống đất. Đường Nhất Tiên chợt nói: - Được lắm, hóa ra hai người quả nhiên đãhừ hừ, Văn Tâm tỷ tỷ không thành thật! Cởi! Cởi! Cởi! Mau thay y phục.
Nhớ lại chuyện xưa, trong lòng Cao Văn Tâm lại ngọt ngào hơn, đôi mắt duyên dáng lặng lẽ nhìn Dương Lăng, vừa vặn đón lấy ánh mắt nóng rực của hắn. Từng chút từng chút ngọt ngào từ khi hai người quen biết tới nay lặng lẽ chảy ra trong lòng, rót vào lục phủ ngũ tạng, nhập vào xương cốt tứ chi, giống như loại rượu lâu năm nồng nàn, khiến chân tay Cao Văn Tâm mềm nhũn, tùy ý Tuyết Lý Mai và Ngọc Tỷ Nhi ba chân bốn cẳng cởi áo cưới cho nàng.
Chiếc áo cưới đỏ tươi, làn váy thật dài, mũ phượng gắn đầy châu ngọc, khăn che ngũ sắc, hạt châu như ánh trăng rằm điểm xuyết trên gương mặt xinh đẹp như tiên, mũ phượng được cởi xuống, mái tóc đen như thác nước chảy xuống tăng thêm vài phần dịu dàng quyến rũ.
Ánh nến lay động phản chiếu lên hai má một lớp phấn đỏ, gương mặt càng thêm duyên dáng, phong tình ngàn vạn. Khi hai mắt chạm nhau, y phục của hai người nhanh chóng được thay đổi, tân nương trở thành tân lang, xinh đẹp, nhưng tân lang vốn anh khí bừng bừng, khi đội mũ phượng mặc áo váy lại có vẻ chẳng ra gì cả.
Đến lúc này không chỉ ba người Đường Nhất Tiên cười gập cả người, mà ngay cả Cao Văn Tâm cũng che miệng cười trộm. Dương Lăng bị mấy người ba chân bốn cẳng đưa tới bên giường ngồi xuống, lại trùm khăn che lên, bỗng nghe một giọng đại hán thô lỗ háo sắc cười nói: - Khà khà khà, tiểu nương tử, đừng thẹn thùng, để gia tháo khăn che của nàng xuống.
Lần này khiến cho Dương Lăng giật mình kinh hãi, hắn cả kinh cuống quýt giật khăn trùm xuống, nhìn thấy ánh mắt tinh ngịch của Đường Nhất Tiên mới tỉnh ra mấy vị cô nương này đều là chuyên gia giả giọng. Tuyết Lý Mai không hài lòng trùm khăn lại cho hắn một lần nữa, để Cao Văn Tâm chính tay tháo xuống, còn ra vẻ khinh bạc lấy ngón tay nâng cằm Dương Lăng lên. Chỉ là Đường Nhất Tiên nói tràn lan mấy lượt, Cao Văn Tâm vẫn xấu hổ không nói nên câu Nương tử, cùng tướng công uống chén rượu hợp cẩn nào.
Ngược lại Dương Lăng khá nóng nảy, chủ động nói: - Tướng công, mời ngồi, để nô gia dâng trà cho chàng giải khát.
Đường Nhất Tiên cười sằng sặc đưa một chén trà lạnh cho Dương Lăng, còn Tuyết Lý Mai và Ngọc Đường Xuân thì đẩy Cao Văn Tâm thẹn thùng ngượng ngập lên ghế ngồi, còn nâng chân nàng lên tạo thành tư thế bắt chéo chân.
Dương Lăng bất đắc dĩ, chỉ muốn đuổi ba kẻ gây sự kia ra ngoài. Hắn bất chấp khó khăn đi qua, đưa thẳng chén trà qua. Cao Văn Tâm vừa muốn tiếp, Đường Nhất Tiên đã ngăn cản nói: - Nào có kiểu dâng trà như thế chứ? Ngọc Tỷ Nhi, lúc trước tỷ dâng trà cho lão gia thế nào thì dạy lại cho tân nương tử của chúng ta đi.
