Ngược Về Thời Minh

Quyển 7 - Chương 904: Anh hùng (5)

Nguyệt Quan

17/05/2018

Cái gọi là “bày trận như biển” chính là khi tác chiến như vậy thì trước tiên phái ra đội quân tiên phong, chia thành nhiều đội quân mũi nhọn, giữa các đội ngũ phân tán bố trí, hình hình chính diện rộng lớn, không thấy lợi không tiến, giữa động tĩnh phải biết địch mạnh yếu, trăm ngựa vờn quanh có thể bao vây vạn chúng, ngàn ngựa dàn trải có thể kéo đến trăm dặm.

Nếu là vậy, vậy thì bước tiếp theo Bá Nhan Mãnh Khả sẽ phải dùng “tiến công xuyên qua mà chiến”. Tiến công xuyên qua mà chiến chính là đặt chủ lực ở phía sau “bày trận như biển”, vậy thì kỵ binh chủ lực được bố trí dày đặc quần tụ với nhau, đợi tiên phong của kẻ thủ vùng vẫy đến kiệt sức, bộ lộ ra điểm yếu thì đội chủ lực này liền thừa cơ đánh thẳng vào trái tim của kẻ thù, “đục thủng” trận hình của địch.

Để đảm bảo thực hiện được được “đục thủng”, “trận biển” thì đội ngũ cũng phải đồng thời khởi xướng tiến công từ bốn phương tám hướng đồng thời, khiến cho quân địch không thể phán đoán được “cái đục” ở đâu. Cách chiến đấu này hoàn toàn khác với cách phòng thủ chính diện khi đối phó với kỵ binh mà quân đội người Hán thường dùng.

Hỏa Si nghĩ đến đây, từ từ rút trường đao dài rộng của y ra, vung mạnh về phía trước, tiếng trống trận vang lên bên người y, Hỏa Si tự mình dẫn quân chủ lực đột phá từ giữa, đánh thẳng về phía trước, áo choàng đỏ như máu thổi bay ra phía sau, giống như cái miệng khổng lồ của tử thần dữ tợn vậy.

- “Trận biển” đối “trận biển”, “đục chiến” đối “đục chiến”, đã là như vậy vậy thì để chúng ta dựa vào thực lực chân chính mà quyết một trận sinh tử đi!

Bá Nhan Mãnh Khả vẫn sừng sững đứng trước trận, từng đội ngũ bên người vẫn không hề e dè mà xông lên giết, nhảy vào trong trận doanh của quân địch, hai bên giết xen cùng một chỗ. Ông ta trước sau vẫn bất động, cho đến khi diều hâu trong không trung phát ra tín hiệu, trung quân của địch quân triển khai, nhân mã của đại đội đang tiến công mạnh mẽ về phía ông ta từ trung lộ, Bá Nhan Mãnh Khả lúc này mới đột nhiên vung tay, nhận lấy một lá cờ đen đầu sói màu đen từ trong tay thân binh.

Mặt gấm màu đen, đầu sói màu trắng trông rất sống động. Đầu sói chính là dấu hiệu của gia tộc Hoàng Kim ông ta, cờ lớn màu đen chính là cờ xí của Đại Khả Hãn…

Hỏa Si đích thân dẫn theo tinh binh của ba Vạn Hộ cánh phải chạy điên cuồng đến từ phía trung lột, người cản giết người, phật cản giết phật, không ai có thể ngăn được bước tiến của y, phát động trước tiên, tiến công trước tiên thì có thể đánh bại thế tiến công của Bá Nhan. Đối thủ thực lực ngang nhau, ai ra tay trước thì chiếm được tiên cơ, đại thảo nguyên không tin chuyện hậu phát chế nhân.

Gần, càng gần, đã nhìn thấy cờ lớn đầu sói đang giương nanh múa vuốt, tinh thần Hỏa Si rung lên, giục ngựa gấp hơn, chính vào lúc này, một tiếng ca bi tráng thê lương truyền đến:

- Trời sao xoay chuyển, chư quốc chiến tranh, ngay cả công phu nằm ngủ trên giường cũng không có.

- Không có khi rảnh để nghĩ suy, chỉ có dốc sức làm việc.

- Không có nơi để trốn tránh, chỉ có xung phong đánh giặc.

- Nói đến là đến, phá vỡ cả hòn đá vững chãi.



- Nói tiến công là tiến công, phá hủy cả nham thạch cứng rắn.

- Bổ cả núi cao ra, làm cạn khô cả nước sâu, giết địch dũng cảm như vậy.

Hỏa Si dẫn theo tinh kỵ bản bộ vừa hưng phấn chém giết tiến lên, vừa ngạc nhiên nhìn về phía trước. Tiếng ca thê lương kia lây nhiễm đến các binh sĩ trong trận đại chiến, người cất tiếng hát theo càng ngày càng nhiều, trên chiến trường chém giết truyền đến tiếng ca bi thương hữu lực khắp nơi:

- Trên trời chỉ có một vầng dương, dưới đất chỉ cần một quân vương.

Vì vinh quang của Đại Hãn, ta đánh vang trống trận bằng da bò đen.

- Ta cưỡi khoái mã màu đen, ta mặc áo giáp bằng sắt.

- Ta cầm lấy trường thương bằng théo, ta cài xong mũi tên bọc bằng quả đào núi, lên sa trường!

- Nếu cha mẹ hỏi ta, thì nói ta đang trên đường. Nếu ái thê hỏi ta, thì nói ta vẫn ở nhân gian…

Hỏa Si xông lên gần hơn, y nhìn thấy, Bá Nhan Mãnh Khã chính tay cầm lấy cờ lớn đầu sói của Khả Hãn Mông Cổ, đang cất cao giọng hát cùng các binh sĩ, trước người sau người ông ta có tất nhiều thị vệ vừa hát vừa rơi lệ đầy mặt, khóc không thành tiếng.

Hỏa Si ngẩn ngơ, mồ hôi tuôn ra khi cố gắng chém giết theo nếp nhăn nơi khóe mắt mà chảy vào trong mắt y, khóe mắt cay xè co quắp mấy cái. Hỏa Si chợt mỉm cười, nụ cười đó có chút tàn khốc, có chút đắc ý, còn mang theo hương vị khó nói thành lời:

- Đây là khúc điếu ca cuối cùng của quân vương cùng đường bí lối sao?

- Giết!

Hỏa Si nghiêm nghị quát, cương đao đầm đìa máu tươi trong tay ào ào chỉ thẳng về hướng Bá Nhan phía trước.

Cách mấy trăm thước, tiếng vó ngựa, tiếng hí vang, tiếng đao kiếm va chạm, tiếng thét gào bi thảm, còn có tiếng ca thê lương bi thương, dường như cũng không che giấu được tiếng quát hàm chứa sát ý vô tận của y. Bá Nhan Mãnh Khả nơi xa ngẩng phắt đầu lên, đôi mắt sắc bén kia khó khăn lắm mới chống lại được đôi mắt của Hỏa Si.



Hỏa Si nhìn thấy, phía sau Bá Nhan được dựng lên một cây cờ cao cao, một người treo ngược nhanh chóng được kéo lên đến đỉnh. Người nọ vẫn còn sống, hai chân bị trói bằng dây thừng treo ngược trong không trung, người đó còn đang vặn vẹo giãy dụa, đáng tiếc hai tay của ông ta cũng bị trói ngược ra sau, chỉ có thể phí công mà giãy dụa, lắc lư chao đảo trên đỉnh cột, làm cho cả cột cờ cao lớn cũng hơi lay động theo.

Một mũi lợi tiễn xé gió bắn lên, đầu mũi tên còn mang theo đốm lửa, “oành” một tiếng, người treo ngược trên tận đỉnh cột lập tức biến thành người lửa, ngọn lửa kia càng ra sức giãy dụa vặn vẹo trên đỉnh cột.

Hỏa Si lại rít vào một ngụm khí lạnh, y vẫn không biết người trên đỉnh cột là ai, càng không rõ hành động này của Bá Nhan là có ý gì, nhưng “thiên đăng” trên đầu cột kia vừa thắp lên thì tiếng kèn hiệu hữu lực cũng ô ô vang lên.

Quân Thát Đát dường như đột nhiên nhận được một sức sống mới, vẻ tàn ác của các chiến sĩ trong trận chém giết đột nhiên tăng vọt, từng đợt tiếng kêu “giết giết giết” giống như núi thở sóng gào vang lên từ bốn phương tám hướng, các đội quân mũi nhọn đột nhập trùng vây đột nhiên dùng thế công càng mãnh liệt hơn mà tiến công vào những kẻ địch trước sau trái phải.

Sát khí vô hình nhanh chóng khuếch tán ra từ trung tâm chiến trường, cuồn cuộn tản sang hai bên không thể ngăn cản được, huyết tính của mỗi chiến sĩ đều trút hết ta một cách vô cùng sâu sắc. Trong lòng Hỏa Si căng thẳng, “tiến công như đục thủng mà chiến”, Bá Nhan muốn điều động chủ lực phía sau phát động đột phá chính giữa!

Y lập tức không chút do dự mà quát to lên:

- Tiến lên, người giết chết Bá Nhan Mãnh Khả được phong Vạn Hộ, thưởng vạn kim!

Cùng lúc đó, Bá Nhan Mãnh Khả cũng rút đao ra khỏi vỏ, hào hùng hét lớn một tiếng, dẫn theo nhân mã của ông ta xông thẳng lên, tuấn mã kia lại nhanh như điện chớp, hai mắt toát lên màu máu khiến cho Bá Nhan Mãnh Khả thoạt nhìn giống như một con hùng sư đang nổi giận.

- Lên!

Các binh lính của Bá Nhan Mãnh Khả đều kẹp chặt bụng ngựa, lấy chuôi đao đánh mạnh vào mông ngựa, xua chiến mã anh dũng nghênh chiến với chiến kỵ của Hỏa Si. Ngựa dữ hí vang, các dũng sĩ quên cả sống chế phóng ngựa nhày ra đống thi thể chất cao, người trước ngã xuống người sau tiến lên, tất cả mọi thứ đều rơi vào trong hải dương màu máu đao thương dựng thẳng như rừng.

Trái tim Hỏa Si run rẩy rồi, bởi vì y ngạc nhiên phát hiện, Bá Nhan Mãnh Khả đích thân thống lĩnh cũng là một đội đao nhọn, rất nhiều nơi ở hai cánh trái phải, đại quân như nước lũ được tạo thành từ hai đội tuấn mã giống như là càng cua vượt qua hai bên đang giao chiến mà xông về phía trung bộ của quân Ngõa Lạt.

Cái Bá Nhan Mãnh Khả dùng căn bản không phải là phương pháp chiến trận của Thành Cát Tư Hãn, ông ta đã lợi dụng suy nghĩ mà tất cả người Mông Cổ đều sẽ phán đoán theo quán tính, lấy mình làm mồi nhử, hấp dẫn những kẻ săn mồi hung tàn đến bên cạnh mình, thừa dịp chiến tuyến của đại quân Ngõa Lạt kéo dài, giằng co hỗn chiến đầu đuôi khó nhìn nhau mà áp dụng trận hình xung phong hai cánh mà kỵ binh người Hán quen dùng, muốn chia đại quân Ngõa Lạt làm hai, chia ra mà diệt.

Mà y, thủ lĩnh Hỏa Si của quân Ngõa Lạt và rất nhiều tướng lĩnh chủ yếu đều xông lên trước nhất. Bây giờ, y từ người săn mồi biến thành kẻ bị săn mồi, y phải chiến đấu vì sự sinh tồn của mình rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ngược Về Thời Minh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook