Quyển 7 - Chương 865: Dòng chảy ngầm hoạt động (1)
Nguyệt Quan
17/05/2018
Nếu có được Tây Bá Lợi Á thì có thể đi theo đường bộ đặt chân tới Bắc
Mĩ, sau đó thuận lợi tới Nam Mỹ. Vận mệnh thế giới của hậu thế sẽ vì thế mà biến đổi lớn, ít nhất không còn xuất hiện nước Nga và nước Mỹ hùng
mạnh nữa, còn đế quốc Trung Hoa sẽ trải dài trên ba châu lục lớn là Á,
Âu, Mĩ.
Đương nhiên, Dương Lăng cũng không quên phương nam, chiếm được Malacca, Di Châu trú thương, thúc giục thương thuyền liên tục mở rộng ra khu vực Đại viễn dương, phát hiện châu Úc không xa lắm. Mục tiêu rộng lớn như thế, sau khi Dương Lăng ổn định trong nước, nỗ lực phát triển mạnh công thương thì cũng không khó thực hiện.
Vấn đề duy nhất hiện giờ chỉ có một, đó chính là nhân khẩu. Dân số Đại Minh so với giang sơn tương lai đồ sộ này rõ ràng là rất rất ít. Dương Lăng chuẩn bị trở về quan nội sẽ đề nghị Hoàng đế bệ hạ khuyến khích sinh sản, sản xuất lương thực và thông thương mở biển hiện giờ, cùng với sự phát triển kinh tế mức độ lớn sẽ cung cấp nền tảng kinh tế dồi dào.
Đồng thời, tỷ lệ chết non giờ quả thực quá cao, phải tổ chức một nhóm danh y để nghiên cứu ra biện pháp y tế chữa bệnh hoàn chỉnh cho trẻ nhỏ từ lúc mang thai, sinh đẻ, bú mớm đến khi trưởng thành, giảm tỷ lệ tử vong cao của trẻ.
Vốn định giải quyết vấn đề thảo nguyên, làm một vương hầu nhàn tản, cùng đám thê thiếp xinh đẹp du sơn ngoạn thủy, Uy Quốc công Dương Lăng vui vẻ cả đời đã có một mục tiêu lớn hơn trong lòng, ý chí chiến đấu một lần nữa sôi sục.
Từng chỉ muốn rời khỏi Dương gia bình nghèo khổ, trong thời gian sinh mạng ngắn ngủi của mình, hắn muốn kiếm chút sản nghiệp cho ái thê, để nàng không phải lo áo cơm sau này, khi hắn và Ấu Nương tay trong tay bước ra khỏi kênh sơn cùng, tuyệt đối chưa từng nghĩ có thể bước lên triều đường, kiếm vị trí quan bán chức, càng không nghĩ tới kế hoạch lớn như thế.
Ánh mắt và hoài bão của con người liên tục thay đổi theo mức tăng lên của thực lực và địa vị, hiện giờ, địa vị của hắn không gì so sánh được, sức sống bừng bừng trong nước. Từ một đại quốc, cường quốc hàng đầu thế giới, khi phát triển vùn vụt, mục tiêu của hắn cũng nhìn được thấy tương lai xa xôi.
Với hắn mà nói là như thế, với triều đình Đại Minh, với bá quan triều đình mà nói sao chẳng phải như thế? Sự phát triển công thương, giao lưu bốn biển, tất mở mang tầm mắt của họ, để cho đất nước đồ sộ này không còn yên ổn như hiện trạng, để họ hiểu Trung Quốc không phải là cõi yên vui hoàn mỹ duy nhất của thế giới. Tứ di tuyệt đối cũng không phải là man di dã nhân ở mảnh đất hoang vu không có giá trị và lạc hậu.
Theo đuổi động lực phát triển lợi ích, một khi thúc đẩy thành sự phát triển chủ động của quốc gia lớn mạnh này, mở rộng, thử hỏi thiên hạ bây giờ còn có thứ gì mà họ không thể chinh phục.
Nhưng mà muốn làm được tất cả điều này, bước đầu tiên là phải bình định phương bắc, nhổ bỏ được mấy cái đinh là Bá Nhan và Hỏa Si, hơn nữa ổn định được thảo nguyên này. Muốn làm được điều này, Đóa Nhan Tam Vệ là một thành viên của tộc người Mông Cổ, một lực lượng quân sự lớn mạnh nhất quan ngoại, phải được chỉnh hợp, hiệu lệnh thống nhất và nắm chắc triều đình trong tay.
Bao nhiêu lực lượng hùng mạnh xuất phát từ diệt vong ở trong nội chiến? Nhỏ là tới Đóa Nhan Tam Vệ, lớn là đế quốc Đại Minh, cho nó một cơ hội cường thịnh, nếu không thể cho nó mộ mục tiêu rộng lớn hướng ra ngoài, vậy thì sự lớn mạnh lực lượng cuối cùng chỉ có thể dùng cho tiêu hao bên trong.
Từ chỗ Thành Khởi Vận, Dương Lăng hiểu được tình hình phương bắc tiến từng bước, hiện giờ mấy tiểu Hãn quốc Thát Đát của Tây Bá Lợi Á đang diễn ra nội chiến không ngừng, mà nguyên nhân lại là vì kẻ sai khiến Vương hậu của đế quốc La Tư liên tục châm ngòi. Đến nỗi bất cứ tiểu Hãn quốc nào đều lớn mạnh hơn nhiều so với tiểu Hãn quốc của La Tư, hiện giờ đang chìm trong nội chiến liên miên.
Ước chừng lại mất khoảng mười năm nữa, những tiểu Hãn quốc này có thể không chịu nổi thay đổi trong nội chiến. Dương Lăng lại không hiểu tình hình lịch sử đế quốc La Tư đông chinh, tiêu diệt những Hãn quốc này, tuy nhiên nhìn vào những tin tình báo đó, chỉ sợ La Tư nhỏ bé sẽ trở thành nước Nga rộng lớn, chiếm cứ vùng Tây Bá Lợi Á khổng lồ, đây chính là nguyên nhân chính.
Tuy nhiên, Vương hậu xinh đẹp tối cao xuất thân từ huyết thống hoàng tộc châu Âu, công chúa Tác Phi Á bái chiếm Hoàng đế cuối cùng của Đế quốc, sợ là phải làm mai mối cho người khác. Người cầm quyền chính của Đại đế quốc phương đông đã không còn coi nơi này là mảnh đất cằn sỏi đã nữa. Dương Lăng đã giương mắt hổ với nơi này.
Vương hậu bệ hạ xinh đẹp cao nhã này hoặc có lẽ vào đúng lúc nàng đang đắc chí với mưu thành của mình thì sẽ nhìn thấy một người phương Đông anh tuấn tên là Dương Lăng, áo mãng đai ngọc xuất hiện trong buổi yến tiệc cung đình của nàng, hơn nữa còn thịnh tình mời vị Vương hậu bệ hạ xinh đẹp cao nhã này cùng nhảy một điệu, còn về chuyện mời nàng nhảy điệu Đại ương ca hay Valse thì phải xem tâm tình của vị quý tộc phương Đông này.
Hiện giờ, Dương Lăng đã xuất phát tới Đóa Nhan Tam Vệ.
Tin tức được công khai là nghi trượng của Uy Quốc công Đại Minh đang hướng tới sông Cổn Hà. Hắn sẽ tới đó gặp các thủ lĩnh của Nô Nhi Can Đô Ti, để tiếp đãi vị Quốc công tôn quý này, thủ lĩnh của Nô Nhi Can Đô Ti không thể tham gia lễ hội Naadam của Ngân Kỳ nữ vương được, vậy là mấy Luyện chỉ huy sư Ngột Giả Vệ gần đây đã thuận lý thành chương nhận được chỉ lệnh của ‘Nô Nhi Can Đô Ti’, muốn họ tới tham gia lễ hội Naadam do Đóa Nhan Tam Vệ tổ chức, hơn nữa còn chúc phúc cho lễ đính hôn của Ngân Kỳ nữ vương, bởi vì vị hôn phu của nàng sẽ xuất hiện trong sự kiện lần này.
