Quyển 7 - Chương 742: Ăn miếng trả miếng (4)
Nguyệt Quan
17/05/2018
Tỉnh Kính Dịch được các thị vệ canh phòng vô cùng cẩn mật. Nếu Hoàng đế
thật sự tới đây thì đám thị vệ lại càng canh gác chặt chẽ hơn nữa. Muốn
bước ra khỏi đây thì dễ, nhưng muốn bước vào trong thì khó còn hơn cả
lên trời. Chỉ e tên thích khách đó còn chưa kịp vào tới hành dinh của
quan Khâm sai thì sớm đã bị ba nghìn thiết bệ của Dương Lăng bao vây
chặt lấy rồi.
- Vậy, lẽ nào chúng ta cứ ngồi đây để mặc cho cơ hội tuột khỏi tay mình hay sao?
Giang Nam Nhạn có phần sốt ruột:
- Giáo chủ, ngài thường nói phải biết nắm bắt thời cơ, nhắm trúng thời cơ. Nay đây chính là cơ hội tốt nhất rồi còn gì. Nếu như Hoàng đế gặp phải thích khách, Dương Lăng chắc chắn sẽ tiêu đời. Hoàng đế không có người thừa tự, các Phiên Vương đương nhiên sẽ tranh giành nhòm ngó.
Chính trong thời khắc đó, Ninh Vương ở phương Nam vùng lên khởi nghĩa. Hương quân của chúng ta ở phương Bắc sẽ phối hợp cùng với ông ta, há chẳng phải thiên hạ đã nằm trong tầm tay của Giáo chủ rồi hay sao. Cơ hội phải biết nắm bắt, qua rồi thì không bao giờ còn có cơ hội nữa. Giáo chủ, nhất định phải nắm lấy cơ hội này.
- Cứ từ từ, cần phải bình tĩnh. Ha ha ha.
Lý Phúc Đạt trầm tĩnh đáp lại, nhưng bàn tay đang rót trà của y cứ run lên bần bật khiến cho chén trà rung rung lên, suýt chút nữa thì rớt ra khỏi chén.
- Trước tiên, chúng ta phải làm cho rõ ràng, Hoàng đế có thực sự đã cải trang lẩn vào trong quân đội hay không. Nếu như Hoàng đế ở đây thì đương nhiên sẽ có rất nhiều vết tích có thể tìm thấy được. Nhưng nếu như không có chứng cứ rõ ràng thì chúng ta nhất quyết không thể vội vàng tấn công được, đó là trọng tội phản quốc bại danh đó.
Nói đến đây, Lý Phúc Đạt đã dần bình tĩnh trở lại, y tiếp tục nói:
- Nếu dùng cách đột kích sát hại chúng thì trừ phi y phải tự mình xuất đầu lộ diện. Nhưng từ sau bài học trận bao vây ở Bạch Đăng Sơn, Dương Lăng gánh trên mình trọng trách lớn lao, hắn đương nhiên sẽ không dám làm như vậy rồi. Ta nghĩ lại những gì mà hôm nay Dương Lăng đã nói, hắn ta muốn bắt thủ lĩnh cầm đầu của Bạch Y thổ phỉ, sau đó mở tiệc mừng đại công rồi xin Hoàng thượng ban thưởng. Câu nói này của hắn quả thật đáng để suy ngẫm.
Nếu như Hoàng thượng đang ở trong đoàn quân này thì xem ra mọi sự đều đã thuận lợi cho ta rồi. Nhưng chúng ta lại không thể đợi tới lúc đó mới ra tay được. Làm như vậy cho dù với võ công của ta và nhà người thì hoàn toàn có thể giết chết được Hoàng đế trên bàn tiệc, nhưng hai ta không thể thoát thân được. Muốn giết chết Hoàng đế lại có thể an toàn thoát thân được thì duy nhất chỉ có một cách... đó là kêu gọi đám binh mã của chúng ta, phát động binh biến!
Giang Nam Nhạn thoáng giật mình nói:
- Nếu vậy thì thân phận thế lực của tất cả chúng ta đều bị bại lộ trước mắt bọn chúng rồi. Nếu như không thành công thì há chẳng phải xôi hỏng bỏng không hay sao? Nếu thành công thì chúng ta đương nhiên sẽ trở thành đối tượng công kích của tất cả các thế lực còn lại. Nếu như Ninh Vương không kịp thời tiếp ứng thì chỉ dựa vào đám binh mã của chúng ta có trong tay thì chưa biết chừng chỉ còn cách rút lui vào trong Thái Hành Sơn mới có thể đảm bảo an toàn được tính mạng, muốn đoạt thiên hạ thì phải nên làm thế nào đây?
Ánh mắt của Lý Phúc Đạt giận dữ sốt ruột đến điên cuồng, y từ tốn nói:
- Muốn thành đại sự, không những phải biết cân nhắc suy sét cho kỹ lưỡng mà còn phải biết quyết đoán dứt khoát. Ta đương nhiên phải tìm hiểu cho rõ Hoàng thượng có thực là đang ẩn mình trong quân đội hay không rồi mới đưa ra quyết định xem có nên hay không đặt cược ván cờ này. Nếu quả đúng là thật thì chỉ cần giết y là đại cục sẽ phân định rạch ròi. Khi cần án binh thì lặng lẽ, khi cần hành động thì nhanh như cắt, một cơ hộ tất thắng như vậy sao ta có thể bỏ qua được cơ chứ?
Y nói tới đó thì đột nhiên im bặt không nói thêm câu nào nữa, nắm chặt lấy chén trà một hồi lâu, Lý Phúc Đạt mới từ từ nói:
- Kế hoạch của ta là như sau. Trước tiên cần phải điều tra cho rõ ràng có thực là Hoàng thượng đang ẩn mình trong quân đội hay không. Nếu không thì tất cả mọi việc đều tạm ngừng thực hiện, chúng ta sẽ tiếp tục ẩn mình trong lòng quân triều đình, đợi đến khi có cơ hội tốt hơn mới khởi sự. Nếu quả thực tiểu Hoàng thượng đáng ở trong hành dinh của Dương Lăng thì...
Lý Phúc Đạt giương ra một ngón tay và nói:
- Thứ nhất, huy động tất cả lực lượng của chúng ta, dốc toàn lực phản kích. Giàu sang phú quý hay không quyết định trong thời khắc hiểm nguy này. Tuy trước giờ ta luôn hành sự một cách cẩn trọng, nhưng trong thời khắc quyết định thắng thua, bắt buộc phải dốc toàn lực chiến đấu, chỉ có tiến không có lui, ta sẵn sàng hy sinh những gì mình đang có.
- Thứ hai, trước khi hành động cần phải phái người đến phía Nam thông báo cho Ninh Vương khởi binh. Chỉ cần chúng ta dấy binh ở đây, không cần biết sự có thành hay không thì cũng không còn đường lui nữa. Không thể tiếp tục che đậy được nữa, chúng ta bắt buộc phải nhận được sự tiếp ứng từ chỗ Ninh Vương.
Nếu như chúng ta thành công thì lúc đó Kinh sư đại loạn, triều đình như rắn mất đầu. Tới lúc đó ắt hẳn chẳng có được bao nhiêu binh mã đến càn quét hương quân của chúng ta. Khi Yến Vương Tĩnh gặp nạn, những đại thần chọn nhầm chủ đã chết thảm như thế nào đám quan lại hiểu rõ hơn ai hết, con cái người thân bị làm nô lệ, vợ thiếp bị làm kỹ nữ, mấy đời không ngóc được đầu dậy. Một kết cục đáng sợ đến như vậy đã từng diễn ra trước mắt bọn họ, thử hỏi đám quan lại đó có dám không nghĩ tớ hay không.
Làm trung thần thì dễ, chỉ cần nguyện chết không hàng là được rồi. Nhưng làm một vị quan trung thành thì lại khó, trên dưới trong quân đội, có ai là không có cha mẹ vợ con cơ chứ? Hoàng thượng đã chết rồi, lại không có người thừa kế, chẳng có ai là không muốn tìm cho mình đường lui hết, ai còn muốn đi theo triều đình làm gì? Tới lúc đó toàn bộ quân đội trong thiên hạ này sẽ đứng nhìn xem Ninh Vương có phản chính thành công hay không, tuyệt đối sẽ không có nhiều những kẻ trung thành một tên Hoàng đế sắp chết. Vậy nên tốt nhất là chúng ta có thể giệt trừ được Chính Đức, tới lúc đó thì chỉ cần kiên trì một khoảng thời gian thì khi tin tức Ninh Vương khởi binh loan truyền vào đến trong Kinh thành thì chúng ta ngay lập tức có thể xoay chuyển được tình hình, chuyển thủ thành công, đại nghiệp của chúng ta sẽ có hy vọng.
Tình huống thứ hai là chúng ta không thể giết chết được Chính Đức, tới lúc đó thì chỉ cần rút lui vào bên trong núi đợi Ninh Vương khởi binh, sau đó Nam ứng Bắc hợp cùng nhau công chiến đoạt giang sơn. Làm như vậy thì phải đánh một trận chiến dài và khổ cực hơn, thắng hay bại đều không nói trước được. Nếu thất bại thì chúng ta lại mai danh ẩn tích, làm lại từ đầu. Tuy có nguy hiểm, cái giá phải trả rất lớn nhưng cơ hội như vậy cũng khó mà có thể có được.
- Vậy nên ta buộc phải điều tra cho rõ ràng xem Hoàng đế quả thực có phải đang ẩn mình trong quân đội hay không?
Lý Phúc Đạt nắm chặt tay đấm xuống bàn một cái.
- Chúng ta nên phái người vào Kinh thành thăm dò tình hình chăng?
Giang Nam Nhạn hỏi.
- Không kịp nữa rồi, chỉ có đi lại trên đường thôi cũng đã mất hơn mười ngày rồi. Đợi đến khi tin tức trong Kinh thành được mang về tới nơi thì chỉ e là chiến sự đã kết thúc rồi, chúng ta đã bị bọn chúng đánh bật về Thái Nguyên rồi.
Lý Phúc Đạt nhắc tới Bạch Y phỉ, Giang Nam Nhạn mới chợt nhớ tới đề xuất của y lúc trước với giáo chủ, y nói:
- Giáo chủ, ngày hôm đó ở trên núi, thuộc hạ đã từng nhắc đến ý thu nạp Hồng Nương Tử phục vụ chúng ta. Giáo chủ lo lắng sẽ khiến cho triều đình hoài nghi mà dẫn đến thất bại nên không đồng ý.
Sự việc ứng biến theo thay đổi, lúc này vào thời khắc quyết định quan trong, chỉ cần tên Hoàng đế đang ở đây thì bất luận chúng ta thành công hay thất bại thì việc chiêu mộ năm nghìn binh mã thiện chiến của Hồng Nương Tử đều giúp chúng ta nâng cao thực lực lên rất nhiều.
- Đợi chút! Bạch Y Quân!
Ngón tay giữa của Lý Phúc Đạt giương thẳng lên, ngắt quãng câu nói của Giang Nam Nhạn. Lý Phúc Đạt giương tay lên không trung, dường như đang nghĩ ngợi sự việc gì đó, một hồi thật lâu sau, y đột nhiên cười nói:
- Hồng Nương Tử! Đúng rồi, sao ta lại quên rằng Hồng Nương Tử có thể để chúng ta lợi dụng được cơ chứ? Ha ha ha...
Lý Phúc Đạt mừng rõ nói:
- Mược thế hành sự, mượn thế hành sự! Đám sơn tặc Bá Châu có thể phục vụ cho ta, đám Thát tử bên quan ngoại cũng có thể phục vụ cho ta, Bạch Y Quân cũng được ta lợi dụng, Ninh Vương vùng Giang Nam cùng nghe theo ta, thì Hồng Nương Tử sao ta lại không lợi dụng được cơ chứ? Lý Phúc Đạt ta rành nhất là mượn thế hành sự mà, trước giờ vẫn luôn là như vậy. Vốn dĩ lần này cứ ngỡ rằng sẽ hoàn toàn dựa vào sức mình để giành lấy giang sơn, nhưng ông trời lại sắp xếp cho ta gặp Hồng Nương Tử, lúc này ả ta đã lâm bước đường cùng, lại có mối thù giết cha giết chồng với triều đình, ắt hẳn sẽ nghe theo lời của ta. Ha ha ha...
Y đột nhiên cười thất thanh một cái rồi ngưng, hai tay đặt lên vai Giang Nam Nhạn mà nói một cách quả quyết:
- Nam Nhạn, ngươi trông nom tình hình căn cứ đợi tin ta. Sau khi trở về ta sẽ lấy “Tiêu Vĩ Cầm” và “Mạnh Đức Kiếm” để tặng cho Dương Lăng, nhân tiện thăm dò tung tích của Hoàng thượng. Chỉ cần xác nhận được thông tin này là thật thì ta sẽ ngay lập tức vào núi tìm gặp Hồng Nương Tử.
- Gặp Hồng Nương Tử? Dựa vào binh mã của ả ta tiến hành đột kích hành dinh Khâm sai?
- Mượn đao không chắc chắn sẽ giết được người, đôi lúc chỉ là để nấu ăn mà thôi.
Lý Phúc Đạt cười nham hiểm, khó có lúc pha trò được như vậy, y nói:
- Ta đã có một kế hoạch vô cùng hoàn hảo, chỉ cần xác nhận được Chính Đức đang ở trong hành dinh thì với sự giúp sức của Hồng Nương Tử ta sẽ nắm chắc phần thắng trong tay giết chết tên Hoàng đế đó!
- Vậy, lẽ nào chúng ta cứ ngồi đây để mặc cho cơ hội tuột khỏi tay mình hay sao?
Giang Nam Nhạn có phần sốt ruột:
- Giáo chủ, ngài thường nói phải biết nắm bắt thời cơ, nhắm trúng thời cơ. Nay đây chính là cơ hội tốt nhất rồi còn gì. Nếu như Hoàng đế gặp phải thích khách, Dương Lăng chắc chắn sẽ tiêu đời. Hoàng đế không có người thừa tự, các Phiên Vương đương nhiên sẽ tranh giành nhòm ngó.
Chính trong thời khắc đó, Ninh Vương ở phương Nam vùng lên khởi nghĩa. Hương quân của chúng ta ở phương Bắc sẽ phối hợp cùng với ông ta, há chẳng phải thiên hạ đã nằm trong tầm tay của Giáo chủ rồi hay sao. Cơ hội phải biết nắm bắt, qua rồi thì không bao giờ còn có cơ hội nữa. Giáo chủ, nhất định phải nắm lấy cơ hội này.
- Cứ từ từ, cần phải bình tĩnh. Ha ha ha.
Lý Phúc Đạt trầm tĩnh đáp lại, nhưng bàn tay đang rót trà của y cứ run lên bần bật khiến cho chén trà rung rung lên, suýt chút nữa thì rớt ra khỏi chén.
- Trước tiên, chúng ta phải làm cho rõ ràng, Hoàng đế có thực sự đã cải trang lẩn vào trong quân đội hay không. Nếu như Hoàng đế ở đây thì đương nhiên sẽ có rất nhiều vết tích có thể tìm thấy được. Nhưng nếu như không có chứng cứ rõ ràng thì chúng ta nhất quyết không thể vội vàng tấn công được, đó là trọng tội phản quốc bại danh đó.
Nói đến đây, Lý Phúc Đạt đã dần bình tĩnh trở lại, y tiếp tục nói:
- Nếu dùng cách đột kích sát hại chúng thì trừ phi y phải tự mình xuất đầu lộ diện. Nhưng từ sau bài học trận bao vây ở Bạch Đăng Sơn, Dương Lăng gánh trên mình trọng trách lớn lao, hắn đương nhiên sẽ không dám làm như vậy rồi. Ta nghĩ lại những gì mà hôm nay Dương Lăng đã nói, hắn ta muốn bắt thủ lĩnh cầm đầu của Bạch Y thổ phỉ, sau đó mở tiệc mừng đại công rồi xin Hoàng thượng ban thưởng. Câu nói này của hắn quả thật đáng để suy ngẫm.
Nếu như Hoàng thượng đang ở trong đoàn quân này thì xem ra mọi sự đều đã thuận lợi cho ta rồi. Nhưng chúng ta lại không thể đợi tới lúc đó mới ra tay được. Làm như vậy cho dù với võ công của ta và nhà người thì hoàn toàn có thể giết chết được Hoàng đế trên bàn tiệc, nhưng hai ta không thể thoát thân được. Muốn giết chết Hoàng đế lại có thể an toàn thoát thân được thì duy nhất chỉ có một cách... đó là kêu gọi đám binh mã của chúng ta, phát động binh biến!
Giang Nam Nhạn thoáng giật mình nói:
- Nếu vậy thì thân phận thế lực của tất cả chúng ta đều bị bại lộ trước mắt bọn chúng rồi. Nếu như không thành công thì há chẳng phải xôi hỏng bỏng không hay sao? Nếu thành công thì chúng ta đương nhiên sẽ trở thành đối tượng công kích của tất cả các thế lực còn lại. Nếu như Ninh Vương không kịp thời tiếp ứng thì chỉ dựa vào đám binh mã của chúng ta có trong tay thì chưa biết chừng chỉ còn cách rút lui vào trong Thái Hành Sơn mới có thể đảm bảo an toàn được tính mạng, muốn đoạt thiên hạ thì phải nên làm thế nào đây?
Ánh mắt của Lý Phúc Đạt giận dữ sốt ruột đến điên cuồng, y từ tốn nói:
- Muốn thành đại sự, không những phải biết cân nhắc suy sét cho kỹ lưỡng mà còn phải biết quyết đoán dứt khoát. Ta đương nhiên phải tìm hiểu cho rõ Hoàng thượng có thực là đang ẩn mình trong quân đội hay không rồi mới đưa ra quyết định xem có nên hay không đặt cược ván cờ này. Nếu quả đúng là thật thì chỉ cần giết y là đại cục sẽ phân định rạch ròi. Khi cần án binh thì lặng lẽ, khi cần hành động thì nhanh như cắt, một cơ hộ tất thắng như vậy sao ta có thể bỏ qua được cơ chứ?
Y nói tới đó thì đột nhiên im bặt không nói thêm câu nào nữa, nắm chặt lấy chén trà một hồi lâu, Lý Phúc Đạt mới từ từ nói:
- Kế hoạch của ta là như sau. Trước tiên cần phải điều tra cho rõ ràng có thực là Hoàng thượng đang ẩn mình trong quân đội hay không. Nếu không thì tất cả mọi việc đều tạm ngừng thực hiện, chúng ta sẽ tiếp tục ẩn mình trong lòng quân triều đình, đợi đến khi có cơ hội tốt hơn mới khởi sự. Nếu quả thực tiểu Hoàng thượng đáng ở trong hành dinh của Dương Lăng thì...
Lý Phúc Đạt giương ra một ngón tay và nói:
- Thứ nhất, huy động tất cả lực lượng của chúng ta, dốc toàn lực phản kích. Giàu sang phú quý hay không quyết định trong thời khắc hiểm nguy này. Tuy trước giờ ta luôn hành sự một cách cẩn trọng, nhưng trong thời khắc quyết định thắng thua, bắt buộc phải dốc toàn lực chiến đấu, chỉ có tiến không có lui, ta sẵn sàng hy sinh những gì mình đang có.
- Thứ hai, trước khi hành động cần phải phái người đến phía Nam thông báo cho Ninh Vương khởi binh. Chỉ cần chúng ta dấy binh ở đây, không cần biết sự có thành hay không thì cũng không còn đường lui nữa. Không thể tiếp tục che đậy được nữa, chúng ta bắt buộc phải nhận được sự tiếp ứng từ chỗ Ninh Vương.
Nếu như chúng ta thành công thì lúc đó Kinh sư đại loạn, triều đình như rắn mất đầu. Tới lúc đó ắt hẳn chẳng có được bao nhiêu binh mã đến càn quét hương quân của chúng ta. Khi Yến Vương Tĩnh gặp nạn, những đại thần chọn nhầm chủ đã chết thảm như thế nào đám quan lại hiểu rõ hơn ai hết, con cái người thân bị làm nô lệ, vợ thiếp bị làm kỹ nữ, mấy đời không ngóc được đầu dậy. Một kết cục đáng sợ đến như vậy đã từng diễn ra trước mắt bọn họ, thử hỏi đám quan lại đó có dám không nghĩ tớ hay không.
Làm trung thần thì dễ, chỉ cần nguyện chết không hàng là được rồi. Nhưng làm một vị quan trung thành thì lại khó, trên dưới trong quân đội, có ai là không có cha mẹ vợ con cơ chứ? Hoàng thượng đã chết rồi, lại không có người thừa kế, chẳng có ai là không muốn tìm cho mình đường lui hết, ai còn muốn đi theo triều đình làm gì? Tới lúc đó toàn bộ quân đội trong thiên hạ này sẽ đứng nhìn xem Ninh Vương có phản chính thành công hay không, tuyệt đối sẽ không có nhiều những kẻ trung thành một tên Hoàng đế sắp chết. Vậy nên tốt nhất là chúng ta có thể giệt trừ được Chính Đức, tới lúc đó thì chỉ cần kiên trì một khoảng thời gian thì khi tin tức Ninh Vương khởi binh loan truyền vào đến trong Kinh thành thì chúng ta ngay lập tức có thể xoay chuyển được tình hình, chuyển thủ thành công, đại nghiệp của chúng ta sẽ có hy vọng.
Tình huống thứ hai là chúng ta không thể giết chết được Chính Đức, tới lúc đó thì chỉ cần rút lui vào bên trong núi đợi Ninh Vương khởi binh, sau đó Nam ứng Bắc hợp cùng nhau công chiến đoạt giang sơn. Làm như vậy thì phải đánh một trận chiến dài và khổ cực hơn, thắng hay bại đều không nói trước được. Nếu thất bại thì chúng ta lại mai danh ẩn tích, làm lại từ đầu. Tuy có nguy hiểm, cái giá phải trả rất lớn nhưng cơ hội như vậy cũng khó mà có thể có được.
- Vậy nên ta buộc phải điều tra cho rõ ràng xem Hoàng đế quả thực có phải đang ẩn mình trong quân đội hay không?
Lý Phúc Đạt nắm chặt tay đấm xuống bàn một cái.
- Chúng ta nên phái người vào Kinh thành thăm dò tình hình chăng?
Giang Nam Nhạn hỏi.
- Không kịp nữa rồi, chỉ có đi lại trên đường thôi cũng đã mất hơn mười ngày rồi. Đợi đến khi tin tức trong Kinh thành được mang về tới nơi thì chỉ e là chiến sự đã kết thúc rồi, chúng ta đã bị bọn chúng đánh bật về Thái Nguyên rồi.
Lý Phúc Đạt nhắc tới Bạch Y phỉ, Giang Nam Nhạn mới chợt nhớ tới đề xuất của y lúc trước với giáo chủ, y nói:
- Giáo chủ, ngày hôm đó ở trên núi, thuộc hạ đã từng nhắc đến ý thu nạp Hồng Nương Tử phục vụ chúng ta. Giáo chủ lo lắng sẽ khiến cho triều đình hoài nghi mà dẫn đến thất bại nên không đồng ý.
Sự việc ứng biến theo thay đổi, lúc này vào thời khắc quyết định quan trong, chỉ cần tên Hoàng đế đang ở đây thì bất luận chúng ta thành công hay thất bại thì việc chiêu mộ năm nghìn binh mã thiện chiến của Hồng Nương Tử đều giúp chúng ta nâng cao thực lực lên rất nhiều.
- Đợi chút! Bạch Y Quân!
Ngón tay giữa của Lý Phúc Đạt giương thẳng lên, ngắt quãng câu nói của Giang Nam Nhạn. Lý Phúc Đạt giương tay lên không trung, dường như đang nghĩ ngợi sự việc gì đó, một hồi thật lâu sau, y đột nhiên cười nói:
- Hồng Nương Tử! Đúng rồi, sao ta lại quên rằng Hồng Nương Tử có thể để chúng ta lợi dụng được cơ chứ? Ha ha ha...
Lý Phúc Đạt mừng rõ nói:
- Mược thế hành sự, mượn thế hành sự! Đám sơn tặc Bá Châu có thể phục vụ cho ta, đám Thát tử bên quan ngoại cũng có thể phục vụ cho ta, Bạch Y Quân cũng được ta lợi dụng, Ninh Vương vùng Giang Nam cùng nghe theo ta, thì Hồng Nương Tử sao ta lại không lợi dụng được cơ chứ? Lý Phúc Đạt ta rành nhất là mượn thế hành sự mà, trước giờ vẫn luôn là như vậy. Vốn dĩ lần này cứ ngỡ rằng sẽ hoàn toàn dựa vào sức mình để giành lấy giang sơn, nhưng ông trời lại sắp xếp cho ta gặp Hồng Nương Tử, lúc này ả ta đã lâm bước đường cùng, lại có mối thù giết cha giết chồng với triều đình, ắt hẳn sẽ nghe theo lời của ta. Ha ha ha...
Y đột nhiên cười thất thanh một cái rồi ngưng, hai tay đặt lên vai Giang Nam Nhạn mà nói một cách quả quyết:
- Nam Nhạn, ngươi trông nom tình hình căn cứ đợi tin ta. Sau khi trở về ta sẽ lấy “Tiêu Vĩ Cầm” và “Mạnh Đức Kiếm” để tặng cho Dương Lăng, nhân tiện thăm dò tung tích của Hoàng thượng. Chỉ cần xác nhận được thông tin này là thật thì ta sẽ ngay lập tức vào núi tìm gặp Hồng Nương Tử.
- Gặp Hồng Nương Tử? Dựa vào binh mã của ả ta tiến hành đột kích hành dinh Khâm sai?
- Mượn đao không chắc chắn sẽ giết được người, đôi lúc chỉ là để nấu ăn mà thôi.
Lý Phúc Đạt cười nham hiểm, khó có lúc pha trò được như vậy, y nói:
- Ta đã có một kế hoạch vô cùng hoàn hảo, chỉ cần xác nhận được Chính Đức đang ở trong hành dinh thì với sự giúp sức của Hồng Nương Tử ta sẽ nắm chắc phần thắng trong tay giết chết tên Hoàng đế đó!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.