Quyển 7 - Chương 601: Hướng Bắc
Nguyệt Quan
17/05/2018
Cái gì là quyền lực? Đây chính là quyền lực.
Dương Hổ ngồi trên lưng ngựa, dương dương tự đắc nhìn về phía đội quân đông đúc hoành tráng kia, gần mười vạn quân đấy. Khi xuống núi còn có một vạn thổ phỉ Thái Hành sơn. Hiện trong tay nắm giữ mười vạn binh tráng kiện, công thành cướp đất, chém giết bắt bớ, còn kẻ nào dám nói Dương Hổ ta không đoạt được thiên hạ?
Sơn Đông là vùng đất thực thi mã chính, người dân phải có trách nhiệm nuôi dưỡng ngựa chiến cho quan phủ. Chính vì thế nên Dương Hổ có thể trong thời gian rất ngắn cướp được một lượng lớn chiến mã. Gần một vạn mã phỉ kiếm sống trong Thái Hành sơn, bọn chúng đều kiêu hùng thiện chiến, say mê chém giết. Có những sư phụ khát máu, thủ đoạn tàn khốc như vậy truyền thụ, lại cộng thêm những trận chiến nảy lửa tàn khốc, chỉ có hai sự lựa chọn hoặc sống hoặc chết, tất cả những thứ đó đã khiến cho những người đàn ông trong gia trang vốn dĩ hiền lành, chất phác thậm chí còn là nhút nhát như đám cừu non yếu ớt chẳng mấy chốc đã trở nên hung hãn y hệt như đám thổ phỉ.
Sức chiến đấu của đại quân Dương Hổ ngày càng được nâng cao lên một cách thần tốc, binh sĩ kẻ nào kẻ nấy tựa như hổ như sói. Quan binh của quan lại địa phương thật khó mà có thể đối chọi lại được với đám giặc hung hãn ngông cuồng này. Cứ như vậy, bọn chúng công thành cướp đất, ngoại trừ những thành hào cao lớn vững chãi có đại binh canh giữ bảo vệ, khó có thể công phá thì Dương Hổ cũng chẳng muốn tiêu tốn quá nhiều binh lực đi đánh chiếm làm gì. Còn trong chiến dã trận thì chưa có một đội quân triều đình nào có thể ngăn lại bước chân của bọn chúng.
Đại quân của Dương Hổ thu được rất nhiều binh khí từ quan binh, không những trang bị và lương thực đầy đủ, thậm chí những cận vệ quân của y còn được trang bị cả súng. Dương Hổ vì muốn duy trì sức chiến đấu hừng hực, xúi giục đám quân lính bê tha của y tiếp tục tận trung nghe lời, y đã từ bỏ đi nguyên tắc đã cố gắng duy trì khi còn là sơn tặc: Không cướp bóc sát hại người già và trẻ nhỏ, không hãm hiếp phụ nữ. Kỷ luật trong đại quân của Dương Hổ trở nên thối nát vô cùng. Tất cả những nơi mà bọn chúng đi qua chỉ còn lại là một đổ nát hoang tàn, biết bao nhiêu những phụ nữ bị bọn chúng làm nhục cho đến chết.
Người dân thời loạn thân chẳng bằng con chó, mức độ thê thảm những người dân này nào đâu chỉ có dừng lại là những người ăn bữa nay chưa biết bữa mai?
Kẻ mạnh thời loạn rất có thể chỉ là những người dân đê hèn không bằng con chó trong thời thịnh vượng thái bình. Bọn họ cầm đao thương lên là đã có trong tay quyền quyết định sống chết của kẻ khác, nhưng đồng thời cũng là đang tăng tốc đến bờ vực thẳm.
Hơn nữa, nỗi thống khổ của bách tính muôn dân đâu chỉ có dừng lại ở đó. Trong quân đội triều đình cũng có những tên lính bê tha bại hoại kỷ luật, đặc biệt là những đám tàn quân bại trận, bọn chúng không còn chịu sự khống chế và giám sát của triều đình. Đám quân lính đó cũng trở nên tàn nhẫn và tham lam như đám giặc Bạch Y quân của Dương Hổ.
Bạch Y quân vì phải tránh sự truy kích của quan quân cho nên chỉ vội vàng quét qua một lượt, cướp được những gì mà bọn chúng nhìn thấy, thỏa mãn được cái thú tính của chúng bèn rời khỏi đi luôn. Còn chính đám quan quân biến chất đến sau kia mới là những kẻ cướp ngông cuồng nhất, cũng cùng một thủ đoạn như lũ giặc cướp thực thụ mà tàn phá, hủy hoại đời sống của lão bách tính.
Những hành động của đám quan quân biến chất đó càng khiến cho nhiều người dân lương thiện bị ép buộc phải lựa chọn con đường gia nhập vào Bạch Y quân. Bọn họ bỗng chốc từ một người dân hiền lành lương thiện, thoắt một cái biến thành một lũ cầm thú lang sói, bắt đầu đi tàn sát những người dân lương thiện khác. Bọn họ cũng chỉ vì để được sinh tồn nên mới bị ép buộc trở nên hung hãn đến như vậy, chỉ vì cái tương lai mờ mịt mà sự sống chỉ còn được đếm theo từng ngày đó đã khiến cho bọn họ trở lên vô lại, ác độc. Một vòng tuần hoàn ác tính đã đẩy những con người vốn dĩ lương thiện nhút nhát trở thành những kẻ mặt người dạ thú thối nát.
Những sự tình đó, Sơn Đông Tuần Phủ không phải là không biết. Nhưng trước tình hình hỗn loạn như vậy, riêng việc điều binh khiển tướng để đối phó với đám Bạch Y quân cũng đủ để khiến cho quan lại có chức trách phải đau đầu nhức óc rồi. Nào đâu còn tâm trí để mà chỉnh đốn lại đám quan quân bại trận, phá hoại kỷ luật trở thành những kẻ giặc mang mũ quan như vậy. Đối với bọn chúng bên phía Tuần Phủ chỉ còn đành giả câm giả mù coi như không hay biết gì để tránh có binh biến, khiến cho thế cục trở lên hỗn loạn thêm.
Tình hình ở Sơn Đông cũng chính vì thế mà ngày càng trở nên phức tạp hơn. Chẳng còn một ai ôm hy vọng hão huyền có thể nhanh chóng bình định được phản loạn nữa. Những người có tiền đã sớm tìm đường sông, tẩu tán tài sản và gia đình của mình trốn nạn lên Kinh Sư rồi.
Đại quân của Dương Hổ hành động quá nhanh, bọn chúng lên phía trước chặn đầu. Trên đường đi đã có rất nhiều lần Bạch Y quân bắt gặp những địa chủ ôm theo vàng bạc, châu báu, gia tài kếch xù đang lao ra phía bờ sông để tìm đường tháo chạy. Kết quả là những người đàn ông trong gia đình thì bị giết chết hết không còn một ai; phụ nữ thì bị bọn vô lại đó làm nhục; vàng bạc châu báu thì quả đúng coi như là đã gói ghém sẵn mà đang dâng lên cho bọn chúng sung vào quân khố của chúng.
Nhưng chỉ từng đó thôi thì vẫn chưa phải là đủ. Tiền bạc của cải chỉ là một phần là nguồn động viên kích thích cổ vũ tinh thần chiến đấu làm phản của bọn chúng, song bên cạnh đó cũng chính là nguồn vốn để đầu tư cung cấp những vật phẩm thiết yếu cho đội quân của Dương Hổ. Nhưng hiện các ổ thổ phỉ của toàn bộ khu vực Sơn Đông đều đang nổi lên làm loạn làm phản, đâu đâu cũng là chiến tranh chém giết khiến cho hệ thống kinh tế bị gián đoạn hoàn toàn. Tuy là có tiền bạc trong tay nhưng bọn giặc đó cũng chẳng tìm được chỗ nào để mà mua lấy những vật phẩm thiết yếu để phục vụ cho quân đội.
Bạch Y quân không tự cung sản xuất lấy tất cả những nhu yếu phẩm hàng ngày, bọn chúng chỉ biết phá hoại những gì sẵn có. Mười vạn đại quân, năm vạn chiến mã, toàn bộ lương thực cung cấp để cho bọn chúng sinh tồn hoàn toàn đều do cướp bóc mà có được. Bách tính lê dân, những người sản xuất ra vật phẩm để sinh sống hàng ngày, hoặc đã bị chết, hoặc đã chạy trốn, hoặc thì đã gia nhập vào hàng ngũ của bọn chúng. Đất đai Sơn Đông này còn bao nhiêu lương thực để cho bọn chúng có thể cướp bóc nữa?
Bên trong thành trì có thể vẫn còn rất nhiều vật tư mà bọn chúng cần. Nhưng hiện giờ tất cả các thành trì đều đã tăng cường phòng thủ, binh lính canh giữ đông đúc và nghiêm ngặt. Có thể ở bên ngoài thành dã chiến chính là địa bàn của Bạch Y quân, nhưng chỉ cần quyết định công thành, đặc biệt là những thành cao hào sâu thì đám giặc đó cho dù có muốn đánh cũng buộc phải hy sinh một lượng lớn đám binh sĩ vừa mới được rèn luyện. Dương Hổ không thể chấp nhận trả một cái giá quá lớn như vậy.
Mùa xuân đã đến, xuân nở hoa khai, đồng ruộng vốn dĩ phải đang vào mùa bận rộn. Nhưng đâu đâu cũng chỉ là cánh đồng mạc hoang tàn, chết chóc. Đám binh sĩ của Bạch Y quân vẫn chưa cảm nhận được thấy điều này, nhưng với vai trò là chủ soái tam quân, Dương Hổ đã cảm nhận sâu sắc áp lực mà việc thiếu thốn lương thực đang cận kề. Có lương mới có binh, chỉ cần không cung cấp được cho binh sĩ đủ những nhu yếu phẩm hàng ngày thì hậu quả thật đáng lo lắng. Vậy nên giờ chỉ có hai lựa chọn, hoặc là vượt sông xuống phía Nam, hoặc là khai đường Hà Nam nam tiến, tiến vào Trung Nguyên đến những vùng đất trù phú hơn.
Bóng dáng của những thị trấn, xóm làng đang ẩn hiện từ đằng xa. Đám giặc như một lũ chó khát máu, từ trong tâm can đã cảm thấy bắt đầu hưng phấn.
Trước mặt có thành có nghĩa là bọn chúng lại có thể đi cướp bóc được những món tiền lớn, có thể cướp được những người phụ nữ đẹp, có thể hưởng thụ những món ăn ngon, còn việc có phải dùng mạng sống để đổi lấy những thứ đó hay không thì bọn chúng đều mặc xác không quan tâm. Không đánh nhau, không đi lính, không làm người xấu thì lẽ nào có thể sống được tiếp hay sao? Nếu đã như vậy rồi thì cứ sống cho đã đời đi.
Cuộc đời con người cũng chỉ tựa như hoa lá một mùa, chẳng biết lúc nào là ngày kết thúc. Biết là như vậy rồi thì tại sao không cố gắng mà hưởng thụ đi? Cái tâm lý cần phải hưởng thụ ngay những gì mình có khiến cho đám quân giặc đang mệt mỏi chán nản đó nhanh chóng phấn chấn trở lại, sĩ khí của bọn chúng lại trở nên hùng hực. Bọn chúng đi nhanh hơn, đám kị binh càng hưng phấn reo hò ầm ĩ hơn.
Dương Hổ nhìn thấy sát khí đang hừng hực của bọn thuộc hạ thì không kìm được mà cười một cái, tiếp tục cùng với một số tên tướng tâm phúc thảo luận cho kế hoạch tiếp theo.
Mộc Vân hiện đã là tướng lĩnh được Dương Hổ tin tưởng nhất. Đại quân của Dương Hổ phân thành năm lộ quân: Tiền, Hậu, Tả, Hữu, Trung. Mộc Vân chỉ huy trung quân, là người đứng đầu trong Ngũ Hổ Tướng. Y cúi đầu nói:
- Công hạ Cự Lộc, sau đó chiếm Tế Ninh, cứ như vậy lương thực có thể sẽ duy trì thêm được hơn nửa tháng. Lợi dụng quãng thời gian đó, vây binh đoạt lấy thành Từ Châu, chắc chắn sẽ trấn uy được thiên hạ.
Chủ soái hữu lộ quân Dịch Thần Phong, tướng lính Bá Châu Sơn Trại, là kẻ trước giờ luôn đi theo Dương Hổ, nghe thấy vậy bèn nghi hoặc hỏi:
- Mộc tướng quân, việc này chỉ e là có chút khó khăn. Đánh Tề Ninh thì hay chừng còn có chút hy vọng, còn Từ Châu... Từ Châu được tập trung binh lực để bảo vệ, dựa lưng Hoàng Hà vậy nên không có những mối lo bị tấn công từ phía sau. Thậm chí quân đội Đại Minh còn có thể tiếp binh tiếp lương bất cứ lúc nào theo đường thủy. Nếu như đánh Từ Châu thì trong thời gian ngắn chắc chắn là không thể được. Còn đánh trong thời gian dài thì đám quan quân đánh tới từ phía sau, chúng ta xem như ba mặt đều bị bao vây. Thật quá nguy hiểm.
Chủ soái Tiền lộ quân Hàn Bách thừa cơ được đánh tuyến trên, mau chóng thông báo cho Hồng Nương Tử biết kế hoạch phá đê đào sông, lợi dụng thủy lực để chiến đấu. Xong xuôi đâu đấy, y nhanh chóng quay lại doanh trại, hiện đang được Dương Hổ triệu gọi đến bàn bạc kế hoạch lớn, nghe thấy mọi người đang bàn bạc như vậy thì ngay lập tức tán thành nói:
- Được đó, nguyên soái. Kế hoạch ban đầu của chúng ta là làm loạn vùng Sơn Đông này lên, chiêu binh thu tích lương. Xem ta đến thời điểm này thì mục đích của chúng ta đã đạt được rồi.
Ta kiến nghị nên nhanh chóng liên lạc với Lưu Lục, Lưu Thất ở Bá Châu để hợp binh, nhanh chóng đánh úp Kinh Sư, công kích trực tiếp vào trung tâm của Đại Minh. Trong doanh trại quân đội của kinh thành thì có đến hơn một nửa là bộ binh, chưa hẳn đã có thể đối đầu được với chúng ta. Cho dù có thất bại đi chăng nữa thì chúng ta cũng vẫn có thể ngay lập tức lùi binh, tiến thẳng vào Trung Nguyên. Tới lúc đó trời cao đất rộng, quân lực hùng hậu, còn ai có thể làm gì được chúng ta?
Tiến đánh Từ Châu không những nguy hiểm mà mặt khác đại quân của chúng ta quân số quá nhiều, đặc biệt là năm vạn chiến mã, để qua sông chẳng há khó tựa như đăng thiên hay sao. Cho dù có qua được sông rồi, dọc đường đi, nào những Giang Tô, Triết Giang sông ngòi chằng chịt, là yếu tố không thuận lợi cho hàng vạn kị binh của chúng ta tác chiến. Kế hoạch này không thực thi được.
