Ngược Về Thời Minh

Quyển 6 - Chương 248: Long Giang tái hung

Nguyệt Quan

07/02/2016

Dương Lẳng ngẩng đầu lên, thấy Mã Liên Nhi đang đi tới đây. Đã nhiều ngày nàng và Dương Lăng ở cùng một chỗ với nhau, đem khuya nằm ngủ, Liên Nhi không thấy Dương Lăng ở bên cạnh, nên khoác áo rời giường, thấy tiền sảnh vẫn sáng đèn, mới bước tới xem có chuyện gì.

Dương Lăng thấy tóc nàng có chút rối, mắt vẫn còn ngái ngủ, đôi mắt sáng như sao, thiếu phụ thướt tha động lòng người, vội vàng tiến lên đỡ nàng ngồi xuống, kể lại đầu đuôi sự tình cho nàng nghe. Mã Liên Nhi suy nghĩ một chút, rồi nói: - Một câu nói của tỷ tỷ, quả nhiên cứu vô số người đáng thương, thực là đại công đức, chỉ có điều Phu quân, người đứng đầu Hồng Anh Hội tự xưng là Ngũ sư công, tất nhiên dư đảng vô số, nếu không quét sạch dư đảng, chỉ sợ bọn họ lại chạy tứ tán khắp nơi, tiếp tục hại người thì phải làm thế nào?

Thành Khởi Vận cười nhẹ nói: -Ty chức cũng đang muốn nói tới chuyện này. Hồng Anh Hội không giống với các giáo phái khác, có một điểm vô cùng rõ ràng đó chính là nghi thức động phòng truyền đạo. Đại nhân nên lập tức truyền dụ ba vùng một vệ, nếu như có giáo phái nào có nghi thức kiểu như vậy, phải lập tức tróc nã, cố gắng hết sức bắt hết dư đảng Hồng Anh Hội.

Nàng ngồi trên ghế, uống một ngụm trà nói: - Bạch Liên giáo lưu truyền rộng rãi, chưa từng có giáo chỉ động phòng truyền giáo này. Rất rõ ràng đó là do người của Hồng Anh Hội bóp méo giáo lý, nhân cơ hội lừa gạt nữ nhân mà thôi. Lần này gặp hạn bị tóm, dư nghiệt chạy trốn tới nơi khác thay hình đổi dạng, thì làm sao có thể dùng thủ pháp cũ để quan phủ chú ý chứ?

Hơn nữa nếu nói tuyên truyền, đại nhân muốn triều đình dùng tài lực khổng lồ để in sách truyền bá cho đại đa số người dân không biết chữ, hay là muốn nha dịch đi tuyên truyền qua loa cho xong chuyện? Triều đình trước kia chịu sự đả kích của Bạch Liên giáo, đã có vô số gia tộc bị diệt vong, khổ hình vô số. Số ngu dân đi theo bọn chúng chỉ là vì bị tà giáo che mắt, bởi vì thủ đoạn mị dân của chúng vô cùng phong phú. Hơn nữa sự hấp dẫn của phú quý, mấy trăm năm quan phủ đã miêu tả Bạch Liên giáo là hóa thân của ác ma, chi nhánh của bọn họ vô số, chỉ cần sửa một cái tên, đổi là trò, tiếp tục đi lừa gạt dân chúng, thiếu gì kẻ tin theo chứ? Công bố việc này chỉ gia tăng vô số người phụ nhân bị hàm oan mà chết, chứ chẳng có lợi ích gì cả.

Ở Thiểm Tây có Di Lặc giáo, khi truyền giáo mê hoặc dân chúng quyên góp toàn bộ gia sản cho chúng, nhưng người dân vẫn không tỉnh ngộ. Những người ngoài chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng được, ai mà biết được khi vào giáo sẽ bị bọn chúng dùng thủ đoạn tẩy não chứ?

