Ngược Về Thời Minh

Quyển 7 - Chương 836: Duyên số đến rồi (2)

Nguyệt Quan

17/05/2018

Cửa sân mở hướng bắc, trước có một khối cầu đá, một hồ nước ao từ tây hướng đông, sân vườn nhìn hướng nam. Lúc sáng sớm hoàng hôn khói nước tràn ngập, tràn đầy ý thơ vùng sông nước đảo Phúc Sơn. Đứng ở trên lầu xem núi. Phong cảnh sơn thủy duyên dáng mỹ miều thu hết vào mắt, đặc biệt dùng cái vật hiếm hoi này, chính là tất cả những gì trong thành Tô Châu cũng thấy được vô cùng rõ ràng, ví dụ như nhìn thấy ông lão bán đường kẹo cách vài dặm, còn có thể nhìn thấy cái miệng của hắn vừa mở vừa ngậm kìa.

Đường Nhất Tiên nhảy nhót nói:

- Thực sự rất rõ ràng, đại ca phát minh thứ này thật thần kỳ, quả nhiên là thiên lý nhãn.

Đường Nhất Tiên hào hứng vuốt vuốt thiên lý nhãn, vừa quay đầu lại thấy Chính Đức rầu rĩ không vui, liền cười khanh khách vội qua đó, ôm cánh tay của y, dịu dàng nói:

- Coi ngài kìa, người ta là kẻ tình người nguyện đấy. Cho dù ngài là Hoàng đế, cũng không thể can thiệp này việc tư thế này đâu? Làm sao vẫn không vui?

Chính Đức là người trong lòng không giấu được chuyện, lúc ấy miễn cưỡng cười vui, trở về liền hỏi muội tử. Vĩnh Phúc không dám nói ra chuyện Dương Lăng lầm xông vào cung điện Tương Nhi mà nhìn thấy Công chúa khỏa thân, chỉ nói hai người khi ở Ba Thục đã ngầm có tình cảm rồi, khi trong cung lại có duyên hôn nhau trước mặt mọi người, hai bên đã là tình đầu ý hợp, nàng dù đau lòng, nhưng làm sao nhẫn tâm tước đoạt tình yêu muội muội chứ? Khi nói chuyện nước mắt đầm đìa. Chỉ mong ca ca đừng hỏi lại.

Chính Đức thấy bộ dạng thương tâm của em gái cũng không dám truy hỏi nhiều, nhưng bất kể thế nào, Vĩnh Phúc là muội muột tuột thịt của y, mặt cảm tình phải vượt xa Tương Nhi, đến nay hao hết tâm tư lại tác thành cho người khác, chung thân của em gái chính mình không có chỗ dựa, Chính Đức sao có thể vui vẻ được?

Y đã không rõ ràng đem chuyện Vĩnh Phúc thầm mến Dương Lăng nói cho Đường Nhất Tiên, với trí tuệ của Đường Nhất Tiên, suy nghĩ sâu sắc hơn Chính Đức, nếu đại ca thích Vĩnh Phúc, vậy hắn đương nhiên sẽ không tàn nhẫn như vậy, trước mặt mọi người tác thành cho Tương Nhi làm tổn thương Vĩnh Phúc. Nếu Vĩnh Phúc yêu thương sâu sắc Dương Lăng, cũng tuyệt nhiên sẽ không biểu hiện tự nhiên nhẹ nhàng như vậy lúc ở trong Minh Đạo Đường, lường trước bên trong có ẩn tình khác, sẽ không giống Chính Đức tưởng tượng đơn giản như vậy.

Nàng thấy Chính Đức vẫn vì em gái phiền lòng, liền nói:

- Nếu ngài muốn để Vĩnh Phúc ghép cho đại ca, ngài là Hoàng đế, chẳng lẽ không thể ban thưởng hôn sự?

Chính Đức lắc đầu nói:

- Tiên Nhi, ta tuy rằng thích đùa vui một chút, nhưng đem Công chúa gả cho người đã kết hôn, đã là chuyện cực kỳ khó rồi. Vốn dĩ, khiến Vĩnh Phúc xuất gia tu hành, lột bỏ danh hiệu Công chúa, chui vào chỗ khuôn phép hoàng gia, còn miễn cưỡng chấp nhận được. Không ngờ được điều Dương khanh cầu lại là kết hôn với Tương Nhi.

Chuyện này cũng bỏ đi, trẫm chính miệng hứa đồng ý hắn một chuyện, sau hồi kinh cũng bịt được miệng của mọi người. Nhưng hiện tại ta sao có thể gả Tú Ninh hắn nữa chứ? Cho dù muội ấy không có lệnh phong Công chúa, suy cho cùng cũng là em gái của hoàng thượng, Hoàng thượng đem hai ngự muội đều gả cho một người, cho dù Vĩnh Phúc và Tương Nhi nguyện ý, nàng kêu ta mở miệng được thế nào đây?

Mắt thấy y lâm vào buồn rầu, Đường Nhất Tiên đau lòng ôm y, dịu dàng khuyên nhủ:

- Được rồi, không cần suy nghĩ nhiều như vậy, Vĩnh Phúc có thể thản nhiên xử lý, nói không chừng là đã nghĩ thông rồi, tự bản thân nàng cũng đã không quan tâm rồi, ngài cần gì phải canh cánh trong lòng? Nếu đã một lòng đối với đại ca, cách đó cũng phải từ từ suy nghĩ chả phải sao? Ngài ở nơi này phát sầu có ích gì? 'Thiên lý nhãn' này thật thần kỳ vô cùng, ngài cũng tới thử xem, ngắm phong cảnh sơn thủy, trong lòng sẽ thoải mái hơn nhiều.



