Ngược Về Thời Minh

Quyển 6 - Chương 269: Có khách tới chơi

Nguyệt Quan

07/02/2016

Nha môn Phúc Kiến Bố chính sứ bận rộn, Bố chính Sứ ti, Án Sát lại ti, Tri phủ nha môn, tổng binh phủ tất cả tiến vào, Dương Lăng cũng coi nơi này như nơi làm việc. Bên cạnh là hai gian phòng khách, nhóm phụ tá sư gia tụ tập dưới một mái nhà, các loại công văn đưa đến không dám chậm trễ.

Kiếm đầy đủ lương thảo, quân nhu. Điều tế đầy đủ con thuyền, la, dân phu. Nơi bị giặc Oa cướp bóc phải trấn an dân chúng, cứu tế gạo; thuế phú chỉ có thể thu ở những nơi không chịu binh tai và gia đình giàu có.

Trong bản bộ tham mưu dịch trạm và hai xưởng vệ bí mật dò xét như nước chảy, không ngừng đưa tới quân tình, động thái các nơi. Từng quan viên một, trước thư án đều chất đống công văn, ai nấy cẩn trọng, thay đổi tác phong lề mề qua loa trước kia. Quan lại trẻ mới được đề bạt làm việc lại nhanh gọn, dứt khoát, quyết đoán.

Ai dám không ra sức làm việc? Mùi máu tanh trên đường Phúc Châu còn chưa tan. Vị Dương tổng đốc thoạt nhìn hòa nhã, không ngờ lại quyết đoán như vậy, hơn một ngàn cái đầu người, dù có giết một ngàn con gà, tay cũng mềm chân cũng nhũn ra, thế mà hắn chỉ ra lệnh một tiếng, tất cả đều như cỏ vào lò mổ.

Thủ đoạn máu tanh lập tức khuất phục quan viên toàn tỉnh, Bố chính sứ nha môn, hai lá cờ "Khâm sai Tổng đốc đại thần", "Uy Võ Tướng quân Dương" rất có hiệu quả. Các quan viên tới yết kiến nhìn thấy cờ này, có ai không ngừng thở, cẩn thận hơn thường ngày.

Toàn cảnh Phúc Kiến đang dần thay đổi.

Thư phòng của Dương Lăng ở hậu viện, trước thư phòng là hành lang gấp khúc, bên cạnh là hồ nước giả sơn. Đã vài ngày không trời mưa, thời tiết oi bức. Mặc dù ở bên cạnh ao cũng không thấy mát mẻ. Dương Lăng mặc đồ nhẹ nhàng, cửa thư phòng mở rộng, một tay phe phẩy cây quạt, một bên nghe tổng binh báo cáo quân tình.

- Cơ bản là như vậy, Cung Bản Hạo tự cầm giữ sáu thuyền có nhiều đại pháo, hơn nữa hắn vốn có thuyền, dã tâm lớn muốn bành trướng. Thoạt nhìn hắn cũng biết là người dị tộc, chỉ có thể ở trên đất liền Đại Minh cướp bóc. Không được người Hán ủng hộ, cho nên bộ hạ của Cung Bản Hạo mặc dù cướp bóc khắp nơi, nhưng bản thân hắn đã bắt đầu ở trên biển tìm kiếm điểm dừng chân.

Hà Bính Văn hạ thấp người nói.

Tự khi được Dương Lăng cứu, hắn liền xem Dương Lăng như ân nhân cứu mạng. Hơn nữa hai người xưa đâu bằng nay, Dương Lăng có quan tước, địa vị vượt xa hắn. Hắn giờ có mặc sư tử bổ phục, làm thống lĩnh thuỷ bộ quan binh Phúc Kiến, nhưng đối với Dương Lăng càng thêm cung kính.

Dương Lăng biết hắn là quân nhân chính quy, Mẫn Văn Kiến kia không thể so với, khuyên vài lần thấy hắn vẫn chấp lễ cung kính. Dương Lăng cũng không ở cưỡng cầu.

- Một đoạn này hải vực, bọn họ muốn đặt chân. Có thể đi chỗ nào đây? Bắc là Điếu Ngư Chư đảo, nam là Malacca, đông là Di châu, trung gian chỉ có Bành Hồ, nếu để cho hắn đứng vững, muốn thảo phạt không phải trắc trở sao, Phúc Kiến Thủy sư đang lúc chỉnh đốn, còn lại mấy chi Thủy sư nhất thời lại không rút ra được. Ôi... .

Hà tổng binh kỳ quái nói: - Đại nhân, bành hồ rất gần lục địa, Điếu Ngư Chư đảo lại có Bạch Tiểu Thảo chiếm cứ, Malacca hiện tại có Tây Dương hải tặc, nếu muốn lấy, Cung Bản Hạo tám chín phần mười phải giành Di Châu. Hiện tại mạt tướng lo lắng vệ sở quan binh không hết sức lâm chiến, ta thấy tiền sảnh các quan viên tuy rằng bận rộn. Nhưng đại nhân đối với cuộc chiến Phúc Kiến dường như có chút... . Có chút... .

Dương Lăng cười nói: - Có chút không chút để ý phải không? Ha hả. Không phải bản quan không nóng nảy, mà là Phúc Kiến không gấp được. Trước mắt vệ sở quan dù đã khôi phục tinh thần. Nhưng chưa có hiệu quả vững vàng, ta cũng không hy vọng xa vời bọn họ có thể lập tức toàn thắng, chỉ cần có thể khống chế được chiến cuộc, thay đổi nghiêng về một phía, vậy là đủ rồi.

Cho giặc Oa một chút ảo tưởng thắng lợi, hấp dẫn bọn họ, ngược lại có lợi cho chúng ta toàn diệt giặc Oa, làm một mẻ, khoẻ suốt đời. Tuy nhiên hiện tại Cung Bản Hạo có sáu chiến hạm kiểu mới, hơn nữa bọn họ vốn có thuyền, muốn lấy di châu cũng không khó, đây là chuyện bản quan lo lắng nhất.

Nhìn Hà Bính Văn, hắn trầm trọng nói: - Di châu với đại lục vô cùng trọng yếu, bây giờ đã vậy, tương lai cũng thế, Hà đại nhân không thể coi như không quan trọng. Những thứ khác không nói, riêng giặc Oa, ở Đông Doanh Quốc xa xôi còn có thể vượt biển đến vùng duyên hải tập kích quấy rối, nếu để cho những cường đạo này chiếm được địa phương ở gần, Phúc Kiến sớm chiều tai họa.

Hà Bính Văn chỉ suy nghĩ chiến cuộc trước mắt, không có nghĩ xa như vậy, nghe Dương Lăng nói, ngẫm lại giặc Oa nếu khổ tâm chiếm di châu, có một đại bản doanh đi tới đi lui, đối với Quảng Đông, Phúc Kiến, Chiết Giang quả thực chính là một mãnh hổ có thể xông lên cắn người bất cứ lúc nào.

Dương Lăng nói: - Thân là quan chỉ huy, phải chú ý được mất, Hà Tướng quân thân là tổng binh một tỉnh, cần có ánh mắt lâu dài.... Ừ... . Di châu, không thể để giặc Oa đoạt được, nhưng Thủy sư phương bắc....

Hắn đột nhiên đứng dậy, quả quyết nói: - Hoàng thượng đã hạ chỉ đồng ý trú binh Lưu Cầu, ta vốn định đợi Sơn Đông, Giang Tô quét sạch giặc Oa xong mới điều động quan binh, hiện giờ xem ra thời gian không chờ đợi ta rồi, nhất định phải lập tức trú binh Lưu Cầu, tạo áp lực cho Tuyết Miêu, Hải Cẩu Tử, cho bọn hắn sớm ngày nhận triều đình chiêu an, Thủy sư mới có thể mau chóng xuôi nam.

Hắn đi đến trước bàn viết một bức quân lệnh, yêu cầu Bạch Trọng Tán hợp với Sơn Đông, Giang Tô Đô Chỉ Huy Sứ lập tức điều động một chi hai vạn quân đội, do Thủy sư hộ tống tới Lưu Cầu đóng quân. Dương Lăng viết xong, đóng dấu tùy thân, sau đó lấy xi phong ấn, sai người lập tức giao phó cho quân dịch trạm.

Xử lý xong việc này, Dương Lăng nói với Hà Bính Văn: - Hiện tại quân đội điều chỉnh và ổn định là việc chính, dù sao khôi phục quân tâm cũng không phải một sớm một chiều, quân lệnh khắc nghiệt còn có thưởng phạt phân minh, bất luận chi nào thắng lợi. Cho dù là thắng nhỏ, tổng binh phủ cũng phải ca ngợi, thông cáo toàn quân, đồng thời quan địa phương đề cao đãi ngộ quân chiến thắng. Những quân lính kia trong lòng vẫn có tâm huyết, so sánh ra, điều động quân tâm sĩ khí cũng dễ dàng hơn."

- Vâng! Hà Bính Văn cũng cười nói: - Đại nhân là nho tướng trời sinh, mạt tướng nghe nói đại nhân đang chỉ huy mấy vạn đại quân. Điều tướng dùng mưu, đánh cho Bá Nhan Mãnh Khả luôn ngang ngược càn rỡ cũng phải chuồn, không thể tưởng được đối với việc quân đội, chấn hưng sĩ khí cũng có thủ đoạn độc đáo. Nếu không có đại nhân ở ngã tư phố trảm ngàn người, thủ đoạn sắc bén chấn nhiếp tinh thần đúng là không được.

Miêu Thiên tổng suất lĩnh ngàn người ở Phúc Kiến không người trợ giúp, đến nỗi toàn quân cùng tận, các chiến đội khác nghe nói tin tức này rất phẫn uất đau buồn oán giận, có dấu hiệu tiêu cực trốn tránh trận chiến.

Tin đại nhân chém tổng cộng một ngàn một trăm hai mươi năm người truyền ra. Sĩ khí quân tâm đại chấn, bọn họ hiện tại trên đầu quấn lụa trắng, 'Thề sống chết', giống như kẻ điên không muốn sống, hiện tại giặc Oa vừa gặp phải quan đầu quấn lụa trắng thì đau đầu gần chết.

Dương Lăng nghe vậy gật gật đầu, bùi ngùi nói: - Đúng vậy, các tướng sĩ trước phục vụ quên mình, yêu cầu cũng không nhiều, một phần lý giải và ủng hộ đủ cho họ sinh ra hùng tâm, ta lấy thủ đoạn sấm sét xử trí người tư thông với địch, âm thầm làm phi, một là vì chỉnh đốn quân tâm, hai là vì nhanh chóng kích hoạt hệ thống vận hành ở Phúc Kiến, ba là vì... Chính là vì các tướng sĩ uổng mạng... .



Dương Lăng nói tới đây ánh mắt lấp lánh nước, Hà tổng binh cũng bắt đầu trầm mặc. Sau một lúc lâu, một cơn gió mát xuyên qua cửa sổ, hai người mới từ trong trầm mặc tỉnh lại, đúng lúc này, một gã binh sĩ tới cửa, hạ giọng nói: - Đại nhân, có một người thân phận không rõ nói có chuyện quan trọng muốn gặp mặt đại nhân. Chúng ta thân phận của hắn. Hắn lại không chịu nói. Chỉ nói đại nhân tuyệt sẽ không hối hận khi gặp hắn, chỉ bảo chúng ta đến thông bẩm đại nhân. Đại nhân nếu không muốn, hắn lập tức đi ngay, tuyệt không dám quấy rầy.

Dương Lăng và Hà Bính Văn nhìn nhau, mới hỏi: - Tới một người? Ăn mặc thế nào, nhìn không ra lai lịch sao?

- Vâng! Người nọ... . Còn dẫn theo hai tùy tùng, xem bộ dáng là có công phu, thuộc hạ đã kiểm tra, bọn họ đều không có mang theo binh khí, người cầm đầu béo lùn, sắc mặt hồng nhuận, giống phú hào sống an nhàn sung sướng.

- Ha hả, hiện tại ta là Dương Chém Đầu hung danh trải rộng bốn phương, tài chủ có tiền? Ta mời hắn hắn cũng không dám đến. Mời hắn tới phòng khách, ta lập tức qua!

Nhìn thị vệ vội vàng rời đi, Dương Lăng cười nói:

- Hà đại nhân, ngươi xem sẽ là ai muốn gặp ta?

Hà Bính Văn cau mày nói: - Nghĩ không ra, sẽ là ai mà to gan như vậy dám... . tới gặp đại nhân, chẳng lẽ là triều đình... . ?

Dương Lăng lắc đầu nói: - Sẽ không, triều đình phái mật sứ đến, cũng sẽ không tới nha môn rồi còn che che lấp lấp. Hiện tại bản quan cũng vô cùng tò mò, không biết có Cung Bản Hạo ăn tim gấu mật báo, ngon ngọt ngày thường không đủ, tới tìm bản quan đưa hắn tiền lương thực? Ha ha, ta sẽ đi gặp hắn.

Hắn mặc áo bào đi tới cửa, đột nhiên nghĩ tới một chuyện, lại quay đầu nói: - Đúng rồi, Lưu Tri phủ mới vừa rồi tới gặp ta, ấp a ấp úng muốn thay gia quyến phạm quan cầu tình, dường như tên Uông Y Nhân, nói không có cách nào khác mới đến cầu ta. Ha ha, nhìn không ra lão Lưu là người sợ vợ đấy. .

Hiện tại tất cả phạm quan gia quyến là do ngươi xử lý, hắn muốn mua ngươi cho hắn mua vê đi, vốn ta cũng không đồng ý tội tính cho cả nhà... . , nhưng luật pháp như thế, ôi! Ngươi nhớ kỹ, phát mại làm nô có thể, nhưng thanh lâu kỹ quán thì không được.

Hà Bính Văn đáp ứng, thầm nghĩ: - Uông Y Nhân? Lưu Tri phủ giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo, đó là muội tử của Uông Phi Lăng, gia quyến đầu đảng tội ác, nhưng đại nhân tấm lòng nhân hậu, chỉ phát mại làm nô, không được bán thanh lâu, quân lương cũng giảm bớt một số bạc. Không được, lão Lưu đã sáu mươi, nữ nhân này mang về, sớm muộn gì cũng chăn lớn cùng ngủ. Mài chết lão ở trên giường. Kiểu gì cũng phải nâng giá một chút.

Trong phòng khách, một nam tử béo lùn vểnh chân bắt chéo ngồi ở ghế, dù bận vẫn ung dung thưởng thức trà. Một đại hán khôi ngô đứng ở cửa đi đi lại lại thấp giọng nói: - Đại ca. Hơn một ngàn người..., trong đó còn có quan lớn, hắn không bẩm báo Hoàng thượng, xuất Thiên Tử Kiếm nói chém là chém, cũng không sợ trong triều có người nói hắn tự ý lộng quyền, họ Dương này quả thực chính là tên không có đầu óc.

Ta thấy lần này chúng ta đã đưa dê vào miệng cọp. Chúng ta có nên tùy tiện tìm cớ, tỷ như giả mạo thân sĩ quyên góp quân lương gì đó, sau đó lẻn đi?