Di Lặc giáo phạm tội bị bại lộ, chạy trốn khắp nơi, lại tiếp tục truyền giáo. Đám dân chúng biết rõ ràng ở Thiểm Tây có vô số người bị hại nhà tan cửa nát, nhưng Di Lặc giáo vẫn có vô số tín đồ đó sao? Bọn họ khi truyền giáo, căn bản sẽ không để lộ ra ý đồ thật. Dù ngươi có tuyên truyền tà giáo tà ác thế nào đi chăng nữa, thì đám dân chúng bị lừa cũng không tin rằng giáo phái họ gia nhập chính là giáo phái ngươi đang tuyên truyền là tà giáo, chỉ sau khi bọn họ bị tẩy não mới biết điều đó. Đối với vô số hành vi phi lý nhưng cũng chỉ cảm thấy bình thường, nên họ càng không nghe lời khuyên bảo hay tuyên truyền.

Dương Lăng nhớ tới bán hàng đa cấp ở hiện đại, thậm chí tà giáo ở các quốc gia khác, có âm, ảnh, sách báo, đủ các loại phương tiện tuyên truyền, nhưng nó vẫn phát triển mạnh mẽ, không khỏi thở dài.

Hồng Anh Hội tuy rằng làm việc bí mật, nhưng động phòng truyền giáo lại là mục tiêu quá rõ ràng, Tri phủ Trấn Giang điều động nha môn các huyện, tuần bổ, tráng binh đi lùng bắt tập nã các nơi hiểm yếu, bố trí các trạm kiểm tra. Các Sứ Ti ở Giang Tô cũng ban nghiêm lệnh, phân chia kiểm tra, nơi nào gặp phải người của Hồng Anh Hội phải diệt trừ lập tức.

Kênh đào bờ biển, một con thuyền bình thường neo ở bên bờ biển, theo sóng nước xô vào mà nhấp nhô, nhẹ nhàng dao động. Một thân hình cao lớn, tuổi khoảng chừng bốn mươi, mặt mày đoan chính, mặc áo bào xanh hai chân mở rộng, vững vàng đứng ở đầu thuyền, nhìn ra thuyền khâm sai ở phía xa, oán hận thở dài một tiếng.

Y chính là đại sư công Vương Tăng Vũ của Hồng Anh Hội, Hồng Anh Hội chỉ có y, nhị sư công Lý Tả Đồng, tam sư công Dương Thanh và mấy người thị vệ là trốn thoát. May mắn trong sáng ngoài tối cũng đoạt được một thuyền vàng bạc châu báu, toàn bộ đều mang theo hết, nếu không thì y đã mắt cả chì lẫn chài.

Dương Lăng ở một bên tức giận nói: - Đều là do lão tứ lão ngũ, hai kẻ ngu ngốc có ý nghĩ điên rồ, cái gì mà động phòng truyền đạo tương lai có thể làm cho đệ tử sinh sôi nảy nở, càng lúc càng lớn mạnh. Ta nhổ vào, toàn bộ đều là thỏa mãn tư dục, con mẹ nó lấy được tiền còn chưa đủ để chơi gái sao? Cái này chính là đưa mạng vào đánh bạc, cơ nghiệp mà bản hội vất vả lắm mới gây dựng đều đều bị hủy rồi.

Mặt Vương Tăng Vũ nóng lên, có chút không giữ nổi bình tĩnh. Hai năm trước nghe đám người Nghê Khắc nghĩ ra trò lừa dụ nữ sắc, Vương Tăng Vũ nghe xong sắc tâm cũng nổi lên, gật đầu khen hay, chỉ có điều y không giống đám người Nghê Khắc thiên về đám xử nữ, có chút tốt xấu chẳng phân. Y nếu nghe ngóng được cô nương nhà kia dung mạng xinh đẹp, thì mới chịu đến nhà truyền đạo chúc phúc. Nhà kia nghe nói đại sư công tới cửa truyền đạo, người ta cảm động tới rớt nước mắt, còn tưởng rằng mình ở trong giáo thành kính, nên mới được sư công quang lâm.

Hiện tại Dương Thanh ở trước mặt hòa thượng mắng ngươi hói đầu, rõ ràng là có điều bất mãn với y. Trong lòng Vương Tăng Vũ mặc dù giận, nhưng cũng biết mình như vậy là không nghiêm túc, hại cơ nghiệp của bản giáo, nhất thời nghẹn họng, không thể tiếp lời.

Lý Tả Đồng vội hòa giải nói: - Thôi thôi, núi xanh vẫn còn, sợ gì không có củi đốt. Chúng ta còn một thuyền vàng bạc châu báu, lo gì sự không thành? Lão tứ lão ngũ lưu luyến nữ sắc, bóp méo giáo lý, khiến bản giáo bị thất bại thảm hại, sau này phải học thuộc giáo huấn, làm theo giáo quy. Đại ca, tam đệ nay Giang Tô đã truyền tiếng gió ra ngoài, tiếp theo chúng ta phải làm thế nào để tránh gió?

Dương Thanh nghe thấy gã nói như vậy, thu lại cơn tức, trầm ngâm một chút liền nói - Hay là chúng ra tới Di Lặc giáo làm môn hạ của họ được không? Nghe nói bọn họ ở phương Bắc làm ăn thịnh vượng, cùng là càng lá của Bạch Liên giáo, bọn họ sẽ không thấy chết mà không cứu chứ?

Vương Tăng Vũ bắt lấy cơ hội, cười lạnh một tiếng: - Đích xác thì sẽ không, bọn họ thế lớn tiền nhiều. Trước tiên sẽ nuốt hết tài bảo của chúng ta, sau đó sẽ quăng mấy kẻ không có chỗ dựa như chúng ta ra đường, đợi đến ngày như vậy sông có dễ dàng không?

Dương Thanh ở Hồng Anh Hội xếp hạng thứ ba, võ nghệ lại là người cao nhất, là thương bổng tổng giáo đầu của Hồng Anh Hội. Gã không bao giờ sợ đại thủ lĩnh, nghe thấy y nói vậy, chỉ trợn trắng mắt, kỳ quái nói: - Đại ca có cao kiến gì sao?

Vương Tăng Vũ nheo mắt lại nói: - Qúy Châu có Bát Quái giáo cũng là môn hạ của Bạch Liên giáo, tuy nhiên người nghèo của hiếm. Trong giáo cũng không có nhân tài nào, với thực lực của ba người chúng ta, nếu gia nhập Bát Quái giáo, lại dùng vàng bạc âm thầm mua những nhân vật trọng yếu trong giáo, vậy thì Bát Quái giáo sẽ trở thành vật nằm trong lòng bàn tay chúng ta. Các ngươi thấy thế nào?

Dương Thanh cười giễu cợt, nhả giọng nói: - Đại ca cũng biết được nơi đó khỉ ho cò gáy, trà trộn vào rồi làm chủ thì thế nào? Dẫn bọn dã nhân xuyên núi đào thành động?

- Ngươi Vương Tăng Vũ nổi xung lên. Lý Tả Đồng vội hỏi: - Huynh đệ một nhà, có chuyện gì từ từ thương lượng. Vốn ta muốn đề nghị chúng ta đi Động Đình Hồ, đầu nhập Dương Tử Kiều, Đại Cẩu Tử đấy. Nghe đại ca nói mấy lời cũng cảm thấy lo lắng, hai vị này cũng không phải kẻ lương thiện gì, dưới tay có gần vạn người, bình thường gặp mặt thì nhiệt tình lắm, hiện tại chúng ta gặp rủi ro, khó bảo đảm bọn họ không đánh chủ ý lên chúng ta.

- Ta đưa ra đề nghị thế này được không? Đầu nhập vào người này, thứ nhất gã sẽ không đánh chủ ý lên tài bảo của chúng ta, thậm chí còn tặng thêm. Thứ hai, dưới sự bảo hộ của họ, chúng ta thay đổi cách thức, đổi tên thánh, sửa lại giáo lý, lần nữa thu nạp giáo dân, cam đoan vừa hô sẽ có trăm dân nghe theo, Đông Sơn tái khởi.

Vương Tăng Vũ vui vẻ nói: - Nhị đệ nhắc tới ai? Mau nói xem.

Lý Tả Đồng khẽ mỉm cười, giơ ngón cái lên nói: - Giang Tây này, chúng ta ở Giang Tô lăng lộn phát triển nhanh chóng, thuận buồm xuôi gió, đại ca hẳn đã quên năm ngoái gã từng phái người tới chiêu mộ chúng ta rồi sao?

Ánh mắt Vương Tăng Vũ sáng lên, quay đầu nhìn Dương Thanh. Dương Thanh cũng như bừng tỉnh, mạnh mẽ gật đầu, hưng phấn nói: - Được! Muốn lường gạt ngu dân nhập giáo dễ như trở bàn tay, thủ đoạn nhiều không kể xiết, chúng ta yếu chính là vì không có quan giao bao che, hiểu biết không nhiều, nên lần này mới bị thất bại thảm hại. Tới Giang Tây đầu nhập gã, hai nhà hắc bạch đều mở rộng, ta thấy kế này rất khả thi.

Vương Tăng Vũ vỗ mạnh một chưởng, vui vẻ cười nói: - Được, nếu đã như vậy chúng ta lập tức đi Giang Tây. Chúng ta bị hủy trong tay lão Chu gia, thì cũng phải để lão Chu gia khiêng chúng ta lên, ha ha ha, chúng ta đi.

Hôm nay xưởng đóng tàu Long Giang đông như nghịt, không vắng vẻ như ngày trước. Triều đình và sĩ tộc thân hào Giang Nam góp cổ phần vô số, trong triều lại giao xuống bản vẽ tường tận, xưởng đóng tàu đang ngày đêm đẩy nhanh tốc độ, chế tạo chiến hạm giao cho thủy sư sử dụng.



Dương Lăng, Thành Khởi Vận cùng quan viên trên dưới, tiền hô hậu ủng qua lại không ngớt. Từ Kinh, Ngô Tế Uyên và thân hào sĩ tộc Giang Nam cũng ở trong số đó. Ngô Tế Uyên là thủ phủ Tô Châu, cùng với Dương Lăng là chỗ quen biết cũ, cũng chính là kẻ đầu sỏ hại Đường Bá Hổ cả đời không được nhập sĩ làm quan.

Kỳ thực người này tuy là thủ phủ Giang Âm, nhưng trong nhà ruộng tốt bốn vạn mẫu, có kinh doanh các loại cửa hàng, là phú hào vô lượng. Nhưng cũng là người hào sảng, thích kết giao bằng hữu, đều không phải là hạng người tà ác. Lúc trước, gã cùng với Đường Bá Hổ vào kinh đi thi, bởi vì ngưỡng mộ tài văn chương của Đường Giải Nguyên, cho nên liền kết thành bằng hữu với người đó. Cộng phó kinh sư, một đường kiệu mã đón chào, chính là đối đãi cực kỳ lễ độ với Đường Bá Hổ.

Kết quả là sau khi gã trộm mua đề thi bị người ta tố giác, bởi vì Đường Bá Hổ cũng đứng đầu bảng, hơn nữa lại vô cùng thân cận với gã, cho nên kết quả là bị người khác ghen ăn tức ở, ghép cho tội danh đồng đảng kiển lên cấp trên, đều bị tống vào ngục. Từ gia trên dưới nhốn nháo, chuẩn bị vô số vàng bạc, cuối cùng cũng bảo vệ được bọn họ, giữ được mạng, chỉ có điều cả hai từ nay về sau đều vô duyên với con đường làm quan. Từ Kinh làm phú ông, còn Đường Bá Hổ thì lưu luyến bụi hoa, mượn rượu giải sầu.

Từ Kinh vang danh đời sau, một là vì gã ta là bạn tốt của Đường Bá Hổ. Một là do vị Tăng Tôn nổi danh Từ Hà Khách. Gã là thủ phủ Giang Âm, Ngô Tế Uyên là thủ phủ Tô Châu. Có hai nhà Ngô Từ đi đầu, vùng duyên hải thân hào cạnh tranh hợp lực đóng cổ phần, đối với những người này mà nói, lợi ích mà buôn bán trên biển mang lại, vượt xa lợi ích trên đất liền. Hiện tại có hai đại thế gia đi đầu, nghe nói ngay cả hoàng gia cũng đầu tư nhập cổ phần. Bọn họ còn cần gì phải lo lắng chứ?

Chớ xem thường đám sĩ tộc Giang Nam, của cải bọn họ lấy được, còn lớn hơn ngân khố quốc gia nhiều, không chỉ gấp mười lần thôi đâu. Xưởng đóng tàu Long Giang bốn phía mênh mông, có hàng dài các cây đại thụ trăm năm, có ngân lượng dư dả, lại thêm bản vẽ chặt chẽ tỉ mỉ, muốn người có người, cần vật có vật, nên tốc độ chế tạo không hề tầm thường chút nào.

Hiện tại Hàn Võ đã làm Thủy Sư Thiên hộ, một nhà Bành lão gia là mãnh tướng đi theo hắn nhiều năm trên biển đã gia nhập thủy sư, mỗi người đều có một chức quan. Chính là theo huấn luyện thủy sư để tố chiến.