Chính Đức cười khổ một tiếng, từ trong tay nàng tiếp nhận "Thiên lý nhãn", nhìn qua loa cho có lệ, y đang muốn buông "Thiên lý nhãn", trong màn ảnh đột nhiên xẹt qua một bóng dáng quen thuộc, Chính Đức vội dời về ống kính. Nhưng y vừa rồi chuyển động quá nhanh, lúc này muốn tìm kiếm lại không biết người ở phương nào nữa rồi.

Chính Đức tiến lên hai bước, giơ "Thiên lý nhãn" dọc theo tuyến đường vừa rồi chậm rãi chuyển động, rốt cục chốt lại một bóng người.

Nơi đó là sảnh tứ phía hành lang phía tây, mặt tường tuyết trắng, ngói xanh mượt men bờ. Hoa Điêu mai cửa sổ, sảnh này tên là Mặt Thủy Hiên, cửa sổ dài rũ xuống đất, gặp nước mà trúc, hiên hướng phía bắc, núi thẳng đứng, trên núi có sơn động gấp khúc, dưới hòn non bộ một dòng thanh tuyền. Trong suốt như ngọc, bên cạnh cổ mộc thấp thoáng, dưới có bãi đá, chính là nơi phẩm trà ngắm cảnh rất tốt.

Chính Đức nhìn rõ ràng đứng ở đó quả nhiên là Dương Lăng, đang tức giận muốn thu hồi "Thiên lý nhãn", đã thấy cạnh bên có bóng hình màu vàng nhạt lướt qua, một người con gái xinh đẹp tay áo nhẹ bay theo gió. Từ đường mòn núi đá bên cạnh tự nhiên nhẹ nhàng xuất hiện, đối mặt với người Dương Lăng.

Trước Mặt Thủy Hiên, Dương Lăng nhẹ nhàng cầm tay nhỏ bé của Vĩnh Phúc, Vĩnh Phúc hơi thở có chút gấp gáp, hai tay hễ bị hắn cầm càng hiện rõ xấu hổ. Nàng thấp giọng nói:

- Cẩn thận bị người khác nhìn thấy.

Dương Lăng mỉm cười nói:

- Nơi này rất ít người đến, rất yên tĩnh, bên ngoài còn có người của ta trông chừng, Công chúa yên tâm.

Vĩnh Phúc xấu hổ cúi đầu nói:

- Gọi người ta là Tú Ninh.

- Ừ! Tú Ninh muội.

Vĩnh Phúc bị hắn nắm tay. Nghe hắn xưng hô, trong lòng ngọt ngào, ấm áp, an ủi vô cùng.

Dương Lăng kéo tay nàng chậm rãi đi đến dưới gốc hoa, cạnh bên suối, chỉ vào nước trên núi giả nói:

- Ừm, nhìn thấy rồi, bên trên đó có một cái huyệt động, bên trong còn có ghế đá, chỉ là hiện vào tiết khí này. Còn chê hơi ẩm ướt. Nàng đến lúc đó giấu ở đàng kia. Đến khi đó để Tương Nhi báo tin tức, ta tự tới nơi này tìm nàng...

Vĩnh Phúc dịu dàng nói:

- Vâng, ngươi nói thế nào thì cứ thế ấy, ta đều nghe ngươi cả.



Dương Lăng thấy thái độ xấu hổ của nàng, hai má đỏ như ráng chiều, lòng không khỏi cảm động, hắn nhẹ nhàng đem Vĩnh Phúc ôm trước ngực, ôm trọn eo nhỏ mềm mại của nàng. Định hôn nàng. Không ngờ miệng vừa mới trề ra, đã thấy cô gái nhỏ ngọt ngào nhắm hai mắt lại, nhân thể đem gò má áp vào địa trước ngực hắn. Nhìn thấy được chỉ có mái tóc dài đen nhánh và chiếc cổ non mịn trắng ngần.

Dương Lăng khẽ cười khổ, một cái ôm, đối với vị Công chúa chưa từng nếm qua mùi vị tình yêu này mà nói, đã là hạnh phúc không thể tưởng tượng được rồi?

- YAA.A.A..! Ngươi... Ngươi làm cái gì vậy?

Vĩnh Phúc đỏ mặt trứng mà, ngượng ngùng hỏi.

- Ồ, chất vải trơn quá.

Dương Lăng vội vàng đem tay chuyển qua dời về bên eo Vĩnh Phúc, đuôi chó sói lộ ra quá sớm, sẽ dọa cô gái nhỏ thuần khiết này chết mất.

Hai người cứ dán thân mình như vậy lặng yên tựa vào nhau.

Qua một lúc, Dương Lăng dịu dàng nói:

- Tú Ninh...

- Dạ?

Tú Ninh giống như say rượu, lòng phiêu đãng, dán vào ngực hắn cúi đầu lên tiếng.

Dương Lăng nói:

- Nàng sợ là vẫn chưa bao giờ tự mình đi qua đường vào ban đêm sao? Một mình nàng trốn vào núi đá giả động đó, tối như mực có sợ hay không?

- Sao là một người, trong lòng người ta nghĩ tới ngươi mà!

Ngọt ngào quá, dịu dàng quá, nghe thật cảm động, dù là Dương Lăng kinh nghiệm mưa gió, cũng lập tức mềm nhũn nửa người.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ngược Về Thời Minh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook