Quyển 7 - Chương 498: 343-3: Dân chúng Cố An nổi dậy (3)
Nguyệt Quan
12/05/2018
Trương Trung tỏ vẻ khinh thường nói:
- Thật là đồ bỏ đi! Biết là ngươi vô dụng, nên bản quan mới đích thân tới Cố An thu xếp, thay ngươi quản lí cái huyện Cố An này. Điêu dân nhất định phải trừng trị, thuế má nhất định phải thu đủ. Xem cái bộ dạng ngươi kìa, bụng to trán hói, trông như một con lợn, rõ ràng là ăn nước rác nhiều quá rồi hả. Từ giờ trỏe đi, ngươi phải làm việc chăm chỉ cho ta, chỉ đạo nhân viên trong huyện nha phối hợp với sở thuế bắt đầu thực hiện thu thuế trong toàn lãnh thổ Cố An.
- Dạ dạ dạ, hạ quan hiểu rồi.
- Ngươi…
Gặp cái loại phế vật chỉ biết nói “dạ” như vậy, Trương Trung cũng đành bó tay:
- 10 vạn lượng không phải là một con số nhỏ, dùng xe kéo cũng phải mười mấy xe đó, ngươi có chắc trong vòng nửa tháng có thể thu đủ không?
- Dạ dạ dạ, hạ quan…à…mong công công chỉ giáo.
Kiều Ngữ Thụ nén đau chỗ đầu gối, lau mồ hôi, rốt cuộc cũng nói được một câu khác đi.
Trương Trung cũng ngao ngán lắm rồi, chỉ đành bất đắc dĩ nói:
- Thị thuế, phải thu gấp bội, kẻ nào dám chống lệnh không nộp, nhất loạt tóm cổ tống vào đại lao! Thương nhân, tiểu thương, người bán dạo, hết thảy không được bỏ qua. Ngoài ra, còn có thể trưng thu thêm thuế vào thành, thuế ra thành, thuế sa thị, thuế đoàn dân trấn, thuế lao dịch, thuế binh dịch, thuế xe chở phân vào thành, con dân xây Huyền Minh Cung cho Thái Hoàng Thái Hậu mà, là lẽ đương nhiên, thêm cả thuế hiếu thảo nữa…
Kiều Ngữ Thụ nghe mà chóng cả mặt, chỉ biết gật đầu nói vâng, Trương Trung nói một mạch xong, xua tay nói:
- Thôi lui đi, bản Trấn Thủ đích thân ở đây điều hành, số thuế má này lập tức thi hành, nhất định trong vòng nửa tháng phải thu đủ, gửi lên kinh thành.
Kiều Ngữ Thụ như được đại xá, dập đầu lia lịa, lồm cồm chuồn mau ra ngoài.
Mặc Đơn Cửu không cam lòng nói:
- Công công, gọi con lợn Kiều Ngữ Thụ đến mắng cho một trận là xong sao? Cái tên họ Hoa kia, căn bản không coi công công ra gì, không thể tha tội cho gã được.
Trương Trung cười thâm hiểm, nói:
- Dám đối đầu với bản quan, đương nhiên không thể tha tội, trình tấu xin Lưu công công bãi chức gã? Hà hà, vậy thì nhẹ cho gã quá! Cái thằng họ Hoa này, bản quan phải chỉnh đốn một phen, giết gà dọa khỉ, xem về sau có còn kẻ nào dám chống đối ta không!
Ông ta vẫy vẫy tay, Mặc Đơn Cửu lập tức tiến sát lại ghé tai nghe Trương Trung dặn dò một hồi, sau đó cười nịnh nói:
- Ha ha ha ha, công công quả là lắm mưu nhiều kế. Cao! Thật là cao lắm! Bỉ chức lập tức đi thực hiện.Thôi Quan quản lí các án hình sự, thống kê thành tích. Thôi quan phủ Thuận Thiên là tòng lục phẩm, thôi quan các nơi khác đều là chính thất phẩm, chức vụ của họ tương đương với Chánh án Tòa án, đội trưởng Đội cảnh sát hình sự kiêm cục trưởng Cục Kiểm toán.
Thực ra với một huyện nhỏ như vậy mà nói, thì chỉ cần thiết lập Tuẩn Kiểm Ti, do huyện Chủ Bộ phụ trách là được, không cần phải thiết lập Thôi Quan. Đây là chức quan mà ở thành phố lớn hoặc châu phủ mới cần phải thiết lập. Tuy nhiên Bá Châu trước giờ trị an rất kém, cho nên mấy huyện đều thiết lập Thôi Quan để tăng cường trị an địa phương.
Hoa Ngọc trên danh nghĩa là do Kiều tri huyện quản lí, tuy nhiên phẩm cấp thì không hề thấp hơn, kinh nghiệm công tác lại nhiều hơn, Kiều Ngữ Thụ đương nhiên không làm gì nổi y. Lúc này, Thôi Quan Hoa đại nhân đang ngồi trên công đường cau mày nghe mấy vị hương thân và dân chúng khóc lóc kể lể.
Trương Trung đến Cố An rồi, đám thuế lại càng được thể ra oai, lại thêm Kiều tri huyện làm trợ thủ, khắp nơi Cố An đều có bóng dáng của bọn thuế lại hoành hành bóc lột. Trương Trung vốn dự định mượn danh nghĩa đào mỏ vàng mà bóc lột một lượt tất cả dám phú hộ hương thân, mệnh lệnh của Lưu Cẩn muốn ông ta vơ vét bạc xây Huyền Minh Cung sau khi truyền đến, càng làm Trương Trung được thể táo tợn hơn.
Số bạc này là số tiền có thể danh chính ngôn thuận mà cướp đoạt. Còn nếu có gây ra họa gì thật, thì Lưu Cẩn nhất định sẽ đỡ cho ông ta. Cho nên Trương Trung căn bản không hề muốn động tới tiền vơ vét được do lấy danh nghĩa đào mỏ, mà ban bố những điều luật mới, lấy sưu thuế nặng nề và đa chủng loại ra để bổ khuyết chỗ thiếu này. Tuy nhiên, cùng lúc đó, hoạt động “đào mỏ vàng” của ông ta vẫn đang tiếp tục diễn ra.
Như vậy, bách tính Cố An lại càng thêm khốn đốn cùng cực. Tháng Giêng còn chưa qua, mà tất cả đều một cảnh bần cùng khốn đốn. Những người dân nghèo thì lo không biết phải sống sao, còn đám phú hộ địa chủ thì càng sợ hãi, sợ sẽ bị người ta ép cho không thể sống. Nhìn người của Trương Trung cả ngày vác cuốc xẻng đảo quanh nhà mình, chẳng ai biết rồi một ngày mình sẽ có trở thành Ngải Kính thứ hai không, cái tâm lí sợ hãi ghê gớm đó sắp làm họ đến phát điên.
- Đại nhân à, chúng tôi đi cầu xin Kiều huyện lệnh, nhưng ông ta nói đây là luật của triều đình, ông ta cũng phụng mệnh hành sự, chúng tôi nói bách tính khó mà vượt qua cơn cùng cực này, thì vị huyện lệnh này chỉ biết “vâng vâng vâng, bản quan biết”, nhưng lại không dám đứng ra giải quyết. Dân chúng Cố An hiện giờ không thể sống được nữa, Kiều đại nhân, ngài làm Thôi Quan bản địa đã 10 năm nay, đức cao vọng trọng, yêu dân như con, chúng tôi chỉ còn cách trông cậy vào ngài.
Hoa Ngọc là một người đàn ông đĩnh đạc, bờ vai rộng lớn, thân hình cao to, lông mày đậm hình chữ nhất, loại lông mày này tục gọi là hung thần mi, trông rất dữ tợn, không giống một người tốt, tuy nhiên Hoa Ngọc lại là một vị quan thanh liêm chính trực, công bằng chấp pháp.
Trong tình hình tham quan Bá Châu lộng hành, y lại có thể yên ổn mà ngồi ở Cố An, trước nay chưa từng bị chèn ép đến mức phải mất quan bãi chức, thì thật sự là hiếm có. Không biết có phải là đám tham quan đó vẫn còn chút lương tâm, trong lòng vẫn biết hổ thẹn mà không nỡ để một vị quan thanh liêm duy nhất của Bá Châu này cũng không còn nốt, nên mới cử cái con rối tri huyện chỉ biết “Dạ dạ dạ” tới cộng tác với y.
Một vị hương thân nói:
- Bách tính chỉ cần có một lời oán thán với sưu cao thuế nặng đều bị bắt vào sở thuế cực hình tra tấn, huyện Cố An giờ đây đã trở thành địa ngục trần gian, đại nhân, ngài không thể nhắm mắt cho qua.
Hoa Ngọc cười gượng nói:
- Các vị hương thân phụ lão, việc này, bản quan đã viết thành bản tường trình, gửi lên Tuần Sát Ngự Sử Quý đại nhân, hi vọng Quý đại nhân có thể đứng ra làm chủ, sớm đưa chuyện này tấu lên Hoàng Thượng, hoặc có thể…cứu vãn họa hại cho bách tính Bá Châu.
- Đại nhân à, Tuần Sát Ngự Sử bản địa đã sớm bị Trương Trung mua chuộc rồi, ông ta tới Bá Châu, lại dám công khai vào ở phủ Trương Trung, ai mà không biết chứ, bản tường trình của ngài liệu ông ta có trình lên Hoàng Thượng?
- Vậy…ta có thể làm gì được đây?
Hoa Ngọc bất lực buông tay, nhìn bộ dạng ủ rũ của đám dân chúng, bỗng ánh mắt Hoa Thôi Quan sáng rực lên, rồi cố nén giọng nói:
- Uy Quốc Công Dương Lăng, đó là một vị đại quan thanh liêm, đối xử cực kì tốt với bách tính.
Nghe nói khi ông ta ở Giang Nam, dân chúng do bị Mạc thái giám hãm hại, đã xông vào phủ Khâm Sai, suýt thì đánh chết Quốc Công. Quốc Công sau khi tra rõ chân tướng sự việc, thì không những không trách tội dân chúng, ngược lại còn nghiêm trị mấy tên đại Thái Giám tham lam đàn áp dân chúng. Nếu như việc này…
- Thật là đồ bỏ đi! Biết là ngươi vô dụng, nên bản quan mới đích thân tới Cố An thu xếp, thay ngươi quản lí cái huyện Cố An này. Điêu dân nhất định phải trừng trị, thuế má nhất định phải thu đủ. Xem cái bộ dạng ngươi kìa, bụng to trán hói, trông như một con lợn, rõ ràng là ăn nước rác nhiều quá rồi hả. Từ giờ trỏe đi, ngươi phải làm việc chăm chỉ cho ta, chỉ đạo nhân viên trong huyện nha phối hợp với sở thuế bắt đầu thực hiện thu thuế trong toàn lãnh thổ Cố An.
- Dạ dạ dạ, hạ quan hiểu rồi.
- Ngươi…
Gặp cái loại phế vật chỉ biết nói “dạ” như vậy, Trương Trung cũng đành bó tay:
- 10 vạn lượng không phải là một con số nhỏ, dùng xe kéo cũng phải mười mấy xe đó, ngươi có chắc trong vòng nửa tháng có thể thu đủ không?
- Dạ dạ dạ, hạ quan…à…mong công công chỉ giáo.
Kiều Ngữ Thụ nén đau chỗ đầu gối, lau mồ hôi, rốt cuộc cũng nói được một câu khác đi.
Trương Trung cũng ngao ngán lắm rồi, chỉ đành bất đắc dĩ nói:
- Thị thuế, phải thu gấp bội, kẻ nào dám chống lệnh không nộp, nhất loạt tóm cổ tống vào đại lao! Thương nhân, tiểu thương, người bán dạo, hết thảy không được bỏ qua. Ngoài ra, còn có thể trưng thu thêm thuế vào thành, thuế ra thành, thuế sa thị, thuế đoàn dân trấn, thuế lao dịch, thuế binh dịch, thuế xe chở phân vào thành, con dân xây Huyền Minh Cung cho Thái Hoàng Thái Hậu mà, là lẽ đương nhiên, thêm cả thuế hiếu thảo nữa…
Kiều Ngữ Thụ nghe mà chóng cả mặt, chỉ biết gật đầu nói vâng, Trương Trung nói một mạch xong, xua tay nói:
- Thôi lui đi, bản Trấn Thủ đích thân ở đây điều hành, số thuế má này lập tức thi hành, nhất định trong vòng nửa tháng phải thu đủ, gửi lên kinh thành.
Kiều Ngữ Thụ như được đại xá, dập đầu lia lịa, lồm cồm chuồn mau ra ngoài.
Mặc Đơn Cửu không cam lòng nói:
- Công công, gọi con lợn Kiều Ngữ Thụ đến mắng cho một trận là xong sao? Cái tên họ Hoa kia, căn bản không coi công công ra gì, không thể tha tội cho gã được.
Trương Trung cười thâm hiểm, nói:
- Dám đối đầu với bản quan, đương nhiên không thể tha tội, trình tấu xin Lưu công công bãi chức gã? Hà hà, vậy thì nhẹ cho gã quá! Cái thằng họ Hoa này, bản quan phải chỉnh đốn một phen, giết gà dọa khỉ, xem về sau có còn kẻ nào dám chống đối ta không!
Ông ta vẫy vẫy tay, Mặc Đơn Cửu lập tức tiến sát lại ghé tai nghe Trương Trung dặn dò một hồi, sau đó cười nịnh nói:
- Ha ha ha ha, công công quả là lắm mưu nhiều kế. Cao! Thật là cao lắm! Bỉ chức lập tức đi thực hiện.Thôi Quan quản lí các án hình sự, thống kê thành tích. Thôi quan phủ Thuận Thiên là tòng lục phẩm, thôi quan các nơi khác đều là chính thất phẩm, chức vụ của họ tương đương với Chánh án Tòa án, đội trưởng Đội cảnh sát hình sự kiêm cục trưởng Cục Kiểm toán.
Thực ra với một huyện nhỏ như vậy mà nói, thì chỉ cần thiết lập Tuẩn Kiểm Ti, do huyện Chủ Bộ phụ trách là được, không cần phải thiết lập Thôi Quan. Đây là chức quan mà ở thành phố lớn hoặc châu phủ mới cần phải thiết lập. Tuy nhiên Bá Châu trước giờ trị an rất kém, cho nên mấy huyện đều thiết lập Thôi Quan để tăng cường trị an địa phương.
Hoa Ngọc trên danh nghĩa là do Kiều tri huyện quản lí, tuy nhiên phẩm cấp thì không hề thấp hơn, kinh nghiệm công tác lại nhiều hơn, Kiều Ngữ Thụ đương nhiên không làm gì nổi y. Lúc này, Thôi Quan Hoa đại nhân đang ngồi trên công đường cau mày nghe mấy vị hương thân và dân chúng khóc lóc kể lể.
Trương Trung đến Cố An rồi, đám thuế lại càng được thể ra oai, lại thêm Kiều tri huyện làm trợ thủ, khắp nơi Cố An đều có bóng dáng của bọn thuế lại hoành hành bóc lột. Trương Trung vốn dự định mượn danh nghĩa đào mỏ vàng mà bóc lột một lượt tất cả dám phú hộ hương thân, mệnh lệnh của Lưu Cẩn muốn ông ta vơ vét bạc xây Huyền Minh Cung sau khi truyền đến, càng làm Trương Trung được thể táo tợn hơn.
Số bạc này là số tiền có thể danh chính ngôn thuận mà cướp đoạt. Còn nếu có gây ra họa gì thật, thì Lưu Cẩn nhất định sẽ đỡ cho ông ta. Cho nên Trương Trung căn bản không hề muốn động tới tiền vơ vét được do lấy danh nghĩa đào mỏ, mà ban bố những điều luật mới, lấy sưu thuế nặng nề và đa chủng loại ra để bổ khuyết chỗ thiếu này. Tuy nhiên, cùng lúc đó, hoạt động “đào mỏ vàng” của ông ta vẫn đang tiếp tục diễn ra.
Như vậy, bách tính Cố An lại càng thêm khốn đốn cùng cực. Tháng Giêng còn chưa qua, mà tất cả đều một cảnh bần cùng khốn đốn. Những người dân nghèo thì lo không biết phải sống sao, còn đám phú hộ địa chủ thì càng sợ hãi, sợ sẽ bị người ta ép cho không thể sống. Nhìn người của Trương Trung cả ngày vác cuốc xẻng đảo quanh nhà mình, chẳng ai biết rồi một ngày mình sẽ có trở thành Ngải Kính thứ hai không, cái tâm lí sợ hãi ghê gớm đó sắp làm họ đến phát điên.
- Đại nhân à, chúng tôi đi cầu xin Kiều huyện lệnh, nhưng ông ta nói đây là luật của triều đình, ông ta cũng phụng mệnh hành sự, chúng tôi nói bách tính khó mà vượt qua cơn cùng cực này, thì vị huyện lệnh này chỉ biết “vâng vâng vâng, bản quan biết”, nhưng lại không dám đứng ra giải quyết. Dân chúng Cố An hiện giờ không thể sống được nữa, Kiều đại nhân, ngài làm Thôi Quan bản địa đã 10 năm nay, đức cao vọng trọng, yêu dân như con, chúng tôi chỉ còn cách trông cậy vào ngài.
Hoa Ngọc là một người đàn ông đĩnh đạc, bờ vai rộng lớn, thân hình cao to, lông mày đậm hình chữ nhất, loại lông mày này tục gọi là hung thần mi, trông rất dữ tợn, không giống một người tốt, tuy nhiên Hoa Ngọc lại là một vị quan thanh liêm chính trực, công bằng chấp pháp.
Trong tình hình tham quan Bá Châu lộng hành, y lại có thể yên ổn mà ngồi ở Cố An, trước nay chưa từng bị chèn ép đến mức phải mất quan bãi chức, thì thật sự là hiếm có. Không biết có phải là đám tham quan đó vẫn còn chút lương tâm, trong lòng vẫn biết hổ thẹn mà không nỡ để một vị quan thanh liêm duy nhất của Bá Châu này cũng không còn nốt, nên mới cử cái con rối tri huyện chỉ biết “Dạ dạ dạ” tới cộng tác với y.
Một vị hương thân nói:
- Bách tính chỉ cần có một lời oán thán với sưu cao thuế nặng đều bị bắt vào sở thuế cực hình tra tấn, huyện Cố An giờ đây đã trở thành địa ngục trần gian, đại nhân, ngài không thể nhắm mắt cho qua.
Hoa Ngọc cười gượng nói:
- Các vị hương thân phụ lão, việc này, bản quan đã viết thành bản tường trình, gửi lên Tuần Sát Ngự Sử Quý đại nhân, hi vọng Quý đại nhân có thể đứng ra làm chủ, sớm đưa chuyện này tấu lên Hoàng Thượng, hoặc có thể…cứu vãn họa hại cho bách tính Bá Châu.
- Đại nhân à, Tuần Sát Ngự Sử bản địa đã sớm bị Trương Trung mua chuộc rồi, ông ta tới Bá Châu, lại dám công khai vào ở phủ Trương Trung, ai mà không biết chứ, bản tường trình của ngài liệu ông ta có trình lên Hoàng Thượng?
- Vậy…ta có thể làm gì được đây?
Hoa Ngọc bất lực buông tay, nhìn bộ dạng ủ rũ của đám dân chúng, bỗng ánh mắt Hoa Thôi Quan sáng rực lên, rồi cố nén giọng nói:
- Uy Quốc Công Dương Lăng, đó là một vị đại quan thanh liêm, đối xử cực kì tốt với bách tính.
Nghe nói khi ông ta ở Giang Nam, dân chúng do bị Mạc thái giám hãm hại, đã xông vào phủ Khâm Sai, suýt thì đánh chết Quốc Công. Quốc Công sau khi tra rõ chân tướng sự việc, thì không những không trách tội dân chúng, ngược lại còn nghiêm trị mấy tên đại Thái Giám tham lam đàn áp dân chúng. Nếu như việc này…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.