Ngược Về Thời Minh

Quyển 7 - Chương 830: Khanh muốn gì? (1)

Nguyệt Quan

17/05/2018

Thương Lãng đình nằm ở phía nam thành Tô Châu, vốn là trì quán của Ngô Việt Trung Ngô Quân Tiết Độ Sứ Tôn Thừa Hữu thời Ngũ Đại. Thời kỳ đầu Tống Tô Thuấn Khâm dùng bốn vạn quan tiền mua nó, dời hoa ghép cây, vây sơn tạo thủy, mở rộng mười sáu mẫu, khiến cho nó càng thêm đồ sộ, đổi tên là Thương Lãng đình. Thời Nam Tống là chỗ ở của Hàn Thế Trung, giờ đây đã hơn sáu trăm năm rồi.

Thương Lãng đình có hồ nước bao vây chung quanh, là lâm viên có kiến trúc tiên kiến, có thể nói là độc nhất vô nhị trong lâm viên Tô Châu. Lúc này đang là đầu xuân, Giang Nam giữa tháng hai, vừa vào lâm viên, hoa xuân nở rực khắp nơi, gió xuân dìu dịu, nước xuân mênh mông, bên trong đình đài lầu các liên miên nối liền, cây xanh sum suê mát mắt, tường trắng ngói lớn, đi đến đâu cũng có thể được ngắm phong cảnh chung quanh.

Nơi phồn thịnh như vậy, ngay cả Hoàng đế và công chúa cũng chưa từng thấy, viên lâm Hoàng gia chú trọng đại khí, mà lâm viên Giang Nam một tấc vuông đều có động thiên, nơi nơi tinh xảo, từng cọng cây ngọn cỏ, từng đình đài lầu các, từng hòn đá khe nước đều được sắp đặt, xây dựng tỉ mỉ, làm lòng người vô cùng vui vẻ.

Ba vị công chúa đến nơi này lập tức đã yêu thích khôn cùng, dáng vẻ như nếu không phải còn cơ hội trở lại phương bắc thì nhất định phải mua lại mới cam tâm. Vào vườn, ba vị công chúa hưng phấn đi du ngoạn ngắm cảnh bốn phía, Dương Lăng và Cốc Đại Dụng thì đi du ngoạn cùng Hoàng thượng.

Cuối cùng đi đến chỗ phía nam Thương Lãng đình, Cốc Đại Dụng chỉ vào tiểu lầu ba tầng thấp thoáng dưới hàng trúc xanh giống như tiên cảnh quỳnh lầu, cung kính nói:

- Hoàng thượng, nơi này tên là Khán Sơn Lâu, chính là chỗ ngài ở.

Đến một nơi tao nhã như này, ngay cả Chính Đức hoàng đế dường như cũng bị bầu không khí nho nhã nơi đây cảm nhiễm, y mỉm cười gật đầu nói:

- Tốt, ái phi, nàng thấy nơi này thế nào?

Đường Nhất Tiên cũng tán thưởng:

- Vườn này có cảnh trí tinh mỹ tuyệt luân, bất kể ở chỗ nào, cũng tựa như đang lạc vào thiên đường, xứng với danh thiên đường nhân giang Tô Hàng, thật sự là danh bất hư truyền.

Dương Lăng cười, quay sang hỏi Cốc Đại Dụng:

- Cốc công công, ba vị công chúa đã được bố trí ổn thỏa chưa?

Cốc Đại Dụng cười đáp:

- Rồi ạ, ba vị công chúa đang ngắm hoa ở nhà thủy tạ, đợi an bài chỗ ở của Hoàng thượng xong, lão nô lập tức đi ngay.

Chính Đức hào hứng bừng bừng nói:

- Không cần phải bố trí cho trẫm, trẫm còn chưa xem đủ cảnh đẹp trong vườn này. Tiên nhi, chúng ta cùng đi ngắm nào. Đại Dụng, ngươi bố trí chỗ ở cho ba vị công chúa đi. À, đúng rồi, Dương khanh cũng ở lại trong Thương Lãng đình, ngươi cũng phải an bài tốt.

- Vâng, hoàng thượng.

Cốc Đại Dụng hạ thấp người cung kính. Chính Đức hoàng đế hào hứng cầm tay Đường Nhất Tiên, sóng vai nhau đi về phía hoa và cây sum suê, cây trúc xanh cao ngất.

Tòa lâm viên ba mặt là nước bao quanh, nước ở bên ngoài, xứng với cảnh núi trong vườn, khắp nơi đều là cây cối quý hiếm, dù là tảng đá nhỏ bên đường cũng được lựa chọn khéo léo, đặt rất hợp lý, khiến người ta ngắm mà hề thấy phàm tục.