Địa hình của các vùng Giang Tô, Triết Giang đại đa số đều là sông, ngòi, hồ nước, không thuận tiện cho kị binh đánh trận. Bạch Y quân vốn chỉ ỷ vào cái thế có được đội vạn quân kị binh thiện chiến hùng hậu. Nay Dương Hổ thấy vậy thì không tránh có phần do dự.
Chủ tướng hữu lộ quân Lý Dạ Ẩn, là một trong ba vị tài phiệt vùng Thanh Châu đầu quân cho Dương Hổ, tuổi đã tầm bốn mươi, râu mọc lún phún, cặp mắt xếch sắc lạnh, tuấn tú đĩnh đạc. Vì võ nghệ của y cao cường xuất chúng nên được phó thác là thống soái tả lộ quân.
Nhìn thấy Dương Hổ đang có vẻ do dự, Lý Dạ Ẩn cười ha hả thật lớn một tiếng rồi nói:
- Bất kể ra sao nếu có thể đánh hạ được Từ Châu, uy danh của quân đội ta tất sẽ gây trấn động thiên hạ. Nếu Nam tiến không thích hợp thì ta có thể rút quân về phương Bắc cũng không muộn. Bây giờ chẳng phải là đã phái người đi liên lạc với Lưu Lục rồi hay sao? Cũng phải đợi xem tình hình bên đó ra sao rồi mới tiện bề thương thảo chiến sách nam tiến Trung Nguyên.
Thống Soái Hậu lộ quân Đậu Hủ Lang là một tên thổ phỉ hung hãn vùng Thái Hành, đang cưỡi lên trên lưng một con ngựa đen làm biếng nói:
- Lý đại tài chủ à, khó! Quá! Người của chúng ta chỉ quen với dã chiến, không giỏi kiên trì công tiến. Đánh Thanh Châu còn chẳng đánh được, đánh Đức Châu cũng bị đánh bại, Từ Châu dễ đánh đến như vậy sao?
Theo ý của ta thì cái vùng Sơn Đông này chẳng còn màu mỡ gì cho chúng ta nữa rồi, cứ sớm rời đi thì tốt hơn. Chúng ta sớm rời đến Trung Nguyên, vùng Giang Nam đất đai trù phú, con gái Giang Nam đẹp tựa như hoa, người nào người nấy tươi trẻ xinh xắn, so với đám phụ nữ của chúng ta... ồ! Ả kia thật đẹp...
Đậu Hủ Lang hai mắt nhìn đờ đẫn, chằm chằm ngóng theo hướng đường núi trước mặt, nước miếng muốn rớt hết cả ra ngoài. Đám đông nhìn thấy cảnh tượng ấy thì bèn nhất loại quay đầu về phía đó nhìn theo.
Phía trước mặt, bên trái là một triền núi trọc lông lốc, chỉ có một vài bụi cây thấp nhỏ sinh trưởng trên đó, bên phải là một vùng bình nguyên. Trên triền núi có một con ngựa trắng tráng kiện, trên lưng nó là một người con gái mặc đồ màu đỏ, khoác lên mình chiếc áo choàng màu đỏ, quàng một chiếc khăn màu đỏ, mạng che mặt cũng màu đỏ. Tuy không nhìn thấy rõ gương mặt và hình dáng của nàng ta, nhưng cái eo thon và bộ ngực đẫy đà động lòng người như vậy thì rõ ràng phải là một người phụ nữ vô cùng gợi cảm rồi.
Ngựa hí dài lên một tiếng, người cưỡi ngựa trắng cũng dựng người lên theo, sau đó hai vó ngựa to nặng đặt uỳnh xuống đất tựa như những thỏi sắt đổ sầm lên nền đất, đứng yên bất động. Người con gái mặc áo đỏ cưỡi lên trên lưng ngựa đỏ ngoảnh đầu lại nhìn về hướng những người đang đứng ở phía dưới gò kia. Tuy khoảng cách khá xa nhưng mỗi người trong bọn họ đều có cảm giác dường như cặp mắt sáng như sao đó đang nhìn mình.
Đám binh sĩ như hùm như sói bắt đầu reo lên mừng rỡ. Nhưng bọn chúng cũng đã cảm nhận thấy khí thế cao ngạo lạnh lùng của người con gái đó, cùng với thanh đoản kiếm mà nàng ta dắt ở thắt lưng. Kiếm chưa được rút ra khỏi bao nhưng sát khí của nó đã khiến cho người ta phải cảm thấy run sợ. Cuộc sống dài ngày gắn bó với chém giết đã khiến cho bọn chúng có được bản năng nhận thức được rằng người con gái này không dễ gì có thể xem thường làm nhục được. Không một kẻ nào dám xông lên, nhưng đám quân giặc thì đã bắt đầu xôn xao.
Sau khi Dương Hổ nhìn thấy người phụ nữ này thì dáng vẻ tự phụ tự mãn đã biến mất, sắc mặt của y trở nên vô cùng khó coi. Những người từ Dương gia đại trại ở Bá Châu xung quân vào đây, và những nhân vật quan trọng trong đám giặc cướp ở Thái Hành sơn đều đã nhận ra người này. Hàn Bách mắt sáng rực lên, ngay lập tức kìm nén lại dáng vẻ kích động của mình, dựt giây cương ngựa chạy qua bên cạnh Dương Hồ, nói nhỏ:
- Hổ ca, là đại tẩu.
Dương Hổ khổ sở đáp lại:
- Ta biết rồi.
Hàn Bách nhìn sắc mặt của y, ha ha cười nói:
- Thật không hiểu nổi huynh, hai người đang êm ấm như vậy, vì chuyện gì mà khiến cho mọi việc căng thẳng như thế. Đây, nay đại tẩu đến tận nơi để tìm huynh rồi này, chưa biết chừng còn muốn hòa giải với huynh đó, còn không mau đi ra gặp tẩu ấy.
Dương Hổ cười hắt ra được một tiếng lạnh lùng. Nghĩ ngợi một lát rồi cuối cùng cũng gật đầu, thúc ngựa lên núi.
Đậu Hủ Lang chỉ gặp mặt Hồng Nương Tử có đôi lần, nhìn tình hình này thì đã đủ biết người đàn bà đó là ai rồi. Độc phá Thái Hành sơn, Hồng Nương Tử, đó là một bông hồng đầy gai. Đậu Hủ Lang sao có thể dám động tới được. Y huýt sáo một cái âm thanh cao vút nhọn sắc, rồi nói:
- Toàn quân nghỉ ngơi tại chỗ.
Đám quân giặc nhìn thấy đại nguyên soái một mình cưỡi ngựa lao lên trên núi, thì chẳng cần nghe qua Hồng Nương Tử là người nào cũng đủ biết rằng người phụ nữ này chắc chắn có quan hệ gì đó với Dương đại nguyên soái rồi. Bọn chúng đành thất vọng xuống ngựa ngồi bệt xuống đất. Có tên lăn người vào đám cỏ mà nằm, chẳng may có tên khác lại đi tiểu ngay bên cạnh đó, tiếng cười tiếng chửi náo nhiệt ầm ĩ cả tứ phía.
Mộc Vân cưỡi trên lưng ngựa, hai mắt nhìn chằm chằm vào hai bóng người đang ở trên sườn núi đó. Ánh mắt của y long lanh, cũng chẳng biết là đang nghĩ gì trong đầu. Đôi lúc đụng phải ánh nhìn của Lý Dạ Ẩn, hai đôi mắt nhìn nhau bèn nhanh chóng nhìn ra chỗ khác.
Trên sườn núi, Dương Hổ đi chậm lại, từ từ đến lại gần Thôi Oanh Nhi. Oanh Nhi dùng một chiến khăn tơ che mặt, chỉ lộ ra cặp mắt đẹp, chiếc mũi cao, đôi môi mỏng đỏ, những đường cong yêu kiều hé lộ ra dưới tấm khăn tơ đó.
- Oanh Nhi, nàng... sao nàng lại ở đây?
Dương Hổ lắp bắp hỏi.
Thôi Oanh Nhi ngó xuống dưới núi nhìn lũ giặc thổ phỉ dưới kia một cái, rồi nhẹ nhàng nói:
- Dương đại nguyên soái thật lợi hại, khi ta rời khỏi Đường Trại Nhi thì cũng là lúc ngài đi đánh Thanh Châu. Ta công đánh Khúc Phụ thì ngài cũng đồng thời đánh đến Lương Sơn, thật là binh đi thần tốc, vậy giờ ngài đang tính đi đâu vậy?
Nghe thấy cái cách mà nàng xưng hô với mình, ánh mắt của Dương Hổ tức thì trở nên ảm đạm, giọng nói cũng trở nên lạnh lùng hơn:
- Còn đi đâu được nữa? Đương nhiên là đi đánh Cự Dã.
- Ngài dẫn theo mười vạn đại quân, lặn lội đường xa chỉ để đánh một thành nhỏ nhoi là Cự Dã hay sao?
- Đương nhiên là không phải rồi, chiếm được Cự Dã, thì sẽ tiến đánh Tế Ninh, có được tòa đại thành đó rồi, bọn ta nhất định sẽ tích trữ được nhiều lương thảo và quân yếu phẩm hơn nữa, chiêu nạp binh sĩ, tích lũy nhiều lực lượng hơn nữa để đánh ra khỏi đất Sơn Đông, chiếm toàn thiên hạ!
- Chiếm Tế Ninh có là gì chứ? Tiếp tục Đông tiến, nếu như đánh được Từ Châu, thậm chí còn có thể qua sông Nam tiến, đoạt lấy Giang Nam, đó chẳng phải tốt hơn sao?
Dương Hổ cảm thấy có chút kỳ quái, nhìn Oanh Nhi lấy một cái, nhất thời không thể đoán ra được dụng ý của nàng là gì, chỉ đành cẩn thận đáp lại:
- Từ Châu tường cao thành dày, có nhiều binh lính canh gác. Nếu chúng ta công phá thành thì quân Minh có thể chi viện quân binh và lương thực bằng đường thủy, hạ Từ Châu không phải là chuyện dễ dàng. Hơn nữa cho dù quân triều đình không tới bao vây thì lương thực mang theo không đủ, chúng ta cũng khó có thể cổ gắng cầm cự lâu dài trong trận chiến đó.
Thôi Oanh Nhi lạnh lùng cười một cái rồi nói:
- Nếu như lưu chiến một trận ở những khu vực xung quanh đây, sau khi khai xuân lượng mưa sẽ trở nên nhiều hơn, tiến hành phá vỡ các đê đập ở vùng Trường Viên, Đồng Minh, Lương Sơn hoặc những vùng lân cận trước đài thì sẽ ra sao nhỉ? Nước đổ xuống vùng hạ lưu sẽ nhấn chìm tất cả, trăm vạn bách tính sẽ trở thành những oan hồn, Hoàng Hà đổi dòng, Từ Châu trở thành một cô thành. Tới lúc đó không chỉ dễ dàng đánh chiếm được Từ Châu, thậm chí còn có thể bỏ thành, Hoàng Hà lúc đó chỉ còn là một đường sông cạn, qua sông chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay, chẳng phải như vậy sao?
Dương Hổ nghe xong mặt biến sắc, ánh mắt lóe lên sự hung ác, trầm giọng nói:
- Nàng đang nói bậy gì vậy?
Thôi Oanh Nhi khẽ rủ bờ mi xuống, nhìn một cách đầy khinh miệt cái bàn tay của y đang nắm chặt lấy chuôi đao, giọng điệu đầy châm chọc hỏi:
- Sao vậy, muốn giết người diệt khẩu sao?
Toàn thân Dương Hổ run lẩy bẩy, trong lòng suy nghĩ một hồi thật lâu. Cuối cùng y cũng từ từ buông tay ra khỏi chuôi đao, lạnh lùng nói:
- Ta hiểu rồi, là Hàn Bách, nhất định là y. Ta lệnh cho y đi làm tiên phong thăm dò tình hình phía trước. Y biết rõ chuyện này, và cũng chỉ có Hàn Bách mới có thời gian đi tìm nàng. Thật uổng công ta đã tin tưởng y, thật không ngờ Hàn Bách lại dám bán đứng ta!
- Bán đứng ngươi?
Thôi Oanh Nhi hỏi vặn lại một câu, bật cười lắc đầu nói:
- Dương Hổ à Dương Hổ, đến bây giờ mà ngươi vẫn bị hư lợi làm cho mờ mắt. Ai tốt với mình, ai đang hại mình, ngươi đều không phân biệt được ra. Phá đê đào sông, nhấn chìm Sơn Đông, quả đúng chỉ có ngươi mới có thể nghĩ được ra. Đúng lắm, làm như vậy thì Sơn Đông nhất định sẽ đại loạn.
Nhưng ngươi có từng nghĩ tới rằng khi ngài động binh đánh Từ Châu, trùng hợp đúng lúc đó Hoàng Hà đổi dòng, cho dù ngươi có muốn giấu giếm cỡ nào thì cũng không thể qua mắt được những người khác có đầu óc suy nghĩ. Chuyện này nếu như bị phát hiện ra thì Dương Hổ ngươi sẽ là tội đồ của toàn thiên hạ. Chưa cần nói đến việc có làm được hoàng đế hay không, ngươi ngay lập tức sẽ thân bại danh liệt, thê thảm như một con chuột đi đến đâu cũng bị người khác tìm cách đánh đập.
Lúc này Dương Hổ nào đâu nghe vào tai được câu nào nữa, nghe thấy vậy chỉ cười nhạt đáp lại:
- Vậy ra Hàn Bách phụ lòng tín nhiệm của ta, bán đứng ta là vì muốn tốt cho ta sao? Thôi đại tiểu thư nàng đến đây tìm ta ngăn cản ta hành động cũng là vì muốn tốt cho ta sao?
Hồng Nương Tử hất cằm lên, kiêu ngạo đáp lại:
- Thôi bỏ đi, ngươi sớm đã chẳng thèm biết phân biệt phải trái rồi, ta không dư hơi để nói chuyện với ngươi. Ta đến để nói cho ngươi biết chuyện phá đê Hoàng Hà, ngươi đừng hòng có thể làm được!
Dương Hổ cười nhạt nói:
- Hồng Nương Tử, ta nói cho cô biết, đừng có mà lên mặt chỉ cho ta phải làm như thế nào. Nay trong tay ta có mười vạn thiết kị, khắp thiên hạ này ai dám coi thường ta chứ? Ta chỉ cần vung tay lên một cái, máu chảy thành sông; ta chỉ cần hạ lệnh một cái, vạn nghìn người rơi đầu mất mạng. Cô dựa vào cái gì mà định đấu với ta? Dựa vào võ nghệ của cô hay dựa vào hơn một nghìn đám tàn binh bại tướng của Thôi gia đại trại?
Hồng Nương Tử trỏ ngón tay về phía Bắc, điềm nhiên nói:
- Quay về!
- Hả?
Dương Hổ bị sự khinh miệt của Hồng Nương Tử trọc cho tức điên cả người, thét lên:
- Cô đừng quên, ta mới là thống soái ba quân! Cô lại dám ra lệnh cho ta?
Hồng Nương Tử thúc ngựa, đáp lại lạnh lùng:
- Quay về! Đừng có ý định phá đê Hoàng Hà! Bằng không ta sẽ ngay lập tức thông cáo toàn thiên hạ rằng Hoàng Hà là do Dương Hổ ngươi phá đê đào sông! Ba nghìn binh mã sao? Ta có thể nhanh chóng kéo về ba mươi vạn người, ba mươi vạn quân của ta sẽ đối đầu với quân của ngươi!
Dương Hổ tức điên người, thét lên:
- Ngươi điên rồi sao? Ta nổi loạn ở Sơn Đông, cơ bản là không muốn dựa vào binh lực của Thôi gia nhà các ngươi. Ta cũng không thèm gì thế lực của Thôi gia nhà ngươi. Là ngươi! Là các ngươi đã tìm đến ta, muốn tham gia tạo phản cùng ta. Dương Hổ ta không chấp nhặt mà cho bọn ngươi nhập hội, giờ ngươi lại muốn cản đường của ta sao?
Thôi Oanh Nhi lạnh lùng nhìn một cái khinh miệt rồi đáp lại:
- Cản đường của ngươi sao? Nếu như không phải là ngươi thì Thôi gia trại sao lại bị lôi kéo vào chuyện này? Thống soái tam quân? Thật quá nực cười! Nói cho người biết, không có ta, ngươi tạo phản được sao! Nếu không có ngươi, thúc bá của ta vẫn có thể tạo phản như thường. Ta chịu gia nhập vào hội của ngươi là vì họ là thúc bá của ta, bọn họ muốn trả thù cho cha ta. Giữa chúng ta và ngươi chẳng qua chỉ là mối quan hệ lợi dụng, đôi bên cũng có lợi mà thôi.
Phá đê đại hồng thủy, tán tận lương tâm. Ngươi có biết đại hồng thủy sẽ dìm chết bao nhiêu người không? Sau nạn thủy tai là nạn dịch bệnh ôn dịch hoành hành, sẽ có bao nhiêu người bệnh mà chết không? Giờ đang là mùa xuân, nhưng khắp nơi công việc đồng áng đều đã bị ngưng trệ rồi, năm nay chẳng có thu hoạch gì rồi. Năm nay thậm chí là năm sau sẽ có bao nhiêu người phải chết đói đây? Ngươi quả đúng là điên rồ, mất hết nhân tính!
- Ha ha ha ha...
Dương Hổ vừa chỉ vào Oanh Nhi vừa cười lớn:
- Hồng Nương Tử, ngươi còn tạo phản cái gì nữa. Ngươi đi mà làm Bồ Tát cho rồi đi.
Hồng Nương Tử nhìn y chăm chú rồi từ từ nói:
- Bồ Tát có gì là đáng cười hay sao? Trên thế gian này, quả đúng có người lòng dạ lương thiện, hành việc đại thiện. Dương Hổ nhà ngươi chẳng bằng một cái móng chân của họ!
Tiếng cười của Dương Hổ vụt tắt, bị Oanh Nhi sỉ nhục cho tức giận đến độ đỏ bừng cả mặt. Hồng Nương Tử nhìn về phía đằng xa mà nói:
- Ta không phải là Bồ Tát, ta chỉ là một người phụ nữ quá ư ngu ngốc. Những điều ta làm cũng chẳng phải là hành thiện, nhưng phàm là những người còn chút nhân tính đều sẽ không làm ra những chuyện ác độc như vậy. Dương Hổ, những gì cần nói ta đã nói hết rồi, nên làm như thế nào, ngươi hãy tự mình quyết định!
Oanh Nhi liếc nhìn Dương Hổ một cái sắc lạnh rồi nói:
- Người của ta đã đến phương Bắc, ta cần phải quay về, quay về Bá Châu. Dương Hổ, ngươi hãy nhớ lấy, chỉ cần Hoàng Hà bị vỡ đê thì tội danh của ngươi sẽ được thông cáo toàn thiên hạ. Thôi Oanh Nhi ta sẽ là người đầu tiên không tha cho ngươi!
Hồng Nương Tử nói xong thì hai chân bèn thúc nhẹ vào bụng ngựa một cái. Con bạch mã hí dài một tiếng rồi tung vó lao như bay tới một sườn núi ở hướng khác. Dưới núi có hơn hai mươi kị sĩ đang lặng lẽ đợi ở đó, nhìn thấy Thôi Oanh Nhi đã xuống núi thì bèn nhanh chóng xoay người leo lên lưng ngựa, lao như tên bay theo hướng bình nguyên mà nàng ấy đang đi. Từng chiếc áo choàng trắng tung bay trong gió tựa như những đám mây đang bao quanh lấy một ngọn lửa cháy.
Dương Hổ vẫn một mình đứng trên núi, buồn bã nhìn theo hướng đi của Hồng Nương Tử, mãi cho đến khi bóng dáng của hơn hai mươi kị sĩ đã khuất dần khỏi tầm mắt thì y vẫn cứ mãi ngây người bất động đứng nhìn. Mộc Vân không ngồi yên được nữa bèn trèo lên ngựa lao đến trước mặt y, nhìn thấy Dương Hổ đang đờ đẫn nhìn về phía đằng xa, thần sắc hoảng hốt, thì bèn nhẹ nhàng gọi:
- Nguyên soái! Nguyên soái! Hổ ca?
Dương Hổ khẽ giật mình tỉnh lại, nghiến chặt răng nói với Mộc Vân:
- Đi! Đánh lấy Cự Lộc, đại quân quay trở lại phía Bắc!
Mộc Vân ngạc nhiên hỏi:
- Sao cơ? Chúng ta không đi đánh Từ Châu, chặn đứng dòng chảy Hoàng Hà nữa sao?
Dương Hổ nhìn Hàn Bách ở dưới chân núi, trong ánh mắt lóe lên một sự uất hận vô biên, rít lên:
- Không đi được nữa rồi! Ả ta... đã biết được kế hoạch của ta. Hoàng Hà mà vỡ đê thì ả ta sẽ thông cáo toàn thiên hạ, làm hại đại sự của ta!
Mộc Vân trước giờ vẫn không hiểu đôi vợ chồng này vì sao lại mâu thuẫn đến nỗi này, dường như trở thành hai người xa lạ. Nếu như đã đồng lòng cùng tạo phản thì sao Hồng Nương Tử lại còn muốn cản đường Dương Hổ. Nhưng uy danh của Hồng Nương Tử thì quả thật Mộc Vân đã từng nghe qua. Nói được là làm được, lời hứa ra đáng giá ngàn vàng, là trang hảo hán giang hồ nhất ngôn cửu đỉnh. Nếu như nàng ta đã chấm dứt tình cảm với Dương Hổ, thì tuyệt nhiên có thể làm đến bước đường đó thật. Chỉ e là một đại cục tốt đẹp vừa mới vẽ ra lại phải phá bỏ rồi.
Mộc Vân suy nghĩ một hồi lâu, đột nhiên cười nham hiểm nói:
- Nguyên soái không cần phải sầu lòng, chúng ta vốn cũng không định nhanh chóng quá nhiều binh lực đến như vậy. Vì bắt buộc nên mới phải dùng đến cách đó. Chúng ta hiện có trong tay mười vạn tinh binh, dọc đường tiến phương Bắc sẽ tiếp tục chiêu binh mãi mã thêm nữa, đủ tiềm lực để chống đối lại quân triều đình. Nếu như số binh mã chiêu mộ nhiều thêm hơn một chút thì áp lực lương thực của chúng ta lại càng khó giải quyết hơn.
Mộc Vân liếc nhìn Dương Hổ một cái rồi nói tiếp:
- Thuộc hạ có kế này, chúng ta có thể chỉ huy quân đánh lên hướng Bắc, cố gắng gặp được Lưu Lục, sau đó phá một lỗ hổng ở Hà Nam, đánh thẳng vào giữa Trung Nguyên. Tất cả quân của chúng ta đều là kị binh, hành động nhanh chóng, gọn lẹ, có thể nhân cơ hội quân Đại Minh còn chưa kịp chi viện thì đã có thể công chiếm Nam Kinh. Tiếp sau đó lấy một tên vô dụng nào đó trong đám hoàng tộc tông thân của Minh triều đứng lên xưng làm hoàng đế, trực tiếp đối đầu với Chính Đức. Đợi đến khi thời cơ chín muồi thì chúng ta sẽ giết tên hoàng đế vô dụng kia đi, đưa nguyên soái ngài lên thay thế, tới lúc đó chúng ta sẽ có thể Bắc phạt Đại Minh. Lỡ không may có phải rút lui thì cũng có thể chia đôi giang sơn mà cai trị, ngài thấy sao?
Dương Hổ cười gằn một tiếng rồi nói:
- Nay thì cũng chỉ còn có cách đó thôi. Đi, chúng ta tiến đánh Cự Lộc trước đã, rồi sau đó chỉ huy quân đánh tới Đức Châu, cố gắng liên lạc với đám huynh đệ của Lưu Lục.
Ánh mắt của y sắc lạnh, nói tiếp:
- Ta phải thử một phen, tốt nhất là có thể đoạt lấy được kinh thành, giết chết Chính Đức và lấy cái đầu chó của Dương Lăng!
Dương Lăng vô cùng quan tâm đến tình hình chiến sự ở Sơn Đông, nhưng tin tức thì luôn không được cập nhật kịp thời. Ngược lại lại đồng thời nhận được tin tức từ hai miền Bắc Nam. Phía Bắc báo tin rằng Tuyên Phủ đã bị thiết kị Thát Đát tấn công. Dương Lăng quả không ngờ rằng trước tình cảnh bốn mặt là quân địch đe dọa mà Bá Nhan vẫn có thể điều động tinh binh tấn công Đại Minh.
Hoặc có thể là binh mã của Bá Nhan đã không còn cường mạnh được như trước nữa. Đợt tấn công này của y chỉ là muốn lợi dụng đặc điểm cơ động linh hoạt của kị binh để thần tốc đánh chiếm được những thị trấn, thôn xóm nhỏ. Nếu có gặp phải sự phản kháng của quân đội chủ lực triều đình thì bèn rút lui tháo chạy, cơ bản không có ý định chiến đấu lâu dài. Hiện tại bọn chúng đã dần di chuyển về hướng Đại Đồng, Sơn Tây, xem chừng thì không còn đe dọa quá nhiều đến triều đình nữa. Chỉ cần các đạo quân triều đình đều canh phòng nghiêm ngặt, bọn chúng ắt hẳn sẽ không chiếm được quá nhiều món hời. Chỉ có điều làm vậy sẽ khiến cho binh mã của biên quan không thể điều động được.
Tình hình phương Nam lại là một cảnh tượng thịnh thế thái bình. Mùa đông vừa mới qua thì tàu bè thương buôn các nước đã tấp nập giao thương trên các vùng Tô Hàng và Phúc Châu, Tuyền Châu, tiền thuế hải vận liên tục được thu về. Có thể nói hiện nay đó chính là nguồn thu lớn nhất cho triều đình.
Bên Phật Lang Cơ có một đội thương buôn nhỏ tới đây, mang theo tin tức từ Tây Ban Nha. Chiến hạm viễn chinh của đất nước đó đã quay trở về nước, vì mất đi sự bảo vệ võ trang cường mạnh của chiến hạm nên trên đường đã bị lũ hải tặc nức tiếng khủng bố cướp thuyền đến ba lần. Sau khi về được đến nước mình thì số người chỉ còn lại chưa đến một phần ba tổng số ban đầu, người nào người nấy quần áo rách rưới, mặt mày xanh xao, gầy gò hốc hác, trông còn chẳng bằng kẻ ăn mày.
Triều đình nước đó lại được một phen tranh cãi ghê gớm, nên điều binh đi báo thù hay nên thay đổi chiến lược, giao dịch cùng với Đại Minh, vấn đề này đã trở thành tiêu điểm tranh luận của triều đình bên đó. Nhưng nhìn nhận vấn đề trên phương diện thực tế, hơn nữa được chứng kiến sự lợi hại của hải quân Đại Minh thì cái ý tưởng viễn chinh đánh phương Đông gần như chỉ còn là nhưng ảo tưởng có thể mơ mà không thể thực hiện được. Cuối cùng phe cầu hòa dưới sự hậu thuẫn của quốc vương đã dành được chiến thắng. Tây Ban Nha đang tiến hành đóng đại tàu, xem chừng nhanh nhất cũng phải đến đầu thu năm nay mới có thể xuất phát.
Bên phía Giang Nam, Mã Liên Nhi và A Đức Ni cũng quản lý rất tốt, chuyện làm ăn của Nội Xưởng rất thịnh vượng, Dương Lăng lấy làm vui lắm. Sức mạnh to lớn mà hắn tách ly ra từ Nội Xưởng vẫn còn đang giấu giếm hoàng thượng. Nguồn tiềm lực này cũng không thể nộp lại cho triều đình, không thể nói thật cho hoàng thượng được biết. Đó cũng thể hiện rõ ràng rằng lúc đầu bản thân hắn đảm nhận trọng trách quốc công là để chuẩn bị một đường lui. Hơn nữa nếu như quốc gia bước vào vòng quay ổn định thì Dương Lăng cũng không muốn để cho triều đình có được một tổ chức đặc vụ cường mạnh đến như vậy.
Nhưng tổ chức này, những nhân lực này cũng buộc phải sắp xếp cho bọn họ những đầu ra. Cùng với sự phát triển của thương mại, Dương Lăng có ý định từng bước khiến cho bọn họ phát triển thành một tổ chức thương mại cường thịnh thông xuyên Nam Bắc, liên kết giao thương được với cả hải ngoại.
Xem xong thư của Mã Liên Nhi và A Đức Ni, Dương Lăng khẽ chau mày, rồi nói:
- A Đức Ni nóng vội quá, nàng ấy khuyên ta nên di dân ra hải ngoại. Nhanh chóng chiếm lấy những tiểu quốc hoặc nhưng mảnh đất vô chủ là thuộc địa của mình. Nàng ấy không hiểu được tình hình trong nước của Đại Minh, cũng như không hiểu trạng thái địa lý của Đại Minh.
Thành Khởi Vận chớp chớp mắt nói:
- Ta thấy nàng ấy nói rất có lý.
Dương Lăng lắc đầu nói:
- Ta cũng mong sẽ được bá chủ lục địa và hải dương. Nhưng biên cương lãnh thổ Đại Minh rộng lớn như vậy, tài nguyên dồi dào, những nhu cầu trao đổi hàng hóa với các nước thực dân trong một khoảng thời gian rất dài cũng sẽ không trở thành nhu cầu chủ yếu. Giao thương với các nước thuộc địa muốn thành công được thì cần phải tốn công sức của rất nhiều thế hệ. Nếu không có nhu cầu mà cứ cố gắng gượng ép thực hiện thì sẽ khó có thể đạt được mục đích.
Bức thư này của A Đức Ni được gửi đi khi chưa hề hay biết tin tức về thế cục của vụ tạo phản Sơn Đông, Hà Bắc. Nhưng cho dù là không có những lý do đó đi chăng nữa thì ý kiến mà nàng ấy đưa ra cũng không thể thực hiện được. Sau khi Mông Nguyên tàn tách phân rời, nhìn thì có vẻ như không còn mối nguy hiểm nào đe dọa được đến sự sinh tồn của Đại Minh nữa. Nhưng đánh rắn không chết, hậu họa khôn lường. Chỉ cần một ngày kia khi bọn chúng liên kết lại được với nhau thì sẽ gây ra những ảnh hưởng không hề nhỏ đối với Trung Nguyên. Từ giờ đến trước lúc đó, sao có thể tính được đến chuyện tập trung tiền tài và nhân lực để tiến hành kế hoạch di dân được chứ?
Muốn khuếch trương quy mô thì việc đầu tiên cần phải giải quyết đó chính là giải quyết triệt để các vấn đề ở Bắc Cương, lấy lại được quyền khống chế Tây vực. Ngoài ra còn có thể chế nội bộ của triều đình Đại Minh. Thông thương giao dịch với các nước thuộc địa, mục đích chính là vì tiền bạc và đất đai. Những việc này không thể để cho triều đình một tay ôm hết tất cả được. Còn nếu giao lại cho đám thương buôn tài phiệt đi làm thì thương nhân, đặc biệt là hải thương sẽ có trong tay quyền lực vô cùng lớn, liệu triều đình có chịu ngồi yên mà không khống chế ngặn chặn sự xuất hiện của một thế lực mới không?
Quốc gia của A Đức Ni là do quý tộc cầm quyền, đám quý tộc đều sở hữu những mảnh đất và dân chúng của riêng mình. Bọn họ muốn tiến hành thuộc địa hóa các nước khác vừa có thể khuếch trương được thế lực của bản thân mình, lại vừa có lợi cho quốc gia. Nhưng Đại Minh là một triều đình thống nhất do một người thống trị, vì thế nên yêu cầu về sự ổn định và quyền khống chế tuyệt đối là vô cùng lớn.
Muốn thay đổi nhận thức này thì trước tiên phải phá bỏ sự gò ép giao thương buôn bán. Bắt đầu từ việc mở rộng giao thương, phát triển công thương, tích lũy phát triển nguồn tài chính. Thế lực của công thương từng bước phát triển và được nâng lên, hòa lẫn vào từng ngóc ngách trong thế giới chính trị, cho đến khi nhu cầu phát triển kinh tế có thể yêu cầu hệ thống thể chế chính trị buộc phải thay đổi tất cả những hạn chế gò bó. Đó không phải là chuyện có thể giải quyết được trong một trăm năm, không phải là chuyện của một lớp người có thể làm được.
Dương Lăng thở dài một cái rồi nói:
- Một người dù có nhìn ra xa đến đâu cũng không thể nào chuyển động được cả thế giới này, ngay cả khi người đó có là một bậc quân vương anh minh sáng suốt. Có thể thử thay đổi hướng đi của nó, khiến cho nó đi theo đúng phương hướng quỹ đạo. Cũng không thể trong vài chục năm giới hạn ngắn ngủi của mình có thể vọt bước tiến hành những chuyện siêu việt của thế giới hàng trăm năm.
Thành Khởi Vận cười lên hai tiếng rồi nói:
- Nói thật là đại nhân ngài có lúc nói chuyện thật thần bí kỳ lạ, tiểu nhân nghe mà chẳng hiểu chút nào hết.
Dương Lăng nghe xong mà không nhịn được cười, Thành Khởi Vận cười khanh khách nói tiếp:
- Những gì mà đại nhân nói ta chẳng hiểu gì hết. Đại nhân hãy nghe ta nói thử xem sao. Công việc làm ăn của chúng ta phát triển một cách nhanh chóng, hiện tại trong tay chúng ta đã có đất đai, nhà cửa, cửa hàng nhiều không sao kể xiết. Nếu như đem những tài sản ấy chuyển đổi thành bạc thì đại nhân ngài quả thật giàu ngang với một quốc gia rồi.
Hiện tại công việc kinh doanh mới chỉ vừa mới bắt đầu, ngươi hãy đợi đó mà xem, tầm này năm sau thì sẽ là cái cảnh tiền đẻ ra tiền, lợi đẻ ra lợi, bạc và ngân lượng sẽ tự dưng mà đến ầm ầm. Vu Vĩnh quả đúng là một thiên tài, không cần nhờ đến thế lực của triều đình cũng có thể tìm ra được một con đường phát tài hay đến như vậy. Thực lực hiện tại của chúng ta đã vượt qua được đám hào môn gia tộc của vùng Giang Nam, Cự Lộc.
Dương Lăng gật đầu nói:
- Ừm, nhớ chia lợi nhuận cho đám người Vu Vĩnh, cần phải xây dựng một mối quan hệ bền vững. Lợi nhuận càng nhiều thì mới có thể càng cùng tiến cùng lui, gắng sức hơn nữa.
Hắn cười liếc nhìn Thành Khởi Vận một cái. Cái hũ dựng bạc này cầm quyển sổ lên, hi hi cười, chăm chú thích thú nhìn. Chiếc áo ngực màu đỏ đang lộ ra đằng sau trước áo ngắn nhạt màu. Một khe hở hút ánh nhìn người khác đang áp lên quyển sổ, bị đè nén hơi có phần vào cả bên trong.
- Nói đi, công của nàng cũng không nhỏ, nàng muốn có mấy phần nào, hũ đựng bạc kia?
Thành Khởi Vận lườm hắn một cái, rồi khéo léo nói:
- Lòng tham của ta rất lớn đó, có thật là muốn bao nhiêu thì được bấy nhiêu không?
- Được, nàng cứ nói đi, chỉ cần ta có thể có để cho nàng.
Thành Khởi Vận ném cuốn sổ xuống, tựa như một con mèo nhỏ nhanh chóng chui vào lòng của hắn quấn quýt, dùng ngón tay vẽ một vòng tròn lên trên ngực của hắn rồi tươi cười nói:
- Ta à, ta muốn có tất cả của chàng. Tất cả của chàng đều là của ta.
Dương Lăng cười nói:
- Vậy chẳng phải quá đơn giản hay sao? Có lần nào là không phải ta giành hết tất cả cho nàng cơ chứ? Tất cả lợi nhuận... từng phần từng phần một đều được nàng lấy hết sạch sành sanh, đến một chút cũng không còn.
- Có thật không?
Thành Khởi Vận mặt đỏ ửng lên nói, không biết từ lúc nào đã bò lên người của Dương Lăng, cắn nhẹ vào tai của hắn nói nhỏ:
- Vậy tại sao hôm qua chàng đã chọn người ta lại còn đi tới phòng của Văn Tâm, có phải là ta không khiến cho chàng được thỏa mãn?
Cặp mông đang ngồi lên đùi Dương Lăng của Thành Khởi Vận không ngừng chuyển động đã nhanh chóng kích thích hắn. Dương Lăng ôm lấy bầu ngực của Thành Khởi Vận đang tính vui đùa một phen thì Tuyết Lý Mai bất ngờ xông vào phòng. Nhìn thấy tình cảnh đó nhất thời không biết làm thế nào, đứng ngây người đờ đẫn. Mối quan hệ giữa Dương Lăng và Thành Khởi Vận khắp nơi trong phủ này ai nấy đều đã biết, nhưng chẳng qua chỉ như là một trắng giấy mỏng chắn song the, dù gì thì cũng cần có người đâm thủng nó. Giờ thì chứng kiến tận mắt rồi, làm thế nào cho đúng đây?
Thành Khởi Vận muốn nhảy ra khỏi lòng Dương Lăng, vừa mới cho được hai chân xuống thì bèn bị hắn kéo lại ngồi xuống trên đùi của mình. Dương Lăng thấy Tuyết Nhi đang ngượng đỏ cả mặt định lùi bước, thì bèn ho khan lấy một tiếng rồi điệu bộ nghiêm túc nói:
- Chẳng còn cách nào khác, nhà chỉ có một chiếc ghế, đành chấp nhận ngồi như vậy thôi.
- Á?
Tuyết Nhi ngây ngô cười lên hai tiếng, liếc nhìn sang bên cạnh một cái rồi nói:
- Vậy bốn cái chân kia thì không biết là vật gì vậy...
- Qua đây, tới trước mặt lão gia ta!
Dương Lăng làm ra vẻ trịch thượng nói.
"Không thể e dè được, ta là lão gia, ta cần phải cứng rắn hơn, để cho mọi người đều thấy có vẻ tự nhiên hơn. Nếu như ta để lộ ra thì bọn họ cho dù bất giác để lộ ra một chút thần sắc không ổn nào đó thôi thì Vận Nhi nhìn thấy sẽ không khỏi đau lòng".
Dương Lăng thầm nghĩ trong lòng như vậy. Tuyết Nhi đã rón rén đi đến trước mặt, lướt nhìn Thành Khởi Vận một cái, bốn mắt họ đối diện nhau, bất giác cả hai đều đỏ bừng cả mặt.
Trước mặt thiếp của Dương Lăng mà lại thân mật ngồi trên đùi hắn như vậy, hơn nữa cô gái đó chỉ là một tiểu nha đầu bằng nửa tuổi mình, dù Thành Khởi Vận tầm mắt rộng rãi cũng cảm thấy vô cùng xấu hổ: Hôm nay ta thật là thẹn đến chết mất.
Tuyết Lý Mai cũng vô cùng cảm thấy mất tự nhiên, vất vả lắm mới đi được ra đến bên cạnh Dương Lăng, bị hắn ôm lấy, nàng ta khẽ kêu lên một tiếng, rồi thoắt cái cũng đã ngồi lên trên đùi bên cạnh của hắn. Hai người phụ nữ mặt đối mặt nhìn nhau, đột nhiên cùng đồng thời cười lên một tiếng, dáng vẻ ngại ngùng đã tạm thời biến mất.
Dương Lăng ôm trong lòng hai mỹ nhân, một lớn một nhỏ, hai tay bắt đầu cùng sờ soạng, từ từ chạm lên hai bầu ngực, gương mặt vui mừng nói:
- Nhà ta chỉ có một mình lão gia ta là cái ghế thôi, các nàng đại mỹ nhân, tiểu mỹ nhân đều phải chịu thiệt thòi một chút vậy, ngồi xích lại cùng nhau vậy, ha ha. Vội vội vàng vàng chạy vào đây là có chuyện gì vậy?
Tuyết Lý Mai ngại ngùng nói:
- A, người ta tới đây là để báo với lão gia, hoàng thượng có chỉ yêu cầu lão gia và Vương Thượng Thư bên Lễ Bộ đi tiếp đón một người. Vương Thượng Thư đang ở trong tiền sảnh dùng trà chờ lão gia đó.
- Tiếp đón một người?
Dương Lăng khẽ chau mày:
- Đang trong thời binh loạn lạc như này, là sứ giả của nước nào đến thăm viếng hay là phiên vương hồi triều mà lại yêu cầu ta và Vương Thượng Thư đi nghênh đón?
- Nghe nói là Diễn Thánh Công vào kinh, khó khăn lắm ông ta mới tới có một lần, hoàng thượng vì muốn thể hiện sự long trọng nên mới hạ chỉ cho lão gia và Vương Thượng Thư đi nghênh tiếp. Bằng không, ông ta là nhị đẳng Công tước, lão gia ngài cũng là nhị đẳng Công tước, hà tất phải đi đón ông ta.
- Ồ... ra là vậy... Diễn Thánh Công à, ừm... sao ông ta lại vào kinh vậy?
Dương Lăng đang vuốt ve eo thon hông căng của hai người phụ nữ, động tác tức thì chậm lại, trong đầu đang suy nghĩ thật nhanh:
- Diễn Thánh Công? Cũng là nhị đẳng quốc công, ai vậy cơ chứ, ở đâu ra vậy, sao ta từng nghe nói chứ?
Dương Lăng đang gấp gáp suy nghĩ thì Thành Khởi Vận bắt đầu mở miệng nói, giọng đầy khinh miệt:
- Thành Hóa năm thứ năm, Diễn Thánh Công bị truất tước làm thường dân, sau khi lủi thủi rời khỏi kinh thành thì ngoại trừ lúc truyền lại tước vị cho hậu duệ đời sau của mình, y đâu có mặt mũi nào mà vào kinh nữa. Lần này quay trở lại trừ phi là chuyện binh loạn ở Sơn Đông chăng?
Những lời đó đã khiến cho Dương Lăng ít nhất cũng biết người đó đến từ đâu rồi, nhưng hắn còn chưa biết vị công gia này có lai lịch xuất sứ ra làm sao, bèn vờ như rất có hứng thú tiếp tục hỏi chuyện:
- Thành Hóa năm thứ năm... đã xảy ra chuyện gì vậy?
Thành Khởi Vận vừa định mở miệng nói tiếp thì đột nhiên sực nhớ ra Dương Lăng là người đọc sách, cũng là môn đồ của thánh nhân, nói ra chỉ e là sẽ khiến cho chàng ấy khó xử. Vậy nên cứ do dự mãi không chịu đáp lời.
Nhưng Tuyết Nhi lại không tính toán được đến như vậy, thấy lão gia có vẻ hứng thú nghe chuyện thì bèn tranh, nói:
- Chuyện này thiếp biết, Diễn Thánh Công Khổng Hoằng tám tuổi vào kinh phong tước, ở lại Kinh Sư không về. Sau này trưởng thành thì lấy con gái của Đại Học Sĩ Lý Hiền làm vợ. Diễn Thánh Công phẩm hạnh bất chính, dâm đãng với hơn bốn mươi người phụ nữ, bạo ngược ngang tàng, đã từng vô cớ bóp chết bốn người dân vô tội, chính vì vậy nên mới bị truất tước.
Thành Khởi Vận nhướn mày, lạnh lùng nói:
- Tội ác tày trời như vậy, coi mạng người như cỏ rác, nhưng chỉ vì là hậu duệ của Thánh Nhân cho nên chỉ bãi tước nhưng vẫn tiếp tục được hưởng vinh hoa phú quý, hơn nữa con trai của y trưởng thành lại còn được tiếp tục thừa kế tước vị, hừm! Công đạo ở đâu? Thiên hạ bất công.
- A!
Dương Lăng kêu lên một tiếng.
Lúc này thì có ngờ nghệch đến cỡ nào thì cũng phải hiểu được đó là nhân vật như thế nào rồi. Tuy tước vị ngang nhau nhưng người đó là hậu duệ của danh môn đó.
Tuyết Nhi hi hi cười nói tiếp:
- Tỷ tỷ đừng tức giận, lần này tỷ có thể hả cơn giận được rồi. Ta nghe Vương Thượng Thư kể lại rằng, Hồng Nương Tử đang tạo phản ở Sơn Đông, công đánh thành trì, xông vào đánh chiếm Khổng gia, đại đường để nuôi ngựa, nhị đường để nấu cơm, hoa viên là nông trại. Cả nhà Diễn Thánh Công đều sợ hãi hoảng hốt di dời vào kinh thành, tất cả lương thực đầy kho trong nhà đều bị bọn giặc chiếm mất.
- A!
Dương Lăng lại kêu lên một tiếng.
Hắn giương hai tay ra, nhất thời trợn mắt há mồm ra ngạc nhiên, tiếng kêu nghe chừng nguy cấp.
Dương Hổ ngồi trên lưng ngựa, dương dương tự đắc nhìn về phía đội quân đông đúc hoành tráng kia, gần mười vạn quân đấy. Khi xuống núi còn có một vạn thổ phỉ Thái Hành sơn. Hiện trong tay nắm giữ mười vạn binh tráng kiện, công thành cướp đất, chém giết bắt bớ, còn kẻ nào dám nói Dương Hổ ta không đoạt được thiên hạ?
Sơn Đông là vùng đất thực thi mã chính, người dân phải có trách nhiệm nuôi dưỡng ngựa chiến cho quan phủ. Chính vì thế nên Dương Hổ có thể trong thời gian rất ngắn cướp được một lượng lớn chiến mã. Gần một vạn mã phỉ kiếm sống trong Thái Hành sơn, bọn chúng đều kiêu hùng thiện chiến, say mê chém giết. Có những sư phụ khát máu, thủ đoạn tàn khốc như vậy truyền thụ, lại cộng thêm những trận chiến nảy lửa tàn khốc, chỉ có hai sự lựa chọn hoặc sống hoặc chết, tất cả những thứ đó đã khiến cho những người đàn ông trong gia trang vốn dĩ hiền lành, chất phác thậm chí còn là nhút nhát như đám cừu non yếu ớt chẳng mấy chốc đã trở nên hung hãn y hệt như đám thổ phỉ.
Sức chiến đấu của đại quân Dương Hổ ngày càng được nâng cao lên một cách thần tốc, binh sĩ kẻ nào kẻ nấy tựa như hổ như sói. Quan binh của quan lại địa phương thật khó mà có thể đối chọi lại được với đám giặc hung hãn ngông cuồng này. Cứ như vậy, bọn chúng công thành cướp đất, ngoại trừ những thành hào cao lớn vững chãi có đại binh canh giữ bảo vệ, khó có thể công phá thì Dương Hổ cũng chẳng muốn tiêu tốn quá nhiều binh lực đi đánh chiếm làm gì. Còn trong chiến dã trận thì chưa có một đội quân triều đình nào có thể ngăn lại bước chân của bọn chúng.
Đại quân của Dương Hổ thu được rất nhiều binh khí từ quan binh, không những trang bị và lương thực đầy đủ, thậm chí những cận vệ quân của y còn được trang bị cả súng. Dương Hổ vì muốn duy trì sức chiến đấu hừng hực, xúi giục đám quân lính bê tha của y tiếp tục tận trung nghe lời, y đã từ bỏ đi nguyên tắc đã cố gắng duy trì khi còn là sơn tặc: Không cướp bóc sát hại người già và trẻ nhỏ, không hãm hiếp phụ nữ. Kỷ luật trong đại quân của Dương Hổ trở nên thối nát vô cùng. Tất cả những nơi mà bọn chúng đi qua chỉ còn lại là một đổ nát hoang tàn, biết bao nhiêu những phụ nữ bị bọn chúng làm nhục cho đến chết.
Người dân thời loạn thân chẳng bằng con chó, mức độ thê thảm những người dân này nào đâu chỉ có dừng lại là những người ăn bữa nay chưa biết bữa mai?
Kẻ mạnh thời loạn rất có thể chỉ là những người dân đê hèn không bằng con chó trong thời thịnh vượng thái bình. Bọn họ cầm đao thương lên là đã có trong tay quyền quyết định sống chết của kẻ khác, nhưng đồng thời cũng là đang tăng tốc đến bờ vực thẳm.
Hơn nữa, nỗi thống khổ của bách tính muôn dân đâu chỉ có dừng lại ở đó. Trong quân đội triều đình cũng có những tên lính bê tha bại hoại kỷ luật, đặc biệt là những đám tàn quân bại trận, bọn chúng không còn chịu sự khống chế và giám sát của triều đình. Đám quân lính đó cũng trở nên tàn nhẫn và tham lam như đám giặc Bạch Y quân của Dương Hổ.
Bạch Y quân vì phải tránh sự truy kích của quan quân cho nên chỉ vội vàng quét qua một lượt, cướp được những gì mà bọn chúng nhìn thấy, thỏa mãn được cái thú tính của chúng bèn rời khỏi đi luôn. Còn chính đám quan quân biến chất đến sau kia mới là những kẻ cướp ngông cuồng nhất, cũng cùng một thủ đoạn như lũ giặc cướp thực thụ mà tàn phá, hủy hoại đời sống của lão bách tính.
Những hành động của đám quan quân biến chất đó càng khiến cho nhiều người dân lương thiện bị ép buộc phải lựa chọn con đường gia nhập vào Bạch Y quân. Bọn họ bỗng chốc từ một người dân hiền lành lương thiện, thoắt một cái biến thành một lũ cầm thú lang sói, bắt đầu đi tàn sát những người dân lương thiện khác. Bọn họ cũng chỉ vì để được sinh tồn nên mới bị ép buộc trở nên hung hãn đến như vậy, chỉ vì cái tương lai mờ mịt mà sự sống chỉ còn được đếm theo từng ngày đó đã khiến cho bọn họ trở lên vô lại, ác độc. Một vòng tuần hoàn ác tính đã đẩy những con người vốn dĩ lương thiện nhút nhát trở thành những kẻ mặt người dạ thú thối nát.
Những sự tình đó, Sơn Đông Tuần Phủ không phải là không biết. Nhưng trước tình hình hỗn loạn như vậy, riêng việc điều binh khiển tướng để đối phó với đám Bạch Y quân cũng đủ để khiến cho quan lại có chức trách phải đau đầu nhức óc rồi. Nào đâu còn tâm trí để mà chỉnh đốn lại đám quan quân bại trận, phá hoại kỷ luật trở thành những kẻ giặc mang mũ quan như vậy. Đối với bọn chúng bên phía Tuần Phủ chỉ còn đành giả câm giả mù coi như không hay biết gì để tránh có binh biến, khiến cho thế cục trở lên hỗn loạn thêm.
Tình hình ở Sơn Đông cũng chính vì thế mà ngày càng trở nên phức tạp hơn. Chẳng còn một ai ôm hy vọng hão huyền có thể nhanh chóng bình định được phản loạn nữa. Những người có tiền đã sớm tìm đường sông, tẩu tán tài sản và gia đình của mình trốn nạn lên Kinh Sư rồi.
Đại quân của Dương Hổ hành động quá nhanh, bọn chúng lên phía trước chặn đầu. Trên đường đi đã có rất nhiều lần Bạch Y quân bắt gặp những địa chủ ôm theo vàng bạc, châu báu, gia tài kếch xù đang lao ra phía bờ sông để tìm đường tháo chạy. Kết quả là những người đàn ông trong gia đình thì bị giết chết hết không còn một ai; phụ nữ thì bị bọn vô lại đó làm nhục; vàng bạc châu báu thì quả đúng coi như là đã gói ghém sẵn mà đang dâng lên cho bọn chúng sung vào quân khố của chúng.
Nhưng chỉ từng đó thôi thì vẫn chưa phải là đủ. Tiền bạc của cải chỉ là một phần là nguồn động viên kích thích cổ vũ tinh thần chiến đấu làm phản của bọn chúng, song bên cạnh đó cũng chính là nguồn vốn để đầu tư cung cấp những vật phẩm thiết yếu cho đội quân của Dương Hổ. Nhưng hiện các ổ thổ phỉ của toàn bộ khu vực Sơn Đông đều đang nổi lên làm loạn làm phản, đâu đâu cũng là chiến tranh chém giết khiến cho hệ thống kinh tế bị gián đoạn hoàn toàn. Tuy là có tiền bạc trong tay nhưng bọn giặc đó cũng chẳng tìm được chỗ nào để mà mua lấy những vật phẩm thiết yếu để phục vụ cho quân đội.
Bạch Y quân không tự cung sản xuất lấy tất cả những nhu yếu phẩm hàng ngày, bọn chúng chỉ biết phá hoại những gì sẵn có. Mười vạn đại quân, năm vạn chiến mã, toàn bộ lương thực cung cấp để cho bọn chúng sinh tồn hoàn toàn đều do cướp bóc mà có được. Bách tính lê dân, những người sản xuất ra vật phẩm để sinh sống hàng ngày, hoặc đã bị chết, hoặc đã chạy trốn, hoặc thì đã gia nhập vào hàng ngũ của bọn chúng. Đất đai Sơn Đông này còn bao nhiêu lương thực để cho bọn chúng có thể cướp bóc nữa?
Bên trong thành trì có thể vẫn còn rất nhiều vật tư mà bọn chúng cần. Nhưng hiện giờ tất cả các thành trì đều đã tăng cường phòng thủ, binh lính canh giữ đông đúc và nghiêm ngặt. Có thể ở bên ngoài thành dã chiến chính là địa bàn của Bạch Y quân, nhưng chỉ cần quyết định công thành, đặc biệt là những thành cao hào sâu thì đám giặc đó cho dù có muốn đánh cũng buộc phải hy sinh một lượng lớn đám binh sĩ vừa mới được rèn luyện. Dương Hổ không thể chấp nhận trả một cái giá quá lớn như vậy.
Mùa xuân đã đến, xuân nở hoa khai, đồng ruộng vốn dĩ phải đang vào mùa bận rộn. Nhưng đâu đâu cũng chỉ là cánh đồng mạc hoang tàn, chết chóc. Đám binh sĩ của Bạch Y quân vẫn chưa cảm nhận được thấy điều này, nhưng với vai trò là chủ soái tam quân, Dương Hổ đã cảm nhận sâu sắc áp lực mà việc thiếu thốn lương thực đang cận kề. Có lương mới có binh, chỉ cần không cung cấp được cho binh sĩ đủ những nhu yếu phẩm hàng ngày thì hậu quả thật đáng lo lắng. Vậy nên giờ chỉ có hai lựa chọn, hoặc là vượt sông xuống phía Nam, hoặc là khai đường Hà Nam nam tiến, tiến vào Trung Nguyên đến những vùng đất trù phú hơn.
Bóng dáng của những thị trấn, xóm làng đang ẩn hiện từ đằng xa. Đám giặc như một lũ chó khát máu, từ trong tâm can đã cảm thấy bắt đầu hưng phấn.
Trước mặt có thành có nghĩa là bọn chúng lại có thể đi cướp bóc được những món tiền lớn, có thể cướp được những người phụ nữ đẹp, có thể hưởng thụ những món ăn ngon, còn việc có phải dùng mạng sống để đổi lấy những thứ đó hay không thì bọn chúng đều mặc xác không quan tâm. Không đánh nhau, không đi lính, không làm người xấu thì lẽ nào có thể sống được tiếp hay sao? Nếu đã như vậy rồi thì cứ sống cho đã đời đi.
Cuộc đời con người cũng chỉ tựa như hoa lá một mùa, chẳng biết lúc nào là ngày kết thúc. Biết là như vậy rồi thì tại sao không cố gắng mà hưởng thụ đi? Cái tâm lý cần phải hưởng thụ ngay những gì mình có khiến cho đám quân giặc đang mệt mỏi chán nản đó nhanh chóng phấn chấn trở lại, sĩ khí của bọn chúng lại trở nên hùng hực. Bọn chúng đi nhanh hơn, đám kị binh càng hưng phấn reo hò ầm ĩ hơn.
Dương Hổ nhìn thấy sát khí đang hừng hực của bọn thuộc hạ thì không kìm được mà cười một cái, tiếp tục cùng với một số tên tướng tâm phúc thảo luận cho kế hoạch tiếp theo.
Mộc Vân hiện đã là tướng lĩnh được Dương Hổ tin tưởng nhất. Đại quân của Dương Hổ phân thành năm lộ quân: Tiền, Hậu, Tả, Hữu, Trung. Mộc Vân chỉ huy trung quân, là người đứng đầu trong Ngũ Hổ Tướng. Y cúi đầu nói:
- Công hạ Cự Lộc, sau đó chiếm Tế Ninh, cứ như vậy lương thực có thể sẽ duy trì thêm được hơn nửa tháng. Lợi dụng quãng thời gian đó, vây binh đoạt lấy thành Từ Châu, chắc chắn sẽ trấn uy được thiên hạ.
Chủ soái hữu lộ quân Dịch Thần Phong, tướng lính Bá Châu Sơn Trại, là kẻ trước giờ luôn đi theo Dương Hổ, nghe thấy vậy bèn nghi hoặc hỏi:
- Mộc tướng quân, việc này chỉ e là có chút khó khăn. Đánh Tề Ninh thì hay chừng còn có chút hy vọng, còn Từ Châu... Từ Châu được tập trung binh lực để bảo vệ, dựa lưng Hoàng Hà vậy nên không có những mối lo bị tấn công từ phía sau. Thậm chí quân đội Đại Minh còn có thể tiếp binh tiếp lương bất cứ lúc nào theo đường thủy. Nếu như đánh Từ Châu thì trong thời gian ngắn chắc chắn là không thể được. Còn đánh trong thời gian dài thì đám quan quân đánh tới từ phía sau, chúng ta xem như ba mặt đều bị bao vây. Thật quá nguy hiểm.
Chủ soái Tiền lộ quân Hàn Bách thừa cơ được đánh tuyến trên, mau chóng thông báo cho Hồng Nương Tử biết kế hoạch phá đê đào sông, lợi dụng thủy lực để chiến đấu. Xong xuôi đâu đấy, y nhanh chóng quay lại doanh trại, hiện đang được Dương Hổ triệu gọi đến bàn bạc kế hoạch lớn, nghe thấy mọi người đang bàn bạc như vậy thì ngay lập tức tán thành nói:
- Được đó, nguyên soái. Kế hoạch ban đầu của chúng ta là làm loạn vùng Sơn Đông này lên, chiêu binh thu tích lương. Xem ta đến thời điểm này thì mục đích của chúng ta đã đạt được rồi.
Ta kiến nghị nên nhanh chóng liên lạc với Lưu Lục, Lưu Thất ở Bá Châu để hợp binh, nhanh chóng đánh úp Kinh Sư, công kích trực tiếp vào trung tâm của Đại Minh. Trong doanh trại quân đội của kinh thành thì có đến hơn một nửa là bộ binh, chưa hẳn đã có thể đối đầu được với chúng ta. Cho dù có thất bại đi chăng nữa thì chúng ta cũng vẫn có thể ngay lập tức lùi binh, tiến thẳng vào Trung Nguyên. Tới lúc đó trời cao đất rộng, quân lực hùng hậu, còn ai có thể làm gì được chúng ta?
Tiến đánh Từ Châu không những nguy hiểm mà mặt khác đại quân của chúng ta quân số quá nhiều, đặc biệt là năm vạn chiến mã, để qua sông chẳng há khó tựa như đăng thiên hay sao. Cho dù có qua được sông rồi, dọc đường đi, nào những Giang Tô, Triết Giang sông ngòi chằng chịt, là yếu tố không thuận lợi cho hàng vạn kị binh của chúng ta tác chiến. Kế hoạch này không thực thi được.
Địa hình của các vùng Giang Tô, Triết Giang đại đa số đều là sông, ngòi, hồ nước, không thuận tiện cho kị binh đánh trận. Bạch Y quân vốn chỉ ỷ vào cái thế có được đội vạn quân kị binh thiện chiến hùng hậu. Nay Dương Hổ thấy vậy thì không tránh có phần do dự.
Chủ tướng hữu lộ quân Lý Dạ Ẩn, là một trong ba vị tài phiệt vùng Thanh Châu đầu quân cho Dương Hổ, tuổi đã tầm bốn mươi, râu mọc lún phún, cặp mắt xếch sắc lạnh, tuấn tú đĩnh đạc. Vì võ nghệ của y cao cường xuất chúng nên được phó thác là thống soái tả lộ quân.
Nhìn thấy Dương Hổ đang có vẻ do dự, Lý Dạ Ẩn cười ha hả thật lớn một tiếng rồi nói:
- Bất kể ra sao nếu có thể đánh hạ được Từ Châu, uy danh của quân đội ta tất sẽ gây trấn động thiên hạ. Nếu Nam tiến không thích hợp thì ta có thể rút quân về phương Bắc cũng không muộn. Bây giờ chẳng phải là đã phái người đi liên lạc với Lưu Lục rồi hay sao? Cũng phải đợi xem tình hình bên đó ra sao rồi mới tiện bề thương thảo chiến sách nam tiến Trung Nguyên.
Thống Soái Hậu lộ quân Đậu Hủ Lang là một tên thổ phỉ hung hãn vùng Thái Hành, đang cưỡi lên trên lưng một con ngựa đen làm biếng nói:
- Lý đại tài chủ à, khó! Quá! Người của chúng ta chỉ quen với dã chiến, không giỏi kiên trì công tiến. Đánh Thanh Châu còn chẳng đánh được, đánh Đức Châu cũng bị đánh bại, Từ Châu dễ đánh đến như vậy sao?
Theo ý của ta thì cái vùng Sơn Đông này chẳng còn màu mỡ gì cho chúng ta nữa rồi, cứ sớm rời đi thì tốt hơn. Chúng ta sớm rời đến Trung Nguyên, vùng Giang Nam đất đai trù phú, con gái Giang Nam đẹp tựa như hoa, người nào người nấy tươi trẻ xinh xắn, so với đám phụ nữ của chúng ta... ồ! Ả kia thật đẹp...
Đậu Hủ Lang hai mắt nhìn đờ đẫn, chằm chằm ngóng theo hướng đường núi trước mặt, nước miếng muốn rớt hết cả ra ngoài. Đám đông nhìn thấy cảnh tượng ấy thì bèn nhất loại quay đầu về phía đó nhìn theo.
Phía trước mặt, bên trái là một triền núi trọc lông lốc, chỉ có một vài bụi cây thấp nhỏ sinh trưởng trên đó, bên phải là một vùng bình nguyên. Trên triền núi có một con ngựa trắng tráng kiện, trên lưng nó là một người con gái mặc đồ màu đỏ, khoác lên mình chiếc áo choàng màu đỏ, quàng một chiếc khăn màu đỏ, mạng che mặt cũng màu đỏ. Tuy không nhìn thấy rõ gương mặt và hình dáng của nàng ta, nhưng cái eo thon và bộ ngực đẫy đà động lòng người như vậy thì rõ ràng phải là một người phụ nữ vô cùng gợi cảm rồi.
Ngựa hí dài lên một tiếng, người cưỡi ngựa trắng cũng dựng người lên theo, sau đó hai vó ngựa to nặng đặt uỳnh xuống đất tựa như những thỏi sắt đổ sầm lên nền đất, đứng yên bất động. Người con gái mặc áo đỏ cưỡi lên trên lưng ngựa đỏ ngoảnh đầu lại nhìn về hướng những người đang đứng ở phía dưới gò kia. Tuy khoảng cách khá xa nhưng mỗi người trong bọn họ đều có cảm giác dường như cặp mắt sáng như sao đó đang nhìn mình.
Đám binh sĩ như hùm như sói bắt đầu reo lên mừng rỡ. Nhưng bọn chúng cũng đã cảm nhận thấy khí thế cao ngạo lạnh lùng của người con gái đó, cùng với thanh đoản kiếm mà nàng ta dắt ở thắt lưng. Kiếm chưa được rút ra khỏi bao nhưng sát khí của nó đã khiến cho người ta phải cảm thấy run sợ. Cuộc sống dài ngày gắn bó với chém giết đã khiến cho bọn chúng có được bản năng nhận thức được rằng người con gái này không dễ gì có thể xem thường làm nhục được. Không một kẻ nào dám xông lên, nhưng đám quân giặc thì đã bắt đầu xôn xao.
Sau khi Dương Hổ nhìn thấy người phụ nữ này thì dáng vẻ tự phụ tự mãn đã biến mất, sắc mặt của y trở nên vô cùng khó coi. Những người từ Dương gia đại trại ở Bá Châu xung quân vào đây, và những nhân vật quan trọng trong đám giặc cướp ở Thái Hành sơn đều đã nhận ra người này. Hàn Bách mắt sáng rực lên, ngay lập tức kìm nén lại dáng vẻ kích động của mình, dựt giây cương ngựa chạy qua bên cạnh Dương Hồ, nói nhỏ:
- Hổ ca, là đại tẩu.
Dương Hổ khổ sở đáp lại:
- Ta biết rồi.
Hàn Bách nhìn sắc mặt của y, ha ha cười nói:
- Thật không hiểu nổi huynh, hai người đang êm ấm như vậy, vì chuyện gì mà khiến cho mọi việc căng thẳng như thế. Đây, nay đại tẩu đến tận nơi để tìm huynh rồi này, chưa biết chừng còn muốn hòa giải với huynh đó, còn không mau đi ra gặp tẩu ấy.
Dương Hổ cười hắt ra được một tiếng lạnh lùng. Nghĩ ngợi một lát rồi cuối cùng cũng gật đầu, thúc ngựa lên núi.
Đậu Hủ Lang chỉ gặp mặt Hồng Nương Tử có đôi lần, nhìn tình hình này thì đã đủ biết người đàn bà đó là ai rồi. Độc phá Thái Hành sơn, Hồng Nương Tử, đó là một bông hồng đầy gai. Đậu Hủ Lang sao có thể dám động tới được. Y huýt sáo một cái âm thanh cao vút nhọn sắc, rồi nói:
- Toàn quân nghỉ ngơi tại chỗ.
Đám quân giặc nhìn thấy đại nguyên soái một mình cưỡi ngựa lao lên trên núi, thì chẳng cần nghe qua Hồng Nương Tử là người nào cũng đủ biết rằng người phụ nữ này chắc chắn có quan hệ gì đó với Dương đại nguyên soái rồi. Bọn chúng đành thất vọng xuống ngựa ngồi bệt xuống đất. Có tên lăn người vào đám cỏ mà nằm, chẳng may có tên khác lại đi tiểu ngay bên cạnh đó, tiếng cười tiếng chửi náo nhiệt ầm ĩ cả tứ phía.
Mộc Vân cưỡi trên lưng ngựa, hai mắt nhìn chằm chằm vào hai bóng người đang ở trên sườn núi đó. Ánh mắt của y long lanh, cũng chẳng biết là đang nghĩ gì trong đầu. Đôi lúc đụng phải ánh nhìn của Lý Dạ Ẩn, hai đôi mắt nhìn nhau bèn nhanh chóng nhìn ra chỗ khác.
Trên sườn núi, Dương Hổ đi chậm lại, từ từ đến lại gần Thôi Oanh Nhi. Oanh Nhi dùng một chiến khăn tơ che mặt, chỉ lộ ra cặp mắt đẹp, chiếc mũi cao, đôi môi mỏng đỏ, những đường cong yêu kiều hé lộ ra dưới tấm khăn tơ đó.
- Oanh Nhi, nàng... sao nàng lại ở đây?
Dương Hổ lắp bắp hỏi.
Thôi Oanh Nhi ngó xuống dưới núi nhìn lũ giặc thổ phỉ dưới kia một cái, rồi nhẹ nhàng nói:
- Dương đại nguyên soái thật lợi hại, khi ta rời khỏi Đường Trại Nhi thì cũng là lúc ngài đi đánh Thanh Châu. Ta công đánh Khúc Phụ thì ngài cũng đồng thời đánh đến Lương Sơn, thật là binh đi thần tốc, vậy giờ ngài đang tính đi đâu vậy?
Nghe thấy cái cách mà nàng xưng hô với mình, ánh mắt của Dương Hổ tức thì trở nên ảm đạm, giọng nói cũng trở nên lạnh lùng hơn:
- Còn đi đâu được nữa? Đương nhiên là đi đánh Cự Dã.
- Ngài dẫn theo mười vạn đại quân, lặn lội đường xa chỉ để đánh một thành nhỏ nhoi là Cự Dã hay sao?
- Đương nhiên là không phải rồi, chiếm được Cự Dã, thì sẽ tiến đánh Tế Ninh, có được tòa đại thành đó rồi, bọn ta nhất định sẽ tích trữ được nhiều lương thảo và quân yếu phẩm hơn nữa, chiêu nạp binh sĩ, tích lũy nhiều lực lượng hơn nữa để đánh ra khỏi đất Sơn Đông, chiếm toàn thiên hạ!
- Chiếm Tế Ninh có là gì chứ? Tiếp tục Đông tiến, nếu như đánh được Từ Châu, thậm chí còn có thể qua sông Nam tiến, đoạt lấy Giang Nam, đó chẳng phải tốt hơn sao?
Dương Hổ cảm thấy có chút kỳ quái, nhìn Oanh Nhi lấy một cái, nhất thời không thể đoán ra được dụng ý của nàng là gì, chỉ đành cẩn thận đáp lại:
- Từ Châu tường cao thành dày, có nhiều binh lính canh gác. Nếu chúng ta công phá thành thì quân Minh có thể chi viện quân binh và lương thực bằng đường thủy, hạ Từ Châu không phải là chuyện dễ dàng. Hơn nữa cho dù quân triều đình không tới bao vây thì lương thực mang theo không đủ, chúng ta cũng khó có thể cổ gắng cầm cự lâu dài trong trận chiến đó.
Thôi Oanh Nhi lạnh lùng cười một cái rồi nói:
- Nếu như lưu chiến một trận ở những khu vực xung quanh đây, sau khi khai xuân lượng mưa sẽ trở nên nhiều hơn, tiến hành phá vỡ các đê đập ở vùng Trường Viên, Đồng Minh, Lương Sơn hoặc những vùng lân cận trước đài thì sẽ ra sao nhỉ? Nước đổ xuống vùng hạ lưu sẽ nhấn chìm tất cả, trăm vạn bách tính sẽ trở thành những oan hồn, Hoàng Hà đổi dòng, Từ Châu trở thành một cô thành. Tới lúc đó không chỉ dễ dàng đánh chiếm được Từ Châu, thậm chí còn có thể bỏ thành, Hoàng Hà lúc đó chỉ còn là một đường sông cạn, qua sông chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay, chẳng phải như vậy sao?
Dương Hổ nghe xong mặt biến sắc, ánh mắt lóe lên sự hung ác, trầm giọng nói:
- Nàng đang nói bậy gì vậy?
Thôi Oanh Nhi khẽ rủ bờ mi xuống, nhìn một cách đầy khinh miệt cái bàn tay của y đang nắm chặt lấy chuôi đao, giọng điệu đầy châm chọc hỏi:
- Sao vậy, muốn giết người diệt khẩu sao?
Toàn thân Dương Hổ run lẩy bẩy, trong lòng suy nghĩ một hồi thật lâu. Cuối cùng y cũng từ từ buông tay ra khỏi chuôi đao, lạnh lùng nói:
- Ta hiểu rồi, là Hàn Bách, nhất định là y. Ta lệnh cho y đi làm tiên phong thăm dò tình hình phía trước. Y biết rõ chuyện này, và cũng chỉ có Hàn Bách mới có thời gian đi tìm nàng. Thật uổng công ta đã tin tưởng y, thật không ngờ Hàn Bách lại dám bán đứng ta!
- Bán đứng ngươi?
Thôi Oanh Nhi hỏi vặn lại một câu, bật cười lắc đầu nói:
- Dương Hổ à Dương Hổ, đến bây giờ mà ngươi vẫn bị hư lợi làm cho mờ mắt. Ai tốt với mình, ai đang hại mình, ngươi đều không phân biệt được ra. Phá đê đào sông, nhấn chìm Sơn Đông, quả đúng chỉ có ngươi mới có thể nghĩ được ra. Đúng lắm, làm như vậy thì Sơn Đông nhất định sẽ đại loạn.
Nhưng ngươi có từng nghĩ tới rằng khi ngài động binh đánh Từ Châu, trùng hợp đúng lúc đó Hoàng Hà đổi dòng, cho dù ngươi có muốn giấu giếm cỡ nào thì cũng không thể qua mắt được những người khác có đầu óc suy nghĩ. Chuyện này nếu như bị phát hiện ra thì Dương Hổ ngươi sẽ là tội đồ của toàn thiên hạ. Chưa cần nói đến việc có làm được hoàng đế hay không, ngươi ngay lập tức sẽ thân bại danh liệt, thê thảm như một con chuột đi đến đâu cũng bị người khác tìm cách đánh đập.
Lúc này Dương Hổ nào đâu nghe vào tai được câu nào nữa, nghe thấy vậy chỉ cười nhạt đáp lại:
- Vậy ra Hàn Bách phụ lòng tín nhiệm của ta, bán đứng ta là vì muốn tốt cho ta sao? Thôi đại tiểu thư nàng đến đây tìm ta ngăn cản ta hành động cũng là vì muốn tốt cho ta sao?
Hồng Nương Tử hất cằm lên, kiêu ngạo đáp lại:
- Thôi bỏ đi, ngươi sớm đã chẳng thèm biết phân biệt phải trái rồi, ta không dư hơi để nói chuyện với ngươi. Ta đến để nói cho ngươi biết chuyện phá đê Hoàng Hà, ngươi đừng hòng có thể làm được!
Dương Hổ cười nhạt nói:
- Hồng Nương Tử, ta nói cho cô biết, đừng có mà lên mặt chỉ cho ta phải làm như thế nào. Nay trong tay ta có mười vạn thiết kị, khắp thiên hạ này ai dám coi thường ta chứ? Ta chỉ cần vung tay lên một cái, máu chảy thành sông; ta chỉ cần hạ lệnh một cái, vạn nghìn người rơi đầu mất mạng. Cô dựa vào cái gì mà định đấu với ta? Dựa vào võ nghệ của cô hay dựa vào hơn một nghìn đám tàn binh bại tướng của Thôi gia đại trại?
Hồng Nương Tử trỏ ngón tay về phía Bắc, điềm nhiên nói:
- Quay về!
- Hả?
Dương Hổ bị sự khinh miệt của Hồng Nương Tử trọc cho tức điên cả người, thét lên:
- Cô đừng quên, ta mới là thống soái ba quân! Cô lại dám ra lệnh cho ta?
Hồng Nương Tử thúc ngựa, đáp lại lạnh lùng:
- Quay về! Đừng có ý định phá đê Hoàng Hà! Bằng không ta sẽ ngay lập tức thông cáo toàn thiên hạ rằng Hoàng Hà là do Dương Hổ ngươi phá đê đào sông! Ba nghìn binh mã sao? Ta có thể nhanh chóng kéo về ba mươi vạn người, ba mươi vạn quân của ta sẽ đối đầu với quân của ngươi!
Dương Hổ tức điên người, thét lên:
- Ngươi điên rồi sao? Ta nổi loạn ở Sơn Đông, cơ bản là không muốn dựa vào binh lực của Thôi gia nhà các ngươi. Ta cũng không thèm gì thế lực của Thôi gia nhà ngươi. Là ngươi! Là các ngươi đã tìm đến ta, muốn tham gia tạo phản cùng ta. Dương Hổ ta không chấp nhặt mà cho bọn ngươi nhập hội, giờ ngươi lại muốn cản đường của ta sao?
Thôi Oanh Nhi lạnh lùng nhìn một cái khinh miệt rồi đáp lại:
- Cản đường của ngươi sao? Nếu như không phải là ngươi thì Thôi gia trại sao lại bị lôi kéo vào chuyện này? Thống soái tam quân? Thật quá nực cười! Nói cho người biết, không có ta, ngươi tạo phản được sao! Nếu không có ngươi, thúc bá của ta vẫn có thể tạo phản như thường. Ta chịu gia nhập vào hội của ngươi là vì họ là thúc bá của ta, bọn họ muốn trả thù cho cha ta. Giữa chúng ta và ngươi chẳng qua chỉ là mối quan hệ lợi dụng, đôi bên cũng có lợi mà thôi.
Phá đê đại hồng thủy, tán tận lương tâm. Ngươi có biết đại hồng thủy sẽ dìm chết bao nhiêu người không? Sau nạn thủy tai là nạn dịch bệnh ôn dịch hoành hành, sẽ có bao nhiêu người bệnh mà chết không? Giờ đang là mùa xuân, nhưng khắp nơi công việc đồng áng đều đã bị ngưng trệ rồi, năm nay chẳng có thu hoạch gì rồi. Năm nay thậm chí là năm sau sẽ có bao nhiêu người phải chết đói đây? Ngươi quả đúng là điên rồ, mất hết nhân tính!
- Ha ha ha ha...
Dương Hổ vừa chỉ vào Oanh Nhi vừa cười lớn:
- Hồng Nương Tử, ngươi còn tạo phản cái gì nữa. Ngươi đi mà làm Bồ Tát cho rồi đi.
Hồng Nương Tử nhìn y chăm chú rồi từ từ nói:
- Bồ Tát có gì là đáng cười hay sao? Trên thế gian này, quả đúng có người lòng dạ lương thiện, hành việc đại thiện. Dương Hổ nhà ngươi chẳng bằng một cái móng chân của họ!
Tiếng cười của Dương Hổ vụt tắt, bị Oanh Nhi sỉ nhục cho tức giận đến độ đỏ bừng cả mặt. Hồng Nương Tử nhìn về phía đằng xa mà nói:
- Ta không phải là Bồ Tát, ta chỉ là một người phụ nữ quá ư ngu ngốc. Những điều ta làm cũng chẳng phải là hành thiện, nhưng phàm là những người còn chút nhân tính đều sẽ không làm ra những chuyện ác độc như vậy. Dương Hổ, những gì cần nói ta đã nói hết rồi, nên làm như thế nào, ngươi hãy tự mình quyết định!
Oanh Nhi liếc nhìn Dương Hổ một cái sắc lạnh rồi nói:
- Người của ta đã đến phương Bắc, ta cần phải quay về, quay về Bá Châu. Dương Hổ, ngươi hãy nhớ lấy, chỉ cần Hoàng Hà bị vỡ đê thì tội danh của ngươi sẽ được thông cáo toàn thiên hạ. Thôi Oanh Nhi ta sẽ là người đầu tiên không tha cho ngươi!
Hồng Nương Tử nói xong thì hai chân bèn thúc nhẹ vào bụng ngựa một cái. Con bạch mã hí dài một tiếng rồi tung vó lao như bay tới một sườn núi ở hướng khác. Dưới núi có hơn hai mươi kị sĩ đang lặng lẽ đợi ở đó, nhìn thấy Thôi Oanh Nhi đã xuống núi thì bèn nhanh chóng xoay người leo lên lưng ngựa, lao như tên bay theo hướng bình nguyên mà nàng ấy đang đi. Từng chiếc áo choàng trắng tung bay trong gió tựa như những đám mây đang bao quanh lấy một ngọn lửa cháy.
Dương Hổ vẫn một mình đứng trên núi, buồn bã nhìn theo hướng đi của Hồng Nương Tử, mãi cho đến khi bóng dáng của hơn hai mươi kị sĩ đã khuất dần khỏi tầm mắt thì y vẫn cứ mãi ngây người bất động đứng nhìn. Mộc Vân không ngồi yên được nữa bèn trèo lên ngựa lao đến trước mặt y, nhìn thấy Dương Hổ đang đờ đẫn nhìn về phía đằng xa, thần sắc hoảng hốt, thì bèn nhẹ nhàng gọi:
- Nguyên soái! Nguyên soái! Hổ ca?
Dương Hổ khẽ giật mình tỉnh lại, nghiến chặt răng nói với Mộc Vân:
- Đi! Đánh lấy Cự Lộc, đại quân quay trở lại phía Bắc!
Mộc Vân ngạc nhiên hỏi:
- Sao cơ? Chúng ta không đi đánh Từ Châu, chặn đứng dòng chảy Hoàng Hà nữa sao?
Dương Hổ nhìn Hàn Bách ở dưới chân núi, trong ánh mắt lóe lên một sự uất hận vô biên, rít lên:
- Không đi được nữa rồi! Ả ta... đã biết được kế hoạch của ta. Hoàng Hà mà vỡ đê thì ả ta sẽ thông cáo toàn thiên hạ, làm hại đại sự của ta!
Mộc Vân trước giờ vẫn không hiểu đôi vợ chồng này vì sao lại mâu thuẫn đến nỗi này, dường như trở thành hai người xa lạ. Nếu như đã đồng lòng cùng tạo phản thì sao Hồng Nương Tử lại còn muốn cản đường Dương Hổ. Nhưng uy danh của Hồng Nương Tử thì quả thật Mộc Vân đã từng nghe qua. Nói được là làm được, lời hứa ra đáng giá ngàn vàng, là trang hảo hán giang hồ nhất ngôn cửu đỉnh. Nếu như nàng ta đã chấm dứt tình cảm với Dương Hổ, thì tuyệt nhiên có thể làm đến bước đường đó thật. Chỉ e là một đại cục tốt đẹp vừa mới vẽ ra lại phải phá bỏ rồi.
Mộc Vân suy nghĩ một hồi lâu, đột nhiên cười nham hiểm nói:
- Nguyên soái không cần phải sầu lòng, chúng ta vốn cũng không định nhanh chóng quá nhiều binh lực đến như vậy. Vì bắt buộc nên mới phải dùng đến cách đó. Chúng ta hiện có trong tay mười vạn tinh binh, dọc đường tiến phương Bắc sẽ tiếp tục chiêu binh mãi mã thêm nữa, đủ tiềm lực để chống đối lại quân triều đình. Nếu như số binh mã chiêu mộ nhiều thêm hơn một chút thì áp lực lương thực của chúng ta lại càng khó giải quyết hơn.
Mộc Vân liếc nhìn Dương Hổ một cái rồi nói tiếp:
- Thuộc hạ có kế này, chúng ta có thể chỉ huy quân đánh lên hướng Bắc, cố gắng gặp được Lưu Lục, sau đó phá một lỗ hổng ở Hà Nam, đánh thẳng vào giữa Trung Nguyên. Tất cả quân của chúng ta đều là kị binh, hành động nhanh chóng, gọn lẹ, có thể nhân cơ hội quân Đại Minh còn chưa kịp chi viện thì đã có thể công chiếm Nam Kinh. Tiếp sau đó lấy một tên vô dụng nào đó trong đám hoàng tộc tông thân của Minh triều đứng lên xưng làm hoàng đế, trực tiếp đối đầu với Chính Đức. Đợi đến khi thời cơ chín muồi thì chúng ta sẽ giết tên hoàng đế vô dụng kia đi, đưa nguyên soái ngài lên thay thế, tới lúc đó chúng ta sẽ có thể Bắc phạt Đại Minh. Lỡ không may có phải rút lui thì cũng có thể chia đôi giang sơn mà cai trị, ngài thấy sao?
Dương Hổ cười gằn một tiếng rồi nói:
- Nay thì cũng chỉ còn có cách đó thôi. Đi, chúng ta tiến đánh Cự Lộc trước đã, rồi sau đó chỉ huy quân đánh tới Đức Châu, cố gắng liên lạc với đám huynh đệ của Lưu Lục.
Ánh mắt của y sắc lạnh, nói tiếp:
- Ta phải thử một phen, tốt nhất là có thể đoạt lấy được kinh thành, giết chết Chính Đức và lấy cái đầu chó của Dương Lăng!
Dương Lăng vô cùng quan tâm đến tình hình chiến sự ở Sơn Đông, nhưng tin tức thì luôn không được cập nhật kịp thời. Ngược lại lại đồng thời nhận được tin tức từ hai miền Bắc Nam. Phía Bắc báo tin rằng Tuyên Phủ đã bị thiết kị Thát Đát tấn công. Dương Lăng quả không ngờ rằng trước tình cảnh bốn mặt là quân địch đe dọa mà Bá Nhan vẫn có thể điều động tinh binh tấn công Đại Minh.
Hoặc có thể là binh mã của Bá Nhan đã không còn cường mạnh được như trước nữa. Đợt tấn công này của y chỉ là muốn lợi dụng đặc điểm cơ động linh hoạt của kị binh để thần tốc đánh chiếm được những thị trấn, thôn xóm nhỏ. Nếu có gặp phải sự phản kháng của quân đội chủ lực triều đình thì bèn rút lui tháo chạy, cơ bản không có ý định chiến đấu lâu dài. Hiện tại bọn chúng đã dần di chuyển về hướng Đại Đồng, Sơn Tây, xem chừng thì không còn đe dọa quá nhiều đến triều đình nữa. Chỉ cần các đạo quân triều đình đều canh phòng nghiêm ngặt, bọn chúng ắt hẳn sẽ không chiếm được quá nhiều món hời. Chỉ có điều làm vậy sẽ khiến cho binh mã của biên quan không thể điều động được.
Tình hình phương Nam lại là một cảnh tượng thịnh thế thái bình. Mùa đông vừa mới qua thì tàu bè thương buôn các nước đã tấp nập giao thương trên các vùng Tô Hàng và Phúc Châu, Tuyền Châu, tiền thuế hải vận liên tục được thu về. Có thể nói hiện nay đó chính là nguồn thu lớn nhất cho triều đình.
Bên Phật Lang Cơ có một đội thương buôn nhỏ tới đây, mang theo tin tức từ Tây Ban Nha. Chiến hạm viễn chinh của đất nước đó đã quay trở về nước, vì mất đi sự bảo vệ võ trang cường mạnh của chiến hạm nên trên đường đã bị lũ hải tặc nức tiếng khủng bố cướp thuyền đến ba lần. Sau khi về được đến nước mình thì số người chỉ còn lại chưa đến một phần ba tổng số ban đầu, người nào người nấy quần áo rách rưới, mặt mày xanh xao, gầy gò hốc hác, trông còn chẳng bằng kẻ ăn mày.
Triều đình nước đó lại được một phen tranh cãi ghê gớm, nên điều binh đi báo thù hay nên thay đổi chiến lược, giao dịch cùng với Đại Minh, vấn đề này đã trở thành tiêu điểm tranh luận của triều đình bên đó. Nhưng nhìn nhận vấn đề trên phương diện thực tế, hơn nữa được chứng kiến sự lợi hại của hải quân Đại Minh thì cái ý tưởng viễn chinh đánh phương Đông gần như chỉ còn là nhưng ảo tưởng có thể mơ mà không thể thực hiện được. Cuối cùng phe cầu hòa dưới sự hậu thuẫn của quốc vương đã dành được chiến thắng. Tây Ban Nha đang tiến hành đóng đại tàu, xem chừng nhanh nhất cũng phải đến đầu thu năm nay mới có thể xuất phát.
Bên phía Giang Nam, Mã Liên Nhi và A Đức Ni cũng quản lý rất tốt, chuyện làm ăn của Nội Xưởng rất thịnh vượng, Dương Lăng lấy làm vui lắm. Sức mạnh to lớn mà hắn tách ly ra từ Nội Xưởng vẫn còn đang giấu giếm hoàng thượng. Nguồn tiềm lực này cũng không thể nộp lại cho triều đình, không thể nói thật cho hoàng thượng được biết. Đó cũng thể hiện rõ ràng rằng lúc đầu bản thân hắn đảm nhận trọng trách quốc công là để chuẩn bị một đường lui. Hơn nữa nếu như quốc gia bước vào vòng quay ổn định thì Dương Lăng cũng không muốn để cho triều đình có được một tổ chức đặc vụ cường mạnh đến như vậy.
Nhưng tổ chức này, những nhân lực này cũng buộc phải sắp xếp cho bọn họ những đầu ra. Cùng với sự phát triển của thương mại, Dương Lăng có ý định từng bước khiến cho bọn họ phát triển thành một tổ chức thương mại cường thịnh thông xuyên Nam Bắc, liên kết giao thương được với cả hải ngoại.
Xem xong thư của Mã Liên Nhi và A Đức Ni, Dương Lăng khẽ chau mày, rồi nói:
- A Đức Ni nóng vội quá, nàng ấy khuyên ta nên di dân ra hải ngoại. Nhanh chóng chiếm lấy những tiểu quốc hoặc nhưng mảnh đất vô chủ là thuộc địa của mình. Nàng ấy không hiểu được tình hình trong nước của Đại Minh, cũng như không hiểu trạng thái địa lý của Đại Minh.
Thành Khởi Vận chớp chớp mắt nói:
- Ta thấy nàng ấy nói rất có lý.
Dương Lăng lắc đầu nói:
- Ta cũng mong sẽ được bá chủ lục địa và hải dương. Nhưng biên cương lãnh thổ Đại Minh rộng lớn như vậy, tài nguyên dồi dào, những nhu cầu trao đổi hàng hóa với các nước thực dân trong một khoảng thời gian rất dài cũng sẽ không trở thành nhu cầu chủ yếu. Giao thương với các nước thuộc địa muốn thành công được thì cần phải tốn công sức của rất nhiều thế hệ. Nếu không có nhu cầu mà cứ cố gắng gượng ép thực hiện thì sẽ khó có thể đạt được mục đích.
Bức thư này của A Đức Ni được gửi đi khi chưa hề hay biết tin tức về thế cục của vụ tạo phản Sơn Đông, Hà Bắc. Nhưng cho dù là không có những lý do đó đi chăng nữa thì ý kiến mà nàng ấy đưa ra cũng không thể thực hiện được. Sau khi Mông Nguyên tàn tách phân rời, nhìn thì có vẻ như không còn mối nguy hiểm nào đe dọa được đến sự sinh tồn của Đại Minh nữa. Nhưng đánh rắn không chết, hậu họa khôn lường. Chỉ cần một ngày kia khi bọn chúng liên kết lại được với nhau thì sẽ gây ra những ảnh hưởng không hề nhỏ đối với Trung Nguyên. Từ giờ đến trước lúc đó, sao có thể tính được đến chuyện tập trung tiền tài và nhân lực để tiến hành kế hoạch di dân được chứ?
Muốn khuếch trương quy mô thì việc đầu tiên cần phải giải quyết đó chính là giải quyết triệt để các vấn đề ở Bắc Cương, lấy lại được quyền khống chế Tây vực. Ngoài ra còn có thể chế nội bộ của triều đình Đại Minh. Thông thương giao dịch với các nước thuộc địa, mục đích chính là vì tiền bạc và đất đai. Những việc này không thể để cho triều đình một tay ôm hết tất cả được. Còn nếu giao lại cho đám thương buôn tài phiệt đi làm thì thương nhân, đặc biệt là hải thương sẽ có trong tay quyền lực vô cùng lớn, liệu triều đình có chịu ngồi yên mà không khống chế ngặn chặn sự xuất hiện của một thế lực mới không?
Quốc gia của A Đức Ni là do quý tộc cầm quyền, đám quý tộc đều sở hữu những mảnh đất và dân chúng của riêng mình. Bọn họ muốn tiến hành thuộc địa hóa các nước khác vừa có thể khuếch trương được thế lực của bản thân mình, lại vừa có lợi cho quốc gia. Nhưng Đại Minh là một triều đình thống nhất do một người thống trị, vì thế nên yêu cầu về sự ổn định và quyền khống chế tuyệt đối là vô cùng lớn.
Muốn thay đổi nhận thức này thì trước tiên phải phá bỏ sự gò ép giao thương buôn bán. Bắt đầu từ việc mở rộng giao thương, phát triển công thương, tích lũy phát triển nguồn tài chính. Thế lực của công thương từng bước phát triển và được nâng lên, hòa lẫn vào từng ngóc ngách trong thế giới chính trị, cho đến khi nhu cầu phát triển kinh tế có thể yêu cầu hệ thống thể chế chính trị buộc phải thay đổi tất cả những hạn chế gò bó. Đó không phải là chuyện có thể giải quyết được trong một trăm năm, không phải là chuyện của một lớp người có thể làm được.
Dương Lăng thở dài một cái rồi nói:
- Một người dù có nhìn ra xa đến đâu cũng không thể nào chuyển động được cả thế giới này, ngay cả khi người đó có là một bậc quân vương anh minh sáng suốt. Có thể thử thay đổi hướng đi của nó, khiến cho nó đi theo đúng phương hướng quỹ đạo. Cũng không thể trong vài chục năm giới hạn ngắn ngủi của mình có thể vọt bước tiến hành những chuyện siêu việt của thế giới hàng trăm năm.
Thành Khởi Vận cười lên hai tiếng rồi nói:
- Nói thật là đại nhân ngài có lúc nói chuyện thật thần bí kỳ lạ, tiểu nhân nghe mà chẳng hiểu chút nào hết.
Dương Lăng nghe xong mà không nhịn được cười, Thành Khởi Vận cười khanh khách nói tiếp:
- Những gì mà đại nhân nói ta chẳng hiểu gì hết. Đại nhân hãy nghe ta nói thử xem sao. Công việc làm ăn của chúng ta phát triển một cách nhanh chóng, hiện tại trong tay chúng ta đã có đất đai, nhà cửa, cửa hàng nhiều không sao kể xiết. Nếu như đem những tài sản ấy chuyển đổi thành bạc thì đại nhân ngài quả thật giàu ngang với một quốc gia rồi.
Hiện tại công việc kinh doanh mới chỉ vừa mới bắt đầu, ngươi hãy đợi đó mà xem, tầm này năm sau thì sẽ là cái cảnh tiền đẻ ra tiền, lợi đẻ ra lợi, bạc và ngân lượng sẽ tự dưng mà đến ầm ầm. Vu Vĩnh quả đúng là một thiên tài, không cần nhờ đến thế lực của triều đình cũng có thể tìm ra được một con đường phát tài hay đến như vậy. Thực lực hiện tại của chúng ta đã vượt qua được đám hào môn gia tộc của vùng Giang Nam, Cự Lộc.
Dương Lăng gật đầu nói:
- Ừm, nhớ chia lợi nhuận cho đám người Vu Vĩnh, cần phải xây dựng một mối quan hệ bền vững. Lợi nhuận càng nhiều thì mới có thể càng cùng tiến cùng lui, gắng sức hơn nữa.
Hắn cười liếc nhìn Thành Khởi Vận một cái. Cái hũ dựng bạc này cầm quyển sổ lên, hi hi cười, chăm chú thích thú nhìn. Chiếc áo ngực màu đỏ đang lộ ra đằng sau trước áo ngắn nhạt màu. Một khe hở hút ánh nhìn người khác đang áp lên quyển sổ, bị đè nén hơi có phần vào cả bên trong.
- Nói đi, công của nàng cũng không nhỏ, nàng muốn có mấy phần nào, hũ đựng bạc kia?
Thành Khởi Vận lườm hắn một cái, rồi khéo léo nói:
- Lòng tham của ta rất lớn đó, có thật là muốn bao nhiêu thì được bấy nhiêu không?
- Được, nàng cứ nói đi, chỉ cần ta có thể có để cho nàng.
Thành Khởi Vận ném cuốn sổ xuống, tựa như một con mèo nhỏ nhanh chóng chui vào lòng của hắn quấn quýt, dùng ngón tay vẽ một vòng tròn lên trên ngực của hắn rồi tươi cười nói:
- Ta à, ta muốn có tất cả của chàng. Tất cả của chàng đều là của ta.
Dương Lăng cười nói:
- Vậy chẳng phải quá đơn giản hay sao? Có lần nào là không phải ta giành hết tất cả cho nàng cơ chứ? Tất cả lợi nhuận... từng phần từng phần một đều được nàng lấy hết sạch sành sanh, đến một chút cũng không còn.
- Có thật không?
Thành Khởi Vận mặt đỏ ửng lên nói, không biết từ lúc nào đã bò lên người của Dương Lăng, cắn nhẹ vào tai của hắn nói nhỏ:
- Vậy tại sao hôm qua chàng đã chọn người ta lại còn đi tới phòng của Văn Tâm, có phải là ta không khiến cho chàng được thỏa mãn?
Cặp mông đang ngồi lên đùi Dương Lăng của Thành Khởi Vận không ngừng chuyển động đã nhanh chóng kích thích hắn. Dương Lăng ôm lấy bầu ngực của Thành Khởi Vận đang tính vui đùa một phen thì Tuyết Lý Mai bất ngờ xông vào phòng. Nhìn thấy tình cảnh đó nhất thời không biết làm thế nào, đứng ngây người đờ đẫn. Mối quan hệ giữa Dương Lăng và Thành Khởi Vận khắp nơi trong phủ này ai nấy đều đã biết, nhưng chẳng qua chỉ như là một trắng giấy mỏng chắn song the, dù gì thì cũng cần có người đâm thủng nó. Giờ thì chứng kiến tận mắt rồi, làm thế nào cho đúng đây?
Thành Khởi Vận muốn nhảy ra khỏi lòng Dương Lăng, vừa mới cho được hai chân xuống thì bèn bị hắn kéo lại ngồi xuống trên đùi của mình. Dương Lăng thấy Tuyết Nhi đang ngượng đỏ cả mặt định lùi bước, thì bèn ho khan lấy một tiếng rồi điệu bộ nghiêm túc nói:
- Chẳng còn cách nào khác, nhà chỉ có một chiếc ghế, đành chấp nhận ngồi như vậy thôi.
- Á?
Tuyết Nhi ngây ngô cười lên hai tiếng, liếc nhìn sang bên cạnh một cái rồi nói:
- Vậy bốn cái chân kia thì không biết là vật gì vậy...
- Qua đây, tới trước mặt lão gia ta!
Dương Lăng làm ra vẻ trịch thượng nói.
"Không thể e dè được, ta là lão gia, ta cần phải cứng rắn hơn, để cho mọi người đều thấy có vẻ tự nhiên hơn. Nếu như ta để lộ ra thì bọn họ cho dù bất giác để lộ ra một chút thần sắc không ổn nào đó thôi thì Vận Nhi nhìn thấy sẽ không khỏi đau lòng".
Dương Lăng thầm nghĩ trong lòng như vậy. Tuyết Nhi đã rón rén đi đến trước mặt, lướt nhìn Thành Khởi Vận một cái, bốn mắt họ đối diện nhau, bất giác cả hai đều đỏ bừng cả mặt.
Trước mặt thiếp của Dương Lăng mà lại thân mật ngồi trên đùi hắn như vậy, hơn nữa cô gái đó chỉ là một tiểu nha đầu bằng nửa tuổi mình, dù Thành Khởi Vận tầm mắt rộng rãi cũng cảm thấy vô cùng xấu hổ: Hôm nay ta thật là thẹn đến chết mất.
Tuyết Lý Mai cũng vô cùng cảm thấy mất tự nhiên, vất vả lắm mới đi được ra đến bên cạnh Dương Lăng, bị hắn ôm lấy, nàng ta khẽ kêu lên một tiếng, rồi thoắt cái cũng đã ngồi lên trên đùi bên cạnh của hắn. Hai người phụ nữ mặt đối mặt nhìn nhau, đột nhiên cùng đồng thời cười lên một tiếng, dáng vẻ ngại ngùng đã tạm thời biến mất.
Dương Lăng ôm trong lòng hai mỹ nhân, một lớn một nhỏ, hai tay bắt đầu cùng sờ soạng, từ từ chạm lên hai bầu ngực, gương mặt vui mừng nói:
- Nhà ta chỉ có một mình lão gia ta là cái ghế thôi, các nàng đại mỹ nhân, tiểu mỹ nhân đều phải chịu thiệt thòi một chút vậy, ngồi xích lại cùng nhau vậy, ha ha. Vội vội vàng vàng chạy vào đây là có chuyện gì vậy?
Tuyết Lý Mai ngại ngùng nói:
- A, người ta tới đây là để báo với lão gia, hoàng thượng có chỉ yêu cầu lão gia và Vương Thượng Thư bên Lễ Bộ đi tiếp đón một người. Vương Thượng Thư đang ở trong tiền sảnh dùng trà chờ lão gia đó.
- Tiếp đón một người?
Dương Lăng khẽ chau mày:
- Đang trong thời binh loạn lạc như này, là sứ giả của nước nào đến thăm viếng hay là phiên vương hồi triều mà lại yêu cầu ta và Vương Thượng Thư đi nghênh đón?
- Nghe nói là Diễn Thánh Công vào kinh, khó khăn lắm ông ta mới tới có một lần, hoàng thượng vì muốn thể hiện sự long trọng nên mới hạ chỉ cho lão gia và Vương Thượng Thư đi nghênh tiếp. Bằng không, ông ta là nhị đẳng Công tước, lão gia ngài cũng là nhị đẳng Công tước, hà tất phải đi đón ông ta.
- Ồ... ra là vậy... Diễn Thánh Công à, ừm... sao ông ta lại vào kinh vậy?
Dương Lăng đang vuốt ve eo thon hông căng của hai người phụ nữ, động tác tức thì chậm lại, trong đầu đang suy nghĩ thật nhanh:
- Diễn Thánh Công? Cũng là nhị đẳng quốc công, ai vậy cơ chứ, ở đâu ra vậy, sao ta từng nghe nói chứ?
Dương Lăng đang gấp gáp suy nghĩ thì Thành Khởi Vận bắt đầu mở miệng nói, giọng đầy khinh miệt:
- Thành Hóa năm thứ năm, Diễn Thánh Công bị truất tước làm thường dân, sau khi lủi thủi rời khỏi kinh thành thì ngoại trừ lúc truyền lại tước vị cho hậu duệ đời sau của mình, y đâu có mặt mũi nào mà vào kinh nữa. Lần này quay trở lại trừ phi là chuyện binh loạn ở Sơn Đông chăng?
Những lời đó đã khiến cho Dương Lăng ít nhất cũng biết người đó đến từ đâu rồi, nhưng hắn còn chưa biết vị công gia này có lai lịch xuất sứ ra làm sao, bèn vờ như rất có hứng thú tiếp tục hỏi chuyện:
- Thành Hóa năm thứ năm... đã xảy ra chuyện gì vậy?
Thành Khởi Vận vừa định mở miệng nói tiếp thì đột nhiên sực nhớ ra Dương Lăng là người đọc sách, cũng là môn đồ của thánh nhân, nói ra chỉ e là sẽ khiến cho chàng ấy khó xử. Vậy nên cứ do dự mãi không chịu đáp lời.
Nhưng Tuyết Nhi lại không tính toán được đến như vậy, thấy lão gia có vẻ hứng thú nghe chuyện thì bèn tranh, nói:
- Chuyện này thiếp biết, Diễn Thánh Công Khổng Hoằng tám tuổi vào kinh phong tước, ở lại Kinh Sư không về. Sau này trưởng thành thì lấy con gái của Đại Học Sĩ Lý Hiền làm vợ. Diễn Thánh Công phẩm hạnh bất chính, dâm đãng với hơn bốn mươi người phụ nữ, bạo ngược ngang tàng, đã từng vô cớ bóp chết bốn người dân vô tội, chính vì vậy nên mới bị truất tước.
Thành Khởi Vận nhướn mày, lạnh lùng nói:
- Tội ác tày trời như vậy, coi mạng người như cỏ rác, nhưng chỉ vì là hậu duệ của Thánh Nhân cho nên chỉ bãi tước nhưng vẫn tiếp tục được hưởng vinh hoa phú quý, hơn nữa con trai của y trưởng thành lại còn được tiếp tục thừa kế tước vị, hừm! Công đạo ở đâu? Thiên hạ bất công.
- A!
Dương Lăng kêu lên một tiếng.
Lúc này thì có ngờ nghệch đến cỡ nào thì cũng phải hiểu được đó là nhân vật như thế nào rồi. Tuy tước vị ngang nhau nhưng người đó là hậu duệ của danh môn đó.
Tuyết Nhi hi hi cười nói tiếp:
- Tỷ tỷ đừng tức giận, lần này tỷ có thể hả cơn giận được rồi. Ta nghe Vương Thượng Thư kể lại rằng, Hồng Nương Tử đang tạo phản ở Sơn Đông, công đánh thành trì, xông vào đánh chiếm Khổng gia, đại đường để nuôi ngựa, nhị đường để nấu cơm, hoa viên là nông trại. Cả nhà Diễn Thánh Công đều sợ hãi hoảng hốt di dời vào kinh thành, tất cả lương thực đầy kho trong nhà đều bị bọn giặc chiếm mất.
- A!
Dương Lăng lại kêu lên một tiếng.
Hắn giương hai tay ra, nhất thời trợn mắt há mồm ra ngạc nhiên, tiếng kêu nghe chừng nguy cấp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.