Quyển 7 - Chương 572: Họa trời giáng (3)
Nguyệt Quan
14/05/2018
Mấy quan viên Ngự sử Tiền Việt đã lui, ban đầu đã từng buộc tội Lưu Cẩn, cũng đã bị y gây hấn xét nhà, hơn nữa còn quy tội một nhà phạm pháp,
ngay cả quê nhà cũng chịu liên lụy. Tiền Ngự sử sống ở bên trái sông,
ngay cả người nhà ở bên phải sông cũng bị vơ vét một lượt ….
Dương Lăng liệt kê ra hàng loạt tội chứng tham ô của Lưu Cẩn, từ tham ô, mua bán quan, bán muối, thuế vụ đều lần lượt được kể ra. Trong đó bao gồm cả Cẩm y vệ Dương Ngọc, Thạch Văn Nghĩa làm điều xấu, chỉ định tội danh, bắt người đòi tiền: Bình Giang Bá Trần Hùng không đút lót bị Lưu Cẩn vu cho là tham ô, sai đám người Dương Ngọc tới bắt, cướp miễn tử cáo khoán của tiên triều ban cho, sau cùng là xét nhà, toàn gia bị đi đày sung quân.
Về phần đám người Trương Thái, Lưu Vũ, Dương Lăng nghĩ bây giờ để họ bại lộ, không bằng vu khống Lưu Cẩn kết đảng loạn chính, chủ mưu tạo phản cũng còn có chút lực chấn động. Cho nên cố ý để lọt lại. Dù sao hắn vừa rồi đã nói rõ hôm nay bẩm báo là tội đã điều tra rõ ràng rồi. Như vậy sau này sẽ có tội danh mới cũng không có gì mới lạ.
Mọi người nhìn Dương Lăng kể lại từ đầu tới cuối tội tham ô hối lộ của Lưu Cẩn, dùng quyền mưu tư, thầm vững tâm hơn. Đám người Lưu Cẩn và Trương Thái lại có chút kỳ lạ, thậm chí là thất vọng. Lưu Cẩn làm ra vẻ hoảng sợ, thậm chí còn nước mắt ngắn nước mắt dài, chính là hy vọng Dương Lăng tức giận, thúc ngựa liều chết xông lên, cho hắn nói hết tội danh thiên đại, nhân cơ hội đè hắn xuống, Dương Lăng thế nào ….
Lẽ nào mình xem trọng hắn vậy sao? Đối thủ chính đàn, giống như kẻ thù sinh tử. Người này theo khuôn phép cũ, không thể lòng lang dạ sói, dù là được lòng dân, có uy vọng, lại nhận được sự sủng ái của Hoàng thượng, nhưng có thành tựu gì chứ? Đám người Trương Thái, Tào Nguyên thất vọng nhiều, không khỏi khinh thường hơn.
Hoàng đế Chính Đức nghe mà vẻ mặt nhăn nhó, lại có chút buồn bực. Những việc Lưu Cẩn đã làm phần lớn là lấy danh nghĩa của mình để ngụy trang, cũng thông qua một sốt ít lý do đường hoàng, là bẩm tấu qua y đấy. Ví dụ như áp giải tiền lương kho phủ thiên hạ tới kinh sư, nói là vì thuận tiện cho việc điều động tập trung, thống nhất quản lý, còn có phạm quan phạt gạo, tra xét tiền bạc để bù vào chỗ thiếu về tài chính. Quả thực là y cũng đã từng đồng ý, cũng thực sự giải quyết được vấn đề lớn trong ngân khố trống rỗng trong triều.
Ngoài ra còn một số chuyện khác, y cũng chưa từng nghe nói. Từ những chuyện này, rốt cuộc Lưu Cẩn đã mò mẫm được bao nhiêu? Có bao nhiêu là dùng để làm việc cho y? Chính Đức thực sự có rất nhiều câu hỏi trong lòng nhưng lại không thể chất vấn Lưu Cẩn trước mặt mọi người, rất không ổn, có thể vùi lấp bản thân mình đường đường thiên tử vào.
Nhưng lời lẽ của Dương Lăng có bằng có chứng, thời gian địa điểm, chỉ danh nói tính, mình sao có thể không nghe không hỏi? Hoàng đế Chính Đức cục xúc bất an, ngồi trên ngai vàng mà như ngồi trên đống lửa. Y không biết nên làm thế nào, Tào Nguyên bước ra khởi tấu, bắt đầu chỉ trích Dương Lăng thích dùng oan ngục khốc hình, ép cung liên lụy.
Sau đó phân tích tham quan Bá Châu quyết không nhiều như thế, quan lại trong Khoa đạo tầm thường quá nửa đó đều là Dương Lăng vu oan giá họa. Đồng thời đưa ra những phương pháp phá án của Dương Lăng, sử dụng những vương tôn công tử không tuân theo pháp luật đó, sỉ nhục văn hóa, khiến cho sỹ tử dao động, lung lay nền tảng đất nước.
Hắn ta vừa nói xong, Tiêu Phương liền bước ra, chỉ là chủ soái vẫn chưa bị động tới chỗ yếu hại, chưa phát lệnh tổng tấn công, họ cũng không thể xuất chiêu làm rối loạn trận tuyến. Chẳng qua chỉ là thấy chiêu phá chiêu, dùng miệng lưỡi chỉ trích, đã kích thích lên vạn phần. Trong điện Trung Hòa bỗng chốc tràn ngập khói súng.
Gian giữa là một hố sâu, một chiếc hố lớn đủ để chôn người. Hai bên hoặc có ý hoặc vô ý đều bao quanh nó. Một bên công kích đối phương tham ô, nhận hối lộ, dùng quyền mưu tư. Một bên công kích đối phương phá hoại Khoa đạo khố pháp liên lụy. Ai nấy đều nói lời hay ý đẹp, khẳng khái, dõng dạc.
Tình hình chiến đấu này như kịch liệt, lại giống như nhân mã hai đội cách một con sông lớn. Tên bắn như mưa vào nhau, trống trận rung vang trời, lại không có một binh một tốt nào tiếp xúc với nhau thực sự.
Luận chiến biến chiến quần chiến. Nhân vật chính ngược lại trở thành vai phụ. Lưu Cẩn và Dương Lăng đứng hai bên ngự án im lặng không nói, quần thần phía dưới tranh luận mặt đỏ tía tai. Lòng Dương Lăng đã bay ra khỏi đại điện:
- Nhất định không được nhắc tới những tội loạn chính mưu nghịch tất sẽ bị tội chết, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Câu hỏi này vẫn không thể hiểu được, sao lại có thể dốc sức đánh một kích chứ?
Lưu Cẩn cũng đang thăm dò dụng tâm của Dương Lăng:
- Tội danh này vin cho ta sao? Rất nhiều chuyện ta đều làm theo cờ hiệu của Hoàng thượng. Trong đó có bao nhiêu chuyện là việc của vua giao, có bao nhiêu chuyện là nhét vào hầu bao của mình? Những con số mơ hồ này trừ phi ta đổ, ngươi mới tra ra rõ. Nhưng ngươi không điều tra rõ ràng, sao mà lật đổ được ta?
Dương Lăng ơi Dương Lăng, ngươi hao tổn tâm cơ, hóa ra cũng không bằng giọt nước. Ta thực sự đã quá xem trọng ngươi rồi. Cái gọi là cây chổi quét sao trên trời, ha ha, chẳng qua chỉ như vậy thôi!
Một số quan viên biết tin tức thấy đám đại lão Lý Đông Dương, Dương Đình Hòa dường như còn không biết tình hình, nhân lúc rối loạn thì thầm vài câu. Hai vị Đại học sỹ bây giờ mới hiểu nhuệ khí của Dương Lăng bị mất hết xuất phát từ đâu, nếu đã không thể một lòng được nữa, trước khi giải quyết chuyện này không nên quyết đấu một trận sinh tử.
- Trước tiên nghĩ cách giải trừ lo lắng sau này!
Vừa nghĩ đến đây, hai vị Đại học sỹ liền rất nhiệt tình tham gia vào. Lý Đông Dương không công khai bày tỏ thái độ cho nên địa vị càng cao hơn. Lại càng hợp thời, rất tiện để cho thêm nhiều chi tiết tranh luận vào nồi thức ăn tạp này của cung đình.
Trong thoáng chốc, trận đại quyết chiến biến thành trận cãi cọ ….
Cuối cùng Chính Đức đã hiểu:
- Uổng công ta lo lắng mất ăn mất ngủ, văn võ cả triều … đây đều là rảnh rỗi quá à!
********
Đám người Lưu Lục, Lưu Thất, Lưu Huệ đổi lại bộ trang phục màu xám, cổ thắt khăn đỏ, còn chưa bịt mặt, thanh mã đao đeo phía sau lưng, chùm tua đỏ phớt phơ bay ta, sát khí kinh người. Trước mặt là một hàng đàn ông cơ thể tráng kiện, ai nấy đều được trang bị đầy đủ, tay dắt ngựa dữ.
- Đại ca, đã thông báo tới các huynh đệ rồi, mọi người đều xoa tay nóng lòng, đều sẵn sàng cùng các quan phủ không giữ tín nghĩa làm một trận lớn. Ta đã tập trung nhân thủ của chúng ta lại rồi, ngựa chiến đều là nhà có sẵn, chỉ là vũ khí đã bị tịch thu, bây giờ chưa kịp làm. Ca và Phong Lôi, Lão Hổ trở về Tập Đạo doanh, triệu tập mọi người trong quân chúng ta, nhân lúc đêm tối mở kho quân giới, chúng ta xông vào, phân phát vũ khí, lập tức tập kích thành Bá Châu trong đêm.
Dương Lăng liệt kê ra hàng loạt tội chứng tham ô của Lưu Cẩn, từ tham ô, mua bán quan, bán muối, thuế vụ đều lần lượt được kể ra. Trong đó bao gồm cả Cẩm y vệ Dương Ngọc, Thạch Văn Nghĩa làm điều xấu, chỉ định tội danh, bắt người đòi tiền: Bình Giang Bá Trần Hùng không đút lót bị Lưu Cẩn vu cho là tham ô, sai đám người Dương Ngọc tới bắt, cướp miễn tử cáo khoán của tiên triều ban cho, sau cùng là xét nhà, toàn gia bị đi đày sung quân.
Về phần đám người Trương Thái, Lưu Vũ, Dương Lăng nghĩ bây giờ để họ bại lộ, không bằng vu khống Lưu Cẩn kết đảng loạn chính, chủ mưu tạo phản cũng còn có chút lực chấn động. Cho nên cố ý để lọt lại. Dù sao hắn vừa rồi đã nói rõ hôm nay bẩm báo là tội đã điều tra rõ ràng rồi. Như vậy sau này sẽ có tội danh mới cũng không có gì mới lạ.
Mọi người nhìn Dương Lăng kể lại từ đầu tới cuối tội tham ô hối lộ của Lưu Cẩn, dùng quyền mưu tư, thầm vững tâm hơn. Đám người Lưu Cẩn và Trương Thái lại có chút kỳ lạ, thậm chí là thất vọng. Lưu Cẩn làm ra vẻ hoảng sợ, thậm chí còn nước mắt ngắn nước mắt dài, chính là hy vọng Dương Lăng tức giận, thúc ngựa liều chết xông lên, cho hắn nói hết tội danh thiên đại, nhân cơ hội đè hắn xuống, Dương Lăng thế nào ….
Lẽ nào mình xem trọng hắn vậy sao? Đối thủ chính đàn, giống như kẻ thù sinh tử. Người này theo khuôn phép cũ, không thể lòng lang dạ sói, dù là được lòng dân, có uy vọng, lại nhận được sự sủng ái của Hoàng thượng, nhưng có thành tựu gì chứ? Đám người Trương Thái, Tào Nguyên thất vọng nhiều, không khỏi khinh thường hơn.
Hoàng đế Chính Đức nghe mà vẻ mặt nhăn nhó, lại có chút buồn bực. Những việc Lưu Cẩn đã làm phần lớn là lấy danh nghĩa của mình để ngụy trang, cũng thông qua một sốt ít lý do đường hoàng, là bẩm tấu qua y đấy. Ví dụ như áp giải tiền lương kho phủ thiên hạ tới kinh sư, nói là vì thuận tiện cho việc điều động tập trung, thống nhất quản lý, còn có phạm quan phạt gạo, tra xét tiền bạc để bù vào chỗ thiếu về tài chính. Quả thực là y cũng đã từng đồng ý, cũng thực sự giải quyết được vấn đề lớn trong ngân khố trống rỗng trong triều.
Ngoài ra còn một số chuyện khác, y cũng chưa từng nghe nói. Từ những chuyện này, rốt cuộc Lưu Cẩn đã mò mẫm được bao nhiêu? Có bao nhiêu là dùng để làm việc cho y? Chính Đức thực sự có rất nhiều câu hỏi trong lòng nhưng lại không thể chất vấn Lưu Cẩn trước mặt mọi người, rất không ổn, có thể vùi lấp bản thân mình đường đường thiên tử vào.
Nhưng lời lẽ của Dương Lăng có bằng có chứng, thời gian địa điểm, chỉ danh nói tính, mình sao có thể không nghe không hỏi? Hoàng đế Chính Đức cục xúc bất an, ngồi trên ngai vàng mà như ngồi trên đống lửa. Y không biết nên làm thế nào, Tào Nguyên bước ra khởi tấu, bắt đầu chỉ trích Dương Lăng thích dùng oan ngục khốc hình, ép cung liên lụy.
Sau đó phân tích tham quan Bá Châu quyết không nhiều như thế, quan lại trong Khoa đạo tầm thường quá nửa đó đều là Dương Lăng vu oan giá họa. Đồng thời đưa ra những phương pháp phá án của Dương Lăng, sử dụng những vương tôn công tử không tuân theo pháp luật đó, sỉ nhục văn hóa, khiến cho sỹ tử dao động, lung lay nền tảng đất nước.
Hắn ta vừa nói xong, Tiêu Phương liền bước ra, chỉ là chủ soái vẫn chưa bị động tới chỗ yếu hại, chưa phát lệnh tổng tấn công, họ cũng không thể xuất chiêu làm rối loạn trận tuyến. Chẳng qua chỉ là thấy chiêu phá chiêu, dùng miệng lưỡi chỉ trích, đã kích thích lên vạn phần. Trong điện Trung Hòa bỗng chốc tràn ngập khói súng.
Gian giữa là một hố sâu, một chiếc hố lớn đủ để chôn người. Hai bên hoặc có ý hoặc vô ý đều bao quanh nó. Một bên công kích đối phương tham ô, nhận hối lộ, dùng quyền mưu tư. Một bên công kích đối phương phá hoại Khoa đạo khố pháp liên lụy. Ai nấy đều nói lời hay ý đẹp, khẳng khái, dõng dạc.
Tình hình chiến đấu này như kịch liệt, lại giống như nhân mã hai đội cách một con sông lớn. Tên bắn như mưa vào nhau, trống trận rung vang trời, lại không có một binh một tốt nào tiếp xúc với nhau thực sự.
Luận chiến biến chiến quần chiến. Nhân vật chính ngược lại trở thành vai phụ. Lưu Cẩn và Dương Lăng đứng hai bên ngự án im lặng không nói, quần thần phía dưới tranh luận mặt đỏ tía tai. Lòng Dương Lăng đã bay ra khỏi đại điện:
- Nhất định không được nhắc tới những tội loạn chính mưu nghịch tất sẽ bị tội chết, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Câu hỏi này vẫn không thể hiểu được, sao lại có thể dốc sức đánh một kích chứ?
Lưu Cẩn cũng đang thăm dò dụng tâm của Dương Lăng:
- Tội danh này vin cho ta sao? Rất nhiều chuyện ta đều làm theo cờ hiệu của Hoàng thượng. Trong đó có bao nhiêu chuyện là việc của vua giao, có bao nhiêu chuyện là nhét vào hầu bao của mình? Những con số mơ hồ này trừ phi ta đổ, ngươi mới tra ra rõ. Nhưng ngươi không điều tra rõ ràng, sao mà lật đổ được ta?
Dương Lăng ơi Dương Lăng, ngươi hao tổn tâm cơ, hóa ra cũng không bằng giọt nước. Ta thực sự đã quá xem trọng ngươi rồi. Cái gọi là cây chổi quét sao trên trời, ha ha, chẳng qua chỉ như vậy thôi!
Một số quan viên biết tin tức thấy đám đại lão Lý Đông Dương, Dương Đình Hòa dường như còn không biết tình hình, nhân lúc rối loạn thì thầm vài câu. Hai vị Đại học sỹ bây giờ mới hiểu nhuệ khí của Dương Lăng bị mất hết xuất phát từ đâu, nếu đã không thể một lòng được nữa, trước khi giải quyết chuyện này không nên quyết đấu một trận sinh tử.
- Trước tiên nghĩ cách giải trừ lo lắng sau này!
Vừa nghĩ đến đây, hai vị Đại học sỹ liền rất nhiệt tình tham gia vào. Lý Đông Dương không công khai bày tỏ thái độ cho nên địa vị càng cao hơn. Lại càng hợp thời, rất tiện để cho thêm nhiều chi tiết tranh luận vào nồi thức ăn tạp này của cung đình.
Trong thoáng chốc, trận đại quyết chiến biến thành trận cãi cọ ….
Cuối cùng Chính Đức đã hiểu:
- Uổng công ta lo lắng mất ăn mất ngủ, văn võ cả triều … đây đều là rảnh rỗi quá à!
********
Đám người Lưu Lục, Lưu Thất, Lưu Huệ đổi lại bộ trang phục màu xám, cổ thắt khăn đỏ, còn chưa bịt mặt, thanh mã đao đeo phía sau lưng, chùm tua đỏ phớt phơ bay ta, sát khí kinh người. Trước mặt là một hàng đàn ông cơ thể tráng kiện, ai nấy đều được trang bị đầy đủ, tay dắt ngựa dữ.
- Đại ca, đã thông báo tới các huynh đệ rồi, mọi người đều xoa tay nóng lòng, đều sẵn sàng cùng các quan phủ không giữ tín nghĩa làm một trận lớn. Ta đã tập trung nhân thủ của chúng ta lại rồi, ngựa chiến đều là nhà có sẵn, chỉ là vũ khí đã bị tịch thu, bây giờ chưa kịp làm. Ca và Phong Lôi, Lão Hổ trở về Tập Đạo doanh, triệu tập mọi người trong quân chúng ta, nhân lúc đêm tối mở kho quân giới, chúng ta xông vào, phân phát vũ khí, lập tức tập kích thành Bá Châu trong đêm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.