Mập lùn cười híp mắt uống trà, nghe vậy trừng mắt mắng: - Ta xem ngươi chính là một đầu heo. Hiện tại Phúc Kiến cục diện rối rắm, nắm nhiều đại thần như vậy, nếu xử lý trễ, nhân tâm bất ổn. Cục diện chính trị có thể biến hóa bất cứ lúc nào.

Đợi thánh chỉ đến cũng phải cả tháng, trong khoảng thời gian này nhóm phạm quan tung lời đồn đại, hắn mới nhậm chức cũng không biết chức vụ có ngồi nổi không, ai dám đồng ý an tâm bán mạng cho hắn? Hắc! Một tháng sau thánh chỉ tới, địa phương này thành chốn nước sôi, hắn muốn thu phục quân tâm dân tâm. Haiz, rất khó....!

Hắn phủi phủi vạt áo cười nói: - Ta nghe xong tin tức này ngược lại cảm thấy đến đúng rồi, Dương đại nhân này là một người có đảm đương, hơn nữa biết xem xét thời thế, vụ mua bán này nhất định phải làm.

Mập lùn nói chuyện nhỏ nhẹ, mặt luôn tươi cười. Thật sự nhìn không ra là đại nhân vật nào. Hắn nheo mắt gian xảo nói: - Ta thấy... . Vị đại nhân này thoạt nhìn trầm ổn. Kỳ thật cũng đang sứt đầu mẻ trán rôi, giao tình đưa than ngày tuyết so với dệt hoa trên gấm còn đáng giá hơn nhiều, ha ha, khẩu vị của họ Dương có lớn tới đâu thì cũng không có hứng thú với mạng của ta.

Hắn mới nói tới đây, Dương Lăng mang theo tám gã cầm đao hiện ra trước cửa, mập lùn vội vàng đặt chén trà, vẻ mặt nịnh nọt tiếp đón: - Thảo dân tham kiến khâm sai Dương đại nhân.

Dương Lăng nhìn gã nghi hoặc nói: - Ngươi là... . ?

Mập lùn nhìn tám gã thị vệ, chần chờ nói: - Chuyện này... . Thảo dân phải bẩm đại nhân, là một chuyện rất quan trọng, đại nhân có nên bảo bọn họ lui?

Dương Lăng cười ha hả, thản nhiên đi vào.

Dương Lăng võ nghệ vẫn chuyên cần luyện rèn, hiện giờ đã không còn là A Mông khi xưa.

Đai ngọc bên hông là một thanh đao được che dấu kỹ, nếu người tới muốn đột nhiên đánh lén, hắn tự tin dù đối phương có võ công cực cao, chống đỡ mười chiêu cũng không thành vấn đề, cho nên bạo gan tiến vào. Phần dũng khí này làm gã mập lùn có thêm mấy phần khâm phục.

Dương Lăng thản nhiên ngồi xuống, cười nói: - Người của ngươi không cần lui ra ngoài, đây là tám gã thị vệ cũng là tùy tùng sinh tử, tuyệt đối có thể tin được, có chuyện gì không cần che che lấp lấp, cứ nói. Mặc kệ tin tức gì, ra khỏi miệng ngươi, vào tai ta, người của ta tuyệt sẽ không truyền ra nửa câu.

- Ha ha, đại nhân là Uy Võ Hầu gia, tướng quân trụ quốc, tay cầm mấy chục vạn đại quân sáu tỉnh vùng duyên hải, lời ngài nói, thảo dân tin.

Mập lùn nói xong, đột nhiên khuôn mặt tươi cười thu lại, nghiêm nghị lên trước trịnh trọng quỳ xuống, nói: - Nam Hải di dân, tội tù Bạch Tiểu Thảo khấu kiến Tổng đốc Dương đại nhân!



Dương Lăng nghe xong thân mình chấn động, bên tai có tiếng rút đao, mũi thép lạnh lẽo chỉ xuống Bạch Tiểu Thảo, còn hắn vẫn thản nhiên quỳ trên mặt đất, trán chạm đất. Vẫn không nhúc nhích.

Dương Lăng lấy lại bình tĩnh, khóe miệng bỗng nhiên cười đầy thâm ý. Hắn nhẹ nhàng khoát tay áo, lệnh bọn thị vệ thu đao kiếm, sau đó đứng dậy chân thành nâng đỡ Bạch Tiểu Thảo nói: - Hóa ra là Bạch Đại đương gia, ha ha, bản quan trông mong ngươi đã lâu, ngươi tới gặp ta. Nếu bản quan đoán không lầm, không lâu sau ta và ngươi có nhiều khả năng sẽ là quan đồng liêu. Cái đó gọi là bỏ xuống đồ đao, lập tức thành Phật, làm gì phải xưng kẻ tội tù?

Bạch Tiểu Thảo đương nhiên sẽ không vì mấy câu của hắn mà mang ơn, bất quá hắn lướt qua Vương mỹ nhân, không tiếp xúc với triều đình mà cải trang giả dạng lên bờ tới gặp Dương Lăng, cố nhiên là muốn được nhiều lợi hơn. Nhưng đồng thời cũng là bởi vì Điếu Ngư đảo đã nguy cơ tứ phía, hắn cũng có chút chịu không nổi.

Vừa nghe Dương Lăng nói không quá khách sáo, xác thực có vài phần thành ý, trong lòng Bạch Tiểu Thảo đã định, gã đứng lên cung kính nói: - Tội tù hồ đồ, trải qua rất nhiều chuyện trái với luật pháp triều đình, nghe nói đại nhân có ý chiêu an, tội tù vui mừng khôn xiết. Ngày đêm mong ngóng, gần đây nghe nói đại nhân đã đến Phúc Kiến, vì vậy tội tù mới mạo muội đến cầu kiến đại nhân.

Dương Lăng khoát tay nói: - Không cần cứ mơ miêng là môt tiêng tội tù, nhận chiêu an, mọi chuyện cũ sẽ bỏ qua, ngươi lớn tuổi hơn ta, ta liền gọi ngươi một tiếng Bạch huynh. Bạch huynh mời ngồi. Chúng ta có có nhiều thời gian bàn bạc.

Bạch Tiểu Thảo hạ thấp người nói: - Dạ dạ dạ, vậy... . Thảo dân cẩn tuân đại nhân chỉ bảo.

Bạch Tiểu Thảo đi thẳng vào vấn đề: - Đại nhân, thảo dân được Phổ Đà sơn Vương mỹ nhân mấy lần truyền đạt lại ý của đại nhân, cũng muốn đầu nhập vào triều đình, mưu cầu xuất thân, chỉ có điều dưới tay trên vạn người, thảo dân phải thăm dò ý thủ lĩnh các đảo ý tứ. Để tránh bại lộ. Nên không vội vã đáp lại ý của đại nhân.

- Ta đã nghe nói qua, Bạch huynh nguyện ý nhận chiêu an một cách chân thành. Bản quan cũng không nghi ngờ, để cho ngài thời gian, bản quan còn bảo Bành Hồ tuần kiểm ti sắp tới giảm bớt thuyền tuần tra, gần đây một chiến hạm cũng không có phái ra, ha ha, Bạch huynh hôm nay tới không biết mọi người đã thống nhất ý kiến?

Bạch Tiểu Thảo cũng không ngốc, ngay từ đầu Bành Hồ tuần kiểm ti giảm bớt thuyền tuần dương không phải giả, nhưng là do chịu thiệt dưới tay người Tây Dương chứ không phải vì mặt mũi Bạch Tiểu Thảo hắn.

Hắn cũng không dám vạch trần, ha hả cười nói: - Vâng, thảo dân cảm phục trong lòng. Thảo dân nếu đã đến đây, đại nhân ngài thẳng thắn thành khẩn đối đãi, tuyệt không dám có lời nào giấu diếm. Đại nhân, kỳ thật các đảo chủ dưới tay thảo dân có chút bất tuân, đối với việc triều đình chiêu an có điều nghi ngờ, thảo dân cũng không dám bức bách quá mức, tuy nhiên hiện tại đã xảy ra một chuyện không ngờ, thảo dân mượn cơ hội này cùng mọi người nghị sự, cuối cùng mọi người nhất trí đồng ý nhận triều đình chiêu an.

Dương Lăng tính kiên trì không đặt câu hỏi, quả nhiên, Bạch Tiểu Thảo liếm liếm môi, nói tiếp: - Người Oa Cung Bản Hạo khuyết thiếu hạm pháo, cho nên luôn luôn ở trên đất bằng cướp bóc, rất ít có chú ý đánh trên biển, trước đó vài ngày hắn được mấy tàu chiến hạm....

Nói tới đây, hắn nhìn Dương Lăng, Nguyễn Đại Văn tư địch đã sớm truyền ra, chiến hạm của Cung Bản Hạo từ chỗ nào làm được, ai cũng biết rõ, đương nhiên vị triều đình khâm sai này nói ra không khỏi có chút xấu hổ.

Dương Lăng nói: - Cung Bản Hạo... . không đánh chủ ý lên các ngươi? Thật ngoài bản quan dự kiến, ta còn tưởng hắn sẽ đánh di châu. Tuy nhiên... . Nếu chinh phục nhân mã của ngài, hắn có thể gia tăng hơn mười thuyền chiến hạm, đủ để kiêu ngạo ở Nam Hải, toan tính thật không nhỏ.

Bạch Tiểu Thảo cười khổ một tiếng, lắc đầu nói: - Đại nhân đã đoán sai, nếu làm bá chủ trên biển, nhất định phải khống chế Malacca, đó là con đường buôn bán duy nhất giữa Nam Dương và Đại Minh, Lã Tống, Lưu Cầu, Đông Doanh, tài nguyên cuồn cuộn, hơn nữa Đại Minh có hơn bảy mươi phiên quốc, hơn phân nửa ở Nam Dương, muốn cùng Đại Minh giao dịch nhất định phải qua Malacca, Đại Minh mở biển, khống chế nơi đó là khống chế mỏ vàng bất tận, cho nên thứ Cung Bản Hạo muốn đoạt chính là Malacca.

Lần này thật làm cho Dương Lăng vô cùng không ngờ. Hắn kinh ngạc nói: - Một khi đã như vậy, như thế nào... . Như thế nào Bạch huynh có thể mượn việc này thuyết phục bộ hạ, để bọn họ cam tâm tình nguyện nhận chiêu an?

Bạch Tiểu Thảo hít vào một hơi, chậm rãi nói: - Thảo dân có một thương thuyền từ Nam Dương trở về, bọn họ còn không biết Malacca đã rơi vào tay hải tặc Tây Dương, khi qua eo Malacca bị hải tặc Tây Dương giữ lại. May mắn, hải tặc chưa lên thuyền, Cung Bản Hạo đã suất lĩnh chín tàu chiến hạm đánh tới Malacca. Trong đó... . Có sáu thuyền kiểu mới, trang bị nhiều pháo.

Dương Lăng lập tức tỉnh táo, vội vàng hỏi: - Hả? Ngươi cũng biết vậy kể lại tỉ mỉ, xem ra là thương thuyền của ngươi thừa dịp loạn trốn về sao? Có nhìn thấy song phương hải chiến? Tây Dương hải tặc xuất mấy tàu? Ai thắng ai bại?

Bạch Tiểu Thảo nghiêm trọng nói: - Đại nhân liệu sự như thần! Chủ thương thuyền ta vô cùng thông minh, hơn nữa trên thuyền cũng có vũ khí, chỉ là bởi vì không biết Malacca đổi chủ, bỏ neo cập bờ mới bị bọn họ khống chế, cho nên song phương đại chiến. Hắn liền nhân cơ hội chuẩn bị lên thuyền hải tặc, giương buồm rời khỏi.

Tây Dương chiến hạm xuất ra ba thuyền, cùng chín thuyền của Cung Bản Hạo ở eo biển ác chiến một hồi, thương thuyền của ta chứng kiến toàn bộ chiến sự. Chín tàu Cung Bản Hạo trong hơn nửa canh giờ bị ba thuyền Tây Dương đánh chìm bốn thuyền, đánh bị thương hai thuyền, còn lại ba thuyền hoảng sợ bỏ chạy, Tây Dương chiến hạm bị thương một thuyền. Thương thuyền của ta thấy tình thế không ổn vội rút khỏi vòng chiến, trốn về hải đảo, thảo dân thế mới biết hải tặc Tây Dương lợi hại như vậy.

Dương Lăng nghe xong trong lòng cả kinh: Làm sao lại như vậy? Chín tàu chiến hạm với ba thuyền, trong đó có sáu thuyền Đại Minh kiểu mới, làm sao bại thảm như vậy? Đây quả thực là phiên bản Hàn Vũ lấy ba tàu chiến hạm đánh mười một thuyền giặc Oa, thuyền Tây Dương lợi hại như vậy sao?

Hắn trầm tư một phen, đã nghĩ ra đáp án, vì thế từ từ nói: - Ừ. Giặc Oa đối với chiến hạm kiểu mới không quen thuộc lắm, tuy có vũ khí, sử dụng không quen, khó tránh khỏi đại bại!

Bạch Tiểu Thảo mặc dù là người láu cá, gió chiều nào theo chiều nấy, thúc ngựa cung phụng nghênh đón, nhưng đối với chuyện này cũng không dám che lấp. Hắn quả quyết nói: - Bằng không. Đại nhân, thương thuyền của ta thấy rõ. Người Oa sử dụng pháo quả thật không đủ thành thạo, nhưng ảnh hưởng không quá lớn, theo thuyền của ta xem xét, chiến hạm người Oa tốc độ cũng không yếu hơn Tây Dương, bọn họ chỉ thua ở hai điểm:

Một là pháo Tây Dương tầm bắn xa. Trên biển cuộn sóng phập phồng, đại pháo khó có thể nhắm bắn, một khi giao chiến đều là hai thuyền tới gần, dựa vào làn pháo dày đặc phá hủy chiến thuyền đối phương, nhưng đại pháo trên thuyền người Oa phải tới gần một trăm trượng mới có thể phát huy uy lực, mà tình hình lúc đó, thuyền Tây Dương cách 130 trượng nã pháo trúng mục tiêu chiến thuyền người Oa, đạn pháo người Oa đa số rơi vào biển, chỉ có thể thúc thủ bị đánh.

Thư hai, người Oa liều mạng hủy hai tàu chiến hạm để tiếp cận người Tây Dương, chủ thuyền của ta thấy rõ, chiến hạm người Oa một bên bố trí mười sáu ổ đại pháo, chiến thuyền Tây Dương chỉ có mười hai cửa pháo, nhưng tốc độ phóng đạn nhanh gấp ba người Oa, thành ra mười hai cửa pháo tương đương với ba mươi sáu cửa, người Oa bị đánh cho tan rã.

Dương Lăng biến sắc, Bạch Tiểu Thảo nhìn thần sắc của hắn, trầm giọng nói: - Chúng ta biết hải tặc Tây Dương cũng đang có ý đồ với chúng ta, chúng ta tuy là ở trên biển kiếm ăn, làm chút chuyện trái pháp luật, nhưng dù sao cũng là hậu duệ người Hán, nếu bị bọn họ đám bại, cũng chỉ có thể làm nô dịch, các đảo chủ thảo luận, nhất trí quyết định: Nhận triều đình chiêu an, cùng quan binh đối phó hải tặc Tây Dương!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ngược Về Thời Minh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook