Quyển 7 - Chương 423: 330-3: Vì uyên đuổi cá (3)
Nguyệt Quan
12/05/2018
Dương Lăng không để ý chuyện chào hỏi ông ta, vội vàng hô lớn: - Dừng tay! Dừng tay! Đừng đánh nữa!
Thanh âm Dương Lăng không nhỏ, nhưng một từ 'Dừng tay' không hề có sức uy hiếp. Chúng quan văn đã giằng co thành một đoàn có bóp cổ, có ôm đùi, căn bản không ai nghe lời hắn. Dương Lăng không dám nói bậy 'Hoàng thượng giá lâm", đó là tội khi quân đó, nhìn thấy tình hình không thể khống chế nữa, hắn thình lình hét lớn một câu: - Đao hạ lưu nhân!
Một câu này rất hữu hiệu, chỉ sợ Hoàng thượng có hô "Dừng tay" cũng không hữu hiệu bằng. Hơn sáu mươi quan viên đang ẩu đã soạt soạt cùng nhau dừng lại, đồng loạt nhìn ra cửa.
Dương Lăng cười ha ha chắp tay nói: - Chư vị đại nhân, chư vị đại nhân, lâu rồi không gặp lâu rồi không gặp.
Lễ Bộ Đô Cấp Sự Trung Hà Thần vội vàng buông cổ áo của Công Bộ Cấp Sự Trung lão Vương ra, trả lễ với hắn: - Bái kiến Uy Quốc Công gia.
Dương Thận giãy hai cái, quát: - Buông ta ra! Hoàng Cảnh đang nhìn Dương Lăng đờ ra, bị y rống một tiếng, vội ném bắp đùi Dương Thận đang bị ông ta nhấc lên xuống. Dương Thận vừa chỉnh quần áo, vừa bước lên trước vái dài nói: - Hạ quan bái kiến Uy Quốc Công.
Lần này chúng quan viên mới phản ứng được, liên tục buông đối thủ ra, vái dài thi lễ với Dương Lăng.'Ấp hội' trở lại như lúc mới họp ban sáng vậy, mọi người lần lượt vái dài, cả sảnh đường hoà hợp êm ấm.
Hiện tại Dương Lăng là Quốc Công, địa vị trên cả Tam Đại học sĩ, ba người cũng đều tiến lên thi lễ, hàn huyên với nhau một phen, Dương Lăng nhân cơ hội hỏi tình huống, thế mới biết nguyên nhân xảy ra sự việc. Lưu Cẩn lúc này mới đặt chén trà xuống ngoài cười nhưng trong không cười bước lên trước, nói: - Bái kiến Uy Quốc Công.
Lão gặp Quốc Công nên hành đại lễ, nhưng với quyền thế hiện tại của lão, rất nhiều Quốc Công thấy lão lại thi lễ ngược lại, cho nên Lưu Cẩn vô cùng ngượng nghịu thi lễ một cái, động tác hết sức tùy tiện.
Dương Lăng cũng không để ý, tùy ý đáp lễ lại, mỉm cười nói: - Lưu công, nhiều ngày không thấy, khí sắc Lưu công thật tốt, rạng rỡ, giống như trẻ ra mười tuổi nha.
Lưu Cẩn cười gượng hai tiếng, nheo lại mắt nói: - Uy Quốc Công gia khí sắc cũng không tệ nha, như đang hưởng phúc vậy, ái chà, dường như mập hơn, mặt cũng trắng hơn, chẳng những càng anh tuấn, mà cũng có khí độ oai phong của Quốc Công gia, ta nhìn thấy, cũng vui mừng thay ngài.
- Ha ha ha ha Hai người đối diện nhay cười to, chỉ là trong mắt không có ý cười. Mọi người bên cạnh thấy hai vị đại lão, yên lặng lui một bước, chỉ nghe Lưu Cẩn nói: - Quốc Công gia bây giờ không có việc gì toàn thân nhẹ nhàng. Hôm nay tuyết lớn như vậy, sao lại đột nhiên hăng hái vào điện Văn Hoa vậy, không biết có chuyện gì không?
Dương Lăng nháy mắt mấy cái, cũng cười nói: - Bổn Quốc Công cũng đang lấy làm lạ, 'Ấp hội' ở điện Văn Hoa là nơi Tam Đại Học sĩ và Lục khoa Cấp Sự Trung thảo luận chính sự, Lưu công công không trấn thủ ở Ti Lễ Giám, sao lại ngắm tuyết mà lại ngắm tới tận đây vậy? Cẩn thận để Hoàng thượng nhìn thấy, khiển trách ngài vượt quá quy củ đó!
Lưu Cẩn cứng người, đang muốn nói chuyện chợt nhìn thấy Đỗ Phủ cùng Chính Đức Hoàng Đế vội vã đi đến. Chính Đức Hoàng Đế vừa vào cửa liền gân cổ hô lên: - Ai đánh nhau? Là ai đánh nhau? Toàn bộ muốn ăn gậy rồi! Các khanh ai ai Ai nha, ha ha ha, Dương khanh cũng ở đây...
Vị cảnh sát quốc tế này vừa mới mắng hai câu, liếc mắt nhìn thấy Dương Lăng lập tức vui mừng đi đến. Dương Lăng và chúng quan viên bái chào, Chính Đức đỡ lấy hắn, cười nói: - Miên đi miên đi. Dương khanh à, khanh đã hai ngày không tới Báo Viên gặp trẫm đó. Sáng nay vốn định tìm khanh, đáng tiếc lại rơi tuyết lớn, bệnh của Thái Hoàng Thái Hậu cũng nặng hơn...
Chúng quan viên nhân cơ hội này vội vàng sửa sang lại quan dung của mình, có hai vị rớt cả mũ, vội vàng lùi ra sau đám người tìm được mũ thì lặng lẽ quay về vị trí. Dương Lăng hỏi vội: - Thái Hoàng Thái Hậu phượng thể chưa khỏi, nhóm thái y không có biện pháp gì sao?
Sắc mặt Chính Đức trầm xuống, khẽ lắc nhẹ đầu. Ánh mắt Dương Lăng chợt lóe, nói:
- Nội tử Văn Tâm, y thuật tinh xảo, hơn nữa nàng là nữ quan trong cung mà Hoàng thượng phong, có thể gọi nàng đến để chẩn mạch xem bệnh cho Thái Hoàng Thái Hậu một phen?
Chính Đức vui vẻ nói: - Đúng vậy, sao ta lại có thể quên mất cô ấy nhỉ. Tốt tốt tốt, lát nữa khanh đưa cô ấy đến đây. Chính Đức không phải loại người vui buồn không lộ, thương tâm nhanh, vui vẻ cũng nhanh, lập tức ghé sát vào lỗ tai Dương Lăng nói: - Nhất Tiên nói với trẫm, đêm tân hôn khanh là tân nương tử, không nghĩa khí a không nghĩa khí, trò chơi vui như vậy lại không thông báo cho trẫm một tiếng.
Chính Đức Hoàng Đế xem sáu bảy mươi vị quan viên trở thành vật trang trí, cũng quên mục đích mình tới đây, nổi hứng nói việc nhà với Dương Lăng. Lưu Cẩn nhìn thấy trong lòng hơi ganh tỵ: - May mà ta đã đẩy hắn ngã xuống, bằng không lấy Thánh sủng của Hoàng thượng, ta còn có thể lăn lộn sao?
Lưu Cẩn tiến về phía trước một bước, nói nhỏ nhẹ: - Hoàng thượng, Lại Bộ Đô Cấp Sự Trung luận bàn chính sự trên triều, nói một câu không hợp liền ra tay đánh nhau, chuyện này thật là buồn cười, mất sạch thể diện của triều đình rồi.
Hình Bộ Cấp Sự Trung Lưu Vân Phượng lập tức khẽ khom người, trầm giọng nói: - Dương Thận tuổi trẻ kiến thức nông cạn, đức hạnh không đủ, ra tay đánh người khởi đầu mọi chuyện. Thật sự không ra thể thống gì, hạ quan buộc tội Dương Thận đánh mất lễ nghĩa của quan viên, theo lý nên bãi chức!
Một đám quan viên bên cạnh đã đầu nhập phe Lưu Cẩn từ lâu lập tức hưởng ứng: - Đúng vậy, mệnh quan triều đình còn không tuân thủ pháp luật, lấy gì phục thiên hạ? Dương Thận ỷ thế hiếp người, Hoàng thượng phải nghiêm trị! Quần chúng khí thế dạt dào, càng nói càng nghiêm trọng, giống như là không đuổi Dương Thận, thì Đại Minh sắp mất nước tới nơi vậy.
Chính Đức nghe nhíu mày, vẻ mặt không hài lòng. Lưu Cẩn mừng rỡ, đang muốn thừa cơ góp lời để kéo tên tiểu khốn kiếp kia xuống, Dương Lăng bỗng nhiên cười ha ha nói: - Đại sự cái rắm, đến nỗi vậy à?
Khái quát sơ lược một câu, những Cấp Sự Trung này lập tức ngậm miệng. Dương Lăng chắp tay nói: - Hoàng thượng, thần nhớ Lý đại nhân Uỷ thác đại thần, nguyên lão tam triều, đương kim Thủ Phụ Đại Học sinh, không chỉ từng giận dữ đoạt roi ngựa giận đánh Quốc cữu gia Trương Hạc Linh trong Hoàng thành, còn từng đoạt lấy vũ khí của Kim Qua võ sĩ trên kim điện, đuổi giết khắp điện. Tiên đế cảm thấy rất có cảm tình, trung với quốc sự, chẳng những chưa từng nghiêm trị, còn nhiều lần an ủi khen ngợi.
- Dương Thận mười ba tuổi vào kinh, rất được Lý Đại học sĩ xem trọng, chẳng những thu làm môn hạ, còn xưng hô tiểu hữu, ha ha, đây đúng là những người cùng tính tình, ngay cả tác phong làm việc cũng không khác biệt lắm. Dương Thận tài hoa xuất chúng, tuổi trẻ tài cao, kinh nghiệm của y còn ít, khi bàn quốc sự thì không tính toán đến được mất cá nhân, thực là phúc của Hoàng thượng. Nếu bồi dưỡng thật tốt, tương lai ắt sẽ là thần tử đắc lực của Hoàng thượng.
Thanh âm Dương Lăng không nhỏ, nhưng một từ 'Dừng tay' không hề có sức uy hiếp. Chúng quan văn đã giằng co thành một đoàn có bóp cổ, có ôm đùi, căn bản không ai nghe lời hắn. Dương Lăng không dám nói bậy 'Hoàng thượng giá lâm", đó là tội khi quân đó, nhìn thấy tình hình không thể khống chế nữa, hắn thình lình hét lớn một câu: - Đao hạ lưu nhân!
Một câu này rất hữu hiệu, chỉ sợ Hoàng thượng có hô "Dừng tay" cũng không hữu hiệu bằng. Hơn sáu mươi quan viên đang ẩu đã soạt soạt cùng nhau dừng lại, đồng loạt nhìn ra cửa.
Dương Lăng cười ha ha chắp tay nói: - Chư vị đại nhân, chư vị đại nhân, lâu rồi không gặp lâu rồi không gặp.
Lễ Bộ Đô Cấp Sự Trung Hà Thần vội vàng buông cổ áo của Công Bộ Cấp Sự Trung lão Vương ra, trả lễ với hắn: - Bái kiến Uy Quốc Công gia.
Dương Thận giãy hai cái, quát: - Buông ta ra! Hoàng Cảnh đang nhìn Dương Lăng đờ ra, bị y rống một tiếng, vội ném bắp đùi Dương Thận đang bị ông ta nhấc lên xuống. Dương Thận vừa chỉnh quần áo, vừa bước lên trước vái dài nói: - Hạ quan bái kiến Uy Quốc Công.
Lần này chúng quan viên mới phản ứng được, liên tục buông đối thủ ra, vái dài thi lễ với Dương Lăng.'Ấp hội' trở lại như lúc mới họp ban sáng vậy, mọi người lần lượt vái dài, cả sảnh đường hoà hợp êm ấm.
Hiện tại Dương Lăng là Quốc Công, địa vị trên cả Tam Đại học sĩ, ba người cũng đều tiến lên thi lễ, hàn huyên với nhau một phen, Dương Lăng nhân cơ hội hỏi tình huống, thế mới biết nguyên nhân xảy ra sự việc. Lưu Cẩn lúc này mới đặt chén trà xuống ngoài cười nhưng trong không cười bước lên trước, nói: - Bái kiến Uy Quốc Công.
Lão gặp Quốc Công nên hành đại lễ, nhưng với quyền thế hiện tại của lão, rất nhiều Quốc Công thấy lão lại thi lễ ngược lại, cho nên Lưu Cẩn vô cùng ngượng nghịu thi lễ một cái, động tác hết sức tùy tiện.
Dương Lăng cũng không để ý, tùy ý đáp lễ lại, mỉm cười nói: - Lưu công, nhiều ngày không thấy, khí sắc Lưu công thật tốt, rạng rỡ, giống như trẻ ra mười tuổi nha.
Lưu Cẩn cười gượng hai tiếng, nheo lại mắt nói: - Uy Quốc Công gia khí sắc cũng không tệ nha, như đang hưởng phúc vậy, ái chà, dường như mập hơn, mặt cũng trắng hơn, chẳng những càng anh tuấn, mà cũng có khí độ oai phong của Quốc Công gia, ta nhìn thấy, cũng vui mừng thay ngài.
- Ha ha ha ha Hai người đối diện nhay cười to, chỉ là trong mắt không có ý cười. Mọi người bên cạnh thấy hai vị đại lão, yên lặng lui một bước, chỉ nghe Lưu Cẩn nói: - Quốc Công gia bây giờ không có việc gì toàn thân nhẹ nhàng. Hôm nay tuyết lớn như vậy, sao lại đột nhiên hăng hái vào điện Văn Hoa vậy, không biết có chuyện gì không?
Dương Lăng nháy mắt mấy cái, cũng cười nói: - Bổn Quốc Công cũng đang lấy làm lạ, 'Ấp hội' ở điện Văn Hoa là nơi Tam Đại Học sĩ và Lục khoa Cấp Sự Trung thảo luận chính sự, Lưu công công không trấn thủ ở Ti Lễ Giám, sao lại ngắm tuyết mà lại ngắm tới tận đây vậy? Cẩn thận để Hoàng thượng nhìn thấy, khiển trách ngài vượt quá quy củ đó!
Lưu Cẩn cứng người, đang muốn nói chuyện chợt nhìn thấy Đỗ Phủ cùng Chính Đức Hoàng Đế vội vã đi đến. Chính Đức Hoàng Đế vừa vào cửa liền gân cổ hô lên: - Ai đánh nhau? Là ai đánh nhau? Toàn bộ muốn ăn gậy rồi! Các khanh ai ai Ai nha, ha ha ha, Dương khanh cũng ở đây...
Vị cảnh sát quốc tế này vừa mới mắng hai câu, liếc mắt nhìn thấy Dương Lăng lập tức vui mừng đi đến. Dương Lăng và chúng quan viên bái chào, Chính Đức đỡ lấy hắn, cười nói: - Miên đi miên đi. Dương khanh à, khanh đã hai ngày không tới Báo Viên gặp trẫm đó. Sáng nay vốn định tìm khanh, đáng tiếc lại rơi tuyết lớn, bệnh của Thái Hoàng Thái Hậu cũng nặng hơn...
Chúng quan viên nhân cơ hội này vội vàng sửa sang lại quan dung của mình, có hai vị rớt cả mũ, vội vàng lùi ra sau đám người tìm được mũ thì lặng lẽ quay về vị trí. Dương Lăng hỏi vội: - Thái Hoàng Thái Hậu phượng thể chưa khỏi, nhóm thái y không có biện pháp gì sao?
Sắc mặt Chính Đức trầm xuống, khẽ lắc nhẹ đầu. Ánh mắt Dương Lăng chợt lóe, nói:
- Nội tử Văn Tâm, y thuật tinh xảo, hơn nữa nàng là nữ quan trong cung mà Hoàng thượng phong, có thể gọi nàng đến để chẩn mạch xem bệnh cho Thái Hoàng Thái Hậu một phen?
Chính Đức vui vẻ nói: - Đúng vậy, sao ta lại có thể quên mất cô ấy nhỉ. Tốt tốt tốt, lát nữa khanh đưa cô ấy đến đây. Chính Đức không phải loại người vui buồn không lộ, thương tâm nhanh, vui vẻ cũng nhanh, lập tức ghé sát vào lỗ tai Dương Lăng nói: - Nhất Tiên nói với trẫm, đêm tân hôn khanh là tân nương tử, không nghĩa khí a không nghĩa khí, trò chơi vui như vậy lại không thông báo cho trẫm một tiếng.
Chính Đức Hoàng Đế xem sáu bảy mươi vị quan viên trở thành vật trang trí, cũng quên mục đích mình tới đây, nổi hứng nói việc nhà với Dương Lăng. Lưu Cẩn nhìn thấy trong lòng hơi ganh tỵ: - May mà ta đã đẩy hắn ngã xuống, bằng không lấy Thánh sủng của Hoàng thượng, ta còn có thể lăn lộn sao?
Lưu Cẩn tiến về phía trước một bước, nói nhỏ nhẹ: - Hoàng thượng, Lại Bộ Đô Cấp Sự Trung luận bàn chính sự trên triều, nói một câu không hợp liền ra tay đánh nhau, chuyện này thật là buồn cười, mất sạch thể diện của triều đình rồi.
Hình Bộ Cấp Sự Trung Lưu Vân Phượng lập tức khẽ khom người, trầm giọng nói: - Dương Thận tuổi trẻ kiến thức nông cạn, đức hạnh không đủ, ra tay đánh người khởi đầu mọi chuyện. Thật sự không ra thể thống gì, hạ quan buộc tội Dương Thận đánh mất lễ nghĩa của quan viên, theo lý nên bãi chức!
Một đám quan viên bên cạnh đã đầu nhập phe Lưu Cẩn từ lâu lập tức hưởng ứng: - Đúng vậy, mệnh quan triều đình còn không tuân thủ pháp luật, lấy gì phục thiên hạ? Dương Thận ỷ thế hiếp người, Hoàng thượng phải nghiêm trị! Quần chúng khí thế dạt dào, càng nói càng nghiêm trọng, giống như là không đuổi Dương Thận, thì Đại Minh sắp mất nước tới nơi vậy.
Chính Đức nghe nhíu mày, vẻ mặt không hài lòng. Lưu Cẩn mừng rỡ, đang muốn thừa cơ góp lời để kéo tên tiểu khốn kiếp kia xuống, Dương Lăng bỗng nhiên cười ha ha nói: - Đại sự cái rắm, đến nỗi vậy à?
Khái quát sơ lược một câu, những Cấp Sự Trung này lập tức ngậm miệng. Dương Lăng chắp tay nói: - Hoàng thượng, thần nhớ Lý đại nhân Uỷ thác đại thần, nguyên lão tam triều, đương kim Thủ Phụ Đại Học sinh, không chỉ từng giận dữ đoạt roi ngựa giận đánh Quốc cữu gia Trương Hạc Linh trong Hoàng thành, còn từng đoạt lấy vũ khí của Kim Qua võ sĩ trên kim điện, đuổi giết khắp điện. Tiên đế cảm thấy rất có cảm tình, trung với quốc sự, chẳng những chưa từng nghiêm trị, còn nhiều lần an ủi khen ngợi.
- Dương Thận mười ba tuổi vào kinh, rất được Lý Đại học sĩ xem trọng, chẳng những thu làm môn hạ, còn xưng hô tiểu hữu, ha ha, đây đúng là những người cùng tính tình, ngay cả tác phong làm việc cũng không khác biệt lắm. Dương Thận tài hoa xuất chúng, tuổi trẻ tài cao, kinh nghiệm của y còn ít, khi bàn quốc sự thì không tính toán đến được mất cá nhân, thực là phúc của Hoàng thượng. Nếu bồi dưỡng thật tốt, tương lai ắt sẽ là thần tử đắc lực của Hoàng thượng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.