Tiền Ninh cười dài mà nói: - Dương đại nhân, ngài xem phân công của hạ quan có hợp lý không ạ? Bà nội nó, trước kia ta còn chán nản, không ngờ có ngày hôm nay. Mắt thấy từng khối ván gỗ từ từ ghép thành chiến hạm khổng lồ,, trong lòng đúng là rất vui vẻ.

Nói xong y liền liếc nhìn Thành Khởi Vận, nuốt nước bọt. Ngực thì thình thịch nhảy loạn một trận: "Nữ nhân này trời sinh cũng quá đáng yêu rồi. Mỹ nữ y gặp cũng nhiều, nhưng nhìn thoáng qua liền nghĩ tới giường chiếu, thì cũng chỉ có yêu tinh trước mắt này thôi. Nhị đương đầu của xưởng? Ha hả, chỉ sợ là phu nhân nội phòng của Dương Lăng thì có, đáng tiếc, chẳng những không được chạm vào, con mẹ hắn chứ, ngay cả liếc mắt nhìn cũng không dám nhìn thoải mái."

Dương Lăng nhìn chiến hạm đang dần hình thành ở bến tàu, trong lòng kích động không thôi. Gật gật đầu, bỗng ghé sát vào tai Tiền Ninh thấp giọng nói: - Đám gia tộc quyền quý Giang Nam chỉ lọt một chút dầu ra kẽ tay, cũng đủ cho tiểu tử ngươi hứng mấy bình. Có thể tham, nhưng không thể quá mức, nếu làm trễ nải đại sự, ta sẽ hỏi tội ngươi.

Nghe thấy vậy, mặt Tiền Ninh hớn hở nói:

- Đại nhân, nghe lời này của ngài ta liền thấy thoải mái. Ngài cứ yên tâm, công bộ thủy ti Nam Kinh, Đề Cử Ti, Doanh Tác Ti, Công Tượng Ti Nam Trấn phủ. Mọi bên ta đều chăm sóc thỏa đáng cả rồi.

- Muốn tiền cho tiền, muốn người đưa người. Nhưng nếu mà có tên khốn khiếp nào muốn chơi không muốn sống, bà nội nó chứ, ta hạ cho cái tội danh ném vào nhà tù, không chỉnh chết hắn mới là lạ. Khiến kẻ đó tàn phế, xong thả ra cho làm kẻ thu bạc, tàn phế vẫn phải làm việc, xem đám khốn khiếp đó còn dám liều mạng hay không?

Dương Lăng nghe thấy vậy cũng không biết nên khóc hay cười, ác nhân khi làm việc tốt, vẫn có thủ đoạn của ác nhân. Nhưng vì thế người ta gọi gã là phủ viễn Hoài Ân, nhưng gã cũng không phải kẻ thích hợp, nhìn cái xưởng đóng tàu, tất cả các bộ phận đều gọn gàng, ngăn nắp, các ti không dám lười biếng trễ nải công chuyện, thực sự biện pháp hồ la bặc gia đại bổng của Tiền Ninh quả thực có hiệu quả.

Dương Lăng từ chối cho ý kiến, lên tiếng như cười như không, nói: - Đừng làm quá mức là được, đã giao bao nhiêu chiến hạm rồi? Hiện tại đều đang làm loại nào?

Tiền Ninh trố mắt nói: - Ngài hỏi ta thì ta hỏi ai? Ta chỉ quản lý việc ở đây, những chuyện này cũng không hiểu, đại nhân đợi đã. Gã hết nhìn đông lại nhìn tây, chỉ nói: - Người kia, ngươi lại đây, khâm sai đại nhân có chuyện muốn hỏi ngươi.

Dương Lăng thấy vậy cái mũi thiếu chút nữa không thở nổi, người nọ khuôn mặt thanh quắc, mặc quan bào màu lục, nhìn quan phục thì là quan ngũ phẩm, cùng cấp bậc với Tri phủ. Tiền Ninh cả ngày trấn thủ ở xưởng đóng tàu, nhưng ngay cả tên của người ta cũng gọi không ra, cứ như vậy ầm ầm gọi người, cũng quá không tôn trọng người ta chút.

Nhưng vị quan kia lại cố tình nghe lời, vừa thấy Tiền Ninh gọi liền vội vàng nhấc áo bào giẫm lên ván gỗ đinh sắt, vội vã chạy tới, cúi đầu khom lưng nói: - Hạ quan công bộ đô thủy ti Lạc Ân Viễn, không biết khâm sai có gì chỉ bảo?

Dương Lăng cười cười nói: - Hóa ra là Lạc đại nhân à, mời Lạc đại nhận giới thiệu về chiếc thuyền đó cho bản quan, ta chỉ muốn hiểu rõ hơn một chút.

Lạc Ân Viễn tuy nói giọng điệu hèn mọn, nhưng đối với thuyền vụ thật ra lại là người lành nghề, gã theo thứ tự chỉ vào từng con thuyền trên bến tàu nói:

- Đại nhân, vài loại này, đều là dựa theo tư liệu mà kinh sư đưa đến, sau lại mời Thủy sư nha môn quen lái thuyển trên biển là Bành lão gia tử chỉ điểm sửa chữa, tuy nhiên tên thì chúng ta vẫn tiếp tục sử dụng tên cũ.

- Chiếc thuyền này gọi la tiêu thuyền, cái này gọi là hải thương thuyền, chiếc kia là thương sơn thuyền, đều là thuyền biển đáy nhọn, thích hợp đi xa trên biển. Bên ngoài rìa chiến hạm to lớn kia gọi là đại phúc thuyền.

Vị này Lạc đại nhân vừa nhắc tới tạo thuyền, đã quên khiếp sợ lo lắng, chỉ trỏ hưng phấn không thôi mà nói: - Thuyền viễn dương vì an toàn và gặp địch phải có phản ứng rất nhanh, cho nên không thể quá lớn, bởi vậy chúng ta khi tạo thuyền phần lớn chỉ tạo thuyền biển hai ngàn khối, đại phúc thuyền làm to như chiến thuyền, có thể ở trấn thủ ở giữa các loại chiến hạm hộ vệ, vì vậy không cần chế tạo nhiều.

Dương Lăng nghe trong lòng bật cười, như thế nào nghe loại này thuyền có hàng ngũ này, hắn liền cảm thấy có chút giống mẫu hạm đội ở hiện đại. Thủy sư Đại Minh có trang bị như vậy, sau đó huấn luyện thêm một chút thủy sư, đừng nói bình định giặc Oa, tung hoành tứ hải cũng có gì khó?

Mắt thấy công trường chế tạo thân thuyền, dây cáp, cột buồm, mọi thứ đều san sát nối tiếp nhau, khí thế to lớn, mọi người đều khẩn trương bận rộn, Dương Lăng không khỏi vui vẻ gật đầu.

Lạc đại nhân lại nói: - Chúng ta đã giao phó cho thủy sư mười bảy tàu chiến hạm, ba mươi từ chiếc đáy bằng xà lan, trước mắt đám thợ thủ công tay nghề càng ngày càng thuần thục, tạo chiến hạm tốc độ hẳn là sẽ nhanh hơn.

Dương Lăng mặc dù không hiểu thuyền, nghe tên cũng biết đáy bằng xà lan hẳn không phải là thuyền dùng viễn hải, liền hỏi: - Thuyền có đáy bằng xà lan cũng là dùng cho viễn hải sao? Hay là có tác dụng khác?



Lạc đại nhân nói:

- Đại nhân, đáy bằng xà lan cũng có thể sử dụng cho viễn hải, nhưng càng lợi cho biển cạn, nhiều đá ngầm, khu hải vực thường lui tới tác chiến, dùng cho nội hà, gần biển, xung bãi đổ bộ vô cùng tiện lợi, tiêu diệt giặc Oa khi hải tặc nếu lùi bước vào hải đảo, ngoan cố chống lại, thuyền lớn không vào được khu đá ngầm, khi đó sẽ dùng tới xà lan rồi .

- Ừ. Dương Lăng gật gật đầu, chính là muốn hỏi một chút công dụng cụ thể của các loại thuyền, Thành Khởi Vận đi ở bên cạnh hắn, bỗng nhiên bước trên một tấm ván gỗ, thân mình nghiêng một cái, kinh sợ kêu một tiếng ngã quỵ sang bên cạnh.

Bên cạnh có vài vị đều là quan văn, văn nhân, tốc độ phản ứng có hạn, Tiền Ninh mặc dù tới kịp ôm lấy nàng, nhưng nữ nhân này quyến rũ tận xương, thấy thế nào như thế nào cũng giống như nội quyến của Dương Lăng, nên gã mới không muốn gây ra điều tiếng, nên Tiền đại nhân chỉ rất vô tội nhìn mỹ nhân hướng mặt ngã xuống đất.

Dương Lăng mỗi ngày đều theo Ngũ Hán Siêu luyện võ có danh sư chỉ dạy, lại luyện võ nghệ thượng thừa, nên so với thường nhân thì tiến bộ nhanh hơn rất nhiều. Hiện tại đã có chút thành tựu, ít nhất có thể coi là tai thính mắt tinh, thân thủ linh hoạt.

Hắn thấy tình thế không ổn, vội vàng nghiêng người, giơ tay ngăn cản, giữ được eo nhỏ của Thành Khởi Vận.

Eo của Thành Khởi Vận như dương liễu, nhưng cực kỳ mềm mại đẫy đà, cảm xúc dễ chịu, hơn nữa Thành Khởi Vận vì giật mình nên khuôn mặt đỏ bừng xinh đẹp, hơi thở gấp gáp động lòng người.

Dương Lăng nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy Thành Khởi Vận nhảy múa, chuông bạc buộc ở bờ eo thon, cơ thể dẻo dai, da thịt mềm mại, đúng là cảnh thượng kinh diễm, không khỏi rung động trong lòng, không tự chủ bàn tay đã nắm chặt lấy eo nàng, tham lam với cảm giác mất hồn này.

Động tác tuy rằng không rõ ràng, nhưng chỗ hắn nắm lấy eo Thành Khởi Vận nóng như bàn ủi, dường như cảm thấy bị hắn kinh bạc, cặp mắt ngập nước liếc nhìn hắn một cái, trong ánh mắt lại không hề có giận ý, giống như mang theo một tia cười mơ hồ, khiến Dương Lăng không khỏi nóng mặt.

- Ách.. vị cô nương này không sao chư? Đai nhân còn muốn đi xem thuyền không ạ? Lạc đại nhân bị kinh ngạc, mãi sau mới ngại ngùng lên tiếng.

Dương Lăng quay đầu lại nói: - Không cần, sau khi tới Thạch thành, bản quan lại tìm hiểu kỹ hơn. Nói xong cúi đầu, hạ giọng hỏi: - Chân của nàng bị thương sao? Ta đỡ nàng vào Thạch thành nghỉ ngơi một chút.

Thành Khởi Vận nghe giọng nói quan tâm của hắn, trong lòng bất giác ngòn ngọt, nàng cũng làm bộ, vốn cổ chân chỉ hơi đau một chút, chứ không có trở ngại gì, nhưng hiện tại thì không đứng lên nổi. Thân hình mềm mại không chút kiêng kỵ dựa sát vào người Dương Lăng, để mặc hắn lôi kéo, chậm rãi đi về phía Thạch thành.

Hai người đi vô cùng chậm, phía sau còn có một đoàn nhân sĩ theo chân, nhưng không ai dám vượt trước hai người. Một đoàn người áo bào đen, nhắm mắt theo đuôi hai người, nhìn đội ngũ từ từ tiến lên, trông lão thía gia dẫn theo đoàn người tới thăm viếng tổ tông vậy.s

Thành Khởi Vận dựa ở trong lòng Dương Lăng, không chút ngại ngùng ngẩng đầu, sóng mắt lưu chuyển chỉ nhìn chằm chằm Dương Lăng, trong lòng xuất hiện loại cảm giác lạ lùng. Chỉ thấy trong lòng tê dại, có chút ngọt, có chút chua, giống như chua tận răng nên thứ mềm nhũn cũng không dám cắn, sợ đụng một cái sẽ hóa thành một vũng nước.

"Trang bãi thấp giọng hỏi hôn phu, họa mị sâu cạn có hợp thời không", nếu hiện tại ta với chàng là ở trong giường thêu khuê phòng

Tim Thành Khởi Vận "thình thịch" nhảy loạn lên, nhất thời suy nghĩ lan man: Ta có thể may mắn, có được ân sủng như vậy sao? Nếu một ngày kia có thể cùng chàng âu yếu, được chàng ôm vào trong ngực, đồng sàng cộng chẩm, sáng sớm được cùng chàng vẽ mi khiêu tình. Được chàng ôm vào trong ngực thân mật thương yêu, trời ơi

Nghĩ tới đó, trái tim mềm mại non nớt như được tráng một lớp dầu, một cỗ nhiệt nóng như rong lòng chảy ra tứ chi. Khiến cho hai chân nàng không khỏi run rẩy, vốn là cố ý làm bộ, còn hiện tại là thực sự không đứng yên nổi.

Dương Lăng nào biết được cao nhân phong nguyệt, tình trường thánh thủ một khi động chân tình,còn mẫn cảm hơn so với nữ nhi bình thường nhiều. Hắn còn tưởng rằng mắt cá chân Thành Khởi Vận đau đớn, cho nên lại càng thêm cẩn thận nhẹ nhàng.

Hai người thực vất vả mới di chuyển được tới Thạch thành bên cạnh bến tàu, lúc này quan viên đi phía sau mới thở phào nhẹ nhõm, ngay cả Tiền Ninh cũng vụng trộm lau mồ hôi trán.

Dương Lăng hỏi han chút tình hình vết thương ở chân của Thành Khởi Vận, trong lòng Thành Khởi Vận ngọt ngào, đâu cảm thấy đau xót gì, Dương Lăng lúc này mới yên tâm ngồi xuống một bên. Tiếp đón quan viên, thân sĩ an vị, sau đó nhìn Lạc đại nhân vuốt cằm cười nói: - Lạc đại nhân, mời tiếp tục.

Lạc Ân ho nhẹ một tiếng, nói: - Vì giảm giá thành chế tạo, lầu trên thuyền, buồm, pháo và các chi tiết khác mỗi một xưởng đóng tàu nhỏ đều phải tự phụ trách một phần, nơi này chỉ phụ trách đóng thuyền chính, sau khi hoàn thành mới lại tiến hành lắp ráp bước cuối cùng.

Trong các con thuyền được tạo ra, phúc thuyền cao lớn như thành trì, hoành trangs, dễ dàng rẽ sóng biển cao tới hai trượng. Thuyền nước Oa từ trước tới nay đều thấp bé như thuyền nhỏ của nước ta, thuyền dễ dàng bị gió ép xuống. Giống như châu chấu đá xe, nếu giặc Oa không tránh né mà thẳng mặt đối địch, không cần quân lính, chỉ dựa vào thân tàu va chạm, thuyền của bọn chúng sẽ vỡ thành nhiều mảnh nhỏ.

Lạc đại nhân nói tới đây, vẻ mặt có chút tự đắc.

Dương Lăng lắc đầu nói: - Như vậy chưa đủ, nhất định phải tạo được thuyền tốc độ, chiến hạm đi được viễn hải, nếu không như vậy cũng chỉ là lực bất tòng tâm. Trên thuyền chuyên chở vòi rồng, đại pháo, hỏa tiễn phải để đám thợ thủ công không ngừng nâng cao kỹ thuật, người thợ thủ công nào đề cao được hỏa khí, hiệu năng của chiến hạm, Tiền đại nhân phải thăng chức trọng thưởng.

Hỏa khí đánh xa, đánh nhanh, mới có thể thắng được, không thể chị dựa vào thuyền to ép người được. Theo bản quan biết, hiện tại ở Nam Hải đã xuất hiện cướp biển châu âu, toàn bộ đều ỷ vào hỏa khí lợi hại, thuyền của chúng ta có lớn hơn nữa, nhưng nếu hỏa khí không phát triển, thì vẫn bị đánh chìm, nếu thế thì còn có tác dụng gì chứ?

Lạc đại nhân vội vàng hạ thấp giọng nói: - Dạ dạ dạ, hạ quan nhất định sẽ chú ý.

Bàn tới nhận thức về thuyền chiên, ưu khuyết điểm của hỏa khí, thì không phải là sở trường của Thành Khởi Vận rồi. Nàng ngồi ở một bên không lên tiếng, nhìn Dương Lăng chậm rãi nói, rất có phong thái đại tướng, trong lòng tự hào vui vẻ như chính bản thân mình vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ngược Về Thời Minh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook