Quyển 7 - Chương 610: Lấy lợi trong hại
Nguyệt Quan
17/05/2018
Đám binh lính đội mũ mặc giáp đi thẳng một mạch.
Một vạn bộ tốt, trong đó có ba nghìn là thiết kỵ Ngoại tứ gia quân do
Dương Lăng tự mình dẫn từ kinh tới, hai ngàn còn lại là thủ quân ở Đức
Châu.
Dương Lăng trấn thủ Đức Châu, vốn không phải ở lại đây đôn đốc tác chiến, mà thật sự đấu với Dương Hổ. Hắn dừng ở Đức Châu, là vì tầm quan trọng của Đức Châu không thua gì Tế Nam, không bố trí ổn thỏa nơi đây, hắn không thể yên tâm mà gấp rút tiếp viện cho Thái An, đồng thời nhân lúc hỗn loạn khiến Dương Hổ lơ là, âm thầm điều chuyển thủ quân các nơi.
Tinh kỵ Lưu Lục ba vạn, tố chất quân đội cao hơn Dương Hổ, nhưng nhân số ít, hơn nữa không có sở trường về công thành, theo lẽ thường thì, không có gấp mấy lần chiến sĩ tinh nhuệ, phải đánh hạ một pháo đài quân sự đã được gây dựng nhiều năm, khó như lên trời vậy. Nhưng khí thế quan quân giảm xuống sẽ làm cho lực chiến đấu giảm xuống nghiêm trọng, hơn nữa thủ quân Đức Châu vàng thau lẫn lộn, xuất phát từ những nơi khác nhau, cho nên rất khó tuân lệnh cho đồng nhất, kết quả là viện quân nhiều hơn, nhưng không phát huy được hiểu quả như 1+1=2, trái lại còn thành ra yếu hơn.
Đây là nguyên lí thùng gỗ, nếu thùng gỗ được tạo thành từ những tấm ván gỗ dài ngắn khác nhau, vậy thì dung lượng lớn nhất của thùng gỗ không do tấm ván gỗ lớn nhất quyết định, mà sẽ được quyết định bởi tấm ván gỗ ngắn nhất. Thủ vệ thành trì, cần quân đội phối hợp chỉnh tề, hiệp đồng tác chiến. Sức chiến đấu mạnh yếu của một đội quân, thắng bại của toàn bộ chiến dịch, trên diện rộng không quyết định bởi vài người nào đó hay một chi đội vượt trội xông lên, càng không quyết định bởi tình hình tổng thể ở đó, mà quyết định bởi một số mắt xích yếu kém còn tồn tại có xông ra hay không.
Đức Châu quân có quan quân, có tuần bổ, có hương binh đinh dũng, có dân tráng, hơn nữa quan binh đến từ tứ phương, phe phái sơn đầu rất đông, hợp lại chừng ấy người, nghĩ thôi cũng biết là rất khó rồi. Dương Lăng lâm chiến ở Đức Châu hết sức quyết đoán hình sát lập uy, chỉnh đốn chi phối các lộ quân không đồng nhất, tạo nên quyền chỉ huy tuyệt đối cùng với uy vọng của La Sĩ Quyền, chính là vì trách nhiệm phải thủ vững Đức Châu.
Hắn sắp xếp Bảo Định và Thiên Tân, hai chi viện quân có số lượng lớn nhất đến Tang Viên Khẩu và mười hai liên thành. Triệu hồi toàn bộ thủ quân bản địa của Đức Châu quay về thành Đức Châu, đồng thời giữ lại đội quân dễ chỉ huy và nghe lệnh ở lại Đức Châu, tăng mạnh năng lực điều hành thống nhất, bảo đảm sự an toàn cho pháo đài quân sự Đức Châu này.
Đợi khi sĩ khí quân tâm vững vàng trở lại, lệnh của La Sĩ Quyền vừa ra, đủ để điều khiển thủ quân Đức Châu thống nhất, lúc này Dương Lăng mới đột nhiên tuyên thệ trước khi xuất quân, tự mình dẫn binh mã đi, nhân lúc nửa đêm lẳng lặng rời khỏi thành Đức Châu, lao tới Thái An trong đêm. Cờ soái chữ Dương trên đầu thành Đức Châu chưa bị gỡ xuống, Lưu Lục, Lưu Thất vốn không biết Dương Lăng đã im lặng rời đi, còn dẫn theo một vạn hai ngàn người.
Lúc này phía trong thành Đức Châu vẫn còn hai vạn sáu ngàn quan binh, trong tình huống bình thường cũng có thể giằng co với đại quân Lưu Lục, huống chi còn có hai lộ đại quân của Tang Viên Khẩu, và mười hai liên thành viện trợ lẫn nhau. Đại quân Lưu Lục không biết chi tiết, hơn nữa thương vong cũng thê thảm nghiêm trọng vô cùng. Vì giằng co một hồi, bề ngoài vẫn hùng hổ, bày ra thái độ muốn quyết chiến, kỳ thực đã thay đổi chủ ý muốn kìm chân Dương Lăng và quân đội Đức Châu, phối hợp với Dương Hổ cướp lấy Thái An, Tế Nam rồi.
Kế hoạch ám độ Trần Thương của Dương Lăng không thể nói là không lớn gan. Nhưng để giảm bớt nọc độc của Dương Hổ ở Sơn Đông, giảm tổn thất của Đại Minh xuống mức thấp nhất, đây là cách duy nhất, nếu không viễn cảnh Sơn Đông sẽ càng trở nên thối rữa, như một vòng tuần hoàn ác tính, bọn phỉ càng tiêu diệt thì chỉ càng nhiều thêm mà thôi.
Quan phủ truyền ra ngoài bọn hưởng mã đạo, Bạch Y Quân làm xằng làm bậy, bức ép loạn dân ra sao, kỳ thực có một số chuyện rất khó nói rõ ra ngoài. Dân chúng theo giặc, Dương Hổ, Lưu Lục trong mấy tháng ngắn ngủi tập hợp được mấy vạn binh, quyết không chỉ dùng cách bức ép hay dụ dỗ bằng lợi ích để xử lý, triều đình thi hành biện pháp chính trị quá hà khắc cũng là một trong số những nguyên nhân gây ra chuyện này.
Dân chúng Hà Bắc, Sơn Đông đã hơn trăm năm vì đảm bảo cung ứng ngựa cho biên quân quân Minh, gánh nặng lao dịch của mã hộ cực kỳ nặng nề. Vì đảm bảo nuôi ngựa cho tốt bọn họ phải trả cái giá rất đắt, không chỉ là chậm trễ việc cày cấy mà thôi. Hơn nữa khi chăm ngựa để ngựa chết hoặc ngựa giống sinh sản không đạt được hạn ngạch, còn phải bồi thường tổn thất, nông dân nghèo rớt mùng tơi không thể không bán điền sản, bán con cái, sung vào khoản thâm hụt, thật là khổ không tả xiết.
Khi biên quân tạm thời không cần nhiều ngựa trưởng thành như thế, quan phủ cũng sẽ không đoạt lại toàn bộ ngựa, bọn họ cũng không thể đảm đương chăn nuôi quân mã khổng lồ như vậy, vì thế phải nuôi trong nhà dân. Chia ra nuôi dưỡng ngựa trưởng thành trong nhà nông hộ cũng là để tiết kiệm. Lượng lớn chiến mã của hai đội ngũ Dương Hổ, Lưu Lục chính là nguồn gốc từ sưu cao thuế nặng mà có được. Bởi vì gánh nặng của dân chúng quá nặng như vậy, đến nỗi người đương thời than thở “Họa Giang Nam lương thực làm đầu, họa Hà Bắc ngựa làm đầu”.
Cùng lúc, vùng gần kinh kỳ Hà Bắc, Sơn Đông, phú thân thương gia giàu có không bằng phía nam, nhưng địa chủ quan liêu lại mù quáng như cá diếc sang sông vậy. Như Diễn Thánh Công là một trong những địa chủ lớn ở Sơn Đông, có được triệu mẫu ruộng tốt. Đó là khái niệm thế nào? Dân chúng mấy huyện phụ cận hết thảy đều là tá điền của gã, làm địa chủ nếu khắc nghiệt một chút tham lam thu lại một ít, cũng đủ gây đau khổ cho muôn dân trong huyện rồi.
Mã chính bóc lột, thôn tính đất đai, đất đai bị thôn tính làm cho đồng cỏ giảm bớt, ngược lại làm cho mã chính bóc lột càng thêm trầm trọng. Cách của triều đình chỉ thấy cái lợi trước mắt, khiến cho rất nhiều dân chúng oán ghét quan phủ không ngừng. Một khi hủy hoại niềm hy vọng sinh tồn cuối cùng của dân chúng, đây sẽ là đội ngũ phản loạn, bọn họ vốn không trông mong gì vào triều đình mà lựa chọn theo phỉ. Thậm chí nông dân bị quan thân địa chủ chèn ép ít lâu, chủ động tiếp tế viện trợ mã tặc, lại nhìn quan phủ như nhìn kẻ thù vậy.
Bởi vậy, mặc dù Sơn Đông không phải nơi quá gần Kinh sư, chỉ dựa vào hoàn cảnh xã hội nơi đây cũng dễ dàng nảy sinh kẻ phản loạn, dễ dàng trở thành căn cứ ổn định của Bạch Y Quân. Dương Lăng cũng không thể không coi trọng, không thể không dốc toàn lực diệt trừ mối họa lớn này.
Chiến mã hí dài, chiến kỳ phần phật, khoái mã gọn nhẹ, đội ngũ kỵ binh hùng tráng nhanh nhẹn dũng mãnh phóng như bay về phía trước. Kiều Tứ Hải dẫn bộ tốt bám theo phía sau. Kiều Tứ Hải đã tham gia chiến tranh kháng Oa, kinh nghiệm lâm chiến rất phong phú, còn giỏi về mai phục, đánh đột kích, có thể trọng dụng.
A Đức Ny mặc quân trang, ngồi cạnh Dương Lăng, nàng để nón trụ sang một bên, mái tóc dài xinh đẹp xõa xuống, trong vẻ oai hùng lộ ra nét dịu dàng quyến rũ, rõ ràng càng thêm phần xinh đẹp.
Dương Lăng nhẹ nhàng đặt tay lên eo nàng, vuốt ve tóc nàng, thấp giọng nói:
- Một lát nữa là tới Vũ thành rồi, nàng nên hành động theo Kiều tham tướng thì hơn. Bên phía Thái An, đông binh mã, ta sợ không chiếu cố cho nàng được.
Xe lắc lư, A Đức Ny nhẹ nhàng cầm tay Dương Lăng, dịu dàng nói:
- Dương, tại sao không để ta cùng chàng sóng vai tác chiến chứ? Ta không chỉ có thể đi thuyền đánh giặc, mã thuật của ta cũng rất khá mà. Chàng….. đối chiến mà vẫn không nắm chắc ư?
Dương Lăng lắc đầu, trầm tư nói:
- Không, trận chiến này Dương Hổ tất bại. Quân đội của hắn mạnh thì mạnh thật, tuy nhiên thời gian ngắn như thế tập hợp đội quân khổng lồ như vậy, hắn sẽ không có thời gian chỉnh đốn ước thúc, khi chiến sự thuận lợi để tranh đoạt tài vật, ai trong bọn họ cũng đều dũng mãnh như hổ. Một khi gặp kẻ mạnh tay áp chế, sẽ lập tức sụp đổ. Phỉ, chỉ là phỉ mà thôi!
- Nhìn cục diện này, bọn họ chiếm ưu thế về số lượng, trên thực tế so sánh với đại quân triều đình, bọn họ vẫn là thế đơn lực bạc, toàn bộ quân đội tác chiến chỉ bằng khí thế, nông dân nghèo khổ theo phỉ thì có bao nhiêu kinh nghiệm tác chiến đây. Càng không có năng lực phối hợp với nhau khi mấy chục vạn đại quân hỗn chiến.
Dương Lăng cười lạnh nói:
- Ưu thế của bọn họ là cơ động linh hoạt, có thể tác chiến xuất kỳ bất ý, nhưng Dương Hổ vẫn không suy nghĩ đến chuyện thành lập căn cứ địa vững chắc, lấy Sơn Đông làm hậu phương lớn, bọn lính vẫn mệt mỏi bôn ba. Ta nghĩ hiện giờ quân nhu tiếp tế tiếp viện đã gặp khó khăn lớn. Việc này dễ dàng cho ta tập trung binh lực, một kích đánh tan.
A Đức Ny khẽ gật đầu, nhẹ nhàng tựa vào vai hắn, nói:
- Một trận chiến này có thể diệt hết phản quân Dương Hổ không?
Dương Lăng lắc đầu, thở dài:
- Nói dễ hơn làm, có là quân thần cũng không có được chiến quả như vậy, trừ phi Dương Hổ thề sống chết một trận, quyết không lui về sau. Nếu không, cho dù ta có điều đến một triệu đại quân, không tiếc tài lực từng bước bố trí công sự, tầng tầng vây quanh, phong tỏa tất cả đường giao thông hiểm yếu, hắn muốn dẫn một chi khinh kỵ khoái mã thoát khỏi vòng vây của ta cũng dễ như trở bàn tay.
Hàng mày đen nhánh của A Đức Ny khẽ chau lại:
- Ta hiểu, cho dù quốc gia của chúng ta nhỏ, một đội ngũ phản loạn rất nhỏ, tiếp tục bao vây tiễu trừ cũng tương đối khó khăn. Tuy nhiên… đến bây giờ bọn họ đều lén chạy trốn khắp nơi, sợ là sẽ tạo nên phiền phức không nhỏ cho quốc gia.
Dương Lăng hôn lên má nàng, khẽ cười nói:
- Cũng không hẳn thế, nếu như có thể lợi dụng thật tốt cuộc chiến, thiệt hại tạo ra chưa chắc đã bằng lợi ích.
Dương Lăng nháy mắt nói:
- Bắc chiến Thát Đát. Chúng ta cùng Đóa Nhan tam vệ và Nữ Chân tam bộ đã kiến lập nên liên minh chiến lược, đồng thời kéo hai bên giao dịch với nhau, xem như điều kiện trao đổi, chúng ta đã lập nên rất nhiều nông trường khổng lồ ở Liêu Đông.
Đánh giặc Oa, chúng ta thừa cơ phát triển thủy quân lớn mạnh, kiến tạo chiến thuyền và pháo kiểu mới, nắm trong tay hơn trăm kẻ trộm lưu lạc trên các đảo của Đông Hải, cho Lưu Cầu đóng quân, Bắc khống Đông doanh. Nắm trong tay Hoàng Hải, Đông Hải, bảo đảm thông thương đường biển.
Trợ giúp Mãn Lạt Gia và Phật Lang Cơ đánh nhau một trận? Hạt di châu. Khống chế Nam Hải, đóng quân cho Mãn Lạt Gia, bất cứ lúc nào cũng có thể vươn thế lực ra Ấn Độ Dương. Đồng thời đẩy mạnh giao lưu với hai phía Đông Tây, giao lưu buôn bán sắp tới còn muốn giao lưu và dung hòa văn hóa Đông Tây nữa.
Cho dù bình định Đô Chưởng Man ở Tứ Xuyên, nhân cơ hội bộ lạc hơn trăm năm lại đây không ngừng tác loạn này đã hoàn toàn tan rã, dùng chiến lược của ba tỉnh Vân Quý Xuyên khống chế nơi xung yếu nhất của Tự Châu, đồng thời đe dọa được mười lăm vị thổ ty Ba Thục càng ngày càng ương ngạnh. Thúc đẩy triều đình thay đổi những chính sách cố hữu dễ khiến các dân tộc tranh chấp.
Nếu chiến tranh chỉ có đánh thật thống khoái, chỉ có thắng lợi trên chiến trường, đó mới thật sự là thất bại. Tướng công của nàng bình Bắc Lỗ, bình hải đạo, bình giặc Oa, bình Nam Man, bình Tây di đều có thu hoạch, vậy bình phỉ thì sao? Có chỗ nào tốt? Nam tước hải đạo xinh đẹp các hạ, nàng nói thử xem.
A Đức Ny cười nói tự nhiên, ôm eo y, lười biếng nói:
- Chàng à, ở bên chàng, người ta mới không muốn hao phí đầu óc vì mấy tên phỉ này chứ. Hơn nữa, đối với Đại Minh chàng quen thuộc hơn ta nhiều, bây giờ lại là Công tước Đại Minh, người ta cho chàng một cơ hội thể hiện, chàng nói thử đi.
Dương Lăng bị sự quyến rũ động lòng người của nàng chọc cười, nhéo nhẹ một cái, rồi mới mở miệng:
- So sánh với những cuộc chiến tranh ấy, Bạch Y Quân, hưởng mã đạo tác loạn lần này, tuy có chút lí do cá nhân, nhưng bọn họ có thể có được đội ngũ lớn như vậy, không thể không khiến người ta lo nghĩ xa xôi được.
Loạn Sơn Đông, căn nguyên do Hà Bắc. Loạn Hà Bắc, căn nguyên do triều đình. Do triều đình, nảy sinh từ thể chế. Đây mới là gốc rễ của phản loạn, không giải quyết gốc rễ này, cho dù ta đánh trăm trận trăm thắng, giết hơn trăm vạn người, cũng chỉ là biện pháp không triệt để, trị phần ngọn mà không trị tận gốc.
Cho dù Lưu Lục chết rồi, Dương Hổ cũng không còn nữa, nói không chừng lại xuất hiện ngay một Lưu Lục, Dương Hổ mới, giết Lưu tặc không dứt, người chịu khổ trước sau vẫn là dân chúng. Chỉ có rút củi đáy nồi, thanh trừ tệ nạn đã kéo dài lâu ngày, cho dân chúng có con đường sống, mới có thể chân chính hoàn thành việc bình ổn Lưu tặc tác loạn. Nhưng muốn trị tận gốc nói dễ hơn làm?
Nó sẽ chạm đến lợi ích hiện hữu của cả giai cấp thống trị Đại Minh, giai cấp này bao gồm công hầu huân khanh, đủ loại quan lại trong triều, thân sĩ thiên hạ, thậm chí cả phiên vương, thế gia, nhà quyền quý các nơi, cho dù là Hoàng đế, cũng sợ không chống lại sức mạnh khổng lồ đến vậy. Nhưng mà, cảnh hỗn loạn do phản loạn Lưu tặc, người hứng chịu cuối cùng không chỉ là bách tính bình dân.
Toàn bộ giai cấp thống trị típ tắp trên cao, đều đã xúc động vô cùng, bọn họ đương nhiên sẽ ý thức được nếu muốn có được ổn định và hòa bình lâu dài, đạt được lợi ích dài lâu, nhất định phải đem lại cái lợi cho dân, thi nhau dùng những cách có tác dụng xoa dịu mâu thuẫn xã hội. Rất nhiều thói quen lâu ngày, chế độ xưa cũ bình thường khó có thể lay động, giờ lại giải quyết được dễ dàng.
Dương Lăng thản nhiên cười nói:
- Nói thật, ta đánh quá nhiều trận chiến như vậy, trong triều hao phí tâm tư thực hiện một số cải cách, vẫn chưa bao giờ chạm tới vấn để thể chế Đại Minh. Lần này… lần này là một cơ hội tốt, một trận hay. Với ta mà nói, mới là trận chiến quan trọng nhất. A Đức Ny, chiến trường chân chính của ta không phải ở đây, mà là ở trong triều, đánh thắng một trận ấy, ta mới thực sự giành được thắng lợi.
A Đức Ny ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng nhìn Dương Lăng, chợt phát hiện có một chút hứng thú xa lạ. Ánh mắt này, trong sự cơ trí cương nghị mang theo chút quyết đoán sát phạt tàn nhẫn. Khi bàn về chính sự y không hề mang chút tình cảm cá nhân nào, chỉ bình tĩnh lo lắng đến vấn đề lợi ích lâu dài. Đây hẳn là một người có tố chất của một chính trị gia tài ba.
“Chàng ấy thật sự không có đủ sức một trận chiến toàn diệt Bạch Y Quân, vẫn cố ý tung tin phỉ gây loạn, trong hỗn loạn thúc đẩy việc thi hành những chính sách của chàng, nhằm mục đích đạt tới lợi ích chính trị lâu dài hơn?”
Trong lòng A Đức Ny đột nhiên hiện lên ý niệm hoang đường này, lập tức thầm tự trách mình: “Sao ta có thể nghĩ như thế? Không phải đâu. Dương vĩnh viễn không làm một chính khách ác nghiệt. Chàng chỉ khéo lẽo dẫn dắt, lợi dụng triệt để những nhân tố bất lợi không thể ngăn lại, biến nó thành những sáng tạo có ích mà thôi.”
Dương Lăng cũng không nghĩ tới ý niệm đã vòng vo nửa ngày trong lòng A Đức Ny, lại có thể biết trong chốc lát đã tưởng tượng hắn thành một chính khách máu lạnh. Cõi lòng hắn chan chứa một cảm giác ấm áp dịu êm, nhưng là vì những tính toán nghĩ ngợi của riêng mình lúc này, càng muốn tiền đồ sáng lạn, trong lúc hưng phấn, hai tay nhẹ nhàng an ủi như một hành động theo bản năng. Hắn không có suy nghĩ hay ham muốn gì, vẻ mặt A Đức Ny đã đỏ hồng, dần dần thở dốc.
Dương Lăng vẫn không nhận ra, tủm tỉm cười:
- Nàng không tưởng tượng được cũng không thể trách nàng, triển khai chiến tranh tốt, có thể thúc đẩy chính trị, khoa học kĩ thuật, kinh tế nữa, ta cũng từ nước Mĩ … à, từ mỗi… mỗi quốc gia có những cuộc chiến tranh trong lịch sử mà tìm tòi học hỏi điều này.
Lâm chiến không hoảng. Ra sức hóa giải cái bất lợi thành cái có lợi. Từ trong hỗn loạn sáng tạo ra điều kiện, lại có thể giảm thiệt hại chiến tranh xuống mức thấp nhất. Thậm chí mang lại lợi ích xa hơn cái hại nhất thời. Chiến tranh là cuộc vật lộn và tiêu hao thực lực của một nước. Để đối phó với chiến tranh, lập kế hoạch cho tốt, có thể gia tăng của cải, là động lực kéo nền kinh tế quốc dân phát triển, không tính toán thì sẽ dẫn đến hiếu chiến vô độ, hại nước hại dân.
Nói ví dụ nhé, cảng Thiên Tân là một trong ba cảng được triều đình mở thử nghiệm, nhưng phương Bắc chưa mở cửa phía Nam, đội ngũ có lợi nhất phần lớn là giai cấp địa chủ, đối với chuyện này vẫn giữ thái độ chống đối, cho nên cảng Thiên Tân cho tới nay vẫn có tác dụng như quân cảng.
Loạn Bạch Y Quân, khiến giao thông đường bộ nam bắc bị cắt đứt, đường sông cũng chịu ảnh hưởng. Nhưng bây giờ trên biển vẫn yên ổn, có thể nhân cơ hội mở rộng quy mô đường biển, đợi khi mọi người nếm thử vị ngọt của nó, mặc dù chiến tranh đã kết thúc, nó vẫn sẽ tiếp tục náo nhiệt. Dựa vào việc chính lệnh của triều đình không thể thúc đẩy, vậy thì càng dễ dàng thực hiện hơn.
Bách tính Sơn Đông bỏ lỡ việc cày cấy vụ xuân năm nay, nhờ lương thực chuyển từ bên ngoài tới mới giúp họ miễn cưỡng chống chọi được đến tháng mười, sang năm thì phải làm sao? Hiện giờ nạn dân chạy loạn không đất đai không tài sản, muốn trở về cũng không có cách nào để sinh tồn, ta sẽ đề nghị với triều đình định ra một số chính sách ưu đãi, đưa những dân chúng coi gia viên thổ địa như tính mạng, không dễ dàng đồng ý này xa xứ tới Quan Đông.
Người Hán bạc nhược ở Liêu Đông, … Năm ấy Thái tổ Hoàng đế bắt người Sơn Tây đến Sơn Đông trú ngụ, bây giờ lợi dụng tình thế bất lợi này, bách tính chẳng những không phản đối, ngược lại còn cảm kích triều đình đã mở cho bọn họ một con đường sống. Đồng thời vùng Sơn Đông, Hà Bắc, Hà Nam rất nhiều nhà giàu và địa chủ phá gia bỏ mình, rất nhiều vùng đất hoang, lưu dân an cư trong cảnh chiến loạn, thi hành tân lương, công thương cũng trở nên dễ dàng.
Về phương diện quân sự, chế độ mộ lính vẫn không thể hoàn toàn thực thi quán triệt, dân loạn hoành hành gần trong gang tấc, Vệ Sở quân thối rữa vô năng hoàn toàn bại lộ trước đám quyền quý ở kinh sư. Bộ Binh muốn bỏ chế độ mộ lính, dần dần hủy bỏ Vệ Sở quân cũng dễ dàng hơn nhiều.
Về phần công thương, do chiến loạn, triều đình càng lúc càng phụ thuộc vào thuế phú Giang Nam, có thể nhân cơ hội nới lỏng những gông cùm xiềng xích của các thương nhân lớn, để bọn họ hình thành quy mô và tập đoàn hóa.
Ngoài ra, chiến tranh cần doanh trướng vũ khí, có thể mở rộng công xưởng và nông trường triều đình thiết lập tại Liêu Đông, đồng thời giải quyết việc làm cho di dân, chiến loạn xúc tiến giải thể mã chính, dần dần tăng cường chiến lực của quân đội.
Dương Lăng đắc ý cười nói:
- Do thiệt hại chiến tranh, tất cả các bộ phận đương nhiên bị trì trệ và cản trở. Nếu người thi hành biện pháp chính trị có thể nghĩ tới mấy vấn đề này, tích cực lợi dụng lần nội loạn này để tấn công, dựa thế mà thay đổi, đám quan phủ và quan liêu địa phương cũng sẽ tích cực hưởng ứng. Đây là bốn lạng thắng nghìn cân, việc mà bình thường phải dốc hết sức lực, uổng phí rất nhiều năm mới có được, lại có thể giải quyết dễ dàng.
- À… Dương, chàng thật vĩ đại!
A Đức Ny thở hổn hển ôm chặt Dương Lăng:
- Ta thực sự không nghĩ tới chuyện lợi dụng chiến tranh làm nhiều việc như vậy, chỉ xứng làm một võ sĩ. Mà chàng… mới là một kỵ sĩ chân chính.
Đại quân đang tiến lên bỗng dừng lại, tướng lĩnh tiền quân đi tới trước xa giá của Dương Lăng, chắp tay bẩm:
- Quốc công, phía trước đã là Vũ thành rồi.
Trong xe một mảnh xuân quang, hai người dù chưa kịp làm loạn, nhưng tình cảnh thân mật cũng đủ khiến người ta đỏ mắt nóng lòng rồi.
- Mau mau, sửa sang lại một chút, tác phong và kỷ luật quân nhân phải nghiêm chỉnh…
Dương Lăng nhỏ giọng thúc giục, nói xong chỉnh lại ống tay áo, hơi thở dần hòa hoãn, khụ khụ hai tiếng, uy nghiêm nói:
- Đại quân dừng lại tạm nghỉ trong thành, sau đó mời Kiều tham tướng và các vị tướng quân tới đây nghị sự.
Tướng lĩnh ngoài xe cung kính trả lời, thúc ngựa lên đầu truyền đạt quân lệnh đi. A Đức Ny dáng vẻ như mây mùa xuân, đôi mắt quyến rũ như tơ, hàm răng tuyết trắng cắn nhẹ đôi môi anh đào, dùng ánh mắt quyến rũ liếc sang Dương Lăng cười, lặng lẽ lấy từ trong tay áo một chiếc khăn lụa, nhẹ nhàng thấm lên cánh môi hồng nhuận ươn ướt.
Vũ thành cũng từng bị Bạch Y Quân tấn công, bây giờ mặc dù đã không còn phỉ, nhưng cả huyện lị hỗn loạn, một bộ phận quan viên địa phương đã bỏ chạy tới phủ Tế Nam, những kẻ khác cũng không quản lí địa phương. Tuy nhiên đại quân triều đình vào thành, động tĩnh lớn như thế, những quan viên này đương nhiên có nghe nói, không khỏi mừng rỡ như điên. Vội vàng mặc quan phục bào trở ra, hấp tấp tới bái kiến.
Dương Lăng hỏi qua tình hình địa phương, yêu cầu quan viên địa phương chịu trách nhiệm mọi việc, nhanh chóng chỉnh đốn địa phương, sau đó cho mọi người lui rồi gọi đám người Kiều tham tướng vào nghị sự.
Dương Lăng xác định lại việc bố trí quân sự một lần, sau đó cất cao giọng nói:
- Dương Hổ nhiều lần đánh bại quan binh, một là những nơi chúng ta đóng quân xảy ra chuyện ngoài ý muốn, không thể chân thành hợp tác. Hai là đại quân Dương Hổ phần lớn là kỵ binh, có thể đánh thì đánh, không thể đánh thì đi, cơ động linh hoạt vượt xa quân chúng ta.
Lần này tập hợp các lộ khinh kỵ trong binh mã để đột kích, dùng kỵ binh đấu với kỵ binh, lấy nhanh đánh nhanh, Dương Hổ tất nhiên sẽ làm lại trò cũ, chọn đường mà chạy. Các lộ bộ tốt của viện quân trung bộ chia ra thủ ở những con đường, thành trì hiểm yếu. Nhớ kỹ, các ngươi là bộ binh, bọn chúng là kỵ binh, cho nên ta không cần các ngươi toàn thắng, lại càng không trông đợi các người toàn diệt giặc Bạch Y tháo chạy.
Các ngươi phải lợi dụng lợi thế về địa hình bố trí mai phục. Dùng cung tiễn, súng ống, đem hết khả năng ra tiêu diệt địch nhân chạy trốn, khiến bọn chúng trở thành chuột chạy qua đường, chim sợ cành cong, khiến bọn chúng không dám dừng lại ở một tòa thành trì, một nơi sơn lĩnh, một con sông, hay một mảnh rừng nào. Phải khiến bọn chúng cảm thấy nơi nơi đều có quan binh, nơi nơi đều có mai phục, biến bọn chúng thành binh mỏi, binh yếu, binh sợ hãi!
Hiện tại, đại quân sẽ nghỉ ngơi tại chỗ hai canh giờ. Hai canh giờ sau, bổn Quốc công dẫn khinh kỳ tập kích bất ngờ thành Thái An, hội hợp với các lộ viện quân tấn công đại doanh Dương Hổ. Các ngươi cứ tự động đi tới địa điểm mai phục chặn đánh, quân Dương Hổ đến, chính là mệnh lệnh tác chiến. Cần phải tận trung với cương vị, anh dũng chiến đấu.
Các tướng lĩnh dạ ran, Dương Lăng quét mắt nhìn một lượt, nói:
- Giải tán, tự chuẩn bị đi.
Nha môn tri huyện đã bị Bạch Y Quân phóng hỏa đốt trụi, nơi này là một tửu lâu lớn, trong tửu lâu bị cướp sạch chẳng còn gì, chưởng quỹ của tiệm cũng chẳng biết đã đi đâu. Cho nên Dương Lăng tạm thời biến chỗ này thành nơi hội nghị. Bố trí xong liền ra khỏi tửu lâu. Chỉ thấy đại quân điều động qua lại đầy đường, dân chúng đứng đông nghịt ven đường quan sát.
A Đức Ny kề sát bên người Dương Lăng, thấp giọng nói:
- Dương, ta đã nói với Kiều tham tướng, lát nữa ta cùng đi với chàng.
Dương Lăng trừng mắt, trách mắng:
- Làm càn, ai cho phép hắn làm chủ hả? Ta đã đồng ý rồi sao?
A Đức Ny bĩu môi, quật cường đáp:
- Ta cứ đi theo chàng đấy!
Dương Lăng chấn động thân thể, hai mắt cố sức trừng lớn, thấy A Đức Ny không hề sợ hãi, không khỏi nhún vai, giận dữ nói:
- Cùng đi thì cùng đi, nàng có thể, ta không quản được nàng rồi.
A Đức Ny nghe vậy nhảy nhót không ngừng, vui mừng khoác tay Dương Lăng. Dương Lăng nghiêm mặt vờ không để ý tới nàng, A Đức Ny hồn nhiên cười hì hì không để tâm.
Vì bị Dương Lăng dùng nghiêm lệnh, các lộ quân trật tự rành mạch, không dám nhiễu dân chút nào. Dương Lăng đi thẳng một đường, thấy rất vừa lòng. Vừa đi tới lộ khẩu, chỉ nghe một người cao giọng réo lên:
- Dương Hổ chẳng là cái thá gì hết, hắn con bà nó là cái thá gì? Là tên giặc chẳng có gì tốt, bộ dạng lưu manh, toàn bộ đều không phải đồ chơi, ngươi dám nói có gì tốt?
Dương Lăng động tâm, quay đầu nhìn lại, thấy hai người dân ven đường xem náo nhiệt mà đang cãi cọ đằng kia, nhìn dáng vẻ nghèo túng ấy đều là lưu dân ở ngoài, từ trang phục đến đồ dùng đang mang trên người đều cho thấy điều đó. Người kia bị người này túm quần áo, mặt đỏ lên nói:
- Ta đây… ta đây chưa nói bọn chúng là thứ gì tốt, ta đây chỉ nói so với Bạch Y Quân của Dương Hổ, Hồng Nương Tử quân còn có chút đạo nghĩa hơn thôi.
Người mặc quan phục địa lý bào, quan viên lon ton theo sau Dương Lăng vừa nghe, lập tức lao ra, chỉ vào mũi người dân kia mắng:
- Khốn kiếp! Dương Hổ, Hồng Nương Tử đều là phản tặc, ngươi dám nói lời hay cho bọn chúng? Hay là ngươi cũng cùng một giuộc với bọn loạn tặc hả? Tới đây tới đây, bắt tên phản tặc này lại.
Người dân kia vừa thấy thế, bị dọa cho mặt mũi trắng bệch, liền vội vàng xua tay nói:
- Lão gia, ta đây đâu có nói tốt gì cho phản tặc, ta đây thật sự chưa nói, ta đây cũng không phải phản tặc, ngài nhìn ta xem, nếu không bị bọn họ làm hại, ta đây có thể chạy nạn thành bộ dạng thế này sao?
Dương Lăng qua đó, khoát tay đuổi tên quan cáo mượn oai hùm này, vẻ mặt ôn hòa nói:
- Không cần phải sợ, các người từ đây tới đây?
Hai người dân thấy Dương Lăng khoát tay chặn lại, mấy tiểu quan lập tức lui sang một bên, hiểu được vị quan này lớn hơn, người dân gây họa nơm nớp lo sợ đáp:
- Lão gia, ta đây từ huyện Bình Nguyên tới.
Người kia đã sớm buông lỏng y phục người này, cười nói:
- Lão gia, tiểu nhân từ phủ Hà Gian tới.
Dương Lăng nghe thế, thì ra là một người Sơn Đông, một người Hà Bắc, liền cười cười nói:
- Hà Gian Phủ, à, vì loạn Lưu Lục, Lưu Thất chạy tới.
Người nọ cười nói tiếp:
- Dạ dạ dạ, chính là Lưu Lý, Lưu Khí*, bọn chúng dẫn binh tấn công Hà Gian phủ. Tiểu địa sợ hãi quá, bèn chạy thẳng tới, sợ bọn giặc tìm người trút giận.
(“Lưu Lý Lưu Khí” có nghĩa là bộ dáng lưu manh, đồng âm với Lưu Lục Lưu Thất)
Dương Lăng ngẩn ngơ, giờ mới hiểu được gã đọc Lưu Lục, Lưu Thất thành Lưu Lý Lưu Khí. Tâm tư Dương Lăng vừa chuyển, đột nhiên nghĩ không biết người ta nói bộ dáng lưu manh là có ý gì, hay chính là bộ dáng lưu manh mà Lưu Lục, Lưu Thất đã thể hiện ra?
Hắn thật sự đã đoán đúng, chỉ nghe người nọ lại nói:
- Lưu Lý, Lưu Khí, Chẳng là cái thá gì hết. Hắn gieo họa Hà Bắc, lại tới náo Sơn Đông, tiểu nhân cũng không biết nên tránh đi đâu nữa, bây giờ nhìn thấy nhiều quân gia như vậy, xem như cũng nhẹ lòng rồi.
Dương Lăng cười cười, nói:
- Các ngươi không cần tránh đi đâu hết, lần này triều đình nhất định có thể đánh bại bọn giặc hưởng mã đạo, Bạch Y phỉ.
Hắn xoay người đi hai bước. Đột nhiên nghĩ ra một chuyện, quay phắt đầu lại nói:
- Huyện Bình Nguyên? Bình Nguyên bị đội ngũ của Hồng Nương Tử tấn công rồi? Chuyện này xảy ra khi nào?
Họa kia từ miệng mà ra, người dân đang muốn lặng lẽ chuồn đi, bị hắn hỏi lại căng thẳng đứng lại, tất cung tất kính đáp rằng:
- Hồi lão gia, chúng ta… cũng không biết Hồng Nương Tử đã đánh Bình Nguyên chưa. Ta là người của Vương Phương Lâu ở huyện Bình Nguyên, trưa hôm trước người của Hồng Nương Tử đã tới chỗ chúng ta.
Dương Lăng nghe xong nhất thời hứng thú, vội vàng cẩn thận hỏi lại:
- Ngươi nói xem, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy. Hồng Nương Tử đã qua huyện Bình Nguyên? Cô ta đến từ đâu, đi tới nơi nào, ngươi có biết chút tin tức gì không?
Người nói thấy vị đại nhân này rất quan tâm tới chuyện này, vội đáp:
- Hồi lão gia, người của Hồng Nương Tử cũng mặc áo choàng trắng, nhưng trên đầu đội khăn đỏ. Chúng ta đều nghe nói qua, trưa hôm trước, đột nhiên có vài nghìn người tới chỗ đó, làm ta sợ hãi, rồi nhìn hình dáng bọn họ mới biết là nhân mã của Hồng Nương Tử.
- Cô ta…
Người này nhìn sắc mặt Dương Lăng, thấp giọng nói:
- Người của cô ta so với những cường đạo khác, còn phân rõ phải trái hơn, không cướp của người nghèo, cũng không ức hiếp nữ nhân. Chỉ đập phá nhà của Vương lão tài chủ đầu trấn đông. Nhà lão Vương có tiền, có thể bắt bọn họ chia ra. Cũng không còn lại bao nhiêu, chút ít còn lại này để cho mấy cô nhi quả phụ nhà họ.
Người này chậc chậc mấy tiếng, dường như nếu không chia lão còn rất tiếc nuối ấy, tiếp tục nói:
- Bọn họ ở trong thôn gần nửa ngày, ta đây cũng không thấy nghe nói người mặc y phục đỏ kia là Hồng Nương Tử, liền nghe người của bọn họ tán gẫu, những người đó cũng tùy tiện, vốn không để ý gì tới thiên hạ. Ta đây chợt nghe nói bọn họ từ Khúc Phụ đánh thẳng về Thanh Châu, lại bao vây Huệ Dân, lập ấp nơi này, nói là không hợp với Dương Hổ, muốn tới chỗ Ngô Kiều hội họp với Lưu Lý Lưu Khí.
Dương Lăng giật mình kinh hãi, bây giờ phỉ tới nhanh chóng, các nơi trong thành đều tự thủ, không có đại đội quan binh bảo vệ, căn bản không có thám mã đưa tin lui tới, nếu Hồng Nương Tử không tới thành lớn phủ lớn, chỉ tới mấy hương trấn, thị trấn ở giữa, bách tính này hiện giờ lại không có lòng lo lắng đến phủ huyện báo cáo, tin tức cực kỳ chậm trễ.
Hồng Nương Tử tới hội hợp cùng Lưu Lục, Lưu Thất, vậy là bọn họ sẽ lại tăng thêm một nhánh quân chủ lực. Trong lòng Dương Lăng bối rối, lấy lại bình tĩnh mới nghĩ đến Hồng Nương Tử chiêu binh thà thiếu chứ không thèm đổ bỏ đi, nhân số hiện tại hẳn là chưa tới năm ngàn người, xu thế công thủ Đức Châu sẽ không thay đổi, lúc này mới ổn định tâm thần, buồn bã nói:
- Cô ta… tới Ngô Kiều?
Người dân thành thật nói:
- Bọn họ không đi, không biết bọn họ đi đâu mà vừa nghe tin, nói vị Dương đại nhân đến Đức Châu này, còn là một Quốc công, bọn Hồng Nương Tử bỗng nhiên lại thay đổi chủ ý, không hợp lại với Lưu Lý, Lưu Khí, người của bọn họ xuống đường, đi dưới bến sông, qua Thanh Hà, muốn đi tìm người tên là Triệu Phong Tử.
Dương Lăng ngẩn ngơ:
- Từ Thanh Hà ra Sơn Đông, thế thì phải đi Sơn Tây, nàng… nàng muốn tránh mặt ta ư?
Lão nông kia thấy vị quan gia này mờ mịt nhìn xa xăm, lão cũng không dám đi, liền cung kính đứng trước mặt. Dương Lăng qua hồi lâu mới lấy lại tinh thần, thấy lão nhân vẫn đứng cạnh, vội vàng gật đầu nói:
- Ừm, đa tạ lão, lão có thể đi rồi.
Dương Lăng không còn tâm tư tiếp tục dạo phố nữa, hắn ngậm ngùi thở dài, thu lại nụ cười chậm rãi quay về:
- Ta tới Sơn Đông, nàng liền trốn sang Sơn Tây, ôi! Tạo phản tội lớn, đại họa ngập trời, Hồng Nương Tử à Hồng Nương Tử, nàng còn muốn gieo họa bao lâu mới vừa lòng bỏ qua đây?
Trong lòng Dương Lăng mặc dù có chút mất mát, tuy nhiên lại không khỏi thoải mái hẳn lên:
- Sơn Đông diệt phỉ, không thể né tránh, đánh Bạch Y Quân của Dương Hổ, sẽ tiện thể thượng nhân mã của Hồng Nương Tử, xung đột vũ trang với nàng trên chiến trường, Dương Lăng rốt cuộc có phải cảm nhận được gì hay không. Bây giờ nàng rời khỏi Sơn Đông, cũng vừa lúc mình không vướng bận.
Bất kể nói thế nào, quốc gia đại sự quan trọng hơn, hơn nữa trận phản loạn này, bản thân đang muốn lợi dụng nó, từ trước tới giờ chạm đến thể chế chính trị triều đình để cải cách một phen. Thời vận tự đẩy mình lên vị trí này, không thể phụ ý tốt của trời cao. Nhân sinh không thể ghi trong lòng, mặc dù thọ trăm tuổi, vẫn phải chết mà thôi! Tư tình nhi nữ, vẫn nên gác sang một bên trước đã.
Dương Lăng trấn thủ Đức Châu, vốn không phải ở lại đây đôn đốc tác chiến, mà thật sự đấu với Dương Hổ. Hắn dừng ở Đức Châu, là vì tầm quan trọng của Đức Châu không thua gì Tế Nam, không bố trí ổn thỏa nơi đây, hắn không thể yên tâm mà gấp rút tiếp viện cho Thái An, đồng thời nhân lúc hỗn loạn khiến Dương Hổ lơ là, âm thầm điều chuyển thủ quân các nơi.
Tinh kỵ Lưu Lục ba vạn, tố chất quân đội cao hơn Dương Hổ, nhưng nhân số ít, hơn nữa không có sở trường về công thành, theo lẽ thường thì, không có gấp mấy lần chiến sĩ tinh nhuệ, phải đánh hạ một pháo đài quân sự đã được gây dựng nhiều năm, khó như lên trời vậy. Nhưng khí thế quan quân giảm xuống sẽ làm cho lực chiến đấu giảm xuống nghiêm trọng, hơn nữa thủ quân Đức Châu vàng thau lẫn lộn, xuất phát từ những nơi khác nhau, cho nên rất khó tuân lệnh cho đồng nhất, kết quả là viện quân nhiều hơn, nhưng không phát huy được hiểu quả như 1+1=2, trái lại còn thành ra yếu hơn.
Đây là nguyên lí thùng gỗ, nếu thùng gỗ được tạo thành từ những tấm ván gỗ dài ngắn khác nhau, vậy thì dung lượng lớn nhất của thùng gỗ không do tấm ván gỗ lớn nhất quyết định, mà sẽ được quyết định bởi tấm ván gỗ ngắn nhất. Thủ vệ thành trì, cần quân đội phối hợp chỉnh tề, hiệp đồng tác chiến. Sức chiến đấu mạnh yếu của một đội quân, thắng bại của toàn bộ chiến dịch, trên diện rộng không quyết định bởi vài người nào đó hay một chi đội vượt trội xông lên, càng không quyết định bởi tình hình tổng thể ở đó, mà quyết định bởi một số mắt xích yếu kém còn tồn tại có xông ra hay không.
Đức Châu quân có quan quân, có tuần bổ, có hương binh đinh dũng, có dân tráng, hơn nữa quan binh đến từ tứ phương, phe phái sơn đầu rất đông, hợp lại chừng ấy người, nghĩ thôi cũng biết là rất khó rồi. Dương Lăng lâm chiến ở Đức Châu hết sức quyết đoán hình sát lập uy, chỉnh đốn chi phối các lộ quân không đồng nhất, tạo nên quyền chỉ huy tuyệt đối cùng với uy vọng của La Sĩ Quyền, chính là vì trách nhiệm phải thủ vững Đức Châu.
Hắn sắp xếp Bảo Định và Thiên Tân, hai chi viện quân có số lượng lớn nhất đến Tang Viên Khẩu và mười hai liên thành. Triệu hồi toàn bộ thủ quân bản địa của Đức Châu quay về thành Đức Châu, đồng thời giữ lại đội quân dễ chỉ huy và nghe lệnh ở lại Đức Châu, tăng mạnh năng lực điều hành thống nhất, bảo đảm sự an toàn cho pháo đài quân sự Đức Châu này.
Đợi khi sĩ khí quân tâm vững vàng trở lại, lệnh của La Sĩ Quyền vừa ra, đủ để điều khiển thủ quân Đức Châu thống nhất, lúc này Dương Lăng mới đột nhiên tuyên thệ trước khi xuất quân, tự mình dẫn binh mã đi, nhân lúc nửa đêm lẳng lặng rời khỏi thành Đức Châu, lao tới Thái An trong đêm. Cờ soái chữ Dương trên đầu thành Đức Châu chưa bị gỡ xuống, Lưu Lục, Lưu Thất vốn không biết Dương Lăng đã im lặng rời đi, còn dẫn theo một vạn hai ngàn người.
Lúc này phía trong thành Đức Châu vẫn còn hai vạn sáu ngàn quan binh, trong tình huống bình thường cũng có thể giằng co với đại quân Lưu Lục, huống chi còn có hai lộ đại quân của Tang Viên Khẩu, và mười hai liên thành viện trợ lẫn nhau. Đại quân Lưu Lục không biết chi tiết, hơn nữa thương vong cũng thê thảm nghiêm trọng vô cùng. Vì giằng co một hồi, bề ngoài vẫn hùng hổ, bày ra thái độ muốn quyết chiến, kỳ thực đã thay đổi chủ ý muốn kìm chân Dương Lăng và quân đội Đức Châu, phối hợp với Dương Hổ cướp lấy Thái An, Tế Nam rồi.
Kế hoạch ám độ Trần Thương của Dương Lăng không thể nói là không lớn gan. Nhưng để giảm bớt nọc độc của Dương Hổ ở Sơn Đông, giảm tổn thất của Đại Minh xuống mức thấp nhất, đây là cách duy nhất, nếu không viễn cảnh Sơn Đông sẽ càng trở nên thối rữa, như một vòng tuần hoàn ác tính, bọn phỉ càng tiêu diệt thì chỉ càng nhiều thêm mà thôi.
Quan phủ truyền ra ngoài bọn hưởng mã đạo, Bạch Y Quân làm xằng làm bậy, bức ép loạn dân ra sao, kỳ thực có một số chuyện rất khó nói rõ ra ngoài. Dân chúng theo giặc, Dương Hổ, Lưu Lục trong mấy tháng ngắn ngủi tập hợp được mấy vạn binh, quyết không chỉ dùng cách bức ép hay dụ dỗ bằng lợi ích để xử lý, triều đình thi hành biện pháp chính trị quá hà khắc cũng là một trong số những nguyên nhân gây ra chuyện này.
Dân chúng Hà Bắc, Sơn Đông đã hơn trăm năm vì đảm bảo cung ứng ngựa cho biên quân quân Minh, gánh nặng lao dịch của mã hộ cực kỳ nặng nề. Vì đảm bảo nuôi ngựa cho tốt bọn họ phải trả cái giá rất đắt, không chỉ là chậm trễ việc cày cấy mà thôi. Hơn nữa khi chăm ngựa để ngựa chết hoặc ngựa giống sinh sản không đạt được hạn ngạch, còn phải bồi thường tổn thất, nông dân nghèo rớt mùng tơi không thể không bán điền sản, bán con cái, sung vào khoản thâm hụt, thật là khổ không tả xiết.
Khi biên quân tạm thời không cần nhiều ngựa trưởng thành như thế, quan phủ cũng sẽ không đoạt lại toàn bộ ngựa, bọn họ cũng không thể đảm đương chăn nuôi quân mã khổng lồ như vậy, vì thế phải nuôi trong nhà dân. Chia ra nuôi dưỡng ngựa trưởng thành trong nhà nông hộ cũng là để tiết kiệm. Lượng lớn chiến mã của hai đội ngũ Dương Hổ, Lưu Lục chính là nguồn gốc từ sưu cao thuế nặng mà có được. Bởi vì gánh nặng của dân chúng quá nặng như vậy, đến nỗi người đương thời than thở “Họa Giang Nam lương thực làm đầu, họa Hà Bắc ngựa làm đầu”.
Cùng lúc, vùng gần kinh kỳ Hà Bắc, Sơn Đông, phú thân thương gia giàu có không bằng phía nam, nhưng địa chủ quan liêu lại mù quáng như cá diếc sang sông vậy. Như Diễn Thánh Công là một trong những địa chủ lớn ở Sơn Đông, có được triệu mẫu ruộng tốt. Đó là khái niệm thế nào? Dân chúng mấy huyện phụ cận hết thảy đều là tá điền của gã, làm địa chủ nếu khắc nghiệt một chút tham lam thu lại một ít, cũng đủ gây đau khổ cho muôn dân trong huyện rồi.
Mã chính bóc lột, thôn tính đất đai, đất đai bị thôn tính làm cho đồng cỏ giảm bớt, ngược lại làm cho mã chính bóc lột càng thêm trầm trọng. Cách của triều đình chỉ thấy cái lợi trước mắt, khiến cho rất nhiều dân chúng oán ghét quan phủ không ngừng. Một khi hủy hoại niềm hy vọng sinh tồn cuối cùng của dân chúng, đây sẽ là đội ngũ phản loạn, bọn họ vốn không trông mong gì vào triều đình mà lựa chọn theo phỉ. Thậm chí nông dân bị quan thân địa chủ chèn ép ít lâu, chủ động tiếp tế viện trợ mã tặc, lại nhìn quan phủ như nhìn kẻ thù vậy.
Bởi vậy, mặc dù Sơn Đông không phải nơi quá gần Kinh sư, chỉ dựa vào hoàn cảnh xã hội nơi đây cũng dễ dàng nảy sinh kẻ phản loạn, dễ dàng trở thành căn cứ ổn định của Bạch Y Quân. Dương Lăng cũng không thể không coi trọng, không thể không dốc toàn lực diệt trừ mối họa lớn này.
Chiến mã hí dài, chiến kỳ phần phật, khoái mã gọn nhẹ, đội ngũ kỵ binh hùng tráng nhanh nhẹn dũng mãnh phóng như bay về phía trước. Kiều Tứ Hải dẫn bộ tốt bám theo phía sau. Kiều Tứ Hải đã tham gia chiến tranh kháng Oa, kinh nghiệm lâm chiến rất phong phú, còn giỏi về mai phục, đánh đột kích, có thể trọng dụng.
A Đức Ny mặc quân trang, ngồi cạnh Dương Lăng, nàng để nón trụ sang một bên, mái tóc dài xinh đẹp xõa xuống, trong vẻ oai hùng lộ ra nét dịu dàng quyến rũ, rõ ràng càng thêm phần xinh đẹp.
Dương Lăng nhẹ nhàng đặt tay lên eo nàng, vuốt ve tóc nàng, thấp giọng nói:
- Một lát nữa là tới Vũ thành rồi, nàng nên hành động theo Kiều tham tướng thì hơn. Bên phía Thái An, đông binh mã, ta sợ không chiếu cố cho nàng được.
Xe lắc lư, A Đức Ny nhẹ nhàng cầm tay Dương Lăng, dịu dàng nói:
- Dương, tại sao không để ta cùng chàng sóng vai tác chiến chứ? Ta không chỉ có thể đi thuyền đánh giặc, mã thuật của ta cũng rất khá mà. Chàng….. đối chiến mà vẫn không nắm chắc ư?
Dương Lăng lắc đầu, trầm tư nói:
- Không, trận chiến này Dương Hổ tất bại. Quân đội của hắn mạnh thì mạnh thật, tuy nhiên thời gian ngắn như thế tập hợp đội quân khổng lồ như vậy, hắn sẽ không có thời gian chỉnh đốn ước thúc, khi chiến sự thuận lợi để tranh đoạt tài vật, ai trong bọn họ cũng đều dũng mãnh như hổ. Một khi gặp kẻ mạnh tay áp chế, sẽ lập tức sụp đổ. Phỉ, chỉ là phỉ mà thôi!
- Nhìn cục diện này, bọn họ chiếm ưu thế về số lượng, trên thực tế so sánh với đại quân triều đình, bọn họ vẫn là thế đơn lực bạc, toàn bộ quân đội tác chiến chỉ bằng khí thế, nông dân nghèo khổ theo phỉ thì có bao nhiêu kinh nghiệm tác chiến đây. Càng không có năng lực phối hợp với nhau khi mấy chục vạn đại quân hỗn chiến.
Dương Lăng cười lạnh nói:
- Ưu thế của bọn họ là cơ động linh hoạt, có thể tác chiến xuất kỳ bất ý, nhưng Dương Hổ vẫn không suy nghĩ đến chuyện thành lập căn cứ địa vững chắc, lấy Sơn Đông làm hậu phương lớn, bọn lính vẫn mệt mỏi bôn ba. Ta nghĩ hiện giờ quân nhu tiếp tế tiếp viện đã gặp khó khăn lớn. Việc này dễ dàng cho ta tập trung binh lực, một kích đánh tan.
A Đức Ny khẽ gật đầu, nhẹ nhàng tựa vào vai hắn, nói:
- Một trận chiến này có thể diệt hết phản quân Dương Hổ không?
Dương Lăng lắc đầu, thở dài:
- Nói dễ hơn làm, có là quân thần cũng không có được chiến quả như vậy, trừ phi Dương Hổ thề sống chết một trận, quyết không lui về sau. Nếu không, cho dù ta có điều đến một triệu đại quân, không tiếc tài lực từng bước bố trí công sự, tầng tầng vây quanh, phong tỏa tất cả đường giao thông hiểm yếu, hắn muốn dẫn một chi khinh kỵ khoái mã thoát khỏi vòng vây của ta cũng dễ như trở bàn tay.
Hàng mày đen nhánh của A Đức Ny khẽ chau lại:
- Ta hiểu, cho dù quốc gia của chúng ta nhỏ, một đội ngũ phản loạn rất nhỏ, tiếp tục bao vây tiễu trừ cũng tương đối khó khăn. Tuy nhiên… đến bây giờ bọn họ đều lén chạy trốn khắp nơi, sợ là sẽ tạo nên phiền phức không nhỏ cho quốc gia.
Dương Lăng hôn lên má nàng, khẽ cười nói:
- Cũng không hẳn thế, nếu như có thể lợi dụng thật tốt cuộc chiến, thiệt hại tạo ra chưa chắc đã bằng lợi ích.
Dương Lăng nháy mắt nói:
- Bắc chiến Thát Đát. Chúng ta cùng Đóa Nhan tam vệ và Nữ Chân tam bộ đã kiến lập nên liên minh chiến lược, đồng thời kéo hai bên giao dịch với nhau, xem như điều kiện trao đổi, chúng ta đã lập nên rất nhiều nông trường khổng lồ ở Liêu Đông.
Đánh giặc Oa, chúng ta thừa cơ phát triển thủy quân lớn mạnh, kiến tạo chiến thuyền và pháo kiểu mới, nắm trong tay hơn trăm kẻ trộm lưu lạc trên các đảo của Đông Hải, cho Lưu Cầu đóng quân, Bắc khống Đông doanh. Nắm trong tay Hoàng Hải, Đông Hải, bảo đảm thông thương đường biển.
Trợ giúp Mãn Lạt Gia và Phật Lang Cơ đánh nhau một trận? Hạt di châu. Khống chế Nam Hải, đóng quân cho Mãn Lạt Gia, bất cứ lúc nào cũng có thể vươn thế lực ra Ấn Độ Dương. Đồng thời đẩy mạnh giao lưu với hai phía Đông Tây, giao lưu buôn bán sắp tới còn muốn giao lưu và dung hòa văn hóa Đông Tây nữa.
Cho dù bình định Đô Chưởng Man ở Tứ Xuyên, nhân cơ hội bộ lạc hơn trăm năm lại đây không ngừng tác loạn này đã hoàn toàn tan rã, dùng chiến lược của ba tỉnh Vân Quý Xuyên khống chế nơi xung yếu nhất của Tự Châu, đồng thời đe dọa được mười lăm vị thổ ty Ba Thục càng ngày càng ương ngạnh. Thúc đẩy triều đình thay đổi những chính sách cố hữu dễ khiến các dân tộc tranh chấp.
Nếu chiến tranh chỉ có đánh thật thống khoái, chỉ có thắng lợi trên chiến trường, đó mới thật sự là thất bại. Tướng công của nàng bình Bắc Lỗ, bình hải đạo, bình giặc Oa, bình Nam Man, bình Tây di đều có thu hoạch, vậy bình phỉ thì sao? Có chỗ nào tốt? Nam tước hải đạo xinh đẹp các hạ, nàng nói thử xem.
A Đức Ny cười nói tự nhiên, ôm eo y, lười biếng nói:
- Chàng à, ở bên chàng, người ta mới không muốn hao phí đầu óc vì mấy tên phỉ này chứ. Hơn nữa, đối với Đại Minh chàng quen thuộc hơn ta nhiều, bây giờ lại là Công tước Đại Minh, người ta cho chàng một cơ hội thể hiện, chàng nói thử đi.
Dương Lăng bị sự quyến rũ động lòng người của nàng chọc cười, nhéo nhẹ một cái, rồi mới mở miệng:
- So sánh với những cuộc chiến tranh ấy, Bạch Y Quân, hưởng mã đạo tác loạn lần này, tuy có chút lí do cá nhân, nhưng bọn họ có thể có được đội ngũ lớn như vậy, không thể không khiến người ta lo nghĩ xa xôi được.
Loạn Sơn Đông, căn nguyên do Hà Bắc. Loạn Hà Bắc, căn nguyên do triều đình. Do triều đình, nảy sinh từ thể chế. Đây mới là gốc rễ của phản loạn, không giải quyết gốc rễ này, cho dù ta đánh trăm trận trăm thắng, giết hơn trăm vạn người, cũng chỉ là biện pháp không triệt để, trị phần ngọn mà không trị tận gốc.
Cho dù Lưu Lục chết rồi, Dương Hổ cũng không còn nữa, nói không chừng lại xuất hiện ngay một Lưu Lục, Dương Hổ mới, giết Lưu tặc không dứt, người chịu khổ trước sau vẫn là dân chúng. Chỉ có rút củi đáy nồi, thanh trừ tệ nạn đã kéo dài lâu ngày, cho dân chúng có con đường sống, mới có thể chân chính hoàn thành việc bình ổn Lưu tặc tác loạn. Nhưng muốn trị tận gốc nói dễ hơn làm?
Nó sẽ chạm đến lợi ích hiện hữu của cả giai cấp thống trị Đại Minh, giai cấp này bao gồm công hầu huân khanh, đủ loại quan lại trong triều, thân sĩ thiên hạ, thậm chí cả phiên vương, thế gia, nhà quyền quý các nơi, cho dù là Hoàng đế, cũng sợ không chống lại sức mạnh khổng lồ đến vậy. Nhưng mà, cảnh hỗn loạn do phản loạn Lưu tặc, người hứng chịu cuối cùng không chỉ là bách tính bình dân.
Toàn bộ giai cấp thống trị típ tắp trên cao, đều đã xúc động vô cùng, bọn họ đương nhiên sẽ ý thức được nếu muốn có được ổn định và hòa bình lâu dài, đạt được lợi ích dài lâu, nhất định phải đem lại cái lợi cho dân, thi nhau dùng những cách có tác dụng xoa dịu mâu thuẫn xã hội. Rất nhiều thói quen lâu ngày, chế độ xưa cũ bình thường khó có thể lay động, giờ lại giải quyết được dễ dàng.
Dương Lăng thản nhiên cười nói:
- Nói thật, ta đánh quá nhiều trận chiến như vậy, trong triều hao phí tâm tư thực hiện một số cải cách, vẫn chưa bao giờ chạm tới vấn để thể chế Đại Minh. Lần này… lần này là một cơ hội tốt, một trận hay. Với ta mà nói, mới là trận chiến quan trọng nhất. A Đức Ny, chiến trường chân chính của ta không phải ở đây, mà là ở trong triều, đánh thắng một trận ấy, ta mới thực sự giành được thắng lợi.
A Đức Ny ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng nhìn Dương Lăng, chợt phát hiện có một chút hứng thú xa lạ. Ánh mắt này, trong sự cơ trí cương nghị mang theo chút quyết đoán sát phạt tàn nhẫn. Khi bàn về chính sự y không hề mang chút tình cảm cá nhân nào, chỉ bình tĩnh lo lắng đến vấn đề lợi ích lâu dài. Đây hẳn là một người có tố chất của một chính trị gia tài ba.
“Chàng ấy thật sự không có đủ sức một trận chiến toàn diệt Bạch Y Quân, vẫn cố ý tung tin phỉ gây loạn, trong hỗn loạn thúc đẩy việc thi hành những chính sách của chàng, nhằm mục đích đạt tới lợi ích chính trị lâu dài hơn?”
Trong lòng A Đức Ny đột nhiên hiện lên ý niệm hoang đường này, lập tức thầm tự trách mình: “Sao ta có thể nghĩ như thế? Không phải đâu. Dương vĩnh viễn không làm một chính khách ác nghiệt. Chàng chỉ khéo lẽo dẫn dắt, lợi dụng triệt để những nhân tố bất lợi không thể ngăn lại, biến nó thành những sáng tạo có ích mà thôi.”
Dương Lăng cũng không nghĩ tới ý niệm đã vòng vo nửa ngày trong lòng A Đức Ny, lại có thể biết trong chốc lát đã tưởng tượng hắn thành một chính khách máu lạnh. Cõi lòng hắn chan chứa một cảm giác ấm áp dịu êm, nhưng là vì những tính toán nghĩ ngợi của riêng mình lúc này, càng muốn tiền đồ sáng lạn, trong lúc hưng phấn, hai tay nhẹ nhàng an ủi như một hành động theo bản năng. Hắn không có suy nghĩ hay ham muốn gì, vẻ mặt A Đức Ny đã đỏ hồng, dần dần thở dốc.
Dương Lăng vẫn không nhận ra, tủm tỉm cười:
- Nàng không tưởng tượng được cũng không thể trách nàng, triển khai chiến tranh tốt, có thể thúc đẩy chính trị, khoa học kĩ thuật, kinh tế nữa, ta cũng từ nước Mĩ … à, từ mỗi… mỗi quốc gia có những cuộc chiến tranh trong lịch sử mà tìm tòi học hỏi điều này.
Lâm chiến không hoảng. Ra sức hóa giải cái bất lợi thành cái có lợi. Từ trong hỗn loạn sáng tạo ra điều kiện, lại có thể giảm thiệt hại chiến tranh xuống mức thấp nhất. Thậm chí mang lại lợi ích xa hơn cái hại nhất thời. Chiến tranh là cuộc vật lộn và tiêu hao thực lực của một nước. Để đối phó với chiến tranh, lập kế hoạch cho tốt, có thể gia tăng của cải, là động lực kéo nền kinh tế quốc dân phát triển, không tính toán thì sẽ dẫn đến hiếu chiến vô độ, hại nước hại dân.
Nói ví dụ nhé, cảng Thiên Tân là một trong ba cảng được triều đình mở thử nghiệm, nhưng phương Bắc chưa mở cửa phía Nam, đội ngũ có lợi nhất phần lớn là giai cấp địa chủ, đối với chuyện này vẫn giữ thái độ chống đối, cho nên cảng Thiên Tân cho tới nay vẫn có tác dụng như quân cảng.
Loạn Bạch Y Quân, khiến giao thông đường bộ nam bắc bị cắt đứt, đường sông cũng chịu ảnh hưởng. Nhưng bây giờ trên biển vẫn yên ổn, có thể nhân cơ hội mở rộng quy mô đường biển, đợi khi mọi người nếm thử vị ngọt của nó, mặc dù chiến tranh đã kết thúc, nó vẫn sẽ tiếp tục náo nhiệt. Dựa vào việc chính lệnh của triều đình không thể thúc đẩy, vậy thì càng dễ dàng thực hiện hơn.
Bách tính Sơn Đông bỏ lỡ việc cày cấy vụ xuân năm nay, nhờ lương thực chuyển từ bên ngoài tới mới giúp họ miễn cưỡng chống chọi được đến tháng mười, sang năm thì phải làm sao? Hiện giờ nạn dân chạy loạn không đất đai không tài sản, muốn trở về cũng không có cách nào để sinh tồn, ta sẽ đề nghị với triều đình định ra một số chính sách ưu đãi, đưa những dân chúng coi gia viên thổ địa như tính mạng, không dễ dàng đồng ý này xa xứ tới Quan Đông.
Người Hán bạc nhược ở Liêu Đông, … Năm ấy Thái tổ Hoàng đế bắt người Sơn Tây đến Sơn Đông trú ngụ, bây giờ lợi dụng tình thế bất lợi này, bách tính chẳng những không phản đối, ngược lại còn cảm kích triều đình đã mở cho bọn họ một con đường sống. Đồng thời vùng Sơn Đông, Hà Bắc, Hà Nam rất nhiều nhà giàu và địa chủ phá gia bỏ mình, rất nhiều vùng đất hoang, lưu dân an cư trong cảnh chiến loạn, thi hành tân lương, công thương cũng trở nên dễ dàng.
Về phương diện quân sự, chế độ mộ lính vẫn không thể hoàn toàn thực thi quán triệt, dân loạn hoành hành gần trong gang tấc, Vệ Sở quân thối rữa vô năng hoàn toàn bại lộ trước đám quyền quý ở kinh sư. Bộ Binh muốn bỏ chế độ mộ lính, dần dần hủy bỏ Vệ Sở quân cũng dễ dàng hơn nhiều.
Về phần công thương, do chiến loạn, triều đình càng lúc càng phụ thuộc vào thuế phú Giang Nam, có thể nhân cơ hội nới lỏng những gông cùm xiềng xích của các thương nhân lớn, để bọn họ hình thành quy mô và tập đoàn hóa.
Ngoài ra, chiến tranh cần doanh trướng vũ khí, có thể mở rộng công xưởng và nông trường triều đình thiết lập tại Liêu Đông, đồng thời giải quyết việc làm cho di dân, chiến loạn xúc tiến giải thể mã chính, dần dần tăng cường chiến lực của quân đội.
Dương Lăng đắc ý cười nói:
- Do thiệt hại chiến tranh, tất cả các bộ phận đương nhiên bị trì trệ và cản trở. Nếu người thi hành biện pháp chính trị có thể nghĩ tới mấy vấn đề này, tích cực lợi dụng lần nội loạn này để tấn công, dựa thế mà thay đổi, đám quan phủ và quan liêu địa phương cũng sẽ tích cực hưởng ứng. Đây là bốn lạng thắng nghìn cân, việc mà bình thường phải dốc hết sức lực, uổng phí rất nhiều năm mới có được, lại có thể giải quyết dễ dàng.
- À… Dương, chàng thật vĩ đại!
A Đức Ny thở hổn hển ôm chặt Dương Lăng:
- Ta thực sự không nghĩ tới chuyện lợi dụng chiến tranh làm nhiều việc như vậy, chỉ xứng làm một võ sĩ. Mà chàng… mới là một kỵ sĩ chân chính.
Đại quân đang tiến lên bỗng dừng lại, tướng lĩnh tiền quân đi tới trước xa giá của Dương Lăng, chắp tay bẩm:
- Quốc công, phía trước đã là Vũ thành rồi.
Trong xe một mảnh xuân quang, hai người dù chưa kịp làm loạn, nhưng tình cảnh thân mật cũng đủ khiến người ta đỏ mắt nóng lòng rồi.
- Mau mau, sửa sang lại một chút, tác phong và kỷ luật quân nhân phải nghiêm chỉnh…
Dương Lăng nhỏ giọng thúc giục, nói xong chỉnh lại ống tay áo, hơi thở dần hòa hoãn, khụ khụ hai tiếng, uy nghiêm nói:
- Đại quân dừng lại tạm nghỉ trong thành, sau đó mời Kiều tham tướng và các vị tướng quân tới đây nghị sự.
Tướng lĩnh ngoài xe cung kính trả lời, thúc ngựa lên đầu truyền đạt quân lệnh đi. A Đức Ny dáng vẻ như mây mùa xuân, đôi mắt quyến rũ như tơ, hàm răng tuyết trắng cắn nhẹ đôi môi anh đào, dùng ánh mắt quyến rũ liếc sang Dương Lăng cười, lặng lẽ lấy từ trong tay áo một chiếc khăn lụa, nhẹ nhàng thấm lên cánh môi hồng nhuận ươn ướt.
Vũ thành cũng từng bị Bạch Y Quân tấn công, bây giờ mặc dù đã không còn phỉ, nhưng cả huyện lị hỗn loạn, một bộ phận quan viên địa phương đã bỏ chạy tới phủ Tế Nam, những kẻ khác cũng không quản lí địa phương. Tuy nhiên đại quân triều đình vào thành, động tĩnh lớn như thế, những quan viên này đương nhiên có nghe nói, không khỏi mừng rỡ như điên. Vội vàng mặc quan phục bào trở ra, hấp tấp tới bái kiến.
Dương Lăng hỏi qua tình hình địa phương, yêu cầu quan viên địa phương chịu trách nhiệm mọi việc, nhanh chóng chỉnh đốn địa phương, sau đó cho mọi người lui rồi gọi đám người Kiều tham tướng vào nghị sự.
Dương Lăng xác định lại việc bố trí quân sự một lần, sau đó cất cao giọng nói:
- Dương Hổ nhiều lần đánh bại quan binh, một là những nơi chúng ta đóng quân xảy ra chuyện ngoài ý muốn, không thể chân thành hợp tác. Hai là đại quân Dương Hổ phần lớn là kỵ binh, có thể đánh thì đánh, không thể đánh thì đi, cơ động linh hoạt vượt xa quân chúng ta.
Lần này tập hợp các lộ khinh kỵ trong binh mã để đột kích, dùng kỵ binh đấu với kỵ binh, lấy nhanh đánh nhanh, Dương Hổ tất nhiên sẽ làm lại trò cũ, chọn đường mà chạy. Các lộ bộ tốt của viện quân trung bộ chia ra thủ ở những con đường, thành trì hiểm yếu. Nhớ kỹ, các ngươi là bộ binh, bọn chúng là kỵ binh, cho nên ta không cần các ngươi toàn thắng, lại càng không trông đợi các người toàn diệt giặc Bạch Y tháo chạy.
Các ngươi phải lợi dụng lợi thế về địa hình bố trí mai phục. Dùng cung tiễn, súng ống, đem hết khả năng ra tiêu diệt địch nhân chạy trốn, khiến bọn chúng trở thành chuột chạy qua đường, chim sợ cành cong, khiến bọn chúng không dám dừng lại ở một tòa thành trì, một nơi sơn lĩnh, một con sông, hay một mảnh rừng nào. Phải khiến bọn chúng cảm thấy nơi nơi đều có quan binh, nơi nơi đều có mai phục, biến bọn chúng thành binh mỏi, binh yếu, binh sợ hãi!
Hiện tại, đại quân sẽ nghỉ ngơi tại chỗ hai canh giờ. Hai canh giờ sau, bổn Quốc công dẫn khinh kỳ tập kích bất ngờ thành Thái An, hội hợp với các lộ viện quân tấn công đại doanh Dương Hổ. Các ngươi cứ tự động đi tới địa điểm mai phục chặn đánh, quân Dương Hổ đến, chính là mệnh lệnh tác chiến. Cần phải tận trung với cương vị, anh dũng chiến đấu.
Các tướng lĩnh dạ ran, Dương Lăng quét mắt nhìn một lượt, nói:
- Giải tán, tự chuẩn bị đi.
Nha môn tri huyện đã bị Bạch Y Quân phóng hỏa đốt trụi, nơi này là một tửu lâu lớn, trong tửu lâu bị cướp sạch chẳng còn gì, chưởng quỹ của tiệm cũng chẳng biết đã đi đâu. Cho nên Dương Lăng tạm thời biến chỗ này thành nơi hội nghị. Bố trí xong liền ra khỏi tửu lâu. Chỉ thấy đại quân điều động qua lại đầy đường, dân chúng đứng đông nghịt ven đường quan sát.
A Đức Ny kề sát bên người Dương Lăng, thấp giọng nói:
- Dương, ta đã nói với Kiều tham tướng, lát nữa ta cùng đi với chàng.
Dương Lăng trừng mắt, trách mắng:
- Làm càn, ai cho phép hắn làm chủ hả? Ta đã đồng ý rồi sao?
A Đức Ny bĩu môi, quật cường đáp:
- Ta cứ đi theo chàng đấy!
Dương Lăng chấn động thân thể, hai mắt cố sức trừng lớn, thấy A Đức Ny không hề sợ hãi, không khỏi nhún vai, giận dữ nói:
- Cùng đi thì cùng đi, nàng có thể, ta không quản được nàng rồi.
A Đức Ny nghe vậy nhảy nhót không ngừng, vui mừng khoác tay Dương Lăng. Dương Lăng nghiêm mặt vờ không để ý tới nàng, A Đức Ny hồn nhiên cười hì hì không để tâm.
Vì bị Dương Lăng dùng nghiêm lệnh, các lộ quân trật tự rành mạch, không dám nhiễu dân chút nào. Dương Lăng đi thẳng một đường, thấy rất vừa lòng. Vừa đi tới lộ khẩu, chỉ nghe một người cao giọng réo lên:
- Dương Hổ chẳng là cái thá gì hết, hắn con bà nó là cái thá gì? Là tên giặc chẳng có gì tốt, bộ dạng lưu manh, toàn bộ đều không phải đồ chơi, ngươi dám nói có gì tốt?
Dương Lăng động tâm, quay đầu nhìn lại, thấy hai người dân ven đường xem náo nhiệt mà đang cãi cọ đằng kia, nhìn dáng vẻ nghèo túng ấy đều là lưu dân ở ngoài, từ trang phục đến đồ dùng đang mang trên người đều cho thấy điều đó. Người kia bị người này túm quần áo, mặt đỏ lên nói:
- Ta đây… ta đây chưa nói bọn chúng là thứ gì tốt, ta đây chỉ nói so với Bạch Y Quân của Dương Hổ, Hồng Nương Tử quân còn có chút đạo nghĩa hơn thôi.
Người mặc quan phục địa lý bào, quan viên lon ton theo sau Dương Lăng vừa nghe, lập tức lao ra, chỉ vào mũi người dân kia mắng:
- Khốn kiếp! Dương Hổ, Hồng Nương Tử đều là phản tặc, ngươi dám nói lời hay cho bọn chúng? Hay là ngươi cũng cùng một giuộc với bọn loạn tặc hả? Tới đây tới đây, bắt tên phản tặc này lại.
Người dân kia vừa thấy thế, bị dọa cho mặt mũi trắng bệch, liền vội vàng xua tay nói:
- Lão gia, ta đây đâu có nói tốt gì cho phản tặc, ta đây thật sự chưa nói, ta đây cũng không phải phản tặc, ngài nhìn ta xem, nếu không bị bọn họ làm hại, ta đây có thể chạy nạn thành bộ dạng thế này sao?
Dương Lăng qua đó, khoát tay đuổi tên quan cáo mượn oai hùm này, vẻ mặt ôn hòa nói:
- Không cần phải sợ, các người từ đây tới đây?
Hai người dân thấy Dương Lăng khoát tay chặn lại, mấy tiểu quan lập tức lui sang một bên, hiểu được vị quan này lớn hơn, người dân gây họa nơm nớp lo sợ đáp:
- Lão gia, ta đây từ huyện Bình Nguyên tới.
Người kia đã sớm buông lỏng y phục người này, cười nói:
- Lão gia, tiểu nhân từ phủ Hà Gian tới.
Dương Lăng nghe thế, thì ra là một người Sơn Đông, một người Hà Bắc, liền cười cười nói:
- Hà Gian Phủ, à, vì loạn Lưu Lục, Lưu Thất chạy tới.
Người nọ cười nói tiếp:
- Dạ dạ dạ, chính là Lưu Lý, Lưu Khí*, bọn chúng dẫn binh tấn công Hà Gian phủ. Tiểu địa sợ hãi quá, bèn chạy thẳng tới, sợ bọn giặc tìm người trút giận.
(“Lưu Lý Lưu Khí” có nghĩa là bộ dáng lưu manh, đồng âm với Lưu Lục Lưu Thất)
Dương Lăng ngẩn ngơ, giờ mới hiểu được gã đọc Lưu Lục, Lưu Thất thành Lưu Lý Lưu Khí. Tâm tư Dương Lăng vừa chuyển, đột nhiên nghĩ không biết người ta nói bộ dáng lưu manh là có ý gì, hay chính là bộ dáng lưu manh mà Lưu Lục, Lưu Thất đã thể hiện ra?
Hắn thật sự đã đoán đúng, chỉ nghe người nọ lại nói:
- Lưu Lý, Lưu Khí, Chẳng là cái thá gì hết. Hắn gieo họa Hà Bắc, lại tới náo Sơn Đông, tiểu nhân cũng không biết nên tránh đi đâu nữa, bây giờ nhìn thấy nhiều quân gia như vậy, xem như cũng nhẹ lòng rồi.
Dương Lăng cười cười, nói:
- Các ngươi không cần tránh đi đâu hết, lần này triều đình nhất định có thể đánh bại bọn giặc hưởng mã đạo, Bạch Y phỉ.
Hắn xoay người đi hai bước. Đột nhiên nghĩ ra một chuyện, quay phắt đầu lại nói:
- Huyện Bình Nguyên? Bình Nguyên bị đội ngũ của Hồng Nương Tử tấn công rồi? Chuyện này xảy ra khi nào?
Họa kia từ miệng mà ra, người dân đang muốn lặng lẽ chuồn đi, bị hắn hỏi lại căng thẳng đứng lại, tất cung tất kính đáp rằng:
- Hồi lão gia, chúng ta… cũng không biết Hồng Nương Tử đã đánh Bình Nguyên chưa. Ta là người của Vương Phương Lâu ở huyện Bình Nguyên, trưa hôm trước người của Hồng Nương Tử đã tới chỗ chúng ta.
Dương Lăng nghe xong nhất thời hứng thú, vội vàng cẩn thận hỏi lại:
- Ngươi nói xem, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy. Hồng Nương Tử đã qua huyện Bình Nguyên? Cô ta đến từ đâu, đi tới nơi nào, ngươi có biết chút tin tức gì không?
Người nói thấy vị đại nhân này rất quan tâm tới chuyện này, vội đáp:
- Hồi lão gia, người của Hồng Nương Tử cũng mặc áo choàng trắng, nhưng trên đầu đội khăn đỏ. Chúng ta đều nghe nói qua, trưa hôm trước, đột nhiên có vài nghìn người tới chỗ đó, làm ta sợ hãi, rồi nhìn hình dáng bọn họ mới biết là nhân mã của Hồng Nương Tử.
- Cô ta…
Người này nhìn sắc mặt Dương Lăng, thấp giọng nói:
- Người của cô ta so với những cường đạo khác, còn phân rõ phải trái hơn, không cướp của người nghèo, cũng không ức hiếp nữ nhân. Chỉ đập phá nhà của Vương lão tài chủ đầu trấn đông. Nhà lão Vương có tiền, có thể bắt bọn họ chia ra. Cũng không còn lại bao nhiêu, chút ít còn lại này để cho mấy cô nhi quả phụ nhà họ.
Người này chậc chậc mấy tiếng, dường như nếu không chia lão còn rất tiếc nuối ấy, tiếp tục nói:
- Bọn họ ở trong thôn gần nửa ngày, ta đây cũng không thấy nghe nói người mặc y phục đỏ kia là Hồng Nương Tử, liền nghe người của bọn họ tán gẫu, những người đó cũng tùy tiện, vốn không để ý gì tới thiên hạ. Ta đây chợt nghe nói bọn họ từ Khúc Phụ đánh thẳng về Thanh Châu, lại bao vây Huệ Dân, lập ấp nơi này, nói là không hợp với Dương Hổ, muốn tới chỗ Ngô Kiều hội họp với Lưu Lý Lưu Khí.
Dương Lăng giật mình kinh hãi, bây giờ phỉ tới nhanh chóng, các nơi trong thành đều tự thủ, không có đại đội quan binh bảo vệ, căn bản không có thám mã đưa tin lui tới, nếu Hồng Nương Tử không tới thành lớn phủ lớn, chỉ tới mấy hương trấn, thị trấn ở giữa, bách tính này hiện giờ lại không có lòng lo lắng đến phủ huyện báo cáo, tin tức cực kỳ chậm trễ.
Hồng Nương Tử tới hội hợp cùng Lưu Lục, Lưu Thất, vậy là bọn họ sẽ lại tăng thêm một nhánh quân chủ lực. Trong lòng Dương Lăng bối rối, lấy lại bình tĩnh mới nghĩ đến Hồng Nương Tử chiêu binh thà thiếu chứ không thèm đổ bỏ đi, nhân số hiện tại hẳn là chưa tới năm ngàn người, xu thế công thủ Đức Châu sẽ không thay đổi, lúc này mới ổn định tâm thần, buồn bã nói:
- Cô ta… tới Ngô Kiều?
Người dân thành thật nói:
- Bọn họ không đi, không biết bọn họ đi đâu mà vừa nghe tin, nói vị Dương đại nhân đến Đức Châu này, còn là một Quốc công, bọn Hồng Nương Tử bỗng nhiên lại thay đổi chủ ý, không hợp lại với Lưu Lý, Lưu Khí, người của bọn họ xuống đường, đi dưới bến sông, qua Thanh Hà, muốn đi tìm người tên là Triệu Phong Tử.
Dương Lăng ngẩn ngơ:
- Từ Thanh Hà ra Sơn Đông, thế thì phải đi Sơn Tây, nàng… nàng muốn tránh mặt ta ư?
Lão nông kia thấy vị quan gia này mờ mịt nhìn xa xăm, lão cũng không dám đi, liền cung kính đứng trước mặt. Dương Lăng qua hồi lâu mới lấy lại tinh thần, thấy lão nhân vẫn đứng cạnh, vội vàng gật đầu nói:
- Ừm, đa tạ lão, lão có thể đi rồi.
Dương Lăng không còn tâm tư tiếp tục dạo phố nữa, hắn ngậm ngùi thở dài, thu lại nụ cười chậm rãi quay về:
- Ta tới Sơn Đông, nàng liền trốn sang Sơn Tây, ôi! Tạo phản tội lớn, đại họa ngập trời, Hồng Nương Tử à Hồng Nương Tử, nàng còn muốn gieo họa bao lâu mới vừa lòng bỏ qua đây?
Trong lòng Dương Lăng mặc dù có chút mất mát, tuy nhiên lại không khỏi thoải mái hẳn lên:
- Sơn Đông diệt phỉ, không thể né tránh, đánh Bạch Y Quân của Dương Hổ, sẽ tiện thể thượng nhân mã của Hồng Nương Tử, xung đột vũ trang với nàng trên chiến trường, Dương Lăng rốt cuộc có phải cảm nhận được gì hay không. Bây giờ nàng rời khỏi Sơn Đông, cũng vừa lúc mình không vướng bận.
Bất kể nói thế nào, quốc gia đại sự quan trọng hơn, hơn nữa trận phản loạn này, bản thân đang muốn lợi dụng nó, từ trước tới giờ chạm đến thể chế chính trị triều đình để cải cách một phen. Thời vận tự đẩy mình lên vị trí này, không thể phụ ý tốt của trời cao. Nhân sinh không thể ghi trong lòng, mặc dù thọ trăm tuổi, vẫn phải chết mà thôi! Tư tình nhi nữ, vẫn nên gác sang một bên trước đã.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.