Luyện Vân Thư dẫn theo ba ngàn tinh binh, mục đích thực tế của họ lại là hô ứng cho Dương Lăng, lấy sáng làm tối, kì thực là bảo đảm cho sự an toàn của hắn. Còn bản thân Dương Lăng thì đóng giả là một đại khách thương, lễ hội thế này cơ bản là cơ hội tốt để buôn bán làm ăn.
Hiện giờ các bộ lạc thảo nguyên ở quan ngoại không ai không biết hai hành thương đại giả có thực lực lớn mạnh nhất. Một là Hàn Lâm đang phát triển sang Tây Vực và bộ tộc Ngõa Lạt, căn cơ của y ở đại đồng. Người kia chính là Thành Khởi Vận, căn cơ của nàng ở Liêu Dương Vệ, phạm vi kinh doanh lan rộng tới Nữ Chân tam bộ, Đóa Nhan tam bộ, bộ lạc Thát Đát của Bá Nhan, thậm chí cả Triều Tiên và Đông Doanh.
Đương nhiên, những bộ lạc quan ngoại này không hiểu được thân phận và danh tính thật sự của họ, nhưng ai nấy đều rất hữu hảo với các thương nhân, còn chủ động chịu trách nhiệm bảo vệ an toàn cho họ, điều này khiến Thành Khởi Vận rất chắc chắn về an toàn của Dương Lăng.
Bởi vì chỉ cần sống một thời gian ở quan ngoại thì người Hán nào cũng đều biết đến hiện tượng người Mông Cổ khát hàng dệt may, lương thực, công cụ, đồ sắt và đồ dùng gia đình của người Hán đến thế nào. Vào mùa đông xuân lúc giao dịch lương thực đứt đoạn, thậm chí có dân du mục dùng cả miếng da thú, thậm chí cởi cả áo da trên người chỉ để đổi lấy một chút lương thực, đỡ cơn đói một ngày.
Đối với nồi sắt mà họ thiếu cấp thiết, thậm chí có người dùng nồi Mã dịch mà vẫn không được. Bởi vì triều đình sợ bọn họ có được sắt trong tay sẽ dùng để luyện binh khí, vì thế vô cùng thận trọng khi phát những thứ này ra. Trên thực tế bọn họ căn bản không hiểu sao luyện, nồi sắt hỏng rồi thì nghĩ mọi cách để sửa lại, nêu hỏng tới mức gỉ nát thì đành vứt đi, đến nỗi với dân du mục nghèo khổ bình thường có khi mấy nhà cùng dùng chung một cái nồi để nấu đồ ăn.
Thậm chí có nhà tách hộ gả con gái, còn phá một cái nồi ra làm đôi, coi nó là một của hồi môn quý giá nhất, từ đó mỗi nhà dùng nửa chiếc nồi để nấu thức ăn. Khi bọn họ cướp bóc biên giới hiển nhiên cực kỳ hung ác tàn bạo, nhưng khi du mục trên thảo nguyên, giãy giụa mưu sinh với trời đất thì cũng chưa hẳn là không đầy bụng chua xót.
Về phần vải vóc, đặc biệt là trà bánh mà họ một ngày không thể thiếu được thì càng không phải Trung Nguyên sẽ không được. Những thương nhân mánh khóe thương thông như Hàn Lâm, Thành Khởi Vận có thể tránh được sự kiểm tra của quan phủ, vận chuyển đến cho họ những vật phẩm sinh hoạt cần thiết này, đổi lấy rất nhiều da lông và súc vật như trâu, dê, lừa của họ, cùng các sản phẩm chăn nuôi.
Đối với những bộ tộc du mục này, tự nhiên có cùng chí hướng, tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai làm tổn thương họ, đoạn tuyệt đường sống của mình. Vì thế những thương nhân có địa vị vốn rất thấp trong nội địa thì ở đây lại trở thành các Vương công quý tộc của Mông Cổ, rất tôn kính họ.
Kế hoạch của Dương Lăng từng nói qua một cách giản lược cho Thành Khởi Vận. Thành Khởi Vận không những phải lập tức nghĩ cách sắp xếp theo ý của Dương Lăng, đồng thời còn phải thay đổi kế hoạch ban đầu.
Đương nhiên, Dương Lăng cũng không quên phương nam, chiếm được Malacca, Di Châu trú thương, thúc giục thương thuyền liên tục mở rộng ra khu vực Đại viễn dương, phát hiện châu Úc không xa lắm. Mục tiêu rộng lớn như thế, sau khi Dương Lăng ổn định trong nước, nỗ lực phát triển mạnh công thương thì cũng không khó thực hiện.
Vấn đề duy nhất hiện giờ chỉ có một, đó chính là nhân khẩu. Dân số Đại Minh so với giang sơn tương lai đồ sộ này rõ ràng là rất rất ít. Dương Lăng chuẩn bị trở về quan nội sẽ đề nghị Hoàng đế bệ hạ khuyến khích sinh sản, sản xuất lương thực và thông thương mở biển hiện giờ, cùng với sự phát triển kinh tế mức độ lớn sẽ cung cấp nền tảng kinh tế dồi dào.
Đồng thời, tỷ lệ chết non giờ quả thực quá cao, phải tổ chức một nhóm danh y để nghiên cứu ra biện pháp y tế chữa bệnh hoàn chỉnh cho trẻ nhỏ từ lúc mang thai, sinh đẻ, bú mớm đến khi trưởng thành, giảm tỷ lệ tử vong cao của trẻ.
Vốn định giải quyết vấn đề thảo nguyên, làm một vương hầu nhàn tản, cùng đám thê thiếp xinh đẹp du sơn ngoạn thủy, Uy Quốc công Dương Lăng vui vẻ cả đời đã có một mục tiêu lớn hơn trong lòng, ý chí chiến đấu một lần nữa sôi sục.
Từng chỉ muốn rời khỏi Dương gia bình nghèo khổ, trong thời gian sinh mạng ngắn ngủi của mình, hắn muốn kiếm chút sản nghiệp cho ái thê, để nàng không phải lo áo cơm sau này, khi hắn và Ấu Nương tay trong tay bước ra khỏi kênh sơn cùng, tuyệt đối chưa từng nghĩ có thể bước lên triều đường, kiếm vị trí quan bán chức, càng không nghĩ tới kế hoạch lớn như thế.
Ánh mắt và hoài bão của con người liên tục thay đổi theo mức tăng lên của thực lực và địa vị, hiện giờ, địa vị của hắn không gì so sánh được, sức sống bừng bừng trong nước. Từ một đại quốc, cường quốc hàng đầu thế giới, khi phát triển vùn vụt, mục tiêu của hắn cũng nhìn được thấy tương lai xa xôi.
Với hắn mà nói là như thế, với triều đình Đại Minh, với bá quan triều đình mà nói sao chẳng phải như thế? Sự phát triển công thương, giao lưu bốn biển, tất mở mang tầm mắt của họ, để cho đất nước đồ sộ này không còn yên ổn như hiện trạng, để họ hiểu Trung Quốc không phải là cõi yên vui hoàn mỹ duy nhất của thế giới. Tứ di tuyệt đối cũng không phải là man di dã nhân ở mảnh đất hoang vu không có giá trị và lạc hậu.
Theo đuổi động lực phát triển lợi ích, một khi thúc đẩy thành sự phát triển chủ động của quốc gia lớn mạnh này, mở rộng, thử hỏi thiên hạ bây giờ còn có thứ gì mà họ không thể chinh phục.
Nhưng mà muốn làm được tất cả điều này, bước đầu tiên là phải bình định phương bắc, nhổ bỏ được mấy cái đinh là Bá Nhan và Hỏa Si, hơn nữa ổn định được thảo nguyên này. Muốn làm được điều này, Đóa Nhan Tam Vệ là một thành viên của tộc người Mông Cổ, một lực lượng quân sự lớn mạnh nhất quan ngoại, phải được chỉnh hợp, hiệu lệnh thống nhất và nắm chắc triều đình trong tay.
Bao nhiêu lực lượng hùng mạnh xuất phát từ diệt vong ở trong nội chiến? Nhỏ là tới Đóa Nhan Tam Vệ, lớn là đế quốc Đại Minh, cho nó một cơ hội cường thịnh, nếu không thể cho nó mộ mục tiêu rộng lớn hướng ra ngoài, vậy thì sự lớn mạnh lực lượng cuối cùng chỉ có thể dùng cho tiêu hao bên trong.
Từ chỗ Thành Khởi Vận, Dương Lăng hiểu được tình hình phương bắc tiến từng bước, hiện giờ mấy tiểu Hãn quốc Thát Đát của Tây Bá Lợi Á đang diễn ra nội chiến không ngừng, mà nguyên nhân lại là vì kẻ sai khiến Vương hậu của đế quốc La Tư liên tục châm ngòi. Đến nỗi bất cứ tiểu Hãn quốc nào đều lớn mạnh hơn nhiều so với tiểu Hãn quốc của La Tư, hiện giờ đang chìm trong nội chiến liên miên.
Ước chừng lại mất khoảng mười năm nữa, những tiểu Hãn quốc này có thể không chịu nổi thay đổi trong nội chiến. Dương Lăng lại không hiểu tình hình lịch sử đế quốc La Tư đông chinh, tiêu diệt những Hãn quốc này, tuy nhiên nhìn vào những tin tình báo đó, chỉ sợ La Tư nhỏ bé sẽ trở thành nước Nga rộng lớn, chiếm cứ vùng Tây Bá Lợi Á khổng lồ, đây chính là nguyên nhân chính.
Tuy nhiên, Vương hậu xinh đẹp tối cao xuất thân từ huyết thống hoàng tộc châu Âu, công chúa Tác Phi Á bái chiếm Hoàng đế cuối cùng của Đế quốc, sợ là phải làm mai mối cho người khác. Người cầm quyền chính của Đại đế quốc phương đông đã không còn coi nơi này là mảnh đất cằn sỏi đã nữa. Dương Lăng đã giương mắt hổ với nơi này.
Vương hậu bệ hạ xinh đẹp cao nhã này hoặc có lẽ vào đúng lúc nàng đang đắc chí với mưu thành của mình thì sẽ nhìn thấy một người phương Đông anh tuấn tên là Dương Lăng, áo mãng đai ngọc xuất hiện trong buổi yến tiệc cung đình của nàng, hơn nữa còn thịnh tình mời vị Vương hậu bệ hạ xinh đẹp cao nhã này cùng nhảy một điệu, còn về chuyện mời nàng nhảy điệu Đại ương ca hay Valse thì phải xem tâm tình của vị quý tộc phương Đông này.
Hiện giờ, Dương Lăng đã xuất phát tới Đóa Nhan Tam Vệ.
Tin tức được công khai là nghi trượng của Uy Quốc công Đại Minh đang hướng tới sông Cổn Hà. Hắn sẽ tới đó gặp các thủ lĩnh của Nô Nhi Can Đô Ti, để tiếp đãi vị Quốc công tôn quý này, thủ lĩnh của Nô Nhi Can Đô Ti không thể tham gia lễ hội Naadam của Ngân Kỳ nữ vương được, vậy là mấy Luyện chỉ huy sư Ngột Giả Vệ gần đây đã thuận lý thành chương nhận được chỉ lệnh của ‘Nô Nhi Can Đô Ti’, muốn họ tới tham gia lễ hội Naadam do Đóa Nhan Tam Vệ tổ chức, hơn nữa còn chúc phúc cho lễ đính hôn của Ngân Kỳ nữ vương, bởi vì vị hôn phu của nàng sẽ xuất hiện trong sự kiện lần này.
Luyện Vân Thư dẫn theo ba ngàn tinh binh, mục đích thực tế của họ lại là hô ứng cho Dương Lăng, lấy sáng làm tối, kì thực là bảo đảm cho sự an toàn của hắn. Còn bản thân Dương Lăng thì đóng giả là một đại khách thương, lễ hội thế này cơ bản là cơ hội tốt để buôn bán làm ăn.
Hiện giờ các bộ lạc thảo nguyên ở quan ngoại không ai không biết hai hành thương đại giả có thực lực lớn mạnh nhất. Một là Hàn Lâm đang phát triển sang Tây Vực và bộ tộc Ngõa Lạt, căn cơ của y ở đại đồng. Người kia chính là Thành Khởi Vận, căn cơ của nàng ở Liêu Dương Vệ, phạm vi kinh doanh lan rộng tới Nữ Chân tam bộ, Đóa Nhan tam bộ, bộ lạc Thát Đát của Bá Nhan, thậm chí cả Triều Tiên và Đông Doanh.
Đương nhiên, những bộ lạc quan ngoại này không hiểu được thân phận và danh tính thật sự của họ, nhưng ai nấy đều rất hữu hảo với các thương nhân, còn chủ động chịu trách nhiệm bảo vệ an toàn cho họ, điều này khiến Thành Khởi Vận rất chắc chắn về an toàn của Dương Lăng.
Bởi vì chỉ cần sống một thời gian ở quan ngoại thì người Hán nào cũng đều biết đến hiện tượng người Mông Cổ khát hàng dệt may, lương thực, công cụ, đồ sắt và đồ dùng gia đình của người Hán đến thế nào. Vào mùa đông xuân lúc giao dịch lương thực đứt đoạn, thậm chí có dân du mục dùng cả miếng da thú, thậm chí cởi cả áo da trên người chỉ để đổi lấy một chút lương thực, đỡ cơn đói một ngày.
Đối với nồi sắt mà họ thiếu cấp thiết, thậm chí có người dùng nồi Mã dịch mà vẫn không được. Bởi vì triều đình sợ bọn họ có được sắt trong tay sẽ dùng để luyện binh khí, vì thế vô cùng thận trọng khi phát những thứ này ra. Trên thực tế bọn họ căn bản không hiểu sao luyện, nồi sắt hỏng rồi thì nghĩ mọi cách để sửa lại, nêu hỏng tới mức gỉ nát thì đành vứt đi, đến nỗi với dân du mục nghèo khổ bình thường có khi mấy nhà cùng dùng chung một cái nồi để nấu đồ ăn.
Thậm chí có nhà tách hộ gả con gái, còn phá một cái nồi ra làm đôi, coi nó là một của hồi môn quý giá nhất, từ đó mỗi nhà dùng nửa chiếc nồi để nấu thức ăn. Khi bọn họ cướp bóc biên giới hiển nhiên cực kỳ hung ác tàn bạo, nhưng khi du mục trên thảo nguyên, giãy giụa mưu sinh với trời đất thì cũng chưa hẳn là không đầy bụng chua xót.
Về phần vải vóc, đặc biệt là trà bánh mà họ một ngày không thể thiếu được thì càng không phải Trung Nguyên sẽ không được. Những thương nhân mánh khóe thương thông như Hàn Lâm, Thành Khởi Vận có thể tránh được sự kiểm tra của quan phủ, vận chuyển đến cho họ những vật phẩm sinh hoạt cần thiết này, đổi lấy rất nhiều da lông và súc vật như trâu, dê, lừa của họ, cùng các sản phẩm chăn nuôi.
Đối với những bộ tộc du mục này, tự nhiên có cùng chí hướng, tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai làm tổn thương họ, đoạn tuyệt đường sống của mình. Vì thế những thương nhân có địa vị vốn rất thấp trong nội địa thì ở đây lại trở thành các Vương công quý tộc của Mông Cổ, rất tôn kính họ.
Kế hoạch của Dương Lăng từng nói qua một cách giản lược cho Thành Khởi Vận. Thành Khởi Vận không những phải lập tức nghĩ cách sắp xếp theo ý của Dương Lăng, đồng thời còn phải thay đổi kế hoạch ban đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.