Quyển 7 - Chương 496: 343-1: Dân chúng Cố An nổi dậy (1)
Nguyệt Quan
12/05/2018
Dương Lăng uống đến đỏ bừng mặt, đi lảo đảo xiêu vẹo từ Trương phủ ra,
Trương Mậu và Giang Bân mỗi người dìu một bên, 3 người cười cười nói
nói, cứ như thể huynh đệ lâu năm không gặp vậy.
Tống Tiểu Ái thấy Dương Lăng với vẻ lướt khướt, không nén nổi cơn giận. Mấy ngày nay đại nhân ngày nào cũng uống rượu, ngày nào cũng nhận lễ, còn đâu là dáng dấp Dương đại tướng quân thần uy anh minh nữa?
Tống đại tiểu thư chu cái miệng nhỏ nhắn, tức giận quay đầu đi, lại thấy Lưu Đại ngô nghê mở miệng khen:
- Tống tướng quân, người xem Quốc Công của chúng ta uống say rồi vẫn đẹp trai, cười rất có dáng vẻ của đại tướng, nếu ta mà đẹp trai bằng một nửa Quốc Công thôi thì sẽ có bao nhiêu cô nương mê ta đây?
Tống Tiểu Ái trợn trừng mắt, thì thầm:
- Ăn hại.
Tên Lưu Đại Bổng Chùy chà xát bàn tay, cười ha ha nói:
- Đó không gọi là ăn hại, mà là cả nể, Quốc Công nhà ta thân phận thế nào? Có phải ai mời cũng đi đâu? Lương công công gọi đó là bình dị dễ gần.
Tống Tiểu Ái cười khẩy một tiếng, chán chả buồn quan tâm đến cái thằng khốn đó.
Trương Mậu tiễn Dương Lăng tới xe, quản gia từ phía sau lập tức dâng một cái hộp gấm tới, Trương Mậu đỡ lấy rồi vừa cười vừa đặt nó lên trên càng xe, vỗ nhẹ nói:
- Một chút quà nhỏ, mong Quốc Công nhận cho.
Dương Lăng cầm cái hộp gấm lên nâng nâng xem nặng nhẹ thế nào, sau đó mặt mày hớn hở dịch sang chỗ cửa kiệu, đứng không vững cười nói:
- Haizz, Trương huynh khách sáo quá, ờm… đều là huynh đệ tốt tâm đầu ý hợp mà, ha ha ha, ta đành xin nhận vậy. Đúng rồi, Giang huynh, cùng…cùng ta về phủ, chúng ta tối nay tiếp… tiếp tục uống, ha ha ha…
Giang Bân nghe thấy Quốc Công mời mình, thấy nở mày nở mặt lắm, mặc dù có vướng bận đến vị mĩ nhân trong ngục kia, nhưng lời mời của Quốc Công thì không thể chối từ, đoạn phấn khích gọi người mang chiến mã của mình tới, lại dẫn thêm hai cận vệ, cùng với Dương Lăng về phủ.
Dương Lăng trở về phủ, đám thị vệ hộ tống hắn vào nhà, Tống Tiểu Ái hoàn thành sứ mệnh xong, đến chào một câu cũng không, mặt lạnh như tiền bỏ đi, Dương Lăng nhìn theo bóng nàng cười ha hả.
Nha đầu này thật là thú vị, tính tình ngay thẳng, yêu ghét rõ ràng, có điều gì không hài lòng là thể hiện ngay ra mặt, nhìn nàng tức giận cũng rất thú vị, dù sao thì nhiệm vụ của nàng chỉ là bảo vệ sự an toàn của chính mình, những âm mưu quỷ kế này thì giao cho nàng không chắc có thành công, nhìn cái vẻ tức giận đáng yêu của nàng, Dương Lăng lại không muốn nói cho nàng biết.
Dương Lăng lảo đảo đi vào thư phòng, Giang Bân thấy hắn đi đứng chả vững, vội nói:
- Quốc Công, hay là uống cốc trà rồi đi nghỉ thôi?
Dương Lăng đột nhiên ngừng lắc lư, hắn chầm chậm đứng thẳng người lên, khi quay lại thì đã một vẻ nghiêm trang, sắc mặt thì vẫn hồng nhuận như thế, nhưng ánh mắt không còn vẻ gì là say rượu nữa cả. Ánh mắt sắc nhọn của Dương Lăng nhìn chằm chằm vào Giang Bân, đoạn trầm giọng nói:
- Bá Châu Du Kích tướng quân Giang Bân, quỳ xuống nghe chỉ.
Giang Bân ngẩn ra, ngẩng mạnh đầu lên nhìn Dương Lăng, thấy hắn không còn chút thần thái nào của một kẻ xay bét nhè cả, không khỏi kinh ngạc, vội vàng kéo bào quỳ xuống, gập mình nói: - Mạt tướng nghe chỉ!
…
Giang Bân đi ra khỏi phủ khâm sai, lặng lẽ đứng trước cửa một lát, đột nhiên ngẩng lên trời cười ha hả, rồi quay người ra cửa, cất cao giọng nói:
- Đi! Tới đại lao Bá Châu!
Giang Bân là người việc to bằng trời cũng chẳng quan tâm, Dương Lăng mặt đối mặt chỉ rõ, nói với hắn một đại sự vô cùng quan trọng, Giang Bân không hề cảm thấy có gì khó khăn, chỉ thấy việc này là một cơ hội tốt để mình kiến công lập nghiệp, không những không có chút áp lực nào, ngược lại còn mừng vui lạ thường.
Quan lại Bá Châu hủ bại như vậy, đen tối tiêu cực, từng tầng lớp mạng lưới quan hệ được kết lại rộng lớn thế nào, thì cái vị dũng phu này không hề quan tâm, ngươi là quan văn cũng vậy, quan võ cũng vậy, còn y là hai thanh trảm mã đao. Người đơn giản thì phương pháp giải quyết vấn đề phức tạp cũng trở nên giản đơn đến lạ. Nếu như thay người khác, thời khắc này sẽ phải suy tính xem nên giải quyết nhiệm vụ mà Dương Lăng giao phó làm sao cho kín kẽ cẩn thận, còn cái đầu của Giang Bân thì chỉ nghĩ được sau khi thành sự thì sẽ được thăng quan tiến chức nhanh thế nào, trong cơn đắc ý, bèn muốn tới đại lao gặp mặt vị nữ nhân xinh đẹp kia.
Sở dĩ Dương Lăng chọn Giang Bân là vì hắn vừa tới Bá Châu, hoàn toàn chẳng có quan hệ gì với quan trường nơi đây, là người đáng tin nhất, hơn nữa y là Bá Châu Du Kích Tướng Quân, nắm trong tay lực lượng vũ trang lớn nhất bản địa, Dương Lăng chỉ dựa vào 1 nghìn nhân mã của Tống Tiểu Ái, còn phải trích ra phần lớn để bảo vệ sự an toàn của mình, nên không thể hoàn thành kế hoạch quân quản của hắn được. Cú đòn sấm sét của hắn cần có một người nắm quân đội mạnh trong tay, đồng thời phải tuyệt đối lắng nghe mệnh lệnh của mình, chứ không chịu sự ảnh hưởng của quan viên lớn bé Bá Châu. Giang Bân không nghi ngờ gì là lựa chọn tốt nhất.
Dương Lăng ngồi ngay ngắn sau án thư, nhìn theo Giang Bân cáo từ ra về, sau bức bình phong bỗng xuất hiện một người, đi tới trước án thư chắp tay nói với hắn:
- Học sinh Mục Kính bái kiến Quốc Công.
Dương Lăng vội đứng dậy đỡ lấy y, mỉm cười nói:
- Ngồi ngồi, không cần đa lễ, Mục tú tài vừa từ Cố An về?
Trải qua quãng thời gian dài chữa bệnh, cái đùi của Mục Kính bị thủ hạ của tứ yêu tăng đánh gẫy cơ bản đã khỏi, chỉ là đi lại có chút khập khiễng. Tuy nhiên vết thương trên mặt thì dù lang trung có cao minh đến đâu cũng chữa không nổi. Vốn là tú tài công phong độ ngút trời, nay trên mặt toàn vết sẹo, da thịt lồi ra, trông thật dữ tợn.
Mục Kính cung kính nói:
- Vâng, vốn là muốn quay về Bá Châu báo tin với ngài, không ngờ là trên đường chạm mặt với đoàn xe của Trương Trung, gã quả nhiên không nén nổi giận, vội tới Cố An rồi.
Dương Lăng cười nói:
- Đó là điều đương nhiên, cái loại hoàng đế con đó đã quen cái thói độc tôn ích kỉ rồi, ai dám động chạm đến quyền uy của gã, là gã một khắc cũng không nhịn được, bọn Hoa Thôi Quan bên đó liệu có chịu đựng nổi không?
Mục Kính vội đáp:
- Đại nhân xin cứ yên tâm, Hoa đại nhân làm quan thanh liêm, coi kẻ ác như quân thù, danh tiếng ở Cố An luôn tốt đẹp, chỉ là không được thưởng gì cả, làm Thôi Quan 10 năm nay mà không được thăng chức 1 lần, lần này có Quốc Công đỡ lưng, Hoa đại nhân đã hạ quyết tâm hiệp trợ Quốc Công thanh trừ đám họa hại ở Bá Châu này.
Dương Lăng lắc đầu nói:
- Quan lại trên dưới ở Bá Châu đã thối nát mục rữa cả rồi, quan viên giữ chức quan trọng thì đại đa số tham nhũng ghê gớm, ta sai bọn tham quan đó đi chống tham nhũng, thì chả phải là chuyện nực cười sao? Nếu cứ thẳng thừng mà tra xét, quan viên trên dưới lớn nhỏ ở Bá Châu chắc chắn sẽ cùng nhau phản đối, tất cả dâng sớ kháng tấu, cùng nhau che giấu chứng cứ, lại có Lưu Cẩn thao tác ở bên trong, vậy thì khó mà thành công.
Tống Tiểu Ái thấy Dương Lăng với vẻ lướt khướt, không nén nổi cơn giận. Mấy ngày nay đại nhân ngày nào cũng uống rượu, ngày nào cũng nhận lễ, còn đâu là dáng dấp Dương đại tướng quân thần uy anh minh nữa?
Tống đại tiểu thư chu cái miệng nhỏ nhắn, tức giận quay đầu đi, lại thấy Lưu Đại ngô nghê mở miệng khen:
- Tống tướng quân, người xem Quốc Công của chúng ta uống say rồi vẫn đẹp trai, cười rất có dáng vẻ của đại tướng, nếu ta mà đẹp trai bằng một nửa Quốc Công thôi thì sẽ có bao nhiêu cô nương mê ta đây?
Tống Tiểu Ái trợn trừng mắt, thì thầm:
- Ăn hại.
Tên Lưu Đại Bổng Chùy chà xát bàn tay, cười ha ha nói:
- Đó không gọi là ăn hại, mà là cả nể, Quốc Công nhà ta thân phận thế nào? Có phải ai mời cũng đi đâu? Lương công công gọi đó là bình dị dễ gần.
Tống Tiểu Ái cười khẩy một tiếng, chán chả buồn quan tâm đến cái thằng khốn đó.
Trương Mậu tiễn Dương Lăng tới xe, quản gia từ phía sau lập tức dâng một cái hộp gấm tới, Trương Mậu đỡ lấy rồi vừa cười vừa đặt nó lên trên càng xe, vỗ nhẹ nói:
- Một chút quà nhỏ, mong Quốc Công nhận cho.
Dương Lăng cầm cái hộp gấm lên nâng nâng xem nặng nhẹ thế nào, sau đó mặt mày hớn hở dịch sang chỗ cửa kiệu, đứng không vững cười nói:
- Haizz, Trương huynh khách sáo quá, ờm… đều là huynh đệ tốt tâm đầu ý hợp mà, ha ha ha, ta đành xin nhận vậy. Đúng rồi, Giang huynh, cùng…cùng ta về phủ, chúng ta tối nay tiếp… tiếp tục uống, ha ha ha…
Giang Bân nghe thấy Quốc Công mời mình, thấy nở mày nở mặt lắm, mặc dù có vướng bận đến vị mĩ nhân trong ngục kia, nhưng lời mời của Quốc Công thì không thể chối từ, đoạn phấn khích gọi người mang chiến mã của mình tới, lại dẫn thêm hai cận vệ, cùng với Dương Lăng về phủ.
Dương Lăng trở về phủ, đám thị vệ hộ tống hắn vào nhà, Tống Tiểu Ái hoàn thành sứ mệnh xong, đến chào một câu cũng không, mặt lạnh như tiền bỏ đi, Dương Lăng nhìn theo bóng nàng cười ha hả.
Nha đầu này thật là thú vị, tính tình ngay thẳng, yêu ghét rõ ràng, có điều gì không hài lòng là thể hiện ngay ra mặt, nhìn nàng tức giận cũng rất thú vị, dù sao thì nhiệm vụ của nàng chỉ là bảo vệ sự an toàn của chính mình, những âm mưu quỷ kế này thì giao cho nàng không chắc có thành công, nhìn cái vẻ tức giận đáng yêu của nàng, Dương Lăng lại không muốn nói cho nàng biết.
Dương Lăng lảo đảo đi vào thư phòng, Giang Bân thấy hắn đi đứng chả vững, vội nói:
- Quốc Công, hay là uống cốc trà rồi đi nghỉ thôi?
Dương Lăng đột nhiên ngừng lắc lư, hắn chầm chậm đứng thẳng người lên, khi quay lại thì đã một vẻ nghiêm trang, sắc mặt thì vẫn hồng nhuận như thế, nhưng ánh mắt không còn vẻ gì là say rượu nữa cả. Ánh mắt sắc nhọn của Dương Lăng nhìn chằm chằm vào Giang Bân, đoạn trầm giọng nói:
- Bá Châu Du Kích tướng quân Giang Bân, quỳ xuống nghe chỉ.
Giang Bân ngẩn ra, ngẩng mạnh đầu lên nhìn Dương Lăng, thấy hắn không còn chút thần thái nào của một kẻ xay bét nhè cả, không khỏi kinh ngạc, vội vàng kéo bào quỳ xuống, gập mình nói: - Mạt tướng nghe chỉ!
…
Giang Bân đi ra khỏi phủ khâm sai, lặng lẽ đứng trước cửa một lát, đột nhiên ngẩng lên trời cười ha hả, rồi quay người ra cửa, cất cao giọng nói:
- Đi! Tới đại lao Bá Châu!
Giang Bân là người việc to bằng trời cũng chẳng quan tâm, Dương Lăng mặt đối mặt chỉ rõ, nói với hắn một đại sự vô cùng quan trọng, Giang Bân không hề cảm thấy có gì khó khăn, chỉ thấy việc này là một cơ hội tốt để mình kiến công lập nghiệp, không những không có chút áp lực nào, ngược lại còn mừng vui lạ thường.
Quan lại Bá Châu hủ bại như vậy, đen tối tiêu cực, từng tầng lớp mạng lưới quan hệ được kết lại rộng lớn thế nào, thì cái vị dũng phu này không hề quan tâm, ngươi là quan văn cũng vậy, quan võ cũng vậy, còn y là hai thanh trảm mã đao. Người đơn giản thì phương pháp giải quyết vấn đề phức tạp cũng trở nên giản đơn đến lạ. Nếu như thay người khác, thời khắc này sẽ phải suy tính xem nên giải quyết nhiệm vụ mà Dương Lăng giao phó làm sao cho kín kẽ cẩn thận, còn cái đầu của Giang Bân thì chỉ nghĩ được sau khi thành sự thì sẽ được thăng quan tiến chức nhanh thế nào, trong cơn đắc ý, bèn muốn tới đại lao gặp mặt vị nữ nhân xinh đẹp kia.
Sở dĩ Dương Lăng chọn Giang Bân là vì hắn vừa tới Bá Châu, hoàn toàn chẳng có quan hệ gì với quan trường nơi đây, là người đáng tin nhất, hơn nữa y là Bá Châu Du Kích Tướng Quân, nắm trong tay lực lượng vũ trang lớn nhất bản địa, Dương Lăng chỉ dựa vào 1 nghìn nhân mã của Tống Tiểu Ái, còn phải trích ra phần lớn để bảo vệ sự an toàn của mình, nên không thể hoàn thành kế hoạch quân quản của hắn được. Cú đòn sấm sét của hắn cần có một người nắm quân đội mạnh trong tay, đồng thời phải tuyệt đối lắng nghe mệnh lệnh của mình, chứ không chịu sự ảnh hưởng của quan viên lớn bé Bá Châu. Giang Bân không nghi ngờ gì là lựa chọn tốt nhất.
Dương Lăng ngồi ngay ngắn sau án thư, nhìn theo Giang Bân cáo từ ra về, sau bức bình phong bỗng xuất hiện một người, đi tới trước án thư chắp tay nói với hắn:
- Học sinh Mục Kính bái kiến Quốc Công.
Dương Lăng vội đứng dậy đỡ lấy y, mỉm cười nói:
- Ngồi ngồi, không cần đa lễ, Mục tú tài vừa từ Cố An về?
Trải qua quãng thời gian dài chữa bệnh, cái đùi của Mục Kính bị thủ hạ của tứ yêu tăng đánh gẫy cơ bản đã khỏi, chỉ là đi lại có chút khập khiễng. Tuy nhiên vết thương trên mặt thì dù lang trung có cao minh đến đâu cũng chữa không nổi. Vốn là tú tài công phong độ ngút trời, nay trên mặt toàn vết sẹo, da thịt lồi ra, trông thật dữ tợn.
Mục Kính cung kính nói:
- Vâng, vốn là muốn quay về Bá Châu báo tin với ngài, không ngờ là trên đường chạm mặt với đoàn xe của Trương Trung, gã quả nhiên không nén nổi giận, vội tới Cố An rồi.
Dương Lăng cười nói:
- Đó là điều đương nhiên, cái loại hoàng đế con đó đã quen cái thói độc tôn ích kỉ rồi, ai dám động chạm đến quyền uy của gã, là gã một khắc cũng không nhịn được, bọn Hoa Thôi Quan bên đó liệu có chịu đựng nổi không?
Mục Kính vội đáp:
- Đại nhân xin cứ yên tâm, Hoa đại nhân làm quan thanh liêm, coi kẻ ác như quân thù, danh tiếng ở Cố An luôn tốt đẹp, chỉ là không được thưởng gì cả, làm Thôi Quan 10 năm nay mà không được thăng chức 1 lần, lần này có Quốc Công đỡ lưng, Hoa đại nhân đã hạ quyết tâm hiệp trợ Quốc Công thanh trừ đám họa hại ở Bá Châu này.
Dương Lăng lắc đầu nói:
- Quan lại trên dưới ở Bá Châu đã thối nát mục rữa cả rồi, quan viên giữ chức quan trọng thì đại đa số tham nhũng ghê gớm, ta sai bọn tham quan đó đi chống tham nhũng, thì chả phải là chuyện nực cười sao? Nếu cứ thẳng thừng mà tra xét, quan viên trên dưới lớn nhỏ ở Bá Châu chắc chắn sẽ cùng nhau phản đối, tất cả dâng sớ kháng tấu, cùng nhau che giấu chứng cứ, lại có Lưu Cẩn thao tác ở bên trong, vậy thì khó mà thành công.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.