Thấy Hoàng đế và hoàng phi đi ra rồi, Cốc Đại Dụng đứng thẳng người lên, giơ ngón cái khen:

- Vẫn là quốc công gia thông minh hiểu tâm tư hoàng thượng. Hoàng thượng thật sự hài lòng về lâm viên này. Hoàng thượng vui vẻ, chúng ta vui vẻ.

Dương Lăng cười ha hả nói:

- Đúng vậy, không biết công công tốn bao nhiêu bạc, hãy báo số lượng cho ta, ta sẽ trả đủ.

Thì ra, Dương Lăng cũng không phải tạm thời trưng dụng lâm viên này, mà là lấy tiền của hắn để mua. Cốc Đại Dụng nghe vậy vội xua hai tay, nói:

- Quốc công khách khí rồi, một tòa vườn nho nhỏ, có gì đáng nói đến chứ? Ầy, không dối gạt Quốc công, lâm viên này đã biến thành tăng xá, cho nên mua rất rẻ, vốn là không đáng vài đồng, sao ta lại để quốc công trả tiền chứ?

Cốc Đại Dụng nói, lấy trong tay áo ra một bản khế đất, cười nhét vào tay Dương Lăng. Một tòa danh viên thiên cổ, đã trở thành sản nghiệp của Dương gia rồi.

Dương Lăng nhún nhường hai câu liền mỉm cười cất khế ước đất vào tay áo, hắn biết rõ Cốc Đại Dụng chủ quản ngành hàng hải ở Giang Nam, dù là ngoại thương hay nội thương, toàn bộ phú hào đều có mối liên hệ với lão, dù không muốn tham, bạc thu về cũng chất cao như núi, lấy chút nước luộc của lão, Dương Lăng cũng không thấy bất an.

Thấy Dương Lăng nhận khế ước mua bán đất, Cốc Đại Dụng cười như đóa hoa cúc, nhận lễ nhận vui vẻ, tặng lễ không phải không tặng vui vẻ sao? Thế giới này, có lúc không thể dùng lẽ thường phỏng đoán đấy.

Lúc này Cốc Đại Dụng mới cẩn thận hỏi:

- Quốc công gia, lần này Hoàng thượng đến Tô Hàng, là đi dạo chơi, thưởng thức phong cảnh vùng sông nước Giang Nam, hay là có dụng ý khác, ngài xem chúng ta có cần chú ý chút chuyện gì không?

Dương Lăng mỉm cười, cùng Cốc Đại Dụng đi dọc hành lang, cũng đi đến giữa sơn thủy hoa thảo, dọc theo con đường nhỏ trong rừng trúc đến nhã hiên Thủy Ling Lung, trên cửa ra vào hiên này có treo một câu đối: " Thu sắc nhập lâm hồng ảm đạm, nguyệt quang xuyên hành thúy linh lung."

Đi vào trong phòng, chỉ thấy sáng sủa sạch sẽ, gọn gàng, gia cụ đều là hồng mộc và trúc có trạm hoa văn, trong phòng treo một bộ câu đối: "Phong hoàng loại trường địch, lưu thủy đương cầm minh."

Hai người cùng đi vào, ngồi trên hai ghế tựa quan mạo. Dương Lăng lên tiếng:

- Lần này hoàng thượng rời khỏi hoàng cung là vì tiêu diệt phản loạn Ninh Vương. Nay loạn Ninh Vương đã được dẹp yên, hoàng thượng đương nhiên muốn du ngoạn thưởng thức thiên đường nhân gian này rồi.

Cốc Đại Dụng nghe nói hoàng thượng đến Tô Hàng du ngoạn ngắm cảnh, thần sắc chợt trầm tĩnh lại, lại nghe Dương Lăng nói:

- Nhưng hẳn công công cũng biết, hoàng thượng từ lúc trưởng thành đã luôn có lòng chăm lo việc nước, chí hướng vô cùng rộng lớn, Hoàng thượng trong triều thi hành tân chính, phong khí cả nước hoàn toàn thay đổi, cho nên ngươi chớ thấy hoàng thượng mang theo hoàng phi cùng công chúa đi cùng, hoàng thượng đang có ý muốn phát triển Giang Nam, nhất là Tô Hàng đấy.

Cốc Đại Dụng lập tức khẩn trương, nay lão là Trấn thủ thái giám Tô Châu, Tổng đốc nha môn ngành hàng hải, nếu hoàng thượng không hài lòng chính vụ của lão, công việc béo bở này phải chắp tay dâng cho người khác rồi. Cốc Đại Dụng căng thẳng vội vàng nói:

- Như vậy, không biết hoàng thượng chú ý đến điều gì? Mong được quốc công chỉ điểm nhiều hơn.

Dương Lăng cười nói:



- Đương nhiên là hàng dệt, đồ sứ, lụa, trà Tang, hải vận…Đây là việc lớn mang lại quốc kế dân sinh. Hiện tại việc kinh doanh các mặt như nào? Sản lượng ra sao? Hàng năm thu lợi như nào? Còn tồn tại những vấn đề gì? Đương nhiên, những xưởng hàng dệt may ngươi cũng phải thu xếp, hoàng thượng nhất định đến xem đấy.

Cốc Đại Dụng sợ hãi, vội vàng đứng lên, chân tay luống cuống, nói:

- Ta không biết hoàng thượng sau khi trừ Ninh Vương xong lại đến Tô Hàng thị sát những gì, cũng không thấy nhắc tới để chuẩn bị, việc này làm sao đây, làm sao đây?

Dương Lăng thấy lão gấp gáp, cười nói:

- Cốc công công không cần sốt ruột. Như vậy đi, ngày mai ta cùng hoàng thượng đi thưởng ngoạn trong thành một chút, thưởng thức thăm thú tìm hiểu phong tục dân tình Tô Châu, ta sẽ thay ngươi kéo dài hai ba ngày, thừa dịp đó ngươi hãy nhanh chóng di chuẩn bị, các loại tư liệu nhất định phải nhớ kỹ, lúc hoàng thượng hỏi sẽ phải đối đáp trôi chảy. Hoàng thượng thấy ngươi làm việc chịu khó, tất sẽ trọng thưởng.

- Vâng, vâng, được được…

Cốc Đại Dụng nói xong, vội vã quay người đi ra cửa, bỗng nghĩ đến ba vị công chúa còn chưa được bố trí chỗ nghỉ, thật sự khiến cho y sứt đầu mẻ trán.

Dương Lăng thấy lão hoảng hốt thất thố, liền mỉm cười đứng lên nói:

- Công công, ngài làm việc ở Tô Hàng, nơi này chính là trạm đầu tiên Đại Minh ta hướng ra hải ngoại, ngươi cũng không thể chỉ cung cấp tình hình kinh tế vùng Tô Hàng cho hoàng thượng biết thôi, mà còn phải nói rộng hơn, thậm chí cũng phải nhắc đến với hoàng thượng về sản vật, việc kinh doanh của nơi khác cho hoàng thượng biết, còn đưa ra đề nghị cùng với tầm mắt sâu rộng, tin rằng nha môn ngành hàng hải Đại Minh này ngoài Cốc công công ngài trấn thủ ra, không có người thứ hai có thể đảm nhiệm được.

Cốc Đại Dụng vỗ đầu, nói:

- Đúng rồi, ta không thể tự lo ba phần mẫu đất của mình được. Tầm mắt của Hoàng thượng chính là toàn bộ thiên hạ. Đa tạ quốc công nhắc nhở. Ta...ta...

Lão thò tay vào trong tay áo lấy một một tập ngân phiếu lớn, nhét vào trong tay Dương Lăng, nói:

- Ta lập tức tựu triệu tập nhân thủ tiến hành chuẩn bị, làm phiền quốc công hao tâm tổn trí, cùng Hoàng thượng đi dạo mấy ngày trong thành. Chút ngân lượng này, xin quốc công hãy cầm lấy, có gì vừa ý trong thành thì mua lấy. Ta bận rộn việc này, không thể đi theo, hết thảy đều làm phiền quốc công rồi.

- Không cần phải khách khí. Chúng ta còn phân biệt cái gì.

Dương Lăng cười híp mắt, nói:

- Công công đi mau lên. Việc trong vườn này cứ giao cho ta là được. Lát nữa ta an bài Giang Bân và mọi người cảnh giới bốn phía Thương Lãng đình, sau đó sẽ đi an bài chỗ ở cho ba vị công chúa. Yên tâm đi. Có ta ở đây, việc của Hoàng thượng, Hoàng phi, công chúa sẽ bố trí ổn thỏa, sẽ không có ai nói ngươi đâu.

Cốc Đại Dụng cảm động đến rơi nước mắt, nói:

- Quốc công đối đãi thật sự là... Đại ân không lời nào cảm tạ hết được!

Hai tay của lão ôm quyền, vái dài hai cái với Dương Lăng, sau đó hất vạt áo bào, vội vội vàng vàng chạy ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ngược Về Thời Minh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook