Quyển 7 - Chương 685: Hồi trình (2)
Nguyệt Quan
17/05/2018
Dương Lăng hồi kinh rồi hơn nữa còn là công khai đem vợ con đi. Bây giờ
trong triều không có kẻ thù chính trị lớn mạnh có thế lực, hơn nữa hắn
có tước vị, ở trong triều lại không có thường chức, cũng không sợ đám
bạch diện thư sinh kia kết tội, Uy Quốc công bày ra một bộ mặt lợn chết
không sợ bỏng nước, thật đúng là không ai dám đổ nước sôi vào đó.
Đến lúc này cao hứng nhất chính là Mã Ngang rồi. Thân muội tử của mình khổ thủ gần ba năm, cuối cùng cũng “tay vén mây mở thấy trăng sáng”, y làm ca ca tự nhiên vui mừng thay muội muội. Lại nói em rể này là người ra sao chứ? Từ khi Dương Lăng ngang nhiên vào Mã phủ ở, tự mình đi ở trên đường, dù cho các lão gia của Nam Kinh lục bộ thấy, cũng phải dừng kiệu lại lên tiếng chào hỏi, nếu có công cán đi quý phủ của các hoàng thân quốc thích, cũng không cần đợi ở bên ngoài cổng trong. Ít nhất ngồi một chút trên công đường, có chén trà nóng, xưng hô cũng từ Tiểu Mã biến thành Mã đại nhân.
Thế nhưng khi đó dù sao Dương Lăng còn chưa công khai tuyên bố thân phận của Liên Nhi, danh không chánh ngôn không thuận y còn có chút luống cuống xấu hổ. Lần này Dương Lăng không tránh hiềm nghi chút nào mà đón muội tử đi, ai còn không biết bối cảnh của y? Chớ nhìn lần này thánh chỉ hạ xuống, y chỉ thăng lên tham tướng, thế nhưng muội muội vào quốc công phủ, y tựa như hỏa tiễn pháo hoa. Thân phận nhích tí một mà thoáng cái biến thành anh vợ của Uy Quốc công, thân phận oai phong vô cùng.
Bởi vì Dương Lăng mang theo gia quyến trở về kinh, nên người đưa tiễn ra khỏi thành cũng phải mang phu nhân tới. Phu nhân của Tiền Ninh tướng mạo bình thường, chẳng qua phụ thân của nàng ta là một vị quan viên thâm niên lão luyện trong Cẩm y vệ. Tiền Ninh leo lên nhanh như vậy, cũng tính là dựa vào thanh danh của lão nhac phụ, cho nên địa vị của nàng ở trong nhà, ngược lại không phải là đám thiếp thất như hoa như ngọc có thể lung lay.
Giang Bân quanh năm thủ biên. Lúc này mới vừa dời lên nội địa không lâu, trước đây khi thèm phụ nữ, cũng nhắm tích lũy ít tiền dạo chơi kỹ viện loại rẻ tiền, vẫn chưa lấy vợ, gã liền dẫn theo Vương Mãn Đường đến.
Hôm đó Tiền Ninh đưa Vương Mãn Đường trả về, thì ở trong phủ bí mật bố trí cung thủ và hỏa súng thủ, Giang Bân không đến thì thôi, nếu gã dám cầm đao xông vào cửa, lập tức liền mượn cớ giết gã. Vương Mãn Đường dù có không biết liêm sỉ đến mấy cũng không dám đem những chuyện này nói ra với người khác, huống chi Giang Bân đã chết, nàng ta sao dám chỉ tội mình, còn có thể mua chuộc nàng ta, bày bố một vài lý do đẩy hết trách nhiệm cho Giang Bân.
Nhưng Giang Bân không đến, nghiến răng nuốt máu, nhịn cơn tức này. Như vậy mối thù mất mặt trước đám đông cũng tính là báo rồi. Gia bộc và đám thị vệ thân tín từ từ đem tin tức này truyền đi, cũng tiện giúp bản thân bù đắp lại sĩ diện. Tên Giang Bân nhà quê này dù cho trở về phương Bắc cũng sẽ bị người thành Kim Lăng chê cười nửa năm.
Loại sự việc này, đối với nam nhân mà nói, thể diện là quan trọng nhất, không có một hán tử nào có thể bỏ qua được sự xấu hổ của việc dắt nữ nhân lên công đường, cho dù là đến tai Uy quốc công, thiếp của mình là tài sản của mình, muốn dùng như thế nào thì dùng như thế nấy, còn chưa ra khỏi cửa của Tiền Gia, cùng lắm là Quốc công không vui, cũng không thể làm gì được mình, nhưng Giang Bân tự làm mất thể diện của mình cả rồi, gã sau này đều không còn mặt mặt thống binh nữa.
Tiền Ninh nhiều lần suy nghĩ, liệu định phản ứng của Giang Bân cũng chính là sẽ tới cửa đổ máu mà không phải là nuốt hận, giống như một ả đàn bà giữa đường ngây ngốc đứng hồi lâu, lại có thể lại quay người đi về.
Nghe được thông tin về Giang Bân do thám báo đưa tới y còn hết sức kỳ quái, hôm đó ở Phu Tử miếu mình đã nói ra thân phận của mình, mãng phu này còn dám cùng ta thách đấu, hôm nay chịu đại nhục này gã làm sao chịu đựng?
Tiền Ninh lúc đầu còn có chút bất an, bí mật phái Cẩm y vệ theo dõi Giang Bân, thấy gã thường uống rượu giải sầu. Có lần y đặc biệt phái người giả trang thành tiểu nhị đi tới, còn trông thấy son bột nước giá trị không rẻ ném ở góc viện, Tiền Ninh nghe xong hồi báo cười lạnh lùng hai tiếng, còn nói Giang Bân biến thành loại nhu nhược chỉ dám trút giận lên phụ nữ.
Mãi đến hệ thống điệp báo Cẩm y vệ vào ba ngày trước đưa tới Thánh chỉ thông qua Nội các công khai phát ra, biết Giang Bân được bổ nhiệm làm Nam Kinh trung vệ Chỉ huy sứ, Tiền Ninh mới bừng tỉnh ngộ ra, không nhịn được điên cuồng ngang ngược cười to: Té ra lúc trước gã ngang tàng, chính là sẽ có cũng phải phủi mông mà đi, trở lại dưới chân thiên tử ta cũng không làm gì gã được, nhưng sau đó lại biết làm quan dưới mắt của ta làm quan, vậy mới có kiêng dè như thế.
Chẳng qua đây cũng là nhân chi thường tình, quan bây giờ cũng không nhỏ, thăng phó tướng rồi, vì tiền đồ, vì thể diện, gã không thể không có chỗ kiêng dè. Người ta nói không có ham muốn cá nhân sẽ giữ được chính trực, có sở cầu, làm chuyện gì cũng phải đi phân tích lợi và hại, đứng trước một người thiếp, gã đương nhiên không bỏ được tiền đồ quý báu của bản thân rồi.
Hôm nay đến tiễn Dương Lăng, y thấy Giang Bân xanh mặt nhìn cũng không nhìn mình. Vương Mãn Đường cũng rất khác với trước đây thường trang điểm lộng lẫy, dáng điệu lả lơi vô cùng, mà trang điểm nhạt, mộc mạc, khéo léo giống cô vợ nhỏ, chắc hẳn nàng chịu không ít đòn hiểm của Giang Bân bị một bụng uất khí, mới bị làm cho cực khổ thành bộ dáng này, trong lòng Tiền Ninh không khỏi ngầm chế giễu, dương dương đắc ý.
Dương Lăng còn không biết mạch nước ngầm âm thầm đấu đá nhau giữa hai vị này, nhìn mấy viên hổ tướng này đứng ở trong một đám quan viên Nam Kinh tới đưa tiễn, uy vũ nhanh nhẹn dũng mãnh, trong lòng vẫn thật là vui sướng.
Rời khỏi Nam Kinh nếu muốn ổn định, thì phải đi đường thủy, có điều là kênh đào này cũng không phải là thẳng tắp một đường sông đào mở ra, mà là đem đường sông bất đồng ghép liền lại, lấy thuyền thông hành, bất kể chở hàng chở người, lợi dụng sức nước sức gió mà đi, chi phí hơn xa với xe kéo mã đà, hơn nữa chở nhiều.
Chỉ có điều bởi vì đường sông ngang dọc, đội thuyền đi lại bỗng nhiên rẽ trái, bỗng nhiên rẽ phải tốc độ so với đường bộ chậm hơn nhiều, hơn nữa nhân mã của Dương Lăng muốn về kinh càng là thuyền lớn thuyền nhỏ từ đầu đến cuối hô ứng, ít nhất cũng phải hơn mười chiếc, cho nên Dương Lăng lựa chọn đi đường bộ hồi kinh, từ Nam Trực Lệ tiến thẳng vào Sơn Đông đến thẳng kinh thành.
Trên đoạn đường này. Người vui vẻ nhất chính là Dương Phán Nhi, bỗng nhiên thấy núi, bỗng nhiên thấy sông, phong cảnh thanh tú đẹp đẽ, chim ca hoa nở, vui đến mức tiểu nha đầu vừa tỉnh dậy liền quỳ gối trên đệm xe, vịn lên cửa sổ vểnh cái mông nhỏ nhìn hướng ra ngoài, nhìn thấy vật lạ đều phải hỏi mẫu thân một chút.
Con gái đã lớn như vậy, Dương Lăng làm cha chỉ gặp lúc cô bé vừa ra đời một lần. Từ đấy sơn thủy cách xa nhau, cho tới hôm nay mới có thể gặp lại, Dương Lăng vừa hổ thẹn vừa yêu thương con gái, cho nên trên đoạn đường này thật sự còn cưng cô bé hơn so với Liên Nhi. Dương Lăng thường xuyên đem bé ôm ở trên đùi, chỉ vào sơn sơn thủy thủy, quái thạch lởm chởm, kể những truyện thần tiên ma quái mà bé thích nghe, nào là Tây Du ký, Na Tra Náo Hải, Phong Thần Diễn Nghĩa. Phán Nhi nghe như mê như say. Bây giờ thân thiết với phụ thân đến ngay cả Liên Nhi thấy đều có chút ghen tỵ.
Một ngày này đi qua Sơn Đông huyện Lương Sơn, Dương Lăng vừa mới kể xong câu chuyện Lâm Xung lên núi, Vương Luân xảo quyệt, khiến hắn liên tục đầu danh trạng, Phán Nhi say sưa hứng thú mà nghe, Liên Nhi lại gắt giọng
- Nhìn chàng kia, Phán Nhi là một cô gái, câu chuyện nào là chém đầu, cướp bóc, đánh đánh giết giết, vậy mà cũng kể cho con nghe, chàng làm cha như này à.
Dương Lăng nắm tay nhỏ bé của con gái, nghiêm mặt nói
- Đương nhiên phải kê, con gái của Dương mỗ ta có thể không làm tiểu thư yêu kiều trong tháp ngà voi, nhân sinh bách thái, thế gian vạn tượng. Biết nhiều hơn chút tốt, để cho con biết, trên đời này không hoàn toàn là giống con gái ăn sung mặc sướng, cuộc sống giàu sang, đời sống đãi ngộ người trên người. Những đứa con của Dương gia, bất luận trai hay gái đều đối đãi như nhau, không chỉ có thể văn, còn phải có thể võ.
Mã Liên Nhi hừ một tiếng không để ý đến hắn nữa.
Đến lúc này cao hứng nhất chính là Mã Ngang rồi. Thân muội tử của mình khổ thủ gần ba năm, cuối cùng cũng “tay vén mây mở thấy trăng sáng”, y làm ca ca tự nhiên vui mừng thay muội muội. Lại nói em rể này là người ra sao chứ? Từ khi Dương Lăng ngang nhiên vào Mã phủ ở, tự mình đi ở trên đường, dù cho các lão gia của Nam Kinh lục bộ thấy, cũng phải dừng kiệu lại lên tiếng chào hỏi, nếu có công cán đi quý phủ của các hoàng thân quốc thích, cũng không cần đợi ở bên ngoài cổng trong. Ít nhất ngồi một chút trên công đường, có chén trà nóng, xưng hô cũng từ Tiểu Mã biến thành Mã đại nhân.
Thế nhưng khi đó dù sao Dương Lăng còn chưa công khai tuyên bố thân phận của Liên Nhi, danh không chánh ngôn không thuận y còn có chút luống cuống xấu hổ. Lần này Dương Lăng không tránh hiềm nghi chút nào mà đón muội tử đi, ai còn không biết bối cảnh của y? Chớ nhìn lần này thánh chỉ hạ xuống, y chỉ thăng lên tham tướng, thế nhưng muội muội vào quốc công phủ, y tựa như hỏa tiễn pháo hoa. Thân phận nhích tí một mà thoáng cái biến thành anh vợ của Uy Quốc công, thân phận oai phong vô cùng.
Bởi vì Dương Lăng mang theo gia quyến trở về kinh, nên người đưa tiễn ra khỏi thành cũng phải mang phu nhân tới. Phu nhân của Tiền Ninh tướng mạo bình thường, chẳng qua phụ thân của nàng ta là một vị quan viên thâm niên lão luyện trong Cẩm y vệ. Tiền Ninh leo lên nhanh như vậy, cũng tính là dựa vào thanh danh của lão nhac phụ, cho nên địa vị của nàng ở trong nhà, ngược lại không phải là đám thiếp thất như hoa như ngọc có thể lung lay.
Giang Bân quanh năm thủ biên. Lúc này mới vừa dời lên nội địa không lâu, trước đây khi thèm phụ nữ, cũng nhắm tích lũy ít tiền dạo chơi kỹ viện loại rẻ tiền, vẫn chưa lấy vợ, gã liền dẫn theo Vương Mãn Đường đến.
Hôm đó Tiền Ninh đưa Vương Mãn Đường trả về, thì ở trong phủ bí mật bố trí cung thủ và hỏa súng thủ, Giang Bân không đến thì thôi, nếu gã dám cầm đao xông vào cửa, lập tức liền mượn cớ giết gã. Vương Mãn Đường dù có không biết liêm sỉ đến mấy cũng không dám đem những chuyện này nói ra với người khác, huống chi Giang Bân đã chết, nàng ta sao dám chỉ tội mình, còn có thể mua chuộc nàng ta, bày bố một vài lý do đẩy hết trách nhiệm cho Giang Bân.
Nhưng Giang Bân không đến, nghiến răng nuốt máu, nhịn cơn tức này. Như vậy mối thù mất mặt trước đám đông cũng tính là báo rồi. Gia bộc và đám thị vệ thân tín từ từ đem tin tức này truyền đi, cũng tiện giúp bản thân bù đắp lại sĩ diện. Tên Giang Bân nhà quê này dù cho trở về phương Bắc cũng sẽ bị người thành Kim Lăng chê cười nửa năm.
Loại sự việc này, đối với nam nhân mà nói, thể diện là quan trọng nhất, không có một hán tử nào có thể bỏ qua được sự xấu hổ của việc dắt nữ nhân lên công đường, cho dù là đến tai Uy quốc công, thiếp của mình là tài sản của mình, muốn dùng như thế nào thì dùng như thế nấy, còn chưa ra khỏi cửa của Tiền Gia, cùng lắm là Quốc công không vui, cũng không thể làm gì được mình, nhưng Giang Bân tự làm mất thể diện của mình cả rồi, gã sau này đều không còn mặt mặt thống binh nữa.
Tiền Ninh nhiều lần suy nghĩ, liệu định phản ứng của Giang Bân cũng chính là sẽ tới cửa đổ máu mà không phải là nuốt hận, giống như một ả đàn bà giữa đường ngây ngốc đứng hồi lâu, lại có thể lại quay người đi về.
Nghe được thông tin về Giang Bân do thám báo đưa tới y còn hết sức kỳ quái, hôm đó ở Phu Tử miếu mình đã nói ra thân phận của mình, mãng phu này còn dám cùng ta thách đấu, hôm nay chịu đại nhục này gã làm sao chịu đựng?
Tiền Ninh lúc đầu còn có chút bất an, bí mật phái Cẩm y vệ theo dõi Giang Bân, thấy gã thường uống rượu giải sầu. Có lần y đặc biệt phái người giả trang thành tiểu nhị đi tới, còn trông thấy son bột nước giá trị không rẻ ném ở góc viện, Tiền Ninh nghe xong hồi báo cười lạnh lùng hai tiếng, còn nói Giang Bân biến thành loại nhu nhược chỉ dám trút giận lên phụ nữ.
Mãi đến hệ thống điệp báo Cẩm y vệ vào ba ngày trước đưa tới Thánh chỉ thông qua Nội các công khai phát ra, biết Giang Bân được bổ nhiệm làm Nam Kinh trung vệ Chỉ huy sứ, Tiền Ninh mới bừng tỉnh ngộ ra, không nhịn được điên cuồng ngang ngược cười to: Té ra lúc trước gã ngang tàng, chính là sẽ có cũng phải phủi mông mà đi, trở lại dưới chân thiên tử ta cũng không làm gì gã được, nhưng sau đó lại biết làm quan dưới mắt của ta làm quan, vậy mới có kiêng dè như thế.
Chẳng qua đây cũng là nhân chi thường tình, quan bây giờ cũng không nhỏ, thăng phó tướng rồi, vì tiền đồ, vì thể diện, gã không thể không có chỗ kiêng dè. Người ta nói không có ham muốn cá nhân sẽ giữ được chính trực, có sở cầu, làm chuyện gì cũng phải đi phân tích lợi và hại, đứng trước một người thiếp, gã đương nhiên không bỏ được tiền đồ quý báu của bản thân rồi.
Hôm nay đến tiễn Dương Lăng, y thấy Giang Bân xanh mặt nhìn cũng không nhìn mình. Vương Mãn Đường cũng rất khác với trước đây thường trang điểm lộng lẫy, dáng điệu lả lơi vô cùng, mà trang điểm nhạt, mộc mạc, khéo léo giống cô vợ nhỏ, chắc hẳn nàng chịu không ít đòn hiểm của Giang Bân bị một bụng uất khí, mới bị làm cho cực khổ thành bộ dáng này, trong lòng Tiền Ninh không khỏi ngầm chế giễu, dương dương đắc ý.
Dương Lăng còn không biết mạch nước ngầm âm thầm đấu đá nhau giữa hai vị này, nhìn mấy viên hổ tướng này đứng ở trong một đám quan viên Nam Kinh tới đưa tiễn, uy vũ nhanh nhẹn dũng mãnh, trong lòng vẫn thật là vui sướng.
Rời khỏi Nam Kinh nếu muốn ổn định, thì phải đi đường thủy, có điều là kênh đào này cũng không phải là thẳng tắp một đường sông đào mở ra, mà là đem đường sông bất đồng ghép liền lại, lấy thuyền thông hành, bất kể chở hàng chở người, lợi dụng sức nước sức gió mà đi, chi phí hơn xa với xe kéo mã đà, hơn nữa chở nhiều.
Chỉ có điều bởi vì đường sông ngang dọc, đội thuyền đi lại bỗng nhiên rẽ trái, bỗng nhiên rẽ phải tốc độ so với đường bộ chậm hơn nhiều, hơn nữa nhân mã của Dương Lăng muốn về kinh càng là thuyền lớn thuyền nhỏ từ đầu đến cuối hô ứng, ít nhất cũng phải hơn mười chiếc, cho nên Dương Lăng lựa chọn đi đường bộ hồi kinh, từ Nam Trực Lệ tiến thẳng vào Sơn Đông đến thẳng kinh thành.
Trên đoạn đường này. Người vui vẻ nhất chính là Dương Phán Nhi, bỗng nhiên thấy núi, bỗng nhiên thấy sông, phong cảnh thanh tú đẹp đẽ, chim ca hoa nở, vui đến mức tiểu nha đầu vừa tỉnh dậy liền quỳ gối trên đệm xe, vịn lên cửa sổ vểnh cái mông nhỏ nhìn hướng ra ngoài, nhìn thấy vật lạ đều phải hỏi mẫu thân một chút.
Con gái đã lớn như vậy, Dương Lăng làm cha chỉ gặp lúc cô bé vừa ra đời một lần. Từ đấy sơn thủy cách xa nhau, cho tới hôm nay mới có thể gặp lại, Dương Lăng vừa hổ thẹn vừa yêu thương con gái, cho nên trên đoạn đường này thật sự còn cưng cô bé hơn so với Liên Nhi. Dương Lăng thường xuyên đem bé ôm ở trên đùi, chỉ vào sơn sơn thủy thủy, quái thạch lởm chởm, kể những truyện thần tiên ma quái mà bé thích nghe, nào là Tây Du ký, Na Tra Náo Hải, Phong Thần Diễn Nghĩa. Phán Nhi nghe như mê như say. Bây giờ thân thiết với phụ thân đến ngay cả Liên Nhi thấy đều có chút ghen tỵ.
Một ngày này đi qua Sơn Đông huyện Lương Sơn, Dương Lăng vừa mới kể xong câu chuyện Lâm Xung lên núi, Vương Luân xảo quyệt, khiến hắn liên tục đầu danh trạng, Phán Nhi say sưa hứng thú mà nghe, Liên Nhi lại gắt giọng
- Nhìn chàng kia, Phán Nhi là một cô gái, câu chuyện nào là chém đầu, cướp bóc, đánh đánh giết giết, vậy mà cũng kể cho con nghe, chàng làm cha như này à.
Dương Lăng nắm tay nhỏ bé của con gái, nghiêm mặt nói
- Đương nhiên phải kê, con gái của Dương mỗ ta có thể không làm tiểu thư yêu kiều trong tháp ngà voi, nhân sinh bách thái, thế gian vạn tượng. Biết nhiều hơn chút tốt, để cho con biết, trên đời này không hoàn toàn là giống con gái ăn sung mặc sướng, cuộc sống giàu sang, đời sống đãi ngộ người trên người. Những đứa con của Dương gia, bất luận trai hay gái đều đối đãi như nhau, không chỉ có thể văn, còn phải có thể võ.
Mã Liên Nhi hừ một tiếng không để ý đến hắn nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.