Quyển 5 - Chương 215: Đêm Khuya Thẩm Vấn (1-2)
Nguyệt Quan
26/03/2013
Đêm nay thật tuyệt, ít ra là đối với Dương Lăng.
Rồi không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, một tiếng rống khoái lạc kèm theo tiếng rên khe khẽ như nỉ như non chợt cất lên, gió thôi mưa tạnh, trên khuôn sen mơn mởn thoắt hiện hạt sương châu.
Đêm khuya canh vắng, tiếng thở dốc vẫn còn chưa điều hòa trở lại, dưới ánh nến đỏ đong đưa là hai thân thể đang phập phồng ép sát vào nhau.
Mãi thật lâu sau, tấm thân rã rời đến tận đầu ngón tay của Thôi Oanh Nhi mới khôi phục lại được sức lực. Hơi thở nóng hổi vẫn còn đang phà lên bờ vai thon của nàng, Thôi Oanh Nhi cố sức đẩy thân thể đầy mồ hôi của Dương Lăng ra. Sau cơn mê say thỏa chí, men rượu và dược lực đã khiến y mệt mỏi rã rời nên ngủ thiếp.
Hai hàng lệ trong vắt không kiềm được lại trào ra, nàng vừa khẽ thút thít vừa kéo áo quần mình lại, vội vã mặc vào; có thêm một bộ quần áo trên người mới khiến cho nàng cảm thấy an toàn hơn.
Một người con gái thân thể loã lồ, cho dù từng có sức vật hổ báo, cho dù hiện giờ khí lực đã hồi phục mười phần, thì vẫn không dám đối mặt với người đàn ông mà nàng mới vừa kết duyên hợp thể.
Tóc mai tán loạn, đôi má ửng hồng, áo quần đã che chắn bộ ngực trắng phau cao vút, mượn sự nương che của tấm chăn lụa, nàng quấn yếm buộc quần. Vận đồ xong xuôi, nàng vội vã nhảy xuống đất, song loạng choạng suýt ngã. Không ngờ tuy nàng khoẻ mạnh và đã thành thục nhưng lại vẫn không chịu nổi sự "sát phạt" của Dương Lăng như vậy. Người phụ nữ cho dù có mạnh mẽ dường nào, khi ở trên giường họ vẫn là phái yếu.
Thoạt tiên Thôi Oanh Nhi kinh hoảng liếc sang vị cô nương Thúy Vân nọ, thấy cô nàng vẫn đang ngồi dựa nghiêng trên chiếc ghế sát tường, vẫn hôn mê bất tỉnh, nàng mới hơi yên tâm. Ngầm vận công thử thấy đã khôi phục được ba phần, ba phần đã quá đủ để giết chết Dương Lăng cả chục lần rồi, nàng hổ thẹn rút thanh đoản kiếm, đâm vút tới giữa lưng Dương Lăng.
Tấm lưng trẻ trung trơn tuột ấy vẫn đang nằm úp trên giường không chút động đậy, nhưng Dương Lăng lại khẽ mơ màng rên rỉ, lẩm bẩm gọi:
- Thúy... Thúy Vân cô nương, cô thật đẹp... Tôi... tôi sẽ... chuộc thân cho cô...
Lời còn chưa dứt, y đã lại ngủ khò.
Thôi Oanh Nhi thoáng sững người: y tưởng mình là cô kỹ nữ ư?
Mũi kiếm thoáng run rẩy. Lúc này Thôi Oanh Nhi nhớ lại khi nãy nàng thấy mắt y dại đi, mặt đỏ bừng, trong hơi rượu loáng thoáng có vị ngòn ngọt, rõ là đã trúng phải một loại thuốc cực kỳ lợi hại. Loại thuốc hổ lang này không giống với loại thuốc tráng dương thông thường, thường pha trộn thêm vài vị thuốc khiến cho thần trí mê mang. Chẳng lẽ khi nãy vì thần trí lơ mơ nên y đã lầm tưởng mình thành một người con gái khác hay sao?
Vừa nghĩ đến đây, Thôi Oanh Nhi không khỏi phát run lên. Cho dù khi ấy y lầm tưởng mình là người khác, song khi tỉnh dậy, thể nào không nhớ lại đêm nay mình đã tới đây?! Tấm thân thanh bạch của mình đã bị ô nhục, sao có thể không giết y chứ?
Nhưng mà... từng chữ "mau đi đi" đó vẫn còn quanh quẩn bên tai, ánh mắt kiềm chế một cách thống khổ, ngữ khí thúc giục đầy cấp bách của y, rõ ràng y cũng là kẻ bị hại. Mình bị người ta lăng nhục, nhưng kẻ khiến mình bị nhục lại bình yên vô sự, làm sao mình có thể chịu nổi việc này?
Thoáng suy nghĩ, Thôi Oanh Nhi liền đã có thể đoán được đại khái: để đối phó với những thanh quan nhân không thuần phục hẳn, đa phần vào đêm "khai nụ" bọn chủ sẽ bỏ chút thuốc "nhuyễn cốt" vào. Thứ thảo dược mà Dương Lăng trúng phải tám phần là vì tú bà muốn lấy lòng đại quan trong kinh thành, vì muốn khiến y thoả chí tầm hoan mà bỏ thuốc kích thích tính dục. Có điều loại thuốc này có dược tính rất mạnh, như cọp như sói, bỏ nhiều như vậy, quả thực là "chưa ngắm thân thể cô nàng, người đã mê mang đầu óc".
Thôi Oanh Nhi muốn khóc mà không ra nước mắt. Đánh giặc Oa, chống giặc Thát, mở chợ thông thương, cải thiện canh tác, trong tất cả những niềm hi vọng khiến dân chúng có thể an cư lạc nghiệp đều có bóng dáng của gã này. Giết y? Đâm một kiếm vào người y? Hàng nghìn cảm xúc ùa vào đầu nàng, nhát kiếm này sao đâm xuống được đây?
Mũi kiếm sáng loáng run rẩy như chiếc lá non lắc lư trong gió, Thôi Oanh Nhi cắn chặt môi đến ứa máu. Kiếm này thu về cũng không được, mà đâm xuống cũng chẳng xong. Nàng cứ đứng ỳ tại chỗ, ngẩn ngơ như bức tượng...
*****
Ngực của Hoắc Ngũ Thúc trúng trọn hai chưởng. Tuy lão cảm giác chưởng lực không mạnh, song vừa hơi cử động liền thấy ngực đau nhói, một vị tanh tanh ngòn ngọt trào lên cổ họng, phun bắn thành vòi. Hoắc Ngủ Thúc cả kinh, thuật khinh công của lão hơn xa Trương Dần nên bèn lập tức phóng người bỏ chạy.
Trương Dần thuận tay vặt một nhánh cây khô, tuyết rơi lả tả. Hắn gập ngón búng mạnh, nhánh cây khô bắn đi như tia chớp. Hoắc Ngũ Thúc vừa lượn tới dưới chân tường như chim én thì nhánh cây khô men theo tường thành bắn tới lập tức cắm ngập vào vai. Lão buột miệng phát ra tiếng kêu đau đớn, nhưng không dám dừng chân, khom lưng vận lực, chạy nhanh vào trong bóng đêm.
Trương Dần bó tay vào trong ống tay áo, nhếch miệng cười. Kẻ này tu luyện chính là công phu ngoại môn, không có tuyệt học điều hòa hơi thở để bảo vệ tính mạng của Võ Đang, đã trúng trọn hai chưởng rồi lại chạy thục mạng như vậy, ông trời cũng không thể cứu nổi.
Hắn co chân quét một phát, kích tung một đám tuyết che lấp mảnh đất Hoắc Ngũ Thúc thổ huyết. Nhíu mày suy nghĩ một lúc nhưng hắn vẫn không thể nghĩ ra thích khách này có thù oán với kẻ nào trong đám đông quan văn tướng võ trong tửu lâu. Tiếc rằng hôm nay đại kế sắp thành, mình quyết không thể để kẻ khác làm loạn mưu đồ, bằng không mình thực cũng muốn khoanh tay ngồi xem trò hay.
Trương Dần thầm cười khổ trong lòng: ngày nào Di Lặc giáo cũng đều nghĩ cách đối phó với triều đình, ấy vậy mà mấy ngày trước tại Cự Lỗ môn minh lại không thể không dốc toàn lực đánh một trận với Bá Nhan, hôm nay lại thay quan viên triều đình mà đối phó với thích khách. Xem ra mình thực không xứng với chức giáo chủ, có vẻ làm chỉ huy sứ Thái Nguyên thì thành công hơn.
Vừa nghĩ đến đây, hắn chợt nhớ tới Dương Lăng. hẳn tên thích khách này sẽ không khéo đến nổi có liên quan với y đó chứ? Mong đừng làm hỏng chuyện tốt của y. Trương Dần liền vội cất bước đi vào đại sảnh.
Trong đại sảnh vẫn còn hơn ba mươi viên quan tướng đang trao ly đổi chén hô huynh gọi đệ om xòm với nhau. Trông thấy hắn bước vào, vị tướng quân khi nãy đi giải lấy làm cả mừng. Trương Dần đang định lặng lẽ đi vòng sang đường bên mà vào, không dè tay tướng quân đó đã lảo đảo bước tới, chộp lấy vai hắn, cười ha hả:
- Trương chỉ huy trốn đi đâu đó?
Tiếng gọi đột ngột đó khiến Trương Dần giật nảy cả mình, song hắn liền vội nhoẻn miệng cười đáp:
- A! Vi huynh tửu lượng không đủ, cho nên...
Tay tướng quân nọ phá lên cười lớn rồi lè nhè:
- Bớt nói linh tinh với ông đi! Đàn bà thôi mà, lúc nào mà chơi chả được? Bọn chúng ta khó lắm mới có dịp cùng bàn uống rượu, đêm nay không say không về. Đặng... Đặng chỉ huy, mau tới dìu đại nhân nhà ngươi này. Phải phạt... ợ... phạt con mẹ nó ba chén!
Đặng Học Anh cũng đã uống say bí tỉ, nghe thấy vậy thì cười hì hì chạy qua kéo Trương Dần về bàn tiệc trong tiếng la hò của bọn tướng lĩnh. Trương Dần đành chịu, hắn phải xốc lại tinh thần cùng bọn họ chơi trò đoán số phạt rượu, rồi tranh thủ lúc không ai để ý gọi tên đại pháp sư tâm phúc đang cải trang làm quan trung quân lại. Nghe hắn căn dặn xong, đại pháp sư thản nhiên đi vòng ra ngoài sảnh. Bản thân gã cũng không tiện chường mặt nên bèn gọi một người khác đi gặp Hồng Cô.
Nghe người nọ dò hỏi, Hồng Cô hé miệng cười đáp:
- Xin hồi âm rằng đại pháp sư cứ yên tâm. Bản thiên sư mới vừa lén lên lầu thám thính, bên trong ấy mây mưa rất tợn. Bản thiên sư là người từng trải, động tĩnh ấy không giả được đâu. Ha ha ha!
Trương Dần nghe bẩm báo lại, biết rằng sự đã thành. Sáng mai Liễu Phi Vũ sẽ quỳ xuống khóc lóc kể lể nội tình, thú thật gia thế tiểu thư con nhà quan lại của mình, lại thêm lòng hiếu thảo vì cha mà hiến thân, với tính cách thương hoa tiếc ngọc của Dương Lăng cộng thêm lòng đồng cảm với chúng quan viên đang bị tra xét, y không nạp Liễu Phi Vũ làm thiếp mới là chuyện lạ.
Rốt cuộc Trương Dần hoàn toàn thả lỏng tinh thần, không còn bất kỳ băn khoăn lo lắng gì nữa. Hắn bắt đầu yên tâm cạn chén cùng chúng tướng, lôi kéo tình cảm huynh đệ.
*****
Hoa nến nổ "tách"! Tuy âm thanh nhỏ vô cùng nhưng lại khiến Thôi Oanh Nhi run người lên.
Khí lực của nàng đã gần khôi phục hoàn toàn, thế nhưng... thế nhưng đùi nàng vẫn còn bủn rủn không thôi, song nguyên nhân của nó thì không cần phải nói ra. Đứng ngẩn ngơ lâu như vậy, đùi nàng cũng đã hơi run run.
Kiếm trỏ vào Dương Lăng, song Thôi Oanh Nhi lại ngửa mặt nhìn lên trời đến thẫn thờ, cặp mắt như xén nước phân ra đen trắng rõ ràng kết hợp cùng khuôn mặt thanh nhã tuyệt trần tạo nên vẻ đẹp đến kinh người. Bên trong con ngươi ấy mơ hồ ẩn náu vẻ lúng túng và bàng hoàng khiến người trông thấy phải đau xót.
Nàng thở ra một hơi dài dằng dặc, rồi từ từ nhắm mắt lại, khoé mắt óng ánh hai giọt lệ châu, như thể chực trào.
Lệ rồi cũng rơi. Thôi Oanh Nhi khẽ hít hơi, "chát" một tiếng, kiếm lại tra vào vỏ: “Thôi bỏ đi! Giết y rồi mình sẽ có thể lấy lại được sự trong sạch sao? Mình đã có lỗi với trượng phu, thế thì tự vận cho xong, với tính cách của Dương Lăng, quyết sẽ không khoe khoang khắp chốn, y sẽ giấu giếm việc này giúp mình."
Nàng liếc nhìn Dương Lăng, thấy y vẫn nằm trần trùng trục úp mặt trên giường, khuôn mặt bất chợt nóng bừng. Nàng bèn hất vỏ kiếm lên, lấy chăn che lại cho y, cũng không biết là do mình không muốn trông thấy bộ dạng xấu hổ của y như vậy, hay là do mình sợ y bị lạnh.
Dương Hổ vẫn đang chờ đợi tin tức của mình ở thôn Hình. Nếu việc ám sát không thành công mà mình lại chết ở nơi này, với tính tình của hắn, nhất định hắn sẽ bất chấp hậu quả mà tìm tới tận cửa nhà y. Mình làm nốt một việc cuối cùng cho y vậy.
Thôi Oanh Nhi mím môi suy nghĩ. Nàng không biết chữ, lại không dám lay gọi Dương Lăng dậy để tiếp tục bàn bạc "hiệp nghị quân tử" gì đó. Do dự hồi lâu nàng mới chợt xé nửa tấm màn che, cắn đầu ngón tay nguệch ngoạc vài nét vẽ, khẽ bày tấm vải lên trên bàn, lách người bỏ đi.
Cửa phòng vừa đóng lại, lòng nàng chợt thắc thỏm, hồn trôi lãng đãng không biết bay về nơi chốn nào. Một thoáng thất thần ấy, với nàng mà nói, như nhoáng cả nghìn năm.
Thoáng nghe thấy thang gác kế bên có tiếng người bước lên lầu, nàng mới như choàng tỉnh mộng, vội vã lách người tránh sang một bên.
Lúc cửa phòng vừa đóng lại, vai của Dương Lăng thoáng run lên. Vai, lưng và trán túa mồ hôi lạnh đầm đìa.
Ban nãy chiến đấu kịch liệt một trận mướt cả mồ hôi, chẳng những men rượu tan hết, mà sau cơn mê điên cuồng, hiệu quả của thuốc cũng chậm rãi tan đi. Có điều loại thuốc nọ có tác dụng gây mê, cho nên y vẫn thấy váng đầu.
Song khi y vừa khôi phục lại ý thức liền lập tức nhớ lại cả thảy. Chăn nệm bừa bãi khắp giường, mà người con gái vừa mới cùng y giao hoan thoả thích lại là người mà y không thể động tới, không nên động tới. Giờ y phải đối diện với nàng ta thế nào?
Nếu như người con gái đó chưa có chồng, cùng lắm thì y sẽ thẳng thắn nhận lỗi, cưới nàng về. Nhưng giờ biết làm thế nào đây?
Lúc đó Dương Lăng thật sự lo lắng, không biết phải làm thế nào, mồ hôi vã ra như tắm. Hai người đang lõa thể nằm sõng sượt, cận kề hết sức thân mật, một khi tỉnh táo trở lại, lõa lồ đối mặt như vậy, có thể nghe được hơi thở của nhau, chẳng lẽ mở miệng "Xin chào" à?
Cho nên bất đắc dĩ Dương Lăng đành phải giả vờ ngủ tiếp, tạm tránh tình huống khó xử trước mắt rồi mới tìm cách xử lí sau.
Lúc Hồng Nương Tử đứng cầm kiếm thút thít bên giường, y lén hí mắt nhìn. Qua hình ảnh phản chiếu trên cột giường được sơn láng bóng nơi góc giường y có thể nhìn thấy rõ ràng biểu hiện của nàng, cho nên bèn vờ nói mớ lầm tưởng nàng là Thúy Vân cô nương.
Tuy rằng xử lý thế này hơi dại dột, song năm xưa Trịnh Thiếu Bằng từng đọc tiểu thuyết võ hiệp, nhớ trong truyện của lãng tử Cổ Long, khi Giang Tiểu Ngư lỡ thấy tấm thân trần của Mộ Dung Cửu, gã bèn cứ trân mắt nói bừa, vờ như trong phòng không có người. Nghe đâu cho dù phụ nữ biết rõ đó là lời nói dối, song với tâm lí trốn tránh hiện thực, nàng ta cũng sẽ có thể giảm bớt nỗi xấu hổ và quẫn bách. Nay y đành thử một phen.
Nếu như Hồng Nương Tử vẫn cương quyết muốn giết y thì cho dù trong lòng hổ thẹn, y cũng quyết sẽ không chịu đưa đầu ra chịu chém. Y còn nhớ Hồng Nương Tử lúc ở trên giường không nhấc nổi tay chân, cũng từng khóc lóc van nài cầu xin y rằng cả hai đã đều bị đầu độc. Y thầm tính nếu như nàng ta động thủ, mình thừa lúc nàng ta chưa hồi phục sức lực mà kéo chăn vật lộn một phen, lúc ấy chưa chắc không chế trụ được một người con gái đã mất hết sức lực.
Y lại không biết lúc đó Hồng Nương Tử đã khôi phục sức lực được ba phần, nếu nàng vẫn quyết định giết y thì y vẫn sẽ khó thoát cái chết.
May mà lúc ấy Thôi Oanh Nhi chỉ thẫn thờ, ngơ ngẩn. Lúc thì nàng ngửa mặt lên trời khi lại cúi nhìn xuống đất, chốc thì nghiến răng nghiến lợi, khi lại âm thầm rơi lệ, sau đó lại buông tay bỏ đi. Dương Lăng vừa ngạc nhiên vừa thở phào nhẹ nhõm, hiện tại y thật sự chưa sẵn sàng để đối diện với người phụ nữ này.
Nằm úp sấp tại chỗ thêm một chốc, xác định không có tiếng động gì nữa, y mới quay đầu lại ngó ra ngoài.
Vừa mới quay đầu, y chợt bắt gặp một cặp mắt long lanh đang nhìn mình. Bốn mắt nhìn nhau, cùng lộ vẻ kinh ngạc.
Hồng Nương Tử vốn định bàn bạc điều kiện với Dương Lăng xong xuôi rồi sẽ bỏ đi, cho nên nhát chưởng đánh lên gáy Liễu Phi Vũ không mạnh. Lúc hai người nằm ở trên giường điên loan đảo phượng, triền miên chăn gối, thì vị tiểu cô nương này đã tỉnh rồi.
Nàng kinh ngạc thấy mình vẫn bình yên vô sự ngồi trên ghế, còn trên giường lại không biết là vị bồ tát cứu khổ cứu nạn nào đó đang thay nàng hứng chịu sự công kích điên cuồng của kẻ đó, thế là tròn xoe con mắt.
Liễu Phi Vũ ngơ ngác không biết làm thế nào, nhìn thì cũng không dám nhìn, chạy cũng không dám chạy, đành phải nhắm mắt ngủ vờ. Tai vẫn nghe rõ những âm thanh phiền lòng đó khiến cho con tim tiểu thư nhà họ Liễu mới biết yêu không khỏi loạn nhịp, mặt đỏ bừng bừng. Có điều tuy vẻ mặt cô nàng khác thường, song đang là lúc cao trào, cho dù cô nàng có đứng dậy châm trà, ung dung ngồi uống rồi trở về vờ ngủ thì cũng chưa chắc hai người trên giường nhận biết.
Lúc Hồng Nương Tử xuống giường, cầm kiếm chĩa vào sống lưng Dương Lăng, trong lòng đấu tranh dữ dội, Liễu Phi Vũ không nghe thấy có tiếng động gì bèn len lén mở mắt ra nhìn, đã trông thấy hết thảy. Tuy rằng cô nàng không biết đã xảy ra chuyện gì, song lại mong sao vị cô nương đó đâm cho một kiếm kết liễu Dương Lăng, bèn âm thầm cỗ vũ cho Thôi Oanh Nhi, ai ngờ nàng lại thu kiếm bỏ đi.
Liễu Phi Vũ nghe thấy nàng đóng cửa, lấy làm khó hiểu, bèn mở to hai mắt quan sát, suy ngẫm. Ai dè sau một lúc lại chạm phải ánh mắt "đang ngủ" của Dương Lăng. Hai người tròn xoe bốn mắt nhìn nhau hồi lâu, Liễu Phi Vũ mấp máy mấy lần như muốn nói, rồi bỗng nhắm mắt lại, đầu nghẹo sang bên, "hôn mê" tiếp.
Dương Lăng nhảy xuống giường. Liễu Phi Vũ thoáng run rẩy, mở mắt ra nhìn, thấy một vật "gớm ghiếc" đang đong đưa trước mặt mình, cô nàng sợ quá bèn vội nhắm nghiền mắt lại, tiếp tục "hôn mê".
Dương Lăng cũng mặc kệ cô nàng. Y mặc lại áo quần, rồi đi đến trước bàn cầm chén rượu mình đã uống lên ngửi ngửi, rồi lại cầm lấy chén trà mà Hồng Nương Tử đã uống ngửi tiếp. Nhưng trong chén của y không hề có mùi thuốc gì, trong chén của Hồng Nương Tử lại là thuốc do Di Lặc giáo đặc chế, thành phần quý hiếm, không phải là loại "thuốc mê" thông thường phải bỏ vào rượu mới át mùi, cho nên y cũng không ngửi được mùi gì lạ.
Lúc này Dương Lăng mới nhấc ghế tới trước mặt Liễu Phi Vũ, đặt xuống đánh "cộp". Thân thể yêu kiều đang "hôn mê" liền thoáng co rúm lại. Dương Lăng ngồi nghiêm trên ghế, nén giọng gọi:
- Thúy Vân cô nương!
Tỉnh lại hay bất tỉnh tiếp đây? Liễu Phi Vũ đang đau đầu với vấn đề này thì đùi chợt bị vỗ "bốp" thật mạnh, nàng la "oái" lên, trợn tròn hai mắt. Ánh mắt của gã đàn ông trước mặt lạnh tanh, dò xét nàng một lúc mới chậm rãi hỏi:
- Rốt cuộc cô là ai?
- Á? - Liễu Phi Vũ ngớ người, mắt tròn xoe, luống cuống đáp - Thiếp... thiếp là một kỹ nữ!
Dương Lăng khẽ nhếch miệng cười, bảo:
- Đáp án có vẻ không tệ. Vậy thì... mục đích cô tiếp cận bản quan là gì?
- Á?
Liễu Phi Vũ lại há miệng mấp máy như cá đớp không khí, hồi lâu mà vẫn không nói được câu nào.
Dương Lăng chợt nghiêm sắc mặt lại, lạnh nhạt hỏi:
- Đêm nay bản quan bị trúng phải loại thuốc lạ, đúng không? Cô nên biết rằng dùng thuốc mê hoặc mệnh quan triều đình, cho dù không phải là thuốc độc hại người thì vẫn là tội mất đầu! Cô nương! Cô phải biết rằng, thảng như bản quan muốn giết cô thì chỉ cần một câu. Hiện tại trong thành đang lùng sục người của tà giáo Di Lặc, chỉ cần gán cho cô một tội danh thì cả nhà già trẻ lớn bé của cô đều sẽ bị thiêu sống đó!
Liễu Phi Vũ trượt người quỳ sụp xuống đất, bắt đầu khai dối. Việc đã đến nước này, cô nàng thật không kiếm ra được cái cớ nào khác, đã có người giúp nàng gỡ cái họa thất thân, nhất thời cũng không còn dũng khí liều mạng giết quan, đành phải vờ ra vẻ hiếu nữ mà khóc lóc nỉ non...
*****
Lúc xảy ra "doanh khiếu", đại quân của Vương Thủ Nhân đang hành quân đêm cấp tốc trở về Đại Đồng.
Năm cánh quân lớn đã tiến vững đánh chắc truy kích tàn quân của Bá Nhan, Hỏa Sư. Đối mặt quân đội Thát Đát đã mất ý chí chiến đấu, lòng quân tan rã, sự mạnh tợn cá nhân của từng quân sĩ hoàn toàn không phát huy được tác dụng gì nên cả năm cánh quân lớn đều gặt hái kết quả lớn. Đuổi đuổi được mấy trăm dặm, Vương Thủ Nhân cảm thấy chiến tuyến đã bắt đầu lan rộng, không tiện chi viện và tiếp ứng nên hắn bèn quyết đoán hạ lệnh kéo cả năm cánh quân trở về.
Đánh đêm và hành quân đêm đều nguy hiểm cả. Quân đội được chỉ huy bởi cờ xí và kèn trống, ban đêm khó truyền đạt mệnh lệnh một cách hiệu quả. Nhất là trên chiến trường tối đen như mực, rất khó để cho quân sĩ có thể tiếp nhận tin tức chuẩn xác, cho nên dễ hoảng hốt lúng túng. Vì thế đánh đêm gặp rủi ro về sự bất ổn định quá cao. Một đội quân chưa được huấn luyện chu đáo mà phải hành quân đêm, cho dù không gặp phải quân địch trong đêm tối, đôi lúc vẫn tán loạn đội ngũ. Cho nên tướng lĩnh có tài giỏi cỡ nào cũng không dám tùy tiện hành quân ban đêm.
Vì gần về tới Đại Đồng, khí thế đang lên cao, cộng thêm đêm đó trăng sáng ngời ngợi, hơn nữa trong khoảng thời gian này quân đội của hắn đã không ngừng quấy rối Hỏa Sư, kinh nghiệm tác chiến dã ngoại hết sức phong phú, sĩ tốt không dễ gì rơi vào hoảng loạn, cho nên hắn mới đồng ý cho hành quân thâu đêm quay về.
Không ngờ lúc chạy tới chỗ quân doanh lại nghe thấy tiếng la hét thảm thiết như ma tru quỷ hú cùng tiếng binh khí va chạm nhau hỗn loạn. Thoạt đầu nghe bẩm báo lại, Vương Thủ Nhân còn ngỡ rằng trước khi rút lui Bá Nhan đã phái vài tốp quân nhỏ lưu lại phía sau để quấy nhiễu và tập kích quân doanh, bèn lập tức ra lệnh cho đại quân bao vây cả doanh trại lại, rồi chậm rãi thắt chặt vòng vây.
Thế nhưng, mãi vẫn không thấy có người bắn tên ngăn trở. Đến khi đại quân tiến sát đến tường trại quân doanh dựng bởi hàng rào, cọc gỗ và chiến hào, qua ánh trăng hắn mới thấy được những tiếng la hét chém giết vong mạng bên trong đều của quân nhân Đại Minh. Doanh khiếu là chuyện không thường hay xảy ra, nhưng những tay lính lão luyện trong quân đội ít nhiều đều đã từng nghe nói đến việc thần kỳ ấy, nghe đâu đó là do Tử thần nổi cơn thịnh nộ hay thần Thái tuế bị kinh động, cho nên lúc doanh khiếu binh sĩ giống như phát rồ, hoàn toàn mất đi lý trí.
Bọn lính trông thấy binh sĩ trong doanh trại mất hết lý trí, không thèm né tránh, cứ cầm lấy đao thương đâm chém lẫn nhau hết sức dũng mãnh, đều là dùng mạng đổi mạng, thì không khỏi ớn lạnh cả người, chân tay luống cuống, thế là không dám tiến thêm.
Vương Thủ Nhân thuộc làu binh thư, biết được trong lịch sử tình huống như vậy đã từng xảy ra nhiều lần, chủ yếu là do quy định trong quân doanh quá ư hà khắc. To tiếng lớn giọng, giết! Ruổi ngựa chạy nhanh, giết! Thậm chí tung ít tin đồn, đặt chuyện pha trò cũng có thể bị tội chém đầu.
Đời lính là một cuộc sống đầy rẫy những nơm nớp lo sợ, áp lực về mặt tinh thần qua năm này tháng nọ khó thể tưởng tượng được. Ngoài ra quan quân mặc ý chèn ép binh sĩ, lính cũ kết bè kết đảng ức hiếp lính mới, kéo bè kéo phái đấu đá lẫn nhau, tất cả những mâu thuẫn đó dồn ứ năm này sang năm khác, đều nhờ quân kỷ nghiêm ghắc đè nén xuống. Một khi ngẫu nhiên có kẻ hoảng sợ thét to giữa đêm sẽ rất dễ khiến cho toàn quân bị khủng hoảng.
Binh sĩ trong doanh trại đã phải trải qua bao trận đại chiến, vẫn chưa được nghỉ ngơi chỉnh đốn lại, tâm tình vốn dĩ nóng nảy bất an. Mã đô ti nhậm chức xong lại quất roi chỉnh quân, không cho phép binh sĩ ăn bữa cơm tối, rất nhiều người vì thế mà tâm thần bất ổn. Kết quả là một binh sĩ nằm mơ kêu thét đã khiến cho toàn bộ quân doanh bùng nổ.
Tám chín phần mười những kẻ động thủ đầu tiên là những binh sĩ vẫn còn bảo trì sự thanh tỉnh, song muốn thừa cơ "có oán trả oán", "có thù báo thù" mà thôi. Song khi vừa thấy máu, liền cũng sẽ học theo binh sĩ bị mất đi lý trí mà la hét điên cuồng. Cho nên, dưới trạng thái như vậy, đánh thức tỉnh bọn họ là việc làm hết sức vô vọng.
Vương Thủ Nhân không dám ra lệnh cho quân đội xông vào ngăn cản, làm vậy rất có thể sẽ khiến cho những binh sĩ còn tràn trề sinh lực cũng bị kéo vào trong vòng xoáy điên cuồng, khiến cho bạo loạn càng lan rộng hơn. Vì vậy hắn lập tức hạ lệnh cho toàn quân phòng bị, bắt đầu phóng hỏa thiêu hủy tường hào ngăn cản chung quanh, ánh sáng sẽ khiến cho phần đông binh sĩ thanh tỉnh trở lại.
Tiếp đó Vương Thủ Nhân tập trung những xạ thủ giỏi trong quân lại, đi lòng vòng ngoài doanh trại, chỉ cần thấy binh sĩ nào điên cuồng giết người không ngừng nghỉ thì sẽ lập tức bắn chết không chút nương tay. Những mũi tên lạnh lẽo vô tình lấy đi từng tính mạng một, theo đó số lượng những binh sĩ điên cuồng nhất dần dần giảm bớt, đám binh sĩ dần dần bình tĩnh trở lại. Bọn họ đứng ngây ra đấy trong doanh trại, bần thần sững sờ, người nhuộm đầy máu.
Vương Thủ Nhân thấy lửa cháy chung quanh sắp tắt, trong doanh cũng đã bình tĩnh trở lại, lúc này mới ra lệnh cho đại quân tiến vào doanh, tước vũ khí của bọn họ rồi tách ra giam giữ, hễ có kẻ nào phản kháng là lập tức giết ngay. Thủ đoạn tàn nhẫn này rốt cuộc cũng đã dẹp yên "doanh khiếu". Nhưng dưới ánh lửa là thây chất đầy đất, người chết không dưới hai nghìn, kẻ bị thương nhiều vô số kể, quả thật tổn hại còn lớn hơn nhiều tổn thất do đại quân Thát Đát tập kích doanh trại mang lại…
Vương Thủ Nhân vừa sai người canh chừng sĩ tốt, xử lí thi thể, băng bó cho người bị thương, vừa sai thám mã cấp báo về cho Tam quan tổng chế Dương Nhất Thanh, mời hắn điều tra xử lí.
Lửa cháy trong quân doanh dần tắt, gió thổi khói bay, mùi khói cay nồng mang theo mùi tanh của máu; khung cảnh thê thảm hoang liêu khôn kể xiết...
*****
- Lòng hiếu thuận thật đáng khen! - Dương Lăng gật đầu tán đồng - Cốc Đại Dụng thanh trừng bừa bãi, quan viên bị bắt bớ rất nhiều khiến cho lòng người dao động. Sáng sớm hôm nay bản quan đã dâng tấu khuyên can hoàng thượng, xin ngài tức tốc ngăn chặn và đã được chuẩn tấu. Cũng bởi việc này mà đêm nay gần như toàn bộ quan văn tướng võ Đại Đồng kéo tới đây dự tiệc.
- Thật ư?
Liễu Phi Vũ ngạc nhiên xen lẫn vui mừng. Mặc dù nàng nghe nói Dương Lăng mới chính là kẻ chủ mưu của sự kiện này, có điều y là quan lớn như vậy ít nhất cũng sẽ không dối gạt là đã ngăn chặn việc bắt bớ bừa bãi này.
- Dĩ nhiên!
Ánh mắt Dương Lăng chợt nghiêm lại, y hỏi tiếp:
- Vấn đề là... Cô là một thiên kim tiểu thư, cho dù có dũng khí tự hiến thân chung gối, cho dù tú bà hám tiền chịu giúp cô đi chăng nữa, thì còn chuyện bản quan uống phải thảo dược và vị... a hèm… vị cô nương nọ bị trúng nhuyễn cốt tán là thế nào?
Trong lòng Liễu Phi Vũ thầm nổi lửa. Nàng nhớ lại cái thứ thuốc mà Hồng Cô bảo là "thuốc ngừa thai" nọ thực chất là nhuyễn cốt tán, do phòng ngừa nàng phản kháng mà cho vào. Không ngờ vì muốn cài mật thám bên người Dương Lăng mà thánh giáo lại không từ thủ đoạn như vậy, thật sự khiến người ta phải rùng mình. Nhưng cả nhà đều là giáo đồ Di Lặc giáo, làm sao nàng dám tự bộc lộ thân thế?
Liễu Phi Vũ đỏ mặt, ấp úng đáp:
- Vì... vì đây là nơi ô uế, có mấy thứ đó cũng là bình thường, cho nên tú bà Hồng Cô bảo tiểu nữ... lấy...
Dương Lăng bật cười thành tiếng, hỏi rõ hơn:
- Ý của bản quan là nếu cô đã tự nguyện hiến thân để cứu cha, chuyện hạ dược bản quan còn có thể hiểu được, nhưng cớ sao lại còn chuẩn bị một phần thuốc nữa cho mình?
- Việc này...
Trán Liễu Phi Vũ mướt mồ hôi, mắt nhấp nha nhấp nháy, không biết phải trả lời thế nào. Quan sát cô nàng một lúc lâu, Dương Lăng chợt cả kinh trong lòng, suýt nữa đã túa mồ hôi hột đầy người: “Sự tình hôm nay đã trở nên quá phức tạp, vô vàn khúc mắc không được rõ ràng. Mình chỉ lo thẩm vấn nàng ta mà lại quên mất bên người mình không hề có lấy một tên thị vệ, nếu như cô gái này có ác ý và lại có bản lĩnh thì mình biết lấy gì để chống cự đây?"
Liễu Phi Vũ một mực không dám phản kháng chính là vì một khi sự tình bị tiết lộ thì cả nhà nàng đều sẽ gặp họa mất đầu, cho nên mới ép dạ ẩn nhẫn. Nhưng vừa nghe thấy Dương Lăng hỏi như vậy, tức thì nàng lo sợ mọi việc sẽ bị bại lộ. Tuy nàng chỉ luyện chút công phu mèo quào, dùng để cường thân kiện thể thì được, chứ còn thật sự đánh nhau chưa chắc đã đánh lại Dương Lăng. Nhưng nàng cũng sẽ không chịu ngồi khoanh tay chờ chết.
Liễu Phi Vũ đang do dự tính rút cây trâm cài đầu tìm cách đâm chết y, Dương Lăng bỗng bật cười bảo:
- Ta hiểu rồi! Vì muốn cứu cha khỏi chết, bất đắc dĩ cô mới chủ động hạ mình cầu cạnh ta, lại sợ đến khi đụng chuyện sẽ hoảng sợ chùn chân nên mới bịt kín đường lui của mình. Cô thực là dụng tâm đến khổ. Ôi! Cô đứng lên đi, qua thêm một đêm ở đây nữa thì danh tiết của cô sẽ bị hủy hoại hết thôi! Để bản quan đưa cô về, sáng ngày mai hẳn cha cô cũng sẽ được thả về nhà thôi.
Dẫu sao Liễu Phi Vũ vẫn là một tiểu cô nương chưa trải sự đời, không phải là người được huấn luyện lâu năm trong Di Lặc giáo, nên không biết được đó là kế hoãn binh của Dương Lăng. Nghe vậy nàng lập tức mừng rỡ vô cùng, liền vội bái tạ rồi đứng lên.
Dương Lăng lại đằng hắng bảo:
- Cô cho rằng bản quan giở trò như vậy à? Vị cô nương khi nãy là thị vệ cận thân của bản quan, chỉ vì bản quan trúng phải phải thảo dược mà mất đi lí trí, cho nên bản quan mới... Chậc! Xưa nay bản quan luôn giữ lễ với nàng ấy, nay khó trách nàng ấy hổ thẹn và phẫn nộ như vậy. Việc đã đến nước này, bản quan sẽ tự thu xếp cho nàng ấy một danh phận. Có điều chuyện này liên quan đến danh tiết phụ nữ, cô nhớ đừng ra ngoài nói xằng nói xiên, bằng không đến khi truy cứu chuyện cô hạ dược bản quan, bản quan cũng không bảo vệ được tính mạng cả nhà cô đâu.
Nhớ lại màn nóng bỏng khi nãy, Liễu Phi Vũ liền đỏ bừng hai má, vừa ngượng ngùng vừa sợ sệt đồng ý ngay.
Dương Lăng bước tới bên bàn, nhặt bức vẽ lên. Y không hề xem kỹ, nhét luôn vào trong ống tay áo rồi xoay người bảo:
- Đi thôi!
Dương Lăng dẫn Liễu Phi Vũ ra đến đại sảnh. Lúc này đêm đã về khuya, trong đại sảnh vẫn còn hơn chục tay quan tướng đã say mèm, nằm gục xuống bàn ngủ thiếp.
Trông thấy ngoài cửa vẫn còn hai tên nô bộc của tửu lâu chầu chực, Dương Lăng bèn mỉm cười gọi bảo:
- Đi! Bản quan là Dương Lăng, đi gọi thị vệ của bản quan vào, ta có chuyện muốn nói.
Tên nô bộc đó không dám chậm trễ vội chạy đi. Chỉ chốc sau Ngũ Hán Siêu, một mực trung thành đứng canh ngoài cửa, đã áo mũ chỉnh tề, dẫn hơn mười tay thị vệ dũng mãnh xông vào. Trông thấy Dương Lăng chàng ta liền lập tức chắp tay chào:
- Đại nhân!
Thấy Ngũ Hán Siêu đã đến, Dương Lăng thở phào nhẹ nhõm, bèn vội bước qua nói nhỏ vài câu. Ngũ Hán Siêu thoáng nhìn y với vẻ ngạc nhiên xen lẫn nghi ngờ, liền đó vẫy gọi hai tay thị vệ mặc giáp lại, căn dặn mấy câu. Hai người bọn họ xoay người chạy biến đi, không lâu sau đã nghe thấy tiếng quân sĩ hò hét nổi lên khắp nơi, vô số binh sĩ ùa vào toà nhà.
Dương Lăng tức thì nghiêm mặt, đanh giọng quát:
- Bên ngoài đã bị bản quan bao vây. Các thị vệ lập tức đi tìm đại nhân nhà mình, bảo vệ cẩn thận, không được để xảy ra sơ suất gì!
Hán Siêu, cho quân vây “Diễm Vân Lâu” lại, bắt lấy tú bà Hồng Cô cho ta!
Liễu Phi Vũ cả kinh, giận dữ nói:
- Ngươi... ngươi gạt ta?
Dương Lăng bật cười khanh khách, quay sang Liễu Phi Vũ bảo:
- Cô yên tâm! Nếu như những gì cô nói là thật, bản quan quyết sẽ không trị tội cô. Thế nhưng bản quan sẽ không tha cho tú bà Hồng Cô trong tửu lâu này!
Nói rồi y lại quay sang Ngũ Hán Siêu dặn dò:
- Liễu cô nương là nhân chứng quan trọng, phái người đưa cô ta về bảo vệ cẩn thận!
Ngũ Hán Siêu khoát tay, hai thị vệ liền xông tới nhấc bổng Liễu Phi Vũ lên lôi đi, mặc kệ cô nàng la hét. Lúc này mấy tay tướng quân say rượu trong sảnh cũng đã tỉnh lại, trông thấy vậy thì trố mắt ra nhìn, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Hiện tại Dương Lăng có muốn cũng không dám nghĩ tới Hồng Nương Tử, và không biết phải đối diện với tình huống hôm nay thế nào. Y lại sợ Liễu Phi Vũ sẽ nói xằng nói xiên chuyện ban nãy ra trước mặt mọi người, lúc này thấy cô nàng bị tâm phúc của mình mang đi khuất mới thở phào một hơi. Y vội vã vừa cười trừ vừa giải thích với mấy vị tướng quân mấy câu, rằng y bị Hồng Cô hạ dâm dược, cho nên muốn đưa mụ ta đi tra hỏi.
Mấy tay tướng quân đó không biết sự tình nghiêm trọng thế nào. Nghe xong thì cả bọn bật cười ha hả, lè nhè nịnh hót nào là Dương khâm sai khoẻ như rồng, mạnh như hổ, chơi gái còn cần đến thuốc để trợ hứng sao? Tú bà đó rõ là muốn vuốt đuôi mà vuốt phải đùi! Miệng nịnh nhưng trong lòng các vị tướng quân nọ lại cảm thấy Dương Lăng làm to chuyện quá đáng, điều động binh mã bao vây tửu lâu như thế này thì có phần "chuyện bé xé ra to", chẳng qua cả bọn vẫn không dám nói ra miệng mà thôi.
Đám tướng quân say rượu này đều không phải là loại mê nữ sắc, nay việc đã ồn ào đến như vậy rồi nên cả bọn bèn loạng choạng lắc lư cáo từ, dẫn thân binh nhà mình ra về.
Dương Lăng không biết chuyện hôm nay hàm chứa bao nhiêu âm mưu, sợ rằng quan viên trong tửu lâu có người bị hại, vì vậy cho gọi toàn bộ binh tướng của bọn họ vào đưa bọn họ về nhà. Nửa đêm bị đánh thức dậy, lại nghe lý do không rõ ràng, các vị đại nhân đều cảm thấy Dương Lăng làm vậy có phần quá lố. Nhưng nếu vị khâm sai này đã muốn biểu lộ sự thanh liêm như vậy, bọn họ cũng không tiện nán lại thêm nữa, bèn lũ lượt cáo từ ra về.
Mấy chục vị quan viên trong toà nhà, cộng thêm thân binh cận vệ khiến cho khung cảnh trở nên hết sức hỗn loạn. Nhưng Dương Lăng phải lo lắng đến quá nhiều thứ, vừa sợ quan viên phân tán các nơi sẽ có người bị hại, lại lo tú bà Hồng Cô nọ sẽ thừa cơ bỏ trốn, nên đâu thể nào trong địa bàn của người khác mà âm thầm lặng lẽ đưa tiễn đám đại nhân này đi khỏi rồi mới lùng bắt Hồng Cô?
Cho nên hiện tại y cũng chỉ đành dùng tạm lý do này để ứng phó. Lợi dụng lúc hỗn loạn, Trương Dần âm thầm căn dặn gã pháp sư tâm phúc cải trang làm quan trung quân nọ mấy câu, rồi cũng tiến lên bắt chuyện với Dương Lăng một hồi, đợi khi thấy gã quan trung quân nọ trở về gật đầu ra hiệu với hắn, hắn mới chắp tay cáo từ.
Vất vả tống tiễn các vị quan viên xong, đại sảnh liền trở nên vắng vẻ đến thê lương. Chỉ còn lại binh mã của Dương Lăng và đám nô bộc, tú bà, nha hoàn, kỹ nữ và chủ kỹ viện bị tập trung dưới sảnh, chỉ có điều vị tú bà Hồng Cô là không biết đã đi đâu mất dạng. Ngũ Hán Siêu sai thị vệ vốn thuộc Nội xưởng gọi mấy tay nô bộc dẫn đi lần lượt lục soát khắp nơi.
Dương Lăng quan sát sắc mặt lúc xanh lúc trắng của người chủ kỹ viện. Y thấy bà này là một phụ nữ luống tuổi có khuôn mặt phúc hậu, da dẻ mịn màng, đeo vàng xỏ bạc, liền chỉ mụ bảo:
- Ngươi! Tên là gì? Bước lên phía trước trả lời!
Mụ chủ run lẩy bẩy nhào tới quỳ mọp xuống đất, khóc rú lên:
- Đại nhân! Nô tì là Thủy Diệp Tử, là người chủ của Diễm Vân Lâu này, xin đại lão gia xét hỏi.
Dương Lăng hừ lạnh, hỏi:
- Người là người nơi nào? Kinh doanh Diễm Vân Lâu được bao năm rồi? Hồng Cô làm cho tửu lâu của ngươi được bao lâu rồi?
Thủy Diệp Tử quệt lau nước mắt nước mũi rồi đáp:
- Đại nhân, nô tì là người Đại Đồng, năm nay năm mươi bảy tuổi, từ nhỏ đã bán thân làm kỹ nữ cho Trạng Nguyên Lâu. Hai mươi ba năm trước nô tì tự chuộc thân rồi mở Diễm Vân Lâu này, bấy lâu nay không hề dám làm xằng làm bậy gì cả, đại nhân! Hồng Cô đó không phải là người bản xứ, hai năm trước đến Diễm Vân Lâu, vốn nhận làm sai vặt. Do nô tì thấy ả nhanh mồm nhẩu miệng, lại rất biết cách đối nhân xử thế nên đề bạt ả làm quản sự. Nào ngờ loại trời đánh đó lại ăn phải gan hùm mật gấu, dám hạ dược với đại nhân. Ôi... hu... hu... ôi...
Dương Lăng nghe bà già này diễn màn khóc lóc nước mắt nước mũi ràn rụa, không khỏi lấy làm kinh tởm, khoát tay bảo:
- Thôi, thôi đi! Đừng khóc lóc ỉ ôi nữa! Chỉ cần việc này không liên quan tới ngươi, bản quan sẽ không đổ vạ cho người vô tội đâu.
Y nghĩ ngợi một lúc rồi lại hỏi:
- Thủy Diệp Tử! Bản quan hỏi ngươi: việc đãi tiệc hôm nay có những ai biết được?
Thủy Diệp Tử hầu hạ người khác lâu năm, làm gì thật sự ở bẩn như vậy. Các trò hề khi nãy đều chỉ nhằm khiến cho Dương Lăng chán ghét, không quở mắng nặng nề mụ ta mà thôi. Mụ vẫn không dám không đáp thật khi nghe y hỏi, nên vội suy nghĩ cẩn thận rồi đáp:
- Buổi chiều hôm qua nô tì nhận được thiệp của Trương đại nhân, biết rằng phải chiêu đãi hơn trăm vị quan lớn, liền vội vã đặt mua các loại đồ ăn thượng đẳng, quét dọn toàn bộ tửu lâu, bảo đám cô nương chuẩn bị thật tốt, lại thông báo cho khách quen hôm nay đừng đến...
Dương Lăng nghe xong liền nghĩ thầm: "Thôi! Hơn trăm vị quan viên, trên nghìn thân binh, rồi toàn bộ trên dưới Diễm Vân Lâu, lại thông báo cho khách làng chơi của tửu điếm rồi đi mua sắm đồ ăn thức uống,… Tiệc rượu hôm nay e rằng cả nửa thành Đại Đồng đã biết. Xem ra việc tra hỏi những người nắm rõ tình hình không có mấy hy vọng rồi.
Việc vị cô nương nọ là con nhà quan lại ắt không giả, bởi một khi tra rõ thì khó có thể gạt được người khác. Nhưng lạ là lạ ở chỗ quan sát sắc mặt thì trông cô nàng không giống như đã biết chuyện trong rượu có thuốc nhuyễn cốt. Nếu như thật sự có một vị tiểu thư nhà quan cầu xin giúp nàng giả làm kỹ nữ, vị Hồng Cô nọ đã lăn lộn trong kỹ viện ít nhất hai năm, không thể nào mụ ta không biết cô nương đó có thân thế thanh bạch, cao quí như vậy mà dám dụ dỗ làm kỹ nữ là tội rất lớn.
Cho dù mờ mắt vì lợi lớn, ít nhất cũng không có lý gì mà đã bỏ thuốc khách làng chơi lại hạ thêm dược cô gái vốn đã tự nguyện hiến thân. Phải chăng trong quan trường có kẻ muốn bày mưu hại mình? Với tội danh là gì?
Chơi gái là chuyện phong lưu mà thôi! Luật Đại Minh đã không còn nghiêm khắc như năm xưa nữa, huống hồ mình đang được thánh thượng sủng ái, chuyện cỏn con thế này dứt khoát không thể lật đổ được mình.
Cưỡng dâm tiểu thư nhà quan lại? Bọn họ có thể thuyết phục con gái nhà lành chịu đóng trò sao? Hơn nữa, đây là nơi nào chứ? Một vị thiên kim tiểu thư con nhà quan chạy đến nơi đây làm gì? Đầy rẫy những sơ hở lớn như vậy, không tự đào hố chôn chính mình đã là may lắm rồi còn hòng vu tội cho ai? Người nào lại ngu xuẩn đến vậy?
Vậy thì lý do thật sự là gì? Hay là mình đa nghi, vị tiểu thư này thật sự muốn hiến thân cứu cha và mụ tú bà đó thật sự gan lớn trùm trời? Thực tế có rất nhiều truyện hoang đường và ly kỳ xảy ra trên đời. Có lẽ mình thật sự đã quá đa nghi chăng?"
Ngay khi Dương Lăng bắt đầu dao động với phán đoán của mình, hai tay thị vệ chợt chạy ào vào, thở hổn hển báo:
- Bẩm đại nhân! Trong nhà kho nhỏ chứa đồ lặt vặt dưới thang gác sau nhà vừa phát hiện có một xác chết nữ bị người ta đâm từ sau lưng. Tạp dịch trong toà nhà đều xác nhận người này chính là Hồng Cô!
Dương Lăng nhảy dựng lên: “Hồng Cô chết rồi? Như vậy chuyện này quả thực hết sức lạ thường, quyết không đơn giản! Nếu đây không phải là âm mưu lớn, cớ gì phải giết người diệt khẩu? Mình mới vừa ra lệnh bắt người, kẻ đó liền bị giết chết! Muốn đụng đến mình, bất kể là xuất phát từ mục đích gì, xem ra nhất định là người trong quan trường. Nhưng khi ấy trong sảnh ai cũng là kẻ đáng nghi cả, vậy biết bắt bớ ra làm sao?
Mục đích! Việc đầu tiên cần làm là phải biết được mục đích của bọn chúng. Khi đó việc truy tìm kẻ địch náu mình trong bóng tối sẽ được khoanh vùng rõ ràng, dễ phát hiện hơn. Vị cô nương Liễu Phi Vũ đó xem ra rất ấu trĩ, hẳn sẽ không phải là nhân vật quan trọng nhưng nhất định là một con cờ quan trọng của đối phương. Cô nàng sẽ không thể nào không biết gì cả!”
Chắp tay sau lưng đi lại trong phòng mấy lượt, chợt Dương Lăng ngẩng đầu quay về phía bà chủ Thủy Diệp Tử cười ngạo nghễ:
- Thủy lão bản, thực có lỗi! Hôm nay tuy được bà chiêu đãi nhưng ngay trong tửu lâu của bà xảy ra án mạng. Hơn nữa kẻ bị giết lại có quan hệ đến vụ trọng án, không thể không mời các vị về tra hỏi rồi.
Đoạn y đưa mắt ra hiệu với Ngũ Hán Siêu rồi nói tiếp:
- Ha ha ha! Vất vả cho mọi người rồi. Đóng cửa nghỉ ngơi dăm bữa, không ai chết đói được đâu! Rồi sẽ trở lại bình thường thôi!
Tức thì đám quan binh hung hãn như cọp như sói xông lên. Trong sảnh là một bầy gà mái rụt rè, trong đó không ít những thiếu nữ tuổi xuân mơm mởn thướt tha lộng lẫy. May nhờ kỷ luật Nội xưởng rất nghiêm, không có phiên tử nào dám thừa cơ giở trò, cho nên không có nhiều cô nương la thét vì sợ hãi lắm.
Dương Lăng kéo ghế ngồi, chợt chạm phải mảnh vải cất vào trong ống tay áo khi nãy, bèn lặng lẽ lấy ra xem. Thoạt mới nhìn thì y nhíu mày, nhìn kỹ một hồi mới chợt bật cười phì, cười xong lại nghĩ: "Không ngờ giữa mình và mã tặc phản nghịch lại có mối quan hệ phức tạp như vậy, hơn nữa người ta còn là phụ nữ đã có chồng". Thế là sắc mặt không khỏi trở nên u sầu, y thở dài sườn sượt.
Ngũ Hán Siêu thấy đại nhân mình tay cầm mảnh vải, thoạt đầu nhíu mày trầm tư, tiếp đến thì nhoẻn miệng cười, sau cùng mặt lại như quả mướp đắng, thì cũng tò mò lặng lẽ sáp lại gần liếc nhòm.
Mảnh vải được bày hờ hững trên vạt áo của Dương Lăng, may nhờ Ngũ Hán Siêu tinh mắt nên nhìn thấy được rõ ràng. Chàng thấy trên đó vẽ bốn hình vẽ đơn giản màu đỏ: trên cùng là một đôi môi, kế bên là một trái tim, bên dưới lại là một đôi môi, bên cạnh lại là một thỏi vàng màu đỏ.
Ngũ Hán Siêu rất lấy làm kỳ lạ: “Thiên thư gì thế này? Không phải là hai cái miệng, một trái tim, một thỏi vàng sao? Vẻ mặt của đại nhân như vậy, chẳng lẽ đã nhìn thấy manh mối gì rồi à?”
Chàng ta cau mày suy nghĩ thật lâu, nghĩ đến nát óc vẫn không hiểu ra thâm ý trong đó...
*****
Trốn khỏi "Diễm Vân Lâu", Thôi Oanh Nhi hoang mang đau đớn chạy lang thang một hồi mới tránh vào bóng râm dưới bức tường cao của một ngôi nhà lớn. Nàng cảm thấy cả người lạnh run, không dám lộ diện ngay cả dưới ánh trăng.
Sao nay lại ra nông nỗi này? Mình vốn là hảo hán lục lâm tiếng tăm vang dội, là thủ lĩnh sơn trại người người phục tòng, khắp tam sơn ngũ nhạc có ai không tin phục? Là nữ trung hào kiệt ra vào Thái Hành sơn, đám cướp đều phải cúi đầu. Xưa nay mình quang minh lỗi lạc, ngửa mặt không thẹn với đất trời, cúi mặt không hổ với phu quân, nay còn mặt mũi nào mà đi gặp Dương Hổ, mà đi gặp cha mẹ đây?!!
Mãi thật lâu sau Thôi Oanh Nhi mới bình tĩnh lại. Nàng thầm nghĩ: "Dương Lăng là người xem trọng lời hứa lại hổ thẹn với mình, ắt sẽ thủ tín. Sau hôm nay, chỉ cần Dương Hổ không rắp tâm tạo phản nữa, y sẽ không làm gì bất lợi với bá tánh Bá Châu. Có y chiếu cố, sơn trại cũng sẽ không bị chèn ép quá gắt gao nữa.
Hổ ca chuộng sĩ diện, vạn lần không thể huynh ấy biết được chuyện này. Mình sẽ đi gặp huynh ấy lần nữa, để cho huynh ấy khỏi đổ cái chết của mình lên người Dương Lăng rồi lại vướng thân vào mà mất mạng. Rồi sau đó mình sẽ tìm một nơi nào đó tự sát để chấm dứt mọi thứ."
Thôi Oanh Nhi lau khô lệ nơi khoé mắt. Nàng đoán Hoắc Ngũ Thúc không trà trộn được vào Diễm Vân Lâu hoặc không tìm được nơi ở của Dương Lăng cho nên đã không công ra về. Do đó nàng lại cẩn thận né tránh phu canh và quan binh tuần đêm, trở về trang viên của Vương Long.
Từ đầu đến cuối không đến hai canh giờ. Lúc xuất phát thì Hồng Nương Tử hăng hái bừng bừng, cho dù đối diện với thiên quân vạn mã cũng không sợ, nay không ngờ lại có cảm giác không dám gặp mặt ai. Càng gần tới chỗ ở bước chân của nàng càng do dự, thật lâu sau mới hồi phục tâm tình. Kéo ngay vạt áo, vuốt sơ tóc tai, nàng khoác lên dáng bộ ung dung chậm rãi bước vào phòng.
Thấy trong phòng đang có nến cháy, Thôi Oanh Nhi giật mình thất kinh. Từ lúc vào ngụ trong này, tuy rằng ở nơi nhà cao cửa rộng này đốt một ít nến cũng sẽ không bị người ngoài trông thấy, nhưng hai người vẫn không dám tùy tiện thắp nến. Sao hôm nay Ngũ Thúc lại châm đèn?
Hồng Nương Tử lật đật chạy vào, kinh hãi thấy Hoắc Ngũ Thúc đang ngồi bệt dưới đất, lưng dựa vào mép giường, trên mặt đất có bãi máu nôn đen thẫm. Nàng cả kinh, vội hỏi:
- Ngũ Thúc, người bị làm sao vậy?
Vừa hỏi nàng vừa chạy ào tới đỡ lấy lão. Ánh mắt Hoắc Ngũ Thúc đang u ám, vừa trông thấy nàng vào ánh mắt chợt sáng lên, lão cả mừng gọi:
- Oanh Nhi? Ta còn tưởng con thấy ám ký của ta nên đã rời khỏi Đại Đồng rồi chứ? Sao con vẫn... vẫn chưa đi?
Thôi Oanh Nhi vội cầm lấy cổ tay lão, vừa bắt mạch vừa đáp:
- Con... con đã thấy kí hiệu của thúc thì làm sao mà yên tâm cho được? Cho nên con đã ra ngoài... ra ngoài tìm thúc, lòng vòng nửa đêm không thấy bóng dáng của thúc đâu, bèn trở về... Ngũ Thúc... thương thế của thúc...
Vừa nói đến đây, nàng chợt kinh hãi kêu lên. Mới bắt mạch, nàng liền dò thấy tâm mạch của Hoắc Ngũ Thúc đã bị phế cả, cho dù là thần tiên cũng khó lòng cứu được. Hoắc Ngũ Thúc bật cười to, lại thổ ra một búng máu tươi, rồi hổn hển:
- Ngũ Thúc cả đời làm cường đạo, một đôi ưng trảo vặn gãy không biết bao nhiêu cái cổ, hôm nay có chết cũng là đúng ngày, có gì đáng buồn chứ? Con về thì tốt rồi! Ngũ Thúc chỉ lo phải chết lẻ loi trơ trọi ở nơi này, không thể được chôn cất tử tế, trở thành cô hồn dã quỷ lang thang vất vưởng.
Nói rồi lão run rẩy vươn tay vuốt nhẹ mái tóc Thôi Oanh Nhi. Môi Thôi Oanh Nhi run run, lệ nóng lăn dài trên đôi má ngọc. Hoắc Ngũ Thúc nói tiếp:
- Ngũ Thúc không xong rồi! Con về nói cho đám huynh đệ cũ một tiếng, rằng Hoắc Lão ngũ đi xuống âm tào địa phủ trước, đánh cướp lấy mấy ngọn núi, đợi chúng huynh đệ cùng tới an cư. Ha ha ha! Con đừng khóc nữa! Chốc nữa chôn Ngũ thúc rồi, con hãy mau chóng rời khỏi đây tới thôn Hình. Sau này... đừng có như con nít nữa...
Thôi Oanh Nhi rơi lệ gật đầu, thút thít đáp:
- Ngũ Thúc, ai đã khiến cho thúc bị thương vậy? Thúc hãy nói cho con, con phải báo thù cho thúc. Diễm Vân Lâu kiếm đâu ra cao thủ như vậy chứ?
Nhớ lại võ công xuất thần nhập hoá của tay tướng quân có vóc người hơi mập nọ, lòng Hoắc Ngũ Thúc vẫn còn cảm thấy rét lạnh. Công phu kẻ nọ so với Thôi lão đại phải còn cao hơn ba phần. Oanh Nhi tuy là kỳ tài tập võ, nay có thể nói là trò giỏi hơn thầy, nhưng con bé há có thể là đối thủ của tên tướng quân không rõ tên họ đó sao?
Triều đình là nơi ngọa hổ tàng long, có trời mới biết được trong quân đội còn có bao nhiêu cao thủ như vậy, không thể khinh thường được. Oanh Nhi đơn thương độc mã, lại là một đứa con gái, nếu chẳng may sơ suất rơi vào trong tay đám tửu sắc đó...
Ánh mắt Hoắc Ngũ Thúc chợt loé lên, rồi lão cố lắc đầu mỉm cười nhằm che giấu:
- Con bé này, sao biết thúc đã đến "Diễm Vân Lâu" vậy? Ta... ta vốn chỉ muốn đi xem thử có cơ hội ra tay hay không thôi, nhưng nửa đường... chạm phải một kẻ dạ hành. Hai bên không rõ lý lịch của nhau, đều sinh địch ý, thế nên... nên đã hồ đồ đánh luôn. Ngũ Thúc bản lĩnh không bằng người... khụ khụ khụ...
Vết máu đen sì chậm rãi men theo khoé miệng lão chảy ra. Tuy Thôi Oanh Nhi thấy lão bị thương nặng như vậy nhưng trong lòng vẫn còn mang chút hi vọng, nàng bèn vội vạch vạt áo của Hoắc Ngũ Thúc ra. Vừa kéo ra, nàng đã thấy trên ngực lão một dấu chưởng hằn rõ năm ngón đen ngòm.
Thôi Oanh Nhi cả kinh. Ngày trước khi cùng nhị thiếu chủ Lý Đại Nghĩa so chiêu nàng đã từng trông thấy độc chưởng như vậy. Lúc Dương Hổ mang Ngũ Hán Siêu bị thương vào kinh nàng lại mục kích lần nữa. Ngũ Thúc ẩn náu trong núi rừng lâu năm, không biết môn võ công này nhưng nàng lại nhận biết rõ ràng. Nàng buột miệng kêu lên:
- Vết chưởng này... đây là... đây là công phu độc môn Độc Sa Chưởng của giáo chủ Di Lặc Lý Phúc Đạt!
Lấy hết tinh thần và sức lực để nói những lời đó với nàng, hơi thở Hoắc Ngũ Thúc càng lúc càng mỏng. Nhưng vừa nghe Hồng Nương Tử nói vậy lão chợt run bắn người, cố gắng suy nghĩ: "Giáo chủ Di Lặc giáo Lý Phúc Đạt? Hóa ra... Hóa ra hắn náu mình trong quân đội. Bản lĩnh thật lớn! Khó trách bất luận là người triều đình hay kẻ thù Di Lặc giáo năm xưa đều không tìm ra được hắn. ‘Đại ẩn là ẩn giữa triều’ (1), có ai ngờ được một vị đại quan của triều đình lại chính là khâm phạm đang bị truy nã chứ?"
Thân thể Hoắc Ngũ Thúc run lên vì kích động. Lão bấu chặt lấy tay Thôi Oanh Nhi, thở dốc. Lão muốn thổ lộ sự thật với nàng, kể lại phát hiện của mình, nhưng lại chỉ có thể từ trong cặp môi đang run rẩy thều thào:
- Lý... Phúc Đạt... trốn... trốn... trong “quần”...
Lúc lão nói đến chữ "quân", khí huyết xông ngược khiến cho khí lực mất hết, chữ "quân" bị phát âm thành chữ "quần" (nghĩa là đám/bầy/nhóm,…). Liền đó lão "hự" một tiếng, máu miệng trào ra ồng ộc, hai mắt trợn trừng, bỏ mình tuyệt khí.
- Ngũ Thúc! Ngũ Thúc?
Thôi Oanh Nhi gục mặt xuống gối lão khóc rống một trận. Ánh trăng sáng ngời như ganh đua với tuyết sương, rọi vào trong căn phòng trống rỗng, lạnh lẽo thê lương. Một người con gái đang gục đầu khóc ngất bên một thây ma.
Trời còn chưa sáng, sĩ tốt đi tuần trong thành đã có phần mệt mỏi. Một đội quan binh đang ôm trường thương chậm rãi đi trên tường thành. Bỗng trong đội có một tay binh sĩ trỏ tay về phía xa kêu lên:
- Mau nhìn kìa! Mau nhìn kìa! Trong thành cháy rồi!
Đám quan binh chen nhau tới mép tường thành, ngước mắt trông theo. Có người la lên:
- Úi chao, con đường đó không phải là chỗ phủ họ Vương sao? Là nhà của Vương bán nhai đó, đã bị niêm phong từ lâu rồi mà, sao lại cháy vậy? Lửa cháy to quá!
Nhân cơ hội này, một bóng người nhanh nhẹn từ một lỗ châu mai trèo lên, thoắt cái đã băng qua đầu thành rộng tới mấy trượng. Bóng người nhấn một tay lên lỗ châu mai, phi thân nhảy ra khỏi tường thành, nằm lại nơi bàn tay ấn xuống là một chiếc móc câu đen nhánh.
Trên tường thành cao cao, sợi dây thừng chắc chắn buộc vào móc câu nọ khe khẽ đong đưa. Trên tường thành thẳng đứng như gương cao tới năm trượng, một bóng người khéo léo như vượn thoắt cái đã leo xuống dưới thành. Người nọ chạy dọc theo chân tường một hồi rồi náu mình vào trong bóng râm dưới thành...
*****
Chú thích:
(1): Có nhiều dị bản: “Tiểu ẩn ẩn vu dã, trung ẩn ẩn vu thị, đại ẩn ẩn vu triêu“ (Tiểu ẩn là ẩn dật ở núi rừng, trung ẩn là ẩn ở giữa chợ, đại ẩn là ẩn ở ngay chốn triều đình);
“Tiểu ẩn tại sơn lâm, đại ẩn vu thị triêu” (Tiểu ẩn ở sơn lâm, đại ẩn ở chốn triều đình).
Có nguồn ghi “Đại ẩn ẩn vu triêu, trung ẩn ẩn vu thị, tiểu ẩn ẩn vu dã“ có xuất xứ từ “Cổ Huấn” của Khổng Tử.
Rồi không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, một tiếng rống khoái lạc kèm theo tiếng rên khe khẽ như nỉ như non chợt cất lên, gió thôi mưa tạnh, trên khuôn sen mơn mởn thoắt hiện hạt sương châu.
Đêm khuya canh vắng, tiếng thở dốc vẫn còn chưa điều hòa trở lại, dưới ánh nến đỏ đong đưa là hai thân thể đang phập phồng ép sát vào nhau.
Mãi thật lâu sau, tấm thân rã rời đến tận đầu ngón tay của Thôi Oanh Nhi mới khôi phục lại được sức lực. Hơi thở nóng hổi vẫn còn đang phà lên bờ vai thon của nàng, Thôi Oanh Nhi cố sức đẩy thân thể đầy mồ hôi của Dương Lăng ra. Sau cơn mê say thỏa chí, men rượu và dược lực đã khiến y mệt mỏi rã rời nên ngủ thiếp.
Hai hàng lệ trong vắt không kiềm được lại trào ra, nàng vừa khẽ thút thít vừa kéo áo quần mình lại, vội vã mặc vào; có thêm một bộ quần áo trên người mới khiến cho nàng cảm thấy an toàn hơn.
Một người con gái thân thể loã lồ, cho dù từng có sức vật hổ báo, cho dù hiện giờ khí lực đã hồi phục mười phần, thì vẫn không dám đối mặt với người đàn ông mà nàng mới vừa kết duyên hợp thể.
Tóc mai tán loạn, đôi má ửng hồng, áo quần đã che chắn bộ ngực trắng phau cao vút, mượn sự nương che của tấm chăn lụa, nàng quấn yếm buộc quần. Vận đồ xong xuôi, nàng vội vã nhảy xuống đất, song loạng choạng suýt ngã. Không ngờ tuy nàng khoẻ mạnh và đã thành thục nhưng lại vẫn không chịu nổi sự "sát phạt" của Dương Lăng như vậy. Người phụ nữ cho dù có mạnh mẽ dường nào, khi ở trên giường họ vẫn là phái yếu.
Thoạt tiên Thôi Oanh Nhi kinh hoảng liếc sang vị cô nương Thúy Vân nọ, thấy cô nàng vẫn đang ngồi dựa nghiêng trên chiếc ghế sát tường, vẫn hôn mê bất tỉnh, nàng mới hơi yên tâm. Ngầm vận công thử thấy đã khôi phục được ba phần, ba phần đã quá đủ để giết chết Dương Lăng cả chục lần rồi, nàng hổ thẹn rút thanh đoản kiếm, đâm vút tới giữa lưng Dương Lăng.
Tấm lưng trẻ trung trơn tuột ấy vẫn đang nằm úp trên giường không chút động đậy, nhưng Dương Lăng lại khẽ mơ màng rên rỉ, lẩm bẩm gọi:
- Thúy... Thúy Vân cô nương, cô thật đẹp... Tôi... tôi sẽ... chuộc thân cho cô...
Lời còn chưa dứt, y đã lại ngủ khò.
Thôi Oanh Nhi thoáng sững người: y tưởng mình là cô kỹ nữ ư?
Mũi kiếm thoáng run rẩy. Lúc này Thôi Oanh Nhi nhớ lại khi nãy nàng thấy mắt y dại đi, mặt đỏ bừng, trong hơi rượu loáng thoáng có vị ngòn ngọt, rõ là đã trúng phải một loại thuốc cực kỳ lợi hại. Loại thuốc hổ lang này không giống với loại thuốc tráng dương thông thường, thường pha trộn thêm vài vị thuốc khiến cho thần trí mê mang. Chẳng lẽ khi nãy vì thần trí lơ mơ nên y đã lầm tưởng mình thành một người con gái khác hay sao?
Vừa nghĩ đến đây, Thôi Oanh Nhi không khỏi phát run lên. Cho dù khi ấy y lầm tưởng mình là người khác, song khi tỉnh dậy, thể nào không nhớ lại đêm nay mình đã tới đây?! Tấm thân thanh bạch của mình đã bị ô nhục, sao có thể không giết y chứ?
Nhưng mà... từng chữ "mau đi đi" đó vẫn còn quanh quẩn bên tai, ánh mắt kiềm chế một cách thống khổ, ngữ khí thúc giục đầy cấp bách của y, rõ ràng y cũng là kẻ bị hại. Mình bị người ta lăng nhục, nhưng kẻ khiến mình bị nhục lại bình yên vô sự, làm sao mình có thể chịu nổi việc này?
Thoáng suy nghĩ, Thôi Oanh Nhi liền đã có thể đoán được đại khái: để đối phó với những thanh quan nhân không thuần phục hẳn, đa phần vào đêm "khai nụ" bọn chủ sẽ bỏ chút thuốc "nhuyễn cốt" vào. Thứ thảo dược mà Dương Lăng trúng phải tám phần là vì tú bà muốn lấy lòng đại quan trong kinh thành, vì muốn khiến y thoả chí tầm hoan mà bỏ thuốc kích thích tính dục. Có điều loại thuốc này có dược tính rất mạnh, như cọp như sói, bỏ nhiều như vậy, quả thực là "chưa ngắm thân thể cô nàng, người đã mê mang đầu óc".
Thôi Oanh Nhi muốn khóc mà không ra nước mắt. Đánh giặc Oa, chống giặc Thát, mở chợ thông thương, cải thiện canh tác, trong tất cả những niềm hi vọng khiến dân chúng có thể an cư lạc nghiệp đều có bóng dáng của gã này. Giết y? Đâm một kiếm vào người y? Hàng nghìn cảm xúc ùa vào đầu nàng, nhát kiếm này sao đâm xuống được đây?
Mũi kiếm sáng loáng run rẩy như chiếc lá non lắc lư trong gió, Thôi Oanh Nhi cắn chặt môi đến ứa máu. Kiếm này thu về cũng không được, mà đâm xuống cũng chẳng xong. Nàng cứ đứng ỳ tại chỗ, ngẩn ngơ như bức tượng...
*****
Ngực của Hoắc Ngũ Thúc trúng trọn hai chưởng. Tuy lão cảm giác chưởng lực không mạnh, song vừa hơi cử động liền thấy ngực đau nhói, một vị tanh tanh ngòn ngọt trào lên cổ họng, phun bắn thành vòi. Hoắc Ngủ Thúc cả kinh, thuật khinh công của lão hơn xa Trương Dần nên bèn lập tức phóng người bỏ chạy.
Trương Dần thuận tay vặt một nhánh cây khô, tuyết rơi lả tả. Hắn gập ngón búng mạnh, nhánh cây khô bắn đi như tia chớp. Hoắc Ngũ Thúc vừa lượn tới dưới chân tường như chim én thì nhánh cây khô men theo tường thành bắn tới lập tức cắm ngập vào vai. Lão buột miệng phát ra tiếng kêu đau đớn, nhưng không dám dừng chân, khom lưng vận lực, chạy nhanh vào trong bóng đêm.
Trương Dần bó tay vào trong ống tay áo, nhếch miệng cười. Kẻ này tu luyện chính là công phu ngoại môn, không có tuyệt học điều hòa hơi thở để bảo vệ tính mạng của Võ Đang, đã trúng trọn hai chưởng rồi lại chạy thục mạng như vậy, ông trời cũng không thể cứu nổi.
Hắn co chân quét một phát, kích tung một đám tuyết che lấp mảnh đất Hoắc Ngũ Thúc thổ huyết. Nhíu mày suy nghĩ một lúc nhưng hắn vẫn không thể nghĩ ra thích khách này có thù oán với kẻ nào trong đám đông quan văn tướng võ trong tửu lâu. Tiếc rằng hôm nay đại kế sắp thành, mình quyết không thể để kẻ khác làm loạn mưu đồ, bằng không mình thực cũng muốn khoanh tay ngồi xem trò hay.
Trương Dần thầm cười khổ trong lòng: ngày nào Di Lặc giáo cũng đều nghĩ cách đối phó với triều đình, ấy vậy mà mấy ngày trước tại Cự Lỗ môn minh lại không thể không dốc toàn lực đánh một trận với Bá Nhan, hôm nay lại thay quan viên triều đình mà đối phó với thích khách. Xem ra mình thực không xứng với chức giáo chủ, có vẻ làm chỉ huy sứ Thái Nguyên thì thành công hơn.
Vừa nghĩ đến đây, hắn chợt nhớ tới Dương Lăng. hẳn tên thích khách này sẽ không khéo đến nổi có liên quan với y đó chứ? Mong đừng làm hỏng chuyện tốt của y. Trương Dần liền vội cất bước đi vào đại sảnh.
Trong đại sảnh vẫn còn hơn ba mươi viên quan tướng đang trao ly đổi chén hô huynh gọi đệ om xòm với nhau. Trông thấy hắn bước vào, vị tướng quân khi nãy đi giải lấy làm cả mừng. Trương Dần đang định lặng lẽ đi vòng sang đường bên mà vào, không dè tay tướng quân đó đã lảo đảo bước tới, chộp lấy vai hắn, cười ha hả:
- Trương chỉ huy trốn đi đâu đó?
Tiếng gọi đột ngột đó khiến Trương Dần giật nảy cả mình, song hắn liền vội nhoẻn miệng cười đáp:
- A! Vi huynh tửu lượng không đủ, cho nên...
Tay tướng quân nọ phá lên cười lớn rồi lè nhè:
- Bớt nói linh tinh với ông đi! Đàn bà thôi mà, lúc nào mà chơi chả được? Bọn chúng ta khó lắm mới có dịp cùng bàn uống rượu, đêm nay không say không về. Đặng... Đặng chỉ huy, mau tới dìu đại nhân nhà ngươi này. Phải phạt... ợ... phạt con mẹ nó ba chén!
Đặng Học Anh cũng đã uống say bí tỉ, nghe thấy vậy thì cười hì hì chạy qua kéo Trương Dần về bàn tiệc trong tiếng la hò của bọn tướng lĩnh. Trương Dần đành chịu, hắn phải xốc lại tinh thần cùng bọn họ chơi trò đoán số phạt rượu, rồi tranh thủ lúc không ai để ý gọi tên đại pháp sư tâm phúc đang cải trang làm quan trung quân lại. Nghe hắn căn dặn xong, đại pháp sư thản nhiên đi vòng ra ngoài sảnh. Bản thân gã cũng không tiện chường mặt nên bèn gọi một người khác đi gặp Hồng Cô.
Nghe người nọ dò hỏi, Hồng Cô hé miệng cười đáp:
- Xin hồi âm rằng đại pháp sư cứ yên tâm. Bản thiên sư mới vừa lén lên lầu thám thính, bên trong ấy mây mưa rất tợn. Bản thiên sư là người từng trải, động tĩnh ấy không giả được đâu. Ha ha ha!
Trương Dần nghe bẩm báo lại, biết rằng sự đã thành. Sáng mai Liễu Phi Vũ sẽ quỳ xuống khóc lóc kể lể nội tình, thú thật gia thế tiểu thư con nhà quan lại của mình, lại thêm lòng hiếu thảo vì cha mà hiến thân, với tính cách thương hoa tiếc ngọc của Dương Lăng cộng thêm lòng đồng cảm với chúng quan viên đang bị tra xét, y không nạp Liễu Phi Vũ làm thiếp mới là chuyện lạ.
Rốt cuộc Trương Dần hoàn toàn thả lỏng tinh thần, không còn bất kỳ băn khoăn lo lắng gì nữa. Hắn bắt đầu yên tâm cạn chén cùng chúng tướng, lôi kéo tình cảm huynh đệ.
*****
Hoa nến nổ "tách"! Tuy âm thanh nhỏ vô cùng nhưng lại khiến Thôi Oanh Nhi run người lên.
Khí lực của nàng đã gần khôi phục hoàn toàn, thế nhưng... thế nhưng đùi nàng vẫn còn bủn rủn không thôi, song nguyên nhân của nó thì không cần phải nói ra. Đứng ngẩn ngơ lâu như vậy, đùi nàng cũng đã hơi run run.
Kiếm trỏ vào Dương Lăng, song Thôi Oanh Nhi lại ngửa mặt nhìn lên trời đến thẫn thờ, cặp mắt như xén nước phân ra đen trắng rõ ràng kết hợp cùng khuôn mặt thanh nhã tuyệt trần tạo nên vẻ đẹp đến kinh người. Bên trong con ngươi ấy mơ hồ ẩn náu vẻ lúng túng và bàng hoàng khiến người trông thấy phải đau xót.
Nàng thở ra một hơi dài dằng dặc, rồi từ từ nhắm mắt lại, khoé mắt óng ánh hai giọt lệ châu, như thể chực trào.
Lệ rồi cũng rơi. Thôi Oanh Nhi khẽ hít hơi, "chát" một tiếng, kiếm lại tra vào vỏ: “Thôi bỏ đi! Giết y rồi mình sẽ có thể lấy lại được sự trong sạch sao? Mình đã có lỗi với trượng phu, thế thì tự vận cho xong, với tính cách của Dương Lăng, quyết sẽ không khoe khoang khắp chốn, y sẽ giấu giếm việc này giúp mình."
Nàng liếc nhìn Dương Lăng, thấy y vẫn nằm trần trùng trục úp mặt trên giường, khuôn mặt bất chợt nóng bừng. Nàng bèn hất vỏ kiếm lên, lấy chăn che lại cho y, cũng không biết là do mình không muốn trông thấy bộ dạng xấu hổ của y như vậy, hay là do mình sợ y bị lạnh.
Dương Hổ vẫn đang chờ đợi tin tức của mình ở thôn Hình. Nếu việc ám sát không thành công mà mình lại chết ở nơi này, với tính tình của hắn, nhất định hắn sẽ bất chấp hậu quả mà tìm tới tận cửa nhà y. Mình làm nốt một việc cuối cùng cho y vậy.
Thôi Oanh Nhi mím môi suy nghĩ. Nàng không biết chữ, lại không dám lay gọi Dương Lăng dậy để tiếp tục bàn bạc "hiệp nghị quân tử" gì đó. Do dự hồi lâu nàng mới chợt xé nửa tấm màn che, cắn đầu ngón tay nguệch ngoạc vài nét vẽ, khẽ bày tấm vải lên trên bàn, lách người bỏ đi.
Cửa phòng vừa đóng lại, lòng nàng chợt thắc thỏm, hồn trôi lãng đãng không biết bay về nơi chốn nào. Một thoáng thất thần ấy, với nàng mà nói, như nhoáng cả nghìn năm.
Thoáng nghe thấy thang gác kế bên có tiếng người bước lên lầu, nàng mới như choàng tỉnh mộng, vội vã lách người tránh sang một bên.
Lúc cửa phòng vừa đóng lại, vai của Dương Lăng thoáng run lên. Vai, lưng và trán túa mồ hôi lạnh đầm đìa.
Ban nãy chiến đấu kịch liệt một trận mướt cả mồ hôi, chẳng những men rượu tan hết, mà sau cơn mê điên cuồng, hiệu quả của thuốc cũng chậm rãi tan đi. Có điều loại thuốc nọ có tác dụng gây mê, cho nên y vẫn thấy váng đầu.
Song khi y vừa khôi phục lại ý thức liền lập tức nhớ lại cả thảy. Chăn nệm bừa bãi khắp giường, mà người con gái vừa mới cùng y giao hoan thoả thích lại là người mà y không thể động tới, không nên động tới. Giờ y phải đối diện với nàng ta thế nào?
Nếu như người con gái đó chưa có chồng, cùng lắm thì y sẽ thẳng thắn nhận lỗi, cưới nàng về. Nhưng giờ biết làm thế nào đây?
Lúc đó Dương Lăng thật sự lo lắng, không biết phải làm thế nào, mồ hôi vã ra như tắm. Hai người đang lõa thể nằm sõng sượt, cận kề hết sức thân mật, một khi tỉnh táo trở lại, lõa lồ đối mặt như vậy, có thể nghe được hơi thở của nhau, chẳng lẽ mở miệng "Xin chào" à?
Cho nên bất đắc dĩ Dương Lăng đành phải giả vờ ngủ tiếp, tạm tránh tình huống khó xử trước mắt rồi mới tìm cách xử lí sau.
Lúc Hồng Nương Tử đứng cầm kiếm thút thít bên giường, y lén hí mắt nhìn. Qua hình ảnh phản chiếu trên cột giường được sơn láng bóng nơi góc giường y có thể nhìn thấy rõ ràng biểu hiện của nàng, cho nên bèn vờ nói mớ lầm tưởng nàng là Thúy Vân cô nương.
Tuy rằng xử lý thế này hơi dại dột, song năm xưa Trịnh Thiếu Bằng từng đọc tiểu thuyết võ hiệp, nhớ trong truyện của lãng tử Cổ Long, khi Giang Tiểu Ngư lỡ thấy tấm thân trần của Mộ Dung Cửu, gã bèn cứ trân mắt nói bừa, vờ như trong phòng không có người. Nghe đâu cho dù phụ nữ biết rõ đó là lời nói dối, song với tâm lí trốn tránh hiện thực, nàng ta cũng sẽ có thể giảm bớt nỗi xấu hổ và quẫn bách. Nay y đành thử một phen.
Nếu như Hồng Nương Tử vẫn cương quyết muốn giết y thì cho dù trong lòng hổ thẹn, y cũng quyết sẽ không chịu đưa đầu ra chịu chém. Y còn nhớ Hồng Nương Tử lúc ở trên giường không nhấc nổi tay chân, cũng từng khóc lóc van nài cầu xin y rằng cả hai đã đều bị đầu độc. Y thầm tính nếu như nàng ta động thủ, mình thừa lúc nàng ta chưa hồi phục sức lực mà kéo chăn vật lộn một phen, lúc ấy chưa chắc không chế trụ được một người con gái đã mất hết sức lực.
Y lại không biết lúc đó Hồng Nương Tử đã khôi phục sức lực được ba phần, nếu nàng vẫn quyết định giết y thì y vẫn sẽ khó thoát cái chết.
May mà lúc ấy Thôi Oanh Nhi chỉ thẫn thờ, ngơ ngẩn. Lúc thì nàng ngửa mặt lên trời khi lại cúi nhìn xuống đất, chốc thì nghiến răng nghiến lợi, khi lại âm thầm rơi lệ, sau đó lại buông tay bỏ đi. Dương Lăng vừa ngạc nhiên vừa thở phào nhẹ nhõm, hiện tại y thật sự chưa sẵn sàng để đối diện với người phụ nữ này.
Nằm úp sấp tại chỗ thêm một chốc, xác định không có tiếng động gì nữa, y mới quay đầu lại ngó ra ngoài.
Vừa mới quay đầu, y chợt bắt gặp một cặp mắt long lanh đang nhìn mình. Bốn mắt nhìn nhau, cùng lộ vẻ kinh ngạc.
Hồng Nương Tử vốn định bàn bạc điều kiện với Dương Lăng xong xuôi rồi sẽ bỏ đi, cho nên nhát chưởng đánh lên gáy Liễu Phi Vũ không mạnh. Lúc hai người nằm ở trên giường điên loan đảo phượng, triền miên chăn gối, thì vị tiểu cô nương này đã tỉnh rồi.
Nàng kinh ngạc thấy mình vẫn bình yên vô sự ngồi trên ghế, còn trên giường lại không biết là vị bồ tát cứu khổ cứu nạn nào đó đang thay nàng hứng chịu sự công kích điên cuồng của kẻ đó, thế là tròn xoe con mắt.
Liễu Phi Vũ ngơ ngác không biết làm thế nào, nhìn thì cũng không dám nhìn, chạy cũng không dám chạy, đành phải nhắm mắt ngủ vờ. Tai vẫn nghe rõ những âm thanh phiền lòng đó khiến cho con tim tiểu thư nhà họ Liễu mới biết yêu không khỏi loạn nhịp, mặt đỏ bừng bừng. Có điều tuy vẻ mặt cô nàng khác thường, song đang là lúc cao trào, cho dù cô nàng có đứng dậy châm trà, ung dung ngồi uống rồi trở về vờ ngủ thì cũng chưa chắc hai người trên giường nhận biết.
Lúc Hồng Nương Tử xuống giường, cầm kiếm chĩa vào sống lưng Dương Lăng, trong lòng đấu tranh dữ dội, Liễu Phi Vũ không nghe thấy có tiếng động gì bèn len lén mở mắt ra nhìn, đã trông thấy hết thảy. Tuy rằng cô nàng không biết đã xảy ra chuyện gì, song lại mong sao vị cô nương đó đâm cho một kiếm kết liễu Dương Lăng, bèn âm thầm cỗ vũ cho Thôi Oanh Nhi, ai ngờ nàng lại thu kiếm bỏ đi.
Liễu Phi Vũ nghe thấy nàng đóng cửa, lấy làm khó hiểu, bèn mở to hai mắt quan sát, suy ngẫm. Ai dè sau một lúc lại chạm phải ánh mắt "đang ngủ" của Dương Lăng. Hai người tròn xoe bốn mắt nhìn nhau hồi lâu, Liễu Phi Vũ mấp máy mấy lần như muốn nói, rồi bỗng nhắm mắt lại, đầu nghẹo sang bên, "hôn mê" tiếp.
Dương Lăng nhảy xuống giường. Liễu Phi Vũ thoáng run rẩy, mở mắt ra nhìn, thấy một vật "gớm ghiếc" đang đong đưa trước mặt mình, cô nàng sợ quá bèn vội nhắm nghiền mắt lại, tiếp tục "hôn mê".
Dương Lăng cũng mặc kệ cô nàng. Y mặc lại áo quần, rồi đi đến trước bàn cầm chén rượu mình đã uống lên ngửi ngửi, rồi lại cầm lấy chén trà mà Hồng Nương Tử đã uống ngửi tiếp. Nhưng trong chén của y không hề có mùi thuốc gì, trong chén của Hồng Nương Tử lại là thuốc do Di Lặc giáo đặc chế, thành phần quý hiếm, không phải là loại "thuốc mê" thông thường phải bỏ vào rượu mới át mùi, cho nên y cũng không ngửi được mùi gì lạ.
Lúc này Dương Lăng mới nhấc ghế tới trước mặt Liễu Phi Vũ, đặt xuống đánh "cộp". Thân thể yêu kiều đang "hôn mê" liền thoáng co rúm lại. Dương Lăng ngồi nghiêm trên ghế, nén giọng gọi:
- Thúy Vân cô nương!
Tỉnh lại hay bất tỉnh tiếp đây? Liễu Phi Vũ đang đau đầu với vấn đề này thì đùi chợt bị vỗ "bốp" thật mạnh, nàng la "oái" lên, trợn tròn hai mắt. Ánh mắt của gã đàn ông trước mặt lạnh tanh, dò xét nàng một lúc mới chậm rãi hỏi:
- Rốt cuộc cô là ai?
- Á? - Liễu Phi Vũ ngớ người, mắt tròn xoe, luống cuống đáp - Thiếp... thiếp là một kỹ nữ!
Dương Lăng khẽ nhếch miệng cười, bảo:
- Đáp án có vẻ không tệ. Vậy thì... mục đích cô tiếp cận bản quan là gì?
- Á?
Liễu Phi Vũ lại há miệng mấp máy như cá đớp không khí, hồi lâu mà vẫn không nói được câu nào.
Dương Lăng chợt nghiêm sắc mặt lại, lạnh nhạt hỏi:
- Đêm nay bản quan bị trúng phải loại thuốc lạ, đúng không? Cô nên biết rằng dùng thuốc mê hoặc mệnh quan triều đình, cho dù không phải là thuốc độc hại người thì vẫn là tội mất đầu! Cô nương! Cô phải biết rằng, thảng như bản quan muốn giết cô thì chỉ cần một câu. Hiện tại trong thành đang lùng sục người của tà giáo Di Lặc, chỉ cần gán cho cô một tội danh thì cả nhà già trẻ lớn bé của cô đều sẽ bị thiêu sống đó!
Liễu Phi Vũ trượt người quỳ sụp xuống đất, bắt đầu khai dối. Việc đã đến nước này, cô nàng thật không kiếm ra được cái cớ nào khác, đã có người giúp nàng gỡ cái họa thất thân, nhất thời cũng không còn dũng khí liều mạng giết quan, đành phải vờ ra vẻ hiếu nữ mà khóc lóc nỉ non...
*****
Lúc xảy ra "doanh khiếu", đại quân của Vương Thủ Nhân đang hành quân đêm cấp tốc trở về Đại Đồng.
Năm cánh quân lớn đã tiến vững đánh chắc truy kích tàn quân của Bá Nhan, Hỏa Sư. Đối mặt quân đội Thát Đát đã mất ý chí chiến đấu, lòng quân tan rã, sự mạnh tợn cá nhân của từng quân sĩ hoàn toàn không phát huy được tác dụng gì nên cả năm cánh quân lớn đều gặt hái kết quả lớn. Đuổi đuổi được mấy trăm dặm, Vương Thủ Nhân cảm thấy chiến tuyến đã bắt đầu lan rộng, không tiện chi viện và tiếp ứng nên hắn bèn quyết đoán hạ lệnh kéo cả năm cánh quân trở về.
Đánh đêm và hành quân đêm đều nguy hiểm cả. Quân đội được chỉ huy bởi cờ xí và kèn trống, ban đêm khó truyền đạt mệnh lệnh một cách hiệu quả. Nhất là trên chiến trường tối đen như mực, rất khó để cho quân sĩ có thể tiếp nhận tin tức chuẩn xác, cho nên dễ hoảng hốt lúng túng. Vì thế đánh đêm gặp rủi ro về sự bất ổn định quá cao. Một đội quân chưa được huấn luyện chu đáo mà phải hành quân đêm, cho dù không gặp phải quân địch trong đêm tối, đôi lúc vẫn tán loạn đội ngũ. Cho nên tướng lĩnh có tài giỏi cỡ nào cũng không dám tùy tiện hành quân ban đêm.
Vì gần về tới Đại Đồng, khí thế đang lên cao, cộng thêm đêm đó trăng sáng ngời ngợi, hơn nữa trong khoảng thời gian này quân đội của hắn đã không ngừng quấy rối Hỏa Sư, kinh nghiệm tác chiến dã ngoại hết sức phong phú, sĩ tốt không dễ gì rơi vào hoảng loạn, cho nên hắn mới đồng ý cho hành quân thâu đêm quay về.
Không ngờ lúc chạy tới chỗ quân doanh lại nghe thấy tiếng la hét thảm thiết như ma tru quỷ hú cùng tiếng binh khí va chạm nhau hỗn loạn. Thoạt đầu nghe bẩm báo lại, Vương Thủ Nhân còn ngỡ rằng trước khi rút lui Bá Nhan đã phái vài tốp quân nhỏ lưu lại phía sau để quấy nhiễu và tập kích quân doanh, bèn lập tức ra lệnh cho đại quân bao vây cả doanh trại lại, rồi chậm rãi thắt chặt vòng vây.
Thế nhưng, mãi vẫn không thấy có người bắn tên ngăn trở. Đến khi đại quân tiến sát đến tường trại quân doanh dựng bởi hàng rào, cọc gỗ và chiến hào, qua ánh trăng hắn mới thấy được những tiếng la hét chém giết vong mạng bên trong đều của quân nhân Đại Minh. Doanh khiếu là chuyện không thường hay xảy ra, nhưng những tay lính lão luyện trong quân đội ít nhiều đều đã từng nghe nói đến việc thần kỳ ấy, nghe đâu đó là do Tử thần nổi cơn thịnh nộ hay thần Thái tuế bị kinh động, cho nên lúc doanh khiếu binh sĩ giống như phát rồ, hoàn toàn mất đi lý trí.
Bọn lính trông thấy binh sĩ trong doanh trại mất hết lý trí, không thèm né tránh, cứ cầm lấy đao thương đâm chém lẫn nhau hết sức dũng mãnh, đều là dùng mạng đổi mạng, thì không khỏi ớn lạnh cả người, chân tay luống cuống, thế là không dám tiến thêm.
Vương Thủ Nhân thuộc làu binh thư, biết được trong lịch sử tình huống như vậy đã từng xảy ra nhiều lần, chủ yếu là do quy định trong quân doanh quá ư hà khắc. To tiếng lớn giọng, giết! Ruổi ngựa chạy nhanh, giết! Thậm chí tung ít tin đồn, đặt chuyện pha trò cũng có thể bị tội chém đầu.
Đời lính là một cuộc sống đầy rẫy những nơm nớp lo sợ, áp lực về mặt tinh thần qua năm này tháng nọ khó thể tưởng tượng được. Ngoài ra quan quân mặc ý chèn ép binh sĩ, lính cũ kết bè kết đảng ức hiếp lính mới, kéo bè kéo phái đấu đá lẫn nhau, tất cả những mâu thuẫn đó dồn ứ năm này sang năm khác, đều nhờ quân kỷ nghiêm ghắc đè nén xuống. Một khi ngẫu nhiên có kẻ hoảng sợ thét to giữa đêm sẽ rất dễ khiến cho toàn quân bị khủng hoảng.
Binh sĩ trong doanh trại đã phải trải qua bao trận đại chiến, vẫn chưa được nghỉ ngơi chỉnh đốn lại, tâm tình vốn dĩ nóng nảy bất an. Mã đô ti nhậm chức xong lại quất roi chỉnh quân, không cho phép binh sĩ ăn bữa cơm tối, rất nhiều người vì thế mà tâm thần bất ổn. Kết quả là một binh sĩ nằm mơ kêu thét đã khiến cho toàn bộ quân doanh bùng nổ.
Tám chín phần mười những kẻ động thủ đầu tiên là những binh sĩ vẫn còn bảo trì sự thanh tỉnh, song muốn thừa cơ "có oán trả oán", "có thù báo thù" mà thôi. Song khi vừa thấy máu, liền cũng sẽ học theo binh sĩ bị mất đi lý trí mà la hét điên cuồng. Cho nên, dưới trạng thái như vậy, đánh thức tỉnh bọn họ là việc làm hết sức vô vọng.
Vương Thủ Nhân không dám ra lệnh cho quân đội xông vào ngăn cản, làm vậy rất có thể sẽ khiến cho những binh sĩ còn tràn trề sinh lực cũng bị kéo vào trong vòng xoáy điên cuồng, khiến cho bạo loạn càng lan rộng hơn. Vì vậy hắn lập tức hạ lệnh cho toàn quân phòng bị, bắt đầu phóng hỏa thiêu hủy tường hào ngăn cản chung quanh, ánh sáng sẽ khiến cho phần đông binh sĩ thanh tỉnh trở lại.
Tiếp đó Vương Thủ Nhân tập trung những xạ thủ giỏi trong quân lại, đi lòng vòng ngoài doanh trại, chỉ cần thấy binh sĩ nào điên cuồng giết người không ngừng nghỉ thì sẽ lập tức bắn chết không chút nương tay. Những mũi tên lạnh lẽo vô tình lấy đi từng tính mạng một, theo đó số lượng những binh sĩ điên cuồng nhất dần dần giảm bớt, đám binh sĩ dần dần bình tĩnh trở lại. Bọn họ đứng ngây ra đấy trong doanh trại, bần thần sững sờ, người nhuộm đầy máu.
Vương Thủ Nhân thấy lửa cháy chung quanh sắp tắt, trong doanh cũng đã bình tĩnh trở lại, lúc này mới ra lệnh cho đại quân tiến vào doanh, tước vũ khí của bọn họ rồi tách ra giam giữ, hễ có kẻ nào phản kháng là lập tức giết ngay. Thủ đoạn tàn nhẫn này rốt cuộc cũng đã dẹp yên "doanh khiếu". Nhưng dưới ánh lửa là thây chất đầy đất, người chết không dưới hai nghìn, kẻ bị thương nhiều vô số kể, quả thật tổn hại còn lớn hơn nhiều tổn thất do đại quân Thát Đát tập kích doanh trại mang lại…
Vương Thủ Nhân vừa sai người canh chừng sĩ tốt, xử lí thi thể, băng bó cho người bị thương, vừa sai thám mã cấp báo về cho Tam quan tổng chế Dương Nhất Thanh, mời hắn điều tra xử lí.
Lửa cháy trong quân doanh dần tắt, gió thổi khói bay, mùi khói cay nồng mang theo mùi tanh của máu; khung cảnh thê thảm hoang liêu khôn kể xiết...
*****
- Lòng hiếu thuận thật đáng khen! - Dương Lăng gật đầu tán đồng - Cốc Đại Dụng thanh trừng bừa bãi, quan viên bị bắt bớ rất nhiều khiến cho lòng người dao động. Sáng sớm hôm nay bản quan đã dâng tấu khuyên can hoàng thượng, xin ngài tức tốc ngăn chặn và đã được chuẩn tấu. Cũng bởi việc này mà đêm nay gần như toàn bộ quan văn tướng võ Đại Đồng kéo tới đây dự tiệc.
- Thật ư?
Liễu Phi Vũ ngạc nhiên xen lẫn vui mừng. Mặc dù nàng nghe nói Dương Lăng mới chính là kẻ chủ mưu của sự kiện này, có điều y là quan lớn như vậy ít nhất cũng sẽ không dối gạt là đã ngăn chặn việc bắt bớ bừa bãi này.
- Dĩ nhiên!
Ánh mắt Dương Lăng chợt nghiêm lại, y hỏi tiếp:
- Vấn đề là... Cô là một thiên kim tiểu thư, cho dù có dũng khí tự hiến thân chung gối, cho dù tú bà hám tiền chịu giúp cô đi chăng nữa, thì còn chuyện bản quan uống phải thảo dược và vị... a hèm… vị cô nương nọ bị trúng nhuyễn cốt tán là thế nào?
Trong lòng Liễu Phi Vũ thầm nổi lửa. Nàng nhớ lại cái thứ thuốc mà Hồng Cô bảo là "thuốc ngừa thai" nọ thực chất là nhuyễn cốt tán, do phòng ngừa nàng phản kháng mà cho vào. Không ngờ vì muốn cài mật thám bên người Dương Lăng mà thánh giáo lại không từ thủ đoạn như vậy, thật sự khiến người ta phải rùng mình. Nhưng cả nhà đều là giáo đồ Di Lặc giáo, làm sao nàng dám tự bộc lộ thân thế?
Liễu Phi Vũ đỏ mặt, ấp úng đáp:
- Vì... vì đây là nơi ô uế, có mấy thứ đó cũng là bình thường, cho nên tú bà Hồng Cô bảo tiểu nữ... lấy...
Dương Lăng bật cười thành tiếng, hỏi rõ hơn:
- Ý của bản quan là nếu cô đã tự nguyện hiến thân để cứu cha, chuyện hạ dược bản quan còn có thể hiểu được, nhưng cớ sao lại còn chuẩn bị một phần thuốc nữa cho mình?
- Việc này...
Trán Liễu Phi Vũ mướt mồ hôi, mắt nhấp nha nhấp nháy, không biết phải trả lời thế nào. Quan sát cô nàng một lúc lâu, Dương Lăng chợt cả kinh trong lòng, suýt nữa đã túa mồ hôi hột đầy người: “Sự tình hôm nay đã trở nên quá phức tạp, vô vàn khúc mắc không được rõ ràng. Mình chỉ lo thẩm vấn nàng ta mà lại quên mất bên người mình không hề có lấy một tên thị vệ, nếu như cô gái này có ác ý và lại có bản lĩnh thì mình biết lấy gì để chống cự đây?"
Liễu Phi Vũ một mực không dám phản kháng chính là vì một khi sự tình bị tiết lộ thì cả nhà nàng đều sẽ gặp họa mất đầu, cho nên mới ép dạ ẩn nhẫn. Nhưng vừa nghe thấy Dương Lăng hỏi như vậy, tức thì nàng lo sợ mọi việc sẽ bị bại lộ. Tuy nàng chỉ luyện chút công phu mèo quào, dùng để cường thân kiện thể thì được, chứ còn thật sự đánh nhau chưa chắc đã đánh lại Dương Lăng. Nhưng nàng cũng sẽ không chịu ngồi khoanh tay chờ chết.
Liễu Phi Vũ đang do dự tính rút cây trâm cài đầu tìm cách đâm chết y, Dương Lăng bỗng bật cười bảo:
- Ta hiểu rồi! Vì muốn cứu cha khỏi chết, bất đắc dĩ cô mới chủ động hạ mình cầu cạnh ta, lại sợ đến khi đụng chuyện sẽ hoảng sợ chùn chân nên mới bịt kín đường lui của mình. Cô thực là dụng tâm đến khổ. Ôi! Cô đứng lên đi, qua thêm một đêm ở đây nữa thì danh tiết của cô sẽ bị hủy hoại hết thôi! Để bản quan đưa cô về, sáng ngày mai hẳn cha cô cũng sẽ được thả về nhà thôi.
Dẫu sao Liễu Phi Vũ vẫn là một tiểu cô nương chưa trải sự đời, không phải là người được huấn luyện lâu năm trong Di Lặc giáo, nên không biết được đó là kế hoãn binh của Dương Lăng. Nghe vậy nàng lập tức mừng rỡ vô cùng, liền vội bái tạ rồi đứng lên.
Dương Lăng lại đằng hắng bảo:
- Cô cho rằng bản quan giở trò như vậy à? Vị cô nương khi nãy là thị vệ cận thân của bản quan, chỉ vì bản quan trúng phải phải thảo dược mà mất đi lí trí, cho nên bản quan mới... Chậc! Xưa nay bản quan luôn giữ lễ với nàng ấy, nay khó trách nàng ấy hổ thẹn và phẫn nộ như vậy. Việc đã đến nước này, bản quan sẽ tự thu xếp cho nàng ấy một danh phận. Có điều chuyện này liên quan đến danh tiết phụ nữ, cô nhớ đừng ra ngoài nói xằng nói xiên, bằng không đến khi truy cứu chuyện cô hạ dược bản quan, bản quan cũng không bảo vệ được tính mạng cả nhà cô đâu.
Nhớ lại màn nóng bỏng khi nãy, Liễu Phi Vũ liền đỏ bừng hai má, vừa ngượng ngùng vừa sợ sệt đồng ý ngay.
Dương Lăng bước tới bên bàn, nhặt bức vẽ lên. Y không hề xem kỹ, nhét luôn vào trong ống tay áo rồi xoay người bảo:
- Đi thôi!
Dương Lăng dẫn Liễu Phi Vũ ra đến đại sảnh. Lúc này đêm đã về khuya, trong đại sảnh vẫn còn hơn chục tay quan tướng đã say mèm, nằm gục xuống bàn ngủ thiếp.
Trông thấy ngoài cửa vẫn còn hai tên nô bộc của tửu lâu chầu chực, Dương Lăng bèn mỉm cười gọi bảo:
- Đi! Bản quan là Dương Lăng, đi gọi thị vệ của bản quan vào, ta có chuyện muốn nói.
Tên nô bộc đó không dám chậm trễ vội chạy đi. Chỉ chốc sau Ngũ Hán Siêu, một mực trung thành đứng canh ngoài cửa, đã áo mũ chỉnh tề, dẫn hơn mười tay thị vệ dũng mãnh xông vào. Trông thấy Dương Lăng chàng ta liền lập tức chắp tay chào:
- Đại nhân!
Thấy Ngũ Hán Siêu đã đến, Dương Lăng thở phào nhẹ nhõm, bèn vội bước qua nói nhỏ vài câu. Ngũ Hán Siêu thoáng nhìn y với vẻ ngạc nhiên xen lẫn nghi ngờ, liền đó vẫy gọi hai tay thị vệ mặc giáp lại, căn dặn mấy câu. Hai người bọn họ xoay người chạy biến đi, không lâu sau đã nghe thấy tiếng quân sĩ hò hét nổi lên khắp nơi, vô số binh sĩ ùa vào toà nhà.
Dương Lăng tức thì nghiêm mặt, đanh giọng quát:
- Bên ngoài đã bị bản quan bao vây. Các thị vệ lập tức đi tìm đại nhân nhà mình, bảo vệ cẩn thận, không được để xảy ra sơ suất gì!
Hán Siêu, cho quân vây “Diễm Vân Lâu” lại, bắt lấy tú bà Hồng Cô cho ta!
Liễu Phi Vũ cả kinh, giận dữ nói:
- Ngươi... ngươi gạt ta?
Dương Lăng bật cười khanh khách, quay sang Liễu Phi Vũ bảo:
- Cô yên tâm! Nếu như những gì cô nói là thật, bản quan quyết sẽ không trị tội cô. Thế nhưng bản quan sẽ không tha cho tú bà Hồng Cô trong tửu lâu này!
Nói rồi y lại quay sang Ngũ Hán Siêu dặn dò:
- Liễu cô nương là nhân chứng quan trọng, phái người đưa cô ta về bảo vệ cẩn thận!
Ngũ Hán Siêu khoát tay, hai thị vệ liền xông tới nhấc bổng Liễu Phi Vũ lên lôi đi, mặc kệ cô nàng la hét. Lúc này mấy tay tướng quân say rượu trong sảnh cũng đã tỉnh lại, trông thấy vậy thì trố mắt ra nhìn, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Hiện tại Dương Lăng có muốn cũng không dám nghĩ tới Hồng Nương Tử, và không biết phải đối diện với tình huống hôm nay thế nào. Y lại sợ Liễu Phi Vũ sẽ nói xằng nói xiên chuyện ban nãy ra trước mặt mọi người, lúc này thấy cô nàng bị tâm phúc của mình mang đi khuất mới thở phào một hơi. Y vội vã vừa cười trừ vừa giải thích với mấy vị tướng quân mấy câu, rằng y bị Hồng Cô hạ dâm dược, cho nên muốn đưa mụ ta đi tra hỏi.
Mấy tay tướng quân đó không biết sự tình nghiêm trọng thế nào. Nghe xong thì cả bọn bật cười ha hả, lè nhè nịnh hót nào là Dương khâm sai khoẻ như rồng, mạnh như hổ, chơi gái còn cần đến thuốc để trợ hứng sao? Tú bà đó rõ là muốn vuốt đuôi mà vuốt phải đùi! Miệng nịnh nhưng trong lòng các vị tướng quân nọ lại cảm thấy Dương Lăng làm to chuyện quá đáng, điều động binh mã bao vây tửu lâu như thế này thì có phần "chuyện bé xé ra to", chẳng qua cả bọn vẫn không dám nói ra miệng mà thôi.
Đám tướng quân say rượu này đều không phải là loại mê nữ sắc, nay việc đã ồn ào đến như vậy rồi nên cả bọn bèn loạng choạng lắc lư cáo từ, dẫn thân binh nhà mình ra về.
Dương Lăng không biết chuyện hôm nay hàm chứa bao nhiêu âm mưu, sợ rằng quan viên trong tửu lâu có người bị hại, vì vậy cho gọi toàn bộ binh tướng của bọn họ vào đưa bọn họ về nhà. Nửa đêm bị đánh thức dậy, lại nghe lý do không rõ ràng, các vị đại nhân đều cảm thấy Dương Lăng làm vậy có phần quá lố. Nhưng nếu vị khâm sai này đã muốn biểu lộ sự thanh liêm như vậy, bọn họ cũng không tiện nán lại thêm nữa, bèn lũ lượt cáo từ ra về.
Mấy chục vị quan viên trong toà nhà, cộng thêm thân binh cận vệ khiến cho khung cảnh trở nên hết sức hỗn loạn. Nhưng Dương Lăng phải lo lắng đến quá nhiều thứ, vừa sợ quan viên phân tán các nơi sẽ có người bị hại, lại lo tú bà Hồng Cô nọ sẽ thừa cơ bỏ trốn, nên đâu thể nào trong địa bàn của người khác mà âm thầm lặng lẽ đưa tiễn đám đại nhân này đi khỏi rồi mới lùng bắt Hồng Cô?
Cho nên hiện tại y cũng chỉ đành dùng tạm lý do này để ứng phó. Lợi dụng lúc hỗn loạn, Trương Dần âm thầm căn dặn gã pháp sư tâm phúc cải trang làm quan trung quân nọ mấy câu, rồi cũng tiến lên bắt chuyện với Dương Lăng một hồi, đợi khi thấy gã quan trung quân nọ trở về gật đầu ra hiệu với hắn, hắn mới chắp tay cáo từ.
Vất vả tống tiễn các vị quan viên xong, đại sảnh liền trở nên vắng vẻ đến thê lương. Chỉ còn lại binh mã của Dương Lăng và đám nô bộc, tú bà, nha hoàn, kỹ nữ và chủ kỹ viện bị tập trung dưới sảnh, chỉ có điều vị tú bà Hồng Cô là không biết đã đi đâu mất dạng. Ngũ Hán Siêu sai thị vệ vốn thuộc Nội xưởng gọi mấy tay nô bộc dẫn đi lần lượt lục soát khắp nơi.
Dương Lăng quan sát sắc mặt lúc xanh lúc trắng của người chủ kỹ viện. Y thấy bà này là một phụ nữ luống tuổi có khuôn mặt phúc hậu, da dẻ mịn màng, đeo vàng xỏ bạc, liền chỉ mụ bảo:
- Ngươi! Tên là gì? Bước lên phía trước trả lời!
Mụ chủ run lẩy bẩy nhào tới quỳ mọp xuống đất, khóc rú lên:
- Đại nhân! Nô tì là Thủy Diệp Tử, là người chủ của Diễm Vân Lâu này, xin đại lão gia xét hỏi.
Dương Lăng hừ lạnh, hỏi:
- Người là người nơi nào? Kinh doanh Diễm Vân Lâu được bao năm rồi? Hồng Cô làm cho tửu lâu của ngươi được bao lâu rồi?
Thủy Diệp Tử quệt lau nước mắt nước mũi rồi đáp:
- Đại nhân, nô tì là người Đại Đồng, năm nay năm mươi bảy tuổi, từ nhỏ đã bán thân làm kỹ nữ cho Trạng Nguyên Lâu. Hai mươi ba năm trước nô tì tự chuộc thân rồi mở Diễm Vân Lâu này, bấy lâu nay không hề dám làm xằng làm bậy gì cả, đại nhân! Hồng Cô đó không phải là người bản xứ, hai năm trước đến Diễm Vân Lâu, vốn nhận làm sai vặt. Do nô tì thấy ả nhanh mồm nhẩu miệng, lại rất biết cách đối nhân xử thế nên đề bạt ả làm quản sự. Nào ngờ loại trời đánh đó lại ăn phải gan hùm mật gấu, dám hạ dược với đại nhân. Ôi... hu... hu... ôi...
Dương Lăng nghe bà già này diễn màn khóc lóc nước mắt nước mũi ràn rụa, không khỏi lấy làm kinh tởm, khoát tay bảo:
- Thôi, thôi đi! Đừng khóc lóc ỉ ôi nữa! Chỉ cần việc này không liên quan tới ngươi, bản quan sẽ không đổ vạ cho người vô tội đâu.
Y nghĩ ngợi một lúc rồi lại hỏi:
- Thủy Diệp Tử! Bản quan hỏi ngươi: việc đãi tiệc hôm nay có những ai biết được?
Thủy Diệp Tử hầu hạ người khác lâu năm, làm gì thật sự ở bẩn như vậy. Các trò hề khi nãy đều chỉ nhằm khiến cho Dương Lăng chán ghét, không quở mắng nặng nề mụ ta mà thôi. Mụ vẫn không dám không đáp thật khi nghe y hỏi, nên vội suy nghĩ cẩn thận rồi đáp:
- Buổi chiều hôm qua nô tì nhận được thiệp của Trương đại nhân, biết rằng phải chiêu đãi hơn trăm vị quan lớn, liền vội vã đặt mua các loại đồ ăn thượng đẳng, quét dọn toàn bộ tửu lâu, bảo đám cô nương chuẩn bị thật tốt, lại thông báo cho khách quen hôm nay đừng đến...
Dương Lăng nghe xong liền nghĩ thầm: "Thôi! Hơn trăm vị quan viên, trên nghìn thân binh, rồi toàn bộ trên dưới Diễm Vân Lâu, lại thông báo cho khách làng chơi của tửu điếm rồi đi mua sắm đồ ăn thức uống,… Tiệc rượu hôm nay e rằng cả nửa thành Đại Đồng đã biết. Xem ra việc tra hỏi những người nắm rõ tình hình không có mấy hy vọng rồi.
Việc vị cô nương nọ là con nhà quan lại ắt không giả, bởi một khi tra rõ thì khó có thể gạt được người khác. Nhưng lạ là lạ ở chỗ quan sát sắc mặt thì trông cô nàng không giống như đã biết chuyện trong rượu có thuốc nhuyễn cốt. Nếu như thật sự có một vị tiểu thư nhà quan cầu xin giúp nàng giả làm kỹ nữ, vị Hồng Cô nọ đã lăn lộn trong kỹ viện ít nhất hai năm, không thể nào mụ ta không biết cô nương đó có thân thế thanh bạch, cao quí như vậy mà dám dụ dỗ làm kỹ nữ là tội rất lớn.
Cho dù mờ mắt vì lợi lớn, ít nhất cũng không có lý gì mà đã bỏ thuốc khách làng chơi lại hạ thêm dược cô gái vốn đã tự nguyện hiến thân. Phải chăng trong quan trường có kẻ muốn bày mưu hại mình? Với tội danh là gì?
Chơi gái là chuyện phong lưu mà thôi! Luật Đại Minh đã không còn nghiêm khắc như năm xưa nữa, huống hồ mình đang được thánh thượng sủng ái, chuyện cỏn con thế này dứt khoát không thể lật đổ được mình.
Cưỡng dâm tiểu thư nhà quan lại? Bọn họ có thể thuyết phục con gái nhà lành chịu đóng trò sao? Hơn nữa, đây là nơi nào chứ? Một vị thiên kim tiểu thư con nhà quan chạy đến nơi đây làm gì? Đầy rẫy những sơ hở lớn như vậy, không tự đào hố chôn chính mình đã là may lắm rồi còn hòng vu tội cho ai? Người nào lại ngu xuẩn đến vậy?
Vậy thì lý do thật sự là gì? Hay là mình đa nghi, vị tiểu thư này thật sự muốn hiến thân cứu cha và mụ tú bà đó thật sự gan lớn trùm trời? Thực tế có rất nhiều truyện hoang đường và ly kỳ xảy ra trên đời. Có lẽ mình thật sự đã quá đa nghi chăng?"
Ngay khi Dương Lăng bắt đầu dao động với phán đoán của mình, hai tay thị vệ chợt chạy ào vào, thở hổn hển báo:
- Bẩm đại nhân! Trong nhà kho nhỏ chứa đồ lặt vặt dưới thang gác sau nhà vừa phát hiện có một xác chết nữ bị người ta đâm từ sau lưng. Tạp dịch trong toà nhà đều xác nhận người này chính là Hồng Cô!
Dương Lăng nhảy dựng lên: “Hồng Cô chết rồi? Như vậy chuyện này quả thực hết sức lạ thường, quyết không đơn giản! Nếu đây không phải là âm mưu lớn, cớ gì phải giết người diệt khẩu? Mình mới vừa ra lệnh bắt người, kẻ đó liền bị giết chết! Muốn đụng đến mình, bất kể là xuất phát từ mục đích gì, xem ra nhất định là người trong quan trường. Nhưng khi ấy trong sảnh ai cũng là kẻ đáng nghi cả, vậy biết bắt bớ ra làm sao?
Mục đích! Việc đầu tiên cần làm là phải biết được mục đích của bọn chúng. Khi đó việc truy tìm kẻ địch náu mình trong bóng tối sẽ được khoanh vùng rõ ràng, dễ phát hiện hơn. Vị cô nương Liễu Phi Vũ đó xem ra rất ấu trĩ, hẳn sẽ không phải là nhân vật quan trọng nhưng nhất định là một con cờ quan trọng của đối phương. Cô nàng sẽ không thể nào không biết gì cả!”
Chắp tay sau lưng đi lại trong phòng mấy lượt, chợt Dương Lăng ngẩng đầu quay về phía bà chủ Thủy Diệp Tử cười ngạo nghễ:
- Thủy lão bản, thực có lỗi! Hôm nay tuy được bà chiêu đãi nhưng ngay trong tửu lâu của bà xảy ra án mạng. Hơn nữa kẻ bị giết lại có quan hệ đến vụ trọng án, không thể không mời các vị về tra hỏi rồi.
Đoạn y đưa mắt ra hiệu với Ngũ Hán Siêu rồi nói tiếp:
- Ha ha ha! Vất vả cho mọi người rồi. Đóng cửa nghỉ ngơi dăm bữa, không ai chết đói được đâu! Rồi sẽ trở lại bình thường thôi!
Tức thì đám quan binh hung hãn như cọp như sói xông lên. Trong sảnh là một bầy gà mái rụt rè, trong đó không ít những thiếu nữ tuổi xuân mơm mởn thướt tha lộng lẫy. May nhờ kỷ luật Nội xưởng rất nghiêm, không có phiên tử nào dám thừa cơ giở trò, cho nên không có nhiều cô nương la thét vì sợ hãi lắm.
Dương Lăng kéo ghế ngồi, chợt chạm phải mảnh vải cất vào trong ống tay áo khi nãy, bèn lặng lẽ lấy ra xem. Thoạt mới nhìn thì y nhíu mày, nhìn kỹ một hồi mới chợt bật cười phì, cười xong lại nghĩ: "Không ngờ giữa mình và mã tặc phản nghịch lại có mối quan hệ phức tạp như vậy, hơn nữa người ta còn là phụ nữ đã có chồng". Thế là sắc mặt không khỏi trở nên u sầu, y thở dài sườn sượt.
Ngũ Hán Siêu thấy đại nhân mình tay cầm mảnh vải, thoạt đầu nhíu mày trầm tư, tiếp đến thì nhoẻn miệng cười, sau cùng mặt lại như quả mướp đắng, thì cũng tò mò lặng lẽ sáp lại gần liếc nhòm.
Mảnh vải được bày hờ hững trên vạt áo của Dương Lăng, may nhờ Ngũ Hán Siêu tinh mắt nên nhìn thấy được rõ ràng. Chàng thấy trên đó vẽ bốn hình vẽ đơn giản màu đỏ: trên cùng là một đôi môi, kế bên là một trái tim, bên dưới lại là một đôi môi, bên cạnh lại là một thỏi vàng màu đỏ.
Ngũ Hán Siêu rất lấy làm kỳ lạ: “Thiên thư gì thế này? Không phải là hai cái miệng, một trái tim, một thỏi vàng sao? Vẻ mặt của đại nhân như vậy, chẳng lẽ đã nhìn thấy manh mối gì rồi à?”
Chàng ta cau mày suy nghĩ thật lâu, nghĩ đến nát óc vẫn không hiểu ra thâm ý trong đó...
*****
Trốn khỏi "Diễm Vân Lâu", Thôi Oanh Nhi hoang mang đau đớn chạy lang thang một hồi mới tránh vào bóng râm dưới bức tường cao của một ngôi nhà lớn. Nàng cảm thấy cả người lạnh run, không dám lộ diện ngay cả dưới ánh trăng.
Sao nay lại ra nông nỗi này? Mình vốn là hảo hán lục lâm tiếng tăm vang dội, là thủ lĩnh sơn trại người người phục tòng, khắp tam sơn ngũ nhạc có ai không tin phục? Là nữ trung hào kiệt ra vào Thái Hành sơn, đám cướp đều phải cúi đầu. Xưa nay mình quang minh lỗi lạc, ngửa mặt không thẹn với đất trời, cúi mặt không hổ với phu quân, nay còn mặt mũi nào mà đi gặp Dương Hổ, mà đi gặp cha mẹ đây?!!
Mãi thật lâu sau Thôi Oanh Nhi mới bình tĩnh lại. Nàng thầm nghĩ: "Dương Lăng là người xem trọng lời hứa lại hổ thẹn với mình, ắt sẽ thủ tín. Sau hôm nay, chỉ cần Dương Hổ không rắp tâm tạo phản nữa, y sẽ không làm gì bất lợi với bá tánh Bá Châu. Có y chiếu cố, sơn trại cũng sẽ không bị chèn ép quá gắt gao nữa.
Hổ ca chuộng sĩ diện, vạn lần không thể huynh ấy biết được chuyện này. Mình sẽ đi gặp huynh ấy lần nữa, để cho huynh ấy khỏi đổ cái chết của mình lên người Dương Lăng rồi lại vướng thân vào mà mất mạng. Rồi sau đó mình sẽ tìm một nơi nào đó tự sát để chấm dứt mọi thứ."
Thôi Oanh Nhi lau khô lệ nơi khoé mắt. Nàng đoán Hoắc Ngũ Thúc không trà trộn được vào Diễm Vân Lâu hoặc không tìm được nơi ở của Dương Lăng cho nên đã không công ra về. Do đó nàng lại cẩn thận né tránh phu canh và quan binh tuần đêm, trở về trang viên của Vương Long.
Từ đầu đến cuối không đến hai canh giờ. Lúc xuất phát thì Hồng Nương Tử hăng hái bừng bừng, cho dù đối diện với thiên quân vạn mã cũng không sợ, nay không ngờ lại có cảm giác không dám gặp mặt ai. Càng gần tới chỗ ở bước chân của nàng càng do dự, thật lâu sau mới hồi phục tâm tình. Kéo ngay vạt áo, vuốt sơ tóc tai, nàng khoác lên dáng bộ ung dung chậm rãi bước vào phòng.
Thấy trong phòng đang có nến cháy, Thôi Oanh Nhi giật mình thất kinh. Từ lúc vào ngụ trong này, tuy rằng ở nơi nhà cao cửa rộng này đốt một ít nến cũng sẽ không bị người ngoài trông thấy, nhưng hai người vẫn không dám tùy tiện thắp nến. Sao hôm nay Ngũ Thúc lại châm đèn?
Hồng Nương Tử lật đật chạy vào, kinh hãi thấy Hoắc Ngũ Thúc đang ngồi bệt dưới đất, lưng dựa vào mép giường, trên mặt đất có bãi máu nôn đen thẫm. Nàng cả kinh, vội hỏi:
- Ngũ Thúc, người bị làm sao vậy?
Vừa hỏi nàng vừa chạy ào tới đỡ lấy lão. Ánh mắt Hoắc Ngũ Thúc đang u ám, vừa trông thấy nàng vào ánh mắt chợt sáng lên, lão cả mừng gọi:
- Oanh Nhi? Ta còn tưởng con thấy ám ký của ta nên đã rời khỏi Đại Đồng rồi chứ? Sao con vẫn... vẫn chưa đi?
Thôi Oanh Nhi vội cầm lấy cổ tay lão, vừa bắt mạch vừa đáp:
- Con... con đã thấy kí hiệu của thúc thì làm sao mà yên tâm cho được? Cho nên con đã ra ngoài... ra ngoài tìm thúc, lòng vòng nửa đêm không thấy bóng dáng của thúc đâu, bèn trở về... Ngũ Thúc... thương thế của thúc...
Vừa nói đến đây, nàng chợt kinh hãi kêu lên. Mới bắt mạch, nàng liền dò thấy tâm mạch của Hoắc Ngũ Thúc đã bị phế cả, cho dù là thần tiên cũng khó lòng cứu được. Hoắc Ngũ Thúc bật cười to, lại thổ ra một búng máu tươi, rồi hổn hển:
- Ngũ Thúc cả đời làm cường đạo, một đôi ưng trảo vặn gãy không biết bao nhiêu cái cổ, hôm nay có chết cũng là đúng ngày, có gì đáng buồn chứ? Con về thì tốt rồi! Ngũ Thúc chỉ lo phải chết lẻ loi trơ trọi ở nơi này, không thể được chôn cất tử tế, trở thành cô hồn dã quỷ lang thang vất vưởng.
Nói rồi lão run rẩy vươn tay vuốt nhẹ mái tóc Thôi Oanh Nhi. Môi Thôi Oanh Nhi run run, lệ nóng lăn dài trên đôi má ngọc. Hoắc Ngũ Thúc nói tiếp:
- Ngũ Thúc không xong rồi! Con về nói cho đám huynh đệ cũ một tiếng, rằng Hoắc Lão ngũ đi xuống âm tào địa phủ trước, đánh cướp lấy mấy ngọn núi, đợi chúng huynh đệ cùng tới an cư. Ha ha ha! Con đừng khóc nữa! Chốc nữa chôn Ngũ thúc rồi, con hãy mau chóng rời khỏi đây tới thôn Hình. Sau này... đừng có như con nít nữa...
Thôi Oanh Nhi rơi lệ gật đầu, thút thít đáp:
- Ngũ Thúc, ai đã khiến cho thúc bị thương vậy? Thúc hãy nói cho con, con phải báo thù cho thúc. Diễm Vân Lâu kiếm đâu ra cao thủ như vậy chứ?
Nhớ lại võ công xuất thần nhập hoá của tay tướng quân có vóc người hơi mập nọ, lòng Hoắc Ngũ Thúc vẫn còn cảm thấy rét lạnh. Công phu kẻ nọ so với Thôi lão đại phải còn cao hơn ba phần. Oanh Nhi tuy là kỳ tài tập võ, nay có thể nói là trò giỏi hơn thầy, nhưng con bé há có thể là đối thủ của tên tướng quân không rõ tên họ đó sao?
Triều đình là nơi ngọa hổ tàng long, có trời mới biết được trong quân đội còn có bao nhiêu cao thủ như vậy, không thể khinh thường được. Oanh Nhi đơn thương độc mã, lại là một đứa con gái, nếu chẳng may sơ suất rơi vào trong tay đám tửu sắc đó...
Ánh mắt Hoắc Ngũ Thúc chợt loé lên, rồi lão cố lắc đầu mỉm cười nhằm che giấu:
- Con bé này, sao biết thúc đã đến "Diễm Vân Lâu" vậy? Ta... ta vốn chỉ muốn đi xem thử có cơ hội ra tay hay không thôi, nhưng nửa đường... chạm phải một kẻ dạ hành. Hai bên không rõ lý lịch của nhau, đều sinh địch ý, thế nên... nên đã hồ đồ đánh luôn. Ngũ Thúc bản lĩnh không bằng người... khụ khụ khụ...
Vết máu đen sì chậm rãi men theo khoé miệng lão chảy ra. Tuy Thôi Oanh Nhi thấy lão bị thương nặng như vậy nhưng trong lòng vẫn còn mang chút hi vọng, nàng bèn vội vạch vạt áo của Hoắc Ngũ Thúc ra. Vừa kéo ra, nàng đã thấy trên ngực lão một dấu chưởng hằn rõ năm ngón đen ngòm.
Thôi Oanh Nhi cả kinh. Ngày trước khi cùng nhị thiếu chủ Lý Đại Nghĩa so chiêu nàng đã từng trông thấy độc chưởng như vậy. Lúc Dương Hổ mang Ngũ Hán Siêu bị thương vào kinh nàng lại mục kích lần nữa. Ngũ Thúc ẩn náu trong núi rừng lâu năm, không biết môn võ công này nhưng nàng lại nhận biết rõ ràng. Nàng buột miệng kêu lên:
- Vết chưởng này... đây là... đây là công phu độc môn Độc Sa Chưởng của giáo chủ Di Lặc Lý Phúc Đạt!
Lấy hết tinh thần và sức lực để nói những lời đó với nàng, hơi thở Hoắc Ngũ Thúc càng lúc càng mỏng. Nhưng vừa nghe Hồng Nương Tử nói vậy lão chợt run bắn người, cố gắng suy nghĩ: "Giáo chủ Di Lặc giáo Lý Phúc Đạt? Hóa ra... Hóa ra hắn náu mình trong quân đội. Bản lĩnh thật lớn! Khó trách bất luận là người triều đình hay kẻ thù Di Lặc giáo năm xưa đều không tìm ra được hắn. ‘Đại ẩn là ẩn giữa triều’ (1), có ai ngờ được một vị đại quan của triều đình lại chính là khâm phạm đang bị truy nã chứ?"
Thân thể Hoắc Ngũ Thúc run lên vì kích động. Lão bấu chặt lấy tay Thôi Oanh Nhi, thở dốc. Lão muốn thổ lộ sự thật với nàng, kể lại phát hiện của mình, nhưng lại chỉ có thể từ trong cặp môi đang run rẩy thều thào:
- Lý... Phúc Đạt... trốn... trốn... trong “quần”...
Lúc lão nói đến chữ "quân", khí huyết xông ngược khiến cho khí lực mất hết, chữ "quân" bị phát âm thành chữ "quần" (nghĩa là đám/bầy/nhóm,…). Liền đó lão "hự" một tiếng, máu miệng trào ra ồng ộc, hai mắt trợn trừng, bỏ mình tuyệt khí.
- Ngũ Thúc! Ngũ Thúc?
Thôi Oanh Nhi gục mặt xuống gối lão khóc rống một trận. Ánh trăng sáng ngời như ganh đua với tuyết sương, rọi vào trong căn phòng trống rỗng, lạnh lẽo thê lương. Một người con gái đang gục đầu khóc ngất bên một thây ma.
Trời còn chưa sáng, sĩ tốt đi tuần trong thành đã có phần mệt mỏi. Một đội quan binh đang ôm trường thương chậm rãi đi trên tường thành. Bỗng trong đội có một tay binh sĩ trỏ tay về phía xa kêu lên:
- Mau nhìn kìa! Mau nhìn kìa! Trong thành cháy rồi!
Đám quan binh chen nhau tới mép tường thành, ngước mắt trông theo. Có người la lên:
- Úi chao, con đường đó không phải là chỗ phủ họ Vương sao? Là nhà của Vương bán nhai đó, đã bị niêm phong từ lâu rồi mà, sao lại cháy vậy? Lửa cháy to quá!
Nhân cơ hội này, một bóng người nhanh nhẹn từ một lỗ châu mai trèo lên, thoắt cái đã băng qua đầu thành rộng tới mấy trượng. Bóng người nhấn một tay lên lỗ châu mai, phi thân nhảy ra khỏi tường thành, nằm lại nơi bàn tay ấn xuống là một chiếc móc câu đen nhánh.
Trên tường thành cao cao, sợi dây thừng chắc chắn buộc vào móc câu nọ khe khẽ đong đưa. Trên tường thành thẳng đứng như gương cao tới năm trượng, một bóng người khéo léo như vượn thoắt cái đã leo xuống dưới thành. Người nọ chạy dọc theo chân tường một hồi rồi náu mình vào trong bóng râm dưới thành...
*****
Chú thích:
(1): Có nhiều dị bản: “Tiểu ẩn ẩn vu dã, trung ẩn ẩn vu thị, đại ẩn ẩn vu triêu“ (Tiểu ẩn là ẩn dật ở núi rừng, trung ẩn là ẩn ở giữa chợ, đại ẩn là ẩn ở ngay chốn triều đình);
“Tiểu ẩn tại sơn lâm, đại ẩn vu thị triêu” (Tiểu ẩn ở sơn lâm, đại ẩn ở chốn triều đình).
Có nguồn ghi “Đại ẩn ẩn vu triêu, trung ẩn ẩn vu thị, tiểu ẩn ẩn vu dã“ có xuất xứ từ “Cổ Huấn” của Khổng Tử.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.