Quyển 7 - Chương 901: Anh hùng (2)
Nguyệt Quan
17/05/2018
Đại tướng Đóa Nhan Vệ Ba Nhã Nhĩ đã tắm rửa sạch sẽ từ đầu đến cuối, hai thị vệ của ông ta dựa theo phân phó mà dốc hết sức từ khi sinh ra mà
chà xát toàn thân ông ta cho đến giờ vẫn còn đỏ thẫm đỏ thẫm.
Trên đầu ông ta đội mũ nhọn, mặc áo Mông Cổ màu lam mới tinh, eo buộc đai lưng rộng màu xanh biếc, chân mang một đôi giày da trâu, trang trí họa tiết mây cỏ, hai tay đang cầm một chiếc khăn trắng tinh, đang cất cao giọng hát trước cửa sổ nhỏ:
- Bỉ kháp ma thái nhật thiếp (Ta yêu nàng).
- Lòng ta đầy dịu dàng hát cho nàng nghe, ngập tràn dịu dàng.
- Dê bò không hiểu lời ca của ta, chỉ ăn no cỏ xanh, trốn dưới bóng râm mà nghỉ ngơi.
- Chó chăn nuôi của ta cũng chạy theo truy đuổi con thỏ hoang can đảm kia, hoàn toàn không quan tâm đến ưu thương của ta.
- Diều hâu bay qua nơi chân trời, lại thờ ơ hững hờ với tiếng ca của ta, không hề vẫy đôi cánh mà lượn thẳng một đường.
- Ôi…cô nương xinh đẹp, nàng đứng trên bờ đê xa xa,
- Ta muốn vươn tay khẽ vuốt lấy lọn tóc bay bay của nàng, lại nắm lấy tay nàng đi về phía trời chiều.
- Nhưng nàng đứng trên bờ đê xa xa, ta không với tới nàng, ta chỉ nhìn thấy áng mây nơi chân trời, đang đi xa, đang đi xa…
- Ta đứng trên sườn núi cao, ta không nhìn thấy nàng, ta chỉ nhìn thấy áng mây nơi chân trời, đang đi xa, đang đi xa…
“Cót két”, cửa sổ được đẩy ra.
Thành Khởi Vận ghé vào bên cửa sổ, uể oải mà vẫy tay:
- Đi đi, đi đi, cầu xin ngươi đi đi, đi càng xa càng tốt, cũng đừng đến đây nữa…
Thành Khởi Vận đã dùng hết mọi lời lẽ mới đuổi được Ba Nhã Nhĩ đang đau lòng đi. Thành Khởi Vận vội vàng đóng cửa sổ, đặt mông ngồi xuống ghế, trước tiên là lấy hai cục bông ra khỏi tai rồi ném lên bàn, sau đó hai tay bám lấy bàn, mệt mỏi mà chau mày, hung hăng chửi bới:
- Con nhỏ đó, lại dám chơi ta! Nếu không phải vì đại kế của hắn, hừ!
Thành Khởi Vận còn chưa dứt lời thì một âm thanh càng thô lỗ hơn đang gào hát ngoài cửa sổ:
- Tuấn mã mạnh mẽ nhớ thương đàn ngựa, Nãi Nhân Đài anh hùng nhớ thương cô nương xinh đẹp. Tuy có thảo nguyên rộng lớn, nhưng không biết nơi nào có vũng bùn. Tuy có nữ nhân yêu mến, lại không biết tâm nguyện của nàng. Tuấn mã dưới chân, bộ pháp nhẹ nhàng khéo léo của ngươi khiến người ta say mê. Cô nương âu yếm ơi, tính cách quật cường của nàng khiến ta đau lòng, ta ôm chú dê nhỏ, hoang mang mà đi trên sa mạc.
Thành Khởi Vận lại phất tay:
- Người đâu! Người đâu! Đuổi tên trộm dê này ra cho ta, phong tỏa viện tử này, không cho phép ai đi vào nữa.
- Tiểu thư, đây là phủ Nữ vương Đóa Nhan, làm vậy không thích hợp đâu. Tập tục của bọn họ khác với người Hán chúng ta, ra ra vào vào vốn không biết kiêng kỵ, hơn nữa…Mấy tướng lĩnh Nãi Nhân Đài, Ba Nhã Nhĩ đều là những đại tướng mà ngài cần nể trọng khi tập hợp ba bộ. Ngài có thể cự tuyệt lời cầu thân của bọn họ, nhưng không cho phép bước vào cửa chính là hành vi không lễ phép ở chỗ này của bọn họ, đây là hành vi sĩ nhục tôn nghiêm của một dũng sĩ nha.
Sở Linh luôn đảm nhiệm công tác quản lý tuần tra các xưởng, cửa hiệu quan ngoại cố nhĩn cười nói.
Thành Khởi Vận rên rỉ một tiếng, bất đắc dĩ nhặt hai cục bông lên nhét vào lỗ tai một lần nữa.
Sự việc bắt nguồn từ tranh chấp của nàng và Thôi Oanh Nhi. Bạch Y Quân bao vây Phúc Dư Vệ, vừa đấm vừa xoa, bức các thủ lĩnh tộc trưởng các tộc Phúc Dư Vệ tuân thệ nguyện ý trung thành với Nữ vương Đóa Nhan, sau khi ba bộ hợp nhất Thôi Oanh Nhi lập tức hỗ trợ Ngân Kỳ tiến hành chỉnh lý tập hợp lực lượng vũ trang của Tam Vệ một lần nữa.
Thân phận nàng là vị hôn phu của Nữ vương Ngân Kỳ, lại là Phó Hãn thảo nguyên, Bắc Anh Vương, hơn nữa đất đai và thảo nguyên ở lưu vực sông Oát Nan mà nàng có được còn lớn hơn cả địa bàn Đóa Nhan Tam Vệ, bất luận là thân phận, địa vị, thực lực đều đủ để Ngân Kỳ yên tâm để nàng phối hợp với mình làm những chuyện này.
Nhưng sự sơ sài của Thôi Oanh Nhi khiến Thành Khởi Vận nhìn không quen mắt. Nàng muốn nghiêm ngặt tiến hàng chỉnh lý triệt để đối với Đóa Nhan Tam Vệ dựa theo cơ cấu lệ thuộc của thế lực quan nội, lợi dụng cơ hội Thát Đát và Ngõa Lạt nội chiến không ngớt mà chỉnh lý lực lượng này còn lớn hơn, xây dựng nền tảng vững chắc để Dương Lăng bắc chinh Tây Bá Á Lợi.
Nhưng bản thân Thôi Oanh Nhi xuất thân là mã tặc, Bạch Y Quân của nàng không có quân kỷ nghiêm khắc gì cả, tác phong chỉnh lý Đóa Nhan Tam Vệ dĩ nhiên cũng rất thô lỗ. Bản kế hoạch chỉnh quân cực kỳ tường tận mà Thành Khởi Vận soạn ra cả một quyển sách dày như vậy mà Thôi Oanh Nhi vừa nhìn thấy thì đầu đau đến muốn nứt, liền lấy lý do sự phân tán tộc nhân của Đóa Nhan Tam Vệ, trong thời gian ngắn không thể nào đạt được hiệu quả chỉnh lý như vậy được, ngược lại còn khơi dậy sự phản cảm của bọn họ để cự tuyệt chấp hành.
Hai người đã vì thế mà cãi nhau không ngừng cả ngày, người duy nhất có thể trấn áp được các nàng lại chạy đến Nô Nhi Can Đô Ti bí mật điều động bố trí quân Minh, chuẩn bị phối hợp đại chiến thảo nguyên. Những người còn lại ai có thể quản được hai con hổ cái này chứ, ai ai cũng chuồn mất dạng, hai người đều cố chấp không ai nhường ai.
Thành Khởi Vận là phái lý luận, nếu nói đấu võ mồm thì Thôi Oanh Nhi làm sao qua được nàng. Nhưng Thôi Oanh Nhi là phái hành động, mặc cho ngươi ba hoa chích chòe, ta tự có chủ ý của mình, kiên quyết không nghe ý kiến của ngươi. Hai người ngày nào cũng cương với nhau, Thôi Oanh Nhi bị nàng ta lải nhải cả ngày cũng thực phiền, ngay chính lúc không thể nào thoát khỏi sự giằng co với nàng ta thì Ngân Kỳ lại cho nàng một cơ hội tốt.
“Dương Anh” là vị hôn phu của cô gái nhỏ Ngân Kỳ này. Sư thông minh tháo vát, dáng vẻ anh tuấn của y đã khiến trái tim tiểu cô nương hoàn toàn rơi vào tay giặc rồi, mỗi ngày nàng đều chú ý đến mọi thứ của người trong lòng.
Hơn nữa hai người chỉnh lý Tam Vệ, điều động vũ trang, cả ngày đều ở bên nhau, một mỹ nữ xinh đẹp động lòng người khiến nữ nhân đều ghen tị như Thành Khởi Vận thường xuyên lui tới bên cạnh Dương Anh, nàng sao có thể không chú ý đến chứ?
Đương khi hai người lần nữa đóng cửa phòng tranh đấu giống như hai con gà trống thì Nữ vương Ngân Kỳ đùng đùng nổi giận chạy đến bắt gian. Thôi Oanh Nhi trong lúc kinh ngạc thì cái khó ló cái khôn, chỉ nói một câu thì đã khiến tiểu oán phụ đổi giận thành vui:
- Tỷ ấy…thực ra tỷ ấy là tỷ tỷ của ta, tỷ tỷ ruột!
Thành Khởi Vận là nhân vật bậc nào chứ, lập tức lên tiếng hỗ trợ, hai người ngươi một câu ta một câu tự thuật, Ngân Kỳ được nghe một câu chuyện vô cùng cảm động:
- Tỷ tỷ của Dương Anh Dương Tiểu Lâu gả cho một đại phú thương, nhưng do mỹ mạo kinh người của nàng, kết quả là bị một tham quan Đại Minh nhìn trúng, để có được nàng mà ra tay hãm hại khiến trượng phu nàng chết thảm trong ngục.
Nàng không cam lòng hầu hạ kẻ thù, liền ôm theo gia sản chạy đến tái ngoại, hóa thân thành một đại thương nhân. Còn Dương Anh, vì muốn báo thù cho phu thê tỷ tỷ nên mới gia nhập Bạch Y Quân đối kháng với triều đình. Một câu chuyện hồng nhan bạc mệnh, quan bức dân phản cứ thế mà ồ ạt nóng hồi tuôn ra.
Trên đầu ông ta đội mũ nhọn, mặc áo Mông Cổ màu lam mới tinh, eo buộc đai lưng rộng màu xanh biếc, chân mang một đôi giày da trâu, trang trí họa tiết mây cỏ, hai tay đang cầm một chiếc khăn trắng tinh, đang cất cao giọng hát trước cửa sổ nhỏ:
- Bỉ kháp ma thái nhật thiếp (Ta yêu nàng).
- Lòng ta đầy dịu dàng hát cho nàng nghe, ngập tràn dịu dàng.
- Dê bò không hiểu lời ca của ta, chỉ ăn no cỏ xanh, trốn dưới bóng râm mà nghỉ ngơi.
- Chó chăn nuôi của ta cũng chạy theo truy đuổi con thỏ hoang can đảm kia, hoàn toàn không quan tâm đến ưu thương của ta.
- Diều hâu bay qua nơi chân trời, lại thờ ơ hững hờ với tiếng ca của ta, không hề vẫy đôi cánh mà lượn thẳng một đường.
- Ôi…cô nương xinh đẹp, nàng đứng trên bờ đê xa xa,
- Ta muốn vươn tay khẽ vuốt lấy lọn tóc bay bay của nàng, lại nắm lấy tay nàng đi về phía trời chiều.
- Nhưng nàng đứng trên bờ đê xa xa, ta không với tới nàng, ta chỉ nhìn thấy áng mây nơi chân trời, đang đi xa, đang đi xa…
- Ta đứng trên sườn núi cao, ta không nhìn thấy nàng, ta chỉ nhìn thấy áng mây nơi chân trời, đang đi xa, đang đi xa…
“Cót két”, cửa sổ được đẩy ra.
Thành Khởi Vận ghé vào bên cửa sổ, uể oải mà vẫy tay:
- Đi đi, đi đi, cầu xin ngươi đi đi, đi càng xa càng tốt, cũng đừng đến đây nữa…
Thành Khởi Vận đã dùng hết mọi lời lẽ mới đuổi được Ba Nhã Nhĩ đang đau lòng đi. Thành Khởi Vận vội vàng đóng cửa sổ, đặt mông ngồi xuống ghế, trước tiên là lấy hai cục bông ra khỏi tai rồi ném lên bàn, sau đó hai tay bám lấy bàn, mệt mỏi mà chau mày, hung hăng chửi bới:
- Con nhỏ đó, lại dám chơi ta! Nếu không phải vì đại kế của hắn, hừ!
Thành Khởi Vận còn chưa dứt lời thì một âm thanh càng thô lỗ hơn đang gào hát ngoài cửa sổ:
- Tuấn mã mạnh mẽ nhớ thương đàn ngựa, Nãi Nhân Đài anh hùng nhớ thương cô nương xinh đẹp. Tuy có thảo nguyên rộng lớn, nhưng không biết nơi nào có vũng bùn. Tuy có nữ nhân yêu mến, lại không biết tâm nguyện của nàng. Tuấn mã dưới chân, bộ pháp nhẹ nhàng khéo léo của ngươi khiến người ta say mê. Cô nương âu yếm ơi, tính cách quật cường của nàng khiến ta đau lòng, ta ôm chú dê nhỏ, hoang mang mà đi trên sa mạc.
Thành Khởi Vận lại phất tay:
- Người đâu! Người đâu! Đuổi tên trộm dê này ra cho ta, phong tỏa viện tử này, không cho phép ai đi vào nữa.
- Tiểu thư, đây là phủ Nữ vương Đóa Nhan, làm vậy không thích hợp đâu. Tập tục của bọn họ khác với người Hán chúng ta, ra ra vào vào vốn không biết kiêng kỵ, hơn nữa…Mấy tướng lĩnh Nãi Nhân Đài, Ba Nhã Nhĩ đều là những đại tướng mà ngài cần nể trọng khi tập hợp ba bộ. Ngài có thể cự tuyệt lời cầu thân của bọn họ, nhưng không cho phép bước vào cửa chính là hành vi không lễ phép ở chỗ này của bọn họ, đây là hành vi sĩ nhục tôn nghiêm của một dũng sĩ nha.
Sở Linh luôn đảm nhiệm công tác quản lý tuần tra các xưởng, cửa hiệu quan ngoại cố nhĩn cười nói.
Thành Khởi Vận rên rỉ một tiếng, bất đắc dĩ nhặt hai cục bông lên nhét vào lỗ tai một lần nữa.
Sự việc bắt nguồn từ tranh chấp của nàng và Thôi Oanh Nhi. Bạch Y Quân bao vây Phúc Dư Vệ, vừa đấm vừa xoa, bức các thủ lĩnh tộc trưởng các tộc Phúc Dư Vệ tuân thệ nguyện ý trung thành với Nữ vương Đóa Nhan, sau khi ba bộ hợp nhất Thôi Oanh Nhi lập tức hỗ trợ Ngân Kỳ tiến hành chỉnh lý tập hợp lực lượng vũ trang của Tam Vệ một lần nữa.
Thân phận nàng là vị hôn phu của Nữ vương Ngân Kỳ, lại là Phó Hãn thảo nguyên, Bắc Anh Vương, hơn nữa đất đai và thảo nguyên ở lưu vực sông Oát Nan mà nàng có được còn lớn hơn cả địa bàn Đóa Nhan Tam Vệ, bất luận là thân phận, địa vị, thực lực đều đủ để Ngân Kỳ yên tâm để nàng phối hợp với mình làm những chuyện này.
Nhưng sự sơ sài của Thôi Oanh Nhi khiến Thành Khởi Vận nhìn không quen mắt. Nàng muốn nghiêm ngặt tiến hàng chỉnh lý triệt để đối với Đóa Nhan Tam Vệ dựa theo cơ cấu lệ thuộc của thế lực quan nội, lợi dụng cơ hội Thát Đát và Ngõa Lạt nội chiến không ngớt mà chỉnh lý lực lượng này còn lớn hơn, xây dựng nền tảng vững chắc để Dương Lăng bắc chinh Tây Bá Á Lợi.
Nhưng bản thân Thôi Oanh Nhi xuất thân là mã tặc, Bạch Y Quân của nàng không có quân kỷ nghiêm khắc gì cả, tác phong chỉnh lý Đóa Nhan Tam Vệ dĩ nhiên cũng rất thô lỗ. Bản kế hoạch chỉnh quân cực kỳ tường tận mà Thành Khởi Vận soạn ra cả một quyển sách dày như vậy mà Thôi Oanh Nhi vừa nhìn thấy thì đầu đau đến muốn nứt, liền lấy lý do sự phân tán tộc nhân của Đóa Nhan Tam Vệ, trong thời gian ngắn không thể nào đạt được hiệu quả chỉnh lý như vậy được, ngược lại còn khơi dậy sự phản cảm của bọn họ để cự tuyệt chấp hành.
Hai người đã vì thế mà cãi nhau không ngừng cả ngày, người duy nhất có thể trấn áp được các nàng lại chạy đến Nô Nhi Can Đô Ti bí mật điều động bố trí quân Minh, chuẩn bị phối hợp đại chiến thảo nguyên. Những người còn lại ai có thể quản được hai con hổ cái này chứ, ai ai cũng chuồn mất dạng, hai người đều cố chấp không ai nhường ai.
Thành Khởi Vận là phái lý luận, nếu nói đấu võ mồm thì Thôi Oanh Nhi làm sao qua được nàng. Nhưng Thôi Oanh Nhi là phái hành động, mặc cho ngươi ba hoa chích chòe, ta tự có chủ ý của mình, kiên quyết không nghe ý kiến của ngươi. Hai người ngày nào cũng cương với nhau, Thôi Oanh Nhi bị nàng ta lải nhải cả ngày cũng thực phiền, ngay chính lúc không thể nào thoát khỏi sự giằng co với nàng ta thì Ngân Kỳ lại cho nàng một cơ hội tốt.
“Dương Anh” là vị hôn phu của cô gái nhỏ Ngân Kỳ này. Sư thông minh tháo vát, dáng vẻ anh tuấn của y đã khiến trái tim tiểu cô nương hoàn toàn rơi vào tay giặc rồi, mỗi ngày nàng đều chú ý đến mọi thứ của người trong lòng.
Hơn nữa hai người chỉnh lý Tam Vệ, điều động vũ trang, cả ngày đều ở bên nhau, một mỹ nữ xinh đẹp động lòng người khiến nữ nhân đều ghen tị như Thành Khởi Vận thường xuyên lui tới bên cạnh Dương Anh, nàng sao có thể không chú ý đến chứ?
Đương khi hai người lần nữa đóng cửa phòng tranh đấu giống như hai con gà trống thì Nữ vương Ngân Kỳ đùng đùng nổi giận chạy đến bắt gian. Thôi Oanh Nhi trong lúc kinh ngạc thì cái khó ló cái khôn, chỉ nói một câu thì đã khiến tiểu oán phụ đổi giận thành vui:
- Tỷ ấy…thực ra tỷ ấy là tỷ tỷ của ta, tỷ tỷ ruột!
Thành Khởi Vận là nhân vật bậc nào chứ, lập tức lên tiếng hỗ trợ, hai người ngươi một câu ta một câu tự thuật, Ngân Kỳ được nghe một câu chuyện vô cùng cảm động:
- Tỷ tỷ của Dương Anh Dương Tiểu Lâu gả cho một đại phú thương, nhưng do mỹ mạo kinh người của nàng, kết quả là bị một tham quan Đại Minh nhìn trúng, để có được nàng mà ra tay hãm hại khiến trượng phu nàng chết thảm trong ngục.
Nàng không cam lòng hầu hạ kẻ thù, liền ôm theo gia sản chạy đến tái ngoại, hóa thân thành một đại thương nhân. Còn Dương Anh, vì muốn báo thù cho phu thê tỷ tỷ nên mới gia nhập Bạch Y Quân đối kháng với triều đình. Một câu chuyện hồng nhan bạc mệnh, quan bức dân phản cứ thế mà ồ ạt nóng hồi tuôn ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.