Ngọc Đường Xuân ngẩn ngơ: - Lúc trước ta dâng trà? Hình nhưhình như lão gia vừa vào phòng liền ôm ta lên giường. Thật ra có một lần, ngài ấy đặt ly trà lên đỉnh mông của người ra, run lẩy bẩy, làm người ta sợ ướt giường nên nằm yên không dám động đậy, mặc ngài ấy khinh bạc
Nhớ lại tình cảnh trong phòng của mình, Ngọc Đường Xuân không nhịn được đỏ mặt. Nàng biết hát hí khúc nên động tác dâng trà cho lão gia nào có khó gì, Ngọc Đường Xuân lập tức bước đi nhẹ nhàng đến trước mặt Cao Văn Tâm, lượn lờ lả lướt bái một cái, gương mặt xinh đẹp nghiêng sang bên, hai tay giơ cao qua đầu, yêu kiều nói: - Lão gia cực khổ, nô gia dâng trà cho lão gia.
- Thấy chưa? Phải vậy đó, nhanh nhanh nhanh.
Việc nàychỉ nói thì cũng thôi đi, nhưng thật sự phải làm theo động tác của đám nương nương sao? Ngọc Đường Xuân làm thật sự là thiên kiều bá mị, một đại lão gia như ta mà làm động tác này thì sẽ ra bộ dạng quỷ gì đây?
Không dám kháng nghị với Đường Nhất Tiên đang nháo động phòng, Dương Lăng liền uy hiếp Cao Văn Tâm: - Nương tử, thật sự muốn tướng công dâng trà như vậy sao?
- Muộimuội Cao Văn Tâm luống cuống, vội nhìn về phía Đường Nhất Tiên, Tuyết Lý Mai.
- Muốn! Muốn! Muốn! Ba kẻ sợ thiên hạ không loạn lập tức trả lời.
- Hừ hừ! Được, quân tử báo thù mười năm chưa muộn. Tướng công bái thì bái, nhận đại lễ như vậy của tướng công thì tự mình gánh lấy hậu quả đó.
Hắn uy hiếp như vậy trước mắt mọi người ngược lại lại khơi dậy ngạo khí của Cao Văn Tâm. Nàng lập tức thẳng người dậy, khiêu khích liếc mắt nhìn Dương Lăng, hơi nhếch cằm lên, ra vẻ đang chờ hắn dâng trà.
Dương Quốc công "xấu hổ e sợ" dâng trà, lại uống một ly rượu hợp cẩn dưới sự chủ trì của Cao Văn Tâm, ba vị cô nương hoan hô một tiếng, lúc này mới ra khỏi cửa. Tuyết Lý Mai chạy được một nửa lại vèo một tiếng vọt trở về, kéo cửa thò đầu vào thăm dò cười hì hì nói: - Tỷ tỷ, đêm nay lửa giận của lão gia rất lớn, ừm, lửa giận rất lớn, Văn Tâm tỷ tỷ tự mình cầu phúc đi nha, ha ha ha ha
Tiếng cười càn rỡ bị Cao Văn Tâm đóng cửa phòng ngăn lại bên ngoài. Nàng không yên lòng xoay đầu lại, liếc thấy Dương Lăng đang vội vã cởi bỏ y phục, động tác hơi gấp rút, suýt chút đã đạp nhầm chân váy mà té ngã rồi.
Cao Văn Tâm không kìm nổi mà "phì" một tiếng bật cười ra, trên mặt lập tức nở ra hai đóa hoa đào
Trong phòng rất yên tĩnh, rất yên tĩnh, hai người mặc áo lót rất ngay ngay chỉnh tề, yên lặng nằm ở trên giường cách khoảng nửa thước, chậu than hồng đo đỏ đang cháy bùng lên, ánh lửa đỏ phản chiếu lên thân người bọn họ.
Cao Văn Tâm khẽ nhúc nhích đầu, hơi e sợ nói: - Tướng công?
- Hử?
- Chúngchúng ta ngủ đi.
- Ừ, đang ngủ mà.
- Muộimuội muốn nói, tướng công giận sao? Bọn Tiên nhi chỉ đùa thôi, huynhhuynh đừng trách.
- Ta không giận đâu. Dương Lăng hơi trừng mắt, khóe miệng lộ ra nụ cười giảo hoạt: - Đêm nay ta là tân nương tử, nàng mới là tân lang, phải ngủ thế nào thì nàng nói là được, ta không có ý kiến.
Cao Văn Tâm nghe xong vừa giận vừa thẹn: - Một cô gái như muội, huynhhuynh muốn muội làm sao chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.